Chương 38: Hogwarts chạy như điên
Quyển Quyển Lại Xoa Xoa
30/06/2020
_ Chúng mày đã nghe tin gì chưa?
_ Là chuyện kia ấy hử?
_ Mèn ơi… Potter! Là Potter kìa!
Ngay khi Harry leo lên tàu tốc hành Hogwarts thì đã có vài ánh mắt không kiềm chế nổi gắn chặt lên người cậu. Khác với bình thường, những ánh mắt này phần lớn đến từ tụi học sinh nhà Slytherin. Theo như lời Draco nói với cậu thì phản ứng như thế mới là bình thường.
_ Ai bảo mày là người thừa kế của nhà Potter chớ? Làm hậu duệ duy nhất, mày ở độ tuổi vị thành niên đã được đặc cách lên làm người đứng đầu dòng họ rồi.
Thiếu niên bạch kim đã bình luận thế đấy. Cuối cùng hắn còn nở nụ cười giả vờ giả vịt với Hufflepuff.
_ Đầu Thẹo, làm cho giỏi nha. Mặc dù tao rất lấy làm hoài nghi điều đó!
Thật ra cậu cũng hoài nghi lắm chứ bộ!
Harry nghĩ thầm. Giao tiếp với mấy quý tộc này, rồi thì chơi trò lươn lẹo giả dối của tụi nhà rắn này, ôi thôi, những chuyện này mới rắc rối làm sao. Nói thật, Harry không hiểu biết chút xíu xiu nào về danh tiếng của nhà Potter, lại càng không rõ mối liên hệ ngầm trong giới quý tộc. Merlin mới biết họ hóng hớt được từ đâu ra, cậu mới chỉ quay về nhà có một chuyến mà ngay ngày hôm sau, đám người kia đã biết Đức bé Sống sót “đi hoang” bao lâu rốt cuộc đã nhận tổ tiên!
Lại còn là “rốt cuộc” nữa chớ!
Lửng con mắt xanh biếc cáu kỉnh nghĩ. Con rắn bạch kim kia chắc chắn biết chuyện gì đang diễn ra, thế nhưng hắn lựa chọn đứng ngoài, cười cợt cậu vô tri. Merlin biết ngày thứ hai Harry thức dậy nhận được thiệp mời từ mấy cô nàng quý sờ tộc chưa có hôn ước, đã khủng hoảng cỡ nào không?
Harry bĩu môi, quên rớt những tầm mắt tò mò hay thăm dò. Cậu theo thói quen đi tới toa xe phía cuối. Hermione và Ron đã tới trước Harry. Cậu bạn tóc đỏ đang nhai nhồm nhoàm kẹo chú Sirius đã chuẩn bị sẵn cho ba đứa, trong tay còn ôm cả mớ kẹo khác. Con rắn nhỏ Oprah nằm bên cạnh cũng giương cái đuôi lên cao, ăn uống đặc biệt ra sức, không chịu thua kém tí nào.
_ Harry.
Con rắn nhỏ ậm ờ một tiếng chào hỏi rồi nhân tiện nuốt nốt cái chân cuối cùng của con ếch Sôcôla. Hermione đang dựa vào cửa sổ đọc báo thì ngẩng đầu lên nhìn cậu. Cái tay còn lại rảnh rỗi của cô nàng thi thoảng vuốt ve con Crookshanks mới mua từ tiệm thú nuôi. Bên ngoài cửa sổ, chú Sirius đặt hai tay bên mép làm thành cái ống loa hét lên với tụi nó. Tiếng nói của chú bay vào trong toa xe, rõ mồm một.
_ Mấy đứa nhớ phải giữ sức khỏe đó! Đêm nay sẽ có một niềm vui bất ngờ đang chờ mấy đứa!
Harry vẫy tay chào tạm biệt. Bóng dáng của chú Sirius nhỏ dần khi đoàn tàu bắt đầu khởi hành. Cậu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi cho tới khi hình ảnh của chú Sirius biến mất hoàn toàn mới thôi.
Ron nói chuyện trong khi cứ nhét kẹo vào miệng không ngừng.
_ Chẳng lẽ là chuyện chú Lupin sẽ trở thành giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của tụi mình? Tuyệt vời hén! Rốt cùng đã tống cổ được thằng cha Lockhart đầu bò!
Hermione la toáng lên:
_ Ronald Weasley! Làm phiền bồ nuốt cái thứ trong miệng trước rồi hãy mở miệng nói chuyện được không?
Cơn mưa nước miếng của cậu bạn tóc đỏ đã văng hết lên trang bìa của tờ Nhật báo Tiên tri trong tay Hermione, và, đương nhiên, ảnh chân dung của Lockhart “hứng” hết sạch.
Harry đọc lướt qua cái tiêu đề.
_ Chàng hoàng tử của những vở kịch – Nụ cười của chàng mãi mãi quyến rũ? Mèn ơi, cái trò này quá hợp rơ với hắn. Nói thiệt đây là cái ưu điểm duy nhất Lockhart có.
Tóc xoăn dạy học chưa được một nửa học kỳ đã bị Voldemort khống chế, thiếu chút nữa ngỏm củ tỏi. Tiếp đó hắn xin cụ Dumbledore cho từ chức và không bao lâu sau, hắn dường như tìm được niềm đam mê lớn lao hơn cả công việc viết sách. Lockhart bắt đầu háo hức dàn dựng một loạt các cuốn tự truyện của hắn lên sân khấu kịch mà không biết mệt mỏi.
Hermione nhìn theo tầm mắt của Harry, lắc đầu nói:
_ Đầu bò thì mãi là đầu bò. Lúc trước mình đúng là bị mù!
_ Là tại Lockhart giỏi lừa phỉnh người ta ấy chứ!
Cậu chàng tóc đỏ nhanh nhẹn nói leo. Khi thấy hai đứa bạn đều im lặng nhìn mình thì cậu chàng sửng sốt hỏi:
_ Có chuyện gì thế?
_ Đâu có đâu.
Harry hiền lành lắc đầu. Tất cả đều bình thường mà, nhỉ?… Chỉ ngoại trừ mỗi nước miếng trên mặt Hermione thôi.
Khi đoàn tàu dừng lại ở ga Hogsmeade thì trời vừa sẩm tối. Tóc đỏ bị dạy dỗ một trận ra trò thì đã học ngoan, mặt mũi xanh mét, ủ rũ đi theo sau hai đứa bạn. Tụi nó vừa xuống sân ga thì cơn mưa rủ xuống những tấm màn lạnh giá. Đám học trò xô đẩy nhau, vừa mệt vừa đói lả nên đứa nào cũng muốn nhanh về tới tòa thành. Lão Hagrid đứng ở tuốt đầu kia của sân ga, gào qua đám đông với tụi Harry:
_ Ba đứa bây khỏe hết hả?
Harry chỉ kịp giơ tay vẫy chào một cái, rồi tụi nó đã bị đám đông vây quanh đẩy ép tiến dọc sân ga. Harry mới leo lên một chiếc xe do Vong Mã kéo thì có một tiếng nói xa lạ vang lên:
_ Tôi ngồi chung với mấy bạn được không?
Tức khắc, một tiếng nói khác bén nhọn vang lên với âm điệu chất vấn:
_ Zabini! Bạn đang làm gì thế hả?
Cậu bé da đen đến cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên.
_ Tôi chỉ muốn ngồi lên xe, đi một đoạn thôi.
_ Nhưng bạn cũng không thể… Không thể bắt tôi phải chung chạ với đám người này….
Khi nhìn thấy ba người ngồi trong xe thì hai hàng lông mày mảnh và dài của cô bé tóc đen nhướng lên thật cao. Pansy chán ghét bóp chặt mũi như thể phải ngửi thứ gì đó bẩn thỉu. Trong khi đó, Zabini đã ngồi yên ở vị trí đối diện với với Harry. Cậu ta xòe tay, uể oải nói:
_ Nói thiệt nhé, tiểu thư Pansy, tôi cũng đâu có kêu bạn phải đi theo tôi. Bạn đi tìm Draco không hay hơn à?
Pansy cau mày, trong miệng thì thào:
_ Làm như tôi muốn ngồi với bạn lắm ấy… Nhưng cái vị tính tình khó chiều kia…
Thế rồi cô bé liếc mắt nhìn Hermione từ đầu tới chân như thể Hermione là cái thứ mắc ói nhất trần đời.
_ Bạn muốn ngồi đây thiệt hả?
Zabini nhắm mắt, ỉu xìu đáp:
_ Ờ.
Pansy nói:
_ Tôi kệ bạn. Bạn chịu được thì cứ ngồi đó đi!
Dứt lời, cô bé còn trừng mắt với Zabini một cái rồi mới đi theo Daphne Greengrass leo lên chiếc xe khác. Ron thấy thế thì bật cười một tiếng theo cách khó tin nổi.
_ Mèn ơi! Coi kìa, coi kìa. Con nhỏ làm như mình sang chảnh lắm ấy!
Blaise Zabini dùng ngón tay gõ từng nhịp từng nhịp lên mặt bàn. Dáng vẻ cậu ta trông thật vênh váo và nhởn nhơ, cứ như thể bọn họ thân thiết lắm. Nhưng bởi vì cậu ta có mặt ở đây mà trong xe rất yên tĩnh, không một ai chịu mở miệng nói chuyện.
Cả đường đi cỗ xe khập khiễng, chao đảo. Trong sự im lặng tuyệt đối, Zabini đột ngột mở miệng:
_ Con rắn của bạn hay ghê hén. Nó rất đẹp, nhỉ?
Cậu ta dùng ánh mắt đầy thích thú nhìn chăm chăm vào Harry.
_ Ờ, cám ơn lời khen.
Harry đáp lại thật nhanh trong khi đầu ngón tay của cậu lơ đễnh vuốt ve đầu con rắn Oprah. Bởi vì ánh mắt của người đối diện quá thẳng thắn và chăm chú nên cậu cảm thấy khó chịu. Ngay tức khắc một tầm mắt nhạy bén nhìn về phía hai đứa. Đó là Hermione.
_ Bọn mình tới rồi.
Cô nàng thúc giục Harry xuống xe trước.
Vong Mã dừng xe ở phía trước bậc thềm đá. Tụi học sinh chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy thiếu niên bạch kim đứng trên bậc cao nhất. Từ trên cao nhìn xuống, hắn bắt gặp Harry và mấy đứa bạn. Khi nhìn thấy Zabini xuống xe, hàng lông mày giống như vô tình nhướng cao.
Tên Slytherin nói:
_ Kì kèo lâu quá!
_ Draco, bạn đang đợi tôi đấy ư?
Zabini ngạc nhiên hỏi và nhận được nụ cười giả dối đáp trả của quý tộc bạch kim. Draco không nói gì, chỉ nghiêng đầu thờ ơ nhìn thoáng qua Harry. Sau đó cái cằm đã bắt đầu trở nên góc cạnh kia hướng về phía những học sinh Slytherin đằng sau gật một cái. Draco dẫn đầu nhà Slytherin đi vào tòa lâu đài.
~
Trong Đại sảnh đường là một biển những cái nón đen chóp nhọn của học sinh phù thủy. Bàn dài nhà nào cũng ngồi chật học sinh nhà nấy, mặt mũi đứa nào cũng sáng rỡ trong ánh sáng của hàng ngàn ngọn nến lơ lửng lướt trên không trung. Giáo sư McGonagall mang cái nón cổ lỗ sĩ và cái ghế ba chân bước vào Đại sảnh rồi đi ra ngoài. Lần thứ hai khi bà quay lại cũng là lúc dẫn theo một đám học sinh năm thứ nhất. Sau khi kết thúc Lễ Phân loại, cụ Dumbledore giơ tay lên giới thiệu các giáo sư của năm học này.
Ông cụ hiệu trưởng nói:
_ Giáo sư Remus Lupin là người đã hào hiệp đồng ý lấp chỗ trống của bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Chào mừng giáo sư đã gia nhập vào đội ngũ giảng dạy của trường chúng ta!
Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt. Nếu bỏ qua bộ đồ phù thủy cực kỳ thảm hại, te tua như xe mướp và vá víu nhiều chỗ thì vẻ ngoài của chú Lupin ưa nhìn lắm. Một pháp sư ở độ tuổi 30 luôn hấp dẫn nhất! Đừng nói chi nếu so sánh chú Remus có nụ cười hiền lành và đôi mắt thông thái với Quirrel lắp ba lắp bắp và Lockhart giỏi khoe mẽ, tụi học trò rất khó không có ấn tượng tốt đẹp với chú.
Ernie ngồi cạnh Harry trái lại lộ vẻ lo âu.
_ Mình hy vọng ổng giỏi giang thiệt!
Harry chớp mắt.
_ Mình dám chắc bồ sẽ thích môn học này. Giáo sư Lupin là bạn thân của ba mình. Ông ấy thiệt sự rất xuất chúng đó!
Justin reo lên:
_ Mình thích nghe câu này!
Và cậu bé càng vỗ tay hăng hái hơn.
Trái lại đến lượt lão Hagrid nhận chức thì chỉ có tiếng vỗ tay lác đác vang lên. Toàn người quen nên chẳng lạ gì nhau sất.
Cụ Dumbledore giới thiệu xong thì cả Đại sảnh đổ dồn ánh mắt lên người cụ. Chuyến hành trình mệt nhọc làm cho bụng dạ tụi học trò đói cồn cào. Nhưng ông cụ hiệu trưởng có chòm râu trắng phau dường như còn chưa kết thúc bài diễn văn. Một lần nữa cụ đứng lên, tiếng nói của vụ vẫn như tiếng chuông lớn vang dội khắp Đại sảnh.
_ Năm nay trường Hogwarts của chúng ta tổ chức một cuộc thi. Tất cả những học sinh từ năm thứ hai trở lên đều có thể đăng ký tham gia ở chỗ Chủ nhiệm nhà mình. Các trò sẽ chia thành từng đội, vượt qua các bài thi. Ba đội giỏi nhứt sẽ giành được số tiền lần lượt là 500, 300 và 100 Galleon cùng với cơ hội được ghi tên ở trong Phòng Truyền thống!
Ngay tức khắc bầu không khí ở Đại sảnh trở nên nóng bỏng như có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu cháy. Tụi học sinh đua nhau reo hò, trong đó anh em sinh đôi nhà Weasley chơi trội nhất – Hai cậu này nhảy lên cả mặt bàn rồi khiêu vũ một điệu nhạc ngẫu hứng để bày tỏ… Thưa ngài hiệu trưởng vĩ đại, tụi con xin ca ngợi ngài!
Nhưng đáng buồn là bọn nó đã vui mừng quá sớm.
Cụ Dumbledore cười híp mắt, tưởng như không có gì có thể làm cụ vui hơn là được nhìn thấy các học sinh của mình hoạt bát vui sướng.
_ Ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ và rất đơn giản thế này thôi. Đó là mỗi đội tham gia cuộc thi phải có bốn thành viên đến từ bốn nhà: một trò Gryffindor, một trò Slytherin, một trò Ravenclaw, và một trò Hufflepuff.
_ Cái gì cơ?
_ Giáo sư đang nói giỡn phải không?
Tất cả mọi người đều trợn to đôi mắt nhìn hiệu trưởng. Tin tức này thật khó để tiêu hóa. Giáo sư McGonagall không mấy đồng tình, bởi vì muốn cho một con rắn và một con sư tử chung chạ với nhau… Cái ý tưởng này thiệt kỳ cục!
Bà hoài nghi hỏi:
_ Albus, cụ có chắc không vậy?
Giáo sư Snape liếc xéo ông cụ hiệu trưởng rồi khịt mũi một tiếng dữ tợn. Ông đã bảo ăn nhiều kẹo sẽ làm người ta bị “mát” mà. Cái ý nghĩ để cho tụi Quỷ khổng lồ bắt tay với nhau thật vớ vẩn và lạ lùng biết bao!
_ Ta tin các trò có thể làm được.
Vừa dứt lời, chiếc đũa phép của cụ Dumbledore đã vung lên. Kết thúc một tiếng nổ chói tai là dòng chữ màu vàng hiện lên giữa không trung.
_ Hogwarts chạy như điên. Đây chính là tên cuộc thi của chúng ta.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trở nên đặc biệt im lặng. Nhìn chăm chăm vào những con chữ lơ lửng trên cao, ai ai cũng nhịn không được nghĩ thầm: Mắt mình bị hư rồi sao? Cho dù là tụi sư tử con của nhà Gryffindor cũng phải hoài nghi thưởng thức của ông cụ hiệu trưởng.
Hogwarts… chạy như điên?
Draco ngồi ở dãy bàn nhà Slytherin khó tránh được co quắp khóe miệng. Hắn nên bình luận gì đây? Nghệ thuật của lão ong mật này ư? Thiệt là Gryffindor hỏng bét!
Ánh mắt đầy hoài nghi của tên Slytherin đụng phải ánh mắt của lửng con giữa không trung. Ngay tức khắc, Harry đảo mắt một cái khinh khỉnh. Thưởng thức của cậu còn không bết bát đến thế! Chí ít… cũng giỏi hơn Albus nhiều lắm!
Thế nhưng khi cậu nhìn đến ông cụ hiệu trưởng ngồi trên dãy bàn giáo sư cười đặc biệt vui sướng, mặc cho trong lòng đã lờ mờ đoán được cụ Dumbledore muốn làm gì, thì Harry vẫn chẳng dám khen tặng cái tên này. Cùng lúc đó cậu nhớ lại lời nói của chú Sirius… Đúng là, đủ bất ngờ thiệt!
~
Suy nghĩ của tác giả:
Nội dung của quyển thứ ba là gì, chắc cả nhà đã thấy. Ừ, tui muốn nhìn thấy một Hogwarts đoàn kết!
_ Là chuyện kia ấy hử?
_ Mèn ơi… Potter! Là Potter kìa!
Ngay khi Harry leo lên tàu tốc hành Hogwarts thì đã có vài ánh mắt không kiềm chế nổi gắn chặt lên người cậu. Khác với bình thường, những ánh mắt này phần lớn đến từ tụi học sinh nhà Slytherin. Theo như lời Draco nói với cậu thì phản ứng như thế mới là bình thường.
_ Ai bảo mày là người thừa kế của nhà Potter chớ? Làm hậu duệ duy nhất, mày ở độ tuổi vị thành niên đã được đặc cách lên làm người đứng đầu dòng họ rồi.
Thiếu niên bạch kim đã bình luận thế đấy. Cuối cùng hắn còn nở nụ cười giả vờ giả vịt với Hufflepuff.
_ Đầu Thẹo, làm cho giỏi nha. Mặc dù tao rất lấy làm hoài nghi điều đó!
Thật ra cậu cũng hoài nghi lắm chứ bộ!
Harry nghĩ thầm. Giao tiếp với mấy quý tộc này, rồi thì chơi trò lươn lẹo giả dối của tụi nhà rắn này, ôi thôi, những chuyện này mới rắc rối làm sao. Nói thật, Harry không hiểu biết chút xíu xiu nào về danh tiếng của nhà Potter, lại càng không rõ mối liên hệ ngầm trong giới quý tộc. Merlin mới biết họ hóng hớt được từ đâu ra, cậu mới chỉ quay về nhà có một chuyến mà ngay ngày hôm sau, đám người kia đã biết Đức bé Sống sót “đi hoang” bao lâu rốt cuộc đã nhận tổ tiên!
Lại còn là “rốt cuộc” nữa chớ!
Lửng con mắt xanh biếc cáu kỉnh nghĩ. Con rắn bạch kim kia chắc chắn biết chuyện gì đang diễn ra, thế nhưng hắn lựa chọn đứng ngoài, cười cợt cậu vô tri. Merlin biết ngày thứ hai Harry thức dậy nhận được thiệp mời từ mấy cô nàng quý sờ tộc chưa có hôn ước, đã khủng hoảng cỡ nào không?
Harry bĩu môi, quên rớt những tầm mắt tò mò hay thăm dò. Cậu theo thói quen đi tới toa xe phía cuối. Hermione và Ron đã tới trước Harry. Cậu bạn tóc đỏ đang nhai nhồm nhoàm kẹo chú Sirius đã chuẩn bị sẵn cho ba đứa, trong tay còn ôm cả mớ kẹo khác. Con rắn nhỏ Oprah nằm bên cạnh cũng giương cái đuôi lên cao, ăn uống đặc biệt ra sức, không chịu thua kém tí nào.
_ Harry.
Con rắn nhỏ ậm ờ một tiếng chào hỏi rồi nhân tiện nuốt nốt cái chân cuối cùng của con ếch Sôcôla. Hermione đang dựa vào cửa sổ đọc báo thì ngẩng đầu lên nhìn cậu. Cái tay còn lại rảnh rỗi của cô nàng thi thoảng vuốt ve con Crookshanks mới mua từ tiệm thú nuôi. Bên ngoài cửa sổ, chú Sirius đặt hai tay bên mép làm thành cái ống loa hét lên với tụi nó. Tiếng nói của chú bay vào trong toa xe, rõ mồm một.
_ Mấy đứa nhớ phải giữ sức khỏe đó! Đêm nay sẽ có một niềm vui bất ngờ đang chờ mấy đứa!
Harry vẫy tay chào tạm biệt. Bóng dáng của chú Sirius nhỏ dần khi đoàn tàu bắt đầu khởi hành. Cậu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi cho tới khi hình ảnh của chú Sirius biến mất hoàn toàn mới thôi.
Ron nói chuyện trong khi cứ nhét kẹo vào miệng không ngừng.
_ Chẳng lẽ là chuyện chú Lupin sẽ trở thành giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của tụi mình? Tuyệt vời hén! Rốt cùng đã tống cổ được thằng cha Lockhart đầu bò!
Hermione la toáng lên:
_ Ronald Weasley! Làm phiền bồ nuốt cái thứ trong miệng trước rồi hãy mở miệng nói chuyện được không?
Cơn mưa nước miếng của cậu bạn tóc đỏ đã văng hết lên trang bìa của tờ Nhật báo Tiên tri trong tay Hermione, và, đương nhiên, ảnh chân dung của Lockhart “hứng” hết sạch.
Harry đọc lướt qua cái tiêu đề.
_ Chàng hoàng tử của những vở kịch – Nụ cười của chàng mãi mãi quyến rũ? Mèn ơi, cái trò này quá hợp rơ với hắn. Nói thiệt đây là cái ưu điểm duy nhất Lockhart có.
Tóc xoăn dạy học chưa được một nửa học kỳ đã bị Voldemort khống chế, thiếu chút nữa ngỏm củ tỏi. Tiếp đó hắn xin cụ Dumbledore cho từ chức và không bao lâu sau, hắn dường như tìm được niềm đam mê lớn lao hơn cả công việc viết sách. Lockhart bắt đầu háo hức dàn dựng một loạt các cuốn tự truyện của hắn lên sân khấu kịch mà không biết mệt mỏi.
Hermione nhìn theo tầm mắt của Harry, lắc đầu nói:
_ Đầu bò thì mãi là đầu bò. Lúc trước mình đúng là bị mù!
_ Là tại Lockhart giỏi lừa phỉnh người ta ấy chứ!
Cậu chàng tóc đỏ nhanh nhẹn nói leo. Khi thấy hai đứa bạn đều im lặng nhìn mình thì cậu chàng sửng sốt hỏi:
_ Có chuyện gì thế?
_ Đâu có đâu.
Harry hiền lành lắc đầu. Tất cả đều bình thường mà, nhỉ?… Chỉ ngoại trừ mỗi nước miếng trên mặt Hermione thôi.
Khi đoàn tàu dừng lại ở ga Hogsmeade thì trời vừa sẩm tối. Tóc đỏ bị dạy dỗ một trận ra trò thì đã học ngoan, mặt mũi xanh mét, ủ rũ đi theo sau hai đứa bạn. Tụi nó vừa xuống sân ga thì cơn mưa rủ xuống những tấm màn lạnh giá. Đám học trò xô đẩy nhau, vừa mệt vừa đói lả nên đứa nào cũng muốn nhanh về tới tòa thành. Lão Hagrid đứng ở tuốt đầu kia của sân ga, gào qua đám đông với tụi Harry:
_ Ba đứa bây khỏe hết hả?
Harry chỉ kịp giơ tay vẫy chào một cái, rồi tụi nó đã bị đám đông vây quanh đẩy ép tiến dọc sân ga. Harry mới leo lên một chiếc xe do Vong Mã kéo thì có một tiếng nói xa lạ vang lên:
_ Tôi ngồi chung với mấy bạn được không?
Tức khắc, một tiếng nói khác bén nhọn vang lên với âm điệu chất vấn:
_ Zabini! Bạn đang làm gì thế hả?
Cậu bé da đen đến cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên.
_ Tôi chỉ muốn ngồi lên xe, đi một đoạn thôi.
_ Nhưng bạn cũng không thể… Không thể bắt tôi phải chung chạ với đám người này….
Khi nhìn thấy ba người ngồi trong xe thì hai hàng lông mày mảnh và dài của cô bé tóc đen nhướng lên thật cao. Pansy chán ghét bóp chặt mũi như thể phải ngửi thứ gì đó bẩn thỉu. Trong khi đó, Zabini đã ngồi yên ở vị trí đối diện với với Harry. Cậu ta xòe tay, uể oải nói:
_ Nói thiệt nhé, tiểu thư Pansy, tôi cũng đâu có kêu bạn phải đi theo tôi. Bạn đi tìm Draco không hay hơn à?
Pansy cau mày, trong miệng thì thào:
_ Làm như tôi muốn ngồi với bạn lắm ấy… Nhưng cái vị tính tình khó chiều kia…
Thế rồi cô bé liếc mắt nhìn Hermione từ đầu tới chân như thể Hermione là cái thứ mắc ói nhất trần đời.
_ Bạn muốn ngồi đây thiệt hả?
Zabini nhắm mắt, ỉu xìu đáp:
_ Ờ.
Pansy nói:
_ Tôi kệ bạn. Bạn chịu được thì cứ ngồi đó đi!
Dứt lời, cô bé còn trừng mắt với Zabini một cái rồi mới đi theo Daphne Greengrass leo lên chiếc xe khác. Ron thấy thế thì bật cười một tiếng theo cách khó tin nổi.
_ Mèn ơi! Coi kìa, coi kìa. Con nhỏ làm như mình sang chảnh lắm ấy!
Blaise Zabini dùng ngón tay gõ từng nhịp từng nhịp lên mặt bàn. Dáng vẻ cậu ta trông thật vênh váo và nhởn nhơ, cứ như thể bọn họ thân thiết lắm. Nhưng bởi vì cậu ta có mặt ở đây mà trong xe rất yên tĩnh, không một ai chịu mở miệng nói chuyện.
Cả đường đi cỗ xe khập khiễng, chao đảo. Trong sự im lặng tuyệt đối, Zabini đột ngột mở miệng:
_ Con rắn của bạn hay ghê hén. Nó rất đẹp, nhỉ?
Cậu ta dùng ánh mắt đầy thích thú nhìn chăm chăm vào Harry.
_ Ờ, cám ơn lời khen.
Harry đáp lại thật nhanh trong khi đầu ngón tay của cậu lơ đễnh vuốt ve đầu con rắn Oprah. Bởi vì ánh mắt của người đối diện quá thẳng thắn và chăm chú nên cậu cảm thấy khó chịu. Ngay tức khắc một tầm mắt nhạy bén nhìn về phía hai đứa. Đó là Hermione.
_ Bọn mình tới rồi.
Cô nàng thúc giục Harry xuống xe trước.
Vong Mã dừng xe ở phía trước bậc thềm đá. Tụi học sinh chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy thiếu niên bạch kim đứng trên bậc cao nhất. Từ trên cao nhìn xuống, hắn bắt gặp Harry và mấy đứa bạn. Khi nhìn thấy Zabini xuống xe, hàng lông mày giống như vô tình nhướng cao.
Tên Slytherin nói:
_ Kì kèo lâu quá!
_ Draco, bạn đang đợi tôi đấy ư?
Zabini ngạc nhiên hỏi và nhận được nụ cười giả dối đáp trả của quý tộc bạch kim. Draco không nói gì, chỉ nghiêng đầu thờ ơ nhìn thoáng qua Harry. Sau đó cái cằm đã bắt đầu trở nên góc cạnh kia hướng về phía những học sinh Slytherin đằng sau gật một cái. Draco dẫn đầu nhà Slytherin đi vào tòa lâu đài.
~
Trong Đại sảnh đường là một biển những cái nón đen chóp nhọn của học sinh phù thủy. Bàn dài nhà nào cũng ngồi chật học sinh nhà nấy, mặt mũi đứa nào cũng sáng rỡ trong ánh sáng của hàng ngàn ngọn nến lơ lửng lướt trên không trung. Giáo sư McGonagall mang cái nón cổ lỗ sĩ và cái ghế ba chân bước vào Đại sảnh rồi đi ra ngoài. Lần thứ hai khi bà quay lại cũng là lúc dẫn theo một đám học sinh năm thứ nhất. Sau khi kết thúc Lễ Phân loại, cụ Dumbledore giơ tay lên giới thiệu các giáo sư của năm học này.
Ông cụ hiệu trưởng nói:
_ Giáo sư Remus Lupin là người đã hào hiệp đồng ý lấp chỗ trống của bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Chào mừng giáo sư đã gia nhập vào đội ngũ giảng dạy của trường chúng ta!
Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt. Nếu bỏ qua bộ đồ phù thủy cực kỳ thảm hại, te tua như xe mướp và vá víu nhiều chỗ thì vẻ ngoài của chú Lupin ưa nhìn lắm. Một pháp sư ở độ tuổi 30 luôn hấp dẫn nhất! Đừng nói chi nếu so sánh chú Remus có nụ cười hiền lành và đôi mắt thông thái với Quirrel lắp ba lắp bắp và Lockhart giỏi khoe mẽ, tụi học trò rất khó không có ấn tượng tốt đẹp với chú.
Ernie ngồi cạnh Harry trái lại lộ vẻ lo âu.
_ Mình hy vọng ổng giỏi giang thiệt!
Harry chớp mắt.
_ Mình dám chắc bồ sẽ thích môn học này. Giáo sư Lupin là bạn thân của ba mình. Ông ấy thiệt sự rất xuất chúng đó!
Justin reo lên:
_ Mình thích nghe câu này!
Và cậu bé càng vỗ tay hăng hái hơn.
Trái lại đến lượt lão Hagrid nhận chức thì chỉ có tiếng vỗ tay lác đác vang lên. Toàn người quen nên chẳng lạ gì nhau sất.
Cụ Dumbledore giới thiệu xong thì cả Đại sảnh đổ dồn ánh mắt lên người cụ. Chuyến hành trình mệt nhọc làm cho bụng dạ tụi học trò đói cồn cào. Nhưng ông cụ hiệu trưởng có chòm râu trắng phau dường như còn chưa kết thúc bài diễn văn. Một lần nữa cụ đứng lên, tiếng nói của vụ vẫn như tiếng chuông lớn vang dội khắp Đại sảnh.
_ Năm nay trường Hogwarts của chúng ta tổ chức một cuộc thi. Tất cả những học sinh từ năm thứ hai trở lên đều có thể đăng ký tham gia ở chỗ Chủ nhiệm nhà mình. Các trò sẽ chia thành từng đội, vượt qua các bài thi. Ba đội giỏi nhứt sẽ giành được số tiền lần lượt là 500, 300 và 100 Galleon cùng với cơ hội được ghi tên ở trong Phòng Truyền thống!
Ngay tức khắc bầu không khí ở Đại sảnh trở nên nóng bỏng như có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu cháy. Tụi học sinh đua nhau reo hò, trong đó anh em sinh đôi nhà Weasley chơi trội nhất – Hai cậu này nhảy lên cả mặt bàn rồi khiêu vũ một điệu nhạc ngẫu hứng để bày tỏ… Thưa ngài hiệu trưởng vĩ đại, tụi con xin ca ngợi ngài!
Nhưng đáng buồn là bọn nó đã vui mừng quá sớm.
Cụ Dumbledore cười híp mắt, tưởng như không có gì có thể làm cụ vui hơn là được nhìn thấy các học sinh của mình hoạt bát vui sướng.
_ Ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ và rất đơn giản thế này thôi. Đó là mỗi đội tham gia cuộc thi phải có bốn thành viên đến từ bốn nhà: một trò Gryffindor, một trò Slytherin, một trò Ravenclaw, và một trò Hufflepuff.
_ Cái gì cơ?
_ Giáo sư đang nói giỡn phải không?
Tất cả mọi người đều trợn to đôi mắt nhìn hiệu trưởng. Tin tức này thật khó để tiêu hóa. Giáo sư McGonagall không mấy đồng tình, bởi vì muốn cho một con rắn và một con sư tử chung chạ với nhau… Cái ý tưởng này thiệt kỳ cục!
Bà hoài nghi hỏi:
_ Albus, cụ có chắc không vậy?
Giáo sư Snape liếc xéo ông cụ hiệu trưởng rồi khịt mũi một tiếng dữ tợn. Ông đã bảo ăn nhiều kẹo sẽ làm người ta bị “mát” mà. Cái ý nghĩ để cho tụi Quỷ khổng lồ bắt tay với nhau thật vớ vẩn và lạ lùng biết bao!
_ Ta tin các trò có thể làm được.
Vừa dứt lời, chiếc đũa phép của cụ Dumbledore đã vung lên. Kết thúc một tiếng nổ chói tai là dòng chữ màu vàng hiện lên giữa không trung.
_ Hogwarts chạy như điên. Đây chính là tên cuộc thi của chúng ta.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trở nên đặc biệt im lặng. Nhìn chăm chăm vào những con chữ lơ lửng trên cao, ai ai cũng nhịn không được nghĩ thầm: Mắt mình bị hư rồi sao? Cho dù là tụi sư tử con của nhà Gryffindor cũng phải hoài nghi thưởng thức của ông cụ hiệu trưởng.
Hogwarts… chạy như điên?
Draco ngồi ở dãy bàn nhà Slytherin khó tránh được co quắp khóe miệng. Hắn nên bình luận gì đây? Nghệ thuật của lão ong mật này ư? Thiệt là Gryffindor hỏng bét!
Ánh mắt đầy hoài nghi của tên Slytherin đụng phải ánh mắt của lửng con giữa không trung. Ngay tức khắc, Harry đảo mắt một cái khinh khỉnh. Thưởng thức của cậu còn không bết bát đến thế! Chí ít… cũng giỏi hơn Albus nhiều lắm!
Thế nhưng khi cậu nhìn đến ông cụ hiệu trưởng ngồi trên dãy bàn giáo sư cười đặc biệt vui sướng, mặc cho trong lòng đã lờ mờ đoán được cụ Dumbledore muốn làm gì, thì Harry vẫn chẳng dám khen tặng cái tên này. Cùng lúc đó cậu nhớ lại lời nói của chú Sirius… Đúng là, đủ bất ngờ thiệt!
~
Suy nghĩ của tác giả:
Nội dung của quyển thứ ba là gì, chắc cả nhà đã thấy. Ừ, tui muốn nhìn thấy một Hogwarts đoàn kết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.