Chương 20
Bút Chì Màu (Vương Tử)
15/11/2013
Một hôm đến lớp, giữa giờ ra chơi, cả đám cuống quýt khi thấy Lý
Minh Thư bước vào lớp với đôi mắt đỏ hoe, rồi cậu ta khóc oà
lên như một đứa trẻ. Bọn chúng tôi xúm lại hỏi han, nhưng hỏi
mãi cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu và ánh nhìn đầy
buồn tủi của Minh Thư.
Đã đưa đến miếng khăn giấy thứ 6 mà cậu ta vẫn còn nức nở, theo tình hình này mà nói thì hẳn cậu đã gặp phải chuyện gì ghê gớm lắm rồi. Minh Thư kéo tôi ngồi xuống cạnh cậu, sau đó gục đầu lên vai tôi mà thút thít, nước mắt đã sớm thấm ướt vai áo. Mượn một bờ vai để tựa vào thì sẽ cảm thấy bình yên hơn sao, giống như trong tiểu thuyết vẫn thường hay nhắc tới. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời, tôi cho một người khác mượn bờ vai để khóc, có cảm giác như mình chính là chỗ dựa duy nhất của họ vậy.
Cùng lúc này, tôi thấy Khánh Thiên cứ đứng ngồi không yên, chắp tay sau lưng đi ra đi vô với vẻ mặt hình sự, chốc chốc lại liếc xéo Minh Thư. Ê, đừng có nói là hắn đang bực mình cái việc tôi để cho Minh Thư ôm tôi mà khóc nha? Thật sự thì tôi cũng đâu có muốn, nhưng vì tình thế bắt buộc, ngặt nỗi Minh Thư đang ở trong tình trạng mong manh dễ vỡ, cứ tựa như bong bóng xà phòng, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan, cho nên tôi không thể bỏ mặc cậu ta được. Và tôi thoáng nghe tiếng Khánh Thiên càu nhàu ngoài hành lang:
-Thằng quỷ đó, khóc một mình được rồi còn ôm thêm Kim Cương làm gì...
-Ông đừng có điên, người ta là chị em với nhau cả thôi! - Trạng Nguyên vỗ vai hắn - Ông cũng biết Minh Thư đâu có hứng thú với con gái.
Hắn đưa tay cào tường:
-Biết thế nhưng vẫn cảm thấy khó chịu...
-Thì ráng chịu đi.
-Hưng, mày vô ôm Minh Thư giùm tao, coi như hi sinh vì đồng đội, nha? - Khánh Thiên quay sang nhìn Gia Hưng bằng ánh mắt long lanh như sao trời toả sáng, giọng nài nỉ.
-Tao với mày ra sân đánh lộn luôn, thằng khùng! - Pham Gia Hưng chỉ tay ra sân trường, nghiêm túc đề nghị.
Bất chợt, lớp học chúng tôi như có bão tuyết quét qua.
Sau tiết 3, tâm trạng Minh Thư có vẻ đã khá hơn nhiều, cậu không còn khóc nữa, nhưng nét buồn vẫn còn vương lại trên mi. Ngồi lặng im ở bàn sát góc tường, mắt nhìn ra bên ngoài, dáng người nhỏ bé mảnh khảnh càng làm tôi thấy thương Minh Thư. Bờ vai cậu thi thoảng lại khẽ run lên, nhưng lại cố làm ra vẻ như không có chuyện gì, gắng mình che dấu cảm xúc. Minh Thư là một đứa nhạy cảm, tôi biết, và thường thì những người nhạy cảm khi bị tổn thương sẽ tổn thương nhiều hơn kẻ khác, và thời gian chữa lành vết thương luôn rất lâu.
Cả đám lại kéo đến ngồi xung quanh Minh Thư, cậu ta nhìn chúng tôi một lượt, sau đó nở nụ cười yếu ớt.
-Mạnh mẽ đúng lúc thôi, đừng ép bản thân quá sức, như vậy không tốt cho sức khoẻ đâu - Khánh Thiên lên tiếng mở đầu câu chuyện.
-Phải đó, có gì cứ nói, tụi này luôn lắng nghe mà - Trạng Nguyên cười hiền.
Tài Nguyên bĩu môi:
-Mày thì luôn luôn lắng nghe lâu lâu mới hiểu thì có.
-Còn hơn lâu lâu lắng nghe luôn luôn không hiểu! - Cô bạn phản pháo lại.
Bọn họ đang cố gắng hầm nóng bầu không khí, nhưng nhân vật chính của câu chuyện vẫn ngồi lặng im.
-Đồng tính là một cái gì đó đáng kinh tởm lắm sao? Đồng tính là báo cha hại mẹ, là kẻ đáng bị nguyền rủa sao? - Lúc bấy giờ Minh Thư mới chịu lên tiếng, cậu đột đặt ra hàng loạt câu hỏi liên quan đến giới tính của mình. Bọn chúng tôi cũng lờ mờ đoán ra được sự việc rằng cậu đã bị một tên khó ưa nào đó miệt thị và xúc phạm đến nhân phẩm của cậu. Cả đám đồng thanh nói "không", chỉ duy nhất một từ và chẳng hề vòng vo giải thích. Chúng tôi củng cố tinh thần cho Minh Thư để cậu ta biết được dù thế nào đi nữa thì bạn bè vẫn luôn kề cạnh cậu, chở che cậu.
-Khóc xong rồi thì nói tao nghe, đứa nào kiếm chuyện mày? Tường thuật đầy đủ những gì nó đay nghiến luôn! - Khánh Thiên gõ ngón tay lên mặt bàn, giọng nghiêm nghị.
-Tui nhớ rõ tên nó, Nguyễn Quốc Khải 12B2. Hôm nay ở căn tin, nó gạt chân cho tui té rồi còn nói rằng: " Bọn đồng tính vô dụng như mày không nên sống trên đời, tao thấy kinh tởm quá! Cái thứ báo cha hại mẹ, vì yêu mà cuồng loạn. Đúng là phế phẩm của xã hội!" - Minh Thư nhớ lại từng câu chữ, lúc này nét mặt mềm yếu đã không còn, mà thay vào là sự phẫn nộ nơi đáy mắt, và gằn giọng - Tui thật muốn đánh nó nhập viện!
-Nhập viện thì nặng tay quá, vào trung tâm chấn thương chỉnh hình là được rồi! - Tài Nguyên xoa xoa cằm nghĩ ngợi.
-Vì yêu mà cuồng loạn? - Khánh Thiên lặp lại câu này, vẻ mặt có chút đăm
chiêu - Hình như có cái gì đó không đúng...
-Không cần biết có cái gì đó không đúng, nhưng lát tan học thì tụi mình qua 12B2 hỏi chuyện. Nghe không lọt lỗ tai thì bụp luôn. - Phạm Gia Hưng trầm đục nói, nét mặt thì sa sầm lại, có vẻ đang rất nóng vụ việc của Minh Thư.
-Quyết định vậy đi, tao bắt nó phải xin lỗi em Thư, nếu không thì nó tới số. 12B2 là lớp tao (nếu tao không ở lại) nhưng chẳng có thằng nào tên là Quốc Khải hết. Có lẽ nó vừa từ lớp khác chuyển về.
-Anh hai mà đánh nhau là coi chừng bị ở lại lớp thêm năm nữa đó! - Trạng Nguyên hồn nhiên đem quá khứ tối tăm của Tài Nguyên ra triển lãm.
-Mày thật biết cách làm người khác bị quê! -Gã càu nhàu.
Cô bạn chỉ cười giã lã, không nói gì thêm.
Vậy là chúng tôi đã lên kế hoạch cho cuộc đổ bộ lớp 12B2.
Tiết hóa, cả đám ngồi chơi vì cô Nhã không đến lớp. Khánh Thiên nhân cơ hội liền chuồn qua chỗ tôi ngồi, và hai đứa bắt đầu bà tám.
-Chuyện nhà của thằng Hưng chỉ có một hai đứa biết! - Khánh Thiên thì thầm.
-Là sao? - Tôi hỏi lại, cảm thấy chưng hững vì cái kiểu nói chuyện không đầu không đuôi của hắn.
Khánh Thiên nhìn quanh rồi hạ giọng:
-Anh trai Gia Hưng là gay, dù quen bạn gái để che mắt thiên hạ nhưng thằng Hưng vẫn nhìn thấu được tâm tư của anh mình. Và nó đã động viên người anh nói thật cho ba mẹ nghe về vấn đề kia, rất may là gia đình ủng hộ anh nó. Dù vậy nhưng ba mẹ nó vẫn rất buồn, phần vì con trai mình, phần vì bị lời ra tiếng vào. Do đó nó luôn giữ khoảng cách với em Thư, không muốn gieo cho em Thư hi vọng gì bằng cách cư xử như đứa vô tâm mặc dù tính tình nó vốn đã lạnh lùng.
Tôi ồ lên một tiếng.
-Thế hả? Minh Thư có biết chuyện này không?
-Có, và nó đã dặn lòng là phải từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn không được. Nó lại tiếp tục yêu đơn phương! - Khánh Thiên mỉm cười dịu dàng rồi đưa tay xoa đầu tôi vài cái - Cũng may chúng ta không yêu đơn phương, nếu không thì khổ lắm.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy hình như mình may mắn hơn Minh Thư rất nhiều...
Khi trống đánh ra về thì cũng là lúc chúng tôi vội vàng chạy sang lớp 12B2, đây chính là thời khắc quan trọng để cả đám đòi lại công bằng cho Minh Thư, tất nhiên là không thể để cái tên cà chớn kia đi mất được.
Tài Nguyên hăm hở bước vào lớp 12B2, mắt đảo một lượt xung quanh nhằm tìm kiếm nhân sự Nguyễn Quốc Khải. Nhưng chưa kịp thấy mặt mũi tên kia méo tròn như thế nào thì một đám học trò trai gái lẫn lộn đã nhào vô ôm Tài Nguyên cứng ngắc làm gã vừa la làng vừa vùng vẫy, nhưng môi lại nở nụ cười rất tươi.
-Đại ca, lâu rồi mới thấy về lớp nha! - Bạn trai A vỗ vỗ mặt Tài Nguyên, niềm nở chào mừng.
-Hôm nay đi đâu mà kéo theo đám bạn mới vậy, bộ tính giới thiệu cho tụi tui làm quen hả? - Bạn gái B tròn mắt hỏi.
-Lớp mình ai là Nguyễn Quốc Khải mày kêu ra giùm tao cái! - Tài Nguyên nhún nhảy tung tăng theo bạn trai A , hai người nắm tay vung qua vung lại nhìn rất hài hước.
-Tìm tui có chuyện gì? - Nguyễn Quốc Khải xuất hiện, nét mặt nó rất không
vui hỏi.
-Yolo,nhân vật chính đây rồi!!! - Khánh Thiên hớn hở reo lên sau đó nói tiếp - Thật ra không có chuyện gì be bé đâu, mà là do bạn gây sự với em út của tụi này, cho nên tụi này gặp bạn để giao lưu chút xíu. Bạn xúc phạm nhân phẩm Minh Thư, không chỉ công kích tinh thần mà còn làm tổn thương về thể xác, vậy cho mình hỏi việc này bạn nên xử trí thế nào đây?
Mặc dù hắn ăn nói rất vui vẻ và nhẹ nhàng nhưng tôi có thể ngửi được mùi nguy hiểm trong từng câu chữ. Tín hiệu báo động đỏ như đang nhảy múa trước mắt tôi.
-Tui gây sự với Minh Thư gì đó cũng không liên quan lớp bạn! - Nó quật lại.
-Nói vậy là bậy nha, tinh thần đồng đội bỏ đi đâu? Minh Thư là thành viên của lớp mình, mà lớp chúng mình là một gia đình, một gia đình là chơi hết mình, không hết mình là chơi một mình. Tụi này sao lại ngồi khoanh chân nhìn em Thư chịu uất ức được? Một là xin lỗi em Thư, hai là dùng phương thức nguyên thủy nhất của nam giới để giải quyết. Bạn có thể chọn một trong ba, Tài Nguyên, Gia Hưng, cuối cùng là mình. Ai cũng đẹp cái chai, bảnh cái bao hết á, tụi này sẽ tiếp đãi bạn chu đáo từ A đến Z. Nhanh lên, nếu mình đổi ý thì bạn bị úp sọt hội đồng thì ráng mà chịu à nha - Nói đến đây hắn mi gió Quốc Khải một cái - Nghiêm túc đó, không có đùa đâu.
Bọn chúng tôi ôm cột mà nôn tháo trước hành động siêu kinh dị của hắn.
-Xin lỗi, được chưa? - Nó hậm hực.
Gia Hưng lắc đầu:
-Không có thành ý.
-Cúi đầu xin lỗi đi! - Trạng Nguyên tiếp lời.
-Mấy người... - Nó trừng mắt nhìn tụi tôi, giọng hằn học.
-Làm hay không? - Tài Nguyên nghênh mặt hỏi lại, hung hăng bước đến gần Quốc Khải.
Bạn gái B thấy vậy liền lên tiếng:
-Phải đó, Khải cúi đầu xin lỗi Minh Thư đi, bạn không chỉ đụng chạm Minh Thư mà còn đụng chạm đến cộng đồng LBGT nữa.
-Nghe chưa bạn? - Tôi nhìn sang Quốc Khải, đá xoáy một câu.
Nó đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, đành phải cúi đầu xin lỗi Minh Thư. Cậu liếc xéo nó:
-Nói cho biết, xin lỗi mà xong chuyện thì giết người đã không phải vào tù. Mong bạn phát ngôn cẩn thận, và nếu còn có lần sau, thì hậu quả bạn lãnh đủ.
Quốc Khải không trả lời, xách cặp bước đi thật nhanh.
Qua vụ việc này, chúng tôi còn được bạn gái B kể cho nghe một câu chuyện về đời tư của Quốc Khải. Nó vốn là con trai út trong nhà, gia đình có hai anh em, và anh trai lớn của nó đã mất. Mất do giết người rồi tự sát. Anh nó là gay, có bao nhiêu tiền của cũng đem đổ cho người tình của mình, mặc cho cha mẹ can ngăn. Cuối cùng, người tình kia phản bội anh nó sau khi cảm thấy lợi dụng đã đủ, anh nó ban đầu van xin, nhưng gã kia không quay về. Vậy là tối hôm đó, mượn lí do là gặp nhau lần cuối rồi chia tay, anh nó dùng dao đâm người tình 5 nhát và tự sát. Kể từ đó, Quốc Khải có thành kiến với đồng tính, nhất là những ai có ngoại hình mỏng manh như Minh Thư, vì anh nó cũng thuộc dạng như thế.
Cuộc đời có quá nhiều chuyện đáng buồn, tôi có thể thông cảm cho Quốc Khải, nhưng đừng vì một cá nhân mà đánh đồng cả tập thể, điều đó là không nên.
Và qua hôm sau, chúng tôi hay tin Quốc Khải bị chặn đường đánh, cả Minh Thư cũng ngạc nhiên. Đơn giản là lúc ở căn tin, nó nói những lời đay nghiến về đồng tính không chỉ mỗi Minh Thư nghe thấy...
Đã đưa đến miếng khăn giấy thứ 6 mà cậu ta vẫn còn nức nở, theo tình hình này mà nói thì hẳn cậu đã gặp phải chuyện gì ghê gớm lắm rồi. Minh Thư kéo tôi ngồi xuống cạnh cậu, sau đó gục đầu lên vai tôi mà thút thít, nước mắt đã sớm thấm ướt vai áo. Mượn một bờ vai để tựa vào thì sẽ cảm thấy bình yên hơn sao, giống như trong tiểu thuyết vẫn thường hay nhắc tới. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời, tôi cho một người khác mượn bờ vai để khóc, có cảm giác như mình chính là chỗ dựa duy nhất của họ vậy.
Cùng lúc này, tôi thấy Khánh Thiên cứ đứng ngồi không yên, chắp tay sau lưng đi ra đi vô với vẻ mặt hình sự, chốc chốc lại liếc xéo Minh Thư. Ê, đừng có nói là hắn đang bực mình cái việc tôi để cho Minh Thư ôm tôi mà khóc nha? Thật sự thì tôi cũng đâu có muốn, nhưng vì tình thế bắt buộc, ngặt nỗi Minh Thư đang ở trong tình trạng mong manh dễ vỡ, cứ tựa như bong bóng xà phòng, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan, cho nên tôi không thể bỏ mặc cậu ta được. Và tôi thoáng nghe tiếng Khánh Thiên càu nhàu ngoài hành lang:
-Thằng quỷ đó, khóc một mình được rồi còn ôm thêm Kim Cương làm gì...
-Ông đừng có điên, người ta là chị em với nhau cả thôi! - Trạng Nguyên vỗ vai hắn - Ông cũng biết Minh Thư đâu có hứng thú với con gái.
Hắn đưa tay cào tường:
-Biết thế nhưng vẫn cảm thấy khó chịu...
-Thì ráng chịu đi.
-Hưng, mày vô ôm Minh Thư giùm tao, coi như hi sinh vì đồng đội, nha? - Khánh Thiên quay sang nhìn Gia Hưng bằng ánh mắt long lanh như sao trời toả sáng, giọng nài nỉ.
-Tao với mày ra sân đánh lộn luôn, thằng khùng! - Pham Gia Hưng chỉ tay ra sân trường, nghiêm túc đề nghị.
Bất chợt, lớp học chúng tôi như có bão tuyết quét qua.
Sau tiết 3, tâm trạng Minh Thư có vẻ đã khá hơn nhiều, cậu không còn khóc nữa, nhưng nét buồn vẫn còn vương lại trên mi. Ngồi lặng im ở bàn sát góc tường, mắt nhìn ra bên ngoài, dáng người nhỏ bé mảnh khảnh càng làm tôi thấy thương Minh Thư. Bờ vai cậu thi thoảng lại khẽ run lên, nhưng lại cố làm ra vẻ như không có chuyện gì, gắng mình che dấu cảm xúc. Minh Thư là một đứa nhạy cảm, tôi biết, và thường thì những người nhạy cảm khi bị tổn thương sẽ tổn thương nhiều hơn kẻ khác, và thời gian chữa lành vết thương luôn rất lâu.
Cả đám lại kéo đến ngồi xung quanh Minh Thư, cậu ta nhìn chúng tôi một lượt, sau đó nở nụ cười yếu ớt.
-Mạnh mẽ đúng lúc thôi, đừng ép bản thân quá sức, như vậy không tốt cho sức khoẻ đâu - Khánh Thiên lên tiếng mở đầu câu chuyện.
-Phải đó, có gì cứ nói, tụi này luôn lắng nghe mà - Trạng Nguyên cười hiền.
Tài Nguyên bĩu môi:
-Mày thì luôn luôn lắng nghe lâu lâu mới hiểu thì có.
-Còn hơn lâu lâu lắng nghe luôn luôn không hiểu! - Cô bạn phản pháo lại.
Bọn họ đang cố gắng hầm nóng bầu không khí, nhưng nhân vật chính của câu chuyện vẫn ngồi lặng im.
-Đồng tính là một cái gì đó đáng kinh tởm lắm sao? Đồng tính là báo cha hại mẹ, là kẻ đáng bị nguyền rủa sao? - Lúc bấy giờ Minh Thư mới chịu lên tiếng, cậu đột đặt ra hàng loạt câu hỏi liên quan đến giới tính của mình. Bọn chúng tôi cũng lờ mờ đoán ra được sự việc rằng cậu đã bị một tên khó ưa nào đó miệt thị và xúc phạm đến nhân phẩm của cậu. Cả đám đồng thanh nói "không", chỉ duy nhất một từ và chẳng hề vòng vo giải thích. Chúng tôi củng cố tinh thần cho Minh Thư để cậu ta biết được dù thế nào đi nữa thì bạn bè vẫn luôn kề cạnh cậu, chở che cậu.
-Khóc xong rồi thì nói tao nghe, đứa nào kiếm chuyện mày? Tường thuật đầy đủ những gì nó đay nghiến luôn! - Khánh Thiên gõ ngón tay lên mặt bàn, giọng nghiêm nghị.
-Tui nhớ rõ tên nó, Nguyễn Quốc Khải 12B2. Hôm nay ở căn tin, nó gạt chân cho tui té rồi còn nói rằng: " Bọn đồng tính vô dụng như mày không nên sống trên đời, tao thấy kinh tởm quá! Cái thứ báo cha hại mẹ, vì yêu mà cuồng loạn. Đúng là phế phẩm của xã hội!" - Minh Thư nhớ lại từng câu chữ, lúc này nét mặt mềm yếu đã không còn, mà thay vào là sự phẫn nộ nơi đáy mắt, và gằn giọng - Tui thật muốn đánh nó nhập viện!
-Nhập viện thì nặng tay quá, vào trung tâm chấn thương chỉnh hình là được rồi! - Tài Nguyên xoa xoa cằm nghĩ ngợi.
-Vì yêu mà cuồng loạn? - Khánh Thiên lặp lại câu này, vẻ mặt có chút đăm
chiêu - Hình như có cái gì đó không đúng...
-Không cần biết có cái gì đó không đúng, nhưng lát tan học thì tụi mình qua 12B2 hỏi chuyện. Nghe không lọt lỗ tai thì bụp luôn. - Phạm Gia Hưng trầm đục nói, nét mặt thì sa sầm lại, có vẻ đang rất nóng vụ việc của Minh Thư.
-Quyết định vậy đi, tao bắt nó phải xin lỗi em Thư, nếu không thì nó tới số. 12B2 là lớp tao (nếu tao không ở lại) nhưng chẳng có thằng nào tên là Quốc Khải hết. Có lẽ nó vừa từ lớp khác chuyển về.
-Anh hai mà đánh nhau là coi chừng bị ở lại lớp thêm năm nữa đó! - Trạng Nguyên hồn nhiên đem quá khứ tối tăm của Tài Nguyên ra triển lãm.
-Mày thật biết cách làm người khác bị quê! -Gã càu nhàu.
Cô bạn chỉ cười giã lã, không nói gì thêm.
Vậy là chúng tôi đã lên kế hoạch cho cuộc đổ bộ lớp 12B2.
Tiết hóa, cả đám ngồi chơi vì cô Nhã không đến lớp. Khánh Thiên nhân cơ hội liền chuồn qua chỗ tôi ngồi, và hai đứa bắt đầu bà tám.
-Chuyện nhà của thằng Hưng chỉ có một hai đứa biết! - Khánh Thiên thì thầm.
-Là sao? - Tôi hỏi lại, cảm thấy chưng hững vì cái kiểu nói chuyện không đầu không đuôi của hắn.
Khánh Thiên nhìn quanh rồi hạ giọng:
-Anh trai Gia Hưng là gay, dù quen bạn gái để che mắt thiên hạ nhưng thằng Hưng vẫn nhìn thấu được tâm tư của anh mình. Và nó đã động viên người anh nói thật cho ba mẹ nghe về vấn đề kia, rất may là gia đình ủng hộ anh nó. Dù vậy nhưng ba mẹ nó vẫn rất buồn, phần vì con trai mình, phần vì bị lời ra tiếng vào. Do đó nó luôn giữ khoảng cách với em Thư, không muốn gieo cho em Thư hi vọng gì bằng cách cư xử như đứa vô tâm mặc dù tính tình nó vốn đã lạnh lùng.
Tôi ồ lên một tiếng.
-Thế hả? Minh Thư có biết chuyện này không?
-Có, và nó đã dặn lòng là phải từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn không được. Nó lại tiếp tục yêu đơn phương! - Khánh Thiên mỉm cười dịu dàng rồi đưa tay xoa đầu tôi vài cái - Cũng may chúng ta không yêu đơn phương, nếu không thì khổ lắm.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy hình như mình may mắn hơn Minh Thư rất nhiều...
Khi trống đánh ra về thì cũng là lúc chúng tôi vội vàng chạy sang lớp 12B2, đây chính là thời khắc quan trọng để cả đám đòi lại công bằng cho Minh Thư, tất nhiên là không thể để cái tên cà chớn kia đi mất được.
Tài Nguyên hăm hở bước vào lớp 12B2, mắt đảo một lượt xung quanh nhằm tìm kiếm nhân sự Nguyễn Quốc Khải. Nhưng chưa kịp thấy mặt mũi tên kia méo tròn như thế nào thì một đám học trò trai gái lẫn lộn đã nhào vô ôm Tài Nguyên cứng ngắc làm gã vừa la làng vừa vùng vẫy, nhưng môi lại nở nụ cười rất tươi.
-Đại ca, lâu rồi mới thấy về lớp nha! - Bạn trai A vỗ vỗ mặt Tài Nguyên, niềm nở chào mừng.
-Hôm nay đi đâu mà kéo theo đám bạn mới vậy, bộ tính giới thiệu cho tụi tui làm quen hả? - Bạn gái B tròn mắt hỏi.
-Lớp mình ai là Nguyễn Quốc Khải mày kêu ra giùm tao cái! - Tài Nguyên nhún nhảy tung tăng theo bạn trai A , hai người nắm tay vung qua vung lại nhìn rất hài hước.
-Tìm tui có chuyện gì? - Nguyễn Quốc Khải xuất hiện, nét mặt nó rất không
vui hỏi.
-Yolo,nhân vật chính đây rồi!!! - Khánh Thiên hớn hở reo lên sau đó nói tiếp - Thật ra không có chuyện gì be bé đâu, mà là do bạn gây sự với em út của tụi này, cho nên tụi này gặp bạn để giao lưu chút xíu. Bạn xúc phạm nhân phẩm Minh Thư, không chỉ công kích tinh thần mà còn làm tổn thương về thể xác, vậy cho mình hỏi việc này bạn nên xử trí thế nào đây?
Mặc dù hắn ăn nói rất vui vẻ và nhẹ nhàng nhưng tôi có thể ngửi được mùi nguy hiểm trong từng câu chữ. Tín hiệu báo động đỏ như đang nhảy múa trước mắt tôi.
-Tui gây sự với Minh Thư gì đó cũng không liên quan lớp bạn! - Nó quật lại.
-Nói vậy là bậy nha, tinh thần đồng đội bỏ đi đâu? Minh Thư là thành viên của lớp mình, mà lớp chúng mình là một gia đình, một gia đình là chơi hết mình, không hết mình là chơi một mình. Tụi này sao lại ngồi khoanh chân nhìn em Thư chịu uất ức được? Một là xin lỗi em Thư, hai là dùng phương thức nguyên thủy nhất của nam giới để giải quyết. Bạn có thể chọn một trong ba, Tài Nguyên, Gia Hưng, cuối cùng là mình. Ai cũng đẹp cái chai, bảnh cái bao hết á, tụi này sẽ tiếp đãi bạn chu đáo từ A đến Z. Nhanh lên, nếu mình đổi ý thì bạn bị úp sọt hội đồng thì ráng mà chịu à nha - Nói đến đây hắn mi gió Quốc Khải một cái - Nghiêm túc đó, không có đùa đâu.
Bọn chúng tôi ôm cột mà nôn tháo trước hành động siêu kinh dị của hắn.
-Xin lỗi, được chưa? - Nó hậm hực.
Gia Hưng lắc đầu:
-Không có thành ý.
-Cúi đầu xin lỗi đi! - Trạng Nguyên tiếp lời.
-Mấy người... - Nó trừng mắt nhìn tụi tôi, giọng hằn học.
-Làm hay không? - Tài Nguyên nghênh mặt hỏi lại, hung hăng bước đến gần Quốc Khải.
Bạn gái B thấy vậy liền lên tiếng:
-Phải đó, Khải cúi đầu xin lỗi Minh Thư đi, bạn không chỉ đụng chạm Minh Thư mà còn đụng chạm đến cộng đồng LBGT nữa.
-Nghe chưa bạn? - Tôi nhìn sang Quốc Khải, đá xoáy một câu.
Nó đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, đành phải cúi đầu xin lỗi Minh Thư. Cậu liếc xéo nó:
-Nói cho biết, xin lỗi mà xong chuyện thì giết người đã không phải vào tù. Mong bạn phát ngôn cẩn thận, và nếu còn có lần sau, thì hậu quả bạn lãnh đủ.
Quốc Khải không trả lời, xách cặp bước đi thật nhanh.
Qua vụ việc này, chúng tôi còn được bạn gái B kể cho nghe một câu chuyện về đời tư của Quốc Khải. Nó vốn là con trai út trong nhà, gia đình có hai anh em, và anh trai lớn của nó đã mất. Mất do giết người rồi tự sát. Anh nó là gay, có bao nhiêu tiền của cũng đem đổ cho người tình của mình, mặc cho cha mẹ can ngăn. Cuối cùng, người tình kia phản bội anh nó sau khi cảm thấy lợi dụng đã đủ, anh nó ban đầu van xin, nhưng gã kia không quay về. Vậy là tối hôm đó, mượn lí do là gặp nhau lần cuối rồi chia tay, anh nó dùng dao đâm người tình 5 nhát và tự sát. Kể từ đó, Quốc Khải có thành kiến với đồng tính, nhất là những ai có ngoại hình mỏng manh như Minh Thư, vì anh nó cũng thuộc dạng như thế.
Cuộc đời có quá nhiều chuyện đáng buồn, tôi có thể thông cảm cho Quốc Khải, nhưng đừng vì một cá nhân mà đánh đồng cả tập thể, điều đó là không nên.
Và qua hôm sau, chúng tôi hay tin Quốc Khải bị chặn đường đánh, cả Minh Thư cũng ngạc nhiên. Đơn giản là lúc ở căn tin, nó nói những lời đay nghiến về đồng tính không chỉ mỗi Minh Thư nghe thấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.