Chương 33
Mặc Thư Bạch
02/04/2022
Tần Bồng nghe lời Tần Thư Hoài nói, không khỏi ngẩn người.
Nàng không yêu hắn?
Đây là điều nàng trước khi chết nói với hắn sao?
Trước khi chết chuyện gì đã xảy ra với bọn họ, sao nàng lại nói lời tuyệt tình như vậy?
Triệu Bồng yêu Tần Thư Hoài không, Tần Bồng từng nghĩ qua, kết quả cuối cùng là, có lẽ có thích, còn về yêu có lẽ không có.
Khi đó Triệu Bồng quá bận rộn, đối với Triệu Bồng, Tần Thư Hoài có lẽ là một cái cảng tránh gió, một người bạn chơi, một người sẽ đối tốt với nàng.
Tín nhiệm giống như bạn bè vậy, cũng thân mật giống người thân, có cảm kích, có thưởng thức, có yêu thích nhàn nhạt, các loại cảm xúc phức tạp khác,… Nếu như nói đến chữ yêu, nàng không dám nói.
Triệu Bồng không biết yêu một người là như thế nào, nhưng theo tính cách của nàng, khi đã yêu có lẽ là yêu một cách oanh liệt, không bao giờ quay đầu lại.
Nhưng mà năm đó Triệu Bồng bị buộc gả cho Tần Thư Hoài, chỉ có do dự và sợ hãi.
Năm đó khi Triệu Bồng đi theo Tần Thư Hoài trở về Đại Tề cũng là bị ép buộc, bực bội, bất an, không vui.
Nàng có hơi thích Tần Thư Hoài, dù sao thì quen biết nhiều năm như vậy, ở bên nhau nhiều năm như vậy, hơn nữa Tần Thư Hoài là người ưa nhìn, tính tình cũng không tồi, không có lý do để nàng không thích. Cho nên lúc Tần Thư Hoài mười tuổi đến mười sáu tuổi, nàng luôn trêu hắn, quấy rầy hắn.
Chỉ là nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ gả cho hắn.
Thậm chí trước khi gả nàng còn tính cách ước định mình cho một vị Tướng quân Phong Tranh, tay cầm trọng binh, nếu nàng gả cho hắn ta, như vậy thì ngôi vị Hoàng đế của Triệu Ngọc sẽ càng được đảm bảo.
Nàng còn nhớ rõ ngày Hoàng đế gọi nàng và Phong Tranh vào trong điện hỏi chuyện hôn sự, Tần Thư Hoài đã chạy suốt từ học đường vào trong cung, canh giữ ở cửa cung.
Khi đó nàng không biết hắn thích nàng, nàng được Hoàng đế hứa, cũng được Phong Tranh gật đầu, hiện tại chỉ chờ thánh chỉ tứ hôn. Nàng vui vẻ ra khỏi cửa cung thì đã thấy Tần Thư Hoài đứng ở cửa chờ nàng.
Hắn vẫn còn thở hổn hển, rõ ràng đã chạy một quãng đường rất xa, nàng có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi: “Không phải ngươi đang học sao?”
“Nàng gặp Phong Tranh rồi?”
Hắn tiến lên hỏi nàng. Nàng ngẩn người, cảm thấy tin tức của người này quá nhanh, sau đó lại nghĩ người ở trong cung ai chẳng có vài cơ sở ngầm? Nàng cũng không hề giấu chuyện nàng gặp Phong Tranh cho nên nàng gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, ta sắp được tứ hôn rồi.”
“Tần Thư Hoài.” Âm thanh của nàng dịu dàng, chậm rãi nói: “Rất nhanh ta sẽ có gia đình của riêng mình, đứng vững được gót chân. Ngươi thì sao? Khi nào ngươi có thể quay về Đại Tề?”
Nói xong, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Triệu Bồng lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nàng thở dài, đi về phía trước, nghĩ Tần Thư Hoài vẫn đi theo phía sau như thường lệ, cho nên nàng cũng không có để ý, chậm rãi nói: “Nếu như ngươi không muốn quay về thì thôi, về sau A Ngọc làm Hoàng đế, ta sẽ là Trưởng Công chúa, ta sẽ quan tâm ngươi, ngươi yên tâm.”
Lúc đang nói chuyện nàng mới nhận ra Tần Thư Hoài không đi theo, nàng quay đầu lại thì thấy cả người Tần Thư Hoài đang run rẩy.
Hắn đứng tại chỗ, nắm chặt tay dưới áo.
Triệu Bồng cảm thấy tâm trạng của Tần Thư Hoài không ổn, nàng nhíu mày: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không phải nàng… nói nàng thích ta sao?”
Dường như Tần Thư Hoài rất gian nan mới mở miệng nói: “Trước kia nàng nói như vậy.”
Triệu Bồng ngẩn người, vốn dĩ nàng muốn nói thật với hắn, đó chỉ là trêu hắn thôi.
Vào năm chín tuổi, lần đầu tiên gặp hắn nàng đã nói thích hắn, lời này có thể tin được sao? Nàng cứ chơi như vậy cả một tuần, mỗi ngày hắn đều giả đứng đắn và cứng ngắt, vừa nói thích hắn, hắn đã đỏ mặt. Nàng thích hắn, thích trêu đùa hắn, chỉ thế mà thôi.
Chỉ là không biết có chuyện gì, nhìn bộ dáng run rẩy của hắn, nàng không nói lên lời, chỉ có thể quay đầu đi, đổi đề tài nói: “Thư Hoài, chúng ta bây giờ nói chuyện thích hay không thích cái gì? Nắm quyền thế ở trong tay mới là điều quan trọng, biết chưa?”
“Cho nên.” Tần Thư Hoài quay đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Nàng gả cho hắn, là vì hắn có quyền thế, phải không?”
“Nàng gả cho hắn.” Hắn tới gần nàng, Triệu Bồng cảm thấy hơi sợ hãi, không nhịn được lùi lại. Tần Thư Hoài bước từng bước đến trước mặt nàng, ép cho nàng phải dựa vào tường, không thể lùi.
Khi đó hắn cao hơn nàng nửa cái đầu, hắn vây nàng trước ngực, thấp giọng nói: “Chỉ vì bây giờ hắn có thể cho nàng nhiều thứ, phải vậy không?”
“Đúng… Đúng nhỉ?” Triệu Bồng gian nan nói. Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, hắn bình ổn sự phẫn nộ và ghen ghét của mình, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi nói: “Triệu Bồng, hiện tại ta không xứng với nàng, ta biết. Nhưng mà nàng phải biết.” Nói xong hắn chậm rãi mở to mắt, ánh mắt kiên định: “Chờ ngày ta xứng đôi với nàng, ta mặc kệ nàng gả cho Phong Tranh hay là Vương Thuần, không cần biết nàng yêu bao nhiêu người, đến lúc đó nàng phải quay về.”
Nghe thấy lời này, Triệu Bồng kinh ngạc mở to mắt,.Tần Thư Hoài nâng tay nàng lên, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng.
“Nàng là thê tử của ta.” Âm thanh của hắn khàn khàn: “Mong nàng nhớ kỹ.”
Nói xong, Tần Thư Hoài buông tay nàng ra, xoay người rời đi. Triệu Bồng đứng tại chỗ, một lúc lâu sau nàng đột nhiên phản ứng lại.
Tần Thư Hoài thích nàng?!
Cái người nghiêm túc ngày nào thấy nàng cũng đi mất, vậy mà lại thật sự thích nàng?!
Triệu Bồng bị tin tức này làm cho khiếp sợ một hồi lâu. Cả ngày hôm đó nàng đều cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy cung yến ngày hôm sau, nàng bị người ta tính kế.
Ngày đó nàng uống rượu do Hoàng hậu ban cho, cảm thấy không ổn, vội vàng để thị nữ đưa nàng về, nhưng đi được nửa đường trở về cung thì có hai cao thủ tới.
Nàng chưa từng nghĩ tới lá gan của Hoàng hậu lớn như vậy, khi đó nàng không còn sức lực, đã bị người ta khiêng vào miếu đổ nát trong lãnh cung. Hai người kéo quần áo nàng ra, đang muốn làm gì đó thì Tần Thư Hoài đã tới cứu.
Hai người kia lập tức rời đi, Tần Thư Hoài cũng không đuổi theo, vội vàng tiến lên mặc quần áo cho nàng, rồi ôm nàng vào ngực, cả người run rẩy nói: “Xin lỗi ta tới muộn, là do ta tới muộn.”
“Đi…”
Âm thanh của nàng khàn khàn, nhéo cánh tay hắn, run rẩy nói: “Nhanh chóng…”
Tần Thư Hoài lập tức bế nàng ra ngoài, cả người nàng không có sức lực, quần áo bị xé rách, sắc mặt đỏ bừng dị thường. Nàng cắn răng, cả người đang run bần bật. Nhưng mà Tần Thư Hoài vừa bế nàng, cửa bên ngoài đã bị người ta mở ra.
Suy nghĩ đầu tiên của Tần Thư Hoài là bảo vệ nàng, nhưng mà động tác này càng khiến người ngoài vững vàng suy đoán của mình.
Một số người sốt sắng đi vào, Hoàng đế, Hoàng hậu, Phong Tranh đi đằng trước. Hoàng đế vừa vào đã thấy cảnh này, hốc mắt muốn vọt ra, gầm một tiếng: “Tất cả mọi người đi xuống!” Lúc sau, một cao thủ bên người kéo Tần Thư Hoài ra.
Sau khi kéo xong liền thấy Triệu Bồng khoác áo ngoài của Tần Thư Hoài, ôm mình nằm sấp trên mặt đất.
Triệu Bồng run bần bật, quần áo trên mặt đất bị xé nát, cảnh tượng này khiến người ta mơ màng. Phong Tranh phản ứng đầu tiên, rút kiếm chỉa vào Tần Thư Hoài, tức giận nói: “Tần Thư Hoài, ta giết ngươi!”
Tần Thư Hoài lăn lộn trên mặt đất để né tránh kiếm của Phong Tranh. Triệu Bồng nghe thấy âm thanh bên cạnh, dùng móng tay kích thích lòng bàn tay khiến bản thân tỉnh táo hơn.
Hiện tại nàng phải đưa ra quyết định.
Cứu bản thân, hay là Tần Thư Hoài.
Nếu như nàng thừa nhận bản thân lén gặp Tần Thư Hoài, làm điều như vậy vào trước đêm tứ hôn với Phong Tranh, thứ đợi nàng đương nhiên là vạn kiếp bất phục. Nàng sẽ mất đi thánh ân nhiều năm giành được, hơn nữa phải gả cho Tần Thư Hoài. Mà chẳng qua Tần Thư Hoài chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, hôn sự của nàng là chỗ dựa lớn nhất cho Triệu Ngọc, gả cho Tần Thư Hoài, có nghĩa là lợi thế lớn nhất của nàng bị nàng từ bỏ rồi.
Nhưng mà nếu như nàng chỉ ra và xác nhận là Tần Thư Hoài dùng thủ đoạn muốn cưỡng ép nàng…
Bây giờ trinh tiết của nàng chưa mất, nàng còn cơ hội bàn gả cho Phong Tranh. Chỉ là Tần Thư Hoài thì sao?
Một nhân vật nhỏ có ý đồ cưỡng ép công chúa của một quốc gia, mà vị công chúa này là vị hôn thê sắp được ban chỉ của trọng thần, đối với Tần Thư Hoài đây chắc chắn là con đường chết.
Lý trí nói cho Triệu Bồng, nàng nên mở miệng.
Nhưng mà nàng nghe thấy tiếng đánh nhau, nghe thấy Tần Thư Hoài bị bắt, nghe thấy tiếng hắn rên rỉ khi bị đè xuống đất, trong đầu nàng hiện lên cảnh năng đó nàng đưa mẫu thân lên núi, hắn đứng phía sau nàng, nâng quan tài lên; năm ấy bọn họ trốn ở hố sâu do người thợ săn đào, hắn giang hai tay ôm nàng vào lồng ngực; với sự thông minh của hắn, hắn biết rõ đây là cục diện nhằm vào hai người bọn họ, nhưng mà hắn vẫn không chần chừ lao tới, đến nay vẫn chưa nói lời nào.
Vì thế nàng cũng không biết lúc đó đang suy nghĩ gì, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng đế bằng ánh mắt sáng quắc, bình tĩnh nói: “Xin phụ hoàng tứ hôn nhi thần với Thái tử Tề quốc, Tần Thư Hoài.”
Lời này vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc, Phong Tranh đột nhiên quay đầu lại: “Nàng nói cái gì?!”
“Nhi thần ngưỡng mộ Tần thái tử đã lâu, xin phụ hoàng niệm tình phụ nữ nhiều năm, thành toàn cho nhi thần.”
Triệu Bồng quỳ xuống, dập đầu thật sâu. Hoàng đế tức giận đến nỗi giơ tay chỉ vào nàng, một lúc lâu sau mới rống lên một tiếng: “Theo ngươi! Theo ý ngươi! Ngươi muốn bảo vệ hắn vậy thì hối hận cả đời!”
Nói xong, Hoàng đế mang mọi người rời đi. Triệu Bồng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Tần Thư Hoài đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
“Nàng sẽ không hối hận.” Dường như hắn cũng không nghĩ đến sự lựa chọn của nàng, gắt gao ôm nàng, khàn giọng nói: “Bồng Bồng, thứ bọn họ có thể cho nàng, sớm muộn gì ta cũng có thể cho nàng. Thứ bọn họ không thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng.”
“Triệu Bồng.” Hắn giương mắt nhìn nàng, áp trán vào trán của nàng, đôi mắt trong veo tràn đầy kiên định: “Sẽ có một ngày, ta quay lại Tề quốc, lên ngôi. Khi đó nàng sẽ ngồi bên cạnh ta, nắm lấy tay ta, chia sẻ vạn sơn vạn dặm, ngồi trên vạn người.”
“Cả đời này.” Hắn hứa với nàng: “Ta chỉ có một Triệu Bồng.”
Nàng giương mắt nhìn hắn, nghe hắn nói, nhịn không được bật cười.
Hắn không giống nàng, nàng luôn nói lời thật giả lẫn lộn, mà hắn nói là làm.
Nhưng mà lúc này, nàng muốn nói lời thật lòng.
“Tần Thư Hoài, nếu như ta chỉ muốn cứu ngươi thôi thì sao?”
“Nếu như ta không yêu ngươi, ta chỉ muốn cứu ngươi thôi?”
“Yêu ta hoặc là cứu ta.” Tần Thư Hoài chậm rãi cười: “Dù sao thì nàng vẫn là thê tử của ta.”
Đó là lần duy nhất nàng nói thật, những ngày sau đó nàng luôn cảm thấy nếu như đã qua một đời, vậy thì nói lời giả dối nhiều hơn trước cũng chưa chắc là điều gì không tốt.
Nói nhiều rồi, mọi người đều tin, thậm chí có đôi khi, bản thân Triệu Bồng cũng tin.
Nhưng mà cảnh tượng gì khiến nàng nói ra những lời như vậy? Hay là từ đầu đến cuối Tần Thư Hoài không tin?
Vì thế Tần Bồng ngồi xổm xuống, nhìn Tần Thư Hoài, ôn nhu nói: “Tần Thư Hoài, tại sao ngươi cảm thấy Triệu Bồng không yêu ngươi?”
Tần Thư Hoài nghe thấy lời này, một trận gió lạnh thổi qua, lúc này hắn mới tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn Tần Bồng trước mặt đang ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy người này vô cùng giống Triệu Bồng.
Dáng vẻ ngửa đầu nhìn hắn kia, cũng giống y hệt.
Có lẽ hắn đã tỉnh rượu được một ít, đương nhiên sẽ nhận ra hiện thực, vì vậy hắn nâng tay lên, đè huyệt Thái Dương, nhắm mắt lại, dường như đau đầu, nói: “Công chúa điện hạ đi theo ta tới nơi này sợ là đi theo lâu rồi nhỉ?”
Tần Bồng: “???”
Người này tỉnh rượu nhanh như vậy ư?
Nói xong, Tần Thư Hoài lại nói: “Đi theo ta lâu như vậy mà không khiến ta phát giác, thân thủ thật tốt.”
“Quá khen quá khen.” Tần Bồng có chút xấu hổ, đứng dậy, chào nói: “Cái kia, không có việc gì ta đi nhé.”
“Đứng lại.”
Tần Thư Hoài lạnh giọng. Tần Bồng dừng bước, quay đầu nhìn hắn, Tần Thư Hoài mở to mắt nhìn Tần Bồng.
“Khương cô nương.” Âm thanh của Tần Thư Hoài chắc chắn: “Để giả vờ làm Tứ Công chúa sợ là phí không ít công sức nhỉ?”
Tần Bồng ngẩn người. Trong lòng của Tần Thư Hoài có chút do dự, nếu như người này thật sự là Khương Y thì thật là quá mưu mô, cũng quá biết ngụy trang.
Sau khi Tần Bồng đến nghĩa trang Khương gia, Tần Thư Hoài đã hoài nghi.
Trước kia Tần Bồng là một nữ nhân hay khóc, bây giờ Tần Bồng lại biết võ.
Năm đó sau khi Khương Y chết, thi thể đã bị Bạch Chỉ mang đi, mà hiện giờ Bạch Chỉ lại xuất hiện ở bên người Tần Bồng, xác của Khương Y cũng không thấy đâu.
Vương Kha là người của hắn, quen biết hai nữ nhân là Khương Y và Triệu Bồng, Triệu Bồng đã chết, như vậy chỉ có thể là Khương Y.
Đủ loại dấu hiệu đều hướng về Tần Bồng có khả năng chính là Khương Y.
Năm đó Bạch Chỉ là khách khanh của Khương gia, nếu như Khương Y năm đó biết hắn muốn giết nàng ta thì sẽ giả chết chạy thoát, sau đó để Bạch Chỉ trộm đi thi thể, mà sau khi sống lại, nghĩ cách đổi bản thân thành Tần Bồng, dựa vào sự chỉ điểm của Bạch Chỉ bắt chước Triệu Bồng mê hoặc hắn, mượn thân phận Tần Bồng kiềm chế hắn…
Nếu như suy nghĩ từ góc độ này, rất nhiều chuyện nghĩ không ra có thể thuận lý thành chương.
Vì thế Tần Thư Hoài chắc chắn tất nhiên Tần Bồng chính là Khương Y.
Nhưng mà giờ phút này phản ứng của Tần Bồng lại ngoài dự đoán của Tần Thư Hoài, nhìn dáng vẻ của nàng ta, dường như thật sự không hiểu tại sao hắn nói như vậy.
Mà sự khó hiểu của Tần Bồng nằm ở chỗ, hắn không cảm thấy nàng giống Triệu Bồng mà ngược lại cảm thấy nàng là Khương Y?!!
Quả nhiên hắn không thật lòng với Triệu Bồng!!
Nàng không yêu hắn?
Đây là điều nàng trước khi chết nói với hắn sao?
Trước khi chết chuyện gì đã xảy ra với bọn họ, sao nàng lại nói lời tuyệt tình như vậy?
Triệu Bồng yêu Tần Thư Hoài không, Tần Bồng từng nghĩ qua, kết quả cuối cùng là, có lẽ có thích, còn về yêu có lẽ không có.
Khi đó Triệu Bồng quá bận rộn, đối với Triệu Bồng, Tần Thư Hoài có lẽ là một cái cảng tránh gió, một người bạn chơi, một người sẽ đối tốt với nàng.
Tín nhiệm giống như bạn bè vậy, cũng thân mật giống người thân, có cảm kích, có thưởng thức, có yêu thích nhàn nhạt, các loại cảm xúc phức tạp khác,… Nếu như nói đến chữ yêu, nàng không dám nói.
Triệu Bồng không biết yêu một người là như thế nào, nhưng theo tính cách của nàng, khi đã yêu có lẽ là yêu một cách oanh liệt, không bao giờ quay đầu lại.
Nhưng mà năm đó Triệu Bồng bị buộc gả cho Tần Thư Hoài, chỉ có do dự và sợ hãi.
Năm đó khi Triệu Bồng đi theo Tần Thư Hoài trở về Đại Tề cũng là bị ép buộc, bực bội, bất an, không vui.
Nàng có hơi thích Tần Thư Hoài, dù sao thì quen biết nhiều năm như vậy, ở bên nhau nhiều năm như vậy, hơn nữa Tần Thư Hoài là người ưa nhìn, tính tình cũng không tồi, không có lý do để nàng không thích. Cho nên lúc Tần Thư Hoài mười tuổi đến mười sáu tuổi, nàng luôn trêu hắn, quấy rầy hắn.
Chỉ là nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ gả cho hắn.
Thậm chí trước khi gả nàng còn tính cách ước định mình cho một vị Tướng quân Phong Tranh, tay cầm trọng binh, nếu nàng gả cho hắn ta, như vậy thì ngôi vị Hoàng đế của Triệu Ngọc sẽ càng được đảm bảo.
Nàng còn nhớ rõ ngày Hoàng đế gọi nàng và Phong Tranh vào trong điện hỏi chuyện hôn sự, Tần Thư Hoài đã chạy suốt từ học đường vào trong cung, canh giữ ở cửa cung.
Khi đó nàng không biết hắn thích nàng, nàng được Hoàng đế hứa, cũng được Phong Tranh gật đầu, hiện tại chỉ chờ thánh chỉ tứ hôn. Nàng vui vẻ ra khỏi cửa cung thì đã thấy Tần Thư Hoài đứng ở cửa chờ nàng.
Hắn vẫn còn thở hổn hển, rõ ràng đã chạy một quãng đường rất xa, nàng có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi: “Không phải ngươi đang học sao?”
“Nàng gặp Phong Tranh rồi?”
Hắn tiến lên hỏi nàng. Nàng ngẩn người, cảm thấy tin tức của người này quá nhanh, sau đó lại nghĩ người ở trong cung ai chẳng có vài cơ sở ngầm? Nàng cũng không hề giấu chuyện nàng gặp Phong Tranh cho nên nàng gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, ta sắp được tứ hôn rồi.”
“Tần Thư Hoài.” Âm thanh của nàng dịu dàng, chậm rãi nói: “Rất nhanh ta sẽ có gia đình của riêng mình, đứng vững được gót chân. Ngươi thì sao? Khi nào ngươi có thể quay về Đại Tề?”
Nói xong, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Triệu Bồng lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nàng thở dài, đi về phía trước, nghĩ Tần Thư Hoài vẫn đi theo phía sau như thường lệ, cho nên nàng cũng không có để ý, chậm rãi nói: “Nếu như ngươi không muốn quay về thì thôi, về sau A Ngọc làm Hoàng đế, ta sẽ là Trưởng Công chúa, ta sẽ quan tâm ngươi, ngươi yên tâm.”
Lúc đang nói chuyện nàng mới nhận ra Tần Thư Hoài không đi theo, nàng quay đầu lại thì thấy cả người Tần Thư Hoài đang run rẩy.
Hắn đứng tại chỗ, nắm chặt tay dưới áo.
Triệu Bồng cảm thấy tâm trạng của Tần Thư Hoài không ổn, nàng nhíu mày: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không phải nàng… nói nàng thích ta sao?”
Dường như Tần Thư Hoài rất gian nan mới mở miệng nói: “Trước kia nàng nói như vậy.”
Triệu Bồng ngẩn người, vốn dĩ nàng muốn nói thật với hắn, đó chỉ là trêu hắn thôi.
Vào năm chín tuổi, lần đầu tiên gặp hắn nàng đã nói thích hắn, lời này có thể tin được sao? Nàng cứ chơi như vậy cả một tuần, mỗi ngày hắn đều giả đứng đắn và cứng ngắt, vừa nói thích hắn, hắn đã đỏ mặt. Nàng thích hắn, thích trêu đùa hắn, chỉ thế mà thôi.
Chỉ là không biết có chuyện gì, nhìn bộ dáng run rẩy của hắn, nàng không nói lên lời, chỉ có thể quay đầu đi, đổi đề tài nói: “Thư Hoài, chúng ta bây giờ nói chuyện thích hay không thích cái gì? Nắm quyền thế ở trong tay mới là điều quan trọng, biết chưa?”
“Cho nên.” Tần Thư Hoài quay đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Nàng gả cho hắn, là vì hắn có quyền thế, phải không?”
“Nàng gả cho hắn.” Hắn tới gần nàng, Triệu Bồng cảm thấy hơi sợ hãi, không nhịn được lùi lại. Tần Thư Hoài bước từng bước đến trước mặt nàng, ép cho nàng phải dựa vào tường, không thể lùi.
Khi đó hắn cao hơn nàng nửa cái đầu, hắn vây nàng trước ngực, thấp giọng nói: “Chỉ vì bây giờ hắn có thể cho nàng nhiều thứ, phải vậy không?”
“Đúng… Đúng nhỉ?” Triệu Bồng gian nan nói. Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, hắn bình ổn sự phẫn nộ và ghen ghét của mình, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi nói: “Triệu Bồng, hiện tại ta không xứng với nàng, ta biết. Nhưng mà nàng phải biết.” Nói xong hắn chậm rãi mở to mắt, ánh mắt kiên định: “Chờ ngày ta xứng đôi với nàng, ta mặc kệ nàng gả cho Phong Tranh hay là Vương Thuần, không cần biết nàng yêu bao nhiêu người, đến lúc đó nàng phải quay về.”
Nghe thấy lời này, Triệu Bồng kinh ngạc mở to mắt,.Tần Thư Hoài nâng tay nàng lên, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng.
“Nàng là thê tử của ta.” Âm thanh của hắn khàn khàn: “Mong nàng nhớ kỹ.”
Nói xong, Tần Thư Hoài buông tay nàng ra, xoay người rời đi. Triệu Bồng đứng tại chỗ, một lúc lâu sau nàng đột nhiên phản ứng lại.
Tần Thư Hoài thích nàng?!
Cái người nghiêm túc ngày nào thấy nàng cũng đi mất, vậy mà lại thật sự thích nàng?!
Triệu Bồng bị tin tức này làm cho khiếp sợ một hồi lâu. Cả ngày hôm đó nàng đều cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy cung yến ngày hôm sau, nàng bị người ta tính kế.
Ngày đó nàng uống rượu do Hoàng hậu ban cho, cảm thấy không ổn, vội vàng để thị nữ đưa nàng về, nhưng đi được nửa đường trở về cung thì có hai cao thủ tới.
Nàng chưa từng nghĩ tới lá gan của Hoàng hậu lớn như vậy, khi đó nàng không còn sức lực, đã bị người ta khiêng vào miếu đổ nát trong lãnh cung. Hai người kéo quần áo nàng ra, đang muốn làm gì đó thì Tần Thư Hoài đã tới cứu.
Hai người kia lập tức rời đi, Tần Thư Hoài cũng không đuổi theo, vội vàng tiến lên mặc quần áo cho nàng, rồi ôm nàng vào ngực, cả người run rẩy nói: “Xin lỗi ta tới muộn, là do ta tới muộn.”
“Đi…”
Âm thanh của nàng khàn khàn, nhéo cánh tay hắn, run rẩy nói: “Nhanh chóng…”
Tần Thư Hoài lập tức bế nàng ra ngoài, cả người nàng không có sức lực, quần áo bị xé rách, sắc mặt đỏ bừng dị thường. Nàng cắn răng, cả người đang run bần bật. Nhưng mà Tần Thư Hoài vừa bế nàng, cửa bên ngoài đã bị người ta mở ra.
Suy nghĩ đầu tiên của Tần Thư Hoài là bảo vệ nàng, nhưng mà động tác này càng khiến người ngoài vững vàng suy đoán của mình.
Một số người sốt sắng đi vào, Hoàng đế, Hoàng hậu, Phong Tranh đi đằng trước. Hoàng đế vừa vào đã thấy cảnh này, hốc mắt muốn vọt ra, gầm một tiếng: “Tất cả mọi người đi xuống!” Lúc sau, một cao thủ bên người kéo Tần Thư Hoài ra.
Sau khi kéo xong liền thấy Triệu Bồng khoác áo ngoài của Tần Thư Hoài, ôm mình nằm sấp trên mặt đất.
Triệu Bồng run bần bật, quần áo trên mặt đất bị xé nát, cảnh tượng này khiến người ta mơ màng. Phong Tranh phản ứng đầu tiên, rút kiếm chỉa vào Tần Thư Hoài, tức giận nói: “Tần Thư Hoài, ta giết ngươi!”
Tần Thư Hoài lăn lộn trên mặt đất để né tránh kiếm của Phong Tranh. Triệu Bồng nghe thấy âm thanh bên cạnh, dùng móng tay kích thích lòng bàn tay khiến bản thân tỉnh táo hơn.
Hiện tại nàng phải đưa ra quyết định.
Cứu bản thân, hay là Tần Thư Hoài.
Nếu như nàng thừa nhận bản thân lén gặp Tần Thư Hoài, làm điều như vậy vào trước đêm tứ hôn với Phong Tranh, thứ đợi nàng đương nhiên là vạn kiếp bất phục. Nàng sẽ mất đi thánh ân nhiều năm giành được, hơn nữa phải gả cho Tần Thư Hoài. Mà chẳng qua Tần Thư Hoài chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, hôn sự của nàng là chỗ dựa lớn nhất cho Triệu Ngọc, gả cho Tần Thư Hoài, có nghĩa là lợi thế lớn nhất của nàng bị nàng từ bỏ rồi.
Nhưng mà nếu như nàng chỉ ra và xác nhận là Tần Thư Hoài dùng thủ đoạn muốn cưỡng ép nàng…
Bây giờ trinh tiết của nàng chưa mất, nàng còn cơ hội bàn gả cho Phong Tranh. Chỉ là Tần Thư Hoài thì sao?
Một nhân vật nhỏ có ý đồ cưỡng ép công chúa của một quốc gia, mà vị công chúa này là vị hôn thê sắp được ban chỉ của trọng thần, đối với Tần Thư Hoài đây chắc chắn là con đường chết.
Lý trí nói cho Triệu Bồng, nàng nên mở miệng.
Nhưng mà nàng nghe thấy tiếng đánh nhau, nghe thấy Tần Thư Hoài bị bắt, nghe thấy tiếng hắn rên rỉ khi bị đè xuống đất, trong đầu nàng hiện lên cảnh năng đó nàng đưa mẫu thân lên núi, hắn đứng phía sau nàng, nâng quan tài lên; năm ấy bọn họ trốn ở hố sâu do người thợ săn đào, hắn giang hai tay ôm nàng vào lồng ngực; với sự thông minh của hắn, hắn biết rõ đây là cục diện nhằm vào hai người bọn họ, nhưng mà hắn vẫn không chần chừ lao tới, đến nay vẫn chưa nói lời nào.
Vì thế nàng cũng không biết lúc đó đang suy nghĩ gì, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng đế bằng ánh mắt sáng quắc, bình tĩnh nói: “Xin phụ hoàng tứ hôn nhi thần với Thái tử Tề quốc, Tần Thư Hoài.”
Lời này vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc, Phong Tranh đột nhiên quay đầu lại: “Nàng nói cái gì?!”
“Nhi thần ngưỡng mộ Tần thái tử đã lâu, xin phụ hoàng niệm tình phụ nữ nhiều năm, thành toàn cho nhi thần.”
Triệu Bồng quỳ xuống, dập đầu thật sâu. Hoàng đế tức giận đến nỗi giơ tay chỉ vào nàng, một lúc lâu sau mới rống lên một tiếng: “Theo ngươi! Theo ý ngươi! Ngươi muốn bảo vệ hắn vậy thì hối hận cả đời!”
Nói xong, Hoàng đế mang mọi người rời đi. Triệu Bồng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Tần Thư Hoài đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
“Nàng sẽ không hối hận.” Dường như hắn cũng không nghĩ đến sự lựa chọn của nàng, gắt gao ôm nàng, khàn giọng nói: “Bồng Bồng, thứ bọn họ có thể cho nàng, sớm muộn gì ta cũng có thể cho nàng. Thứ bọn họ không thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng.”
“Triệu Bồng.” Hắn giương mắt nhìn nàng, áp trán vào trán của nàng, đôi mắt trong veo tràn đầy kiên định: “Sẽ có một ngày, ta quay lại Tề quốc, lên ngôi. Khi đó nàng sẽ ngồi bên cạnh ta, nắm lấy tay ta, chia sẻ vạn sơn vạn dặm, ngồi trên vạn người.”
“Cả đời này.” Hắn hứa với nàng: “Ta chỉ có một Triệu Bồng.”
Nàng giương mắt nhìn hắn, nghe hắn nói, nhịn không được bật cười.
Hắn không giống nàng, nàng luôn nói lời thật giả lẫn lộn, mà hắn nói là làm.
Nhưng mà lúc này, nàng muốn nói lời thật lòng.
“Tần Thư Hoài, nếu như ta chỉ muốn cứu ngươi thôi thì sao?”
“Nếu như ta không yêu ngươi, ta chỉ muốn cứu ngươi thôi?”
“Yêu ta hoặc là cứu ta.” Tần Thư Hoài chậm rãi cười: “Dù sao thì nàng vẫn là thê tử của ta.”
Đó là lần duy nhất nàng nói thật, những ngày sau đó nàng luôn cảm thấy nếu như đã qua một đời, vậy thì nói lời giả dối nhiều hơn trước cũng chưa chắc là điều gì không tốt.
Nói nhiều rồi, mọi người đều tin, thậm chí có đôi khi, bản thân Triệu Bồng cũng tin.
Nhưng mà cảnh tượng gì khiến nàng nói ra những lời như vậy? Hay là từ đầu đến cuối Tần Thư Hoài không tin?
Vì thế Tần Bồng ngồi xổm xuống, nhìn Tần Thư Hoài, ôn nhu nói: “Tần Thư Hoài, tại sao ngươi cảm thấy Triệu Bồng không yêu ngươi?”
Tần Thư Hoài nghe thấy lời này, một trận gió lạnh thổi qua, lúc này hắn mới tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn Tần Bồng trước mặt đang ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy người này vô cùng giống Triệu Bồng.
Dáng vẻ ngửa đầu nhìn hắn kia, cũng giống y hệt.
Có lẽ hắn đã tỉnh rượu được một ít, đương nhiên sẽ nhận ra hiện thực, vì vậy hắn nâng tay lên, đè huyệt Thái Dương, nhắm mắt lại, dường như đau đầu, nói: “Công chúa điện hạ đi theo ta tới nơi này sợ là đi theo lâu rồi nhỉ?”
Tần Bồng: “???”
Người này tỉnh rượu nhanh như vậy ư?
Nói xong, Tần Thư Hoài lại nói: “Đi theo ta lâu như vậy mà không khiến ta phát giác, thân thủ thật tốt.”
“Quá khen quá khen.” Tần Bồng có chút xấu hổ, đứng dậy, chào nói: “Cái kia, không có việc gì ta đi nhé.”
“Đứng lại.”
Tần Thư Hoài lạnh giọng. Tần Bồng dừng bước, quay đầu nhìn hắn, Tần Thư Hoài mở to mắt nhìn Tần Bồng.
“Khương cô nương.” Âm thanh của Tần Thư Hoài chắc chắn: “Để giả vờ làm Tứ Công chúa sợ là phí không ít công sức nhỉ?”
Tần Bồng ngẩn người. Trong lòng của Tần Thư Hoài có chút do dự, nếu như người này thật sự là Khương Y thì thật là quá mưu mô, cũng quá biết ngụy trang.
Sau khi Tần Bồng đến nghĩa trang Khương gia, Tần Thư Hoài đã hoài nghi.
Trước kia Tần Bồng là một nữ nhân hay khóc, bây giờ Tần Bồng lại biết võ.
Năm đó sau khi Khương Y chết, thi thể đã bị Bạch Chỉ mang đi, mà hiện giờ Bạch Chỉ lại xuất hiện ở bên người Tần Bồng, xác của Khương Y cũng không thấy đâu.
Vương Kha là người của hắn, quen biết hai nữ nhân là Khương Y và Triệu Bồng, Triệu Bồng đã chết, như vậy chỉ có thể là Khương Y.
Đủ loại dấu hiệu đều hướng về Tần Bồng có khả năng chính là Khương Y.
Năm đó Bạch Chỉ là khách khanh của Khương gia, nếu như Khương Y năm đó biết hắn muốn giết nàng ta thì sẽ giả chết chạy thoát, sau đó để Bạch Chỉ trộm đi thi thể, mà sau khi sống lại, nghĩ cách đổi bản thân thành Tần Bồng, dựa vào sự chỉ điểm của Bạch Chỉ bắt chước Triệu Bồng mê hoặc hắn, mượn thân phận Tần Bồng kiềm chế hắn…
Nếu như suy nghĩ từ góc độ này, rất nhiều chuyện nghĩ không ra có thể thuận lý thành chương.
Vì thế Tần Thư Hoài chắc chắn tất nhiên Tần Bồng chính là Khương Y.
Nhưng mà giờ phút này phản ứng của Tần Bồng lại ngoài dự đoán của Tần Thư Hoài, nhìn dáng vẻ của nàng ta, dường như thật sự không hiểu tại sao hắn nói như vậy.
Mà sự khó hiểu của Tần Bồng nằm ở chỗ, hắn không cảm thấy nàng giống Triệu Bồng mà ngược lại cảm thấy nàng là Khương Y?!!
Quả nhiên hắn không thật lòng với Triệu Bồng!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.