Bọn Họ Không Phải Người!

Chương 2: Người dẫn đường - 02

Kháp Đáo Hảo Xử

02/06/2022

Người dẫn đường – 02

Edit: Kido

Thẻ thân phận biến mất nhanh, trên mặt Ôn Khinh dần nổi lên khí nóng.

Cái này, cái này cũng có thể gọi là sở trường đặc biệt sao?

Sở trường này có ích gì cơ chứ?!

Tự mình dọa mình?

[Khi người chơi sống sót rời khỏi biệt thự, phó bản sẽ lập tức kết thúc.]

[Chúc các vị tham gia vui vẻ!]

"Nói vớ nói vẩn!" Cậu thanh niên đầu đinh đứng bên cạnh Ôn Khinh mắng: "Lịt pẹ ai muốn chơi cái trò khỉ gió này cơ chứ? Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi."

"Tôi phải về nhà."

Nói xong cậu ta đi nhanh về phía cánh cửa màu nâu, cầm lên núm tay gõ cửa kim loại.

Mí mắt Ôn Khinh giật giật, vội vàng bảo: "Hệ thống nói chỉ người dẫn đường mới có thể mở cửa..."

"Nó nói thế mà các người cũng tin?" Cậu thanh niên đầu đinh bĩu môi: "Nhỡ nó hù dọa chúng ta thì sao?"

Ôn Khinh mím môi, cậu không cho rằng hệ thống đang hù dọa.

"Nếu chuyện này là thật, cậu định làm gì?" Chu Châu hỏi thành tiếng.

"Chúng ta đến từ các địa phương khác nhau đột nhiên bị kéo vào nơi này, rất nhiều thứ không thể giải thích bằng lẽ thường, nếu không phải người dẫn đường mở cửa khả năng sẽ tạo thành hậu quả xấu."

Cậu thanh niên đầu đinh liên tưởng tới phim điện ảnh mình đã xem, gương mặt đột nhiên thay đổi nhưng vẫn cố mạnh miệng: "Không xảy ra chuyện thì các cậu mất gì?"

Chu Châu: "Thế cậu thử xem."

Cậu thanh niên đầu đinh không có đường xuống, cơ bắp nắm núm gõ cửa căng chặt.

Không ai đứng lên khuyên cậu ta.

Một lúc sau, cậu thanh niên chép miệng: "Còn lâu tôi mới làm vật thí nghiệm cho các người."

Nói xong cậu ta buông tay thả núm cửa.

"Cùm cụp..." Núm gỡ của rơi xuống, phát ra tiếng động trong vắt.

Sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi.

Cậu thanh niên đầu đinh cau mày lùi bước, vội vàng nói: "Tôi không đẩy, cũng không kéo nó."

"Êu, chắc không tính đã mở cửa đâu ha?"

Giây tiếp theo, núm gõ cửa hoàn toàn thoát khỏi lực hút trái đất, hướng lên ngược chiều kim đồng hồ, cuối cùng chỉ vào không trung.

"Đù má, mở thật à?" Cậu thanh niên đầu đinh sợ hãi: "Thẻ thân phận của tôi không phải người dẫn...."

Chữ "đường" còn chưa kịp nói ra, mặt cậu ta đột nhiên vặn vẹo, cơ thể run lên trong chớp mắt biến thành bãi máu loãng, tí tách tí tách như hạt mưa nhỏ lên vách tường.

Máu cậu ta không khác gì nước, tích thành vũng ngay cạnh cửa, mùi máu gay mũi lan rộng khắp phòng nhắc nhở mọi người chuyện vừa xảy ra.

Chết, chết rồi...

Hai chân Ôn Khinh mềm nhũn ngã trên mặt đất, nước mắt nước mũi bắt đầu chảy xuống.

Không khí vừa im lặng vừa đáng sợ.

Rất nhanh, từng đợt hét này tới đợt hét khác vang lên.

"Cậu ta, cậu ta..."

"Mọi người cách xa cánh cửa!" Chu Châu nhắc nhở.

Tất cả mọi người lùi lại, duy chỉ còn Ôn Khinh ngồi dưới đất, hai chân run rẩy không đứng lên nổi.

Cậu lau nước mắt cố gắng bò dậy, cổ áo đột nhiên bị ai đó túm, cả người lơ lửng rồi được đặt ngồi trên ghế.

Ôn Khinh nghiêng đầu ngơ ngác nhìn áo bóng rổ, ngũ quan hắn rất sắc, thân cao mét chín, đường cong cơ bắp cuồn cuộn.

"Cảm, cảm ơn anh." Ôn Khinh nhỏ giọng nói.

Áo bóng rổ nhíu mày, trên mặt viết toàn cảm xúc không kiên nhẫn: "Phiền chết đi được."

Ôn Khinh nhỏ giọng: "Tôi xin lỗi."

Mày áo bóng rổ càng nhăn.

Thấy vậy Ôn Khinh mím môi không dám nhiều lời lời với hắn.

Cậu thanh niên đầu đinh chết đột ngột như vậy, khủng hoảng do cái chết đem lại dần lan khắp phòng khách, mấy cô gái gào khóc nức nở.

Lúc lâu sau, Chu Châu mở miệng: "Mọi người ngồi xuống đã."

Sắc mặt của cậu ta rất khó coi nhưng ít ra bình tĩnh hơn đám còn lại, đi tới trước mặt mọi người nói đâu vào đấy: "Vẫn có cách rời khỏi trò chơi, chúng ta từ từ thảo luận."

Ôn Khinh gật đầu, không khí khắp nơi ngập mùi máu tươi, cậu cảm thấy hơi tởm.

Vì muốn rời sự chú ý, Ôn Khinh bắt đầu ngồi đếm ghế.

Một, hai, ba,...mười.

Nếu cậu thanh niên vừa nãy không chết, số ghế không nhiều không ít, vừa đúng mười cái.

Bây giờ chỉ còn lại chín người.

Trò chơi không hạn chế thời gian, tìm ra người dẫn đường coi như qua cửa.

Còn không tìm ra... chắc là chết hết, nhỉ?

Nghĩ xong, mắt Ôn Khinh lại bắt đầu nóng.

"Tôi đẹp thế cơ à?" Ôn Khinh tỉnh lại, áo tắm dài đã ngồi cạnh cậu, vui vui nhìn chằm chằm Ôn Khinh.

Hắn đột nhiên nói chuyện, tầm mắt mọi người không hẹn mà cùng tập trung hết về đây.



Chu Châu mở miệng trước: "Tôi tên Chu Châu, không biết nên gọi các vị thế nào cho phải?"

Áo tắm dài nhướn mày phun ra hai chữ: "Úc Hình."

Chu Châu lại hỏi: "Ngài Úc, xin hỏi các vị có phải người chơi lâu năm không?"

"Không phải." Úc Hình lười nhác dựa lưng xuống ghế, bàn tay phải gõ nhẹ lên bàn. Theo động tác, cổ áo hắn phanh rộng thấp thoáng lộ làn da lúa mạch cùng cơ bụng rõ ràng, toàn thân tỏa ra khí chất phóng túng.

Ôn Khinh sống hai mươi năm, lần đầu tiên thấy người tùy tiện lộ da thịt trước mặt bàn dân thiên hạ như hắn.

Chu Châu cười cười tỏ ý xin lỗi: "Trông anh bình tĩnh quá làm chúng tôi tưởng anh là người chơi lâu năm."

Úc Hình cười lạnh, ánh mắt lần nữa rơi xuống người Ôn Khinh.

Đầu ngón tay hăn cong lên, chậm rãi mở miệng: "Hệ thống nói trong chúng ta có một người dẫn đường."

"Vậy bắt đầu giới thiệu chứ? Từ... cậu."

Ôn Khinh ngẩng đầu, chỉ thấy Úc Hình hất cằm về phía mình, khóe miệng hơi cong hệt như chuẩn bị xem kịch.

Giây tiếp theo, ánh mắt mọi người tập trung lên người Ôn Khinh.

