Chương 20: Trò bịp bợm của Lockhart
Quyển Quyển Lại Xoa Xoa
30/06/2020
Đi ra khỏi Hẻm Knockturn, Harry ra chiều khoái trá lắm.
Cậu chàng cứ tủm tỉm cười thầm một mình, thảnh thơi đi dạo trên con đường buôn bán náo nhiệt của các phù thủy. Hai anh em sinh đôi nhà Weasley là những người đầu tiên tìm thấy cậu. Mỗi người đè xuống một bên vai của Harry để nghiêm khắc dạy dỗ đứa trẻ hư không nghe lời này.
_ Úi trời, một mình đi Hẻm Knockturn! Làm sao em dám tới đó hả?
_ Harry à, em chẳng ngoan tí nào!
_ Dám không rủ rê bọn anh đi cùng!
_ Một tội lỗi khủng khiếp!
Có tiếng bà Weasley gào lên từ đằng sau lưng ba đứa:
_ FRED! GEOGRE!
Bà hớt hơ hớt hải chạy đến. Mỗi tay của bà lại nhéo tai của một thằng con trai rồi cứ thế kéo lên cao mặc cho chúng gào khóc ầm ĩ.
_ Giỏi lắm…dám đi Hẻm Knockturn! Má đúng là coi thường mấy đứa bây rồi…Đầu óc không chịu học hành hẳn hoi, suốt ngày la cà lêu lổng….Ôi, Harry…Cưng ơi, bác không nói con đâu.
Bà Weasley quay ngoắt thái độ và nói với Harry bằng giọng điệu hiền lành:
_ Con đã rất sợ hãi phải không? Chớ bắt chước hai đứa con nhà bác mà bén mảng tới cái chốn giang hồ nguy hiểm ấy!
Khoảng thời gian còn lại, nữ phù thủy ục ịch này dường như cố tình tách Harry và hai đứa con sinh đôi nhà mình ra. Bà kéo Harry và Ginny đi chung một bên người bà, còn hai anh em sinh đôi đi ở bên còn lại. Sự thật đã chứng minh ở trong lòng bà Weasley, Harry và con trai mình là đại diện điển hình của đứa trẻ ngoan và đứa trẻ hư hỏng. Mặc dù chúng ta buộc lòng phải thừa nhận rằng suy nghĩ này sai thái quá!
Bọn họ chen lấn trong cái dòng người đông như mắc cửi . Tới tiệm Apothecary, bà Weasley mua cho Ginny một cái vạc mới. Lúc họ đi qua tiệm Đồ chơi phù thủy của Gambol và Japes, hai anh em sinh đôi nhà Weasley mê tít cái pháo bông Không Phỏng Tay – Chỉ nổ khi Ngòi ướt. Hai đứa muốn nhân lúc đông đúc rồi lén lút chuồn đi mua, nhưng tiếc là bà Weasley đã sớm phát hiện trò vặt vãnh này rồi.
Mất chừng một tiếng để họ mua gần như đủ mọi thứ đồ dùng cần thiết. Bà Weasley mặt mũi đỏ ửng hết lên khi dẫn mấy đứa bé tới tiệm Phú Quý và Cơ Hàn.
Ngoài cửa tiệm đã có một đám đông bu đen bu đỏ. Người ta nhốn nháo hết cả lên, tiếng trò chuyện líu ríu. Nguyên nhân của sự kiện này được một tấm biểu ngữ to tổ chảng giăng ngang phía trên cửa sổ thông báo:
GILDEROY LOCKHART
Sẽ ký tên vào quyển tự truyện của ông CÁI TÔI MÀU NHIỆM
Và một vở kịch khó quên sẽ được trình diễn để hiến tặng cho những người hâm mộ của ông.
Hôm nay, lúc 12:30 trưa đến 4:30 chiều
Bà Weasley xúc động ghê gớm:
_ Chúng ta được gặp ông ấy rồi!
Nghe giọng điệu hồi hộp này là biết bà Weasley là một người hâm mộ cứng cựa của Lockhart. Mà không chỉ mình bà Weasley đâu, có rất nhiều bà phù thủy sồn sồn cỡ tuổi đó vây quanh cửa tiệm. Lockhart có sức hấp dẫn với họ đến nỗi khó có thể chống cự.
Hermione vẫn tôn kính Lockhart như thế, nhưng cũng chẳng cuồng nhiệt gì cho cam. Cô bé phù thủy này chỉ thán phục những chuyến phiêu lưu mạo hiểm trong các cuốn tự truyện thôi.
Khi mấy đứa gặp nhau, Ravenclaw lật quyển sách với vẻ ngạc nhiên khó tin.
_ Làm sao ông ấy có thể vượt qua nhiều gian truân đến vậy chứ?
Ron nghẹn một hơi, sự ghen tuông nảy mầm trong lòng cậu chàng.
_ Mình cũng làm được nhá!
Mà nói thật thì anh bạn tóc đỏ này có lúc nào không chìm trong ghen tuông đâu chớ? Như ban nãy chẳng hạn, Hermione ôm chầm lấy Harry một tí thôi đã khiến Gryffindor kia nhìn chòng chọc rồi. Còn Harry thì nghĩ thầm rằng đâu phải lỗi của cậu? Thành ra cậu cứ an tâm cọ tới cọ lui, làm nũng trong lòng cô bạn thân.
Ron, Hermione và Ron nhờ vào vóc dáng nhỏ thó mới chen lọt được vô trong. Người ta xếp hàng rồng rắn đến tận cuối tiệm sách, nơi Lockhart đang ký tên vào sách của hắn.
Hôm nay hắn ta mặc một bộ áo chùng xanh lơ y chang màu mắt càng tạo nên sự đồng điệu. Cái nón phù thủy chóp nhọn ung dung chiếm một góc trên mái tóc dợn sóng của hắn.
Lockhart cười tươi rói, sáng lạn và thân thiện. Mỗi khi mỉm cười, hắn để lộ trọn vẹn tám cái răng sáng bóng của mình.
_ Bồ nghĩ coi hắn ta định làm thế nào?
Ron vừa dứt lời thì Lockhart đã đứng lên. Trong tầm mắt chăm chú của nhiều người, hắn ta đi đến cái sân khấu được dựng lên một cách giản dị ở ngay giữa cái tiệm sách.
Một lão lùn xủn có vẻ quạu quọ giơ cao cái máy chụp hình đen vội vội vàng vàng bám sát theo sau. Mỗi khi đèn nhá sáng, cái máy chụp hình lại phụt ra từng cuộn khói tím.
Ban đầu Ron còn chưa hiểu Lockhart muốn làm gì, nhưng khi nghe tiếng nhạc dần dần vang lên, còn các ngọn nến thì từ từ tắm ngấm đi…Ờ, cậu buộc phải thừa nhận rằng cái thằng ngu nhồi đầy đầu toàn là cỏ rác này còn có tác dụng!
Trong cửa tiệm, những ngọn nến lấp lóe khi thì sáng bừng khi thì tối om. Lockhart vẫn đứng im không nhúc nhích, đôi mắt hắn từ từ khép lại. Đầu hắn ngẩng thật cao, mỗi lần hô hấp dường như khiến cho cả thân mình hắn run rẩy khe khẽ giống như sợ hãi quấy rầy cái gì đó.
Ngay khi hắn mở mắt, đôi mắt màu xanh lơ như biển rộng với những cơn sóng dồn dập và dữ dội nhưng lại giống như ẩn chứa mọi nỗi đau buồn, thương tiếc.
Ngay lúc mọi người cho rằng hắn cứ im lặng như thế thì Lockhart thình lình khuỵu đầu gối xuống. Một tiếng thét đau đớn vang lên từ miệng hắn như muốn cào nát gan phổi người ta. Dường như mọi sức lực của hắn ta đều dồn vào một tiếng thét này, người ta có cảm tưởng như ngay một giây sau đó thôi hắn đã có thể nôn ra máu vì đau khổ rồi.
Vào giây phút nào, mọi cảm xúc phức tạp từ gào thét, giận dữ đến thù hận đều được hắn biểu hiện sâu sắc.
Lockhart bò lên từ dưới mặt đất, quay ngoắt người lại, bàn tay giơ đũa phép thật cao. Lúc này khán giả mới phát hiện đằng sau lưng hắn ta đã xuất hiện một người đàn ông thấp bé không biết đứng đó tự khi nào. Cả người lão ta run lẩy bẩy, đau khổ cầu xin, thậm chí còn quỳ bò xuống mặt đất.
_ Không…Sirius…xin đừng làm thế! Má tôi sẽ chết mất, bà ấy còn trẻ, bà ấy không thể rời xa tôi!
_Thế khi mày làm ra loại chuyện đó thì mày có nghĩ cho Harry không? Nó còn nhỏ như vậy đã phải mất ba má! Peter, mày có thù hận gì thì trút hết lên người tao ấy! Kẻ xỉ vả mày không phải là James, mà là tao! Nếu năm đó không có cậu ấy, thì mày vẫn chỉ là cái thằng suốt ngày trốn chui trốn nhủi trong góc phòng, khóc thút thít, thảm hại! Nhưng mày đã làm gì chứ? Mày bán đứng gia đình cậu ấy! Mày đã phục từng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!
_ Không…không phải thế! Tôi…tôi…chính ông ta đã ép tôi…tôi bị ép buộc!
_ Nếu là tao thì tao thà chết còn hơn!
Đám đông mua sách ồ hết cả lên. Đa phần những người ở đây đều đã trải qua thời kỳ đen tối. Đối với câu chuyện của Sirius Black, họ nghe mãi cũng thành quen. Nhưng hôm nay họ lại chứng kiến một vở kịch khác biệt hoàn toàn với tin tức được báo chí công bố năm đó. Bảo sao mà những con người này không khiếp sợ được chứ?
Ông bà Weasley theo bản năng liếc mắt nhìn Harry. Trong đầu óc họ lúc này đã biến thành loạn cào cào và rối rắm muốn phát điên rồi.
Vở kịch trên sân khấu vẫn tiếp diễn. Cảnh tượng được đổi thành một tràng cảnh mà mỗi người ở đây đều rất quen thuộc. Nhưng khác biệt ở chỗ, lúc trước nó chỉ xuất hiện trên cuốn tạp chí, mà hiện giờ nó được người ta diễn lại
bằng hình thức nghệ thuật.
Sirius Black dồn Peter Pettigrew vào đường cùng. Hai người họ đang đứng trên một con phố của Muggle. Peter nhìn giống như không còn đường trốn nữa nên hắn ta bắt đầu sám hối và cầu xin Black.
Người đàn ông đóng vai Peter nói:
_ Tôi chẳng thể biện minh cho điều gì. Cậu ghét tôi cũng đúng thôi vì ngay cả tôi còn ghét chính mình. Tôi vẫn luôn tự hỏi vì sao tôi lại trở thành một Gryffindor? Tôi nhát gan như thế cơ mà, có phải đã có nhầm lẫn gì không? Nhưng tôi biết ơn cái sự nhầm lẫn đó, bởi vì nhờ có nó mà tôi mới quen biết các cậu.
Lão ta bộc bạch một cách chân thành và trần trụi nỗi lòng của mình. Đôi mắt lão ướt nhẹp nhìn Black và Black thì như bị cảm động.
_ Tôi không thể mắc thêm sai lầm nữa. James đã từng nói rồi, phạm lỗi không đáng sợ, đáng sợ là khi bản thân không có dũng cảm chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình. Tôi vẫn còn nhớ rõ lắm!
Peter bước lên một bước, chìa tay ra trước mặt Black.
_ Trói gô tôi đi, Sirius, dù thế nào thì tôi cũng phải làm một Gryffindor!
Khán giả nghe Peter Pettigrew chân thành sám hối rồi nhìn lão giơ tay chịu trói, thế nhưng chỉ một giây sau đó, lão thình lình rút đũa phép! Mà câu chuyện tiếp theo ai cũng rõ, Sirius Black giết chết 13 người bao gồm cả Pettigrew. Lão già chỉ lưu lại một ngón tay duy nhất.
Thế nhưng họ nhìn thấy cái gì đây? Người đàn ông đóng vai Pettigrew nở nụ cười dữ tợn, thậm chí còn xen lẫn vẻ đắc ý. Lão ta biến thành con chuột chạy trốn và để lại một ngón tay trên mặt đất.
Tiếng nhạc đau thương vang lên càng ngày càng lớn. Nhịp điệu bi ai, hùng hồn như tiếng sóng dữ dội xô mạnh vào mỏm đá làm bắn lên những bọt nước li ti. Âm nhạc không ngừng cổ vũ tình cảm tựa như vở kịch trên sân khấu lúc này đang làm lay động trái tim của biết bao người.
Nhưng đây chưa phải là kết thúc.
Trong căn tiệm âm u chỉ có vài ánh nến nhạt nhòa, mờ mịt vang lên một tiếng nói uy nghiêm, lạnh lùng:
_ Sirius Black, anh có nhận tội hay không?
Lặng im trong chốc lát, Lockhart từ từ ngẩng đầu. Tiếng nói của hắn rất khẽ nhưng đủ để tất cả mọi người nghe thấy:
_ Tôi có tội. Nếu không phải tôi tự ý đổi Người giữ Bí mật thì James và Lily đã không chết.
Dứt lời, hắn nhắm mắt lại, cả người uể oải như có sức nặng đè nén khiến hắn muốn tan vỡ đến nơi rồi. Một giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên khuôn mặt hắn.
Một tiếng “bụp” vang lên, vở kịch trên sân khấu đến giờ mới kết thúc hoàn toàn. Trong chớp mắt, các ngọn nến sáng bừng lên và âm nhạc biến thành vui vẻ, khoái trá, cứ như vở kịch đau thương ban nãy chỉ là ảo giác. Nhưng nhìn khuôn mặt bàng hoàng của rất nhiều người thì có thể biết được họ vẫn còn đắm chìm vào vở kịch ban nãy.
Arthur Weasley đặc biệt xúc động. Ông nói:
_Lockhart, Lockhart, ông mau nói xem đây là chuyện gì chớ?
Lockhart xua tay nhắc nhở đám đông giữ trật tự.
_ Tôi sẽ công bố ngay đây thôi.
Sau đó, Lockhart bắt đầu gào to:
_ Thưa các quí ông và quí bà! Tôi rất biết ơn quí vị, những con người vô cùng bận rộn đã tới đây xem vở kịch “Người hùng chân chính và người hùng giả dối”. Trong những ngày qua tôi đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều đến nỗi không buồn ăn uống và đã luôn tự hỏi rằng mình phải làm sao đây. Cuối cùng tôi quyết định phơi bày sự thật bị che dấu suốt 11 năm qua, đúng vậy, chính là cái sự thật mà tất cả quí vị đang nghĩ tới! Ồ, xin đừng ngạc nhiên thế, mặc dù chính tôi cũng phải thừa nhận rằng tôi rất bất ngờ khi biết được bí mật này. Nhưng sự thật chính là sự thật, người vô tội sẽ được minh oan dù đã qua những mười một năm! Tròn mười một năm liền! Nhưng tôi vẫn tin chắc rằng người anh hùng chân chính mãi mãi không chịu khuất phục! Người anh hùng chân chính mãi mãi khiến người ta phải tôn kính!Mà giờ đây, chúng ta đang trải qua khoảnh khắc phi thường biết bao! Đây là khoảnh khắc tuyệt hảo để tôi công bố cho quí vị một sự thật lịch sử!
Khi hắn vừa dứt lời thì người đàn ông đóng vai Pettigrew ôm một cái lồng sắt có nhốt một con chuột ra. Đó là một con chuột xấu xí biết nhường nào, vượt xa đồng bọn của nó, lông nó rậm rì và xám ngắt. Ban đầu con chuột có vẻ rất thoải mái, thế nhưng khi nhìn thấy những con mắt chăm chăm quan sát nó của khán giả thì ngay tức khắc, nó chạy tán loạn trong cái lồng và cứ kêu chít chít mãi. Nếu có ai đó quan sát kỹ càng hơn thì sẽ phát hiện ra nó mất một ngón chân!
_ Scab…
Ginny toan thét lên lại bị bà Weasley nhanh tay bưng kín miệng nó. Ron đứng cạnh liếc mắt ngó Lockhart một hồi rồi quay sang bảo Harry:
_ Mình nhớ là bồ có nói nhiều thế đâu?
Harry nhún vai, nói:
_ Lúc đó mình chỉ nói mấy câu chỉ điểm thôi. Nhưng bồ đã thấy rồi đấy, trí tưởng tượng của Lockhart phong phú lắm! Nếu chỉ tính riêng cái khoản diễn xuất này thì hắn cũng được tính là thiên tài.
Hai đứa trò chuyện mà chẳng sợ bị ai nghe lén, bởi vì lúc này đám đông đã loạn cào cào rồi. Người ta xô đẩy nhau lộn tùng bậy hết cả lên, thi thoảng còn có quí bà nào đó la toáng lên nữa.
Bắt đầu biến hình rồi!
Con chuột bị nhỏ một giọt Độc Dược kia nhanh chóng phình to ra, chỉ chớp mắt đã phá tan cái lồng sắt. Đầu và tay chân mọc ra bằng một cách thức quái dị, sau đó là một người đàn ông đứng ở cái nơi mà con chuột bị nhốt ban nãy. Người đàn ông đó nhỏ thó , mập ù gần như không thấy cái cổ, mái tóc thưa màu thưa rỉn của hắn rối bù, có một mảng hói to ngay trên đỉnh sọ. Hắn ta khúm núm cố gắng che giấu cái ngón trỏ đã cụt, mà đôi mắt hắn thì ướt nhẹp, ngấn nước, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục chảy dầm dề trên mặt.
Người này không phải ai khác, ai ai cũng biết hắn. Đó chính là Peter Pettigrew!
Màn kịch nhỏ
Tác giả: Chương này có thể đặt tên là “Gilderoy Lockhart, một biên kịch và một diễn viên xuất chúng”, “Mười hai cách sử dụng kẻ ngu đần” hay “Tóc vàng xoăn cũng rất có tiềm năng điện ảnh” và “Ron Weasley luôn chìm trong ghen tuông lại gặp bất hạnh nữa rồi”
Ron: Tôi phát hiện cô có rất nhiều thành kiến với tôi?
Tác giả: Cậu nghĩ nhiều rồi.
Harry: Ronald rất đáng yêu mà ~~
Tác giả: Cho nên bọn tôi đều thích bắt nạt cậu ~~
Ron:…
Cậu chàng cứ tủm tỉm cười thầm một mình, thảnh thơi đi dạo trên con đường buôn bán náo nhiệt của các phù thủy. Hai anh em sinh đôi nhà Weasley là những người đầu tiên tìm thấy cậu. Mỗi người đè xuống một bên vai của Harry để nghiêm khắc dạy dỗ đứa trẻ hư không nghe lời này.
_ Úi trời, một mình đi Hẻm Knockturn! Làm sao em dám tới đó hả?
_ Harry à, em chẳng ngoan tí nào!
_ Dám không rủ rê bọn anh đi cùng!
_ Một tội lỗi khủng khiếp!
Có tiếng bà Weasley gào lên từ đằng sau lưng ba đứa:
_ FRED! GEOGRE!
Bà hớt hơ hớt hải chạy đến. Mỗi tay của bà lại nhéo tai của một thằng con trai rồi cứ thế kéo lên cao mặc cho chúng gào khóc ầm ĩ.
_ Giỏi lắm…dám đi Hẻm Knockturn! Má đúng là coi thường mấy đứa bây rồi…Đầu óc không chịu học hành hẳn hoi, suốt ngày la cà lêu lổng….Ôi, Harry…Cưng ơi, bác không nói con đâu.
Bà Weasley quay ngoắt thái độ và nói với Harry bằng giọng điệu hiền lành:
_ Con đã rất sợ hãi phải không? Chớ bắt chước hai đứa con nhà bác mà bén mảng tới cái chốn giang hồ nguy hiểm ấy!
Khoảng thời gian còn lại, nữ phù thủy ục ịch này dường như cố tình tách Harry và hai đứa con sinh đôi nhà mình ra. Bà kéo Harry và Ginny đi chung một bên người bà, còn hai anh em sinh đôi đi ở bên còn lại. Sự thật đã chứng minh ở trong lòng bà Weasley, Harry và con trai mình là đại diện điển hình của đứa trẻ ngoan và đứa trẻ hư hỏng. Mặc dù chúng ta buộc lòng phải thừa nhận rằng suy nghĩ này sai thái quá!
Bọn họ chen lấn trong cái dòng người đông như mắc cửi . Tới tiệm Apothecary, bà Weasley mua cho Ginny một cái vạc mới. Lúc họ đi qua tiệm Đồ chơi phù thủy của Gambol và Japes, hai anh em sinh đôi nhà Weasley mê tít cái pháo bông Không Phỏng Tay – Chỉ nổ khi Ngòi ướt. Hai đứa muốn nhân lúc đông đúc rồi lén lút chuồn đi mua, nhưng tiếc là bà Weasley đã sớm phát hiện trò vặt vãnh này rồi.
Mất chừng một tiếng để họ mua gần như đủ mọi thứ đồ dùng cần thiết. Bà Weasley mặt mũi đỏ ửng hết lên khi dẫn mấy đứa bé tới tiệm Phú Quý và Cơ Hàn.
Ngoài cửa tiệm đã có một đám đông bu đen bu đỏ. Người ta nhốn nháo hết cả lên, tiếng trò chuyện líu ríu. Nguyên nhân của sự kiện này được một tấm biểu ngữ to tổ chảng giăng ngang phía trên cửa sổ thông báo:
GILDEROY LOCKHART
Sẽ ký tên vào quyển tự truyện của ông CÁI TÔI MÀU NHIỆM
Và một vở kịch khó quên sẽ được trình diễn để hiến tặng cho những người hâm mộ của ông.
Hôm nay, lúc 12:30 trưa đến 4:30 chiều
Bà Weasley xúc động ghê gớm:
_ Chúng ta được gặp ông ấy rồi!
Nghe giọng điệu hồi hộp này là biết bà Weasley là một người hâm mộ cứng cựa của Lockhart. Mà không chỉ mình bà Weasley đâu, có rất nhiều bà phù thủy sồn sồn cỡ tuổi đó vây quanh cửa tiệm. Lockhart có sức hấp dẫn với họ đến nỗi khó có thể chống cự.
Hermione vẫn tôn kính Lockhart như thế, nhưng cũng chẳng cuồng nhiệt gì cho cam. Cô bé phù thủy này chỉ thán phục những chuyến phiêu lưu mạo hiểm trong các cuốn tự truyện thôi.
Khi mấy đứa gặp nhau, Ravenclaw lật quyển sách với vẻ ngạc nhiên khó tin.
_ Làm sao ông ấy có thể vượt qua nhiều gian truân đến vậy chứ?
Ron nghẹn một hơi, sự ghen tuông nảy mầm trong lòng cậu chàng.
_ Mình cũng làm được nhá!
Mà nói thật thì anh bạn tóc đỏ này có lúc nào không chìm trong ghen tuông đâu chớ? Như ban nãy chẳng hạn, Hermione ôm chầm lấy Harry một tí thôi đã khiến Gryffindor kia nhìn chòng chọc rồi. Còn Harry thì nghĩ thầm rằng đâu phải lỗi của cậu? Thành ra cậu cứ an tâm cọ tới cọ lui, làm nũng trong lòng cô bạn thân.
Ron, Hermione và Ron nhờ vào vóc dáng nhỏ thó mới chen lọt được vô trong. Người ta xếp hàng rồng rắn đến tận cuối tiệm sách, nơi Lockhart đang ký tên vào sách của hắn.
Hôm nay hắn ta mặc một bộ áo chùng xanh lơ y chang màu mắt càng tạo nên sự đồng điệu. Cái nón phù thủy chóp nhọn ung dung chiếm một góc trên mái tóc dợn sóng của hắn.
Lockhart cười tươi rói, sáng lạn và thân thiện. Mỗi khi mỉm cười, hắn để lộ trọn vẹn tám cái răng sáng bóng của mình.
_ Bồ nghĩ coi hắn ta định làm thế nào?
Ron vừa dứt lời thì Lockhart đã đứng lên. Trong tầm mắt chăm chú của nhiều người, hắn ta đi đến cái sân khấu được dựng lên một cách giản dị ở ngay giữa cái tiệm sách.
Một lão lùn xủn có vẻ quạu quọ giơ cao cái máy chụp hình đen vội vội vàng vàng bám sát theo sau. Mỗi khi đèn nhá sáng, cái máy chụp hình lại phụt ra từng cuộn khói tím.
Ban đầu Ron còn chưa hiểu Lockhart muốn làm gì, nhưng khi nghe tiếng nhạc dần dần vang lên, còn các ngọn nến thì từ từ tắm ngấm đi…Ờ, cậu buộc phải thừa nhận rằng cái thằng ngu nhồi đầy đầu toàn là cỏ rác này còn có tác dụng!
Trong cửa tiệm, những ngọn nến lấp lóe khi thì sáng bừng khi thì tối om. Lockhart vẫn đứng im không nhúc nhích, đôi mắt hắn từ từ khép lại. Đầu hắn ngẩng thật cao, mỗi lần hô hấp dường như khiến cho cả thân mình hắn run rẩy khe khẽ giống như sợ hãi quấy rầy cái gì đó.
Ngay khi hắn mở mắt, đôi mắt màu xanh lơ như biển rộng với những cơn sóng dồn dập và dữ dội nhưng lại giống như ẩn chứa mọi nỗi đau buồn, thương tiếc.
Ngay lúc mọi người cho rằng hắn cứ im lặng như thế thì Lockhart thình lình khuỵu đầu gối xuống. Một tiếng thét đau đớn vang lên từ miệng hắn như muốn cào nát gan phổi người ta. Dường như mọi sức lực của hắn ta đều dồn vào một tiếng thét này, người ta có cảm tưởng như ngay một giây sau đó thôi hắn đã có thể nôn ra máu vì đau khổ rồi.
Vào giây phút nào, mọi cảm xúc phức tạp từ gào thét, giận dữ đến thù hận đều được hắn biểu hiện sâu sắc.
Lockhart bò lên từ dưới mặt đất, quay ngoắt người lại, bàn tay giơ đũa phép thật cao. Lúc này khán giả mới phát hiện đằng sau lưng hắn ta đã xuất hiện một người đàn ông thấp bé không biết đứng đó tự khi nào. Cả người lão ta run lẩy bẩy, đau khổ cầu xin, thậm chí còn quỳ bò xuống mặt đất.
_ Không…Sirius…xin đừng làm thế! Má tôi sẽ chết mất, bà ấy còn trẻ, bà ấy không thể rời xa tôi!
_Thế khi mày làm ra loại chuyện đó thì mày có nghĩ cho Harry không? Nó còn nhỏ như vậy đã phải mất ba má! Peter, mày có thù hận gì thì trút hết lên người tao ấy! Kẻ xỉ vả mày không phải là James, mà là tao! Nếu năm đó không có cậu ấy, thì mày vẫn chỉ là cái thằng suốt ngày trốn chui trốn nhủi trong góc phòng, khóc thút thít, thảm hại! Nhưng mày đã làm gì chứ? Mày bán đứng gia đình cậu ấy! Mày đã phục từng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!
_ Không…không phải thế! Tôi…tôi…chính ông ta đã ép tôi…tôi bị ép buộc!
_ Nếu là tao thì tao thà chết còn hơn!
Đám đông mua sách ồ hết cả lên. Đa phần những người ở đây đều đã trải qua thời kỳ đen tối. Đối với câu chuyện của Sirius Black, họ nghe mãi cũng thành quen. Nhưng hôm nay họ lại chứng kiến một vở kịch khác biệt hoàn toàn với tin tức được báo chí công bố năm đó. Bảo sao mà những con người này không khiếp sợ được chứ?
Ông bà Weasley theo bản năng liếc mắt nhìn Harry. Trong đầu óc họ lúc này đã biến thành loạn cào cào và rối rắm muốn phát điên rồi.
Vở kịch trên sân khấu vẫn tiếp diễn. Cảnh tượng được đổi thành một tràng cảnh mà mỗi người ở đây đều rất quen thuộc. Nhưng khác biệt ở chỗ, lúc trước nó chỉ xuất hiện trên cuốn tạp chí
Sirius Black dồn Peter Pettigrew vào đường cùng. Hai người họ đang đứng trên một con phố của Muggle. Peter nhìn giống như không còn đường trốn nữa nên hắn ta bắt đầu sám hối và cầu xin Black.
Người đàn ông đóng vai Peter nói:
_ Tôi chẳng thể biện minh cho điều gì. Cậu ghét tôi cũng đúng thôi vì ngay cả tôi còn ghét chính mình. Tôi vẫn luôn tự hỏi vì sao tôi lại trở thành một Gryffindor? Tôi nhát gan như thế cơ mà, có phải đã có nhầm lẫn gì không? Nhưng tôi biết ơn cái sự nhầm lẫn đó, bởi vì nhờ có nó mà tôi mới quen biết các cậu.
Lão ta bộc bạch một cách chân thành và trần trụi nỗi lòng của mình. Đôi mắt lão ướt nhẹp nhìn Black và Black thì như bị cảm động.
_ Tôi không thể mắc thêm sai lầm nữa. James đã từng nói rồi, phạm lỗi không đáng sợ, đáng sợ là khi bản thân không có dũng cảm chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình. Tôi vẫn còn nhớ rõ lắm!
Peter bước lên một bước, chìa tay ra trước mặt Black.
_ Trói gô tôi đi, Sirius, dù thế nào thì tôi cũng phải làm một Gryffindor!
Khán giả nghe Peter Pettigrew chân thành sám hối rồi nhìn lão giơ tay chịu trói, thế nhưng chỉ một giây sau đó, lão thình lình rút đũa phép! Mà câu chuyện tiếp theo ai cũng rõ, Sirius Black giết chết 13 người bao gồm cả Pettigrew. Lão già chỉ lưu lại một ngón tay duy nhất.
Thế nhưng họ nhìn thấy cái gì đây? Người đàn ông đóng vai Pettigrew nở nụ cười dữ tợn, thậm chí còn xen lẫn vẻ đắc ý. Lão ta biến thành con chuột chạy trốn và để lại một ngón tay trên mặt đất.
Tiếng nhạc đau thương vang lên càng ngày càng lớn. Nhịp điệu bi ai, hùng hồn như tiếng sóng dữ dội xô mạnh vào mỏm đá làm bắn lên những bọt nước li ti. Âm nhạc không ngừng cổ vũ tình cảm tựa như vở kịch trên sân khấu lúc này đang làm lay động trái tim của biết bao người.
Nhưng đây chưa phải là kết thúc.
Trong căn tiệm âm u chỉ có vài ánh nến nhạt nhòa, mờ mịt vang lên một tiếng nói uy nghiêm, lạnh lùng:
_ Sirius Black, anh có nhận tội hay không?
Lặng im trong chốc lát, Lockhart từ từ ngẩng đầu. Tiếng nói của hắn rất khẽ nhưng đủ để tất cả mọi người nghe thấy:
_ Tôi có tội. Nếu không phải tôi tự ý đổi Người giữ Bí mật thì James và Lily đã không chết.
Dứt lời, hắn nhắm mắt lại, cả người uể oải như có sức nặng đè nén khiến hắn muốn tan vỡ đến nơi rồi. Một giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên khuôn mặt hắn.
Một tiếng “bụp” vang lên, vở kịch trên sân khấu đến giờ mới kết thúc hoàn toàn. Trong chớp mắt, các ngọn nến sáng bừng lên và âm nhạc biến thành vui vẻ, khoái trá, cứ như vở kịch đau thương ban nãy chỉ là ảo giác. Nhưng nhìn khuôn mặt bàng hoàng của rất nhiều người thì có thể biết được họ vẫn còn đắm chìm vào vở kịch ban nãy.
Arthur Weasley đặc biệt xúc động. Ông nói:
_Lockhart, Lockhart, ông mau nói xem đây là chuyện gì chớ?
Lockhart xua tay nhắc nhở đám đông giữ trật tự.
_ Tôi sẽ công bố ngay đây thôi.
Sau đó, Lockhart bắt đầu gào to:
_ Thưa các quí ông và quí bà! Tôi rất biết ơn quí vị, những con người vô cùng bận rộn đã tới đây xem vở kịch “Người hùng chân chính và người hùng giả dối”. Trong những ngày qua tôi đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều đến nỗi không buồn ăn uống và đã luôn tự hỏi rằng mình phải làm sao đây. Cuối cùng tôi quyết định phơi bày sự thật bị che dấu suốt 11 năm qua, đúng vậy, chính là cái sự thật mà tất cả quí vị đang nghĩ tới! Ồ, xin đừng ngạc nhiên thế, mặc dù chính tôi cũng phải thừa nhận rằng tôi rất bất ngờ khi biết được bí mật này. Nhưng sự thật chính là sự thật, người vô tội sẽ được minh oan dù đã qua những mười một năm! Tròn mười một năm liền! Nhưng tôi vẫn tin chắc rằng người anh hùng chân chính mãi mãi không chịu khuất phục! Người anh hùng chân chính mãi mãi khiến người ta phải tôn kính!Mà giờ đây, chúng ta đang trải qua khoảnh khắc phi thường biết bao! Đây là khoảnh khắc tuyệt hảo để tôi công bố cho quí vị một sự thật lịch sử!
Khi hắn vừa dứt lời thì người đàn ông đóng vai Pettigrew ôm một cái lồng sắt có nhốt một con chuột ra. Đó là một con chuột xấu xí biết nhường nào, vượt xa đồng bọn của nó, lông nó rậm rì và xám ngắt. Ban đầu con chuột có vẻ rất thoải mái, thế nhưng khi nhìn thấy những con mắt chăm chăm quan sát nó của khán giả thì ngay tức khắc, nó chạy tán loạn trong cái lồng và cứ kêu chít chít mãi. Nếu có ai đó quan sát kỹ càng hơn thì sẽ phát hiện ra nó mất một ngón chân!
_ Scab…
Ginny toan thét lên lại bị bà Weasley nhanh tay bưng kín miệng nó. Ron đứng cạnh liếc mắt ngó Lockhart một hồi rồi quay sang bảo Harry:
_ Mình nhớ là bồ có nói nhiều thế đâu?
Harry nhún vai, nói:
_ Lúc đó mình chỉ nói mấy câu chỉ điểm thôi. Nhưng bồ đã thấy rồi đấy, trí tưởng tượng của Lockhart phong phú lắm! Nếu chỉ tính riêng cái khoản diễn xuất này thì hắn cũng được tính là thiên tài.
Hai đứa trò chuyện mà chẳng sợ bị ai nghe lén, bởi vì lúc này đám đông đã loạn cào cào rồi. Người ta xô đẩy nhau lộn tùng bậy hết cả lên, thi thoảng còn có quí bà nào đó la toáng lên nữa.
Bắt đầu biến hình rồi!
Con chuột bị nhỏ một giọt Độc Dược kia nhanh chóng phình to ra, chỉ chớp mắt đã phá tan cái lồng sắt. Đầu và tay chân mọc ra bằng một cách thức quái dị, sau đó là một người đàn ông đứng ở cái nơi mà con chuột bị nhốt ban nãy. Người đàn ông đó nhỏ thó , mập ù gần như không thấy cái cổ, mái tóc thưa màu thưa rỉn của hắn rối bù, có một mảng hói to ngay trên đỉnh sọ. Hắn ta khúm núm cố gắng che giấu cái ngón trỏ đã cụt, mà đôi mắt hắn thì ướt nhẹp, ngấn nước, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục chảy dầm dề trên mặt.
Người này không phải ai khác, ai ai cũng biết hắn. Đó chính là Peter Pettigrew!
Màn kịch nhỏ
Tác giả: Chương này có thể đặt tên là “Gilderoy Lockhart, một biên kịch và một diễn viên xuất chúng”, “Mười hai cách sử dụng kẻ ngu đần” hay “Tóc vàng xoăn cũng rất có tiềm năng điện ảnh” và “Ron Weasley luôn chìm trong ghen tuông lại gặp bất hạnh nữa rồi”
Ron: Tôi phát hiện cô có rất nhiều thành kiến với tôi?
Tác giả: Cậu nghĩ nhiều rồi.
Harry: Ronald rất đáng yêu mà ~~
Tác giả: Cho nên bọn tôi đều thích bắt nạt cậu ~~
Ron:…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.