Bôn Nguyệt

Quyển 3 - Chương 87: Đảo lửa thần

Thục Khách

02/03/2016

Mặt trời vừa lên, bầu trời bao la ít mây, là một ngày thời tiết đẹp trên Tiên hải. Gió biển hơi mạnh, khắp nơi đều là hơi thở mặn chát. Đứng giữa không trung quan sát quang cảnh dưới chân, bờ cát trắng, nước biển xanh họa nên một đường biển tuyệt đẹp.

Liễu Sao đứng giữa không trung, áo choàng màu đen bị gió biển thổi tung lộ ra y phục xanh lá rực rỡ bên trong.

Lư Sênh ngự phong bước tới: “Thánh tôn đã đến.”

“Đương nhiên ta sẽ đến.”

“Đa tạ.”

“Ngươi không cần cảm ơn, ta làm chuyện này không phải vì các ngươi.” Liễu Sao cắn môi: “Chắc chắn ngươi nghĩ ta không phải là một vị Ma tôn tốt, chính ta cũng nghĩ giống ngươi, đúng là ta nhát gan sợ chết, ta chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, sẽ chẳng vì người dưng mà mạo hiểm tính mạng mình.”

“Nhưng ngươi vẫn quyết định đến.”

“Đó là trách nhiệm của hắn, ta muốn giúp hắn.”

“Không hối hận?”

“Hắn chọn các người.” Liễu Sao nghiêng đầu trông như không thể hiểu nổi: “Nhưng phải làm sao đây, ta thích hắn.”

“Ngươi không trách hắn?”

“Nếu đã sáng tạo thì có thể nào lại không bảo vệ, ta không trách hắn.”

“Ngươi không thích hợp vị trí này.” Dung mạo vẫn sắc bén như trước, nhưng Lư Sênh lại nở nụ cười, nâng tay vỗ vỗ đầu nàng sau đó thu tay lại: “Không sao cả, bất luận tại sao ngươi làm và vì ai mà làm chuyện này, tóm lại, toàn thể Ma cung đều biết ơn quyết định của ngươi.”

Liễu Sao gật đầu: “Nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, các người không cần phải lo cho ta, nhất định phải đem Địa linh nhãn về Ma cung.”

“Đương nhiên.” Lư Sênh lại nói tiếp: “Tiên môn đã bắt đầu sang bên này, ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi.” Dứt lời, y ngự phong bỏ đi.

Phía chân trời, tiên vân cuồn cuộn.

*****

Bất tri bất giác, đã đến ngày mười lăm.

Thật ra mấy hôm trước liên minh tiên võ đã đến vùng phụ cận, bọn họ đóng quân cách Ma cung không xa, mục đích chính của họ là ngăn cản Ma cung lấy Địa linh nhãn, bọn họ cũng không muốn trước khi xác định rõ sự việc đã giao đấu với Ma cung, dù sao tiên ma đại chiến với hai bên mà nói đều là mất nhiều hơn được.

Trận chiến sắp diễn ra hết sức căng thẳng.

Bản chép tay của tôn giả nằm trong tay Tiên môn, Ma cung không thể biết chính xác thời gian Địa linh nhãn xuất thế, nhưng ngoại trừ Thực Tâm ma thì Tiên môn cũng không biết chuyện này. Thời gian hái Địa linh nhãn rất gấp gáp chỉ có thể mượn tay Liễu Sao nên đương nhiên Thực Tâm ma sẽ không vạch trần chân tướng, cho nên Lư Sênh và Liễu Sao không hề nóng ruột. Hôm nay Ma cung xuất phát trước, chủ lực của Tiên môn lập tức đuổi theo sau, có thể thấy rằng đã sắp đến lúc.

Mấy hôm gần đây thời tiết rất đẹp, khí lưu trên biển không hề dữ dội, Liễu Sao ngự phong xuyên qua những hòn đảo ngầm to to nhỏ nhỏ, có thể loáng thoáng thấy được mục tiêu. Ở xung quanh vùng biển này đều được bố trí ma trận, là do Lư Sênh sai người thiết lập trước, ma tướng giữ trận đã vào vị trí từ lâu, những lá cờ đen đỏ lướt nhanh trong trận tựa như hai mặt chiến kỳ, ma khí ngùn ngụt che cả ánh mặt trời, không khí cực kỳ quái dị, vừa bước vào trong là có thể cảm nhận được áp lực khủng bố.

Vị Húc đến báo: “Các nơi đều đã sắp xếp ổn thỏa.”

Lư Sênh gật đầu đi vào trong trận.

Vị Húc chuyển sang hướng Liễu Sao, áp sát vào mặt nàng: “Xem cái mặt khổ qua kìa, chẳng lẽ Thánh tôn sợ?”

“Hừ!” Liễu Sao vung tay đánh vào mặt y một cái không nhẹ không nặng, nàng hăm hở tuyên bố: “Ta sẽ yên ổn đi ra! Ngươi ở đây trông chừng cho ta, chờ ta quay về sẽ nghĩ cách giúp ngươi, bằng không…”

“Bằng không, ta đốt ít tiền giấy cho ngươi.” Vị Húc cười lớn rời đi.

Liễu Sao đuổi theo nhưng không đá trúng y, nàng xoay người lại thì trông thấy Lạc Ninh ngồi trên thuyền ngẩn ngơ, chẳng biết đang suy nghĩ gì, có điều dưỡng mấy ngày nay sắc mặt của Lạc Ninh đã tốt hơn trước nhiều. Liễu Sao do dự, bước qua vỗ vỗ lưng nàng: “Hay là muội tránh đi?”

Lạc Ninh hiểu nàng nghĩ gì: “Yên tâm đi, Tiên môn sẽ không tổn thương muội, không tới giờ phút cuối Thực tâm ma sẽ không hiện thân. Y nóng lòng cướp Địa Llinh nhãn thì làm sao còn thời gian đối phó muội, muội sẽ chú ý. Sư tỷ, tỷ cứ làm theo những gì muội dặn, chỉ cần y xuất hiện thì muội sẽ có cách vây bắt y.”

Theo lý đúng là vậy, Liễu Sao cũng không khuyên nàng nữa, nàng lấy tấm bản đồ hoàn toàn khác địa hình nơi này từ trong lòng ra, Liễu Sao nghi ngờ: “Chỗ này rõ ràng có một hòn đảo tại sao lại không thấy đâu? Còn nữa, đám sương mù tối hôm đó chúng ta nhìn thấy đâu cả rồi?”

Vùng sương mù rộng lớn đã hoàn toàn biến mất, mặt biển không hề khác gì những nơi khác. Nếu không có bản đồ thì căn bản không thể tìm thấy chỗ này.

“Ban ngày không nhìn thấy mới tốt…” Lạc Ninh nở nụ cười rồi đột ngột cảnh giác: “Sư tỷ, tỷ có nghe thấy tiếng gì không?”

Tiếng sấm loáng thoáng vọng đến từ trên trời, Liễu Sao đã nghe thấy từ lâu, chẳng qua nhìn tiết trời cũng không giống sắp mưa cho nên mới không để ý. Lạc Ninh nhắc nhở, nàng mới vội tập trung tinh thần cảm ứng, nàng phát hiện dưới đáy biển cũng truyền đến tiếng ầm ầm chấn động hòa cũng tiếng sấm trên trời cao.

Liễu Sao đang ngẩng đầu quan sát, bất chợt bầu trời quang đãng như bị dao cắt ngang một đường, một cụm mây đen tuôn ra.

Mây đen rơi xuống biển rồi tan ra nhanh chóng lan tràn, chỉ trong chớp mắt cả bầu trời đã nhuốm màu đen.

Trời phát sinh hiện tượng lạ, chắc chắn sắp có chuyện lớn xảy ra.

Sắp tới rồi sao? Liễu Sao hoàn hồn lại, nàng khẽ cắn môi.

Rõ ràng Lạc Ninh cũng hơi căng thẳng, nàng đứng dậy quan sát bầu trời rồi thở dài: “Sức mạnh của trời đất quả là đáng sợ, lúc trước muội còn nghi ngờ chuyện Địa linh nhãn, bây giờ thì…”

Còn chưa dứt lời, chiếc thuyền bắt đầu rung lắc dữ dội, suýt chút nữa đã ném luôn Lạc Ninh xuống biển.

“Có chuyện gì vậy!” Liễu Sao đỡ lấy nàng, giật mình chỉ xuống nước.



Mặt biển rung chuyển nhưng không phải thứ sóng to gió lớn ngày thường mà là từng vùng từng vùng hải lưu nghiêng lệch rối loạn, sóng biển lúc cao lúc thấp giống như mặt đất dưới đáy biển đột ngột đứt gãy, sức hút cực lớn tạo thành vô số lốc xoáy.

“Là địa mạch, vì Địa linh nhãn xuất thế nên địa mạch bị ảnh hưởng.” Lạc Ninh cũng không quá nhiệt tình với Địa linh nhãn: “Sư tỷ, muội qua đó trước, tỷ phải cẩn thận.”

Nàng triệu Lan Nhuy kiếm, rồi ngự kiếm rời đi.

******

Tiếng sấm trên trời ngày càng rõ, chấn động dưới đáy biển càng lúc càng dữ dội, nước biển như sôi trào, rung chuyển không ngừng nghỉ.

Bóng tối to lớn bao trùm đỉnh đầu, ánh sáng dần mờ ảo, bầu trời rộng ngàn dặm đã hoàn toàn nhuốm màu tối đen, tựa như một con ngươi đen thăm thẳm không thấy đáy, kỳ quan đó chấn động lòng người.

Bất chợt, ba bóng kiếm lớn màu tím lao thẳng tới chỗ Liễu Sao, ánh sáng hình vòng cung tựa như một đóa hoa lan tím đang nở rộ.

Không chờ Liễu Sao ra tay thì chưởng lực hùng hậu đã phóng ra từ hai bên nàng đánh vỡ bóng kiếm thành những mảnh vụn. Kiếp Hành và Vị Húc đồng loạt xuất hiện bên cạnh Liễu Sao, Kiếp Hành nhìn lên không cười khẩy: “Thủ tọa tiên minh cũng chỉ có thế thôi, không cần làm phiền Thánh tôn, giao cho thuộc hạ là được rồi.”

Bóng kiếm tụ lại hóa thành thần kiếm cửu ca nguyên vẹn rồi quay trở về trong tay chủ nhân.

Thương Kính và Thiện Uyên tôn giả xuất hiện giữa không trung, Thương Kính bắt lấy kiếm, nói với Kiếp Hành: “Âm mưu lần này của ma tôn Trưng Nguyệt thật không nhỏ.”

Ở bên này chỉ có hai người, có lẽ chủ lực của liên minh tiên võ đang tấn công các ma trận khác. Vì biết Ma cung đã sớm chuẩn bị nên Tiên môn cũng không mang theo đệ tử cấp thấp, những người đến đây đều là những người có thực lực chân trở lên, lực lượng Tiên môn vượt xa Ma cung, không biết đám Lư Sênh còn có thể chịu được bao lâu. Kiếp Hành thầm nghĩ trong lòng nhưng nét mặt vẫn bình thản, y bật cười ha hả: “Hành động của Ma cung từ khi nào lại cho Tiên môn các người quản, ta khuyên ngươi biết điều thì rời đi trước, chẳng phải Tiên môn sợ nhất là chết người sao?”

Thương Kính cũng không tức giận: “Chuyện có liên quan tới an nguy của lục giới, đệ tử Tiên môn chỉ có thể hy sinh vì chính nghĩa.”

Vì Thương Ngọc Dung và Lạc Ninh nên đương nhiên Liễu Sao hy vọng tránh khỏi một trận chiến tiên ma, nàng cất lời: “Lần này chúng ta không nhắm vào Tiên môn, càng không gây ra tai họa cho lục giới, Thương cung chủ việc gì phải nhúng tay.”

Thương Kính đáp: “Tiên môn tuyệt đối không tham lam bảo vật, nhưng thứ đó không phải là chuyện nhỏ, Ma cung xem trọng như thế khó tránh khỏi khiến người ta lo lắng.” Nói đến đây, y ngẫm nghĩ, ngữ khí dịu đi đôi chút: “Tinh Hồ và Tô Tín đều nói thiện niệm của ngươi vẫn còn tồn tại, có lẽ lúc trước chúng ta đã hiểu lầm ngươi, nhưng ma tính khiến người ta e dè cũng là sự thật. Nếu ngươi còn nhớ rõ những lời Thương Sa tiên tôn dạy bảo thì không nên dấn thân vào Ma cung, vẽ đường cho hươu chạy.”

Sắc mặt Kiếp Hành thay đổi, y muốn mở miệng, Liễu Sao lắc đầu ra hiệu y yên tâm, nàng giải thích với Thương Kính: “Chúng ta tìm thứ đó vì muốn khống chế ma tính, chẳng phải lúc trước các người vẫn muốn làm chuyện này sao?”

Thương Kính hơi nhíu mày: “Chuyện này khi còn sống Thương Sa tiên tôn từng nhắc qua với ta, nhưng thuyết về thanh khí rất hư vô mờ mịt, chưa được chứng thực. Vả lại, những kẻ nhập ma đều là loại người cùng hung cực ác, ác niệm cũng không phải sinh ra chỉ vì ma tính, ngươi cũng hiểu rõ sự lợi hại của ma đạo. Nếu giải trừ được ma tính, mất đi sự khống chế, sau này lục giới bùng phát ma họa thì ngươi tính làm sao? Thứ đó không thể rơi vào tay Ma cung.”

Hóa ra y cũng biết chuyện này. Liễu Sao cắn môi: “Nhưng trong Ma cung không phải ai cũng xấu, cũng có người bất đắc dĩ nhập ma, họ cũng muốn quay đầu.” Nàng liếc nhìn Vị Húc: “Chẳng lẽ chỉ vì sợ họ hại người cho nên cũng vứt bỏ luôn những người tốt trong đó?”

Thương Kính nhìn Vị Húc, y thở dài: “Không có chuyện gì là vẹn cả đôi đường được, cần bỏ thì phải bỏ, Tiên môn đặt an nguy của lục giới lên đầu, bất đắc dĩ mà phải vứt bỏ.”

Vị Húc cười bảo: “Thánh tôn dài dòng với gã làm gì, giao chỗ này cho chúng ta là được.”

Trên đỉnh đầu bầu trời tối tăm kỳ lạ, ánh sáng trên biển ngày càng mờ nhạt, tiếng sấm và cảm giác chấn động giao nhau. Liễu Sao biết đây không phải lúc cậy mạnh, lát nữa nàng còn phải đối mặt với chuyện nguy hiểm hơn, nàng nên giữ lại thực lực của mình. Vì vậy nàng gật đầu lùi sang một bên quan sát trận chiến.

Không ai sai cả, chỉ vì muốn giữ vững lập trường của mình mà thôi. Thương Kính lắc đầu, nói với Thiên Uyên tôn giả: “Xem ra phải đánh một trận.”

“Sớm phải thế.” Thiện Uyên tôn giả vung phất trần lên, kích hoạt chú ấn.

Dưới bầu trời đen tối, chú ấn màu trắng trông cực kỳ bắt mắt, mặt biển tối mịt cũng sáng hơn một chút, trong bầu không khí ngùn ngụt sát khí. Kiếp Hành và Vị Húc không dám xem thường, họ tung ra thực lực mạnh nhất để đối phó. Bên này Thương Kính và Thiện Uyên tôn giả một người là tiên, một người có tu vi Thiên tiên, vốn phải chiếm được ưu thế. Nhưng vì lần trước Thiện Uyên tôn giả chứng kiến được Nguyệt hóa trang thành Liễu Sao nên có chút kiêng dè với Ma cung, lần này tôn giả ra tay cẩn thận hơn nhiều, vả lại tôn giả còn đề phòng Liễu Sao ở bên cạnh đánh lén, nên không dám dốc hết toàn lực. Hai người Kiếp Hành và Vị Húc có ý kéo dài trận chiến nên chỉ phòng thủ chứ không tấn công, trong phút chốc cũng không rơi vào thế yếu.

Mặt biển nghiêng đảo dữ dội hơn như muốn lật mình, trên không trung tiên ma giao chiến ác liệt, ma quang và tiên khí quẩn quanh lướt trên vùng hơi nước dày đặc, không thể trông rõ bóng người.

Vài lần Liễu Sao muốn ra tay đều bị Kiếp Hành cản lại, nàng vô cùng lo lắng quan sát vài hướng khác, chưa đến nửa canh giờ đã có gần một nửa ma trận bị phá, tình hình chiến cuộc rất cấp bách, nếu…

Bỗng nhiên một tiếng nổ chấn động vòm trời vang lên, mặt biển bị nhấc lên cao ba trượng.

Đương nhiên sức người không thể tạo ra cái này, mọi người kinh hoàng đồng loạt thu chiêu.

Nước biển hạ xuống, tầm nhìn rõ ràng hơn. Hai người Thương Kính còn đang quan sát khắp nơi thì đám Liễu Sao đã sớm biết được vị trí, họ theo bản năng đều nhìn về một hướng.

Chỉ trong chốc lát mà mặt biển phía sau đã xuất hiện một vật đồ sộ đen thui.

Là một hòn đảo!

“Ở bên kia!” Thương Kính phản ứng lại, ra hiệu với Thiện Uyên tôn giả, không ngờ cảnh vật xung quanh lại đột ngột thay đổi, hai người đã bước vào một không gian không trời, không đất, cũng chính là ma trận Vị Húc đã thiết lập lúc trước. Dẫn trọc khí vào trong trận, Vị Húc cầm cờ trận đứng giữa mắt trận, bên cạnh có hai gã ma tướng phối hợp. Lúc trước y không mở trận là vì muốn giữ chân đối phương, để vào lúc này cướp lấy tiên cơ cho Ma cung.

Kiếp Hành chạy tới bên Liễu Sao: “Còn không nhanh đi!”

Liễu Sao do dự quay đầu nhìn Vị Húc, hai người trong trận là tiên minh thủ tọa và Thiên tiên tôn giả, trận này chỉ có thể bao vây họ nhất thời mà thôi, việc này cực kỳ nguy hiểm.

Áo bào đỏ rực rỡ tỏa áng sáng giữa bầu trời u ám, Vị Húc nhướng mày với nàng: “Tiểu biệt thắng tân hôn, ngươi đi nhanh về nhanh, ngươi mà chậm chân thì sẽ phải đốt vàng mã cho ta đó.”

Liễu Sao nhổ một ngụm nước miếng, bay thẳng tới hướng hòn đảo.

******

Đây vốn là nơi xuất hiện sương mù nhưng giờ phút này lại vô cớ mọc ra một hòn đảo nhỏ thần bí chu vi chưa tới trăm dặm, một khu rừng tối tăm bao phủ cả hòn đảo, sương khói bốc lên cao tựa như cái miệng tỏa ra hơi thở nóng bỏng của một con thú to lớn, trong rừng vọng tới tiếng kêu thảm thiết chẳng biết là tiếng của con quái vật nào vọng lại.

Hai người chạy đến gần mới phát hiện chu vi hòn đảo vẫn giống như lúc nãy nhìn thấy từ phía xa chứ không hề vì khoảng cách gần hơn mà thay đổi diện tích. Liễu Sao kinh ngạc, hóa ra diện tích của hòn dao này đang thu nhỏ lại.

Lư Sênh đã dẫn theo phần lớn ma tướng đứng chờ phía trước, y cũng đang quan sát hòn đảo: “Rễ Địa linh nhãn cắm sâu vào lòng đất nên tác động đến địa mạch, đến lúc chín chắc chắn sẽ hòa tan phần lớn mặt đất, hòn đảo này có lẽ còn lớn hơn hiện tại nhiều.”

Lúc nói chuyện, ma lực bị chấn động, lại có thêm một ma trận bị phá.

Liễu Sao ngắn gọn ra lệnh: “Nhanh! Chúng ta đi nhanh!”



Lư Sênh cản nàng lại: “Chúng ta không biết rõ tình hình hòn đảo này, Thánh tôn phải cẩn thận mới được.”

“Ta đi dò đường.” Kiếp Hành dẫn đầu tiến về phía đảo.

Tất cả mọi người không hề phản đối, theo sát sau y tiến vào đảo, ở đằng sau rất nhiều bóng người ngự kiếm tiến về hướng này.

Linh khí trên đảo rất dồi dào, cổ thụ cao vút che cả bầu trời, cây cổ thụ thấp nhất cũng cao hơn mười trượng, đám cổ thụ này ít nhất cũng sinh trưởng được mấy ngàn vạn năm, rễ cây lộ ra trên mặt đất, phần lớn đều to cỡ thùng nước, uốn khúc vặn vẹo tựa như một con mãng xà cực lớn. Vô số dây mây già cỗi quấn quanh thân cây leo dần lên trên uốn quanh các cành cây rồi rũ xuống như sợi dây thừng rắn chắc của chiếc đu dây. Mặt đất ẩm ướt rất sạch sẽ, đám bụi cây mọc dưới bóng râm toàn là kỳ hoa dị thảo, thỉnh thoảng có vài cây nấm to cỡ đầu người. Trên đường đi qua mọi người phát hiện tất cả thực vật ở đây đều là linh thảo cực kỳ hiếm thấy trong lục giới, đối diện với tài nguyên hiếm có như thế, nếu không phải có mục tiêu quan trọng hơn thì Lư Sênh chắc chắn sẽ để mọi người hái chúng về Ma cung.

Mọi người phi thân lướt qua những hàng cổ thụ tựa như u linh, tiếng thét thê lương vẫn quẩn quanh bốn phía, nhưng xung quanh không bắt gặp dã thú hay chim muông gì cả, bầu không khí ngày càng kỳ dị, cũng may bọn họ tiến thẳng một mạch không hề gặp thứ gì nguy hiểm.

*1 trượng = 3,33m.

Đám người đuổi theo phía sau dần gần hơn, hơn phân nửa là đám cao thủ Võ đạo lỗ mãng. Liễu Sao rất sốt ruột, dòng khí xung quanh đột ngột dao động như bị sức mạnh nào đó dẫn dắt,quấy đảo, xoay tròn bốc lên những luồng lốc xoáy.

Lư Sênh nói “Đi”, mọi người hiểu ý, tinh thần phấn chấn đi theo hắn đến giữa đảo.

Nơi trung tâm của dòng khí là một cảnh tượng khiến người ta hoảng sợ, mặt đất rộng lớn đang tan rã, đất đá hóa thành bùn lầy chìm xuống tạo thành một cái phễu thật lớn. Đáy phễu cách mặt đất chừng mười trượng, những lớp sương mù màu vàng lượn lờ phủ quanh rìa phễu, giống như một tấm màn sa nối giữa trời và đất, chỉ vừa đến gần hồn thể đã cảm nhận được sự thiêu đốt, mọi người vội vã dừng lại.

Một gã ma tướng ngạc nhiên thốt: “Đây là…”

“Là hố địa sát.” Liễu Sao đột ngột trả lời, ánh mắt bất giác nhìn lên bầu trời.

Mặt đất xung quanh không ngừng lún xuống, đối mặt với thứ sức mạnh đáng sợ như vậy, đáy mắt mọi người lấp lóe hào quang. Lư Sênh trầm giọng nói: “Địa linh nhãn chín sẽ tác động đến địa mạch, khiến sát khí bùng nổ, chim muông trên đảo cảm ứng được chuyện này đầu tiên nên chúng đã rời khỏi đây từ lâu, hòn đảo này chắc chắn đến từ Thần giới.”

Kiếp Hành vận chân khí hộ thể bước gần tới ngọn lửa địa sát, nhưng chỉ vừa vươn tay thì y đã bị bật ngược trở về, hai gã ma tướng vội vàng đỡ lấy y.

“Cũng chỉ có thế.” Kiếp Hành đẩy hai người ra nhìn Liễu Sao: “Thứ khỏi lửa này có thể tổn tương hồn phách con người.”

“Lúc Địa linh nhãn chín cũng là lúc sát khí mạnh nhất.” Lư Sênh nhìn Liễu Sao.

Liễu Sao không hề đáp lời, nhiều bóng người xuất hiện từ khu rừng đằng sau, có người ngự kiếm cũng có người khinh thân đuổi theo. Ở bên này là Võ Dương Hầu và thủ lĩnh Võ đạo là Bạch Thu Dương cầm đầu thế lực Võ đạo, còn bên kia lại lấy Chưởng giáo Nam Hoa Nguyên Tây Thành, Vạn Vô tiên tôn, Tuy Hòa chưởng giáo phái Thiên Sơn, Ngọc Tức chân quân chưởng giáo Tử Tiêu cung thống lĩnh thế lực Tiên môn. Bọn họ xông tới nhanh như vậy chứng tỏ ma trận bên ngoài bị phá hơn phân nửa, chẳng biết bao lâu nữa Địa Linh nhãn mới chín, sắc mặt đám người Lư Sênh đều rất căng thẳng.

Đám người liên minh tiên võ trông thấy cảnh tượng này cũng phải giật mình, đệ tử Tiên môn đương nhiên rất nghiêm chỉnh, còn đám người tu Võ đạo xưa nay tham lam, họ đoán có bảo bối bèn tiến lên trước thăm dò, Bạch Thu Dương và Võ Dương Hầu cũng không hề ngăn cản.

Nguyên Tây Thành nhíu mày nhắc nhở: “Nguy hiểm.”

Nhưng đám võ sư làm sao chịu nghe lệnh của y, một gã cao thủ ỷ vào tu vi cao muốn xông thẳng vào Địa sát diễm, kết quả vừa bước được nửa bước đã hét thảm rồi quỵ xuống. Vạn Vô tiên tôn vội vung phất trần giúp gã dập đám lửa đang thiêu đốt hồn phách. Võ sư kia đã sớm ngất đi, hai gã đồng đạo cuống cuồng kéo gã kia về, đám võ sư nhân tu còn lại đều hoảng sợ không dám có ý chiếm đoạt bảo vật nữa.

Sắc mặt của các vị chưởng giáo trong Tiên môn đều khó coi, Tuy Hòa chưởng giáo phái Thiên Sơn đứng ra chắp tay với Bạch Thu Dương và Võ Dương Hầu, khách sáo nói: “Thương cung chủ hạ lệnh, hành động lần này của Tiên môn chỉ vì muốn ngăn cản Ma cung chứ không có ý định cướp lấy bảo vật, các vị có thể đích thân đến lấy nhưng mà trời sinh thần vật khó tránh khỏi nguy hiểm, mong hai vị cân nhắc kỹ.”

Đến Tiên môn cũng không dám lấy huống hồ gì Võ đạo. Bạch Thu Dương và Võ Dương Hầu cũng là nhân vật tầm cỡ, sau khi cân nhắc chỉ đành buông bỏ, họ vờ cười bảo: “Chúng ta đến đây vì tru diệt Ma tộc, không dám tham lam thần vật.”

Số lượng người bên Ma cung không hề chiếm ưu thế, tuy nhiên vừa nãy Tiên môn phải phá ma trận, hai vị chưởng giáo và vài vị chân quân đều đang bị thương, Liễu Sao có được tu vi gần với Thiên ma, Lư Sênh và Kiếp Hành cũng từng là ma tôn Trưng Nguyệt nổi danh lục giới. Vì vậy đám người Nguyên Tây Thành không dám ra tay ngay lập tức, họ kiên nhẫn đợi viện binh. Bên Ma cung cũng muốn kéo dài thời gian, nên đôi bên tạm thời giằng co.

Mặt đất không ngừng tan ra, hố địa sát ngày càng mở rộng, một gốc cổ thụ rất to đổ xuống hóa thành tro tàn trong ngọn lửa sát khí, sau đó theo bùn đất chảy xuống đáy hố. Liễu Sao vừa theo đám người Lư Sênh lùi về sau, vừa dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tạ Lệnh Tề. Lúc này Tạ Lệnh Tề đang đứng bên cạnh Vạn Vô tiên tôn, trông y hơi thất thần, có lẽ đang tính chuyện cướp lấy Địa linh nhãn.

Bỗng nhiên một tiếng “Ầm” vang lên! Sát diễm quanh hố địa sát bùng cao lên, màu lửa ngày càng sậm xuống, rực rỡ lóa mắt, mặt đất lún xuống dần đứng im, bùn đất ngừng tan rã, trong chớp mắt lập tức khôi phục thành lớp đất cứng rắn.

Trên không trung, một con mắt màu đen cực lớn mở ra hóa thành hình tròn!

******

“Ngay bây giờ.”

“Mở trận!”

Lư Sênh và Nguyên Tây Thành đồng loạt hét lớn, vài gã ma tướng theo lệnh hành động, cờ trận pháp kéo trọc khí đến bảo vệ Liễu Sao ở giữa. Bên Tiên môn Tạ Lệnh Tề và Vũ Tinh Hồ cũng nhận được hiệu lệnh của Nguyên Tây Thành, họ lập tức dẫn chúng đệ tử Nam Hoa ngự kiếm dàn trận, bao vây đám người Ma cung lại, đó đúng là Thất Tinh Phục Ma trận tiếng tăm lừng lẫy.

Tận dụng thời cơ, Liễu Sao khẽ hít sâu một hơi, siết chặt tay lại.

Địa sát diễm danh bất hư truyền, vừa bước tới gần Liễu Sao đã cảm thấy hồn phách chấn động dữ dội, sức mạnh ẩn nấp trong huyết mạch bị nguy hiểm kích thích bắt đầu khởi động, Liễu Sao áp chế luồng sức mạnh này, nàng bước từng bước một tiến vào trong địa sát diễm, ma lực mạnh mẽ lập tức bảo vệ ma hồn, nhưng địa sát diễm là sức mạnh của trời đất, ma thể rất khó tiếp nhận, cảm giác bỏng rát truyền khắp toàn thân, thế này Liễu Sao mới biết mình đã nghĩ quá đơn giản.

Màn lửa dày không tới mười trượng, nhưng giờ phút này Liễu Sao phải dùng tu vi cả đời để chống lại sức ăn mòn của ngọn lửa, căn bản không còn đủ sức phi thân hay độn thổ, nàng chỉ còn cách gian nan bước từng bước về phía trước.

Thấy Liễu Sao có thể chịu được, đám Lư Sênh thở phào nhẹ nhõm.

“Đứng lại!” Tiếng quát vọng tới từ không trung.

Cửu ca thần kiếm giáng thẳng xuống đầu Liễu Sao. Hai bóng người vội vàng chạy tới chính là Thương Kính và Thiện Uyên tôn giả, đằng sau còn có vài vị trưởng lão Thanh Hoa cung và các đại đệ tử!

Hai người Thương Kính đã thoát khỏi vòng vây, bọn Vị Húc chắc chắn dữ nhiều lành ít.

Lư Sênh hơi biến sắc.

Liễu Sao quay đầu trông thấy, khóe mắt hơi ướt nước, nàng lập tức nâng tay lau sạch nước mắt: “Tất cả trông chừng kỹ cho ta!”

Lư Sênh nhanh chóng trấn tĩnh lại, không chờ y ra lệnh, Kiếp Hành và Mộng ma đã sớm lắc mình chắn chiêu giúp Liễu Sao. Ai ngờ vào lúc này, một thanh kiếm lao tới từ mang theo luồng khí tím thoắt ẩn thoắt hiện của Thanh Hoa chặn ngang thần kiếm Cửu Ca giữa không trung! Cửu Ca thần kiếm rung lên rồi chệch hướng, thanh kiếm không ngừng lại mà lao thẳng tới mắt trận Thất Tinh Phục Ma! Chúng đệ tử Nam Hoa đang dốc sức trợ trận, vốn không có thời gian đối phó một đòn bất ngờ này, Vũ Tinh Hồ vội vã thu hồi kiếm trận để tránh khỏi thương vong.

“Trác sư tỷ?” Một nữ đệ tử Thanh Hoa hét lên sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bôn Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook