Chương 59: Lương Bình đế là khối xương cứng
Mê Lộ Đích Long
11/03/2017
Vài cô nương vây quanh cửa sổ đột nhiên xôn xao, không ít cô nương tò mò đi qua, nhất thời bên cửa sổ toàn đầu người, nghị luận ào ào:
“Người đứng đầu thuyền là Nhị Hoàng tử sao?”
“Sớm nghe nói Nhị Hoàng tử làm người hoang đường, không ngờ tuấn tú như vậy.”
“Ô ô, xem ra Hà Đại cô nương chúng ta động xuân tâm rồi, Nhị Hoàng tử còn chưa có chính phi đâu!”
“Nhóc con ngứa đòn hả, xem ta xé nát mồm thối nhà ngươi!”
Thấy hai thiếu nữ thanh xuân cười đùa truy đuổi, thiếu nữ khác vẫn tụ tập bên cửa sổ, vụng trộm xem Nhị Hoàng tử bên ngoài, bất chợt châu đầu ghé tai trêu ghẹo lẫn nhau.
Diệp Khuynh nao nao, Diệp Như đã túm tay áo nàng, khẩn cấp chạy về phía trước, “Tỷ tỷ, chúng ta cũng đi nhìn!”
Bên cửa sổ đã không còn chỗ trống, may mắn hai người đều cao hơn người khác một chút, lướt qua đỉnh đầu phần đông cô nương, Diệp Khuynh thấy trên thuyền rồng tinh xảo cách đó không xa, Nhị Hoàng tử mặc long bào vàng óng ánh, cao lớn vững chãi đứng đầu thuyền, mặt ngọc mỉm cười, phong lưu phóng khoáng nói không nên lời.
Đương kim Hiển Khánh đế thừa hành tiết kiệm, vì mã cầu cần nuôi ngựa, dưỡng kỵ thủ, lương câu đều cần chuyên gia tỉ mỉ chăm sóc, hao tài tốn của thật nhiều, cho nên không thịnh hành nữa.
Trên làm dưới theo, quần áo đồ ăn các huân quý đại thần đều tận lực giản lược, một số dụng cụ cuộc sống cũng không chi.
Tòa giá các quan to quý nhân ngồi chỉ giá tầm tầm, mà thuyền rồng của Nhị Hoàng tử tuy nhỏ mà không chỗ nào không tinh xảo, thân thuyền đủ màu, điêu khắc rõ nét, chi tiết, đến ngay cả vảy rồng cũng điêu ra.
Thuyền rồng Nhị Hoàng tử rõ ràng hơn phượng thuyền của Bình Dương Công chúa một bậc, mắt thấy sắp đuổi kịp, trên sàn phượng thuyền xuất hiện một thái giám, phất trần trong tay hắn giơ lên, cao giọng: “Bình Dương Công chúa, Nguyên Thái phi, mời Nhị điện hạ lên thuyền gặp mặt.”
Diệp Khuynh sửng sốt, lập tức thấy buồn cười, nghe thái giám này hô danh, Nguyên Thái phi lại xếp sau Bình Dương Công chúa, xem ra nhất cung chủ vị nói một không hai năm đó, bây giờ phải xem mặt nữ nhi sống qua ngày.
Có điều, nếu là Nhị Hoàng tử ban đầu lúc này tất nhiên lập tức chạy vội đến, đáng tiếc, Nhị Hoàng tử đã thành Lương Bình đế.
Nghĩ đến chuyện cũ, tâm tình Diệp Khuynh trở nên phức tạp, Bình Dương Công chúa vốn là tiểu nữ nhi Lương Bình đế sủng ái nhất, Lương Bình đế thậm chí không để ý triều thần phản đối, điểm Tiêu Thám Hoa có tài Trạng Nguyên chỉ cho nàng.
Mà sau khi Tiêu Bạch trượt chân rơi xuống nước càng mặc cho Bình Dương Công chúa tùy ý, dưỡng một phủ nam sủng, hàng năm còn không ngừng ban thưởng phủ Công chúa.
Đáng tiếc, chính là tiểu nữ nhi ngàn đau vạn sủng đó lại liên hợp Tam Hoàng tử kê thuốc cho Lương Bình đế, nếu không phải Diệp Khuynh kịp thời phát hiện, sợ rằng nàng lên làm Hoàng Thái hậu trước mười năm rồi.
Lúc đó Diệp Khuynh thật do dự, nên nói cho Lương Bình đế biết hắn bị con trai con gái làm hại, thương tâm muốn chết, hay là không nói cho hắn, để hắn dứt khoát chết luôn cho xong.
Cuối cùng Diệp Khuynh cân nhắc lợi hại, cảm giác tinh thần tra tấn đau đớn hơn tra tấn thân thể, vẫn nói cho hắn biết.
Lương Bình đế quả nhiên vô cùng thống khổ, cuối cùng xử trí con trai con gái lại hoàn toàn khác biệt – Tam Hoàng tử trực tiếp nhốt cấm, Bình Dương Công chúa không bị ghi tên lên chiếu thư, chỉ kêu một đội cấm vệ quân trông giữ phủ Công chúa.
Sau này, mấy người tuấn tú trong Cấm Vệ quân đều trở thành khách trong màn lụa của Bình Dương Công chúa!
Lại không biết, Lương Bình đế gặp lại ái nữ ngày xưa sẽ có biểu cảm thế nào.
Nghĩ như vậy, Diệp Khuynh nhìn lại thuyền rồng, xa xa, Nhị Hoàng tử cũng quay đầu, không hiểu sao Diệp Khuynh biết hắn đang nhìn mình.
Bỗng dưng Diệp Khuynh hiểu ra ý nghĩa trong ca từ Nhị Hoàng tử ngâm nga, núi sông rực rỡ, một người độc hành, nay gặp cố nhân, vân hồ không vui! Trên thế giới này, cho dù có trăm ngàn người, lại chỉ có hắn biết nàng từ thế giới khác trở về, chỉ có hai người bọn họ, cùng trải qua một đoạn năm tháng!
Khoảnh khắc này, không hiểu sao Diệp Khuynh dâng lên cảm giác đồng cảm.
Trước mắt bao người, chỉ thấy thuyền rồng kia chẳng những không dựa gần phượng thuyền, ngược lại giống tên bắn, trực tiếp lướt qua tòa giá của Bình Dương công chúa, chạy về phía đảo giữa hồ.
Ai có mắt đều nhìn ra, Nhị Hoàng tử rõ ràng không nể mặt Bình Dương Công chúa!
Đại khoái nhân tâm, Diệp Khuynh lướt mắt nhìn, không ít cô nương vẻ mặt trào phúng, hiển nhiên, hành vi thường ngày của Bình Dương Công chúa khiến người khác cực kỳ không thích.
Thuyền lầu Công chúa không có phản ứng gì, một đường cô Công chúa tiền triều, một Nhị Hoàng tử bản triều, hai bên căn bản không thể so sánh, hành động Nhị Hoàng tử coi như hợp tình lý.
Thuyền rồng Nhị Hoàng tử cập bờ, hắn thả người nhảy xuống, tư thái tiêu sái, rất xa đã có sĩ tử nghênh đón, Nhị Hoàng tử chắp tay cười dài, mọi người ào lên, vây quanh hắn bước đến đình hóng mát trên đảo.
Sắc mặt Diệp Khuynh xanh mét, tên khốn này bước vào nhân vật nhanh như vậy!
Vừa thấy đã biết, Nhị Hoàng tử đang liên hệ cảm tình với các thanh niên tuấn kiệt trên đảo!
Khá phù hợp với tác phong nhất quán của Lương Bình đế, hắn làm việc xưa nay thích phòng trừ hậu hoạn trước khi xảy ra, chu đáo cẩn thận!
Lúc trước Lương Bình đế có thể đi lên đại bảo, năng lực cá nhân quả thật xuất sắc, chỉ bằng tài dự đoán trước đã đủ trở thành một thế hệ quân vương kiệt xuất.
Đáng tiếc bị mấy con trai và đại tiểu lão bà liên lụy, cuối cùng tại sử gia chỉ được thụy hào một chữ Bình – ưu khuyết điểm cả đời, chung quy bình thường!
So sánh, năng lực Hiển Khánh đế rõ ràng kém hơn nhiều, mấy năm trước lúc mới đăng cơ, Giang Nam hồng thủy phải đi sửa đê, Trung Nguyên khô hạn mở chẩn tai, quả thật nơi nào nát nơi nào bổ, hằng năm đều mệt mỏi.
May mắn làm người cần cù, hơn nữa tai họa nhỏ không ngừng mà tai họa lớn thì không có, quốc lực dần dần cường thịnh.
Thất Tịch yến của Lâm phu nhân đều mời danh môn quý nữ, có thể xứng đôi với các nàng, hoặc là con cháu nhà cao cửa rộng, hoặc tân tú văn đàn, tuấn kiệt đương thời, đều là nhân tuyển tốt nhất.
Đừng xem bây giờ bọn họ trẻ tuổi, một thời gian sau, hẳn sẽ đứng trong triều đình, trở thành lương đống quốc gia, trước kia Lương Bình đế từng nói, thi ân với người trẻ tuổi càng sớm càng tốt, như vậy về sau bọn họ mỗi lần lên chức, ngươi chỉ cần hơi ám chỉ bọn họ sẽ cho rằng nhờ ngươi chiếu cố, cho nên mang ơn ngươi.
Diệp Khuynh hít sâu một hơi, tự trấn định lại, nàng không ngừng nói với bản thân, Lương Bình đế là khối xương cứng, nàng không phải đã sớm biết sao!
Khối xương cứng này, lúc trước nàng phải dùng vài thập niên mới sinh sôi cắn xuống được, hiện tại cắn lại lần nữa, không có gì đáng ngại!
Trong lúc Diệp Khuynh thất thần, thuyền phượng Bình Dương Công chúa cũng đã gần bờ, một thái giám từ trên thuyền chạy xuống, tìm quản sự Lâm phủ phân phó vài câu.
Diệp Khuynh tò mò, không biết Bình Dương Công chúa lại bày trò gì.
“Người đứng đầu thuyền là Nhị Hoàng tử sao?”
“Sớm nghe nói Nhị Hoàng tử làm người hoang đường, không ngờ tuấn tú như vậy.”
“Ô ô, xem ra Hà Đại cô nương chúng ta động xuân tâm rồi, Nhị Hoàng tử còn chưa có chính phi đâu!”
“Nhóc con ngứa đòn hả, xem ta xé nát mồm thối nhà ngươi!”
Thấy hai thiếu nữ thanh xuân cười đùa truy đuổi, thiếu nữ khác vẫn tụ tập bên cửa sổ, vụng trộm xem Nhị Hoàng tử bên ngoài, bất chợt châu đầu ghé tai trêu ghẹo lẫn nhau.
Diệp Khuynh nao nao, Diệp Như đã túm tay áo nàng, khẩn cấp chạy về phía trước, “Tỷ tỷ, chúng ta cũng đi nhìn!”
Bên cửa sổ đã không còn chỗ trống, may mắn hai người đều cao hơn người khác một chút, lướt qua đỉnh đầu phần đông cô nương, Diệp Khuynh thấy trên thuyền rồng tinh xảo cách đó không xa, Nhị Hoàng tử mặc long bào vàng óng ánh, cao lớn vững chãi đứng đầu thuyền, mặt ngọc mỉm cười, phong lưu phóng khoáng nói không nên lời.
Đương kim Hiển Khánh đế thừa hành tiết kiệm, vì mã cầu cần nuôi ngựa, dưỡng kỵ thủ, lương câu đều cần chuyên gia tỉ mỉ chăm sóc, hao tài tốn của thật nhiều, cho nên không thịnh hành nữa.
Trên làm dưới theo, quần áo đồ ăn các huân quý đại thần đều tận lực giản lược, một số dụng cụ cuộc sống cũng không chi.
Tòa giá các quan to quý nhân ngồi chỉ giá tầm tầm, mà thuyền rồng của Nhị Hoàng tử tuy nhỏ mà không chỗ nào không tinh xảo, thân thuyền đủ màu, điêu khắc rõ nét, chi tiết, đến ngay cả vảy rồng cũng điêu ra.
Thuyền rồng Nhị Hoàng tử rõ ràng hơn phượng thuyền của Bình Dương Công chúa một bậc, mắt thấy sắp đuổi kịp, trên sàn phượng thuyền xuất hiện một thái giám, phất trần trong tay hắn giơ lên, cao giọng: “Bình Dương Công chúa, Nguyên Thái phi, mời Nhị điện hạ lên thuyền gặp mặt.”
Diệp Khuynh sửng sốt, lập tức thấy buồn cười, nghe thái giám này hô danh, Nguyên Thái phi lại xếp sau Bình Dương Công chúa, xem ra nhất cung chủ vị nói một không hai năm đó, bây giờ phải xem mặt nữ nhi sống qua ngày.
Có điều, nếu là Nhị Hoàng tử ban đầu lúc này tất nhiên lập tức chạy vội đến, đáng tiếc, Nhị Hoàng tử đã thành Lương Bình đế.
Nghĩ đến chuyện cũ, tâm tình Diệp Khuynh trở nên phức tạp, Bình Dương Công chúa vốn là tiểu nữ nhi Lương Bình đế sủng ái nhất, Lương Bình đế thậm chí không để ý triều thần phản đối, điểm Tiêu Thám Hoa có tài Trạng Nguyên chỉ cho nàng.
Mà sau khi Tiêu Bạch trượt chân rơi xuống nước càng mặc cho Bình Dương Công chúa tùy ý, dưỡng một phủ nam sủng, hàng năm còn không ngừng ban thưởng phủ Công chúa.
Đáng tiếc, chính là tiểu nữ nhi ngàn đau vạn sủng đó lại liên hợp Tam Hoàng tử kê thuốc cho Lương Bình đế, nếu không phải Diệp Khuynh kịp thời phát hiện, sợ rằng nàng lên làm Hoàng Thái hậu trước mười năm rồi.
Lúc đó Diệp Khuynh thật do dự, nên nói cho Lương Bình đế biết hắn bị con trai con gái làm hại, thương tâm muốn chết, hay là không nói cho hắn, để hắn dứt khoát chết luôn cho xong.
Cuối cùng Diệp Khuynh cân nhắc lợi hại, cảm giác tinh thần tra tấn đau đớn hơn tra tấn thân thể, vẫn nói cho hắn biết.
Lương Bình đế quả nhiên vô cùng thống khổ, cuối cùng xử trí con trai con gái lại hoàn toàn khác biệt – Tam Hoàng tử trực tiếp nhốt cấm, Bình Dương Công chúa không bị ghi tên lên chiếu thư, chỉ kêu một đội cấm vệ quân trông giữ phủ Công chúa.
Sau này, mấy người tuấn tú trong Cấm Vệ quân đều trở thành khách trong màn lụa của Bình Dương Công chúa!
Lại không biết, Lương Bình đế gặp lại ái nữ ngày xưa sẽ có biểu cảm thế nào.
Nghĩ như vậy, Diệp Khuynh nhìn lại thuyền rồng, xa xa, Nhị Hoàng tử cũng quay đầu, không hiểu sao Diệp Khuynh biết hắn đang nhìn mình.
Bỗng dưng Diệp Khuynh hiểu ra ý nghĩa trong ca từ Nhị Hoàng tử ngâm nga, núi sông rực rỡ, một người độc hành, nay gặp cố nhân, vân hồ không vui! Trên thế giới này, cho dù có trăm ngàn người, lại chỉ có hắn biết nàng từ thế giới khác trở về, chỉ có hai người bọn họ, cùng trải qua một đoạn năm tháng!
Khoảnh khắc này, không hiểu sao Diệp Khuynh dâng lên cảm giác đồng cảm.
Trước mắt bao người, chỉ thấy thuyền rồng kia chẳng những không dựa gần phượng thuyền, ngược lại giống tên bắn, trực tiếp lướt qua tòa giá của Bình Dương công chúa, chạy về phía đảo giữa hồ.
Ai có mắt đều nhìn ra, Nhị Hoàng tử rõ ràng không nể mặt Bình Dương Công chúa!
Đại khoái nhân tâm, Diệp Khuynh lướt mắt nhìn, không ít cô nương vẻ mặt trào phúng, hiển nhiên, hành vi thường ngày của Bình Dương Công chúa khiến người khác cực kỳ không thích.
Thuyền lầu Công chúa không có phản ứng gì, một đường cô Công chúa tiền triều, một Nhị Hoàng tử bản triều, hai bên căn bản không thể so sánh, hành động Nhị Hoàng tử coi như hợp tình lý.
Thuyền rồng Nhị Hoàng tử cập bờ, hắn thả người nhảy xuống, tư thái tiêu sái, rất xa đã có sĩ tử nghênh đón, Nhị Hoàng tử chắp tay cười dài, mọi người ào lên, vây quanh hắn bước đến đình hóng mát trên đảo.
Sắc mặt Diệp Khuynh xanh mét, tên khốn này bước vào nhân vật nhanh như vậy!
Vừa thấy đã biết, Nhị Hoàng tử đang liên hệ cảm tình với các thanh niên tuấn kiệt trên đảo!
Khá phù hợp với tác phong nhất quán của Lương Bình đế, hắn làm việc xưa nay thích phòng trừ hậu hoạn trước khi xảy ra, chu đáo cẩn thận!
Lúc trước Lương Bình đế có thể đi lên đại bảo, năng lực cá nhân quả thật xuất sắc, chỉ bằng tài dự đoán trước đã đủ trở thành một thế hệ quân vương kiệt xuất.
Đáng tiếc bị mấy con trai và đại tiểu lão bà liên lụy, cuối cùng tại sử gia chỉ được thụy hào một chữ Bình – ưu khuyết điểm cả đời, chung quy bình thường!
So sánh, năng lực Hiển Khánh đế rõ ràng kém hơn nhiều, mấy năm trước lúc mới đăng cơ, Giang Nam hồng thủy phải đi sửa đê, Trung Nguyên khô hạn mở chẩn tai, quả thật nơi nào nát nơi nào bổ, hằng năm đều mệt mỏi.
May mắn làm người cần cù, hơn nữa tai họa nhỏ không ngừng mà tai họa lớn thì không có, quốc lực dần dần cường thịnh.
Thất Tịch yến của Lâm phu nhân đều mời danh môn quý nữ, có thể xứng đôi với các nàng, hoặc là con cháu nhà cao cửa rộng, hoặc tân tú văn đàn, tuấn kiệt đương thời, đều là nhân tuyển tốt nhất.
Đừng xem bây giờ bọn họ trẻ tuổi, một thời gian sau, hẳn sẽ đứng trong triều đình, trở thành lương đống quốc gia, trước kia Lương Bình đế từng nói, thi ân với người trẻ tuổi càng sớm càng tốt, như vậy về sau bọn họ mỗi lần lên chức, ngươi chỉ cần hơi ám chỉ bọn họ sẽ cho rằng nhờ ngươi chiếu cố, cho nên mang ơn ngươi.
Diệp Khuynh hít sâu một hơi, tự trấn định lại, nàng không ngừng nói với bản thân, Lương Bình đế là khối xương cứng, nàng không phải đã sớm biết sao!
Khối xương cứng này, lúc trước nàng phải dùng vài thập niên mới sinh sôi cắn xuống được, hiện tại cắn lại lần nữa, không có gì đáng ngại!
Trong lúc Diệp Khuynh thất thần, thuyền phượng Bình Dương Công chúa cũng đã gần bờ, một thái giám từ trên thuyền chạy xuống, tìm quản sự Lâm phủ phân phó vài câu.
Diệp Khuynh tò mò, không biết Bình Dương Công chúa lại bày trò gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.