Bọn Học Trò Lớp Tôi

Chương 11: Nỗi lòng của Kim Cương

Bút Chì Màu (Vương Tử)

15/11/2013

Tôi phát hiện được vài điều hay ho mà trước đó tôi không tài nào nghĩ ra lời giải đáp. Đầu tiên phải nói đến nhân tài Đoàn Khánh Thiên. Hẳn là các bạn phải còn nhớ chút chút về bài kiểm tra toán một tiết hôm nọ, Thiên là người nộp bài nhanh nhất, thừa những 15 phút cơ mà. Lúc trả bài kiểm tra, cô mỉm cười rồi nói: “Bữa đó bạn Khánh Thiên nộp bài trước, và hôm nay người cao điểm nhất đó chính là… Khánh Thiên, tránh sang một bên, em che mất tầm nhìn của cô rồi!” Cô vừa nói xong thì cả lớp tôi cười lăn cười bò vì vài giây trước nhìn thấy cái thái độ dương dương tự đắc của hắn ta cùng khuôn mặt ngạo nghễ khi lầm tưởng mình là người có điểm số cao nhất! Thế là hắn có dịp ăn dưa bở no nê. Con 9 thuộc về Thịnh giáo sư, quán quân của 11B4. Còn hắn thì chỉ đạt mốc 5 điểm, cô bảo hắn biết cách khai thác trình bày nhưng quá cẩu thả, làm rồi không dò bài mà nộp luôn để chứng tỏ khả năng của bản thân, rất tiếc dục tốc bất đạt, sai sót tùm lum, vì vậy hắn đành ngậm ngùi ai oán trong lòng. Qua vụ việc này, Trạng Nguyên còn đem quá khứ của hắn ra triễn lãm cho tôi nghe, đó là vào lúc thi học kì I. Đứa ngồi kế cạnh hắn là một tên lười nhác, học không chịu học toàn đợi người ta làm xong thì chép sang phần mình. Hôm ấy thi môn toán, hắn giải thì rất đúng, nhưng theo kế hoạch hắn vạch ra là những chỗ nào dấu cộng thì hắn để thành dấu trừ, chờ cho tên kia chép xong hết thì cuối giờ chỉnh lại thành dấu cộng. Nhưng không ngờ hắn làm xong thì quay sang bà tám với mấy đứa khác, quên mất cả việc phải chuyển trừ thành cộng, vậy là câu bài tập kia xem như đi đời. Thịnh nộ trào dâng, Khánh Thiên nhất quyết tìm gặp kẻ lười biếng kia để nện cho một trận ra trò vì tội làm hắn xao nhãng trong thi cử, và không biết hắn cảnh cáo thế nào mà tên kia từ đó về sau chẳng dám bén mảng xem trộm bài hắn nữa. Vậy mà bây giờ ngựa quen đường cũ, hắn lại vướng phải lỗi lầm năm xưa nên tâm lý có phần không ổn định cho lắm, tôi thấy hắn ngồi lầm bầm một mình đến hết tiết học luôn.

Việc thứ hai là cái hồ nước trong nhà vệ sinh của trường, tôi đã biết ngoài việc dùng để tẩy rửa ra thì nó còn có công dụng khác. Ngày thứ 5 tiết 3 hôm đó…

Cả bọn Khánh Thiên ngồi “quây quần bên nhau” chan chứa tình nồng ấm bằng trò chơi câu đố, dĩ nhiên người ra câu đố vẫn luôn là Khánh Thiên, hắn đố một câu như thế này: “Ông kia là một tỷ phú, có ba người con trai, tên là Hải, Hoàng, Hà. Hôm nọ ông ấy bị một trong ba người đó ám sát, trước lúc quy tiên có viết lại ba chữ: ĐỒI THẲNG. Hỏi là người con trai nào giết chết, và tại sao”.

Cả bọn ngẫm nghĩ một hồi rồi nhao nhao trả lời, rốt cuộc không ai đáp đúng hết, lúc đó Khánh Thiên mới bắt đầu giải đáp. Rằng đồi thẳng là đồi không cong, đồi không cong là còng không đôi, còng không đôi là còng không hai, còng không hai là hài không cong, hài không cong là hài thẳng, và hài thẳng là thằng Hải. Hắn còn bổ sung thêm: “Và thằng Hải nó ở ác nên chúng ta phải trừng trị nó”. Nói hết câu hắn nháy mắt ra hiệu cho Tài Nguyên, Trường “chôm chôm” và Phạm Gia Hưng khiêng hai tay hai chân bạn lớp trưởng Đặng Mạnh Hải ngây thơ vô tội, cả bốn người chạy ù xuống cầu thang và đường đến toilet thẳng tiến. Tôi vì hiếu kì nên cũng chạy theo xem, kết quả cả bọn gài cửa toilet lại và … “Ùm” một tiếng thật thanh thoát, tôi cũng đoán được ra là bên trong đã xảy ra việc gì. Vài phút sau, trong khi cả bọn ngồi cười điên đảo trên lớp thì Mạnh Hải từ từ dẫn xác lên, toàn thân ướt như chuột lột. Bọn này chơi trò gì mà dã man thật, tôi thầm nghĩ trong đầu như thế và cảm thấy đáng buồn cho số phận hẩm hiu của cậu ta.

Việc thứ ba đó là ông anh trai yêu quý của tôi, không phải đột nhiên mà anh tôi yêu thương Haba đến lạ. Anh “chấm” một cô nàng học chung trường đại học với mình, mà cô nàng đó cũng kiêm luôn chức vụ chị hai của thằng học trò trời đánh mà anh dạy kèm (trích nguyên văn câu nói của Ngọc Trai) và cũng là một người yêu mèo chính hiệu. Vậy là để tạo ấn tượng tốt đẹp, anh mời nàng đến nhà xem con mèo được anh quảng cáo là “béo tròn dễ thương, được anh chăm nuôi kĩ lưỡng”. Tôi nghe mà muốn phụt cơm ra ngoài (lúc đó đang ăn tối), ngày thường chẳng phải anh hành xác nó tơi tả sao, còn đòi làm thịt nó nữa thế nhưng chỉ vì một cô gái mà anh bỏ qua mọi oán thù và trở nên yêu con vật mà anh thường gọi nó là “heo kiểng”. Tôi muốn lật tẩy anh trai thần thánh lắm nhưng tôi không dám, vì má yêu có đe dọa rằng nếu tôi làm anh hai mất mặt thì cho tôi lên máy chém ngay, bởi vậy đành giả điên trước những trò lố lăng của anh vậy.

Chị dâu tương lai xa ngoại hình thanh tao, tinh cách ôn hòa dễ mến nên tôi cũng không có ác cảm gì. Nhưng tôi cạch nhất là cái bữa đồ nướng của tôi, vốn dĩ chỉ có tôi và Ngọc Thi mà lại xuất hiện thêm anh tôi nữa, ăn ké mà còn ăn nhiều nữa mới bực. Nhất là con nhỏ Thi, nó với anh tôi mà gộp lại thì coi như hai người bọn nó là anh em ruột thịt, còn tôi là người dưng.

Cái việc khiến tôi cay cú từ mấy hôm đến giờ là như thế này. Trưa chủ nhật theo như lời hẹn ước, Ngọc Thi đem theo mớ rau, củ, quả đến để làm món nướng với tôi. Nó vừa xuất hiện thì thằng cha Ngọc Trai từ trong phòng nhào ra ngoài với vẻ mặt hớn ha hớn hở, nồng hậu chào đón: “Ôi em gái yêu của anh đến nhà chơi nè, lâu không gặp nhớ em quá trời quá đất luôn!”.

Nó thì cũng tình thương mến thương với anh tôi, thấy vậy liền niềm nở trả lời: “Em cũng nhớ anh hai lắm, dạo này anh hai khỏe không?”

Và những mẫu đối thoại thân thiết liên tục đập vào tai tôi, đại loại là “Hôm nay em nướng bắp hả, lát cho anh ăn chung với nghe Thi”.

Nó gật đầu “Trời ơi đồ nhiều lắm, anh xơi bao nhiêu cũng được hết, mình người trong nhà với nhau mà anh khách sáo làm gì”.



Ngọc Trai nghe vậy mở cờ trong bụng, anh được nước làm tới mà không ai thèm dòm ngó đến cái bản mặt đen như than của tôi. “Em gái thật là tốt, ai như con nhỏ kia nó cấm anh không được ăn. Anh nghĩ em mới là em ruột của anh đó, ngay cả chữ lót cũng giống nhau em hén!”.

Lúc ấy tôi nghiến răng, thuận tay chụp lấy con dao, lạnh lùng múa dao ngang cổ Ngọc Trai. Trước hành động man rợ của tôi, không ai thèm để ý tới, hai người bọn họ tung tăng xách cái giỏ lương thực đi ra sau nhà, Ngọc Thi sơ chế đồ ăn, Ngọc Trai thổi bùng ngọn lửa, khói bay mù mịt. Tôi đứng xó lầm bầm nguyền rủa một mình, lát sau chịu đời hết thấu liền chạy ra sau đứng chống hông quát lớn: “Dẹp đi!!! Không nướng chiên gì nữa hết!!!”

“Quác quác quác” (tiếng chim kêu thất thanh).

Bình minh lên có con chim non, hòa tiếng hót véo von, hòa tiếng hót véo von. Cuộc sống vui, say sưa… sưa sưa sưa sưa sưa…

Mặc kệ tôi phát điên, cả hai vẫn không phản ứng gì ngoài việc…

“Thêm than đi anh hai, lửa sắp tắt kìa”

“Chan cho anh thêm tí xíu mỡ hành nữa coi, ít quá ăn hông đủ”

“Bắp này ngon tuyệt cú heo luôn”

Vậy là tôi đứng giậm chân hét lên: “Cho em ăn nữa!!”. Cả hai cười ha ha nhìn tôi làm tôi ngượng chín cả người. Và mãi đến sau này tôi mới biết, thì ra anh tôi và Ngọc Thi cùng hợp tác “thử lòng quân tử”, xem tôi có thật sự ghét Ngọc Trai hay không. Nếu mà ghét thật thì có lẽ đã không giận dỗi như vậy rồi, tôi thật sự vẫn rất yêu mến ông anh chết tiệt kia! Trời ơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Học Trò Lớp Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook