Chương 99: Tự Mình Vào Bếp Vì Anh
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
10/06/2021
Thời gian hẹn với Phương Kinh Luân là 7 giờ tối, đến tận 4 giờ chiều Tả Ninh hữu khí vô lực mà rời giường tắm rửa, cô còn cố ý chọn cái áo sơ mi cao cổ, phối hợp cùng quần jean, che kín mít những dấu hôn trêи cổ cùng với một ít ấn ký xanh tím kia.
Tối hôm qua cô đã giải thích với Du Hạo Nam, giữa cô với Cao Hạ không có gì cả, nhưng vẫn bị anh đè ở trêи giường hung hăng làm hết lần đến lần khác.
Đàn ông tràn đầy tinh lực lại còn ăn dấm thật đúng là đáng sợ, trước kia là Thu Dật Bạch, bây giờ tới Du Hạo Nam cũng như thế.
Anh vốn định tiếp tục ở nhà với cô, nhưng bất đắc dĩ công việc bận rộn, anh là chủ tịch mới nhậm chức cũng không thể quá không đúng mực, cho nên giữa trưa anh kéo cô dậy ăn một bữa cơm đơn giản rồi sau đó lập tức đến công ty.
Khi Tả Ninh bắt taxi đến nhà hàng đã hẹn thì Phương Kinh Luân đã chờ sẵn trong phòng bao. Tuy rằng đã sớm quen biết nhau từ 7 năm trước, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phương Kinh Luân mặc vest.
Tuy nhiên, khác với những bộ vest màu trơn hơi trang trọng và chững chạc, anh mặc một bộ vest kẻ sọc caro màu xanh xám và bên trong phối cùng với một chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh nhạt, khiến cả người anh trông trẻ trung, thời trang và tràn đầy sức sống. Hình ảnh Phương Kinh Luân như thế này, ngược lại hoàn toàn ăn khớp với hình tượng nhiệt tình như ánh mặt trời trong ấn tượng của Tả Ninh.
Vừa nhìn thấy cô đi vào, Phương Kinh Luân vội vàng đứng dậy chào đón, ánh mắt cũng nhanh chóng dừng trêи chiếc giày đế bằng ở chân phải của cô, thấy cô đi đường hoàn toàn bình thường, anh mới thoáng nhẹ nhàng thở ra: "Xem ra cũng đã khôi phục rồi."
Tả Ninh cười ngồi xuống ở đối diện anh: "Vốn dĩ cũng không nghiêm trọng lắm, cho nên cậu không cần tự trách."
"Cho dù như thế nào, 7 năm trước là do tôi lỗ mãng mới khiến em bị thương, cũng chính tôi hại em không thể tiếp nhận trị liệu thật tốt cho nên mới để lại di chứng, một câu xin lỗi là nên nói."
Nhắc tới chuyện năm đó, hai người đều có chút không được tự nhiên, Phương Kinh Luân dứt khoát để Tả Ninh gọi món ăn trước.
Nhà hàng này là một quán cơm lâu năm, đẳng cấp không cao, giá cả cũng rất bình dân, bình thường cho dù là Thu Dật Bạch hay là Du Hạo Nam đều tuyệt đối sẽ không mang Tả Ninh tới những chỗ như thế này.
Nhưng trong lòng Tả Ninh hiểu rõ, Phương Kinh Luân biết khẩu vị của cô, hoặc là nói hiểu rõ cô của 7 năm trước, biết khi đó cô lưu luyến nhất chính là bữa cơm gia đình bình thường cùng ba mẹ nuôi.
Nghĩ vậy, trong lòng cô không khỏi có chút cảm khái, yên lặng nhìn người đàn ông ở đối diện: "Mấy năm nay, cậu ở Anh quốc có khỏe không?"
Phương Kinh Luân khẽ mỉm cười: "Khá tốt, trước kia không thích đọc sách, phụ lòng ông nội đã đặt cái tên này cho tôi, ngược lại mấy năm nay ở Anh quốc, đem tất cả tinh lực đều đặt vào việc học, bây giờ cuối cùng cũng miễn cưỡng làm cho bọn họ vừa lòng."
"Năm đó ngành cậu muốn học chính là luật, tại sao đột nhiên lại chuyển thành học tâm lý học?" Vừa hỏi ra câu này, Tả Ninh liền có chút hối hận, bởi vì trong lòng cô đã ẩn ẩn đoán được chút gì đó, nhưng lại không dám nghĩ sâu hơn.
Nhìn thấy ánh mắt cô rũ xuống, biểu tình như là có chút khẩn trương, Phương Kinh Luân đột nhiên cười một tiếng rồi không chút để ý nói: "Em cho rằng tôi muốn sao? Em cũng biết nhà tôi là theo ngành y, gia đình chỉ cho tôi hai lựa chọn, hoặc là học quản lý sau đó về nhà hỗ trợ, hoặc là giống như chị gái tôi học y, chống đối quá nhiều lần thì cũng phải khuất phục nên chỉ có thể thỏa hiệp nghe theo."
Tự nhiên mà bỏ qua vấn đề này, anh lại cùng Tả Ninh nói mấy chuyện thú vị ở Anh quốc, Tả Ninh cũng chia sẻ một chút hiểu biết mấy năm nay của mình với anh, trò chuyện một lúc, bầu không khí lại càng lúc càng nhẹ nhàng hòa hợp.
Người phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn tiến vào, đại khái là do dáng vẻ quý công tử nhẹ nhàng này của Phương Kinh Luân quá đáng chú ý nên mỗi người tới đều phải nhìn anh nhiều thêm vài lần, có hai người dễ dàng thẹn thùng thậm chí sau khi đón nhận ánh mắt của anh còn lập tức đỏ mặt.
Tả Ninh nhìn thấy, không nhịn được liền trêu chọc: "Phương giáo thảo vẫn giống như năm đó, được thật nhiều cô gái nhỏ yêu thích nha!"
"Chỉ được mấy cô gái nhỏ thích thì có ích lợi gì? Em lại không thích."
Lúc nói những lời này, âm lượng của anh vốn ép tới rất thấp, lại vừa vặn có một nhân viên phục vụ bởi vì chỉ lo nhìn anh mà đổ nghiêng mâm, cho nên Tả Ninh không nghe được, cô ngược lại vội vàng dò hỏi cô gái kia có bị bỏng tay không.
Anh không nhịn được cười khổ một tiếng rồi tự mình cầm lấy đôi đũa nếm một miếng cá vừa mới được bưng lên: "Cái này hương vị không tồi, em nếm thử."
Gắp một miếng bỏ vào trong miệng, Tả Ninh cũng tán thưởng gật gật đầu: "Có chút giống cá hấp mẹ mình hay làm, mỗi lần bà làm đồ ăn, mình cùng anh hai lại tranh nhau để cướp."
Thấy cô đã có thể nhẹ nhàng mà nhắc tới người nhà, Phương Kinh Luân an tâm mỉm cười: "Tả Ninh, 7 năm trước, điều tôi muốn nhìn thấy nhất chính là em có thể giống như thế này, bây giờ rốt cuộc cũng đã được như nguyện."
Tả Ninh cũng cười: "7 năm trước, người mình cảm thấy biết ơn nhất chính là cậu cùng 3 người kia, cũng giống như bây giờ. Phương Kinh Luân, thật sự cảm ơn cậu."
Nhìn tươi cười trêи mặt cô, Phương Kinh Luân do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói: "Ngày hôm qua tôi nhìn thấy tin tức ở trêи mạng nhìn, nói em... Cùng cậu minh tinh tên là Cao Hạ kia... Hai người đang ở bên nhau sao?"
Tả Ninh lắc đầu: "Không đâu, đều là tin tức viết linh tinh thôi."
Trong mắt anh vừa lộ ra một tia vui mừng thì đã nghe cô nói tiếp: "Bạn trai mình không phải anh ấy."
Động tác gắp đồ ăn rõ ràng cứng lại, nhưng Phương Kinh Luân vẫn rất nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái và tiếp tục cười nói: "Lần trước ở văn phòng của chị tôi nghe nói em chia tay, không ngờ rằng nhanh như vậy đã có bạn trai, xem ra lời Đồng tiểu thư nói thực sự là lời nói dối, em không bị bạn trai cũ làm tổn thương."
"Ừm, anh ấy chưa từng làm tổn thương mình, bạn trai hiện tại của mình cũng đối xử với mình rất tốt."
Tả Ninh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh: "Phương Kinh Luân, ngày đó... Ở bệnh viện, những gì cậu nghe được, đều là sự thật, mình không phải dạng người tốt lành gì, cùng với mấy người đàn ông kia, cũng xác thật từng có quan hệ tương đối hỗn loạn."
Phương Kinh Luân gật gật đầu, nỗ lực nặn ra nụ cười: "Tôi biết."
"Từ trước đến nay mình vẫn luôn sợ hãi, sống không tốt, sẽ làm cho cậu cùng các cô ấy thất vọng, nhưng hiện tại, mình muốn nói cho cậu biết, mình rất tốt, cái mạng này của mình là được 4 người các cậu kéo về, mặc kệ là vì 4 người các cậu hay là vì chính bản thân mình, mình cũng sẽ sống thật tốt. Đồng thời mình cũng hy vọng 4 người các cậu đều sống thật tốt, cậu ưu tú như vậy, bên cạnh chắc chắn có rất nhiều cô gái tốt, nếu ngày nào đó cậu có bạn gái, nhớ nói cho mình biết."
Thậm chí ngay cả bản thân Tả Ninh cũng không rõ ràng lắm, khi cùng Phương Kinh Luân nói ra những lời này, đến tột cùng là loại tâm tình gì.
Nhưng trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Cô đã có Du Hạo Nam, cô không thể tiếp tục làm ra chuyện có lỗi với anh. Hơn nữa Phương Kinh Luân tốt như vậy, cũng xứng đáng có được người càng tốt hơn.
Sau khi trở lại biệt thự Du Hạo Nam còn chưa có trở về, cô vừa gọi điện thoại hỏi, tên kia không chỉ đang vội vàng mở họp, thậm chí ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn.
Nhìn phòng bếp sớm đã được thu thập sạch sẽ, cô đột nhiên có hứng thú, đeo tạp dề, đi vào phòng bếp bận rộn, rất nhanh đã lấy những nguyên liệu mà Du Hạo Nam đã chuẩn bị ngày hôm qua, nấu một nồi cháo phong phú.
Suy nghĩ một lúc, cô lại giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh, trực tiếp đăng lên vòng bạn bè, kèm với dòng caption: Tự mình vào bếp nấu ăn vì anh. Đương nhiên, cô cũng rất cẩn thận, vòng bạn bè này ngoại trừ Du Hạo Nam cô cố ý tag vào thì chỉ có 3 người Thu Dật Bạch, Thu Dật Mặc cùng Phương Kinh Luân có thể nhìn thấy.Cô nghĩ, ý tứ cô muốn biểu đạt đã rất rõ ràng
Tối hôm qua cô đã giải thích với Du Hạo Nam, giữa cô với Cao Hạ không có gì cả, nhưng vẫn bị anh đè ở trêи giường hung hăng làm hết lần đến lần khác.
Đàn ông tràn đầy tinh lực lại còn ăn dấm thật đúng là đáng sợ, trước kia là Thu Dật Bạch, bây giờ tới Du Hạo Nam cũng như thế.
Anh vốn định tiếp tục ở nhà với cô, nhưng bất đắc dĩ công việc bận rộn, anh là chủ tịch mới nhậm chức cũng không thể quá không đúng mực, cho nên giữa trưa anh kéo cô dậy ăn một bữa cơm đơn giản rồi sau đó lập tức đến công ty.
Khi Tả Ninh bắt taxi đến nhà hàng đã hẹn thì Phương Kinh Luân đã chờ sẵn trong phòng bao. Tuy rằng đã sớm quen biết nhau từ 7 năm trước, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phương Kinh Luân mặc vest.
Tuy nhiên, khác với những bộ vest màu trơn hơi trang trọng và chững chạc, anh mặc một bộ vest kẻ sọc caro màu xanh xám và bên trong phối cùng với một chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh nhạt, khiến cả người anh trông trẻ trung, thời trang và tràn đầy sức sống. Hình ảnh Phương Kinh Luân như thế này, ngược lại hoàn toàn ăn khớp với hình tượng nhiệt tình như ánh mặt trời trong ấn tượng của Tả Ninh.
Vừa nhìn thấy cô đi vào, Phương Kinh Luân vội vàng đứng dậy chào đón, ánh mắt cũng nhanh chóng dừng trêи chiếc giày đế bằng ở chân phải của cô, thấy cô đi đường hoàn toàn bình thường, anh mới thoáng nhẹ nhàng thở ra: "Xem ra cũng đã khôi phục rồi."
Tả Ninh cười ngồi xuống ở đối diện anh: "Vốn dĩ cũng không nghiêm trọng lắm, cho nên cậu không cần tự trách."
"Cho dù như thế nào, 7 năm trước là do tôi lỗ mãng mới khiến em bị thương, cũng chính tôi hại em không thể tiếp nhận trị liệu thật tốt cho nên mới để lại di chứng, một câu xin lỗi là nên nói."
Nhắc tới chuyện năm đó, hai người đều có chút không được tự nhiên, Phương Kinh Luân dứt khoát để Tả Ninh gọi món ăn trước.
Nhà hàng này là một quán cơm lâu năm, đẳng cấp không cao, giá cả cũng rất bình dân, bình thường cho dù là Thu Dật Bạch hay là Du Hạo Nam đều tuyệt đối sẽ không mang Tả Ninh tới những chỗ như thế này.
Nhưng trong lòng Tả Ninh hiểu rõ, Phương Kinh Luân biết khẩu vị của cô, hoặc là nói hiểu rõ cô của 7 năm trước, biết khi đó cô lưu luyến nhất chính là bữa cơm gia đình bình thường cùng ba mẹ nuôi.
Nghĩ vậy, trong lòng cô không khỏi có chút cảm khái, yên lặng nhìn người đàn ông ở đối diện: "Mấy năm nay, cậu ở Anh quốc có khỏe không?"
Phương Kinh Luân khẽ mỉm cười: "Khá tốt, trước kia không thích đọc sách, phụ lòng ông nội đã đặt cái tên này cho tôi, ngược lại mấy năm nay ở Anh quốc, đem tất cả tinh lực đều đặt vào việc học, bây giờ cuối cùng cũng miễn cưỡng làm cho bọn họ vừa lòng."
"Năm đó ngành cậu muốn học chính là luật, tại sao đột nhiên lại chuyển thành học tâm lý học?" Vừa hỏi ra câu này, Tả Ninh liền có chút hối hận, bởi vì trong lòng cô đã ẩn ẩn đoán được chút gì đó, nhưng lại không dám nghĩ sâu hơn.
Nhìn thấy ánh mắt cô rũ xuống, biểu tình như là có chút khẩn trương, Phương Kinh Luân đột nhiên cười một tiếng rồi không chút để ý nói: "Em cho rằng tôi muốn sao? Em cũng biết nhà tôi là theo ngành y, gia đình chỉ cho tôi hai lựa chọn, hoặc là học quản lý sau đó về nhà hỗ trợ, hoặc là giống như chị gái tôi học y, chống đối quá nhiều lần thì cũng phải khuất phục nên chỉ có thể thỏa hiệp nghe theo."
Tự nhiên mà bỏ qua vấn đề này, anh lại cùng Tả Ninh nói mấy chuyện thú vị ở Anh quốc, Tả Ninh cũng chia sẻ một chút hiểu biết mấy năm nay của mình với anh, trò chuyện một lúc, bầu không khí lại càng lúc càng nhẹ nhàng hòa hợp.
Người phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn tiến vào, đại khái là do dáng vẻ quý công tử nhẹ nhàng này của Phương Kinh Luân quá đáng chú ý nên mỗi người tới đều phải nhìn anh nhiều thêm vài lần, có hai người dễ dàng thẹn thùng thậm chí sau khi đón nhận ánh mắt của anh còn lập tức đỏ mặt.
Tả Ninh nhìn thấy, không nhịn được liền trêu chọc: "Phương giáo thảo vẫn giống như năm đó, được thật nhiều cô gái nhỏ yêu thích nha!"
"Chỉ được mấy cô gái nhỏ thích thì có ích lợi gì? Em lại không thích."
Lúc nói những lời này, âm lượng của anh vốn ép tới rất thấp, lại vừa vặn có một nhân viên phục vụ bởi vì chỉ lo nhìn anh mà đổ nghiêng mâm, cho nên Tả Ninh không nghe được, cô ngược lại vội vàng dò hỏi cô gái kia có bị bỏng tay không.
Anh không nhịn được cười khổ một tiếng rồi tự mình cầm lấy đôi đũa nếm một miếng cá vừa mới được bưng lên: "Cái này hương vị không tồi, em nếm thử."
Gắp một miếng bỏ vào trong miệng, Tả Ninh cũng tán thưởng gật gật đầu: "Có chút giống cá hấp mẹ mình hay làm, mỗi lần bà làm đồ ăn, mình cùng anh hai lại tranh nhau để cướp."
Thấy cô đã có thể nhẹ nhàng mà nhắc tới người nhà, Phương Kinh Luân an tâm mỉm cười: "Tả Ninh, 7 năm trước, điều tôi muốn nhìn thấy nhất chính là em có thể giống như thế này, bây giờ rốt cuộc cũng đã được như nguyện."
Tả Ninh cũng cười: "7 năm trước, người mình cảm thấy biết ơn nhất chính là cậu cùng 3 người kia, cũng giống như bây giờ. Phương Kinh Luân, thật sự cảm ơn cậu."
Nhìn tươi cười trêи mặt cô, Phương Kinh Luân do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói: "Ngày hôm qua tôi nhìn thấy tin tức ở trêи mạng nhìn, nói em... Cùng cậu minh tinh tên là Cao Hạ kia... Hai người đang ở bên nhau sao?"
Tả Ninh lắc đầu: "Không đâu, đều là tin tức viết linh tinh thôi."
Trong mắt anh vừa lộ ra một tia vui mừng thì đã nghe cô nói tiếp: "Bạn trai mình không phải anh ấy."
Động tác gắp đồ ăn rõ ràng cứng lại, nhưng Phương Kinh Luân vẫn rất nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái và tiếp tục cười nói: "Lần trước ở văn phòng của chị tôi nghe nói em chia tay, không ngờ rằng nhanh như vậy đã có bạn trai, xem ra lời Đồng tiểu thư nói thực sự là lời nói dối, em không bị bạn trai cũ làm tổn thương."
"Ừm, anh ấy chưa từng làm tổn thương mình, bạn trai hiện tại của mình cũng đối xử với mình rất tốt."
Tả Ninh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh: "Phương Kinh Luân, ngày đó... Ở bệnh viện, những gì cậu nghe được, đều là sự thật, mình không phải dạng người tốt lành gì, cùng với mấy người đàn ông kia, cũng xác thật từng có quan hệ tương đối hỗn loạn."
Phương Kinh Luân gật gật đầu, nỗ lực nặn ra nụ cười: "Tôi biết."
"Từ trước đến nay mình vẫn luôn sợ hãi, sống không tốt, sẽ làm cho cậu cùng các cô ấy thất vọng, nhưng hiện tại, mình muốn nói cho cậu biết, mình rất tốt, cái mạng này của mình là được 4 người các cậu kéo về, mặc kệ là vì 4 người các cậu hay là vì chính bản thân mình, mình cũng sẽ sống thật tốt. Đồng thời mình cũng hy vọng 4 người các cậu đều sống thật tốt, cậu ưu tú như vậy, bên cạnh chắc chắn có rất nhiều cô gái tốt, nếu ngày nào đó cậu có bạn gái, nhớ nói cho mình biết."
Thậm chí ngay cả bản thân Tả Ninh cũng không rõ ràng lắm, khi cùng Phương Kinh Luân nói ra những lời này, đến tột cùng là loại tâm tình gì.
Nhưng trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Cô đã có Du Hạo Nam, cô không thể tiếp tục làm ra chuyện có lỗi với anh. Hơn nữa Phương Kinh Luân tốt như vậy, cũng xứng đáng có được người càng tốt hơn.
Sau khi trở lại biệt thự Du Hạo Nam còn chưa có trở về, cô vừa gọi điện thoại hỏi, tên kia không chỉ đang vội vàng mở họp, thậm chí ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn.
Nhìn phòng bếp sớm đã được thu thập sạch sẽ, cô đột nhiên có hứng thú, đeo tạp dề, đi vào phòng bếp bận rộn, rất nhanh đã lấy những nguyên liệu mà Du Hạo Nam đã chuẩn bị ngày hôm qua, nấu một nồi cháo phong phú.
Suy nghĩ một lúc, cô lại giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh, trực tiếp đăng lên vòng bạn bè, kèm với dòng caption: Tự mình vào bếp nấu ăn vì anh. Đương nhiên, cô cũng rất cẩn thận, vòng bạn bè này ngoại trừ Du Hạo Nam cô cố ý tag vào thì chỉ có 3 người Thu Dật Bạch, Thu Dật Mặc cùng Phương Kinh Luân có thể nhìn thấy.Cô nghĩ, ý tứ cô muốn biểu đạt đã rất rõ ràng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.