Chương 16: Giảng bài (3)
Thanh Sắc Vũ Dực
11/02/2022
Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Dù là người kiên cường như tôi cũng phải khiếp sợ vì ác ý của bạn học Đàm Hiểu Minh. Bây giờ học sinh vì để đùa giáo viên mà có thể chơi ác như vậy sao? Tôi không sợ, chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt, cho dù ở trong nghĩa địa cũng có thể ngủ được, thế nhưng Đàm Hiểu Minh không sợ sao? Cậu ta hy sinh quá lớn đi.
"Thầy không có vấn đề, nhưng em không có vấn đề gì sao? Người nhà đâu? Muộn như vậy mà còn ngủ ở bên ngoài, cha mẹ sẽ không lo lắng sao?" Tôi lo lắng hỏi thăm.
Vẻ mặt của Đàm Hiểu Minh bỗng nhiên trở nên rất đáng thương, rất nhanh đã rơi nước mắt: "Cha mẹ không cần em nữa, em không có chỗ ngủ, phát hiện trong nhà xác có giường, mấy ngày nay đều ở đó cả."
Không phải là quá đáng thương sao?
Tôi ngẫm nghĩ, nói với Đàm Hiểu Minh: "Em đợi tôi một chút."
Nói xong lập tức gọi điện thoại cho hiệu trưởng Trương, gần đây thời gian liên hệ với hiệu trưởng Trương đã ổn định lại, cứ đến tối chắc chắn tín hiệu của cô ấy sẽ tốt hơn, liên lạc với cô ấy cũng khá dễ dàng.
Tôi để các học sinh tự do hoạt động, mình ra hành lang gọi điện thoại: "Alo, chào hiệu trưởng Trương, tôi là Thẩm Kiến Quốc, muốn hỏi cô về một học sinh. Cậu ta tên là Đàm Hiểu Minh, nói mình không nhà để về, có chuyện gì thế? Hả, cha bạo lực gia đình, mẹ không chịu nổi mà bỏ đi, để cậu ta ở lại bị cha mình bạo lực, cậu ta không dám ở trong nhà sao."
Thì ra là thế, khó trách Đàm Hiểu Minh lại có dáng vẻ của thiếu niên phản nghịch, trên mặt tràn ngập ác ý, nhất định là người cha kia đã mang đến cho cậu ta tổn thương quá lớn.
Vào lúc này, tôi bỗng đưa ra một quyết định chật vật.
"Hiệu trưởng Trương, tôi muốn hỏi một chút, có ai chuyển vào căn phòng lúc trước của Lý Viện Viện không? Nếu như không có, tôi muốn để Đàm Hiểu Minh vào ở, đương nhiên tiền thuê nhà... Có thể trừ tiền lương của tôi."
Lúc nói lời này, trong lòng tôi đang gào thét, đang giãy giụa, giống như có một cái dụng cụ mở nắp chai đang chui vào trong lòng tôi, đau đến mức tôi không thể thở nổi.
Trừ, trừ tiền lương... tôi nghèo khó như vậy, còn phải trừ tiền lương...
Nhưng nhất định phải giải quyết vấn đề của Đàm Hiểu Minh, cứ tìm chỗ ở cho cậu ta trước đã, không thể để ở nhà xác mãi được. Tiếp theo còn phải liên hệ với cha cậu ta, nếu như gã không thể sửa được, vậy thì cần pháp luật đến bảo vệ quyền lợi của Đàm Hiểu Minh.
Tuy nói trẻ vị thành niên vẫn nên có đầy đủ người nhà mới tốt, nhưng cha của Đàm Hiểu Minh lại là loại người đó, không chăm sóc cậu ta mới là tốt hơn.
Cũng may hiệu trưởng Trương vẫn hoàn toàn lương thiện như trước: "Có thể... Ở... Két... Không cần... Cậu... Chi tiền... Két..."
Hiệu trưởng Trương đúng là lãnh đạo tốt nhất mà tôi từng gặp (mặc dù tôi mới chỉ gặp được một người), chỉ cần cô ấy không đuổi việc tôi, nhất định tôi sẽ đi theo cô ấy đến cùng!
Sau khi để điện thoại xuống, tôi vui vẻ trở về phòng học nói với Đàm Hiểu Minh: "Về sau em không cần ở nhà xác nữa, ban đêm trở về ở phòng 404 tầng 4 tòa nhà số 4 chung cư Bỉ Ngạn với tôi. Phòng đó có ba phòng ngủ, hai ngày trước một nữ đồng nghiệp dọn đi rồi, vừa vặn trống một gian phòng, cậu có thể vào trong đêm nay. Vừa vặn 2 giờ xe trường học sẽ đến đón tôi, tôi giúp cậu dọn nhà."
Có lẽ Đàm Hiểu Minh quá mức vui vẻ mà không thể khống chế được vẻ mặt, vẻ mặt của cậu ta như nứt ra, hỏi: "Phòng mà Lý Viện Viện ngủ?"
"Ồ? Em cũng nhận biết cô ấy? Em phải gọi cô ấy là chị Viện Viện, không thể gọi thẳng tên được, như thế là không lễ phép." Tôi uốn nắn cách dùng từ của cậu ta.
"Ha ha ha ha ha ha!" Mục Hoài Đồng đột nhiên cười ha hả, cách cô ấy cười rất đặc biệt, không hề đập bàn mà lại dùng móng tay cào, vừa cười vừa cào ra âm thanh chói tai.
"Bạn Mục, em có đề nghị gì tốt hơn sao?" Tôi nhìn về phía cô ấy.
"Không có không có!" Mục Hoài Đồng khoát tay nói, "Em thấy vui vẻ vì Đàm Hiểu Minh, rốt cuộc cậu ta cũng có chỗ ở rồi, em rất vui, ha ha ha ha ha ha!"
Tôi biết Mục Hoài Đồng là cô gái tốt, cho dù cách biểu đạt tình cảm không bình thường lắm, nhưng tấm lòng lại đẹp.
Dường như Đàm Hiểu Minh không muốn chuyển đi, chắc hẳn một đứa trẻ có hoàn cảnh như cậu ta phải rất phòng bị với người xa lạ, không đồng ý cũng là bình thường.
Cậu ta trầm mặc nghĩ nửa ngày mới nói: "Em chuyển đi cũng được, nhưng hôm nay nhất định thầy Thẩm phải ở với em một đêm, nếu sau đêm nay thầy vẫn muốn em làm bạn cùng phòng, em, em, em sẽ chuyển!"
Chữ "chuyển" cuối cùng có chút nghẹn ngào, nhất định là cậu ta quá cảm động, chỉ là tính cách tuổi dậy thì không quen biểu đạt mà thôi.
"Không có vấn đề gì, cứ quyết định thế đi, đêm nay thầy đi ngủ với em." Tôi cam kết.
Thời gian nghỉ giữa giờ cứ thế trôi qua, rất nhanh đã đến tiết thứ hai. Tôi dựa theo giáo án giảng qua cho các học sinh như thế nào là thế giới quan chính xác, tiếp theo là làm như thế nào để xây dựng ra thế giới quan chính xác.
Rất nhanh đã đến 2 giờ, các học sinh thi nhau đứng dậy rời đi. Bọn họ có quan hệ không tệ với Đàm Hiểu Minh, phần lớn đều nhiệt tình vỗ vai cậu ta, chắc hẳn cũng cảm thấy vui vì cậu ta đi, dù sao cuối cùng Hiểu Minh cũng đã có chỗ ở.
Chỉ có Mục Hoài Đồng và Điền Bác Văn đứng lại bên cạnh tôi, Mục Hoài Đồng kéo tay tôi như thường lệ: "Thầy à, hay là đêm nay em đi với thầy nhé, thầy làm như thế... ở lại chẳng phải sẽ tiện nghi cho Đàm Hiểu Minh sao. Hơn nữa cái gì cũng phải có trước có sau, rõ ràng là em tới trước, sao thầy lại ngủ với cậu ta."
"Hiểu Minh còn nhỏ, tôi lo lắng cho cậu ấy mà." Tôi giải thích với Mục Hoài Đồng, "Hơn nữa em là con gái, sao có thể ngủ với hai người đàn ông chúng tôi được, phải học cách bảo vệ mình nha."
Trấn an xong Mục Hoài Đồng, tôi lại nhìn về phía Điền Bác Văn: "Bạn Điền có chuyện gì không?"
Chắc tan học xong bạn Điền đã tẩy trang đi, bây giờ nhìn rất bình thường, còn mặc áo khoác trắng, dòi trong miệng cũng biến mất không thấy, xem ra lúc trước cậu ta vì muốn chào đón tôi mà phải hy sinh không ít.
"Em không sao." Điền Bác Văn nhìn quyển sổ trong tay tôi chằm chằm, "Thầy có thể cho em quyển sổ này không?"
"Không được." Tôi kiên định lắc đầu, "Đây là bạn tặng tôi, tôi rất quý trọng nó. Nếu em thật sự thích, ngày mai tôi sẽ mua một cái tặng em."
"Ai biết ngày mai sẽ như thế nào đâu?" Điền Bác Văn nhún vai, rời đi theo Mục Hoài Đồng.
Trong phòng học chỉ còn mỗi tôi và Đàm Hiểu Minh, cậu ta cõng ván giường nhiệt tình nói với tôi: "Thầy ơi, chúng ta đi ngủ đi!"
"Chờ một chút." Tôi nói, "Bên ngoài có tài xế đến đón tôi, nếu như tôi không đi ra, hắn ta sẽ chờ đến 5 giờ. Tôi phải báo cho hắn ta biết một tiếng, đêm nay ở lại đây, để người ta đỡ phải thức đêm, cậu có thể chờ tôi ở nhà xác."
"Không." Đàm Hiểu Minh cố chấp nói, "Em đi cùng thầy Thẩm, nhỡ may thầy chạy thì sao."
"Tôi đã đồng ý thì sẽ không đổi ý."
Đáng tiếc Đàm Hiểu Minh vẫn không tin lời tôi, kiên trì đến cửa bệnh viện với tôi. Chiếc xe trường học dừng ở trước mặt tôi trong sương mù dày đặc, cửa xe mở ra, tôi đạp một chân lên nói với ông anh tài xế: "Bác tài, có một học sinh muốn tôi ở lại bệnh viện với cậu ta một đêm, hôm nay tôi không về."
Ông anh tài xế liếc Đàm Hiểu Minh đang ngó nghiêng dáo dác sau lưng tôi, trầm mặc nói: "Cậu cẩn thận một chút."
"Yên tâm đi." Tôi vỗ ngực một cái.
"Không nói cậu." Ông anh tài xế duỗi bàn tay đeo găng ra chỉ Đàm Hiểu Minh, "Nói cậu ta đó."
Nói xong ông anh tài xế liền lái xe rời đi, để lại tôi đứng tại chỗ suy nghĩ sâu xa.
Nhất định ông anh tài xế thấy hành động của Hạ Tân đối với tôi đêm đó nên mới sinh lòng cảnh giác, cho rằng tôi là loại cầm thú sẽ ra tay với vị thành niên, thật sự là quá oan uổng!
Tôi rất muốn lấy điện thoại ra giải thích với hắn ta, nhưng ông anh tài xế không kết bạn với nhau. Tôi từng duỗi cành ô liu hữu nghị với hắn ta ở trên xe, nhưng ông anh tài xế lại từ chối, nói mình không muốn làm quen với tôi lắm, có gì thì liên hệ qua hiệu trưởng Trương.
Bị đồng nghiệp đối xử không thân thiện, nói thật tôi thấy rất thất bại. Nhưng nghĩ lại, ông anh tài xế làm đêm khổ cực như vậy, tính tình xấu một chút cũng là điều bình thường, thông cảm cho nhau vậy.
Sau khi ông anh tài xế rời đi, tôi đi theo Đàm Hiểu Minh vào nhà xác.
Trên đường tôi khó hiểu hỏi: "Vì sao bạn Tiểu Minh luôn cõng ván giường?"
"Chỉ cần có ván giường thì cho dù ở đâu em đều có thể tồn tại." Đàm Hiểu Minh nói.
Haiz, đây là một đứa trẻ không có cảm giác an toàn cỡ nào chứ. Giống như ốc sên cõng vỏ, đi đến đâu liền trải ván giường ra ngủ.
Đàm Hiểu Minh và tôi nhanh chóng đi đến nhà xác, lúc tôi đi vào cậu ta đã gỡ ván giường xuống khỏi lưng rồi.
Không có ván giường Đàm Hiểu Minh có vẻ không được tự tin, cậu ta chỉ vào một cái giường dựa ở góc tường, phía trên phủ ga giường màu trắng tràn đầy tro bụi.
"Tôi ngủ cái giường kia?"
Cậu ta gật đầu, không nói gì.
"Vậy còn em?" Tôi hỏi.
"Em nhìn thầy ngủ." Đàm Hiểu Minh nói, "Thầy lên giường, em mới ngủ."
Cậu ta đưa tay chỉ vào một góc đen sì thấy không rõ lắm, hình như có một cái giường cũ nát.
"Ván giường của em đâu?"
"Ở trên giường của thầy, xem em đối xử tốt với thầy thế nào kìa." Đàm Hiểu Minh nhếch miệng cười một tiếng.
"Được." Tôi gật đầu, "Ngày mai lúc dọn dẹp tôi sẽ nhớ cầm theo ván giường của em."
Đàm Hiểu Minh không nói gì, sau khi nhìn tôi bò lên giường mới đi về hướng bóng đen kia.
Cái giường này rất ẩm ướt, tôi nằm trên đó cảm thấy không quen lắm. Muốn nói với Đàm Hiểu Minh một câu, nhưng cậu ta ở trong bóng tối không lên tiếng, chắc là ngủ rồi.
Tôi chợt nhớ tới Ninh Thiên Sách, có chút hối hận. Tôi có thể đến nhà xác ngủ với học sinh, vì sao đêm qua lại không đến nghĩa trang với Tiểu Ninh chứ? Trong đêm cô đơn tịch mịch, một mình Tiểu Ninh ở nghĩa trang suy nghĩ về cuộc đời, đáng thương biết bao.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi ngứa ngáy khó nhịn, gửi tin cho Tiểu Ninh: [Đã ngủ chưa?]
Cậu ta gần như trả lời ngay: [Chưa, ghế cứng tương đối khó ngủ.]
Còn đang ở trên tàu sao, ngồi ghế cứng hơn ba mươi giờ, Ninh Thiên Sách thật sự là không dễ dàng.
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: [Bây giờ tôi cũng ngủ không thoải mái lắm, ở nhà xác, ngủ cùng một đứa bé.]
Tôi gõ phím cực nhanh, nói chuyện về Đàm Hiểu Minh cho Tiểu Ninh nghe.
Hơn nửa ngày Tiểu Ninh không nói gì, chắc là tín hiệu trên tàu hỏa không tốt. Đến khi tôi ôm điện thoại sắp ngủ mới nghe được âm thanh nhắc nhở yếu ớt.
Mở ra xem, là tin nhắn của Tiểu Ninh.
[Gửi vị trí của anh cho tôi, tôi đã xuống tàu ở trạm gần đó rồi, đang bắt xe về thành phố H tìm anh. Thiếu niên bên cạnh anh rất nguy hiểm, không nên tới gần cậu ta, cũng không được nằm lên giường kia.]
Lúc tôi đang khó hiểu, lại nghe được phía dưới ván giường phát ra mấy tiếng "Lưng tựa lưng, thật là thoải mái" "Lưng tựa lưng, thật là thoải mái".
Dù là người kiên cường như tôi cũng phải khiếp sợ vì ác ý của bạn học Đàm Hiểu Minh. Bây giờ học sinh vì để đùa giáo viên mà có thể chơi ác như vậy sao? Tôi không sợ, chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt, cho dù ở trong nghĩa địa cũng có thể ngủ được, thế nhưng Đàm Hiểu Minh không sợ sao? Cậu ta hy sinh quá lớn đi.
"Thầy không có vấn đề, nhưng em không có vấn đề gì sao? Người nhà đâu? Muộn như vậy mà còn ngủ ở bên ngoài, cha mẹ sẽ không lo lắng sao?" Tôi lo lắng hỏi thăm.
Vẻ mặt của Đàm Hiểu Minh bỗng nhiên trở nên rất đáng thương, rất nhanh đã rơi nước mắt: "Cha mẹ không cần em nữa, em không có chỗ ngủ, phát hiện trong nhà xác có giường, mấy ngày nay đều ở đó cả."
Không phải là quá đáng thương sao?
Tôi ngẫm nghĩ, nói với Đàm Hiểu Minh: "Em đợi tôi một chút."
Nói xong lập tức gọi điện thoại cho hiệu trưởng Trương, gần đây thời gian liên hệ với hiệu trưởng Trương đã ổn định lại, cứ đến tối chắc chắn tín hiệu của cô ấy sẽ tốt hơn, liên lạc với cô ấy cũng khá dễ dàng.
Tôi để các học sinh tự do hoạt động, mình ra hành lang gọi điện thoại: "Alo, chào hiệu trưởng Trương, tôi là Thẩm Kiến Quốc, muốn hỏi cô về một học sinh. Cậu ta tên là Đàm Hiểu Minh, nói mình không nhà để về, có chuyện gì thế? Hả, cha bạo lực gia đình, mẹ không chịu nổi mà bỏ đi, để cậu ta ở lại bị cha mình bạo lực, cậu ta không dám ở trong nhà sao."
Thì ra là thế, khó trách Đàm Hiểu Minh lại có dáng vẻ của thiếu niên phản nghịch, trên mặt tràn ngập ác ý, nhất định là người cha kia đã mang đến cho cậu ta tổn thương quá lớn.
Vào lúc này, tôi bỗng đưa ra một quyết định chật vật.
"Hiệu trưởng Trương, tôi muốn hỏi một chút, có ai chuyển vào căn phòng lúc trước của Lý Viện Viện không? Nếu như không có, tôi muốn để Đàm Hiểu Minh vào ở, đương nhiên tiền thuê nhà... Có thể trừ tiền lương của tôi."
Lúc nói lời này, trong lòng tôi đang gào thét, đang giãy giụa, giống như có một cái dụng cụ mở nắp chai đang chui vào trong lòng tôi, đau đến mức tôi không thể thở nổi.
Trừ, trừ tiền lương... tôi nghèo khó như vậy, còn phải trừ tiền lương...
Nhưng nhất định phải giải quyết vấn đề của Đàm Hiểu Minh, cứ tìm chỗ ở cho cậu ta trước đã, không thể để ở nhà xác mãi được. Tiếp theo còn phải liên hệ với cha cậu ta, nếu như gã không thể sửa được, vậy thì cần pháp luật đến bảo vệ quyền lợi của Đàm Hiểu Minh.
Tuy nói trẻ vị thành niên vẫn nên có đầy đủ người nhà mới tốt, nhưng cha của Đàm Hiểu Minh lại là loại người đó, không chăm sóc cậu ta mới là tốt hơn.
Cũng may hiệu trưởng Trương vẫn hoàn toàn lương thiện như trước: "Có thể... Ở... Két... Không cần... Cậu... Chi tiền... Két..."
Hiệu trưởng Trương đúng là lãnh đạo tốt nhất mà tôi từng gặp (mặc dù tôi mới chỉ gặp được một người), chỉ cần cô ấy không đuổi việc tôi, nhất định tôi sẽ đi theo cô ấy đến cùng!
Sau khi để điện thoại xuống, tôi vui vẻ trở về phòng học nói với Đàm Hiểu Minh: "Về sau em không cần ở nhà xác nữa, ban đêm trở về ở phòng 404 tầng 4 tòa nhà số 4 chung cư Bỉ Ngạn với tôi. Phòng đó có ba phòng ngủ, hai ngày trước một nữ đồng nghiệp dọn đi rồi, vừa vặn trống một gian phòng, cậu có thể vào trong đêm nay. Vừa vặn 2 giờ xe trường học sẽ đến đón tôi, tôi giúp cậu dọn nhà."
Có lẽ Đàm Hiểu Minh quá mức vui vẻ mà không thể khống chế được vẻ mặt, vẻ mặt của cậu ta như nứt ra, hỏi: "Phòng mà Lý Viện Viện ngủ?"
"Ồ? Em cũng nhận biết cô ấy? Em phải gọi cô ấy là chị Viện Viện, không thể gọi thẳng tên được, như thế là không lễ phép." Tôi uốn nắn cách dùng từ của cậu ta.
"Ha ha ha ha ha ha!" Mục Hoài Đồng đột nhiên cười ha hả, cách cô ấy cười rất đặc biệt, không hề đập bàn mà lại dùng móng tay cào, vừa cười vừa cào ra âm thanh chói tai.
"Bạn Mục, em có đề nghị gì tốt hơn sao?" Tôi nhìn về phía cô ấy.
"Không có không có!" Mục Hoài Đồng khoát tay nói, "Em thấy vui vẻ vì Đàm Hiểu Minh, rốt cuộc cậu ta cũng có chỗ ở rồi, em rất vui, ha ha ha ha ha ha!"
Tôi biết Mục Hoài Đồng là cô gái tốt, cho dù cách biểu đạt tình cảm không bình thường lắm, nhưng tấm lòng lại đẹp.
Dường như Đàm Hiểu Minh không muốn chuyển đi, chắc hẳn một đứa trẻ có hoàn cảnh như cậu ta phải rất phòng bị với người xa lạ, không đồng ý cũng là bình thường.
Cậu ta trầm mặc nghĩ nửa ngày mới nói: "Em chuyển đi cũng được, nhưng hôm nay nhất định thầy Thẩm phải ở với em một đêm, nếu sau đêm nay thầy vẫn muốn em làm bạn cùng phòng, em, em, em sẽ chuyển!"
Chữ "chuyển" cuối cùng có chút nghẹn ngào, nhất định là cậu ta quá cảm động, chỉ là tính cách tuổi dậy thì không quen biểu đạt mà thôi.
"Không có vấn đề gì, cứ quyết định thế đi, đêm nay thầy đi ngủ với em." Tôi cam kết.
Thời gian nghỉ giữa giờ cứ thế trôi qua, rất nhanh đã đến tiết thứ hai. Tôi dựa theo giáo án giảng qua cho các học sinh như thế nào là thế giới quan chính xác, tiếp theo là làm như thế nào để xây dựng ra thế giới quan chính xác.
Rất nhanh đã đến 2 giờ, các học sinh thi nhau đứng dậy rời đi. Bọn họ có quan hệ không tệ với Đàm Hiểu Minh, phần lớn đều nhiệt tình vỗ vai cậu ta, chắc hẳn cũng cảm thấy vui vì cậu ta đi, dù sao cuối cùng Hiểu Minh cũng đã có chỗ ở.
Chỉ có Mục Hoài Đồng và Điền Bác Văn đứng lại bên cạnh tôi, Mục Hoài Đồng kéo tay tôi như thường lệ: "Thầy à, hay là đêm nay em đi với thầy nhé, thầy làm như thế... ở lại chẳng phải sẽ tiện nghi cho Đàm Hiểu Minh sao. Hơn nữa cái gì cũng phải có trước có sau, rõ ràng là em tới trước, sao thầy lại ngủ với cậu ta."
"Hiểu Minh còn nhỏ, tôi lo lắng cho cậu ấy mà." Tôi giải thích với Mục Hoài Đồng, "Hơn nữa em là con gái, sao có thể ngủ với hai người đàn ông chúng tôi được, phải học cách bảo vệ mình nha."
Trấn an xong Mục Hoài Đồng, tôi lại nhìn về phía Điền Bác Văn: "Bạn Điền có chuyện gì không?"
Chắc tan học xong bạn Điền đã tẩy trang đi, bây giờ nhìn rất bình thường, còn mặc áo khoác trắng, dòi trong miệng cũng biến mất không thấy, xem ra lúc trước cậu ta vì muốn chào đón tôi mà phải hy sinh không ít.
"Em không sao." Điền Bác Văn nhìn quyển sổ trong tay tôi chằm chằm, "Thầy có thể cho em quyển sổ này không?"
"Không được." Tôi kiên định lắc đầu, "Đây là bạn tặng tôi, tôi rất quý trọng nó. Nếu em thật sự thích, ngày mai tôi sẽ mua một cái tặng em."
"Ai biết ngày mai sẽ như thế nào đâu?" Điền Bác Văn nhún vai, rời đi theo Mục Hoài Đồng.
Trong phòng học chỉ còn mỗi tôi và Đàm Hiểu Minh, cậu ta cõng ván giường nhiệt tình nói với tôi: "Thầy ơi, chúng ta đi ngủ đi!"
"Chờ một chút." Tôi nói, "Bên ngoài có tài xế đến đón tôi, nếu như tôi không đi ra, hắn ta sẽ chờ đến 5 giờ. Tôi phải báo cho hắn ta biết một tiếng, đêm nay ở lại đây, để người ta đỡ phải thức đêm, cậu có thể chờ tôi ở nhà xác."
"Không." Đàm Hiểu Minh cố chấp nói, "Em đi cùng thầy Thẩm, nhỡ may thầy chạy thì sao."
"Tôi đã đồng ý thì sẽ không đổi ý."
Đáng tiếc Đàm Hiểu Minh vẫn không tin lời tôi, kiên trì đến cửa bệnh viện với tôi. Chiếc xe trường học dừng ở trước mặt tôi trong sương mù dày đặc, cửa xe mở ra, tôi đạp một chân lên nói với ông anh tài xế: "Bác tài, có một học sinh muốn tôi ở lại bệnh viện với cậu ta một đêm, hôm nay tôi không về."
Ông anh tài xế liếc Đàm Hiểu Minh đang ngó nghiêng dáo dác sau lưng tôi, trầm mặc nói: "Cậu cẩn thận một chút."
"Yên tâm đi." Tôi vỗ ngực một cái.
"Không nói cậu." Ông anh tài xế duỗi bàn tay đeo găng ra chỉ Đàm Hiểu Minh, "Nói cậu ta đó."
Nói xong ông anh tài xế liền lái xe rời đi, để lại tôi đứng tại chỗ suy nghĩ sâu xa.
Nhất định ông anh tài xế thấy hành động của Hạ Tân đối với tôi đêm đó nên mới sinh lòng cảnh giác, cho rằng tôi là loại cầm thú sẽ ra tay với vị thành niên, thật sự là quá oan uổng!
Tôi rất muốn lấy điện thoại ra giải thích với hắn ta, nhưng ông anh tài xế không kết bạn với nhau. Tôi từng duỗi cành ô liu hữu nghị với hắn ta ở trên xe, nhưng ông anh tài xế lại từ chối, nói mình không muốn làm quen với tôi lắm, có gì thì liên hệ qua hiệu trưởng Trương.
Bị đồng nghiệp đối xử không thân thiện, nói thật tôi thấy rất thất bại. Nhưng nghĩ lại, ông anh tài xế làm đêm khổ cực như vậy, tính tình xấu một chút cũng là điều bình thường, thông cảm cho nhau vậy.
Sau khi ông anh tài xế rời đi, tôi đi theo Đàm Hiểu Minh vào nhà xác.
Trên đường tôi khó hiểu hỏi: "Vì sao bạn Tiểu Minh luôn cõng ván giường?"
"Chỉ cần có ván giường thì cho dù ở đâu em đều có thể tồn tại." Đàm Hiểu Minh nói.
Haiz, đây là một đứa trẻ không có cảm giác an toàn cỡ nào chứ. Giống như ốc sên cõng vỏ, đi đến đâu liền trải ván giường ra ngủ.
Đàm Hiểu Minh và tôi nhanh chóng đi đến nhà xác, lúc tôi đi vào cậu ta đã gỡ ván giường xuống khỏi lưng rồi.
Không có ván giường Đàm Hiểu Minh có vẻ không được tự tin, cậu ta chỉ vào một cái giường dựa ở góc tường, phía trên phủ ga giường màu trắng tràn đầy tro bụi.
"Tôi ngủ cái giường kia?"
Cậu ta gật đầu, không nói gì.
"Vậy còn em?" Tôi hỏi.
"Em nhìn thầy ngủ." Đàm Hiểu Minh nói, "Thầy lên giường, em mới ngủ."
Cậu ta đưa tay chỉ vào một góc đen sì thấy không rõ lắm, hình như có một cái giường cũ nát.
"Ván giường của em đâu?"
"Ở trên giường của thầy, xem em đối xử tốt với thầy thế nào kìa." Đàm Hiểu Minh nhếch miệng cười một tiếng.
"Được." Tôi gật đầu, "Ngày mai lúc dọn dẹp tôi sẽ nhớ cầm theo ván giường của em."
Đàm Hiểu Minh không nói gì, sau khi nhìn tôi bò lên giường mới đi về hướng bóng đen kia.
Cái giường này rất ẩm ướt, tôi nằm trên đó cảm thấy không quen lắm. Muốn nói với Đàm Hiểu Minh một câu, nhưng cậu ta ở trong bóng tối không lên tiếng, chắc là ngủ rồi.
Tôi chợt nhớ tới Ninh Thiên Sách, có chút hối hận. Tôi có thể đến nhà xác ngủ với học sinh, vì sao đêm qua lại không đến nghĩa trang với Tiểu Ninh chứ? Trong đêm cô đơn tịch mịch, một mình Tiểu Ninh ở nghĩa trang suy nghĩ về cuộc đời, đáng thương biết bao.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi ngứa ngáy khó nhịn, gửi tin cho Tiểu Ninh: [Đã ngủ chưa?]
Cậu ta gần như trả lời ngay: [Chưa, ghế cứng tương đối khó ngủ.]
Còn đang ở trên tàu sao, ngồi ghế cứng hơn ba mươi giờ, Ninh Thiên Sách thật sự là không dễ dàng.
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: [Bây giờ tôi cũng ngủ không thoải mái lắm, ở nhà xác, ngủ cùng một đứa bé.]
Tôi gõ phím cực nhanh, nói chuyện về Đàm Hiểu Minh cho Tiểu Ninh nghe.
Hơn nửa ngày Tiểu Ninh không nói gì, chắc là tín hiệu trên tàu hỏa không tốt. Đến khi tôi ôm điện thoại sắp ngủ mới nghe được âm thanh nhắc nhở yếu ớt.
Mở ra xem, là tin nhắn của Tiểu Ninh.
[Gửi vị trí của anh cho tôi, tôi đã xuống tàu ở trạm gần đó rồi, đang bắt xe về thành phố H tìm anh. Thiếu niên bên cạnh anh rất nguy hiểm, không nên tới gần cậu ta, cũng không được nằm lên giường kia.]
Lúc tôi đang khó hiểu, lại nghe được phía dưới ván giường phát ra mấy tiếng "Lưng tựa lưng, thật là thoải mái" "Lưng tựa lưng, thật là thoải mái".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.