Chương 39: Thế Giới Cổ Đại (9)
Có Một Con Cá Mặn
02/02/2023
Bạch Cảnh Từ trở về trước tiên kêu Tán Cẩm chuẩn bị chút canh giải rượu cho chính mình, ban nãy dù Tán Cẩm tiểu tâm che cho chính mình nhưng đi một đường cũng bị gió lạnh thổi làm men say tiêu đi hơn phân nửa.
Hiện tại cả người đều là mùi rượu dù chỉ chút ít Bạch Cảnh Từ cũng thấy không thoải mái, thoát hết y phục tùy ý dắt lên tấm bình phong, Bạch Cảnh Từ hơi ngưỡng đầu hai tay đặt lên thành ao hưởng thụ nước ấm.
Cốc cốc cốc.
" Quốc sư đại nhân, ngài đã về rồi sao? "
Trong phòng không truyền ra bất kì âm thanh nào, không phải bên trong có ánh sáng của đèn Tô Tử Sâm còn tưởng Bạch Cảnh Từ vẫn chưa trở lại.
Lúc chiều hắn chạy trối chết tránh đi Bạch Cảnh Từ, hình ảnh của đời trước cứ liên tục lặp đi lặp lại dừng ở khung cảnh quốc sư ở dưới thân mình mặc kệ bị hắn chiếm đoạt cũng không yếu thế, mạn che mặt bị đẩy lên hơn phân nửa lộ ra môi đỏ bị y cắn chảy máu càng thêm yêu diễm, làn da trắng nõn mềm mại bại lộ ra bên ngoài chi chít dấu vết bị gặm cắn, mút hôn.
Thân dưới có cổ tà hỏa không ngừng bốc lên, Tô Tử Sâm nhìn phía dưới đã căng phồng thành một cái túp lều nhỏ của bản thân, cắn chặt răng. Hắn dựa người ở trong thao tắm, tay không ngừng ở dưới nước lên xuống bắn khởi lên từng đợt bọt nước, hầu kết không ngừng chuyển động.
Qua một lúc sau cổ họng phát ra tiếng rầm nhẹ, mùi tanh nồng lan tràn trong không khí vấn đục một mảng nhỏ nước. Tô Tử Sâm đứng dậy kêu người lại đổi một thao tắm mới, chính mình tắm rửa thật sạch sẽ che đi mùi hương ám muội kia.
Tô Tử Sâm biết bản thân cũng không phải kẻ tốt đẹp, ở thế giới cũ của chính mình Tô gia thế lực lớn mạnh tài sản không kể hết, người mơ ước cũng rất nhiều. Cố tình Tô lão gia thích nhìn bọn họ cắn xé lẫn nhau để tranh giành tài sản, thủ đoạn càng tàn nhẫn càng thú vị thì sẽ được kế thừa gia sản. Bản thân hắn chính là con riêng, từ nhỏ ăn không ít khổ, trong gia tộc như vậy Tô Tử Sâm sớm phải trưởng thành tự hình thành cho bản thân mặt nạ dối trá. Tính kế, hãm hại luôn là thứ mà con cháu Tô gia phải biết được, nếu không người chết không nơi chôn xác là chính mình.
Tô Tử Sâm cố gắng lấy lòng Tô lão gia, từng bước đẩy chị em, đám người phu nhân kia vào chỗ chết. Cố tình ở phút cuối hắn lại sơ suất, bị người hãm hại cũng là tự hại chính mình.
Sống lại ở một thân phận khác một thế giới khác, Tô Tử Sâm nghĩ là ông trời giúp mình cho nên hắn lại lần nữa vì đạt được mục đích bước lên ngôi vị hoàng đế, trả thù những kẻ khác mà không từ thủ đoạn. Mãi cho đến khi hắn gặp được quốc sư Sở Quốc, nghe nói tộc Tây Á từng nhận ơn huệ của hoàng đế Sở Quốc mấy trăm năm trước, từ đó lập nên lời thề nhiều đời đi theo phục vụ đế vương, trung thành tuyệt đối vì Sở Quốc xây dựng sự phồn vinh vĩnh viễn. Mà tộc Tây Á thọ mệnh rất dài, cũng sẽ già đi rồi hoà với cát bụi, có điều bọn họ so với con người sẽ già lâu hơn cũng sẽ không phải chịu đau đớn bệnh tật, cơ thể bách độc bất sâm.
Thời khắc nhìn thấy quốc sư luôn đi bên cạnh hoàng đế, Tô Tử Sâm khinh thường. Bởi vì, quốc sư luôn luôn như một vị thần minh đứng ở trên cao nhìn xuống bọn họ, thanh lãnh như một đoá hoa cao ngạo. Tô Tử Sâm ghét nhất những kẻ tỏ ra thanh cao, như vậy hắn luôn cảm thấy những người như vậy so với hắn một kẻ lúc nào cũng chật vật bất kham, cố gắng bò lên trên cao không bao giờ có thể hướng đến được quang minh có bao nhiêu đáng thương hại...
Tô Tử Sâm bước lên ngôi vị hoàng đế ngày đó đem thần minh, ánh sáng nắm kéo nhập trong bùn lầy của bóng tối, kéo xuống thần đàn khinh nhờn thần minh. Nhìn quốc sư từng cao ngạo cũng như mình dơ bẩn, khuất nhục dưới thân là hắn khoái chí lớn nhất. Nhưng có lẽ vì vậy, ông trời mới phẫn nộ khiến hắn từ có tất cả thành trắng tay lần nữa vì người khom lưng uốn gối.
Đợi Tô Tử Sâm hoàn toàn thay xong y phục đi ra lại kiếm không thấy Bạch Cảnh Từ, cung nhân nói y dược thánh thượng triệu vào cung. Tô Tử Sâm ngồi trong phòng chờ, chờ từ chiều tà đến khi mặt trời xuống núi mây bắt đầu đem ánh trăng thả ra vẫn không thấy người trở về.
Hắn gọi cung nhân: " Quốc sư đại nhân vẫn chưa về sao? "
Cung nhân hướng hắn cúi người cung kính đáp lại: " Thưa điện hạ, quốc sư đại nhân vẫn chưa về ạ. "
Tô Tử Sâm có bất an trong lòng, hắn đứng dậy một đường vào cung. Tới Trường Xuân điện bên ngoài, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc hướng cửa cung điện hành lễ.
" Nhi thần tham kiến phụ hoàng, nhi thần có việc muốn báo! "
Nhưng chờ mãi cũng chỉ chờ được Lưu công công vội vàng đi đến nói hoàng thượng không gặp người, hiện tại có việc quan trọng đang cùng quốc sư bàn bạc. Tô Tử Sâm nhất quyết không đi, ở trước cửa điện một mực muốn gặp hoàng thượng nói có việc cần bẩm báo, là việc quan trọng.
Vừa lúc Mộ Tinh Vũ cũng đi đến cùng Tô Tử Sâm gây với nhau, Lưu công công cũng đau đầu không thôi. Hai vị hoàng tử ai ông cũng không thể đắc tội, mà hoàng thượng càng không thể. Rốt cuộc gây tới gây lui cả hai nhất quyết muốn xông vào, Lưu công công mới đành nơm nớp lo sợ kêu hai người đến thư phòng còn ông sẽ truyền lời cho hoàng thượng.
" Nhi thần tham kiến phụ hoàng... "
Mộ Thần Dật phất tay áo ngồi xuống, hoàn toàn không có ý định cho hai người đứng lên. Vẻ mặt âm trầm không kiên nhẫn nhìn trước mắt hai người, cười nhạt lên tiếng. Xung quanh khí thế thượng vị giả phát ra mười phần, Lưu công công đứng ở một bên cố gắng làm người tàng hình. Xong rồi... Bệ hạ thật sự nổi giận.
" Nói đi, là chuyện gì quan trọng đến nổi muốn xông vào Trường Xuân điện của trẫm? "
Tô Tử Sâm chấp tay vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng giống như không hề bị khí thế kia trấn áp, trong lòng sớm đã căng thẳng lên. Hắn thừa nhận khí áp của Mộ Thần Dật thật sự khủng bố, so với một kẻ như hắn cũng chỉ giống như nghé con mới sinh không có chút đe doạ nào với ông ta.
Hắn đem việc thổ phỉ tràn xuống các thôn làng phía Nam Sở Quốc đánh cướp ra tay tàn nhẫn, còn ngang nhiên bắt người thu nạp vào trại nói ra. Còn nói quan quân ở đó thấy nhưng làm ngơ, nghi ngờ bọn họ cùng nhau cấu kết nhận hối lộ mới như vậy.
Mộ Thần Dật nghe chỉ phất phất tay.
" Được rồi, đây là chuyện quan trọng ngươi muốn nói? Vậy thì trẫm lệnh cho ngươi đi đến phía Nam trấn áp đám tạp nham đó đi. "
Tô Tử Sâm nghe cả người có chút cứng đờ, sau nghe lệnh hành lễ nhận mệnh. Mộ Tinh Vũ ở một bên không nói gì xem trò vui, hắn biết phụ hoàng triệu quốc sư đại nhân vào phủ cũng nghe ngóng được lễ tế trời sắp tới, sẵn thuận theo ý trời lập thái tử. Bây giờ phụ hoàng lại sai Tô Tử Sâm đi phía Nam, phía Nam cách kinh thành cần một tháng đi đường tính cả đi lẫn về đến lúc đó lễ tế trời cũng đã xong.
Nói vậy, phụ hoàng cố ý không muốn Tô Tử Sâm làm thái tử? Vậy vị trí kia thuộc về hắn rồi không phải sao, ha ha!
" Lão nhị. "
Giọng nói lười biếng đánh gãy hắn dòng suy nghĩ, Mộ Tinh Vũ vội vàng thu hồi tinh thần chắp tay.
" Có nhi thần. "
" Ngươi cũng cùng lão lục đi đi. "
Mộ Tinh Vũ mắt hơi trợn to: " Phụ hoàng, này... Phía Nam việc chỉ là chuyện nhỏ thôi, có lục đệ là... "
Lời còn chưa nói hết đã bị Mộ Thần Dật không kiên nhẫn đánh gãy.
" Lần này đi đem theo lương thực, đồ tiếp tế cho phía Nam. Một mình lão lục đi trẫm không yên tâm, vừa hay ngươi cùng lão lục đi đi. Coi như giúp trẫm nhìn xem con dân, còn giúp các ngươi thu được lòng dân. "
Mộ Tinh Vũ tay siết chặt lại thả lỏng tươi cười vui mừng cúi người nhận mệnh. Đầu cúi xuống khoảnh khắc đó, Mộ Tinh Vũ ánh mắt dữ tợn hung ác cắn chặt răng. Giúp ông nhìn xem con dân? Còn lấy được lòng dân? Nói thì dễ nghe, giống như giúp bọn hắn thu được lòng tin của dân cho bản thân nhưng thực tế rõ ràng lời trong ý ngoài đều nói, ngôi vị của trẫm các ngươi vẫn chưa đủ thực lực để mơ ước nó.
Hắn còn đang nghi hoặc, Mộ Thần Dật năm lần bảy lượt không muốn lập thái tử đột nhiên nói lập liền muốn lập. Hoá ra là đã có chủ ý từ trước! Nếu không có việc thổ phỉ, cũng sẽ tìm cách "đuổi" bọn họ đi trước lễ tế trời.
Được! Được lắm!
" Nếu không còn gì nữa thì hai ngươi lui xuống đi, đêm cũng đã muộn. Trẫm cũng muốn nghỉ ngơi. "
A Lập còn chờ trẫm đâu...
" H... Hoàng thượng! "
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Tinh Vũ: Vui mừng quá sớm, bị cẩu tác giả nhanh chóng vả mặt. Rất đau đâu...
Bản thân thật sự đề cao bản thân khi viết thế giới này rồi, tôi thật sự không được huhu. Không thể viết cung đấu QAQ...
Nếu có sai xót mong mọi người thông cảm cho con cá mặn này (';ω;`)
Hiện tại cả người đều là mùi rượu dù chỉ chút ít Bạch Cảnh Từ cũng thấy không thoải mái, thoát hết y phục tùy ý dắt lên tấm bình phong, Bạch Cảnh Từ hơi ngưỡng đầu hai tay đặt lên thành ao hưởng thụ nước ấm.
Cốc cốc cốc.
" Quốc sư đại nhân, ngài đã về rồi sao? "
Trong phòng không truyền ra bất kì âm thanh nào, không phải bên trong có ánh sáng của đèn Tô Tử Sâm còn tưởng Bạch Cảnh Từ vẫn chưa trở lại.
Lúc chiều hắn chạy trối chết tránh đi Bạch Cảnh Từ, hình ảnh của đời trước cứ liên tục lặp đi lặp lại dừng ở khung cảnh quốc sư ở dưới thân mình mặc kệ bị hắn chiếm đoạt cũng không yếu thế, mạn che mặt bị đẩy lên hơn phân nửa lộ ra môi đỏ bị y cắn chảy máu càng thêm yêu diễm, làn da trắng nõn mềm mại bại lộ ra bên ngoài chi chít dấu vết bị gặm cắn, mút hôn.
Thân dưới có cổ tà hỏa không ngừng bốc lên, Tô Tử Sâm nhìn phía dưới đã căng phồng thành một cái túp lều nhỏ của bản thân, cắn chặt răng. Hắn dựa người ở trong thao tắm, tay không ngừng ở dưới nước lên xuống bắn khởi lên từng đợt bọt nước, hầu kết không ngừng chuyển động.
Qua một lúc sau cổ họng phát ra tiếng rầm nhẹ, mùi tanh nồng lan tràn trong không khí vấn đục một mảng nhỏ nước. Tô Tử Sâm đứng dậy kêu người lại đổi một thao tắm mới, chính mình tắm rửa thật sạch sẽ che đi mùi hương ám muội kia.
Tô Tử Sâm biết bản thân cũng không phải kẻ tốt đẹp, ở thế giới cũ của chính mình Tô gia thế lực lớn mạnh tài sản không kể hết, người mơ ước cũng rất nhiều. Cố tình Tô lão gia thích nhìn bọn họ cắn xé lẫn nhau để tranh giành tài sản, thủ đoạn càng tàn nhẫn càng thú vị thì sẽ được kế thừa gia sản. Bản thân hắn chính là con riêng, từ nhỏ ăn không ít khổ, trong gia tộc như vậy Tô Tử Sâm sớm phải trưởng thành tự hình thành cho bản thân mặt nạ dối trá. Tính kế, hãm hại luôn là thứ mà con cháu Tô gia phải biết được, nếu không người chết không nơi chôn xác là chính mình.
Tô Tử Sâm cố gắng lấy lòng Tô lão gia, từng bước đẩy chị em, đám người phu nhân kia vào chỗ chết. Cố tình ở phút cuối hắn lại sơ suất, bị người hãm hại cũng là tự hại chính mình.
Sống lại ở một thân phận khác một thế giới khác, Tô Tử Sâm nghĩ là ông trời giúp mình cho nên hắn lại lần nữa vì đạt được mục đích bước lên ngôi vị hoàng đế, trả thù những kẻ khác mà không từ thủ đoạn. Mãi cho đến khi hắn gặp được quốc sư Sở Quốc, nghe nói tộc Tây Á từng nhận ơn huệ của hoàng đế Sở Quốc mấy trăm năm trước, từ đó lập nên lời thề nhiều đời đi theo phục vụ đế vương, trung thành tuyệt đối vì Sở Quốc xây dựng sự phồn vinh vĩnh viễn. Mà tộc Tây Á thọ mệnh rất dài, cũng sẽ già đi rồi hoà với cát bụi, có điều bọn họ so với con người sẽ già lâu hơn cũng sẽ không phải chịu đau đớn bệnh tật, cơ thể bách độc bất sâm.
Thời khắc nhìn thấy quốc sư luôn đi bên cạnh hoàng đế, Tô Tử Sâm khinh thường. Bởi vì, quốc sư luôn luôn như một vị thần minh đứng ở trên cao nhìn xuống bọn họ, thanh lãnh như một đoá hoa cao ngạo. Tô Tử Sâm ghét nhất những kẻ tỏ ra thanh cao, như vậy hắn luôn cảm thấy những người như vậy so với hắn một kẻ lúc nào cũng chật vật bất kham, cố gắng bò lên trên cao không bao giờ có thể hướng đến được quang minh có bao nhiêu đáng thương hại...
Tô Tử Sâm bước lên ngôi vị hoàng đế ngày đó đem thần minh, ánh sáng nắm kéo nhập trong bùn lầy của bóng tối, kéo xuống thần đàn khinh nhờn thần minh. Nhìn quốc sư từng cao ngạo cũng như mình dơ bẩn, khuất nhục dưới thân là hắn khoái chí lớn nhất. Nhưng có lẽ vì vậy, ông trời mới phẫn nộ khiến hắn từ có tất cả thành trắng tay lần nữa vì người khom lưng uốn gối.
Đợi Tô Tử Sâm hoàn toàn thay xong y phục đi ra lại kiếm không thấy Bạch Cảnh Từ, cung nhân nói y dược thánh thượng triệu vào cung. Tô Tử Sâm ngồi trong phòng chờ, chờ từ chiều tà đến khi mặt trời xuống núi mây bắt đầu đem ánh trăng thả ra vẫn không thấy người trở về.
Hắn gọi cung nhân: " Quốc sư đại nhân vẫn chưa về sao? "
Cung nhân hướng hắn cúi người cung kính đáp lại: " Thưa điện hạ, quốc sư đại nhân vẫn chưa về ạ. "
Tô Tử Sâm có bất an trong lòng, hắn đứng dậy một đường vào cung. Tới Trường Xuân điện bên ngoài, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc hướng cửa cung điện hành lễ.
" Nhi thần tham kiến phụ hoàng, nhi thần có việc muốn báo! "
Nhưng chờ mãi cũng chỉ chờ được Lưu công công vội vàng đi đến nói hoàng thượng không gặp người, hiện tại có việc quan trọng đang cùng quốc sư bàn bạc. Tô Tử Sâm nhất quyết không đi, ở trước cửa điện một mực muốn gặp hoàng thượng nói có việc cần bẩm báo, là việc quan trọng.
Vừa lúc Mộ Tinh Vũ cũng đi đến cùng Tô Tử Sâm gây với nhau, Lưu công công cũng đau đầu không thôi. Hai vị hoàng tử ai ông cũng không thể đắc tội, mà hoàng thượng càng không thể. Rốt cuộc gây tới gây lui cả hai nhất quyết muốn xông vào, Lưu công công mới đành nơm nớp lo sợ kêu hai người đến thư phòng còn ông sẽ truyền lời cho hoàng thượng.
" Nhi thần tham kiến phụ hoàng... "
Mộ Thần Dật phất tay áo ngồi xuống, hoàn toàn không có ý định cho hai người đứng lên. Vẻ mặt âm trầm không kiên nhẫn nhìn trước mắt hai người, cười nhạt lên tiếng. Xung quanh khí thế thượng vị giả phát ra mười phần, Lưu công công đứng ở một bên cố gắng làm người tàng hình. Xong rồi... Bệ hạ thật sự nổi giận.
" Nói đi, là chuyện gì quan trọng đến nổi muốn xông vào Trường Xuân điện của trẫm? "
Tô Tử Sâm chấp tay vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng giống như không hề bị khí thế kia trấn áp, trong lòng sớm đã căng thẳng lên. Hắn thừa nhận khí áp của Mộ Thần Dật thật sự khủng bố, so với một kẻ như hắn cũng chỉ giống như nghé con mới sinh không có chút đe doạ nào với ông ta.
Hắn đem việc thổ phỉ tràn xuống các thôn làng phía Nam Sở Quốc đánh cướp ra tay tàn nhẫn, còn ngang nhiên bắt người thu nạp vào trại nói ra. Còn nói quan quân ở đó thấy nhưng làm ngơ, nghi ngờ bọn họ cùng nhau cấu kết nhận hối lộ mới như vậy.
Mộ Thần Dật nghe chỉ phất phất tay.
" Được rồi, đây là chuyện quan trọng ngươi muốn nói? Vậy thì trẫm lệnh cho ngươi đi đến phía Nam trấn áp đám tạp nham đó đi. "
Tô Tử Sâm nghe cả người có chút cứng đờ, sau nghe lệnh hành lễ nhận mệnh. Mộ Tinh Vũ ở một bên không nói gì xem trò vui, hắn biết phụ hoàng triệu quốc sư đại nhân vào phủ cũng nghe ngóng được lễ tế trời sắp tới, sẵn thuận theo ý trời lập thái tử. Bây giờ phụ hoàng lại sai Tô Tử Sâm đi phía Nam, phía Nam cách kinh thành cần một tháng đi đường tính cả đi lẫn về đến lúc đó lễ tế trời cũng đã xong.
Nói vậy, phụ hoàng cố ý không muốn Tô Tử Sâm làm thái tử? Vậy vị trí kia thuộc về hắn rồi không phải sao, ha ha!
" Lão nhị. "
Giọng nói lười biếng đánh gãy hắn dòng suy nghĩ, Mộ Tinh Vũ vội vàng thu hồi tinh thần chắp tay.
" Có nhi thần. "
" Ngươi cũng cùng lão lục đi đi. "
Mộ Tinh Vũ mắt hơi trợn to: " Phụ hoàng, này... Phía Nam việc chỉ là chuyện nhỏ thôi, có lục đệ là... "
Lời còn chưa nói hết đã bị Mộ Thần Dật không kiên nhẫn đánh gãy.
" Lần này đi đem theo lương thực, đồ tiếp tế cho phía Nam. Một mình lão lục đi trẫm không yên tâm, vừa hay ngươi cùng lão lục đi đi. Coi như giúp trẫm nhìn xem con dân, còn giúp các ngươi thu được lòng dân. "
Mộ Tinh Vũ tay siết chặt lại thả lỏng tươi cười vui mừng cúi người nhận mệnh. Đầu cúi xuống khoảnh khắc đó, Mộ Tinh Vũ ánh mắt dữ tợn hung ác cắn chặt răng. Giúp ông nhìn xem con dân? Còn lấy được lòng dân? Nói thì dễ nghe, giống như giúp bọn hắn thu được lòng tin của dân cho bản thân nhưng thực tế rõ ràng lời trong ý ngoài đều nói, ngôi vị của trẫm các ngươi vẫn chưa đủ thực lực để mơ ước nó.
Hắn còn đang nghi hoặc, Mộ Thần Dật năm lần bảy lượt không muốn lập thái tử đột nhiên nói lập liền muốn lập. Hoá ra là đã có chủ ý từ trước! Nếu không có việc thổ phỉ, cũng sẽ tìm cách "đuổi" bọn họ đi trước lễ tế trời.
Được! Được lắm!
" Nếu không còn gì nữa thì hai ngươi lui xuống đi, đêm cũng đã muộn. Trẫm cũng muốn nghỉ ngơi. "
A Lập còn chờ trẫm đâu...
" H... Hoàng thượng! "
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Tinh Vũ: Vui mừng quá sớm, bị cẩu tác giả nhanh chóng vả mặt. Rất đau đâu...
Bản thân thật sự đề cao bản thân khi viết thế giới này rồi, tôi thật sự không được huhu. Không thể viết cung đấu QAQ...
Nếu có sai xót mong mọi người thông cảm cho con cá mặn này (';ω;`)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.