Chương 10: Chương 6.2
Mặc Thư Bạch
13/09/2020
Tố trang các là nơi vào năm khi vẫn còn là Đổng Uyển Di liền biết đến
cửa tiệm này, chủ tiệm am hiểu bảo dưỡng, lén cùng Tần Bồng giao tình
rất tốt, vật phẩm cũng rất được lòng nàng. Mỗi khi trong lòng nàng khó
chịu liền đến Tố trang các lựa chọn mua đồ.
Hiện giờ Tần Bồng vẫn giữ tình tính này, tới Tố trang các, lựa một ít vật phẩm, nàng chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc nói: "Lão bản, ta muốn mua một hộp 'Xuân Vũ'."
Đây là giọng nam rất trong trẻo, không quá từ tính mà mang theo chút của dáng vẻ thư sinh ôn hòa, vừa nghe liền biết là một người tính tình rất tốt.
Tần Bồng chợt quay đầu lại, liền thấy một thanh niên đứng trước quầy, hắn mặc một thân y phục màu đen, tóc dùng dây buộc lại, bên hông treo một mảnh ngọc bội, ngọc bội còn thắt một sợi dây màu đỏ đã sớm cũ cùng một yêu bài.
Cách ăn mặc cùng khí chất không hợp nhau, rõ ràng dáng người thư sinh nhưng lại học cách ăn mặc của võ tướng, làm người khác đều nhịn không được mà quay đầu lại nhìn hắn.
Cô nương tại quầy rõ ràng có biết hắn, cười trêu ghẹo nói: "Lục đại nhân mỗi tháng đều phải mua một hộp 'Xuân Vũ', vẫn là đưa cho cô nương kia sao?"
Nghe được lời bông đùa, người nọ cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Đúng rồi."
Tần Bồng ở bên cạnh lẳng lặng nghe, nắm hộp phấn trong tay quen buông xuống.
Người này tên là Lục Hữu, nàng có biết hắn.
Năm đó khi nàng vừa trọng sinh vào người của Khương Y, từng ở trên chiến trường cứu một tiểu tử chính là Lục Hữu. Lục Hữu vốn xuất thân từ danh môn nhưng tổ phụ bị bỏ tù vì liên quan đến chính trị, cả nhà đều bị liên lụy theo, hắn vốn dĩ đã bị biếm đến biên giới, làm người đứng đầu hàng binh kết quả suýt nữa chết trong trận đánh đầu tiên.
Làm Khương Y- Tần Bồng chăm sóc hắn một tháng, sau đó thiếu niên này liền kiên trì cùng nàng vượt lửa qua sông, báo đáp ân tình. Vừa lúc Khương Y mới gả cho Tần Thư Hoài, Tần Bồng muốn sắp xếp nhân thủ bên ngoài vào phủ của Tần Thư Hoài, liền nói với Lục Hữu bảo hắn đi tìm Tần Thư Hoài.
Cũng không biết Lục Hữu làm như thế nào, chờ thời điểm gặp lại, Lục Hữu đã là thị vệ của Tần Thư Hoài. Tần Bồng thấy hắn có bản lĩnh, liền đưa tiền cho hắn ta, để hắn nghĩ cách phát triển thế lực của mình.
Kết quả Lục Hữu còn chưa trưởng thành để nàng có thể sử dụng được, nàng liền chết rồi.
Chờ sau khi trọng sinh thành Đổng Uyển Di, thứ nhất là khi nàng bị tê liệt, không thể gặp được nam nhân bên ngoài. Thứ hai là khi đó Lục Hữu vẫn còn cố gắng trở nên mạnh mẽ, nàng cũng chưa có chỗ yêu cầu để hắn làm gì, vì vậy cũng không có liên lạc với hắn.
Chính là hiện giờ......
Tần Bồng cân nhắc một lát, trước khi Lục Hữu xoay người chuẩn bị rời đi, nàng đột nhiên gọi hắn lại:" Công tử."
Nàng đột ngột kêu lên khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, sắc mặt Lục Hữu lạnh băng, Tần Bồng không thèm để ý mỉm cười, đi lên trước nói: "Công tử có biết, 'Xuân Vũ' của Tố trang các nàng, cần tô thêm son 'San Hô' mới đẹp hơn, nếu đã là mua cho cô nương, ngài không ngại mua thêm một bộ đi."
Nghe được lời này, thần sắc Lục Hữu vẫn lạnh nhạt nhưng trong mắt mang thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Năm đó khi nàng vẫn còn là Khương Y, đều rất thích 'Xuân Vũ' và 'San Hô', khi đó Lục Hữu luôn lặng lẽ đến nhìn nàng, mỗi tháng một lần, đúng giờ giống như quỳ thủy đến vậy. Mỗi lần tới, hắn liền mua một bộ như vậy đưa tới, bởi vì biết nàng thích.
Sợ Lục Hữu chưa thông suốt, Tần Bồng tiếp tục nói: "Còn có, sủi cao tôm của Linh Lung tửu lầu trên đường Chu Tước đều rất được các cô nương yêu thích, công tử không ngại mang nàng đến ăn vài lần, nói không chừng liền ôm được mỹ nhân về đây."
Sự yêu thích giống như của Khương Y năm đó, nếu nói một cái chỉ là trùng hợp, nhưng nói đến sủi cảo tôm tại Linh Lung lầu như vậy, dù Lục Hữu trì độn, cũng nghe hiểu ý tứ của Tần Bồng.
Nàng biết Khương Y hơn nữa cô ấy đang thông báo điều này.
Lục Hữu nắm chặt hộp phấn trong tay khẽ run nhè nhẹ, hắn khắc chế chính mình, gật đầu nói: "Cô nương có tâm, là chính mình cũng thích món ăn đó sao?"
"Vâng." Tần Bồng khẽ cười nói: "Gần đây đặc biệt thích ăn sủi cảo tôm, chờ một lát mua đồ xong đồ, liền đi nơi đó ăn cơm trưa."
"Tốt," Lục Hữu gật gật đầu: "Lần sau, ta cũng mang nàng đi nếm thử."
Nói xong, Lục Hữu liền chắp tay nói: "Tại hạ cáo từ."
Chờ Lục Hữu đi rồi, cô nương bán phấn bên cạnh cười nói: "Cô nương hẳn là đã lâu chưa tới tiệm đúng không?"
"A?" Tần Bồng ngẩng đầu lên, cô nương ấy đem mở 'Xuân Vũ' ra cho Tần Bồng: "Trong tiệm chúng ta, hơn nửa năm đã không bán son môi 'San Hô' nữa rồi."
Tần Bồng: "......"
Hiện giờ Tần Bồng vẫn giữ tình tính này, tới Tố trang các, lựa một ít vật phẩm, nàng chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc nói: "Lão bản, ta muốn mua một hộp 'Xuân Vũ'."
Đây là giọng nam rất trong trẻo, không quá từ tính mà mang theo chút của dáng vẻ thư sinh ôn hòa, vừa nghe liền biết là một người tính tình rất tốt.
Tần Bồng chợt quay đầu lại, liền thấy một thanh niên đứng trước quầy, hắn mặc một thân y phục màu đen, tóc dùng dây buộc lại, bên hông treo một mảnh ngọc bội, ngọc bội còn thắt một sợi dây màu đỏ đã sớm cũ cùng một yêu bài.
Cách ăn mặc cùng khí chất không hợp nhau, rõ ràng dáng người thư sinh nhưng lại học cách ăn mặc của võ tướng, làm người khác đều nhịn không được mà quay đầu lại nhìn hắn.
Cô nương tại quầy rõ ràng có biết hắn, cười trêu ghẹo nói: "Lục đại nhân mỗi tháng đều phải mua một hộp 'Xuân Vũ', vẫn là đưa cho cô nương kia sao?"
Nghe được lời bông đùa, người nọ cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Đúng rồi."
Tần Bồng ở bên cạnh lẳng lặng nghe, nắm hộp phấn trong tay quen buông xuống.
Người này tên là Lục Hữu, nàng có biết hắn.
Năm đó khi nàng vừa trọng sinh vào người của Khương Y, từng ở trên chiến trường cứu một tiểu tử chính là Lục Hữu. Lục Hữu vốn xuất thân từ danh môn nhưng tổ phụ bị bỏ tù vì liên quan đến chính trị, cả nhà đều bị liên lụy theo, hắn vốn dĩ đã bị biếm đến biên giới, làm người đứng đầu hàng binh kết quả suýt nữa chết trong trận đánh đầu tiên.
Làm Khương Y- Tần Bồng chăm sóc hắn một tháng, sau đó thiếu niên này liền kiên trì cùng nàng vượt lửa qua sông, báo đáp ân tình. Vừa lúc Khương Y mới gả cho Tần Thư Hoài, Tần Bồng muốn sắp xếp nhân thủ bên ngoài vào phủ của Tần Thư Hoài, liền nói với Lục Hữu bảo hắn đi tìm Tần Thư Hoài.
Cũng không biết Lục Hữu làm như thế nào, chờ thời điểm gặp lại, Lục Hữu đã là thị vệ của Tần Thư Hoài. Tần Bồng thấy hắn có bản lĩnh, liền đưa tiền cho hắn ta, để hắn nghĩ cách phát triển thế lực của mình.
Kết quả Lục Hữu còn chưa trưởng thành để nàng có thể sử dụng được, nàng liền chết rồi.
Chờ sau khi trọng sinh thành Đổng Uyển Di, thứ nhất là khi nàng bị tê liệt, không thể gặp được nam nhân bên ngoài. Thứ hai là khi đó Lục Hữu vẫn còn cố gắng trở nên mạnh mẽ, nàng cũng chưa có chỗ yêu cầu để hắn làm gì, vì vậy cũng không có liên lạc với hắn.
Chính là hiện giờ......
Tần Bồng cân nhắc một lát, trước khi Lục Hữu xoay người chuẩn bị rời đi, nàng đột nhiên gọi hắn lại:" Công tử."
Nàng đột ngột kêu lên khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, sắc mặt Lục Hữu lạnh băng, Tần Bồng không thèm để ý mỉm cười, đi lên trước nói: "Công tử có biết, 'Xuân Vũ' của Tố trang các nàng, cần tô thêm son 'San Hô' mới đẹp hơn, nếu đã là mua cho cô nương, ngài không ngại mua thêm một bộ đi."
Nghe được lời này, thần sắc Lục Hữu vẫn lạnh nhạt nhưng trong mắt mang thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Năm đó khi nàng vẫn còn là Khương Y, đều rất thích 'Xuân Vũ' và 'San Hô', khi đó Lục Hữu luôn lặng lẽ đến nhìn nàng, mỗi tháng một lần, đúng giờ giống như quỳ thủy đến vậy. Mỗi lần tới, hắn liền mua một bộ như vậy đưa tới, bởi vì biết nàng thích.
Sợ Lục Hữu chưa thông suốt, Tần Bồng tiếp tục nói: "Còn có, sủi cao tôm của Linh Lung tửu lầu trên đường Chu Tước đều rất được các cô nương yêu thích, công tử không ngại mang nàng đến ăn vài lần, nói không chừng liền ôm được mỹ nhân về đây."
Sự yêu thích giống như của Khương Y năm đó, nếu nói một cái chỉ là trùng hợp, nhưng nói đến sủi cảo tôm tại Linh Lung lầu như vậy, dù Lục Hữu trì độn, cũng nghe hiểu ý tứ của Tần Bồng.
Nàng biết Khương Y hơn nữa cô ấy đang thông báo điều này.
Lục Hữu nắm chặt hộp phấn trong tay khẽ run nhè nhẹ, hắn khắc chế chính mình, gật đầu nói: "Cô nương có tâm, là chính mình cũng thích món ăn đó sao?"
"Vâng." Tần Bồng khẽ cười nói: "Gần đây đặc biệt thích ăn sủi cảo tôm, chờ một lát mua đồ xong đồ, liền đi nơi đó ăn cơm trưa."
"Tốt," Lục Hữu gật gật đầu: "Lần sau, ta cũng mang nàng đi nếm thử."
Nói xong, Lục Hữu liền chắp tay nói: "Tại hạ cáo từ."
Chờ Lục Hữu đi rồi, cô nương bán phấn bên cạnh cười nói: "Cô nương hẳn là đã lâu chưa tới tiệm đúng không?"
"A?" Tần Bồng ngẩng đầu lên, cô nương ấy đem mở 'Xuân Vũ' ra cho Tần Bồng: "Trong tiệm chúng ta, hơn nửa năm đã không bán son môi 'San Hô' nữa rồi."
Tần Bồng: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.