Chương 137: Phiên Ngoại Phương Kinh Luân (4)
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
16/06/2021
Quá trình điều trị bệnh trầm cảm tất nhiên là rất dài dòng, cũng may Tả Ninh nguyện ý phối hợp, cũng bắt đầu thử tín nhiệm bác sĩ Lâm.
Phương Kinh Luân với ba người bạn cùng phòng của Tả Ninh giống nhau, cứ có cơ hội liền đến thăm cô, bất kể là đi học hay đi làm hay là cuối tuần có thời gian rảnh rỗi, hắn quả thực giống như cao bôi trêи da chó, quẳng như thế nào cũng không ra.
Những cái lời đồn bất kham về Tả Ninh trong trường thật ra đã không còn nữa, nhưng cũng rất nhanh truyền ra lời đồn mới: Phương giáo thảo với hoa hậu giảng đường Tả Ninh là một đôi, hơn nữa giáo thảo theo đuổi đặc biệt kiên trì.
Lúc vừa nghe được lời đồn đại như vậy, ngay cả bản thân của Phương Kinh Luân cũng giật mình, hắn với Tả Ninh lúc nào thì là một đôi? Hắn theo đuổi Tả Ninh từ khi nào?
Nhưng hình như không chỉ có những sinh viên khác mà ngay cả ba người bạn cùng phòng cũng nhất trí cho rằng hắn làm nhiều chuyện cho Tả Ninh như vậy là bởi vì thích cô.
Thích sao?
Phương Kinh Luân không biết, nhưng hắn càng không muốn giải thích cho người khác, kỳ thật hắn chỉ muốn chuộc tội.
Cho dù Tả Ninh sau đó đã nói với hắn, lúc ấy cô tự sát không hề liên quan đến hắn, chỉ là cô quá thương nhớ người thân đã qua đời.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy, bản thân lúc trước ngu xuẩn mà tin những lời đồn đó, lại tự cho mình là đúng lần lượt làm tổn thương lòng tự trọng của cô, sai chính là sai, cần phải bồi thường cho cô.
Hắn đối tình yêu kỳ thật không có một tí khái niệm nào, thích là cảm giác gì hắn cũng không biết, dù sao có thể nhìn thấy Tả Ninh ngày một tốt lên, tươi cười trêи mặt nhiều lên một chút, hắn liền vui vẻ.
Lúc cuối kỳ, một nam sinh ở cạnh ký túc xá của Tả Ninh xếp một hình trái tim bằng nến đến thông báo, thậm chí còn thừa dịp lúc cô đang không biết làm sao muốn thân lên. Phương Kinh Luân vừa vặn nhìn thấy, trực tiếp xông lên xoá sạch một răng cửa của người kia.
Việc này tự nhiên lại nháo đến mức đứng đầu diễn đàn trường, rất nhiều người đều giễu cợt nam sinh kia không biết tự lượng sức mình, cư nhiên dám cùng Phương Kinh Luân đoạt người, mà đến tận bây giờ Phương Kinh Luân mới nhận ra, có thể hắn thật sự đã thích.
Nghỉ đông vừa đến, tất cả mọi người đều phải về nhà, hắn tự nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng Tả Ninh vẫn xin lưu giáo, bởi vì cô không có nhà để về, còn phải tiếp tục làm thêm kiếm tiền.
Trải qua lần trước ngu xuẩn trực tiếp mở miệng đưa tiền, Phương Kinh Luân không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể xin làm thêm ở quán cà phê cùng Tả Ninh, để bản thân có thể nhìn thấy cô hàng ngày, tận khả năng mà trợ giúp cô.
Một buổi tối nọ, hắn vẫn theo lẽ thường đưa Tả Ninh quay lại ký túc xá, toàn bộ trường học không có một bóng người, lúc tạm biệt ở dưới ký túc xá, nhìn cánh môi kiều diễm ướt át của cô, hắn cuối cùng nhịn không được, cúi đầu hôn xuống.
Nhưng mà người thì không thân được, còn khiến cô sợ đến mức bị trật chân.
Hắn vội vã mà đưa người đến bệnh viện nhà mình, sau khi trần thuật chân tướng cho chị gái mình lại bị hung hăng nhạo báng một phen.
Phương Dĩ Nhu nói với hắn, muốn biểu hiện là một nam nhân thân sĩ, hẳn là phải thông báo trước, lại hôn môi, nếu không một cô gái có tính cách nội tâm giống như Tả Ninh sẽ không tiếp nhận được.
Vì thế đầu óc hắn vừa được kéo, liền ngay lập tức mua hoa tươi cùng quà ở bệnh viện thổ lộ với Tả Ninh, còn nói đời này không phải cô thì không cưới, làm Tả Ninh sợ đến mức trực tiếp đào tẩu khỏi bệnh viện.
Trải qua hai lần xấu hổ làm hắn vừa ảo não, vừa hối hận lại tự trách.
Hắn vốn luôn cho rằng Tả Ninh không muốn gặp lại hắn, nhưng một tuần sau, vết thương ở chân tốt hơn một chút, Tả Ninh lại tiếp tục đi làm thêm, nhìn thấy hắn cũng không trốn tránh, cô nói cho cô một chút thời gian, cô muốn nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Phương Kinh Luân kϊƈɦ động không thôi, không quá mấy ngày liền vội vội vàng vàng mời Tả Ninh về nhà ăn cơm, Tả Ninh cũng không cự tuyệt.
Từ sau ngày đó, dù Tả Ninh chưa chính thức mở miệng nhận lời làm bạn gái của hắn, nhưng mặc kệ hắn muốn làm cái gì cô cũng đồng ý.
Đương nhiên, hắn cũng không dám chạm vào cô, đối với cô cũng đặc biệt cẩn thận, sợ chỉ làm không tốt một chút sẽ chọc cô sinh khí.
Nhưng Tả Ninh ở trước mặt hắn, trước nay đều ôn nhu thuận theo, thậm chí cũng không nói nặng với hắn quá một câu.
Hắn cho rằng đó chính là bộ dáng tình yêu, tận đến một ngày bác sĩ Lâm nói với hắn, bệnh tình của Tả Ninh tăng thêm, hơn nữa, nguyên nhân chính là do hắn.
Cả người Phương Kinh Luân ngốc lăng trêи mặt đất, căn bản không thể tin được những lời mà bác sĩ Lâm nói, rõ ràng hắn đối với cô tốt như vậy, tại sao lại thành ra kết quả này?
"Tình huống của Tả Ninh rất đặc thù, thân nhân của cô trong một đêm ngoài ý muốn qua đời gây cho cô ấy đả kϊƈɦ nghiêm trọng mới có thể dẫn đến bệnh trầm cảm. Cậu với ba người bạn cùng phòng của cô ấy cứu cô ấy một mạng, cũng lần nữa bốc lên hy vọng sống cho cô ấy, cô ấy đối với mấy người, chỉ có toàn tâm cảm kϊƈɦ.
Nhưng cậu với ba người bạn cùng phòng kia không giống nhau, cho dù Tả Ninh cảm kϊƈɦ đến mức nguyện ý vì các cô ấy làm bất kỳ chuyện gì đi nữa thì quan hệ của họ cũng chỉ là bằng hữu, ba cô gái kia cũng không hề muốn bất kỳ cái gì trêи người Tả Ninh.
Mà cậu lại thổ lộ với cô ấy, muốn cô ấy làm bạn gái của cậu, thậm chí còn nói không phải cô ấy thì không cưới. Lấy tình huống của cô ấy hiện tại, người thân vừa mới qua đời, cô ấy căn bản không có tâm tư để yêu đương, cùng với nam nhân khanh khanh ta ta, nhưng cố tình lại tràn ngập cảm kϊƈɦ với cậu, vậy nên cô ấy vẫn luôn ép bản thân mình chấp nhận cậu, mới có thể tạo áp lực rất lớn, ảnh hưởng đến bệnh tình."
Đêm đó, Phương Kinh Luân hoàn toàn mất ngủ, lại lần nữa cảm thấy bản thân mình cực kỳ buồn cười.
Hắn nỗ lực nhớ lại những hình ảnh mấy ngày nay ở chung với Tả Ninh, thái độ của cô so với hắn còn cẩn thận hơn, làm hắn cảm thấy biết vậy đã không làm.
Rốt cuộc không biết đã là lần thứ mấy khắc khẩu cùng người nhà, hắn đưa ra quyết định, nguyện ý ra nước ngoài.
Người nhà tất nhiên lại đem hắn chửi mắng một trận, học đại học được nửa năm hắn mới tỉnh ngộ, thời gian đã quá muộn, nhưng mà bởi vì hắn kiên trì muốn học y, trong nhà vẫn đồng ý.
Sở dĩ lựa chọn tâm lý học, là vì hắn hy vọng bản thân mình một ngày nào đó có thể giống như bác sĩ Lâm, có thể giúp đỡ cho Tả Ninh, có thể hiểu biết thêm về thế giới nội tâm của cô, cũng có thể lắng nghe tiếng lòng của cô.
Bởi vì đã học đại học rồi mới xin đi du học, lại cùng ngành trước không hợp, hắn chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu. Tới Anh quốc học khoa đại học dự bị một năm, lại mất ba năm hoàn thành khoá học chính quy, hai năm để lấy được học vị thạc sĩ y học khó lấy nhất.
Không biết ngày đêm khổ học, cuối cùng cũng khiến hắn trở thành học bá vừa lòng người nhà. Nhưng chỉ có hắn mới biết, hắn chẳng qua dùng sách để phân tán tinh lực, để bản thân không thương nhớ người kia như vậy.
Hắn vẫn luôn duy trì liên hệ với bác sĩ Lâm, tuỳ thời đều có thể biết tình trạng của Tả Ninh. Biết cô đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, biết cô được đánh giá là bệnh tình đã khỏi hẳn, biết cô đi ra ngoài thế giới càng ngày càng rộng rãi, cũng biết cô bắt đầu viết tiểu thuyết ở trêи mạng.
Cho dù việc học bận rộn, mỗi quyển tiểu thuyết của cô hắn đều đúng giờ theo đuổi, hắn có thể từ câu chữ của cô nhìn ra tâm thái gần nhất của cô, cũng có thể từ Weibo của cô, từ chỗ cô cùng độc giả nói chuyện phiếm biết được tình hình gần đây của cô.
Nhưng chỉ có duy nhất một chuyện hắn không dám làm chính là trực tiếp giao lưu với cô. Hắn sợ hãi sự tồn tại của hắn vẫn sẽ tạo thành áp lực tâm lý với cô.
Hắn không dám biểu đạt thương nhớ với cô, thậm chí không dám toát ra một chút quan tâm dư thừa. Ngoại trừ ngày lễ ngày tết làm bộ đặt câu hỏi chờ một tiếng, ngoại trừ sinh nhật cô khách sáo mà gửi một câu sinh nhật vui vẻ, một câu dư thừa hắn cũng không dám nói.
Lúc trước đi Anh quốc, hắn cũng từng nghĩ đến, có lẽ xa cách, thương nhớ sẽ phai nhạt đi, hoặc là tiếp xúc với cô gái khác, hắn cũng sẽ có tình yêu mới, sẽ có bắt đầu mới.
Nhưng mà sau tất cả, cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Theo từng năm thời gian qua đi, hắn phát hiện, thương nhớ của hắn vẫn như cũ.
Phương Kinh Luân với ba người bạn cùng phòng của Tả Ninh giống nhau, cứ có cơ hội liền đến thăm cô, bất kể là đi học hay đi làm hay là cuối tuần có thời gian rảnh rỗi, hắn quả thực giống như cao bôi trêи da chó, quẳng như thế nào cũng không ra.
Những cái lời đồn bất kham về Tả Ninh trong trường thật ra đã không còn nữa, nhưng cũng rất nhanh truyền ra lời đồn mới: Phương giáo thảo với hoa hậu giảng đường Tả Ninh là một đôi, hơn nữa giáo thảo theo đuổi đặc biệt kiên trì.
Lúc vừa nghe được lời đồn đại như vậy, ngay cả bản thân của Phương Kinh Luân cũng giật mình, hắn với Tả Ninh lúc nào thì là một đôi? Hắn theo đuổi Tả Ninh từ khi nào?
Nhưng hình như không chỉ có những sinh viên khác mà ngay cả ba người bạn cùng phòng cũng nhất trí cho rằng hắn làm nhiều chuyện cho Tả Ninh như vậy là bởi vì thích cô.
Thích sao?
Phương Kinh Luân không biết, nhưng hắn càng không muốn giải thích cho người khác, kỳ thật hắn chỉ muốn chuộc tội.
Cho dù Tả Ninh sau đó đã nói với hắn, lúc ấy cô tự sát không hề liên quan đến hắn, chỉ là cô quá thương nhớ người thân đã qua đời.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy, bản thân lúc trước ngu xuẩn mà tin những lời đồn đó, lại tự cho mình là đúng lần lượt làm tổn thương lòng tự trọng của cô, sai chính là sai, cần phải bồi thường cho cô.
Hắn đối tình yêu kỳ thật không có một tí khái niệm nào, thích là cảm giác gì hắn cũng không biết, dù sao có thể nhìn thấy Tả Ninh ngày một tốt lên, tươi cười trêи mặt nhiều lên một chút, hắn liền vui vẻ.
Lúc cuối kỳ, một nam sinh ở cạnh ký túc xá của Tả Ninh xếp một hình trái tim bằng nến đến thông báo, thậm chí còn thừa dịp lúc cô đang không biết làm sao muốn thân lên. Phương Kinh Luân vừa vặn nhìn thấy, trực tiếp xông lên xoá sạch một răng cửa của người kia.
Việc này tự nhiên lại nháo đến mức đứng đầu diễn đàn trường, rất nhiều người đều giễu cợt nam sinh kia không biết tự lượng sức mình, cư nhiên dám cùng Phương Kinh Luân đoạt người, mà đến tận bây giờ Phương Kinh Luân mới nhận ra, có thể hắn thật sự đã thích.
Nghỉ đông vừa đến, tất cả mọi người đều phải về nhà, hắn tự nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng Tả Ninh vẫn xin lưu giáo, bởi vì cô không có nhà để về, còn phải tiếp tục làm thêm kiếm tiền.
Trải qua lần trước ngu xuẩn trực tiếp mở miệng đưa tiền, Phương Kinh Luân không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể xin làm thêm ở quán cà phê cùng Tả Ninh, để bản thân có thể nhìn thấy cô hàng ngày, tận khả năng mà trợ giúp cô.
Một buổi tối nọ, hắn vẫn theo lẽ thường đưa Tả Ninh quay lại ký túc xá, toàn bộ trường học không có một bóng người, lúc tạm biệt ở dưới ký túc xá, nhìn cánh môi kiều diễm ướt át của cô, hắn cuối cùng nhịn không được, cúi đầu hôn xuống.
Nhưng mà người thì không thân được, còn khiến cô sợ đến mức bị trật chân.
Hắn vội vã mà đưa người đến bệnh viện nhà mình, sau khi trần thuật chân tướng cho chị gái mình lại bị hung hăng nhạo báng một phen.
Phương Dĩ Nhu nói với hắn, muốn biểu hiện là một nam nhân thân sĩ, hẳn là phải thông báo trước, lại hôn môi, nếu không một cô gái có tính cách nội tâm giống như Tả Ninh sẽ không tiếp nhận được.
Vì thế đầu óc hắn vừa được kéo, liền ngay lập tức mua hoa tươi cùng quà ở bệnh viện thổ lộ với Tả Ninh, còn nói đời này không phải cô thì không cưới, làm Tả Ninh sợ đến mức trực tiếp đào tẩu khỏi bệnh viện.
Trải qua hai lần xấu hổ làm hắn vừa ảo não, vừa hối hận lại tự trách.
Hắn vốn luôn cho rằng Tả Ninh không muốn gặp lại hắn, nhưng một tuần sau, vết thương ở chân tốt hơn một chút, Tả Ninh lại tiếp tục đi làm thêm, nhìn thấy hắn cũng không trốn tránh, cô nói cho cô một chút thời gian, cô muốn nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Phương Kinh Luân kϊƈɦ động không thôi, không quá mấy ngày liền vội vội vàng vàng mời Tả Ninh về nhà ăn cơm, Tả Ninh cũng không cự tuyệt.
Từ sau ngày đó, dù Tả Ninh chưa chính thức mở miệng nhận lời làm bạn gái của hắn, nhưng mặc kệ hắn muốn làm cái gì cô cũng đồng ý.
Đương nhiên, hắn cũng không dám chạm vào cô, đối với cô cũng đặc biệt cẩn thận, sợ chỉ làm không tốt một chút sẽ chọc cô sinh khí.
Nhưng Tả Ninh ở trước mặt hắn, trước nay đều ôn nhu thuận theo, thậm chí cũng không nói nặng với hắn quá một câu.
Hắn cho rằng đó chính là bộ dáng tình yêu, tận đến một ngày bác sĩ Lâm nói với hắn, bệnh tình của Tả Ninh tăng thêm, hơn nữa, nguyên nhân chính là do hắn.
Cả người Phương Kinh Luân ngốc lăng trêи mặt đất, căn bản không thể tin được những lời mà bác sĩ Lâm nói, rõ ràng hắn đối với cô tốt như vậy, tại sao lại thành ra kết quả này?
"Tình huống của Tả Ninh rất đặc thù, thân nhân của cô trong một đêm ngoài ý muốn qua đời gây cho cô ấy đả kϊƈɦ nghiêm trọng mới có thể dẫn đến bệnh trầm cảm. Cậu với ba người bạn cùng phòng của cô ấy cứu cô ấy một mạng, cũng lần nữa bốc lên hy vọng sống cho cô ấy, cô ấy đối với mấy người, chỉ có toàn tâm cảm kϊƈɦ.
Nhưng cậu với ba người bạn cùng phòng kia không giống nhau, cho dù Tả Ninh cảm kϊƈɦ đến mức nguyện ý vì các cô ấy làm bất kỳ chuyện gì đi nữa thì quan hệ của họ cũng chỉ là bằng hữu, ba cô gái kia cũng không hề muốn bất kỳ cái gì trêи người Tả Ninh.
Mà cậu lại thổ lộ với cô ấy, muốn cô ấy làm bạn gái của cậu, thậm chí còn nói không phải cô ấy thì không cưới. Lấy tình huống của cô ấy hiện tại, người thân vừa mới qua đời, cô ấy căn bản không có tâm tư để yêu đương, cùng với nam nhân khanh khanh ta ta, nhưng cố tình lại tràn ngập cảm kϊƈɦ với cậu, vậy nên cô ấy vẫn luôn ép bản thân mình chấp nhận cậu, mới có thể tạo áp lực rất lớn, ảnh hưởng đến bệnh tình."
Đêm đó, Phương Kinh Luân hoàn toàn mất ngủ, lại lần nữa cảm thấy bản thân mình cực kỳ buồn cười.
Hắn nỗ lực nhớ lại những hình ảnh mấy ngày nay ở chung với Tả Ninh, thái độ của cô so với hắn còn cẩn thận hơn, làm hắn cảm thấy biết vậy đã không làm.
Rốt cuộc không biết đã là lần thứ mấy khắc khẩu cùng người nhà, hắn đưa ra quyết định, nguyện ý ra nước ngoài.
Người nhà tất nhiên lại đem hắn chửi mắng một trận, học đại học được nửa năm hắn mới tỉnh ngộ, thời gian đã quá muộn, nhưng mà bởi vì hắn kiên trì muốn học y, trong nhà vẫn đồng ý.
Sở dĩ lựa chọn tâm lý học, là vì hắn hy vọng bản thân mình một ngày nào đó có thể giống như bác sĩ Lâm, có thể giúp đỡ cho Tả Ninh, có thể hiểu biết thêm về thế giới nội tâm của cô, cũng có thể lắng nghe tiếng lòng của cô.
Bởi vì đã học đại học rồi mới xin đi du học, lại cùng ngành trước không hợp, hắn chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu. Tới Anh quốc học khoa đại học dự bị một năm, lại mất ba năm hoàn thành khoá học chính quy, hai năm để lấy được học vị thạc sĩ y học khó lấy nhất.
Không biết ngày đêm khổ học, cuối cùng cũng khiến hắn trở thành học bá vừa lòng người nhà. Nhưng chỉ có hắn mới biết, hắn chẳng qua dùng sách để phân tán tinh lực, để bản thân không thương nhớ người kia như vậy.
Hắn vẫn luôn duy trì liên hệ với bác sĩ Lâm, tuỳ thời đều có thể biết tình trạng của Tả Ninh. Biết cô đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, biết cô được đánh giá là bệnh tình đã khỏi hẳn, biết cô đi ra ngoài thế giới càng ngày càng rộng rãi, cũng biết cô bắt đầu viết tiểu thuyết ở trêи mạng.
Cho dù việc học bận rộn, mỗi quyển tiểu thuyết của cô hắn đều đúng giờ theo đuổi, hắn có thể từ câu chữ của cô nhìn ra tâm thái gần nhất của cô, cũng có thể từ Weibo của cô, từ chỗ cô cùng độc giả nói chuyện phiếm biết được tình hình gần đây của cô.
Nhưng chỉ có duy nhất một chuyện hắn không dám làm chính là trực tiếp giao lưu với cô. Hắn sợ hãi sự tồn tại của hắn vẫn sẽ tạo thành áp lực tâm lý với cô.
Hắn không dám biểu đạt thương nhớ với cô, thậm chí không dám toát ra một chút quan tâm dư thừa. Ngoại trừ ngày lễ ngày tết làm bộ đặt câu hỏi chờ một tiếng, ngoại trừ sinh nhật cô khách sáo mà gửi một câu sinh nhật vui vẻ, một câu dư thừa hắn cũng không dám nói.
Lúc trước đi Anh quốc, hắn cũng từng nghĩ đến, có lẽ xa cách, thương nhớ sẽ phai nhạt đi, hoặc là tiếp xúc với cô gái khác, hắn cũng sẽ có tình yêu mới, sẽ có bắt đầu mới.
Nhưng mà sau tất cả, cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Theo từng năm thời gian qua đi, hắn phát hiện, thương nhớ của hắn vẫn như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.