Chương 3
Mặc Thư Bạch
13/09/2020
Bởi vì xuất thân là công chúa hoàng thất, Triệu Bồng kế thừa ký ức của Tần Bồng, nên nàng đối với vị đệ đệ kia đặc biệt chú ý.
Mẫu thân Tần Bồng tương đối kỳ lạ, thời trẻ bằng vào mỹ mạo nên từng có một đợt ân sủng, vì thế mà có Tần Bồng. Năm Tần Bồng mười sáu tuổi bằng sự ân sủng của trượng phu nàng là Vệ Dương mà Tần Bồng có thêm vị đệ đệ nữa, là hoàng tử nhỏ nhất- Tần Minh.
Bởi vì sinh con quá muộn, Thái Tử đã gần 30 tuổi, Tần Minh chỉ mới có chín tuổi, nên không ai nghĩ rằng Tần Minh sẽ là một mối đe dọa nhưng bởi vì không quen nhìn Thục mỹ nhân được sủng ái, nên Hoàng hậu đã dùng một chút thủ đoạn, đem Thục mỹ nhân cùng Tần Minh ra khỏi cung, tìm một lí do để canh giữ hoàng lăng.
Tần Bồng an an ổn ổn ở chùa Hộ Quốc tu Phật, nàng không có giao tiếp nhiều với vị đệ đệ này, họ chỉ gặp nhau trong các ngày lễ, tết hay thời điểm vào cung nhưng bởi vì Triệu Bồng vừa tiếp nhận ký ức của Tần Bồng nên Tần Minh vừa xuất hiện Triệu Bồng liền lập tức nhận ra.
Tần Minh giờ phút này không ở hoàng lăng, tất nhiên là đã có đại sự xảy ra rồi. Tuy rằng Triệu Bồng hạ quyết tâm một lòng về Bắc Yến nhưng phải có tiền đề là nàng còn sống để trở về.
Triệu Bồng đem ánh mắt rơi xuống trên mặt Đổng Vưu, thanh âm lạnh lẽo nói: "Sao lại thế này?"
Đổng Vưu hơi sửng sốt, lập tức phát hiện khí thế bất đồng hiện giờ của Tần Bồng so với trước kia. Trước kia tính tình của Tần Bồng vâng vâng dạ dạ, vốn dĩ khi mang theo Tần Minh đến đây, hắn còn lo nàng sẽ nhát gan lo lắng sợ phiền phức. Mà bây giờ nhìn bộ dáng trấn định của Tần Bồng, trong lòng Đổng Vưu an tâm hơn chút, lập tức nói: "Lúc trước Tam hoàng tử tạo phản, liên hợp với Hoàng hậu vây khốn cung thành, hẳn là điện hạ nghe được tin rồi?"
Triệu Bồng nghe tin ấy, trong lòng liền bùng nổ tức giận.
Biết được?
Chuyện lớn như vậy, Tần Bồng thật sự là một! Tin! Đều! Không biết!!
Thật sự là trở thành ngốc tử đến tu Phật, an an ổn ổn nằm ở chùa Hộ Quốc, cái gì cũng mặc kệ.
Nhưng giờ phút này cũng không phải thời điểm để truy cứu, nàng ngồi ở trên ghế, ánh mắt dừng ở trên người Tần Minh lãnh đạm nói: "Có chuyện gì ngươi nói thẳng ra đi."
"Ban đêm của ngày hôm qua, Hoài An vương đánh vào cung, sáng nay các lão nhân trong cũng truyền tin tới nói Hoàng hậu nương nương một phen hỏa thiêu cung điện, các hoàng tử đều bị thiêu chết rồi. Hiện giờ huyết mạch của bệ hạ chỉ còn lại có thập lục điện hạ. Nương nương phỏng đoán, nếu Hoài An vương thật sự có tâm tư mưu phản, tiểu điện hạ sợ là không xong nên lão nô liền nghĩ đưa tiểu hoàng tử đến nơi này của ngài..."
Nói xong, Đổng Vưu lặng lẽ liếc mắt đánh giá Tần Bồng một cái, thấy thần sắc nàng bình tĩnh, không có nửa phần kinh hoảng, hoàn toàn không có sự hoảng loạn lo sợ như hắn phỏng đoán.
Trong lòng Đổng Vưu lộp bộp một chút, nhất thời không rõ ý tứ của Tần Bồng, lập tức quỳ xuống, nôn nóng nói: "Điện hạ, nương nương thật sự là không có cách nào. Tiểu điện hạ là đệ đệ ruột của ngài, nếu ngài mặc kệ hắn, thật sự không ai quản được nữa."
"Ta cũng muốn quản."
Triệu Bồng hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt: "Nhưng ta quản được sao? Ngươi đều biết ta là tỷ tỷ của hắn, chẳng lẽ Hoài An vương không biết?"
Triệu Bồng nhắc đến cái tên này, trong lòng như cũ nhịn không được có điểm lay động. Nhưng nàng đè lại suy nghĩ hỗn loạn của chính mình, không thèm nghĩ tới quan hệ của nàng cùng Tần Thư Hoài, suy nghĩ xem hiện giờ nên làm cái gì.
Chạy là không thể chạy được rồi, nếu Tần Thư Hoài thật sự tồn tại sát tâm, lấy khả năng của hắn, bọn họ giờ phút này không có khả năng chạy trốn được.
Nếu muốn làm Tần Thư Hoài không tồn tại sát tâm, phải làm sao bây giờ?
Triệu Bồng nhanh chóng suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi Đổng Vưu: "Hiện giờ tình thế Bắc Yến như thế nào? Ai đang là hoàng đế? Quốc lực như thế nào? Gần đây triều chính có xảy ra đại sự gì không? Còn có hướng đi của những tiểu quốc phía Nam như thế nào? Trần quốc có an ổn không?"
Đổng Vưu nghe được Triệu Bồng hỏi những điều này, không khỏi có chút nôn nóng: "Điện hạ, lửa sém đến lông mày rồi, ngài hỏi cái này làm cái gì vậy? Vẫn là đưa tiểu điện hạ chạy nhanh thôi......"
"Ta hỏi ngươi thì ngươi liền đáp đi, bổn cung làm việc, một nô tài như người còn muốn chỉ dạy ta ư?!"
Triệu Bồng hét to ra tiếng, Đổng Vưu chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của Tần Bồng, phảng phất là một vị công chúa tôn quý vô song, mang theo ngạo khí bức người, làm người ta phủ phục xưng thần. Đổng Vưu bị khí thế Triệu Bồng ngăn chặn, tuy rằng không quá nguyện ý, lại vẫn nói lên thế cục gần đây cùng Triệu Bồng.
Bắc Yến, Triệu Ngọc kế thừa ngôi vị hoàng đế, chăm lo việc nước, hiện giờ phát triển không ngừng, thực lực từ từ cường đại, là một kình địch lớn của Tề Quốc.
Mà phía nam các tiểu quốc đều bị Vệ Diễn đè nặng ở biên cảnh, hẳn là nhất thời không có tâm tư làm phản, nhưng khả năng tùy thời nổi dậy cũng là một nhân tố khiến người ta bất an.
Nói cách khác, hiện giờ Tần Thư Hoài nếu xưng đế, cần phải dẹp được hai chướng ngại vật đó.
Đầu tiên là việc quốc gia đại loạn, Hoặc Tần Thư Hoài có năng lực thông thiên một tay ổn định thế cục, không cho Tề Quốc thừa dịp biên cảnh hỗn loạn mà làm việc xằng bậy, hoặc hắn không màng đến sinh tử của quốc gia, tình nguyện cắt đất để lên ngôi hoàng đế.
Nhưng rất rõ ràng, Tần Thư Hoài đều sẽ không chọn hai con đường đó, hắn không có năng lực thông thiên, nhưng cũng không phải là hôn quân. Cho nên chướng ngại này, Tần Thư Hoài không thể khắc phục được nó.
Thứ hai là Vệ Diễn.
Tần Thư Hoài tay nắm phân nửa quân đội của phương Bắc, hiện giờ phía bắc bản đồ của Tề Quốc hầu như hắn đã đánh chiếm nhưng quân đội phía nam lại thuộc về Vệ Diễn. Mà Vệ Diễn lại là thúc thúc của Tần Bồng.
Vì thế quan hệ giữa Tần Bồng cùng Vệ Diễn liền trở nên quan trọng nhất. Nếu Tần Bồng và Vệ Diễn có mối quan hệ tốt, như vậy tất nhiên Vệ Diễn sẽ đứng về phía Tần Minh. Nếu Tần Thư Hoài đăng cơ thì mọi việc sẽ không được suôn sẻ cho lắm.
Mẫu thân Tần Bồng tương đối kỳ lạ, thời trẻ bằng vào mỹ mạo nên từng có một đợt ân sủng, vì thế mà có Tần Bồng. Năm Tần Bồng mười sáu tuổi bằng sự ân sủng của trượng phu nàng là Vệ Dương mà Tần Bồng có thêm vị đệ đệ nữa, là hoàng tử nhỏ nhất- Tần Minh.
Bởi vì sinh con quá muộn, Thái Tử đã gần 30 tuổi, Tần Minh chỉ mới có chín tuổi, nên không ai nghĩ rằng Tần Minh sẽ là một mối đe dọa nhưng bởi vì không quen nhìn Thục mỹ nhân được sủng ái, nên Hoàng hậu đã dùng một chút thủ đoạn, đem Thục mỹ nhân cùng Tần Minh ra khỏi cung, tìm một lí do để canh giữ hoàng lăng.
Tần Bồng an an ổn ổn ở chùa Hộ Quốc tu Phật, nàng không có giao tiếp nhiều với vị đệ đệ này, họ chỉ gặp nhau trong các ngày lễ, tết hay thời điểm vào cung nhưng bởi vì Triệu Bồng vừa tiếp nhận ký ức của Tần Bồng nên Tần Minh vừa xuất hiện Triệu Bồng liền lập tức nhận ra.
Tần Minh giờ phút này không ở hoàng lăng, tất nhiên là đã có đại sự xảy ra rồi. Tuy rằng Triệu Bồng hạ quyết tâm một lòng về Bắc Yến nhưng phải có tiền đề là nàng còn sống để trở về.
Triệu Bồng đem ánh mắt rơi xuống trên mặt Đổng Vưu, thanh âm lạnh lẽo nói: "Sao lại thế này?"
Đổng Vưu hơi sửng sốt, lập tức phát hiện khí thế bất đồng hiện giờ của Tần Bồng so với trước kia. Trước kia tính tình của Tần Bồng vâng vâng dạ dạ, vốn dĩ khi mang theo Tần Minh đến đây, hắn còn lo nàng sẽ nhát gan lo lắng sợ phiền phức. Mà bây giờ nhìn bộ dáng trấn định của Tần Bồng, trong lòng Đổng Vưu an tâm hơn chút, lập tức nói: "Lúc trước Tam hoàng tử tạo phản, liên hợp với Hoàng hậu vây khốn cung thành, hẳn là điện hạ nghe được tin rồi?"
Triệu Bồng nghe tin ấy, trong lòng liền bùng nổ tức giận.
Biết được?
Chuyện lớn như vậy, Tần Bồng thật sự là một! Tin! Đều! Không biết!!
Thật sự là trở thành ngốc tử đến tu Phật, an an ổn ổn nằm ở chùa Hộ Quốc, cái gì cũng mặc kệ.
Nhưng giờ phút này cũng không phải thời điểm để truy cứu, nàng ngồi ở trên ghế, ánh mắt dừng ở trên người Tần Minh lãnh đạm nói: "Có chuyện gì ngươi nói thẳng ra đi."
"Ban đêm của ngày hôm qua, Hoài An vương đánh vào cung, sáng nay các lão nhân trong cũng truyền tin tới nói Hoàng hậu nương nương một phen hỏa thiêu cung điện, các hoàng tử đều bị thiêu chết rồi. Hiện giờ huyết mạch của bệ hạ chỉ còn lại có thập lục điện hạ. Nương nương phỏng đoán, nếu Hoài An vương thật sự có tâm tư mưu phản, tiểu điện hạ sợ là không xong nên lão nô liền nghĩ đưa tiểu hoàng tử đến nơi này của ngài..."
Nói xong, Đổng Vưu lặng lẽ liếc mắt đánh giá Tần Bồng một cái, thấy thần sắc nàng bình tĩnh, không có nửa phần kinh hoảng, hoàn toàn không có sự hoảng loạn lo sợ như hắn phỏng đoán.
Trong lòng Đổng Vưu lộp bộp một chút, nhất thời không rõ ý tứ của Tần Bồng, lập tức quỳ xuống, nôn nóng nói: "Điện hạ, nương nương thật sự là không có cách nào. Tiểu điện hạ là đệ đệ ruột của ngài, nếu ngài mặc kệ hắn, thật sự không ai quản được nữa."
"Ta cũng muốn quản."
Triệu Bồng hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt: "Nhưng ta quản được sao? Ngươi đều biết ta là tỷ tỷ của hắn, chẳng lẽ Hoài An vương không biết?"
Triệu Bồng nhắc đến cái tên này, trong lòng như cũ nhịn không được có điểm lay động. Nhưng nàng đè lại suy nghĩ hỗn loạn của chính mình, không thèm nghĩ tới quan hệ của nàng cùng Tần Thư Hoài, suy nghĩ xem hiện giờ nên làm cái gì.
Chạy là không thể chạy được rồi, nếu Tần Thư Hoài thật sự tồn tại sát tâm, lấy khả năng của hắn, bọn họ giờ phút này không có khả năng chạy trốn được.
Nếu muốn làm Tần Thư Hoài không tồn tại sát tâm, phải làm sao bây giờ?
Triệu Bồng nhanh chóng suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi Đổng Vưu: "Hiện giờ tình thế Bắc Yến như thế nào? Ai đang là hoàng đế? Quốc lực như thế nào? Gần đây triều chính có xảy ra đại sự gì không? Còn có hướng đi của những tiểu quốc phía Nam như thế nào? Trần quốc có an ổn không?"
Đổng Vưu nghe được Triệu Bồng hỏi những điều này, không khỏi có chút nôn nóng: "Điện hạ, lửa sém đến lông mày rồi, ngài hỏi cái này làm cái gì vậy? Vẫn là đưa tiểu điện hạ chạy nhanh thôi......"
"Ta hỏi ngươi thì ngươi liền đáp đi, bổn cung làm việc, một nô tài như người còn muốn chỉ dạy ta ư?!"
Triệu Bồng hét to ra tiếng, Đổng Vưu chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của Tần Bồng, phảng phất là một vị công chúa tôn quý vô song, mang theo ngạo khí bức người, làm người ta phủ phục xưng thần. Đổng Vưu bị khí thế Triệu Bồng ngăn chặn, tuy rằng không quá nguyện ý, lại vẫn nói lên thế cục gần đây cùng Triệu Bồng.
Bắc Yến, Triệu Ngọc kế thừa ngôi vị hoàng đế, chăm lo việc nước, hiện giờ phát triển không ngừng, thực lực từ từ cường đại, là một kình địch lớn của Tề Quốc.
Mà phía nam các tiểu quốc đều bị Vệ Diễn đè nặng ở biên cảnh, hẳn là nhất thời không có tâm tư làm phản, nhưng khả năng tùy thời nổi dậy cũng là một nhân tố khiến người ta bất an.
Nói cách khác, hiện giờ Tần Thư Hoài nếu xưng đế, cần phải dẹp được hai chướng ngại vật đó.
Đầu tiên là việc quốc gia đại loạn, Hoặc Tần Thư Hoài có năng lực thông thiên một tay ổn định thế cục, không cho Tề Quốc thừa dịp biên cảnh hỗn loạn mà làm việc xằng bậy, hoặc hắn không màng đến sinh tử của quốc gia, tình nguyện cắt đất để lên ngôi hoàng đế.
Nhưng rất rõ ràng, Tần Thư Hoài đều sẽ không chọn hai con đường đó, hắn không có năng lực thông thiên, nhưng cũng không phải là hôn quân. Cho nên chướng ngại này, Tần Thư Hoài không thể khắc phục được nó.
Thứ hai là Vệ Diễn.
Tần Thư Hoài tay nắm phân nửa quân đội của phương Bắc, hiện giờ phía bắc bản đồ của Tề Quốc hầu như hắn đã đánh chiếm nhưng quân đội phía nam lại thuộc về Vệ Diễn. Mà Vệ Diễn lại là thúc thúc của Tần Bồng.
Vì thế quan hệ giữa Tần Bồng cùng Vệ Diễn liền trở nên quan trọng nhất. Nếu Tần Bồng và Vệ Diễn có mối quan hệ tốt, như vậy tất nhiên Vệ Diễn sẽ đứng về phía Tần Minh. Nếu Tần Thư Hoài đăng cơ thì mọi việc sẽ không được suôn sẻ cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.