Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 80: Đầu Bếp Ngôi Sao

Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

08/06/2021

Xung quanh chung cư của Cao Hạ đều là tấc đất tấc vàng, diện tích chừng 300 mét vuông, nhưng ấn tượng đầu tiên của Tả Ninh không phải là sự xa hoa, cũng không phải là sự rộng rãi, mà là… Sự hiu quạnh.

Rõ ràng là nằm trong tiểu khu cao cấp, rõ ràng là phong cách trang trí rất xa xỉ, mọi thứ bên trong rất sang trọng nhưng Tả Ninh chỉ cảm thấy, có cái gì đó quái quái.

Đại khái là, nơi này không giống như một ngôi nhà, hoàn toàn không có không khí gia đình, nó giống như căn nhà mẫu của thương nhân bất động sản.

“Nơi này mới mua được mấy năm, cách trang trí cùng đồ vật bên trong đều là giao cho người khác làm, tôi thường xuyên đóng phim ở bên ngoài, một năm không về đây được nhiều, nên nhìn có vẻ rất hiu quạnh.”

Lúc Cao Hạ nói ra lời này, ngữ khí thờ ơ như cũ nhưng Tả Ninh cảm thấy cô có thể ít nhiều hiểu rõ tâm tình của anh.

Rất nhiều người trẻ tuổi mỗi ngày ở cùng người nhà đều chờ mong có thể ở một mình tự do tự tại, mà những người không thân không thích giống như cô và Cao Hạ lại chán ghét cái cảnh một mình tịch mịch và cực kỳ hâm mộ những người có gia đình.

Tủ lạnh trống không, phòng bếp cũng sạch sẽ, Tả Ninh nghĩ, lần Cao Hạ nấu ăn ở chỗ này gần đây nhất, nói không chừng đã là chuyện của năm trước.

Chỉ có điều thấy anh buộc tạp dề bận rộn trong phòng bếp, động tác thuần thục lưu loát, xem ra đúng là người thường xuyên tự nấu cơm.

“Giữa trưa tùy tiện ăn chút gì đó, tới tối lại làm cho em một bữa tiệc lớn, có được không?” Anh xoay người cười dò hỏi.

“Có thể, nấu cái gì cũng được, tôi không kén chọn.”

Bọn họ mua sắm xong nguyên liệu nấu ăn ở trong siêu thị đã là 11 giờ, vốn muốn tìm nơi gần đó ăn cơm trưa nhưng xung quanh đều đông đúc, Cao Hạ lại là người của công chúng, Tả Ninh liền đề nghị dứt khoát trở về.

Thấy cô cũng vào phòng bếp, Cao Hạ nhanh chóng ngăn cản: “Chân của em còn bị thương, ra ngoài nghỉ ngơi đi, tôi làm là được rồi.”

“Không sao, tôi có thể đi được, ngồi một chỗ cũng nhàm chán, vừa vặn có thể giúp anh một chút, thuận tiện học hỏi, xem anh chọn lựa những nguyên liệu nấu ăn liền biết, tài nấu ăn của anh tuyệt đối tốt hơn tôi rất nhiều.”

“Vậy chờ đến buổi tối đi, bây giờ tôi tùy tiện làm ít đồ ăn, không cần em giúp, em ra ngoài nghỉ ngơi đi, nếu đói bụng thì có thể ăn đỡ bánh trung thu.”



Tả Ninh cũng không kiên trì, một mình ngồi ở phòng khách một lúc, nhìn cửa phòng sách đang mở, cô hỏi: “Tôi có thể tham quan phòng sách của anh một chút không? Thoạt nhìn thật đẹp.”

“Đương nhiên, tham quan chỗ nào cũng được, em cứ tự nhiên.”

Phòng sách theo phong cách phục cổ Châu Âu ngày xưa nhìn qua đại khí uyển chuyển, chiếc tủ màu đen kề sát tường để rất nhiều loại sách, Tả Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngăn giữa, tất cả đều là tiểu thuyết của cô.

Từ năm 2 đại học cho đến nay, trong suốt 6 năm, cô đã hoàn thành hơn 10 tác phẩm dài ngắn không đồng nhất, tuy rằng đều viết ở trêи internet nhưng cũng có không ít bộ được xuất bản.

Giờ phút này nhìn giá sách trước mặt, đó đều là tiểu thuyết được xuất bản của cô, trong đó lại thiếu mất một bộ, phỏng chừng chính là cuốn sách bị Văn Niệm Tình nhìn thấy ở phòng khách sạn.

Còn những cuốn sách khác, trừ bỏ những tiểu thuyết nguyên tác mà Cao Hạ đã diễn ra thì còn có các loại sách tài chính, lịch sử, pháp luật, mỹ thực, thiên văn, địa lý, khoa học kỹ thuật.

Hiện tại trong vòng giải trí không ít minh tinh đều thích được gắn mắc “Bằng văn hóa cao cấp”, luôn miệng nói mình rất thường hay đọc sách, hở một chút liền giảng đạo lý cao siêu, thích làm thầy người khác nhưng thực sự trong đầu căn bản không biết gì cả, nói chuyện sâu một chút liền lộ tẩy.

Tả Ninh đã xem qua các cuộc phỏng vấn của Cao Hạ, biết anh không thường chủ động khoe khoang những thứ đó, có đôi khi không thể không đề cập đến một ít vấn đề cao siêu nào đó, lúc ấy anh đều sẽ khiêm tốn mà tỏ vẻ giống như trùng hợp xem qua một loại sách và có hiểu biết một chút.

Nhưng hôm nay nhìn mấy trăm quyển sách trêи ngăn tủ cô liền biết, nếu không có học, thì sẽ không có khả năng thản nhiên trả lời ở trước màn ảnh như thế.

Giá sách đầu tiên phía dưới có một giá đĩa CD cũ, trong đó có nhiều DVD đã nhiều năm, thậm chí là VCD, Tả Ninh cẩn thận xem xét, cư nhiên đều là phim điện ảnh của thập niên 90, hơn nữa phần lớn đều không phổ biến, đến tên cô cũng chưa từng nghe qua.

Cũng không biết là Cao Hạ thích phim điện ảnh thời kì đó, hay là thông qua đó mà nghiên cứu kĩ thuật diễn.

Trong phòng bếp liên tục có mùi hương truyền ra, không bao lâu, Cao Hạ bưng đồ ăn ra sau đó bày biện trêи bàn xong gọi Tả Ninh ra rửa tay ăn cơm.

Anh làm 4 món đồ ăn 1 món canh: Thịt bằm vị cá, thịt bò xào, bắp cải xắt nhỏ, đậu hủ chiên, canh cà chua trứng gà.

Xác thật đều là đồ ăn nhà làm, nhưng anh nói tùy tiện ăn chút gì đó, bàn ăn này sao có thể nói là tùy tiện được cơ chứ?

Trình độ tùy tiện nấu nhanh một bữa cơm, đồ ăn cũng đều rất ngon, vô luận là tốc độ hay hương vị món ăn, cũng đều là trình độ siêu việt.



Cao Hạ lấy cơm cho Tả Ninh rồi để một đôi đũa lên bát: “Nếm thử xem, ngày thường thấy em ở đoàn phim thích ăn loại đồ ăn này, hẳn là sẽ hợp khẩu vị của em.”

“Nhìn qua liền biết ăn rất ngon.” Tả Ninh gắp một miếng đậu hủ bỏ vào trong miệng, bên ngoài giòn giòn, vị tươi ngon, quả thực làm cô khen không dứt lời: “Anh không phải là cố ý học nấu ăn đấy chứ?”

Cao Hạ cười cười: “Đúng là đã học qua.”

Bất giác nhớ tới Thu Dật Mặc bởi vì quá kén chọn mà học nấu ăn, Tả Ninh liền hỏi: “Là đồ ăn bên ngoài không hợp khẩu vị, thế cho nên mới cố ý học?”

“Không phải. Em còn nhớ 4 - 5 năm trước có một chương trình mỹ thực rất bổi không? Lúc ấy tôi muốn tham gia chương trình đó, vì vậy nên người đại diện đã cho tôi học tập nấu ăn, lặng lẽ đăng kí rất nhiều lớp học, chính vì muốn ở chương trình đó thi triển tài năng, khiến cho mọi người bất ngờ. Kết quả là tài năng nấu ăn tiến bộ vượt bậc nhưng bởi vì tôi đóng phim bị ngã ngựa, nằm ở bệnh viện suốt một tháng, chương trình cũng không thể không đổi người.”

Sau khi ăn xong bữa cơm, Tả Ninh chỉ cảm thấy tiết mục đó không có Cao Hạ, khẳng định là tổn thất của bọn họ. Nhưng tài nấu nướng của Cao Hạ, cũng không chỉ dừng ở đó.

Cách thời gian bữa cơm tối còn dài, không cần chuẩn bị sớm, Cao Hạ lấy bột mì mua lúc sáng ra khuấy nhào, tự mình làm bánh trung thu.

Nhìn anh đánh bột, sau đó trộn, khuấy, động tác đều thành thạo, giơ tay nhấc chân tất cả đều là phong phạm của đầu bếp, Tả Ninh thật muốn quay một đoạn video cho anh xong đăng lên mạng, tuyệt đối sẽ làm fans kinh ngạc thét chói tai.

“Bánh trung thu tuyết này, thật ra là làm rất dễ, nếu em muốn học thì hiện tại tôi có thể dạy, bảo đảm có thể mau chóng làm được.”

Lẳng lặng đứng phía sau Cao Hạ nhìn bóng dáng bận rộn của anh, Tả Ninh bỗng nhiên cười khẽ lắc đầu.

Thật sự không giống, trừ bỏ khuôn mặt thì người đàn ông này, không có nửa điểm giống anh trai của cô.

Cao Hạ trêи màn ảnh ôn hòa nho nhã, rộng rãi hay nói, khi ở đoàn phim thì ít nói, bình tĩnh trầm ổn nhưng đối với mọi người đều chu đáo lễ phép.

Còn anh trai thì sao? Anh ấy thông minh, không trầm mặc, anh ấy linh hoạt khéo léo, động tác giơ tay nhấc chân đều cường thế, anh ôn nhu nhưng không dễ dàng biểu lộ ra, trừ phi là người thân quen, nếu không đều sẽ cảm thấy sợ anh, anh còn chưa từng vào phòng bếp.

Hai người như vậy, hoàn toàn không giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook