Chương 37: Thế Giới Cổ Đại (7)
Có Một Con Cá Mặn
02/02/2023
Bạch Cảnh Từ bị triệu vào cung, từ hôm hắn vừa xuyên đến thế giới này không lâu bị triệu vào cung một lần tới nay rốt cuộc cũng không bị gọi nữa. Ngẫu nhiên hắn có việc vào cung hay lên triều sẽ cùng hoàng đế chạm mặt với nhau, nhưng Mộ Thần Dật cũng không nhìn ra sơ hở gì cả.
Tuy vậy Bạch Cảnh Từ cũng không đánh mất trong lòng nghi ngờ, nhị hoàng tử được nguyên chủ không tiếc dùng chính mệnh của mình, vi phạm luật trời chỉ để giúp đối phương trọng sinh đổi mệnh cùng vai chính. Cũng vì vậy mà xảy ra lỗ hỏng, nhị hoàng tử trọng sinh nhưng Mộ Tinh Vũ không hề biết Tô Tử Sâm cũng trọng sinh. Nếu đã vậy, với biểu hiện khác thường của Mộ Thần Dật không thể nào mà khiến hắn không nghi ngờ y cũng trọng sinh.
Nếu thật sự, Mộ Thần Dật cũng là một cái bug không ngờ tới.
Hắn một đường suy tư không biết từ khi nào đã đến Trường Xuân điện, Lưu công công thông truyền được sự cho phép mới cung kính mở cửa, cuối người nép sang một bên.
Bạch Cảnh Từ thu hồi suy tư không nhanh không chậm bước vào trong, cửa điện nhanh chóng bị đóng lại. Tiếng đóng cửa vang lên khoảnh khắc, Bạch Cảnh Từ cảm giác như bước vào hang cọp...
Mộ Thần Dật đã ngồi chờ sẵn bên trong điện. Hắn mặc một bộ áo trong màu đen, vạt áo tùy tiện rộng mở lộ ra từng đường cong cơ ngực hữu lực. Tóc đen không có thứ gì cố định tán loạn rũ xuống, hắn nửa nghiêng người ỷ một bên trường kỉ tay chống lấy cằm, hơi rũ nhẹ mắt.
Ánh đèn trong điện chiếu lên gương mặt nam nhân hiện rõ sắc bén, tuy là biếng nhác ngồi đó nhưng khí chất không chút nào giảm đi tràn ngập hơi thở của kẻ bề trên cao ngạo. Trước mặt nam nhân bãi một bàn rượu thịt thịnh soạn, Bạch Cảnh Từ chỉ nhìn sơ qua liền dời đi tầm mắt chậm rãi tiến đến hướng hắn hành lễ.
" Thần... "
" Được rồi A Lập mau ngồi xuống đi thôi. "
Chỉ mới chấp tay, một chữ vừa ra đã bị nam nhân phất tay đánh gãy. Ngẩng đầu khi trong ánh mắt hoàn toàn tràn đầy sủng ái ôn nhu như nhìn thấy ái nhân của mình, nào có vẻ cự người ngàn dặm như ban nãy.
Bạch Cảnh Từ bất giác trong lòng hơi run lên, có xúc động muốn chà chà cánh tay nổi đầy da gà.
Mẹ ơi, nam nhân này đang yên đang lành nhìn hắn bằng ánh mắt thâm tình ôn nhu như vậy làm gì?!
Thấy Bạch Cảnh Từ vẫn còn đứng bất động chậm chạp không có ngồi xuống, Mộ Thần Dật bất đắc dĩ khẽ cười chậm rãi ngồi dậy.
" A Lập sao còn không ngồi? Hay chỗ ngồi không ổn, muốn đổi ngồi ở một chỗ khác? Trẫm không ngại. "
Bạch Cảnh Từ:???
Cái gì đổi ngồi chỗ khác? Cái gì mà không ngại?
Bạch Cảnh Từ khó hiểu nhìn đối phương, nhìn thấy ánh mắt nam nhân rõ ràng hiện lên ý cười. Bạch Cảnh Từ đột nhiên hiểu ra...
Hắn vờ ho khan một tiếng, không nhanh không chậm đáp: " Thứ tội thần ban nãy có chút thất thần. "
Nói, hắn chấp tay cúi người mới hướng ghế ngồi xuống. Mộ Thần Dật thấy cũng không trách, chỉ cầm lên ấm rượu rót cho mình một ly.
" Đây là rượu của Tây Quốc dâng lên làm cống phẩm, nghe nói Tây Quốc nổi tiếng ủ rượu ngon. Vừa hay muốn cho A Lập cũng được thưởng thức một chút, A Lập uống thử xem? "
Mộ Thần Dật nâng chung rượu hướng Bạch Cảnh Từ hơi giơ lên làm động tác kính rượu, Bạch Cảnh Từ cũng nâng lên chung rượu. Bàn tay từ ống tay áo dày rộng lộ ra trắng nõn như ngọc, ngón tay thon dài xinh đẹp so với chung rượu vàng kim càng nổi bật hơn. Đầu ngón tay giống như búp sen, làm người khác chỉ muốn đem nó đưa đến bên miệng chậm rãi thưởng thức, thành kính hôn nhuộm lên nó sắc màu của dục vọng ướt át. Mộ Thần Dật nhẹ híp mắt, liếm liếm môi mình.
Ha... A Lập của hắn...
Bạch Cảnh Từ kính rượu thong thả thưởng thức, rượu nhập trong miệng vị ngọt cay xen kẽ thấm trên đầu lưỡi còn thoang thoảng mùi hương của hoa mai. Hắn nhẹ liếm môi chẹp miệng, đúng thật là rượu ngon.
Mộ Thần Dật nhìn hắn, khẽ cười hỏi: " Như thế nào? "
Bạch Cảnh Từ gật đầu đặt xuống chung rượu: " Rượu ngon. "
" Vậy A Lập đừng khách sáo, lại thêm một ly? "
Bạch Cảnh Từ vội vàng xua tay, nguyên chủ không thể uống rượu bởi vì tửu lượng rất kém. Hắn cũng vậy, thật sự mà nói có thể hình dung gần chỉ cần một ly thôi hắn đã gục rồi. Cũng may, chung rượu không lớn hắn chỉ uống một chút thưởng thức thôi.
" Hôm nay bệ hạ triệu thần vào cung là có việc gì sao? "
Trường Xuân điện là nơi của hoàng đế, mà Mộ Thần Dật lại trực tiếp cho phép hắn vào đây còn bày ra một bàn mỹ thực tiếp đãi. Hoàng đế trăm công ngàn việc, không phải rảnh rỗi mà chỉ triệu hắn vào thôi chứ?
" Đúng là có việc, còn vài tháng nữa là tới ngày tế thần. Trẫm muốn sau đó tổ chức lập thái tử. Thuận theo ý trời, chọn ra người kế vị được thiên đạo chọn. "
Bạch Cảnh Từ vừa nghe liền ngạc nhiên, hoàng đế lòng nghi ngờ nặng còn hỉ nộ vô thường. Đối với ngôi vị rất chấp nhất, tuy hoàng tử rất nhiều nhưng trước giờ Mộ Thần Dật vẫn chậm chạp không chọn ra thái tử. Quần thần đối việc này sớm nhiều lần nói qua lúc lên triều, mỗi lần đều bị Mộ Thần Dật cho qua. Lúc đó hắn nói như thế nào?
" Trẫm là vua của một nước, những việc như vậy cần các ngươi nói sao? Việc lập thái tử trẫm không muốn tiếp tục nghe đến nữa, trẫm tự có tính toán của mình. "
Nhìn thái độ giận dữ của hoàng thượng, một đám lại tiếp một đám đều giống chim cút rụt rụt cổ không nói gì thêm.
Bây giờ Mộ Thần Dật lại nói với hắn muốn lập thái tử? Bạch Cảnh Từ thật sự không sờ rõ đầu óc đối phương đang nghĩ gì.
" A Lập sẽ không có ý kiến gì đúng không. "
Dạng câu hỏi nhưng Mộ Thần Dật lại rõ ràng nói bằng giọng điệu khẳng định, không dung hắn có ý định cự tuyệt. Bạch Cảnh Từ nghĩ cũng tốt, như vậy còn có thể lợi dụng đề bạt vai chính lên. Nếu vai chính trở thành thái tử, tương lai kế vị... Tất nhiên cốt truyện thế giới coi như được kéo về với quỹ đạo của nó!
" Bệ hạ đã nói, đương nhiên thần không có gì dị nghị. "
" Vậy thì tốt, nào ăn đi. Trẫm đã hỏi qua, biết được khẩu vị của A Lập cho nên để ngự thiện phòng đặc biệt làm món A Lập thích. "
Mộ Thần Dật hài lòng cười, nhẹ phất phất tay. Bạch Cảnh Từ cũng rất kinh ngạc nhìn đầy bàn đồ ăn, đối phương từ bao giờ hỏi được khẩu vị của hắn?
Bạch Cảnh Từ ngập ngừng cầm lên đũa suy nghĩ có nên ăn hay không, bỗng nhiên men say vừa lúc lên. Hắn lắc lắc nhẹ đầu, còn tưởng chỉ uống một chút sẽ không sao xem ra là hắn đánh giá quá cao tửu lượng của chính mình. Rượu này chính là tác dụng chậm...
" A Lập sao không ăn? "
Mộ Thần Dật nhìn nam nhân biết rõ cái gì còn giả vờ quan tâm hỏi, Bạch Cảnh Từ bên tai ù ù mặt đều nóng lên. Đầu óc mơ mơ màng màng, hắn vươn tay nhẹ đỡ trán cố gắng tỉnh táo không để bản thân gục xuống.
Một bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn, Bạch Cảnh Từ bị men rượu mông tới đầu óc hồ đồ trì độn. Mộ Thần Dật không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh, cuối người thân mật ghé vào bên tai.
" A Lập say rồi sao? Đúng là tửu lượng vẫn như đời trước, chỉ một chút rượu cũng làm A Lập say đến quên trời quên đất. "
Nói xong, nam nhân nhẹ nhàng bật cười như hồi tưởng gì đó. Khoé môi vừa cong lên một chút đã bị đè ép đi xuống, ánh mắt hung ác điên cuồng.
" Vì sao A Lập lại làm vậy với trẫm, là do trẫm đối với ngươi chưa đủ sủng ái sao? Hay là do chỉ cần người khác trở thành hoàng đế không phải trẫm, A Lập đều nguyện ở trong lòng nam nhân khác quay sang chán ghét trẫm? "
" A Lập có biết khoảnh khắc ngươi cắm dao vào tâm của trẫm kia, trẫm có bao nhiêu hận ngươi không? Hận... Rất hận!... Cũng có chua xót. Trẫm vì ngươi chỉ nghĩ muốn cho ngươi mọi thứ tốt nhất, quyền lực, tiền tài, bao nhiêu sủng ái.... A Lập, ngươi thật là kẻ tham lam, bao nhiêu mới đủ cho A Lập hài lòng đây. "
" Trẫm chỉ tiếc rằng bản thân không sớm đem ngươi xích lại bên cạnh trẫm, nhốt ở nơi mà chỉ có trẫm mới có thể thấy ngươi. Mỗi ngày sẽ đem ngươi ôm vào trong lòng âu yếm, thân mật, làm người chỉ có thể ở dưới thân trẫm nỉ non. Sẽ không ai có thể mơ ước được ngươi... "
" A Lập... "
" A Lập của trẫm... Ngươi cũng chỉ có thể là của trẫm, thuộc về trẫm! "
Mộ Thần Dật đem nam nhân ôm vào trong ngực, nam nhân vì men say ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn không phản kháng không giãy dụa. Như một con mèo nhỏ cọ vào lòng hắn, Mộ Thần Dật một mình lẫm bẫm càng ngày càng điên cuồng rồi lại mềm nhẹ, nhẹ nhàng đem mạn che mặt tháo xuống.
Tức khắc một trương tuyệt mỹ gương mặt lộ ra, nam nhân gương mặt thật sự quá đổi xinh đẹp lại không thiên về nữ khí mà là âm nhu lại lãnh ngạnh. Lông mi dày cong như cánh bướm rũ xuống tạo nên bóng ma, một đôi môi kiều diễm tựa điểm chu sa đỏ đến mê người. Nam nhân nhắm nhẹ mắt mày thanh nhẹ nhíu, môi đỏ cũng mím lại có vẻ khó chịu, gương mặt giờ phút này phủ lên một tầng đỏ ửng.
Tóc bạc câu lũ xoã ra trên vai, vạt áo không biết từ khi nào hơi hơi rộng mở lộ ra đường con xương quai xanh tinh xảo cùng da thịt trắng tuyết.
Mỹ nhân ngủ trong lòng làm người tâm thần không yên, chỉ nghĩ đem người càng ôm chặt hơn, đè dưới thân khinh mạn đến y phải khóc lóc xin tha.
Mộ Thần Dật như say mê vuốt ve gương mặt nam nhân, cuối đầu mềm nhẹ hôn lên trán y rồi lại hôn xuống mi mắt, bên gò má ửng đỏ trượt xuống đến cánh môi mềm mại. Vị rượu hoa mai vẫn còn vươn lại một chút, hắn nếm được mật ngọt càng thêm tham lam thâm nhập sâu vào. Đầu lưỡi cạy ra môi nam nhân, đưa vào bên trong mê say thưởng thức thơm ngọt của vị rượu lẫn hơi thở của đối phương.
Thật ngọt, A Lập của hắn thật ngọt.
____________________
Kịch trường nhỏ:
Mộ Thần Dật: A Lập, đến! Trẫm không ngại ngươi ngồi vào lòng trẫm~
Bạch Cảnh Từ xoa xoa cánh tay da gà:....
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi sẽ không nói mấy ngày nay bị bí ý tưởng đâu... ಥ‿ಥ
Tuy vậy Bạch Cảnh Từ cũng không đánh mất trong lòng nghi ngờ, nhị hoàng tử được nguyên chủ không tiếc dùng chính mệnh của mình, vi phạm luật trời chỉ để giúp đối phương trọng sinh đổi mệnh cùng vai chính. Cũng vì vậy mà xảy ra lỗ hỏng, nhị hoàng tử trọng sinh nhưng Mộ Tinh Vũ không hề biết Tô Tử Sâm cũng trọng sinh. Nếu đã vậy, với biểu hiện khác thường của Mộ Thần Dật không thể nào mà khiến hắn không nghi ngờ y cũng trọng sinh.
Nếu thật sự, Mộ Thần Dật cũng là một cái bug không ngờ tới.
Hắn một đường suy tư không biết từ khi nào đã đến Trường Xuân điện, Lưu công công thông truyền được sự cho phép mới cung kính mở cửa, cuối người nép sang một bên.
Bạch Cảnh Từ thu hồi suy tư không nhanh không chậm bước vào trong, cửa điện nhanh chóng bị đóng lại. Tiếng đóng cửa vang lên khoảnh khắc, Bạch Cảnh Từ cảm giác như bước vào hang cọp...
Mộ Thần Dật đã ngồi chờ sẵn bên trong điện. Hắn mặc một bộ áo trong màu đen, vạt áo tùy tiện rộng mở lộ ra từng đường cong cơ ngực hữu lực. Tóc đen không có thứ gì cố định tán loạn rũ xuống, hắn nửa nghiêng người ỷ một bên trường kỉ tay chống lấy cằm, hơi rũ nhẹ mắt.
Ánh đèn trong điện chiếu lên gương mặt nam nhân hiện rõ sắc bén, tuy là biếng nhác ngồi đó nhưng khí chất không chút nào giảm đi tràn ngập hơi thở của kẻ bề trên cao ngạo. Trước mặt nam nhân bãi một bàn rượu thịt thịnh soạn, Bạch Cảnh Từ chỉ nhìn sơ qua liền dời đi tầm mắt chậm rãi tiến đến hướng hắn hành lễ.
" Thần... "
" Được rồi A Lập mau ngồi xuống đi thôi. "
Chỉ mới chấp tay, một chữ vừa ra đã bị nam nhân phất tay đánh gãy. Ngẩng đầu khi trong ánh mắt hoàn toàn tràn đầy sủng ái ôn nhu như nhìn thấy ái nhân của mình, nào có vẻ cự người ngàn dặm như ban nãy.
Bạch Cảnh Từ bất giác trong lòng hơi run lên, có xúc động muốn chà chà cánh tay nổi đầy da gà.
Mẹ ơi, nam nhân này đang yên đang lành nhìn hắn bằng ánh mắt thâm tình ôn nhu như vậy làm gì?!
Thấy Bạch Cảnh Từ vẫn còn đứng bất động chậm chạp không có ngồi xuống, Mộ Thần Dật bất đắc dĩ khẽ cười chậm rãi ngồi dậy.
" A Lập sao còn không ngồi? Hay chỗ ngồi không ổn, muốn đổi ngồi ở một chỗ khác? Trẫm không ngại. "
Bạch Cảnh Từ:???
Cái gì đổi ngồi chỗ khác? Cái gì mà không ngại?
Bạch Cảnh Từ khó hiểu nhìn đối phương, nhìn thấy ánh mắt nam nhân rõ ràng hiện lên ý cười. Bạch Cảnh Từ đột nhiên hiểu ra...
Hắn vờ ho khan một tiếng, không nhanh không chậm đáp: " Thứ tội thần ban nãy có chút thất thần. "
Nói, hắn chấp tay cúi người mới hướng ghế ngồi xuống. Mộ Thần Dật thấy cũng không trách, chỉ cầm lên ấm rượu rót cho mình một ly.
" Đây là rượu của Tây Quốc dâng lên làm cống phẩm, nghe nói Tây Quốc nổi tiếng ủ rượu ngon. Vừa hay muốn cho A Lập cũng được thưởng thức một chút, A Lập uống thử xem? "
Mộ Thần Dật nâng chung rượu hướng Bạch Cảnh Từ hơi giơ lên làm động tác kính rượu, Bạch Cảnh Từ cũng nâng lên chung rượu. Bàn tay từ ống tay áo dày rộng lộ ra trắng nõn như ngọc, ngón tay thon dài xinh đẹp so với chung rượu vàng kim càng nổi bật hơn. Đầu ngón tay giống như búp sen, làm người khác chỉ muốn đem nó đưa đến bên miệng chậm rãi thưởng thức, thành kính hôn nhuộm lên nó sắc màu của dục vọng ướt át. Mộ Thần Dật nhẹ híp mắt, liếm liếm môi mình.
Ha... A Lập của hắn...
Bạch Cảnh Từ kính rượu thong thả thưởng thức, rượu nhập trong miệng vị ngọt cay xen kẽ thấm trên đầu lưỡi còn thoang thoảng mùi hương của hoa mai. Hắn nhẹ liếm môi chẹp miệng, đúng thật là rượu ngon.
Mộ Thần Dật nhìn hắn, khẽ cười hỏi: " Như thế nào? "
Bạch Cảnh Từ gật đầu đặt xuống chung rượu: " Rượu ngon. "
" Vậy A Lập đừng khách sáo, lại thêm một ly? "
Bạch Cảnh Từ vội vàng xua tay, nguyên chủ không thể uống rượu bởi vì tửu lượng rất kém. Hắn cũng vậy, thật sự mà nói có thể hình dung gần chỉ cần một ly thôi hắn đã gục rồi. Cũng may, chung rượu không lớn hắn chỉ uống một chút thưởng thức thôi.
" Hôm nay bệ hạ triệu thần vào cung là có việc gì sao? "
Trường Xuân điện là nơi của hoàng đế, mà Mộ Thần Dật lại trực tiếp cho phép hắn vào đây còn bày ra một bàn mỹ thực tiếp đãi. Hoàng đế trăm công ngàn việc, không phải rảnh rỗi mà chỉ triệu hắn vào thôi chứ?
" Đúng là có việc, còn vài tháng nữa là tới ngày tế thần. Trẫm muốn sau đó tổ chức lập thái tử. Thuận theo ý trời, chọn ra người kế vị được thiên đạo chọn. "
Bạch Cảnh Từ vừa nghe liền ngạc nhiên, hoàng đế lòng nghi ngờ nặng còn hỉ nộ vô thường. Đối với ngôi vị rất chấp nhất, tuy hoàng tử rất nhiều nhưng trước giờ Mộ Thần Dật vẫn chậm chạp không chọn ra thái tử. Quần thần đối việc này sớm nhiều lần nói qua lúc lên triều, mỗi lần đều bị Mộ Thần Dật cho qua. Lúc đó hắn nói như thế nào?
" Trẫm là vua của một nước, những việc như vậy cần các ngươi nói sao? Việc lập thái tử trẫm không muốn tiếp tục nghe đến nữa, trẫm tự có tính toán của mình. "
Nhìn thái độ giận dữ của hoàng thượng, một đám lại tiếp một đám đều giống chim cút rụt rụt cổ không nói gì thêm.
Bây giờ Mộ Thần Dật lại nói với hắn muốn lập thái tử? Bạch Cảnh Từ thật sự không sờ rõ đầu óc đối phương đang nghĩ gì.
" A Lập sẽ không có ý kiến gì đúng không. "
Dạng câu hỏi nhưng Mộ Thần Dật lại rõ ràng nói bằng giọng điệu khẳng định, không dung hắn có ý định cự tuyệt. Bạch Cảnh Từ nghĩ cũng tốt, như vậy còn có thể lợi dụng đề bạt vai chính lên. Nếu vai chính trở thành thái tử, tương lai kế vị... Tất nhiên cốt truyện thế giới coi như được kéo về với quỹ đạo của nó!
" Bệ hạ đã nói, đương nhiên thần không có gì dị nghị. "
" Vậy thì tốt, nào ăn đi. Trẫm đã hỏi qua, biết được khẩu vị của A Lập cho nên để ngự thiện phòng đặc biệt làm món A Lập thích. "
Mộ Thần Dật hài lòng cười, nhẹ phất phất tay. Bạch Cảnh Từ cũng rất kinh ngạc nhìn đầy bàn đồ ăn, đối phương từ bao giờ hỏi được khẩu vị của hắn?
Bạch Cảnh Từ ngập ngừng cầm lên đũa suy nghĩ có nên ăn hay không, bỗng nhiên men say vừa lúc lên. Hắn lắc lắc nhẹ đầu, còn tưởng chỉ uống một chút sẽ không sao xem ra là hắn đánh giá quá cao tửu lượng của chính mình. Rượu này chính là tác dụng chậm...
" A Lập sao không ăn? "
Mộ Thần Dật nhìn nam nhân biết rõ cái gì còn giả vờ quan tâm hỏi, Bạch Cảnh Từ bên tai ù ù mặt đều nóng lên. Đầu óc mơ mơ màng màng, hắn vươn tay nhẹ đỡ trán cố gắng tỉnh táo không để bản thân gục xuống.
Một bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn, Bạch Cảnh Từ bị men rượu mông tới đầu óc hồ đồ trì độn. Mộ Thần Dật không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh, cuối người thân mật ghé vào bên tai.
" A Lập say rồi sao? Đúng là tửu lượng vẫn như đời trước, chỉ một chút rượu cũng làm A Lập say đến quên trời quên đất. "
Nói xong, nam nhân nhẹ nhàng bật cười như hồi tưởng gì đó. Khoé môi vừa cong lên một chút đã bị đè ép đi xuống, ánh mắt hung ác điên cuồng.
" Vì sao A Lập lại làm vậy với trẫm, là do trẫm đối với ngươi chưa đủ sủng ái sao? Hay là do chỉ cần người khác trở thành hoàng đế không phải trẫm, A Lập đều nguyện ở trong lòng nam nhân khác quay sang chán ghét trẫm? "
" A Lập có biết khoảnh khắc ngươi cắm dao vào tâm của trẫm kia, trẫm có bao nhiêu hận ngươi không? Hận... Rất hận!... Cũng có chua xót. Trẫm vì ngươi chỉ nghĩ muốn cho ngươi mọi thứ tốt nhất, quyền lực, tiền tài, bao nhiêu sủng ái.... A Lập, ngươi thật là kẻ tham lam, bao nhiêu mới đủ cho A Lập hài lòng đây. "
" Trẫm chỉ tiếc rằng bản thân không sớm đem ngươi xích lại bên cạnh trẫm, nhốt ở nơi mà chỉ có trẫm mới có thể thấy ngươi. Mỗi ngày sẽ đem ngươi ôm vào trong lòng âu yếm, thân mật, làm người chỉ có thể ở dưới thân trẫm nỉ non. Sẽ không ai có thể mơ ước được ngươi... "
" A Lập... "
" A Lập của trẫm... Ngươi cũng chỉ có thể là của trẫm, thuộc về trẫm! "
Mộ Thần Dật đem nam nhân ôm vào trong ngực, nam nhân vì men say ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn không phản kháng không giãy dụa. Như một con mèo nhỏ cọ vào lòng hắn, Mộ Thần Dật một mình lẫm bẫm càng ngày càng điên cuồng rồi lại mềm nhẹ, nhẹ nhàng đem mạn che mặt tháo xuống.
Tức khắc một trương tuyệt mỹ gương mặt lộ ra, nam nhân gương mặt thật sự quá đổi xinh đẹp lại không thiên về nữ khí mà là âm nhu lại lãnh ngạnh. Lông mi dày cong như cánh bướm rũ xuống tạo nên bóng ma, một đôi môi kiều diễm tựa điểm chu sa đỏ đến mê người. Nam nhân nhắm nhẹ mắt mày thanh nhẹ nhíu, môi đỏ cũng mím lại có vẻ khó chịu, gương mặt giờ phút này phủ lên một tầng đỏ ửng.
Tóc bạc câu lũ xoã ra trên vai, vạt áo không biết từ khi nào hơi hơi rộng mở lộ ra đường con xương quai xanh tinh xảo cùng da thịt trắng tuyết.
Mỹ nhân ngủ trong lòng làm người tâm thần không yên, chỉ nghĩ đem người càng ôm chặt hơn, đè dưới thân khinh mạn đến y phải khóc lóc xin tha.
Mộ Thần Dật như say mê vuốt ve gương mặt nam nhân, cuối đầu mềm nhẹ hôn lên trán y rồi lại hôn xuống mi mắt, bên gò má ửng đỏ trượt xuống đến cánh môi mềm mại. Vị rượu hoa mai vẫn còn vươn lại một chút, hắn nếm được mật ngọt càng thêm tham lam thâm nhập sâu vào. Đầu lưỡi cạy ra môi nam nhân, đưa vào bên trong mê say thưởng thức thơm ngọt của vị rượu lẫn hơi thở của đối phương.
Thật ngọt, A Lập của hắn thật ngọt.
____________________
Kịch trường nhỏ:
Mộ Thần Dật: A Lập, đến! Trẫm không ngại ngươi ngồi vào lòng trẫm~
Bạch Cảnh Từ xoa xoa cánh tay da gà:....
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi sẽ không nói mấy ngày nay bị bí ý tưởng đâu... ಥ‿ಥ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.