Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 31: Chuyên Gia Phục Chế Đồ Cổ

Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

04/06/2021

Trường hợp quay phim hơn một tháng mới muốn đổi nữ chính, trước giờ không phải không có nhưng lần này chung quy vẫn là trường hợp đặc biệt.

Thu Dật Bạch tuy nói ra ngoài, cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ nhưng sự việc lần này khó đoán, tất cả vẫn phải thực hiện theo kế hoạch.

Ba ngày quay phim trên núi rất nhanh đã kết thúc, trạng thái của Tả Ninh thoạt nhìn không tệ lắm, không phẫn nộ cũng không bi thương chỉ là so với lúc trước thì bây giờ cô ít cười hơn cũng im lặng hơn một chút.

Cảm xúc của Giang Thuần Tâm so với cô còn kém hơn, ngoại trừ lúc gặp đám người Thu Dật Bạch, Cao Hạ, Tiểu Lâm mặt lạnh nhìn cô ta, thì những người khác đối với cô ta cũng không dám quá mức niềm nở.

Lúc đoàn phim trở lại thành phố cũng đã mười giờ tối, Thu Dật Bạch trực tiếp tuyên bố ngày mai nghỉ một ngày, toàn bộ nghỉ ngơi, mọi người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đương nhiên cũng lo lắng về tiến độ quay phim.

Tả Ninh cũng không hiểu chỉ cảm thấy Thu Dật Bạch giống như đang cất giấu chuyện gì nhưng tinh thần của cô đều tập trung vào việc tìm người phục chế chiếc vòng nên cũng không dò hỏi anh.

Cô tìm được rất nhiều tư liệu ở trên mạng, đồ vật vỡ đi không phải không thể phục hồi nhưng đều để lại dấu vết, nhiều người phục hồi bằng cách nạm vàng lên vết nứt của chiếc vòng.

Nếu chỉ là bị vỡ thành hai mảnh nạm vàng có thể miễn cưỡng hoàn chỉnh nhưng chiếc vòng ngọc của cô lại vỡ thành năm mảnh, dùng loại phương pháp này chẳng phải trực tiếp biến chiếc vòng phỉ thúy thành chiếc vòng vàng hay sao?

Thực ra cô rất muốn chiếc vòng trở lại nguyên trạng ban đầu nhưng loại ý nghĩ này dường như rất xa vời.

Tả Ninh ôm di động mơ màng ngủ thiếp đi, chờ đến khi cô tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, Thu Dật Bạch mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra.

"Tỉnh rồi sao?"

"Anh trở về từ khi nào?" Cô nhớ rõ hôm qua anh nói phải trở về công ty thương lượng với Thu Dật Mặc về chuyện kia.

"Không bao lâu, mới vừa tắm rửa một chút." Anh cúi người hôn lên trán của cô, "Dậy đi, anh đưa em đến một nơi."

"Đi đâu vậy?"

"Hôm nay khó có được một ngày nghỉ, đương nhiên là đi đến một nơi dành cho anh và em!"

"Không muốn đi, hôm nay em chỉ muốn ở khách sạn nghỉ ngơi."

Xem bộ dáng cô làm nũng dụi dụi đôi mắt, anh thực hận không thể lập tức ăn cô, cuối cùng vẫn phải ăn chay vài ngày.

Nhưng anh biết tâm trạng không tốt cho nên chỉ có thể nỗ lực khắc chế túm cô từ trên giường xuống nhét vào phòng tắm rửa mặt: "Nhanh lên chuẩn bị, hôm nay nhất định phải đi, nếu không em sẽ hối hận."

Thu Dật Bạch đưa cô đến một căn biệt thự, Tả Ninh trong lòng đột nhiên thấy bất an: "Anh muốn đưa em đi đâu?"

Thu Dật Bạch chớp chớp đôi mắt đào hoa, đắc ý: "Em đoán xem?"



"Anh không phải là...." Tả Ninh mặt trắng bệch, "Thu Dật Bạch, anh đừng đùa nữa, lúc trước không phải em đã nói với anh, em còn chưa nghĩ đến chuyện tương lai, lại nói gia đình anh chắc chắn sẽ không đồng ý, em cũng chưa từng nghĩ tới cùng anh kết hôn, Thu Dật Bạch anh dừng lại đi!"

"Két!"

Âm thanh phanh xe vang vọng trong tiểu khu yên tĩnh, bàn tay thon dài nắm chặt tay lái có chút trắng bệch: "Em chưa từng nghĩ cùng anh kết hôn sao?"

Tính tình của anh trước giờ đều rất tốt, lần đầu tiên thấy dáng vẻ của anh như vậy, trong lòng cô bất giác có chút sợ hãi: "Em...Ngày đó đã nói với anh, giữa chúng ta có rất nhiều vấn đề, còn có cha mẹ anh bên kia..."

"Anh cũng đã nói với em, việc anh muốn cưới ai chỉ có anh mới có thể làm chủ, em quên rồi?"

Tả Ninh đương nhiên không quên, loại chuyện này nói thì dễ dàng nhưng đến lúc đó làm sao có thể đơn giản như vậy?

Nhìn bộ dáng cô sốt ruột lại khó xử, Thu Dật Bạch cắn môi, xoay người, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: "Nói cho anh biết, có phải trước giờ em đều không nghĩ tới muốn có một tương lai với anh? Cho nên lần trước ở nhà hàng anh nói muốn đưa em về gặp cha mẹ, em mới phản ứng như vậy?"

"Ngày đó... Đồng ý quen anh em đã nói rồi.."

"Ngày đó là ngày đó hiện tại là hiện tại! Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, em vẫn không nghĩ tới sao?"

"Lâu sao? Chúng ta ở bên nhau tổng cộng hai mươi ba ngày, chúng ta quen biết nhau cũng chỉ mới bốn mươi ngày."

Thu Dật Bạch ngơ ngác mà nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rốt cuộc dựa vào ghế không nói một lời.

Trong lòng Tả Ninh bất ổn, bây giờ căn bản không biết nên làm thế nào. Cô vẫn luôn cho rằng mỗi người bọn họ họ đều hiểu rõ ràng vấn đề này nhưng cô đã sai rồi.

Trước giờ đã nói không kết hôn vì tình yêu, chẳng lẽ cô thật sự quá khắt khe?

Lại nói tình trạng giữa cô và Thu Dật Bạch, lấy gì để nói đến chuyện kết hôn?

Đừng nói là kết hôn, nếu không phải gặp được Thu Dật Bạch cô còn cho rằng chính mình cả đời này sẽ không yêu đương.

Cứ như vậy trầm mặc hồi lâu, Thu Dật Bạch nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói: "Hôm nay anh không phải là muốn đưa em về nhà, tuy rằng có từng nghĩ tới nhưng xem ra bây giờ không thể được nữa."

Tả Ninh ngây ngốc: " Vậy anh... Rốt cuộc muốn đưa em đi đâu?"

Tuy rằng cô rốt cuộc đã nhẹ nhàng thở ra rồi lại có chút lúng túng, cô có phải tự mình quá đa tình hay không? Hơn nữa...Còn chọc cho anh tức giận?

"Đưa em đi gặp một người."

Thu Dật Bạch khởi động xe, thấy anh không có biểu hiện gì Tả Ninh cũng không dám chủ động nói chuyện với anh, chạy thêm một đoạn dài nữa chiếc xe thể thao màu lam mới dừng lại trước một căn biệt thự.



Anh vẫn như cũ giúp cô cô mở cửa xe, nắm tay cô đi vào bên trong trong tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chuông cửa vang lên hai lần liền có bảo mẫu đến mở cửa, xác nhận thân phận của Thu Dật Bạch sau đó cho họ đi vào.

Căn biệt thự trang trí rất đơn giản nhưng vừa thấy những vật được bày biện ở bên trong liền biết rất xa xỉ, hơn nữa chủ nhân nơi này rất có địa vị.

Bảo mẫu nói không cần đổi giày trực tiếp dẫn hai người lên tầng hai, tiến vào một phòng sách rất lớn.

Phòng sách hai bên trái phải đều có một giá sách bằng gỗ rất lớn, giá sách bên trái để rất nhiều sách, còn giá sách bên phải là các loại đồ cổ, gốm sứ, sản phẩm nghệ thuật thủ công.

Rõ ràng tầng một là thuộc về một người trẻ tuổi phong cách hiện đại nhưng đến phòng sách này những loại đồ cổ cho cô cảm giác tương phản giữa hai con người.

Trên bàn gần cửa sổ cổ kính là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, nghe thấy tiếng động liền lập tức đứng lên xoay người chào đón.

Người đàn ông cao gần bằng Thu Dật Bạch, thân hình gầy, làn da trắng, vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai, chỉ là sử lạnh lùng toát ra lại không phù hợp với khuôn mặt đẹp trai của anh ta lắm.

"Văn tiên sinh?"

"Văn Khải An." Người đàn ông hơi gật đầu, mặt nở nụ cười, "Cậu chính là người sáng nay nói chuyện với tôi - Thu Dật Bạch?"

"Phải, đây là bạn gái tôi, Tả Ninh."

Văn Khải An gật đầu với Tả Ninh: "Xin chào."

"Xin chào Văn tiên sinh." Tả Ninh căn bản không hiểu rõ tình hình chỉ có thể lễ phép mà mỉm cười.

"Trước tiên đem đồ vật cho tôi xem đi."

"A?"

Tả Ninh hoàn toàn không phản ứng kịp nhưng Thu Dật Bạch lấy ra cái bao đựng chiếc hộp gỗ màu đỏ đưa cho Văn Khải An.

Đó là chiếc hộp cô dùng để đựng vòng phỉ thúy, cô căn bản không biết Thu Dật Bạch bỏ vào bao lúc nào.

Văn Khải An tiếp nhận chiếc hộp mở ra, lấy hai mảnh ngọc ra nhìn một lúc rồi nhíu mày: "Quả thực rất nghiêm trọng, hai người đợi một lát tôi đi kiểm tra môt chút."

Dứt lời khi anh đã cầm cái hộp ngồi trở lại bàn, kéo ngăn kéo lấy dụng cụ ra, cúi đầu cẩn thận nghiên cứu những mảnh ngọc.

Tả Ninh khó hiểu nhìn Thu Dật Bạch, Thu Dật Bạch ôm cô ngồi xuống một bàn gỗ đặc chế, cười nói: "Anh đã quên nên nói cho em biết về công việc của Văn tiên sinh, anh ta là một chuyên gia phục chế đồ cổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook