Bọn Học Trò Lớp Tôi

Chương 8: Nơi mặt trời buông xuống

Bút Chì Màu (Vương Tử)

15/11/2013



Chiều.

Tôi ngồi sau nhà, nhìn về phía nơi mặt trời buông xuống. Kề cạnh tôi là con Haba. Nó nằm sải lai, lười biếng nheo mắt nhìn theo một vùng đỏ rực đằng kia. Ngắm mặt trời lặn là một thú vui tao nhã, đặc biệt chỉ dành cho những người có tâm hồn lãng mạn hay nhưng đứa rảnh rỗi chịu ngồi lì ngó mãi về một phía cho đến khi ông mặt trời hoàn toàn khuất bóng sau hàng cây um tùm nơi xa. Thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm thật sự rất thú vị, lúc đó khoảng cách giữa sáng và tối chỉ là một đường ranh mỏng manh, và đường ranh mỏng manh kia sẽ dần dần biến mất. Bóng tối sẽ nuốt chửng ánh sáng, trả lại sự huyền bí yên tĩnh cho nơi này. Không còn những bộn bề lo toan hay phải tất bật ngược xuôi giữa những trưa ngược gió nữa.

Cái lòng đỏ trứng gà tròn trĩnh kia đang đổi sắc. Màu vàng chói chang ban nãy đã chuyển sang màu vàng cam dịu nhẹ, vầng sáng vàng óng như mật ong cũng thu hẹp lại từ từ. Vài tia nắng cuối ngày nhạt dần, nhạt dần rồi hoàn toàn tắt hẳn. Cảnh tượng huy hoàng kia đã tan thành hư vô, mặt trời đã lẩn trốn sau hàng cây, báo hiệu một ngày đã tàn. Tôi vẫn còn ngồi đó ngẩn ngơ, nhìn mải miết về vùng chập choạng tối mà vài phút trước thiên nhiên đã vẽ ra một bức tranh sơn mài với hình vẽ là vòng tròn rực rỡ nằm giữa nền trời màu xanh lơ rộng lớn.

“Meo”

Con Haba kêu lên một tiếng lười nhác rồi lồm cồm ngồi dậy bò đi vào nhà tìm ổ chăn đánh một giấc nồng. Nó có vẻ cũng thích ngắm hoàng hôn, cũng im lặng dõi mắt nhìn như tôi, cũng trầm tư nghĩ ngợi. Gió thổi cây lá xạc xào bên hiên nhà, càng làm không gian nơi đây như được nới rộng ra. Bây giờ tôi mới đứng dậy vươn vai, chuẩn bị ăn cơm và đi tắm. 7 giờ 15 phút tối nay tôi còn có một buổi học thêm Lý.

Lúc tôi tắm xong cũng là lúc Ngọc Trai trở về. Anh từ nhà trước chạy ra nhà sau với tốc độ xé gió, nhắm đến ổ chăn của Haba mà nhào tới. Trời đất ơi! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh tôi đè lên người con Haba với phong cách từ trên cao bay xuống đất? Không! Đó chỉ là mớ giả thuyết vớ vẩn mà tôi đưa ra, thực chất anh tôi chẳng làm gì hạnh hạ nó ngoài việc nở nụ cười hiền như cha sứ trong nhà thờ và đưa tay vuốt ve âu yếm nó thôi.

Như cảm nhận đuợc điều gì đó bất ổn đang xảy ra, Haba từ từ mở mắt. Nó bật tung ổ chăn vì thất kinh khi nhìn thấy Ngọc Trai lù lù trước mặt mà nó còn chưa kịp “Méo” lên một tiếng nào. Haba lùi lùi ra đằng sau, vài sợi ria mép cũng run rẩy theo cơ thể nó, kiểu như muốn nói với Ngọc Trai rằng: “Xin đừng đến đây.”

Ngọc Trai không ừ hử gì, vươn tay nắm lấy chân nó và kéo lại gần anh, sau đó ôm Haba tung lên trời mấy vòng rồi cho nó lảo đảo đứng xuống đất, cầm lấy hai chân trước mà đẩy qua đẩy lại như đang khiêu vũ và xoay nó vòng vòng. Tôi đau xót gào lên:

- Hãy dừng ngay hành động ngược đãi vật nuôi nếu anh không muốn em cho anh ăn liên hoàn một trăm lẻ bảy cái tát!

Ngọc Trai vờ không nghe thấy, tiếp tục nâng nó lên như nâng gà đá, nhìn qua nhìn lại rồi nói:



- Con gà này hay nè! Lông lá mượt mà, chân thì vảy tốt, móng thì sắc bén, tiếng gáy rõ ràng, mai anh đem đi đá thì hay phải biết!

Tôi cáu quá lao đến giật lại vật cưng, không quên ném cho Ngọc Trai một cái nhìn bén ngót. Khổ thân con Haba, giờ nhìn nó tàn phai nhan sắc thật là đáng thương! Nó nào có tội tình đâu?!

Xô anh tôi qua một bên, tôi đặt Haba mập ú trở lại vào ổ chăn, nghiêm giọng cảnh cáo:

- Em cấm anh quấy rối nó nữa. Đừng để huynh muội tương tàn! Đao kiếm vô tình, nắm đấm không có mắt!

Trước cơn thịnh nộ của tôi, Ngọc Trai dửng dưng như không. Anh chỉ trắc lưỡi vài tiếng, rồi vỗ vai tôi:

- Mày yên tâm, từ giờ trở đi anh sẽ thương yêu chăm sóc Haba nhà mình! Tuyệt đối không để nó bị ai bắt nạt. Anh hứa danh dự!

Tôi nhếch mép cười khinh bỉ. Anh thì làm quái gì có danh dự để mà đem ra hứa. Chỉ cần anh không hành xác nó te tua là tôi vui như mở cờ trong bụng rồi. Thật sự tôi không biết đằng sau câu hứa danh dự này có hàm ý sâu xa gì đây! Ai nói thì tôi tin chứ cỡ như Ngọc Trai là tôi nghi ngờ ghê gớm! Tôi chìa ngón tay út ra, quả quyết nói:

- Quân tử nhất ngôn, móc ngoéo làm cam kết!

- Được thôi! – Ngọc Trai gật đầu cái rụp, hào phóng móc ngoéo làm tin.

Vậy là tôi cũng yên tâm đi học, tâm hồn sảng khoái hơn được một chút. Vì lí do gì cũng được, chỉ cần Haba an toàn, chỉ cần Haba đêm đêm kê cao gối ngủ cho sướng tấm thân ngọc ngà của nó là tôi đồng ý hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Học Trò Lớp Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook