Chương 2: Hắn Đã Có Người Mình Yêu
Mộc Mộc
15/05/2022
“Ha ha ha, em họ cậu rất biết đùa đó.”
Mật Nhụy rửa tay xong thì ra khỏi WC.
Khi trở lại phòng học thì chuông vào lớp vẫn chưa vang, cô hơi nhàm chán mở sách vật lý ra, muốn nỗ lực hơn nữa nhưng có đọc thế nào cũng không vào.
Thật ra cô học lệch nghiêm trọng, Từ Hạn Bình tìm cho cô rất nhiều giáo viên để học bổ túc nhưng cũng vô dụng, toán học, hoá học, vật lý gần như đều chỉ vừa đạt điểm tiêu chuẩn.
Nếu không phải Từ Hạn Bình tìm người để đút lót cho cô thì bảng điểm vô cùng thê thảm kia tuyệt đối không lên được Hoa Thạc.
Liêu Bình đẩy mắt kính, cảm thấy nữ sinh ngồi cùng bàn vừa tới đã cầm sách xem không ngừng, xem ra là người rất để tâm đến việc học tập.
Hắn hỏi: “Đồng học, điểm thi cấp ba của cậu là bao nhiêu vậy?”
…Mật Nhụy giữ chặt trang sách, không lật qua.
Cô không muốn trả lời câu hỏi này tí nào.
Bộp!
Một quả bóng rổ nện trên mặt đất.
Mật Nhụy bị dọa giật mình, đột nhiên ngẩng đầu.
Luồng gió thổi bay tóc mái cô, đôi mắt như mèo con trừng lên vừa to vừa tròn, con ngươi lòng đen nhiều hơn lòng trắng, nhìn rất giống thiếu nữ bước ra từ truyện tranh, yếu đuối dễ thương.
Diệp Tâm Viễn hơi xấu hổ nhận lấy quả bóng rổ bắn lên: "Dọa cậu rồi hả?"
Mật Nhụy lắc đầu, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách giáo khoa.
Có điều cũng tốt, cũng có thể không cần trả lời vấn đề xấu hổ ban nãy.
Bởi vì thiếu niên cầm bóng rổ đang đứng trước bàn cô, cò kè mặc cả với cậu bạn cùng bàn.
“Hôm nay cậu giúp tớ trực nhật đi.”
“Dựa vào đâu?” Liêu Bình rất không cam lòng cao giọng.
“Sau khi tan học tớ sẽ thi đấu với ban một, việc này liên quan tới vinh dự của ban chín chúng ta, không có tớ thì ban chúng ta tuyệt đối sẽ bị đám người ban một ép gắt gao. Liêu Bình đồng học là một phần tử của ban chín, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm thúc thủ bàng quan, thấy chết không cứu ư?”
Liêu Bình vẫn rất bất mãn: "Vậy dựa vào đâu mà là tớ, lần trước cậu đã nói lần sau sẽ bù lại, vậy mà lần này lại là tớ nữa!”
Mật Nhụy rửa tay xong thì ra khỏi WC.
Khi trở lại phòng học thì chuông vào lớp vẫn chưa vang, cô hơi nhàm chán mở sách vật lý ra, muốn nỗ lực hơn nữa nhưng có đọc thế nào cũng không vào.
Thật ra cô học lệch nghiêm trọng, Từ Hạn Bình tìm cho cô rất nhiều giáo viên để học bổ túc nhưng cũng vô dụng, toán học, hoá học, vật lý gần như đều chỉ vừa đạt điểm tiêu chuẩn.
Nếu không phải Từ Hạn Bình tìm người để đút lót cho cô thì bảng điểm vô cùng thê thảm kia tuyệt đối không lên được Hoa Thạc.
Liêu Bình đẩy mắt kính, cảm thấy nữ sinh ngồi cùng bàn vừa tới đã cầm sách xem không ngừng, xem ra là người rất để tâm đến việc học tập.
Hắn hỏi: “Đồng học, điểm thi cấp ba của cậu là bao nhiêu vậy?”
…Mật Nhụy giữ chặt trang sách, không lật qua.
Cô không muốn trả lời câu hỏi này tí nào.
Bộp!
Một quả bóng rổ nện trên mặt đất.
Mật Nhụy bị dọa giật mình, đột nhiên ngẩng đầu.
Luồng gió thổi bay tóc mái cô, đôi mắt như mèo con trừng lên vừa to vừa tròn, con ngươi lòng đen nhiều hơn lòng trắng, nhìn rất giống thiếu nữ bước ra từ truyện tranh, yếu đuối dễ thương.
Diệp Tâm Viễn hơi xấu hổ nhận lấy quả bóng rổ bắn lên: "Dọa cậu rồi hả?"
Mật Nhụy lắc đầu, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách giáo khoa.
Có điều cũng tốt, cũng có thể không cần trả lời vấn đề xấu hổ ban nãy.
Bởi vì thiếu niên cầm bóng rổ đang đứng trước bàn cô, cò kè mặc cả với cậu bạn cùng bàn.
“Hôm nay cậu giúp tớ trực nhật đi.”
“Dựa vào đâu?” Liêu Bình rất không cam lòng cao giọng.
“Sau khi tan học tớ sẽ thi đấu với ban một, việc này liên quan tới vinh dự của ban chín chúng ta, không có tớ thì ban chúng ta tuyệt đối sẽ bị đám người ban một ép gắt gao. Liêu Bình đồng học là một phần tử của ban chín, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm thúc thủ bàng quan, thấy chết không cứu ư?”
Liêu Bình vẫn rất bất mãn: "Vậy dựa vào đâu mà là tớ, lần trước cậu đã nói lần sau sẽ bù lại, vậy mà lần này lại là tớ nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.