Phảng phất quay về ngày phân lớp, việc đầu tiên học sinh cần làm đó là – tự giới thiệu.

Chẳng qua lần này Ôn Khinh không có cơ hội xin giáo viên cho mình thêm giờ chuẩn bị tâm lý, tự cổ vũ bản thân cố lên.

Đột nhiên bị nhiều người nhìn như vậy, Ôn Khinh lo lắng đỏ mặt, vành tai nóng bừng, khó khăn mở miệng: "Tôi, tôi, tôi vừa tới..."

Chu Châu nhấc tay ngắt lời: "Để tôi trước."

"Sau khi hệ thống nói quy tắc thì phát cho tôi thẻ bài thân phận, nội dung gồm tên, tuổi, thân phận và sở trường đặc biệt."

Chu Châu vừa nói vừa chú ý phản ứng của mọi người.

"Tôi là người bình thường, sở trường quản lý, chắc lại tôi học chuyên ngành quản lý đồng thời là chủ tịch hội học sinh."

Ôn Khinh ngồi bên trái Chu Châu, chờ cậu ta nói xong, mím môi nhỏ giọng tiếp lời: "Thân phận của tôi cũng là người bình thường."

Cậu rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn không có mặt mũi nói ra sở trường đặc biệt của mình, ngẩng mặt chờ người khác tiếp tục.

Cô gái đeo ba lô nói: "Tôi cũng là người, sở trường vẽ tranh, ngoài đời tôi học ngành mỹ thuật."

Xong xuôi cô lôi hộp bút chì cùng mấy lọ màu ra ngoài.

"Người bình thường."

"Tôi cũng thế."

"Người bình thường, sở trường thiết tế, tôi học chuyên ngành nội thất."

"Người bình thường."

Sáu người, tất cả đều là người bình thường.

Chu Châu khẽ nhíu mày: "Chắc không phải có mỗi thân phận này đâu nhỉ?"

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn quanh, nhàn nhạt mở miệng: "Biết đâu trong chúng ta có người nói dối."

Ôn Khinh lặng lẽ đánh giá mọi người, lạnh nhạt, khẩn trương, bình tĩnh...

Cậu không giỏi giao tiếp, càng không nhìn ra được ai là người nói dối.

Tới lượt Úc Hình giới thiệu, cuối cùng cũng xuất hiện thẻ bài khác thường.

Hắn phun ra hai chữ: "Thần tộc."

Mọi người ngạc nhiên, ai đó buột miệng thốt ra: "Vậy sở trường là gì?"

"Sở trường sao..." Úc Hình liếm khóe môi, hỏi: "Các người thực sự muốn biết?"

Ôn Khinh lắc đầu theo bản năng.

Cậu không muốn biết.

Nghe thôi đã chả phải thứ tốt lành.

Cô gái tóc đuôi ngựa hỏi tới cùng: "Sao anh nói thế?"

"Chẳng nhẽ sở trường đặc biệt không thể tiết lộ?"

"Không nguy hiểm như cô nghĩ." Úc Hình cười nhạo, tầm mắt tùy tiện đảo qua Ôn Khinh, chậm rãi giải thích: "Đơn giản khi tôi nói ra sẽ có người không tin."

"Chi bằng các người tự mình thử xem."

Hắn cường điệu hai chữ "tự mình" hơn nữa soi vào khí chất có vẻ ám muội, khiến người ta dễ dàng lên tưởng tới nhu cầu sinh lý nào đó.

Nữ sinh tóc đuôi ngựa im lặng, ngay sau đó ý thức được điều hắn đang nói, nghiêng đầu không dám hỏi thêm gì nữa.

Ôn Khinh phản ứng lại cực kỳ nhanh, sợ hãi há hốc mồm.

Ban ngày ban mặt, dám, dám... nói chuyện vô duyên đến vậy sao?

Khí chất cùng diễn xuất của hắn khiến Ôn Khinh không nhịn được suy nghĩ lung lung.

Đừng nói là...vịt(*) nhé?

(*) trai bao.

Úc Hình nhếch miệng, lại hỏi: "Thế này đi, các người đưa ra đại biểu?"

"Tôi chay mặn ăn hết."

Lời hắn vừa nói, Ôn Khinh càng khẳng định hàng này chắc chắn làm chuyện trái pháp luật.

Chu Châu trầm mặc đáp: "Ngài Úc, mong anh không nói đùa nữa."

Úc Hình nhướn mày, ngữ khí vẫn tiếp tục ngả ngớn: "Tôi không đùa."

"Không tin...hay làm Ôn Khinh, nhỉ?"

Năm lần bảy lượt hắn nhằm vào Ôn Khinh, ánh mắt mọi người không tự chủ nhìn cậu, đánh giá nhanh chóng.



Cậu cúi đầu, mặt mày dính nước mắt, cái cổ mảnh khảnh lộ ra, cổ áo hơi rộng khiến xương quai xanh như ẩn như hiện khiến người khác suy nghĩ vẩn vơ. Dáng người Ôn Khinh rất gầy, thậm chí còn gầy hơi mấy cô gái bên cạnh.

Nhỏ yếu, xinh đẹp.

Là người có mắt, mọi người không hẹn cùng hiện lên ý tưởng này trong đầu.

"Thần tộc." Giọng nói trầm khàn phá vỡ tất cả, áo bóng rổ giơ tay gõ lên bàn, không vui nói: "Cái còn lại, tốc độ."

Người đàn ông ngồi bên cạnh hắn ôn hòa tiếp lời: "Tôi cũng là thần tộc."

"Quý Dư, giảng viên đại học, sở trường dạy học."

Nghe thấy hai chữ "giảng viên" Ôn Khinh nghiêng đầu nhìn hắn nhiều hơn hai lần.

Bọn họ đều là sinh viên, sự tồn tại của giảng viên quả thực yên tâm hơn không ít.

Chu Châu hỏi mượn cô nàng buộc tóc đuôi ngựa giấy bút, vừa ghi chú vừa bảo: "Hiện tại chúng ta có sáu người bình thường và ba thần tộc, sở trường hầu hết điều liên quan tới thân phận thật, trò chơi không can thiệp sâu."

"Ngài Úc, thầy Quý và vị này..." Áo bóng rổ không nói tên, Chu Châu đành gọi hắn là anh đẹp trai: "Ba người có nhiệm vụ nào khác không?"

Ba người lắc đầu phủ nhận.

Chu Châu viết mấy dòng chữ, khẽ thở dài: "Cách chơi khá giống với trò ma sói, nhưng khó hơn."

"Ma sói còn có nhà tiên tri, hơn nữa sói có thể giết chết người chơi."

"Người dẫn đường giống sói đứng ở vị trí đối lập với chúng ta, ngăn chúng ta liên kết hoặc có thể người đó sẽ cản chúng ta hoàn thành nhiệm vụ."

Lông mi Ôn Khinh run, nhiệm vụ của bọn họ là rời khỏi biệt thự.

Chẳng nhẽ nhiệm vụ của người dẫn đường là ép bọn họ ở lại, hoặc là...giết người chơi?

Đầu Ôn Khinh không tự chủ nghĩ về cái chết của cậu thanh niên đầu đinh ban nãy.

Nữ sinh tóc đuôi ngựa mở miệng: "Cậu nói đúng, tôi cho rằng khả năng Chu Châu với Ôn Khinh là người dẫn đường tương đối thấp."

"Chu Châu là người đầu tiên nói thân phận, cậu ấy không có khả năng nhìn thấy thẻ bài của người khác, cùng lý thuyết đó Úc Hình cũng vậy."

Ôn Khinh gật đầu, rất logic.

Giây tiếp theo, cô gái ngồi đối diện cậu hỏi: "Nhỡ trên thẻ bài của người dẫn đường tiết lộ thân phận người khác thì sao?"

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa giải thích: "Vậy nên tôi mới nói khả năng tương đối thấp."

"Ý kiến riêng của tôi, đêm nay chúng ta hoàn toàn có thể bỏ quyền bỏ phiếu để lấy manh mối đầu tiên."

Không ai phản đối.

Chu Châu nhìn đồng hồ: "Sáu giờ, nhưng không rõ là sáu giờ sáng hay sáu giờ tối."

"Tôi đề nghị nên kiểm tra qua căn biệt thự này."

Ôn Khinh hơi lo trên đường kiểm tra sẽ gặp chuyện, cơ mà cô nàng buộc tóc đuôi ngựa đã kịp thời xuất hiện đánh bay: "Tôi đồng ý."

Cô ấy nói: "Quy tắc trò chơi tập trung vào cánh cửa vậy những chỗ khác chắc sẽ an toàn, nếu chúng ta cứ ở đây mãi..."

Ôn Khinh nhìn Chu Châu rồi lại nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa, nghĩ thầm bọn họ giỏi thật, ở tình huống như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh đứng phân tích.

Chu Châu đi tới chân cầu thang nhìn lên: "Tổng cộng ba tầng, chúng ta chia làm ba nhóm nhé?"

Ôn Khinh chạy tới bên cậu ta thì thầm: "Tôi cùng nhóm cậu được không?"

"Được." Chu Châu gật đầu nói tiếp: "Tôi và Ôn Khinh lên tầng hai, ai muốn đi chung không?"

Úc Hình lười biếng duỗi tay, ý bảo hắn gia nhập.

Ôn Khinh yếu ớt rụt cổ: "Thôi, tôi xuống tầng 1 vậy."

Úc Hình nhướn mày: "Thế à, tôi đột nhiên cảm thấy tầng 1 cũng thú vị phết."

Ôn Khinh: "..."

Không còn cách khác, cuối cùng Ôn Khinh vẫn theo Úc Hình đi lên tầng 2.

Cậu dán vào người Chu Châu, cố gắng coi người đàn ông đang ngâm nga đằng sau thành không khí.

Hơi thở của hắn vẫn rất lạnh, nhưng không còn vượt xa nhiệt độ người thường như trên sân thượng mà đã nằm trong phạm vi mức bình thường.

Ôn Khinh nghi ngờ cậu bị gió trên đó thổi váng đầu nên mới ảo giác ra độ lạnh ấy.

Úc Hình là người chơi, chắc hắn là người, người không được bình thường.

Đèn tầng hai cảm ứng bằng âm thanh, cả đám vừa bước lên toàn bộ đèn đuốc phát sáng cả lối đi.

Chu Châu đẩy cửa phòng ngủ đầu tiên.

Là một phòng đôi với giường, tủ... rất bình thường.

Ba người đứng bên ngoài không dám vào.

Chu Châu mở miệng nói: "Đi xem phòng tiếp theo đã."

Căn phòng thứ hai cũng là phòng đôi, trang trí chẳng khác phòng thứ nhất là bao.

Phòng cuối cùng có vẻ là phòng đọc sách, ba mặt tường sắp đầy sách được xếp chỉnh tề, nhiều vô số kể.

Đẩy cảnh cửa xong, Chu Châu nói: "Ba phòng, chúng ta mỗi người kiểm tra một phòng, tìm xem có manh mối nào không."

Ôn Khinh hơi sợ bởi trong phim kinh dị, khi cả đội phân nhau hành động kiểu gì cũng sẽ có người chết.

Chu Châu thấy vậy, an ủi cậu: "Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Chúng ta không đóng cửa, nếu cậu gặp chuyện cứ hét lên, chúng tôi sẽ đến ngay lập tức."

Ôn Khinh thấp giọng đồng ý.

Chu Châu an ủi cậu thêm vài câu nữa mới bước vào thư phòng."

"Muốn tôi chăm cậu không, nhóc đáng thương."

Úc Hình lười biếng dựa lưng vào tường, tầm mắt đảo qua thân thể Ôn Khinh như con thú hoang tìm thấy mồi nhắm.

Hắn thả chậm tốc độ nói, ám muội dụ dỗ: "Chỉ cần cho tôi chút tiền công là được."

Hết chương 2 – Người dẫn đường (02)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Họ Không Phải Người!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook