Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Chương 55: Thế Giới Cổ Đại (25)

Có Một Con Cá Mặn

02/02/2023

Bạch Cảnh Từ chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh căn phòng, phòng gỗ đơn sơ không quá cầu kì, bên trái xa xa hướng giường có một cái cửa sổ đóng chặt, giữa phòng là bàn gỗ có sẵn một bộ ấm trà. Đánh giá căn phòng xong hắn lại nhìn xuống người của mình, quanh thân đều là mùi hương nhàn nhạt cùng mùi thuốc cao không quá nồng còn khá dễ chịu, quần áo cũng được đổi so với bộ đồ xấu hổ mà cẩu vai chính mặc cho hắn thì phải nói khá tốt, kín không chỗ hở.

Có lẽ Tán Cẩm đưa hắn đi, giúp hắn tắm rửa bôi thuốc, dù bên dưới vẫn còn ẩn ẩn làm đau, cả cái eo của hắn cũng không tốt lắm...

Hiện tại chân tướng cảm giác kì quái cùng hận ý của nguyên chủ để lại chưa tiêu tán đã có câu trả lời, có điều Bạch Cảnh Từ cảm giác thế giới này không xong lắm...

Hắn trầm tư một lát, ở trong đầu gọi 256, từ lúc Bạch Cảnh Từ bị vai chính bắt lại tới giờ chưa kịp liên lạc cùng nó.

[ Tích... Tích... Tích... ]

Từng tiếng tích dài đứt quãng vang lên, Bạch Cảnh Từ nhíu mày cẩn thận gọi lại lần nữa.

[ Tích... Tích... ]

[ Tích... Cộng sự!!!!!! ]

Bạch Cảnh Từ cứ tưởng bên 256 lại gặp trục trặc không thể liên lạc được, nào ngờ đột nhiên nó la toáng lên. Cũng may hắn kịp vịn lại thành giường, không thôi đã bị nó la doạ té xuống giường.

[ Bạch Cảnh Từ: Oắt con la lớn thế làm gì?! Lão tử xém nữa bị chấn động não rồi! ]

[ Oa oa oa!! Cộng sự cậu có sao không?... Hức... Ban nãy tôi vừa được thả ra khỏi phòng tối nhìn thấy bộ dạng chết dở thê thảm của cậu nằm trên giường...hức... Doạ tôi chết khiếp rồi... Oa... Cúc hoa... ( QAQ) ]

Bạch Cảnh Từ dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai khoé môi hơi giật nhẹ một chút, tuy biết 256 lo cho hắn nhưng sao hắn nghe giống đang mắng hắn thế này...

Đợi 256 khóc xong xuôi còn khụt khịt vài cái Bạch Cảnh Từ mới lên tiếng.

[ Bạch Cảnh Từ: 256, thông tin cậu nhận được rồi truyền cho tôi có chính xác không? Tôi thấy thế giới này thật sự nát lắm rồi. ]

256 hít hít cái mũi có chút chột dạ ngập ngừng.

[ Cái đó... Thật sự thì... ]

[ Bạch Cảnh Từ: Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, nếu không có lẽ lúc trở về tôi nên xem xét cho cậu đi cải tạo lại một chút. ]

Bạch Cảnh Từ giả vờ đe doạ, làm 256 lập tức hoảng sợ đáng thương lên tiếng.

[ Đừng mà, cậu không thể ác độc như vậy được... ( QAQ)... ]

[ Thật ra bên cục...chỉ mới vừa...vừa mới đây thôi... Thế giới này vốn dĩ bị bug làm cho sắp sụp đổ rồi, không thể cứu vãn lại được, nên là nó bị rạch ra khỏi danh sách nhiệm vụ... Nhưng do tâm hận thù của nguyên chủ quá sâu, ý chí thế giới này thì đã suy yếu lắm rồi cho nên mới có lỗ hổng khiến nguyên chủ thành công kéo cậu đến giúp y. ]

[ Bên cục trưởng cũng mới vừa nhận được thông báo khẩn này, cục trưởng có nói thế giới này không cần sửa nữa, tìm cách rời khỏi nhanh chóng càng tốt. Còn khi cậu đi rồi nó còn chống đỡ nổi hay không thì phải xem vận may của nó rồi. ]

Bạch Cảnh Từ im lặng suy tư sau đó âm thầm thở dài, ba ngàn thế giới có thế giới mới ra đời cũng sẽ có thế giới cũ sụp đổ. Thế giới lớn nhỏ khác nhau vô hạn tuần hoàn, luân hồi, mà cục quản lí thời không của bọn hắn chỉ có thể giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu....



Hắn chậm rãi ngồi dậy, đầu vẫn còn có chút choáng váng. Bạch Cảnh Từ hơi hơi nhích vào dựa lên thành giường mệt mỏi vô cùng, chỉ có thể như vậy thôi.

Cạch!

Cánh cửa gỗ mở ra, tiếng động làm Bạch Cảnh Từ theo phản xạ hơi giật mình một chút, ánh mắt hướng tới cửa phòng cảnh giác nhìn.

Nam nhân thân cao tầm một mét chín, dáng người đĩnh bạc, đường cong cơ bắp lưu xướng, đầu đội đấu lạp* có lụa đen rũ xuống không thấy rõ dung mạo. Hai tay nam nhân cầm một cái khay gỗ, bên trên có một chén cháo trắng đơn giản cùng một dĩa rau xào thanh đạm.

Bạch Cảnh Từ biết là Tán Cẩm, y đội đấu lạp là tránh bị quân triều đình cùng vai chính nhận ra, bởi vì ở kinh thành Sở Quốc thương nhân, người giang hồ rất nhiều đa số sẽ mang đấu lạp không muốn lộ mặt. Cho nên ở trong kinh thành mang như vậy cũng không bị nghi ngờ, xem ra Tán Cẩm chỉ kịp đưa hắn tạm trốn trong kinh thành, bởi vì vai chính phát hiện ra hắn biến mất?

Có điều quan trọng là... Tại sao một hai người đều cho hắn ăn cháo thế này?! Bây giờ nhìn cháo hắn liền có bóng ma tâm lí được không hả! (⁠ ⁠;⁠∀⁠;⁠)

" Thiếu chủ ngài rốt cuộc tỉnh rồi! "

Tán Cẩm nhìn thấy Bạch Cảnh Từ ngồi ở trên giường nhìn mình, y vội vàng đóng lại cửa còn khoá trái bên trong tránh cho có người không có ý tốt đột ngột xông vào, nhanh chóng đem khay gỗ đặt trên bàn mới đi lại vui mừng còn cẩn thận hạ giọng nói.

Bạch Cảnh Từ nhìn y có chút buồn cười nhưng vẫn nhập diễn, hắn nghi hoặc lại đề phòng hơi lui vào bên trong một chút.

" Tán Cẩm? "

" Thiếu chủ, là Cẩm... Người đừng sợ. "

Y vội vàng gỡ xuống đấu lạp, tức khắc gương mặt anh tuấn quen thuộc lộ ra. Bạch Cảnh Từ âm thầm đánh giá đối phương, khẽ cảm thán trong lòng.

Tên nhóc này thương thế có vẻ khôi phục khá tốt, có điều hình như gầy hơn lúc trước còn tiều tụy rất nhiều. Nhìn xem, râu cũng bắt đầu mọc lỏm chỏm rồi, còn có quầng thâm mắt, có lẽ đã lâu chưa ngủ đàng hoàng.

Bạch Cảnh Từ cẩn thận nhìn rốt cuộc hơi buông phòng bị xuống một chút, tay vươn đến bất giác nhẹ nhàng sờ lên gương mặt y.

" Ngươi gầy... "

Tán Cẩm sững sờ trong lòng có chút vui mừng lần đầu thiếu chủ chủ động sờ y... Y cũng ngoan ngoãn để yên cho hắn sờ. Sờ xong, hình như nhận ra bản thân thất thố, Bạch Cảnh Từ có chút mất tự nhiên rụt tay về.

Bên má không còn vươn lại mềm mại ấm áp, Tán Cẩm tiếc nuối. Y nhẫn nại vội bưng cháo đến, cẩn thận thổi thổi cho bớt nóng.

" Thiếu chủ, ngài đã hôn mê bốn ngày rồi. Ngài ăn chút cháo đi... "

Bạch Cảnh Từ kinh ngạc, hắn thật sự hôn mê bốn ngày? Là do thuốc mê sao? Không phải, nếu là Tán Cẩm thì sẽ biết dùng liều lượng thoả đáng... Vậy thì tại sao hắn hôn mê lâu như vậy?

" Bốn ngày thiếu chủ hôn mê đều trong tình trạng sốt cao, lúc đó Cẩm lo lắng nên mới âm thầm mời đại phu làm ông ta bắt mạch cho ngài. Ngài yên tâm, Cẩm để màn giường rũ xuống, đại phu không thấy được mặt ngài. Có điều... Đại phu nói, thiếu chủ sốt cao là do phía sau... Thứ kia không được lấy ra... "

Nói, Tán Cẩm ánh mắt chậm rãi tối xuống, y âm thầm siết chặt tay cầm chén cố gắng kiềm chế sát ý dâng lên, không thể doạ thiếu chủ sợ.



Bạch Cảnh Từ hiểu, xấu hổ vờ ho khan. Nhìn chén cháo một lát có chút chán ghét hơi nghiêng đi đầu.

" Có thể đổi cái khác được không? Ta không thích...ăn cháo. "

" Không được, ngài tuy hạ sốt nhưng cơ thể vẫn còn bệnh với lại đã để bụng đói nhiều ngày chỉ nên ăn cháo. Thiếu chủ ngoan, khi nào ngài khoẻ Cẩm sẽ cho ngài ăn món nào ngài thích được không? "

Tán Cẩm nhẹ giọng dỗ hắn, Bạch Cảnh Từ muốn chống đẩy từ chối, nề hà cái bụng hắn phản chủ nho nhỏ kêu lên kháng nghị, vành tai đều đỏ thấu.

Tán Cẩm:....

Chết rồi, cảm thấy thiếu chủ cực kì đáng yêu thì phải làm sao... Có xúc động muốn sờ...

" Khụ... V... Vậy ta có thể tự...tự ăn. "

Bạch Cảnh Từ không được tự nhiên vươn tay muốn lấy chén cháo bị đối phương né đi, hắn khó hiểu nhìn y.

Tán Cẩm vội vàng lắc lắc đầu: " Cơ thể ngài vẫn còn suy yếu, để Cẩm đút ngài. Những việc như này xin ngài hãy để Cẩm chăm sóc cho ngài... "

Bạch Cảnh Từ:....

Rốt cuộc hắn buông tay đầu hàng, há miệng từng muỗng từng muỗng ăn cháo đối phương đút đến. Ăn xong chén cháo, cơ thể cũng có chút sức lực.

" Sao ngươi có thể lẻn vào rồi mang ta đi ra ngoài? "

Tán Cẩm đặt chén cháo lại vào khay gỗ, rót một chung trà đưa đến cho Bạch Cảnh Từ sau đó ngay ngắn ngồi, đáp lại hắn.

" Từ khi lục điện hạ có ý đồ tạo phản muốn giết vua soán vị thì hoàng cung đã loạn, hoàng thượng được Ảnh Quân chi viện trốn khỏi cung, ta cũng được Ảnh Quân mang đi... Sau đó lúc ta tỉnh lại, thương thế đã được đám người của Ảnh Quân giúp băng bó, nghe được tin ngài bị tên kia nhốt lại không rõ cho nên ta âm thầm ở bên ngoài cung nghe ngóng tình hình, tìm thời cơ để lẻn vào. Có điều Cẩm cũng nghe được rất nhiều tin tức... "

Bạch Cảnh Từ nghe, rốt cuộc sáng suốt.

Tô Tử Sâm vào lễ tế thần lúc đang trên đường về kinh thành thì bị đám người Quỷ Các ám sát, mà người thuê bọn họ ám sát vai chính không chỉ có nhị hoàng tử Mộ Tinh Vũ còn có hoàng thượng Mộ Thần Dật! Trong Quỷ Các có phản đồ bị tộc Tây Á khai trừ, gã ta chính là Quỷ Y của Quỷ Các - Tây Á Thành Phụng phụ trách chế tạo độc dược dùng cho ám sát, năm đó gã ta bởi vì trộm chế tạo cổ độc hại người, còn ăn cắp quyển trục cách chế tạo cổ độc bán cho các chủ Quỷ Các bị tộc trưởng tiền nhiệm phát hiện nên nghiêm hình, gạch bỏ tên khỏi sổ gia phả của tộc đuổi ra khỏi tộc không cho bước vào tộc nửa bước.

Cũng vì sự kiện đó mà Tây Á Thành Phụng hận, gã gia nhập Quỷ Các giúp Quỷ Các chế ra rất nhiều loại độc cấm của của tộc Tây Á trong đó chỉ có cổ độc là khó chế nhất. Rốt cuộc mất thời gian rất dài thành công chế ra được cổ độc, vừa hay có nhiệm vụ thế nên gã đem độc cho sát thủ Quỷ Các bôi lên đầu các mũi tên đem mục tiêu nhiệm vụ làm thí nghiệm...

Không thể nghi ngờ gì, gã thành công. Tô Tử Sâm trúng độc, may mắn có người giúp vai chính áp chế lại độc trong lúc phát tác. Có điều chỉ là tạm thời áp chế không phải hoàn toàn tiêu trừ, cho nên độc ở trong cơ thể lâu ngày tra tấn con người dễ khiến người chịu tra tấn tính tình dễ dàng mất khống chế trở nên thô bạo, giống như tẩu hoả nhập ma vậy, còn khiến cơ thể lâu ngày mục rỗng từ bên trong, tuổi thọ không còn bao lâu.

_____________________

* Đấu lạp hay còn gọi là mũ trúc. Có hai loại một loại là có màn lụa rũ xuống che, một loại thì không có.

Loại có màn lụa:

Loại không có:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook