Chương 3: Thế Giới Linh Dị Thần Quái (2)
Có Một Con Cá Mặn
02/02/2023
Sau đó cũng không ai dám động đến nữa, vì vậy mà khu kí túc xá này vẫn giữ nguyên bộ dạng lúc xảy ra hoả hoạn cùng năm tháng bào mòn. Rong rêu mọc đầy, vết cháy đen lốm đốm bám khắp nơi, xung quanh đây cỏ cây cũng um tùm nhìn qua xác thật khủng bố chẳng khác nào trong phim kinh dị.
Đám người Bạch Cảnh Từ đứng trước kí túc xá, nhìn một lát có người chà sát cánh tay khẽ nuốt nước bọt muốn từ bỏ.
" H...Hay là chúng ta vẫn là thôi đi, không xem nữa. Tô...Tôi thấy ớn lạnh quá... "
Nam sinh một cái tát đánh phía sau lưng của nam sinh vừa có ý định thối lui khiến cậu lảo đảo đi phía trước vài bước. Tên kia lại sang sảng cười.
" Đã đến đây rồi còn muốn quay về? Không phải lúc đầu cậu mạnh miệng lắm sao, giờ lại sợ? Không đứa nào được về! "
Nam sinh này cũng là người đã quăng giấy cho Bạch Cảnh Từ tên là Cao Tuấn, bạn nối khố từ nhỏ với nguyên chủ.
Bạch Cảnh Từ xuyên đến nguyên chủ tên Trạch Cảnh Từ, trong nguyên văn của kịch bản vốn dĩ chỉ là người qua đường cung cấp chứng cứ cho vai chính phá án đáng lẽ sống tốt đến cuối lại bị kẻ ngoại lai xuyên vào thân xác Cảnh Nhã Yên hại chết, cả Cao Tuấn cũng bị hại. Nguyên nhân là cô ta đem hai người đi hiến tế cho lệ quỷ! Hai nhân vật vốn dĩ nên "sống thọ và chết tại nhà" lại bị Cảnh Nhã Yên đem hiến tế cho lệ quỷ, lệ quỷ này oán khí rất nặng nó chỉ cần hai người nữa trực tiếp trở thành quỷ vương. Nếu để nó trở thành quỷ vương thì không nghi ngờ gì nữa, thế giới này liền thật sự sụp đổ mà con lệ quỷ này cũng là cái bug phụ không ai phát hiện cần diệt trừ.
Đừng hỏi Bạch Cảnh Từ vì sao biết, hắn lúc đọc kịch bản sau khi kẻ ngoại lai xâm nhập vào chơi hư thì đã phát hiện cái lỗ hỏng nguy hiểm này. Cho nên nhiệm vụ lại thêm một tầng khó khăn...
Kẽo kẹt!
Cánh cửa bị đẩy ra, do lâu ngày cửa sớm có vài chỗ bị mục lúc đẩy ra vang lên thanh âm nặng nề gợn tóc gáy. Ba người bước vào nhìn chung quanh tối tăm không rõ, nhẹ nuốt nước bọt một chút. Cao Tuấn ban nãy mạnh miệng thì mạnh miệng, thật sự hắn cũng là đứa sợ quỷ còn cực kì sợ! Hắn chỉ đang làm màu cho Từ ca xem thôi...
Bạch Cảnh Từ nhìn bộ dạng của bọn nhóc trong lòng nảy lên ý xấu, hắn lục điện thoại từ trong túi quần ra bật đèn pin. Tay nhẹ nhàng đặt lên vai Cao Tuấn, Cao Tuấn cảm giác có bàn tay đặt lên vai mình sợ đến chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống. Hắn chậm rãi quay đầu nhìn mặt Bạch Cảnh Từ bị đèn pin chiếu sáng lên nhìn cực kì khủng bố, đã vậy Bạch Cảnh Từ còn đè giọng rên rỉ.
" Đem mạng...trả...cho...ta... "
" Q...Quỷ!!! Aaaaa!!! "
Cao Tuấn vừa thét lên, hai đứa còn lại cũng bị doạ theo, muốn quay đầu theo phản xạ chạy lấy người ai ngờ tay bị túm lại. Tiếng Bạch Cảnh Từ cười không ngừng truyền tới, Cao Tuấn biết mình bị chơi chột dạ lại phẫn nộ xoa xoa cái mũi.
" Mẹ nó Từ ca, anh định doạ chết cả đám sao!! "
" Ha ha ha! Nhìn mặt của mấy đứa...ha ha...cậu lúc nãy...ha ha...buồn...buồn cười chết mất! Ha ha ha!! "
Bạch Cảnh Từ ôm bụng cười không ngừng, cả đám lại nổi giận đùng đùng muốn thừa cơ bỏ về bị Cao Tuấn túm lại.
" Đừng có thừa cơ bỏ chạy! Từ ca anh cười đủ chưa vậy! "
" Ha ha...M...Một chút nữa!... "
Cao Tuấn:...
Hai đứa còn lại:...
Từ ca anh đừng ỷ anh có nhan sắc thì bọn này không dám đánh anh thành cái đầu heo!!
Cạch!
Có tiếng cửa phòng học mở ra, đang cười Bạch Cảnh Từ cũng dừng lại cảnh giác nhìn qua. Cao Tuấn lại sợ.
" T...Từ ca... "
" Sụyt! "
Bạch Cảnh Từ vươn ngón tay đặt lên môi mình làm động tác im lặng, hắn hướng phía cửa phòng học chiếu đèn pin qua đi. Từ phòng học có bóng đen bước ra bị ánh đèn đột ngột chiếu tới, theo phản xạ vươn tay che lại hơi híp nhẹ mắt.
Cao Tuấn thấy rõ bóng đen gương mặt, xác thật không phải ma hay quỷ mới nhẹ nhàng thở phào. Nhưng mà... Nhìn có chút quen mắt.
Ánh đèn pin chiếu tới, gương mặt bóng đèn rõ ràng lộ ra. Ngũ quan lãnh đạm, mày kiếm nhẹ nhíu, mũi cao, môi mỏng bạc tình. Trên mặt còn mang theo một cặp kính bạc, dáng người đĩnh đạc mặc áo sơ mi trắng quần tây đen ôm lấy cặp chân thon dài. Nhìn qua hoàn toàn là kiểu soái ca tri thức còn cao lãnh, hình tượng mà các nữ sinh theo đuổi.
" T...Thầy Cảnh?! "
Cảnh Đình Lân nghe tiếng cũng thích ứng được với ánh sáng đột ngột từ đèn pin khẽ nheo mắt nhìn ba nam sinh trước mặt, mày lại nhíu càng sâu. Giọng nói thanh lãnh.
" Các em là sinh viên ban nào? Không phải nói kí túc xá này cấm không được vào sao? Giờ này còn không về nhà lại lẻn lại đây, báo danh tính cho tôi trở về viết bản kiểm điểm. "
Bạch Cảnh Từ thấy là vai chính nghĩ có lẽ Cảnh Nhã Yên cũng ở gần đây, hắn dời đi đèn pin nhẹ xoa xoa cái mũi rồi khẽ hít vài cái ban nãy cười nhiều quá mắt và mũi đều muốn nghẹt.
Cảnh Đình Lân nghe tiếng lúc này mới chuyển tầm mắt phát hiện vẫn còn một cái nam sinh, là nam sinh ban nãy chiếu đèn pin vào hắn. Nam sinh cuối cuối đầu không nhìn rõ khuông mặt một tay xoa mắt, vai khẽ run run.
Khóc?
Cảnh Đình Lân khó hiểu nâng chân đi tới muốn đem cả đám đều đem đi, lúc này tới gần Bạch Cảnh Từ cũng vừa lúc ngẩng đầu. Bên ngoài trời vẫn còn chưa tối hẳn, cửa chính kí túc xá còn mở toang, ánh hoàng hôn theo đó chiếu vào.
Nam sinh gương mặt thanh tú tinh xảo, bên má phải có một viên nốt ruồi nhỏ nhìn qua phá lệ đáng yêu. Một đôi mắt hạnh hơi mở vẫn còn mờ mịt hơi nước lấp lánh như vừa khóc qua khiến người dời không được mắt, còn dâng lên cổ ý niệm muốn nhìn hắn khóc càng nhiều, nhìn hắn bị khi dễ lại không thể làm gì chỉ có thể ở dưới thân mình một bên khóc lóc một bên xin tha. Muốn đem người nhốt lại chỉ có mình bản thân mới được thấy dáng vẻ kia.
Cảnh Đình Lân bị ý nghĩ của bản thân làm kinh ngạc, hắn ánh mắt hơi ám toàn bộ mặt một nửa bị chôn trong bóng tối không nhìn rõ biểu tình. Bạch Cảnh Từ cũng nhìn không ra, chỉ thấy đột nhiên vai chính nhìn mình chằm chằm. Cảm giác ánh mắt sắc bén như đang nhìn con mồi, Bạch Cảnh Từ âm thầm rùng mình. Chột dạ lên tiếng.
" T...Thầy Cảnh, thật ra là... "
" Cảnh ca ca! "
Đám người Bạch Cảnh Từ đứng trước kí túc xá, nhìn một lát có người chà sát cánh tay khẽ nuốt nước bọt muốn từ bỏ.
" H...Hay là chúng ta vẫn là thôi đi, không xem nữa. Tô...Tôi thấy ớn lạnh quá... "
Nam sinh một cái tát đánh phía sau lưng của nam sinh vừa có ý định thối lui khiến cậu lảo đảo đi phía trước vài bước. Tên kia lại sang sảng cười.
" Đã đến đây rồi còn muốn quay về? Không phải lúc đầu cậu mạnh miệng lắm sao, giờ lại sợ? Không đứa nào được về! "
Nam sinh này cũng là người đã quăng giấy cho Bạch Cảnh Từ tên là Cao Tuấn, bạn nối khố từ nhỏ với nguyên chủ.
Bạch Cảnh Từ xuyên đến nguyên chủ tên Trạch Cảnh Từ, trong nguyên văn của kịch bản vốn dĩ chỉ là người qua đường cung cấp chứng cứ cho vai chính phá án đáng lẽ sống tốt đến cuối lại bị kẻ ngoại lai xuyên vào thân xác Cảnh Nhã Yên hại chết, cả Cao Tuấn cũng bị hại. Nguyên nhân là cô ta đem hai người đi hiến tế cho lệ quỷ! Hai nhân vật vốn dĩ nên "sống thọ và chết tại nhà" lại bị Cảnh Nhã Yên đem hiến tế cho lệ quỷ, lệ quỷ này oán khí rất nặng nó chỉ cần hai người nữa trực tiếp trở thành quỷ vương. Nếu để nó trở thành quỷ vương thì không nghi ngờ gì nữa, thế giới này liền thật sự sụp đổ mà con lệ quỷ này cũng là cái bug phụ không ai phát hiện cần diệt trừ.
Đừng hỏi Bạch Cảnh Từ vì sao biết, hắn lúc đọc kịch bản sau khi kẻ ngoại lai xâm nhập vào chơi hư thì đã phát hiện cái lỗ hỏng nguy hiểm này. Cho nên nhiệm vụ lại thêm một tầng khó khăn...
Kẽo kẹt!
Cánh cửa bị đẩy ra, do lâu ngày cửa sớm có vài chỗ bị mục lúc đẩy ra vang lên thanh âm nặng nề gợn tóc gáy. Ba người bước vào nhìn chung quanh tối tăm không rõ, nhẹ nuốt nước bọt một chút. Cao Tuấn ban nãy mạnh miệng thì mạnh miệng, thật sự hắn cũng là đứa sợ quỷ còn cực kì sợ! Hắn chỉ đang làm màu cho Từ ca xem thôi...
Bạch Cảnh Từ nhìn bộ dạng của bọn nhóc trong lòng nảy lên ý xấu, hắn lục điện thoại từ trong túi quần ra bật đèn pin. Tay nhẹ nhàng đặt lên vai Cao Tuấn, Cao Tuấn cảm giác có bàn tay đặt lên vai mình sợ đến chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống. Hắn chậm rãi quay đầu nhìn mặt Bạch Cảnh Từ bị đèn pin chiếu sáng lên nhìn cực kì khủng bố, đã vậy Bạch Cảnh Từ còn đè giọng rên rỉ.
" Đem mạng...trả...cho...ta... "
" Q...Quỷ!!! Aaaaa!!! "
Cao Tuấn vừa thét lên, hai đứa còn lại cũng bị doạ theo, muốn quay đầu theo phản xạ chạy lấy người ai ngờ tay bị túm lại. Tiếng Bạch Cảnh Từ cười không ngừng truyền tới, Cao Tuấn biết mình bị chơi chột dạ lại phẫn nộ xoa xoa cái mũi.
" Mẹ nó Từ ca, anh định doạ chết cả đám sao!! "
" Ha ha ha! Nhìn mặt của mấy đứa...ha ha...cậu lúc nãy...ha ha...buồn...buồn cười chết mất! Ha ha ha!! "
Bạch Cảnh Từ ôm bụng cười không ngừng, cả đám lại nổi giận đùng đùng muốn thừa cơ bỏ về bị Cao Tuấn túm lại.
" Đừng có thừa cơ bỏ chạy! Từ ca anh cười đủ chưa vậy! "
" Ha ha...M...Một chút nữa!... "
Cao Tuấn:...
Hai đứa còn lại:...
Từ ca anh đừng ỷ anh có nhan sắc thì bọn này không dám đánh anh thành cái đầu heo!!
Cạch!
Có tiếng cửa phòng học mở ra, đang cười Bạch Cảnh Từ cũng dừng lại cảnh giác nhìn qua. Cao Tuấn lại sợ.
" T...Từ ca... "
" Sụyt! "
Bạch Cảnh Từ vươn ngón tay đặt lên môi mình làm động tác im lặng, hắn hướng phía cửa phòng học chiếu đèn pin qua đi. Từ phòng học có bóng đen bước ra bị ánh đèn đột ngột chiếu tới, theo phản xạ vươn tay che lại hơi híp nhẹ mắt.
Cao Tuấn thấy rõ bóng đen gương mặt, xác thật không phải ma hay quỷ mới nhẹ nhàng thở phào. Nhưng mà... Nhìn có chút quen mắt.
Ánh đèn pin chiếu tới, gương mặt bóng đèn rõ ràng lộ ra. Ngũ quan lãnh đạm, mày kiếm nhẹ nhíu, mũi cao, môi mỏng bạc tình. Trên mặt còn mang theo một cặp kính bạc, dáng người đĩnh đạc mặc áo sơ mi trắng quần tây đen ôm lấy cặp chân thon dài. Nhìn qua hoàn toàn là kiểu soái ca tri thức còn cao lãnh, hình tượng mà các nữ sinh theo đuổi.
" T...Thầy Cảnh?! "
Cảnh Đình Lân nghe tiếng cũng thích ứng được với ánh sáng đột ngột từ đèn pin khẽ nheo mắt nhìn ba nam sinh trước mặt, mày lại nhíu càng sâu. Giọng nói thanh lãnh.
" Các em là sinh viên ban nào? Không phải nói kí túc xá này cấm không được vào sao? Giờ này còn không về nhà lại lẻn lại đây, báo danh tính cho tôi trở về viết bản kiểm điểm. "
Bạch Cảnh Từ thấy là vai chính nghĩ có lẽ Cảnh Nhã Yên cũng ở gần đây, hắn dời đi đèn pin nhẹ xoa xoa cái mũi rồi khẽ hít vài cái ban nãy cười nhiều quá mắt và mũi đều muốn nghẹt.
Cảnh Đình Lân nghe tiếng lúc này mới chuyển tầm mắt phát hiện vẫn còn một cái nam sinh, là nam sinh ban nãy chiếu đèn pin vào hắn. Nam sinh cuối cuối đầu không nhìn rõ khuông mặt một tay xoa mắt, vai khẽ run run.
Khóc?
Cảnh Đình Lân khó hiểu nâng chân đi tới muốn đem cả đám đều đem đi, lúc này tới gần Bạch Cảnh Từ cũng vừa lúc ngẩng đầu. Bên ngoài trời vẫn còn chưa tối hẳn, cửa chính kí túc xá còn mở toang, ánh hoàng hôn theo đó chiếu vào.
Nam sinh gương mặt thanh tú tinh xảo, bên má phải có một viên nốt ruồi nhỏ nhìn qua phá lệ đáng yêu. Một đôi mắt hạnh hơi mở vẫn còn mờ mịt hơi nước lấp lánh như vừa khóc qua khiến người dời không được mắt, còn dâng lên cổ ý niệm muốn nhìn hắn khóc càng nhiều, nhìn hắn bị khi dễ lại không thể làm gì chỉ có thể ở dưới thân mình một bên khóc lóc một bên xin tha. Muốn đem người nhốt lại chỉ có mình bản thân mới được thấy dáng vẻ kia.
Cảnh Đình Lân bị ý nghĩ của bản thân làm kinh ngạc, hắn ánh mắt hơi ám toàn bộ mặt một nửa bị chôn trong bóng tối không nhìn rõ biểu tình. Bạch Cảnh Từ cũng nhìn không ra, chỉ thấy đột nhiên vai chính nhìn mình chằm chằm. Cảm giác ánh mắt sắc bén như đang nhìn con mồi, Bạch Cảnh Từ âm thầm rùng mình. Chột dạ lên tiếng.
" T...Thầy Cảnh, thật ra là... "
" Cảnh ca ca! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.