Chương 17: Không tên
Bút Chì Màu (Vương Tử)
15/11/2013
Sáng thứ hai, trời trong xanh. Thời tiết cũng thật tốt, gió nhè nhẹ thổi,
giữa con hẻm khá rộng, tôi bị cướp! Thật là một cái tình huống nhảm nhí
nhất mà tôi từng thấy, đùng một cái, chiếc ba lô trong rổ xe của tôi bị
giật phăng đi, tôi còn không kịp phản ứng thì hai tên con trai đeo khẩu
trang kín mít kia đã phóng xe lên phía trước. Lúc này tôi mới định thần
lại, hô toáng lên:
- Bớ người ta ăn cướp!!!
Và bỗng dưng, một cậu trai khác xuất hiện, nếu mà nhìn không lầm thì đó là cái người mà hôm thứ bảy tôi tông phải ở cầu thang, cậu ấy cũng nhấn ga lao theo bọn ăn cướp, sau đó quay ngang chiếc xe Exiter, chặn đầu hai kẻ kia làm chúng phải bất ngờ phanh lại gấp.
Tôi cũng luống cuống đạp nhanh đến chỗ bọn họ.
Cậu bước xuống xe, hai tay sọt túi quần, nghiêng đầu nhìn hai kẻ cướp, lạnh lùng nói:
- Trả ba lô lại cho chủ nhân của nó, ngay lập tức!
Một tên bật cười thành tiếng:
- Nếu tao không trả thì sao? Mày làm gì tụi này được chứ?
- Vậy thì tôi đành phải thất lễ rồi!
Nói xong cậu xông lên, tung chân đá tên cướp một phát, sau đó xoay người vung khuỷu tay vào mặt gã, tôi nhận thấy được gã bị choáng váng mặt mày, rồi ngã ầm xuống đường. Cậu trừng mắt nhìn kẻ còn lại, hắn ta liều mạng lao vào cậu, nhưng vì cậu ra đòn quá nhanh nhẹn nên hắn cũng nằm đo ván. Cậu khom người, lấy lại chiếc ba lô rồi đưa cho tôi. Tôi kinh ngạc thốt lên, trong lòng có vài phần thán phục. Hai kẻ đó cũng tranh thủ thời cơ, vội vội vàng vàng ngồi dậy, tiếp theo leo lên xe và chạy biến đi.
- Nè, bạn có sao không? – Cậu ấy dịu dàng nhìn tôi, nhẹ giọng thăm hỏi.
- Cám ơn bạn đã giúp đỡ tui, nếu không có bạn thì chắc tui bị mất cái ba lô luôn rồi. Mà bọn này không biết nghĩ gì trong đầu, cướp đâu không cướp đi cướp ngay cái đồ đựng toàn sách vở, đem về cũng có buôn bán gì được đâu chứ! – Tôi nhanh chóng cám ơn, sau đó không kìm lòng được mà chì chiết vài câu, mặc kệ khuôn mặt hơi biến sắc của cậu ta khi nghe thấy tôi nói thế.
Nhưng cậu lại mỉm cười, và tiếp lời tôi:
- Mình thấy bọn chúng không muốn cướp đồ để đem bán, vì có ai lại chọn những thứ như cặp sách của học sinh chứ? Bạn nghĩ có đúng không? Mình đoán là bọn chúng làm thế chỉ cho chủ nhân của đồ vật phải khổ sở chép lại hết, đây cũng là một trong những cách quấy rối của đám thanh niên lông bông đó!
Tôi gật gù ngẫm nghĩ, thấy cũng có vẻ đúng. Nhưng sao mà cậu ta xuất hiện đúng lúc vậy? Tình cờ hay là… được sắp đặt? Tôi đưa mắt nhìn cậu, vẫn cái vẻ mặt điềm đạm ôn hòa như hôm nọ, có lý nào lại đi làm mấy chuyện vô dụng này? Chắc là tôi quá đa nghi, cứ nghĩ xấu cho người không tốt, à nhầm, nghĩ xấu cho người tốt. Đã ra tay giúp mình không đòi trả công thì thôi, lại suy diễn cậu ấy như vậy, nếu cậu mà biết được thì chắc sinh ra ác cảm với tôi luôn.
- Nè, làm gì đứng ngẩn ngơ thế? Không đến trường là trễ giờ đó!
Cậu mở to mắt nhìn tôi, tay thì huơ huơ trước mặt tôi như đang kéo tôi về hiện tại. Tôi giật mình rồi gật đầu qua loa.
- Để mình kè bạn đến trường cho nhanh một chút, giờ đã gần đánh trống rồi! – Cậu tươi cười đề nghị, tôi cũng mỉm cười xã giao, lòng thầm nghĩ người đâu mà tốt một cách nhiệt tình, cứ tưởng người tốt đã chết hết rồi chứ.
Vậy là chúng tôi cùng nhau đến trường. Khi vào tới cổng trường, tôi vừa định nói lời chào tạm biệt thì cậu níu tay tôi, dùng ánh mắt buồn buồn mà hỏi:
- Bạn à, sao bạn không hỏi tên mình?
Tôi nghệch mặt ra nhìn cậu ấy, rồi cũng làm theo yêu cầu:
- Bạn tên gì?
- Mình là Nghiêm Ngọc Thiện, lớp 11A5, mong bạn nhớ kĩ! Chào bạn!
Nói xong Thiện rời đi, tôi cũng vội vàng chạy lên cầu thang. Vì sao muốn tôi nhớ tên cậu ta chứ? Vấn đề này thật có phần khó hiểu!
Vừa bước vào lớp, thì tôi đã thấy Khánh Thiên đứng khoanh tay dựa cửa nhìn tôi, khuôn mặt có vẻ không được vui cho lắm. Này này, tự nhiên tôi thấy lạnh quá, chẳng lẽ sắp có bão đổ bộ về đất liền hay sao? Hắn nhíu mày, sau đó kéo tay tôi ra ngoài hành lang. Bọn bạn trong lớp có vài đứa nhào ra theo, hắn quay lại trừng mắt, bực dọc nói:
- Việc riêng của người ta, mấy bạn nghe ngóng làm gì? Đánh cái chết à!
Thấy vậy tụi nó đành lủi vô trở lại lớp.
- Nói cho tui nghe, sao bà quen được thằng đó? – Khánh Thiên ngước mặt nhìn tôi, còn hai tay thì tựa trên lan can.
Thằng đó? Chẳng lẽ hắn đã có quen biết Nghiêm Ngọc Thiện từ trước, hơn nữa cách gọi cũng không thân thiện, vậy hắn và Ngọc Thiện có xích mích gì chăng? Những dòng suy nghĩ ấy hiện lên trong đầu tôi một cách nhanh chóng, rồi tôi cũng thành thật trả lời:
- Tui biết Ngọc Thiện là do lúc chạy xuống cầu thang, tui tông phải cậu ấy, làm giấy tờ của Thiện bay tứ lung tung, vậy là tui nhặt trả lại, đó là lần đầu gặp mặt. Lần thứ hai là vào sáng hôm nay, đang trên đường chạy xe đến trường thì tui bị cướp cái ba lô, và Ngọc Thiện xuất hiện làm anh hùng đường phố, giúp đỡ tui lấy lại cái ba lô! Là vậy thôi.
Khánh Thiên lơ đãng nhìn chỗ khác, im lặng một hồi rồi lên tiếng:
- Là vậy sao?
Thái độ của hắn có phần kì lạ, như đang nhận ra điều gì bất ổn, không biết là từ phía tôi hay từ phía Ngọc Thiện, nhưng tôi có linh cảm, hắn có phần không thích cậu ta. Yôi gật đầu xác nhận.
- Vô lớp thôi, nhanh lên! – Khánh Thiên bất chợt quyết định, đưa tay đẩy tôi về phía trước, như chưa có chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng mà, xét mặt cơ bản mà nói, thì cũng không có chuyện gì xảy ra.
Và những tiết học sau đó, hắn lại vui vẻ như bình thường.
Cũng gần tới ngày thi học kì, lớp tôi đã nhận được đầy đủ đề cương, việc còn lại là học bài vở cho chắc chắn để mà đi thi. Tối hôm đó, Khánh Thiên gửi cho tôi một tin nhắn: “Nhớ ôn bài nha, và đừng thức khuya, chúc ngủ ngon”. Tôi cười cười nhắn lại: “Ông cũng như vậy nhé, cám ơn nhiều!”.
Cùng lúc đó, Ngọc Trai đột nhiên xuất hiện đứng cạnh tôi, miệng thì lẩm bẩm:
- Đây có tính là đang quan tâm nhau không?
Tôi nhún vai:
- Chuyện của em, anh để ý làm gì?
Anh liền lộ ra vẻ mặt đáng thương:
- Anh em trong nhà, hỏi thăm nhau cũng không được nữa hả?
- Anh hỏi thăm chị Đoàn Gia Linh (chị gái của Khánh Thiên) là em mừng lắm, bị anh đối xử thậm tệ quen rồi, nay được đối tốt quá bỗng dưng em thấy ngột ngạt – Tôi cười man rợ nói tiếp – Coi chừng em nhờ Khánh Thiên “thuốc” anh với chị ấy là anh toi luôn nghe, cho nên khỏi lãng vãng gần em để săn tin.
Ngọc Trai cười giã lã:
- Vậy là mày không biết, anh với nó đang cùng nhau hợp tác phát triển theo chiều hướng cùng lợi cho hai bên, anh nói ít mày hiểu nhiều, thế thôi!
Tôi hiểu chứ. Nếu hắn làm khó Ngọc Trai, thì Ngọc Trai sẽ làm khó hắn, tất nhiên, tôi e rằng nếu Khánh Thiên mà tọc mạch gì đó với chị Gia Linh, thì anh tôi sẽ bán đứng tôi cho mama dịu dàng của mình, và hậu quả thì tôi vẫn là người lãnh đủ một cách thê thảm nhất, cho nên, tôi không có bị ngu để mà làm chuyện đó đâu. Dẹp đi dẹp đi, đối với con người thủ đoạn vô biên như Ngọc Trai, phương án tốt nhất là đừng nên đụng vào.
Tôi lết xác vào phòng, trước khi đi không quên chúc Ngọc Trai tối nay ngủ gặp ác mộng. Tôi là một cô em gái tốt, nhưng ai cũng nghĩ rằng tôi có một ông anh trai tốt, điếu đó quá sai lầm!
Vừa leo lên giường thì điện thoại rung lên, tôi cầm lên xem thì thấy có một tin nhắn mới, mà lại là số lạ, sau khi xem nội dung tin nhắn: “Xin chào, mình là Ngọc Thiện nè, hồi sáng chúng ta đã gặp nhau, bạn nhớ không?” thì tôi có thể xác định rằng, người nhắn tin cho tôi tên là Nghiêm Ngọc Thiện. Nhưng mà tôi thấy trong chuyện này có cái gì đó không được ổn, vì sao Ngọc Thiện cứ chủ động làm quen với tôi, hơn nữa số điện thoại này tôi nhớ rõ là còn chưa cho cậu ấy, vậy tại sao lại biết mà nhắn tin đến một cách thân thuộc không cần hỏi rằng đây có phải là số điện thoại của tôi hay không. Đúng là kì lạ, chẳng lẽ cậu ta tiếp cận tôi là có mục đích gì ư?
Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi nhắn tin trả lời: “Nhớ chứ, nhưng bạn tìm tui có việc gì không, à mà cho hỏi vì sao bạn biết số của tui vậy?”
Rất nhanh chóng, tôi lại nhận được tin nhắn mới: “Mình muốn chúc bạn ngủ ngon, đơn giản thế thôi, nếu bạn đã thích một ai đó, thì tất cả những gì liên quan đến họ thì bạn đều cố gắng tìm hiểu hết, hi hi”.
Tôi giật mình, nhìn những dòng chữ trước mắt, đừng có nói là cậu ta đang ám chỉ tôi nha! Ngọc Thiện thích tôi sao? Quả thật vấn đề này tôi chưa bao giờ nghĩ đến, vì khi đến chốn đông người, tôi thường đi rất nhanh và hầu như chẳng cần nhìn mặt ai, cho nên tôi chưa từng có ấn tượng với Ngọc Thiện, từ lúc nào thì Ngọc Thiện để ý đến tôi? Những câu hỏi đó, tôi hoàn toàn không nghĩ ra đáp án chính xác. Giùm ơn, tôi không muốn vướng vào những rắc rối trong tình cảm đâu!
Tôi vẫn chưa hồi âm, chỉ ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, bỗng nhiên thấy nhớ Khánh Thiên quá.
Điện thoại lại rung lên.
“Sao bạn không hỏi mình rằng vì sao mình không hỏi tên bạn? Hi hi”.
Tôi ngẩng mặt ngó lên trần nhà, và cười theo kiểu “hi hi” của Ngọc Thiện. Tôi đang muốn phát điên, nhưng rồi cũng làm theo yêu cầu, hỏi theo ý của cậu ta.
“Sao bạn không hỏi tên tui?”
Vài giây trôi qua…
“Vì mình đã biết tên bạn rồi. Bạn có một cái tên thật đặc biệt đấy, Little Diamond”.
Tôi nằm vật ra giường, thật không biết cái tên này có vấn đề gì về tâm lý hay không.
“Nhưng chúng ta đã từng gặp nhau à?”
“Chỉ có mình là biết bạn thôi, mình luôn đứng từ xa nhìn bạn, ngày qua ngày vẫn lặng lẽ như thế. Thầm lặng mãi mình không chịu nổi nữa, vì thích mà không nói cũng giống như đói mà không ăn”.
Tin nhắn lần này gửi đến chậm hơn so với những tin nhắn trước, dường như cậu ta đang đắn đo cái gì đó. Ngọc Thiện trả lời rất mơ hồ, mọi thứ mà cậu ta nói đều đang ở giữa ranh giới thực và không thực, nó làm tôi rối tung lên. Vấn đề tôi đang hỏi càng lúc càng khó hiểu.
“Từ khi nào vậy?”
Hơn nữa tiếng đồng hồ, Ngọc Thiện vẫn không hồi âm. Và suốt đêm ấy, tôi không nhận được bất kì tin nhắn nào từ phía Ngọc Thiện nữa, cậu ta bỏ lững câu chuyện, khiến tôi phải trằn trọc nghĩ ngợi mãi về điều đó, cho đến khi ngủ thiếp đi tới tận sáng hôm sau.
Những ngày thi học kì cũng đã tới, chúng tôi ráo riết ôn thi. Dù ngày thường quậy tung trời đất, nhưng một khi đã học thì phải học cho ra hồn, lớp trưởng Đặng Mạnh Hải và một số cán bộ khác trong lớp, ngày ngày vận động các thành viên cố gắng xem bài xem vở, khích lệ bằng bằng những lời nói chân thành tận đáy lòng. Do bận thi học kì, cho nên tôi cũng ít gặp Ngọc Thiện hơn, nhưng hầu như ngày nào cậu cũng liên lạc với tôi qua những dòng tin, có lúc cậu gọi điện thoại, bảo là muốn nghe giọng của tôi. Mấy cái chuyện mờ ám này dĩ nhiên tôi không muốn cho Khánh Thiên biết, sợ ảnh hưởng đến tình cảm, nên luôn giữ khoảng cách với Ngọc Thiện. Tôi cũng muốn thân thiết với cậu ta lắm, nhưng chỉ trên cương vị là bạn bè thôi, chứ còn những điều khác thì có nghĩ tôi cũng không nghĩ đến. Ngọc Thiện đối với tôi là một thứ tình cảm giữa trai gái, cho nên tốt nhất phải giữ kẽ, để cậu không hiểu lầm rằng tôi đang có tình ý với cậu, tránh cho mọi rắc rối sau này. Và tôi tin mình làm đúng.
Mỗi lần thi xong một môn, Khánh Thiên thường hay sang phòng thi của tôi để gặp tôi. Hắn thường nhắc đi nhắc lại những công thức cần lưu ý để vào phòng thi áp dụng, còn bảo tôi phải làm bài cẩn thận, tránh những lỗi sai mà chỉ sơ sót một chút là có thể mắc phải.
Tôi gật đầu, đứng thành tư thế nghiêm chào như trong quân đội và hô to khẩu lệnh: “Yes sir” làm hắn nghe xong bật cười. Khánh Thiên đưa tay gõ đầu tôi, khàn khàn nói:
- Giờ mới biết, con người ta còn có khiếu hài hước!
Tôi làm mặt quỷ rồi trả lời:
- Nhờ ở bên con người ta mà bây giờ con người ta cũng bị lây nhiễm luôn cái thói cà rỡn của con người ta đó.
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, tiếp theo đưa hai tay bẹo má tôi, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười, để lộ cây răng khểnh nhọn nhọn trông rất hoang dã. Tim tôi bất giác lại đập trật một nhịp, vì vẻ mặt hắn lúc này thật dễ thương. Này này, sao lại có thể dễ thương như thế chứ?
- Hôm nay vẫn muốn nói với bà một câu cũ, đó là, tui thích Kim Cương của hiện tại hơn!
Tôi học theo biểu cảm của hắn, cũng cười híp mắt, nhưng vì mắt tôi to tròn, cho nên hắn ôm bụng cười ngặt nghẽo trước cái gương mặt độc nhất vô nhị của tôi.
Ngày thi cuối cũng qua đi, tôi sang phòng thi của Khánh Thiên thì thuận mắt xem danh sách, và chợt nhận ra một điều, Nghiêm Ngọc Thiện cũng thi cùng phòng với hắn, tôi liền suy nghĩ không biết hai người có chung tay hợp tác và phát triển trong giờ thi hay không. Sao mà lạ quá, Khánh Thiên không có ở đây. Cùng lúc đó thì tôi nhận được một tin nhắn từ hắn: “Bà về trước đi, tui bận một lát nha!”
Tôi nhìn quanh, thì thấy bóng dáng của Khánh Thiên đã khuất sau hành lang dãy lầu ở lớp tôi. Hắn đến đó làm gì ấy nhỉ? Vì tò mò, tôi vội vàng chạy theo hắn, bí mật lén theo sau lưng và giữ một khoảng cách nhất định.
Có một người đang đứng đợi Khánh Thiên, tôi nấp sau bụi cây quan sát, nhìn bóng lưng này rất quen, rất giống Ngọc Thiện. Và đúng như tôi dự đoán, khi người ấy xoay người lại, thì đó chính là Nghiêm Ngọc Thiện. Vì sao cả hai lại hẹn gặp mặt nhau? Hẹn nhau như vậy không lẽ có chuyện gì muốn giải quyết tại chỗ? Đừng nói là sẽ đánh nhau nha, tôi không ngăn cản nổi đâu. Đang suy nghĩ lung tung, thì có một giọng nói vang lên:
- Tiếp cận bạn gái tôi lâu như vậy, là muốn cái gì?
Đây là giọng của Khánh Thiên, nhưng sao mà lạnh lùng quá. Không còn cái kiểu “tui tui” nhí nhảnh như ngày thường nữa, mà bây giờ đã chuyển thành “tôi”, nghe thật chững chạc và hơn nữa biểu cảm trên khuôn mặt hắn rất hờ hững, có cái vẻ gì đó gọi là khinh thường người đối diện. Ngọc Thiện chỉ cười cười, mái tóc cậu nhẹ bay trong gió, khuôn mặt vẫn điềm đạm như mọi hôm. Trông thấy nụ cười nhẹ bâng của Ngọc Thiện, Khánh Thiên nhướn mắt nhìn cậu, hai tay khoanh lại và hắn đứng dựa vào lan can, tư thế nhàn nhã chờ nghe câu trả lời.
- Cậu biết tôi muốn gì mà, phải không? – Ngọc Thiện chậm rãi hỏi lại.
- Tất nhiên, hỏi cho vui thôi. Cậu có thấy vui không? – Khánh Thiên cười nhạt, rồi nói tiếp – Nhưng tôi thích nghe chính miệng cậu nói hơn.
Ngọc Thiện nhún vai:
- Từ hôm trông thấy cậu cùng cô bạn kia ở đêm Hallowen, tôi đã thấy phát ghét. Sao mà phô trương quá, và tôi có dự tính, là sẽ chơi cậu một vố, giật bạn gái của cậu, tìm cách cưa cẩm cô ta, sau đó đá phăng đi, cho cậu nếm mùi thất bại. Nhưng mà hình như tôi đã lầm. Ác quỷ Diamond có lẽ không như những đứa con gái khác, cô ta luôn giữ khoảng cách với tôi, dù cư xử thân thiện, nhưng mọi thứ đều được Kim Cương giới hạn trong mức cho phép, cô ta dựng cái rào cản vô hình, và tôi thì chỉ có thể dừng lại ở mức bạn bè. Nghĩ cũng thấy phí cho hai tháng cố gắng trò chuyện, nhắn tin, tặng quà cho Kim Cương.
- Ngay từ việc cậu chạm mặt với Kim Cương ở cầu thang, hay giữa đường ra tay làm anh hùng bắt cướp, tôi đã thấy được sự dàn dựng công phu của cậu rồi – Khánh Thiên lơ đãng nhìn Ngọc Thiện, nói tiếp – Kim Cương, không phải con nhỏ nhẹ dạ cả tin, biết chưa?
- Bớ người ta ăn cướp!!!
Và bỗng dưng, một cậu trai khác xuất hiện, nếu mà nhìn không lầm thì đó là cái người mà hôm thứ bảy tôi tông phải ở cầu thang, cậu ấy cũng nhấn ga lao theo bọn ăn cướp, sau đó quay ngang chiếc xe Exiter, chặn đầu hai kẻ kia làm chúng phải bất ngờ phanh lại gấp.
Tôi cũng luống cuống đạp nhanh đến chỗ bọn họ.
Cậu bước xuống xe, hai tay sọt túi quần, nghiêng đầu nhìn hai kẻ cướp, lạnh lùng nói:
- Trả ba lô lại cho chủ nhân của nó, ngay lập tức!
Một tên bật cười thành tiếng:
- Nếu tao không trả thì sao? Mày làm gì tụi này được chứ?
- Vậy thì tôi đành phải thất lễ rồi!
Nói xong cậu xông lên, tung chân đá tên cướp một phát, sau đó xoay người vung khuỷu tay vào mặt gã, tôi nhận thấy được gã bị choáng váng mặt mày, rồi ngã ầm xuống đường. Cậu trừng mắt nhìn kẻ còn lại, hắn ta liều mạng lao vào cậu, nhưng vì cậu ra đòn quá nhanh nhẹn nên hắn cũng nằm đo ván. Cậu khom người, lấy lại chiếc ba lô rồi đưa cho tôi. Tôi kinh ngạc thốt lên, trong lòng có vài phần thán phục. Hai kẻ đó cũng tranh thủ thời cơ, vội vội vàng vàng ngồi dậy, tiếp theo leo lên xe và chạy biến đi.
- Nè, bạn có sao không? – Cậu ấy dịu dàng nhìn tôi, nhẹ giọng thăm hỏi.
- Cám ơn bạn đã giúp đỡ tui, nếu không có bạn thì chắc tui bị mất cái ba lô luôn rồi. Mà bọn này không biết nghĩ gì trong đầu, cướp đâu không cướp đi cướp ngay cái đồ đựng toàn sách vở, đem về cũng có buôn bán gì được đâu chứ! – Tôi nhanh chóng cám ơn, sau đó không kìm lòng được mà chì chiết vài câu, mặc kệ khuôn mặt hơi biến sắc của cậu ta khi nghe thấy tôi nói thế.
Nhưng cậu lại mỉm cười, và tiếp lời tôi:
- Mình thấy bọn chúng không muốn cướp đồ để đem bán, vì có ai lại chọn những thứ như cặp sách của học sinh chứ? Bạn nghĩ có đúng không? Mình đoán là bọn chúng làm thế chỉ cho chủ nhân của đồ vật phải khổ sở chép lại hết, đây cũng là một trong những cách quấy rối của đám thanh niên lông bông đó!
Tôi gật gù ngẫm nghĩ, thấy cũng có vẻ đúng. Nhưng sao mà cậu ta xuất hiện đúng lúc vậy? Tình cờ hay là… được sắp đặt? Tôi đưa mắt nhìn cậu, vẫn cái vẻ mặt điềm đạm ôn hòa như hôm nọ, có lý nào lại đi làm mấy chuyện vô dụng này? Chắc là tôi quá đa nghi, cứ nghĩ xấu cho người không tốt, à nhầm, nghĩ xấu cho người tốt. Đã ra tay giúp mình không đòi trả công thì thôi, lại suy diễn cậu ấy như vậy, nếu cậu mà biết được thì chắc sinh ra ác cảm với tôi luôn.
- Nè, làm gì đứng ngẩn ngơ thế? Không đến trường là trễ giờ đó!
Cậu mở to mắt nhìn tôi, tay thì huơ huơ trước mặt tôi như đang kéo tôi về hiện tại. Tôi giật mình rồi gật đầu qua loa.
- Để mình kè bạn đến trường cho nhanh một chút, giờ đã gần đánh trống rồi! – Cậu tươi cười đề nghị, tôi cũng mỉm cười xã giao, lòng thầm nghĩ người đâu mà tốt một cách nhiệt tình, cứ tưởng người tốt đã chết hết rồi chứ.
Vậy là chúng tôi cùng nhau đến trường. Khi vào tới cổng trường, tôi vừa định nói lời chào tạm biệt thì cậu níu tay tôi, dùng ánh mắt buồn buồn mà hỏi:
- Bạn à, sao bạn không hỏi tên mình?
Tôi nghệch mặt ra nhìn cậu ấy, rồi cũng làm theo yêu cầu:
- Bạn tên gì?
- Mình là Nghiêm Ngọc Thiện, lớp 11A5, mong bạn nhớ kĩ! Chào bạn!
Nói xong Thiện rời đi, tôi cũng vội vàng chạy lên cầu thang. Vì sao muốn tôi nhớ tên cậu ta chứ? Vấn đề này thật có phần khó hiểu!
Vừa bước vào lớp, thì tôi đã thấy Khánh Thiên đứng khoanh tay dựa cửa nhìn tôi, khuôn mặt có vẻ không được vui cho lắm. Này này, tự nhiên tôi thấy lạnh quá, chẳng lẽ sắp có bão đổ bộ về đất liền hay sao? Hắn nhíu mày, sau đó kéo tay tôi ra ngoài hành lang. Bọn bạn trong lớp có vài đứa nhào ra theo, hắn quay lại trừng mắt, bực dọc nói:
- Việc riêng của người ta, mấy bạn nghe ngóng làm gì? Đánh cái chết à!
Thấy vậy tụi nó đành lủi vô trở lại lớp.
- Nói cho tui nghe, sao bà quen được thằng đó? – Khánh Thiên ngước mặt nhìn tôi, còn hai tay thì tựa trên lan can.
Thằng đó? Chẳng lẽ hắn đã có quen biết Nghiêm Ngọc Thiện từ trước, hơn nữa cách gọi cũng không thân thiện, vậy hắn và Ngọc Thiện có xích mích gì chăng? Những dòng suy nghĩ ấy hiện lên trong đầu tôi một cách nhanh chóng, rồi tôi cũng thành thật trả lời:
- Tui biết Ngọc Thiện là do lúc chạy xuống cầu thang, tui tông phải cậu ấy, làm giấy tờ của Thiện bay tứ lung tung, vậy là tui nhặt trả lại, đó là lần đầu gặp mặt. Lần thứ hai là vào sáng hôm nay, đang trên đường chạy xe đến trường thì tui bị cướp cái ba lô, và Ngọc Thiện xuất hiện làm anh hùng đường phố, giúp đỡ tui lấy lại cái ba lô! Là vậy thôi.
Khánh Thiên lơ đãng nhìn chỗ khác, im lặng một hồi rồi lên tiếng:
- Là vậy sao?
Thái độ của hắn có phần kì lạ, như đang nhận ra điều gì bất ổn, không biết là từ phía tôi hay từ phía Ngọc Thiện, nhưng tôi có linh cảm, hắn có phần không thích cậu ta. Yôi gật đầu xác nhận.
- Vô lớp thôi, nhanh lên! – Khánh Thiên bất chợt quyết định, đưa tay đẩy tôi về phía trước, như chưa có chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng mà, xét mặt cơ bản mà nói, thì cũng không có chuyện gì xảy ra.
Và những tiết học sau đó, hắn lại vui vẻ như bình thường.
Cũng gần tới ngày thi học kì, lớp tôi đã nhận được đầy đủ đề cương, việc còn lại là học bài vở cho chắc chắn để mà đi thi. Tối hôm đó, Khánh Thiên gửi cho tôi một tin nhắn: “Nhớ ôn bài nha, và đừng thức khuya, chúc ngủ ngon”. Tôi cười cười nhắn lại: “Ông cũng như vậy nhé, cám ơn nhiều!”.
Cùng lúc đó, Ngọc Trai đột nhiên xuất hiện đứng cạnh tôi, miệng thì lẩm bẩm:
- Đây có tính là đang quan tâm nhau không?
Tôi nhún vai:
- Chuyện của em, anh để ý làm gì?
Anh liền lộ ra vẻ mặt đáng thương:
- Anh em trong nhà, hỏi thăm nhau cũng không được nữa hả?
- Anh hỏi thăm chị Đoàn Gia Linh (chị gái của Khánh Thiên) là em mừng lắm, bị anh đối xử thậm tệ quen rồi, nay được đối tốt quá bỗng dưng em thấy ngột ngạt – Tôi cười man rợ nói tiếp – Coi chừng em nhờ Khánh Thiên “thuốc” anh với chị ấy là anh toi luôn nghe, cho nên khỏi lãng vãng gần em để săn tin.
Ngọc Trai cười giã lã:
- Vậy là mày không biết, anh với nó đang cùng nhau hợp tác phát triển theo chiều hướng cùng lợi cho hai bên, anh nói ít mày hiểu nhiều, thế thôi!
Tôi hiểu chứ. Nếu hắn làm khó Ngọc Trai, thì Ngọc Trai sẽ làm khó hắn, tất nhiên, tôi e rằng nếu Khánh Thiên mà tọc mạch gì đó với chị Gia Linh, thì anh tôi sẽ bán đứng tôi cho mama dịu dàng của mình, và hậu quả thì tôi vẫn là người lãnh đủ một cách thê thảm nhất, cho nên, tôi không có bị ngu để mà làm chuyện đó đâu. Dẹp đi dẹp đi, đối với con người thủ đoạn vô biên như Ngọc Trai, phương án tốt nhất là đừng nên đụng vào.
Tôi lết xác vào phòng, trước khi đi không quên chúc Ngọc Trai tối nay ngủ gặp ác mộng. Tôi là một cô em gái tốt, nhưng ai cũng nghĩ rằng tôi có một ông anh trai tốt, điếu đó quá sai lầm!
Vừa leo lên giường thì điện thoại rung lên, tôi cầm lên xem thì thấy có một tin nhắn mới, mà lại là số lạ, sau khi xem nội dung tin nhắn: “Xin chào, mình là Ngọc Thiện nè, hồi sáng chúng ta đã gặp nhau, bạn nhớ không?” thì tôi có thể xác định rằng, người nhắn tin cho tôi tên là Nghiêm Ngọc Thiện. Nhưng mà tôi thấy trong chuyện này có cái gì đó không được ổn, vì sao Ngọc Thiện cứ chủ động làm quen với tôi, hơn nữa số điện thoại này tôi nhớ rõ là còn chưa cho cậu ấy, vậy tại sao lại biết mà nhắn tin đến một cách thân thuộc không cần hỏi rằng đây có phải là số điện thoại của tôi hay không. Đúng là kì lạ, chẳng lẽ cậu ta tiếp cận tôi là có mục đích gì ư?
Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi nhắn tin trả lời: “Nhớ chứ, nhưng bạn tìm tui có việc gì không, à mà cho hỏi vì sao bạn biết số của tui vậy?”
Rất nhanh chóng, tôi lại nhận được tin nhắn mới: “Mình muốn chúc bạn ngủ ngon, đơn giản thế thôi, nếu bạn đã thích một ai đó, thì tất cả những gì liên quan đến họ thì bạn đều cố gắng tìm hiểu hết, hi hi”.
Tôi giật mình, nhìn những dòng chữ trước mắt, đừng có nói là cậu ta đang ám chỉ tôi nha! Ngọc Thiện thích tôi sao? Quả thật vấn đề này tôi chưa bao giờ nghĩ đến, vì khi đến chốn đông người, tôi thường đi rất nhanh và hầu như chẳng cần nhìn mặt ai, cho nên tôi chưa từng có ấn tượng với Ngọc Thiện, từ lúc nào thì Ngọc Thiện để ý đến tôi? Những câu hỏi đó, tôi hoàn toàn không nghĩ ra đáp án chính xác. Giùm ơn, tôi không muốn vướng vào những rắc rối trong tình cảm đâu!
Tôi vẫn chưa hồi âm, chỉ ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, bỗng nhiên thấy nhớ Khánh Thiên quá.
Điện thoại lại rung lên.
“Sao bạn không hỏi mình rằng vì sao mình không hỏi tên bạn? Hi hi”.
Tôi ngẩng mặt ngó lên trần nhà, và cười theo kiểu “hi hi” của Ngọc Thiện. Tôi đang muốn phát điên, nhưng rồi cũng làm theo yêu cầu, hỏi theo ý của cậu ta.
“Sao bạn không hỏi tên tui?”
Vài giây trôi qua…
“Vì mình đã biết tên bạn rồi. Bạn có một cái tên thật đặc biệt đấy, Little Diamond”.
Tôi nằm vật ra giường, thật không biết cái tên này có vấn đề gì về tâm lý hay không.
“Nhưng chúng ta đã từng gặp nhau à?”
“Chỉ có mình là biết bạn thôi, mình luôn đứng từ xa nhìn bạn, ngày qua ngày vẫn lặng lẽ như thế. Thầm lặng mãi mình không chịu nổi nữa, vì thích mà không nói cũng giống như đói mà không ăn”.
Tin nhắn lần này gửi đến chậm hơn so với những tin nhắn trước, dường như cậu ta đang đắn đo cái gì đó. Ngọc Thiện trả lời rất mơ hồ, mọi thứ mà cậu ta nói đều đang ở giữa ranh giới thực và không thực, nó làm tôi rối tung lên. Vấn đề tôi đang hỏi càng lúc càng khó hiểu.
“Từ khi nào vậy?”
Hơn nữa tiếng đồng hồ, Ngọc Thiện vẫn không hồi âm. Và suốt đêm ấy, tôi không nhận được bất kì tin nhắn nào từ phía Ngọc Thiện nữa, cậu ta bỏ lững câu chuyện, khiến tôi phải trằn trọc nghĩ ngợi mãi về điều đó, cho đến khi ngủ thiếp đi tới tận sáng hôm sau.
Những ngày thi học kì cũng đã tới, chúng tôi ráo riết ôn thi. Dù ngày thường quậy tung trời đất, nhưng một khi đã học thì phải học cho ra hồn, lớp trưởng Đặng Mạnh Hải và một số cán bộ khác trong lớp, ngày ngày vận động các thành viên cố gắng xem bài xem vở, khích lệ bằng bằng những lời nói chân thành tận đáy lòng. Do bận thi học kì, cho nên tôi cũng ít gặp Ngọc Thiện hơn, nhưng hầu như ngày nào cậu cũng liên lạc với tôi qua những dòng tin, có lúc cậu gọi điện thoại, bảo là muốn nghe giọng của tôi. Mấy cái chuyện mờ ám này dĩ nhiên tôi không muốn cho Khánh Thiên biết, sợ ảnh hưởng đến tình cảm, nên luôn giữ khoảng cách với Ngọc Thiện. Tôi cũng muốn thân thiết với cậu ta lắm, nhưng chỉ trên cương vị là bạn bè thôi, chứ còn những điều khác thì có nghĩ tôi cũng không nghĩ đến. Ngọc Thiện đối với tôi là một thứ tình cảm giữa trai gái, cho nên tốt nhất phải giữ kẽ, để cậu không hiểu lầm rằng tôi đang có tình ý với cậu, tránh cho mọi rắc rối sau này. Và tôi tin mình làm đúng.
Mỗi lần thi xong một môn, Khánh Thiên thường hay sang phòng thi của tôi để gặp tôi. Hắn thường nhắc đi nhắc lại những công thức cần lưu ý để vào phòng thi áp dụng, còn bảo tôi phải làm bài cẩn thận, tránh những lỗi sai mà chỉ sơ sót một chút là có thể mắc phải.
Tôi gật đầu, đứng thành tư thế nghiêm chào như trong quân đội và hô to khẩu lệnh: “Yes sir” làm hắn nghe xong bật cười. Khánh Thiên đưa tay gõ đầu tôi, khàn khàn nói:
- Giờ mới biết, con người ta còn có khiếu hài hước!
Tôi làm mặt quỷ rồi trả lời:
- Nhờ ở bên con người ta mà bây giờ con người ta cũng bị lây nhiễm luôn cái thói cà rỡn của con người ta đó.
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, tiếp theo đưa hai tay bẹo má tôi, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười, để lộ cây răng khểnh nhọn nhọn trông rất hoang dã. Tim tôi bất giác lại đập trật một nhịp, vì vẻ mặt hắn lúc này thật dễ thương. Này này, sao lại có thể dễ thương như thế chứ?
- Hôm nay vẫn muốn nói với bà một câu cũ, đó là, tui thích Kim Cương của hiện tại hơn!
Tôi học theo biểu cảm của hắn, cũng cười híp mắt, nhưng vì mắt tôi to tròn, cho nên hắn ôm bụng cười ngặt nghẽo trước cái gương mặt độc nhất vô nhị của tôi.
Ngày thi cuối cũng qua đi, tôi sang phòng thi của Khánh Thiên thì thuận mắt xem danh sách, và chợt nhận ra một điều, Nghiêm Ngọc Thiện cũng thi cùng phòng với hắn, tôi liền suy nghĩ không biết hai người có chung tay hợp tác và phát triển trong giờ thi hay không. Sao mà lạ quá, Khánh Thiên không có ở đây. Cùng lúc đó thì tôi nhận được một tin nhắn từ hắn: “Bà về trước đi, tui bận một lát nha!”
Tôi nhìn quanh, thì thấy bóng dáng của Khánh Thiên đã khuất sau hành lang dãy lầu ở lớp tôi. Hắn đến đó làm gì ấy nhỉ? Vì tò mò, tôi vội vàng chạy theo hắn, bí mật lén theo sau lưng và giữ một khoảng cách nhất định.
Có một người đang đứng đợi Khánh Thiên, tôi nấp sau bụi cây quan sát, nhìn bóng lưng này rất quen, rất giống Ngọc Thiện. Và đúng như tôi dự đoán, khi người ấy xoay người lại, thì đó chính là Nghiêm Ngọc Thiện. Vì sao cả hai lại hẹn gặp mặt nhau? Hẹn nhau như vậy không lẽ có chuyện gì muốn giải quyết tại chỗ? Đừng nói là sẽ đánh nhau nha, tôi không ngăn cản nổi đâu. Đang suy nghĩ lung tung, thì có một giọng nói vang lên:
- Tiếp cận bạn gái tôi lâu như vậy, là muốn cái gì?
Đây là giọng của Khánh Thiên, nhưng sao mà lạnh lùng quá. Không còn cái kiểu “tui tui” nhí nhảnh như ngày thường nữa, mà bây giờ đã chuyển thành “tôi”, nghe thật chững chạc và hơn nữa biểu cảm trên khuôn mặt hắn rất hờ hững, có cái vẻ gì đó gọi là khinh thường người đối diện. Ngọc Thiện chỉ cười cười, mái tóc cậu nhẹ bay trong gió, khuôn mặt vẫn điềm đạm như mọi hôm. Trông thấy nụ cười nhẹ bâng của Ngọc Thiện, Khánh Thiên nhướn mắt nhìn cậu, hai tay khoanh lại và hắn đứng dựa vào lan can, tư thế nhàn nhã chờ nghe câu trả lời.
- Cậu biết tôi muốn gì mà, phải không? – Ngọc Thiện chậm rãi hỏi lại.
- Tất nhiên, hỏi cho vui thôi. Cậu có thấy vui không? – Khánh Thiên cười nhạt, rồi nói tiếp – Nhưng tôi thích nghe chính miệng cậu nói hơn.
Ngọc Thiện nhún vai:
- Từ hôm trông thấy cậu cùng cô bạn kia ở đêm Hallowen, tôi đã thấy phát ghét. Sao mà phô trương quá, và tôi có dự tính, là sẽ chơi cậu một vố, giật bạn gái của cậu, tìm cách cưa cẩm cô ta, sau đó đá phăng đi, cho cậu nếm mùi thất bại. Nhưng mà hình như tôi đã lầm. Ác quỷ Diamond có lẽ không như những đứa con gái khác, cô ta luôn giữ khoảng cách với tôi, dù cư xử thân thiện, nhưng mọi thứ đều được Kim Cương giới hạn trong mức cho phép, cô ta dựng cái rào cản vô hình, và tôi thì chỉ có thể dừng lại ở mức bạn bè. Nghĩ cũng thấy phí cho hai tháng cố gắng trò chuyện, nhắn tin, tặng quà cho Kim Cương.
- Ngay từ việc cậu chạm mặt với Kim Cương ở cầu thang, hay giữa đường ra tay làm anh hùng bắt cướp, tôi đã thấy được sự dàn dựng công phu của cậu rồi – Khánh Thiên lơ đãng nhìn Ngọc Thiện, nói tiếp – Kim Cương, không phải con nhỏ nhẹ dạ cả tin, biết chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.