Quyển 1 - Chương 9: Đôi mắt kỳ dị
Thục Khách
13/12/2013
Edit : Như Bình
Beta : Vô Phương
Lư Sênh?
Liễu Sao nhìn theo bóng dáng y dần biến mất, nàng thầm ghi nhớ cái tên
này. Cứ tưởng rằng hai người chỉ gặp nhau một lần, có lẽ y không nhớ
nàng, nào biết rằng y không chỉ nhận ra nàng từ đầu mà còn đứng đó thờ ơ chứng kiến nàng bị…, có thể thấy đây là một người vô cùng lạnh lùng,
tính tình vui giận thất thường. Y có phải là con người hay không vẫn còn khó nói, tốt nhất là không nên dính dáng gì đến y.
Vì thế, nên Liễu Sao cũng không cố hỏi tin tức của Nguyệt nữa, nàng thiết lập trận pháp rời đi. Hai người biến mất không lâu sau, một lão già râu xanh áo xanh xuất hiện trên bờ sông, lão giẫm lên sóng nước, nhìn lên trên bờ khẽ hừ một tiếng: “Giỏi lắm, sát khí đậm đặc! Là muốn cảnh cáo lão phu sao? Lư Sênh, hừ!” Lão dừng một lúc, lại lẩm bẩm: “Sao Lư Sênh lại quen biết nha đầu kia, chẳng lẽ Ma giới cũng có hứng thú với nó? Phải nhanh chóng báo cho chủ nhân.” Suy nghĩ một lát, ông lão lấy một ra một vật trong tay áo rồi ném nó vào lòng sông, mặt sông trong vắt phút chốc bắt đầu cuộn trào mãnh liệt. Trong luồng sáng bạc, một màn sóng nước dâng cao lên, một cột nước cao khoảng hai thước dựng lên trên mặt sông, những giọt nước chảy xuôi xuống tựa như một chuỗi châu ngọc, dần dần hình thành một cái bục nước bàng bạc. Một nam tử trẻ tuổi đứng trên bục nước chắp tay thi lễ, y khoác y phục trắng, trên người đeo chiếc thắt lưng bằng tơ bạc, dung mạo tuấn tú, nụ cười trên khuôn mặt không tự ti cũng không kiêu ngạo, giữa nét mày ẩn chứa nét lạnh lùng. “A Phù Quân – Diệu Âm Tộc ký thủy, xin nhận lệnh triệu tập của Chủ quân, bái kiến Đài Lão.” * Tộc ký thủy (sống phụ thuộc vào nước) này có tên là Diệu Âm, cũng là điểm đặc biệt của tộc – có giọng hát mê hoặc. Diệu âm là anh thanh kỳ diệu mê hoặc.
Đài Lão hơi bất ngờ: “Lão tộc trưởng đâu rồi?” A Phù Quân đáp: “Mấy ngày nay Lão tộc trưởng bế quan, để thuộc hạ tạm thời trông coi những chuyện trong tộc, vẫn có vài vị Trưởng lão chỉ dẫn, giúp đỡ, xin Đài lão cứ yên tâm.” “Vậy thì …” Đài lão nói: “Chủ quân muốn ngươi điều tra một nữ tử trong Võ đạo tên là Liễu Sao, ngươi cho người đến quan sát nha đầu này, cẩn thận để ý việc nó qua lại với Ma giới, chỉ quan sát không được manh động, có tin tức phải nhanh chóng báo cáo ngay.” A Phù Quân cũng không hỏi nhiều, đáp vâng: “Nếu Đài lão không còn điều gì dặn gò, thuộc hạ lập tức đi sắp xếp.” Đài lão cười gật đầu, giọng điệu ôn hòa: “Hôm nay gặp được A Phù Quân, quả là danh bất hư truyền, Chủ quân vẫn thường khen ngươi làm việc ổn thỏa, là nhân tài mới xuất hiện trong yêu giới. Diệu Âm Tộc ký thủy có được Chủ quân và ngươi, Lão tộc trưởng chắc hẳn rất vui mừng. “Không dám, đều do Chủ quân cất nhắc, Lão tộc trưởng quan tâm.” A Phù Quân mỉm cười, hành lễ rồi biến mất, bục nước cũng theo đó hạ xuống lòng sông. Đài lão nhìn mặt nước lắc lắc đầu than thở một câu: “Diệu Âm Tộc, thật đáng tiếc.” rồi cũng hóa thành ngọn gió yêu biến mất.
*****
Bên này Liễu Sao tìm được đường sống trong cõi chết, quay về thành liền đến tìm Lục Ly. Ánh trăng mờ ảo, ngọn đèn cũng mông lung, Lục Ly vẫn mặc chiếc áo choàng vừa dày vừa nặng như trước. Hắn và Bạch Phượng cùng ngồi bên chiếc bàn đá trong sân viện, Bạch Phượng nói chuyện càng thêm thỏ thẻ rụt rè hơn bình thường, Lục Ly thỉnh thoảng phối hợp gật đầu vài cái. Liễu Sao đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, nhất thời không thể áp chế cơn giận, “rầm” nàng đá văng cửa ra, Liễu Sao bước đến trước mặt Bạch Phượng, không nói không rằng tát nàng ta một bạt tai. Bạch Phượng không tránh né, che mặt thét lên sợ hãi: “Ngươi nổi điên gì vậy!” “Đồ đê tiện! Không biết xấu hổ!” Chân tụ linh lực, Liễu Sao hung hăng đá tới. Đáy mắt Bạch Phượng xẹt qua sự đắc ý, nàng ta lắc mình tránh đòn tấn công của Liễu Sao, mang vẻ ấm ức nhìn qua Lục Ly: “Lục Ly! Huynh xem…” Liễu Sao chỉ thẳng mặt nàng ta mắng: “Giả vờ giả vịt, thật ghê tởm!” Mắng dứt lời nàng muốn đánh qua đó. Lục Ly đứng dậy cản nàng lại: “Được rồi.” Suýt chút nữa bị Đỗ Minh Trùng cưỡng bức, Liễu Sao ôm một bụng lửa hận, càng căm thù Bạch Phượng tàn độc. Liễu Sao không chút nghĩ ngợi chỉ thẳng vào Bạch Phượng bảo: “Lục Ly, giết ả!” Bạch Phượng biến sắc: “Ngươi phải nói cho rõ ràng, đừng hở một tí là muốn đánh muốn giết, ngươi làm như Lục Ly giống ngươi không biết phân rõ phải trái vậy đó!” Liễu Sao đáp: “Ngươi cấu kết với Đỗ Minh Trùng hãm hại ta!” “Ta không có!” Bạch Phượng nhìn Lục Ly giải thích: “Ta luôn ở bên cạnh nói chuyện với huynh, chưa từng bỏ ra ngoài, cậu ta nói bậy.” Liễu Sao cũng nhìn chằm chằm Lục Ly: “Ả bảo Đỗ Minh Trùng đến giết ta.” Lục Ly thở dài, kéo nàng qua: “Nhưng chẳng phải muội vẫn bình an sao.” “Nhưng…” Đôi mắt Liễu Sao đỏ ửng: “Nhưng Đỗ Minh Trùng ức hiếp ta!” Lục Ly thấy y phục nàng xốc xếch, tất nhiên cũng đoán được nguyên do, hắn khẽ nhíu mày. Bạch Phượng căm hận Liễu Sao, vốn chỉ muốn xúi giục Đỗ Minh Trùng cưỡng bức Liễu Sao, dạy cho Liễu Sao một bài học. Còn việc Đỗ Minh Trùng có ý giết người, đến chính Bạch Phượng cũng không đoán ra được. Nàng chung tay với Đỗ Minh Trùng, việc này bại lộ, người thích Liễu Sao nếu biết chuyện chắc sẽ rất tức giận. Bạch Phượng vội vã phủ nhận: “Đỗ Minh Trùng làm gì, không liên quan đến ta!” “Nếu không phải là ngươi, sao hắn có thể chạy đến bờ sông!” Liễu Sao nói: “Ngươi cố ý bảo hẹn Lục Ly tới bờ sông, dụ ta đến xem!” Bạch Phượng nhíu mày: “Buồn cười, sao ta biết ngươi sẽ đến xem chứ.” “Chính miệng Đỗ Minh Trùng đã thừa nhận, là ngươi xúi giục y!” “Việc này thật không liên quan đến ta.” Bạch Phượng nhìn Lục Ly bảo: “Xưa nay Đỗ Minh Trùng là kẻ đê tiện, y biết ta bất hòa với Liễu Sao, rất có thể y đã vu cáo hãm hại ta.” Thấy Lục Ly gật đầu, Liễu Sao vừa phẫn nộ vừa ấm ức, cõi lòng lạnh buốt. Hắn tin lời Bạch Phượng, mặc kệ nàng bị người… Hắn cũng không nghĩ lại năm năm nay tính tình nàng ngang ngược không phân rõ phải trái, nhưng đã từng lừa gạt hắn bao giờ chưa! Xem ra Bạch Phượng đã nghĩ cách đối phó từ lâu, giờ đem hết tội lỗi đổ lên đầu Đỗ Minh Trùng, nàng ta biết Lục Ly sẽ không tin Đỗ Minh Trùng. Liễu Sao bất đắc dĩ đành nhượng bộ: “Dù không phải ả làm, vậy ngươi đi giết Đỗ Minh Trùng đi.” Lục Ly không đáp, ra hiệu bảo Bạch Phượng về trước. Bạch Phượng biết bây giờ không phải lúc tiếp tục dây dưa với hắn, nàng ta giả vờ liếc nhìn Liễu Sao tỏ vẻ thông cảm, thật hiểu chuyện lẳng lặng bỏ về. Chờ nàng ta rời đi, rốt cuộc Liễu Sao không nhẫn nhịn được nữa, nước mắt lã chã tuôn rơi: “Ngươi lại đi tin ả, chứ không chịu tin ta!” “Tất nhiên ta tin muội.” Lục Ly chiều theo vỗ vỗ lưng nàng: “Được rồi, không sao hết.” Không tức giận, cũng không hỏi gì, sao hắn có thể bình tĩnh như vậy chứ? Liễu Sao bất chợt rùng mình một cách khó hiểu, nàng ngẩng mặt lên: “Đỗ Minh Trùng muốn bức ép ta, còn muốn giết ta, ngươi giết y đi!” Lục Ly đáp: “Được rồi, nói sau đi.” Liễu Sao nghe được điều bất ổn, trợn trừng mắt. Mỗi lần gặp những yêu cầu vô lý của nàng, thông thường lúc hắn không đồng ý cũng sẽ không từ chối nàng mà thường đáp ‘nói sau đi’ cho có lệ, hắn đang nghĩ yêu cầu của nàng rất vô lý ư? Đỗ Minh Trùng làm gì nàng, hắn cũng không quan tâm chút nào sao? Cho dù hắn giết Đỗ Minh Trùng, Hầu gia cũng sẽ không phạt nặng hắn. Chẳng lẽ thật như Đỗ Minh Trùng nói? Hắn không thiếu phụ nữ, nàng chỉ là hạt cát nhỏ bé không đáng kể tới. Hắn thích nàng nhưng lại càng thích địa vị và tiền đồ hơn, sẽ không dám làm Hầu gia khó chịu? Đúng rồi, từ trước tới nay chỉ khi nào nàng yêu cầu, ngoại trừ lúc hắn bắt buộc phải giúp nàng, bảo vệ nàng, chiều theo nàng, còn lại hắn chưa từng chủ động làm bất cứ chuyện thừa gì cho nàng, càng không chủ động vồn vã ân cần. Nhớ tới vẻ trào phúng trong đáy mắt Bạch Phượng vừa rồi, trong khoảnh khắc Liễu Sao đẩy hắn ra, nét mặt kinh ngạc khó có thể tin nổi. Lục Ly hiển nhiên dự đoán được nàng sẽ tức giận, hắn quen thói muốn dịu dàng an ủi nàng: “Ta sẽ nói với Hầu gia, muội về nghỉ ngơi trước đi, không sao đâu.” Không sao? Khuôn mặt Liễu Sao trắng bệch ra, nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi không muốn giết Đỗ Minh Trùng?” Không, không phải là vậy… Liễu Sao nhấn mạnh từng chữ: “Y ức hiếp ta, còn muốn giết ta.” Lục Ly vươn tay kéo nàng: “Liễu Sao nhi, nghe lời ta.” Nghe lời? Lúc này hắn còn bảo nàng nghe lời? Liễu Sao nhìn vào đôi mắt tím biếc kia, chậm rãi lắc đầu, lùi ra sau. Lần đầu tiên nàng nhìn rõ sự thật, vô cùng tàn khốc, quá bất ngờ không kịp đề phòng. Có thứ gì đó rất vững chắc, rất đáng tin cậy trong tim nàng đột nhiên vỡ vụn, tan nát thành vô số mảnh, đến cuối cùng cũng không tài nào tìm thấy nữa. Nàng cố tránh tay hắn, hồn bay phách lạc bỏ chạy. Chuyện nhanh chóng lan ra, Võ Dương Hầu luôn luôn cấm đồng môn tranh chấp, sau khi biết được đã xử trí rất nhanh. Đỗ Minh Trùng chỉ thừa nhận nhất thời háo sắc, nhất quyết không thừa nhận có ý giết người. Võ Dương Hầu vốn không màng đến sống chết của Liễu Sao, chẳng qua là muốn trấn an Lục Ly, việc đã không bằng không chứng nên chỉ đánh trọng thương Đỗ Minh Trùng, dù sao Đỗ Minh Trùng làm việc tương đối đắc lực, Võ Dương Hầu cũng không dễ dàng vứt bỏ nhân tài mình vất vả dồi dưỡng nên. Lục Ly không vì Liễu Sao mà hành động lỗ mãng, bộc lộ rõ hắn là người hiểu thời hiểu thế, làm Võ Dương Hầu càng vừa lòng và yên tâm. Sau khi biết Đỗ Minh Trùng chưa làm được chuyện gì, Bạch Phượng thầm bực bội, chờ đến lúc thấy Lục Ly chần chờ không như ngày thường qua an ủi Liễu Sao, nàng ta càng vui vẻ. Liễu Sao cãi nhau với Lục Ly sẽ không còn ai che chở, để xem xem Liễu Sao còn có thể sống yên ổn nữa không. Liễu Sao quay về phòng một mình, nàng múc nước rửa mặt, sau đó đóng chặt cửa lại, ngồi xuống trước gương, chải tóc. Người trong gương xa lạ đến thế, phong thái trước kia không còn tăm tích. Liễu Sao vốn thích chưng diện, vẫn dày công trang điểm, các cô gái khác ở sau lưng vừa hâm mộ vừa ghen tị nàng. Nhưng mấy ngày nay, đến cả dáng vẻ của mình ra sao nàng cũng không hề chú ý. Y phục đẹp đẽ, trang sức tinh xảo… Tất cả những thứ nàng có đều là Lục Ly cho, hắn có nhiều phụ nữ như vậy, may mà nàng sớm hiểu ra, không trở thành một trong số đó. Năm năm nay, nàng cho rằng hắn thật tốt, nhưng sự thật chứng minh nàng đã sai rồi, hắn có thể đối xử tốt với nàng, cũng như có thể vứt bỏ nàng. Nếu biết kết quả trước sau gì cũng bị vứt bỏ nàng thà không có những thứ tốt đẹp này. Liễu Sao cứ thế ngồi ngẩn ra, hoàn toàn không nhận thấy, trong chiếc bồn gỗ trên bàn đằng sau lưng nàng có cái gì đó đang chậm rãi dâng lên… Đó là một cột nước nhô lên cao, tựa như một dòng suối tuôn trào không một âm thanh. Cột nước vươn thẳng ra tới tận mép chậu, cao chừng nửa thước, bên trong cột nước loáng thoáng hiện ra một đôi mắt, tình cảnh vô cùng kỳ dị. “Ai!” Liễu Sao hoảng hốt nhìn hình ảnh thoáng qua trong gương, nàng sợ tới mức quay đầu lại nhìn. Chiếc chậu gỗ vẫn lẳng lặng nằm trên bàn, không có gì khác lạ. Vừa lúc nãy cảm giác bị theo dõi dâng lên trong lòng nàng quá mãnh liệt, không giống ảo giác, trong chậu gỗ có gì vậy? Liễu Sao lập tức cảnh giác, lặng lẽ ngưng khí phòng bị, nàng chậm rãi đứng dậy bước qua đó. Trong chậu là nước còn thừa lại sau khi rửa mặt, trong vắt thấy tận đáy. Liễu Sao vận linh lực dò xét, sau khi nàng xác nhận không thấy điều gì lạ, lúc này nàng mới thở ra một hơi dài, buông đôi tay đang siết chặt. “Đổ nước đi.” Một bàn tay vươn tới bê chiếc chậu gỗ lên. Liễu Sao nghe giọng nói lập tức biết người tới là ai, tuy rằng nàng có thiết đặt pháp trận bên ngoài, nhưng tu vi của hắn vượt xa nàng, hắn có thể lẻn vào đây cũng chẳng có gì lạ lùng. Liễu Sao lạnh nhạt hỏi: “Ngươi tới đây làm gì!” Lục Ly không quan tâm tới thái độ khó chịu của nàng, hắn mở cửa đổ nước đi: “Sau này không nên để nước trong phòng nữa.” Liễu Sao lao tới giật lại chậu gỗ trên tay hắn: “Không cần ngươi lo.” Thấy tóc nàng rối tung, khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác tiều tụy, Lục Ly hơi bất ngờ, hắn thân thiết hỏi: “Liễu Sao nhi, có phải muội bị bệnh không?” “Ngươi đi đi! Cút!” Liễu Sao ném thẳng chiếc chậu gỗ vào người hắn. Chậu gỗ không đập trúng hắn, chỉ xoay vài vòng trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Lục Ly thấy nàng càn quấy, ngược lại hắn chỉ hơi cong khóe môi: “Được rồi, Liễu Sao nhi, lần sau sẽ không để tên đó bắt nạt muội nữa, đừng tức giận.” Giọng nói trầm thấp mê hoặc, mang theo sự dỗ dành vượt xa cả sự quan tâm, hắn xem nàng như một đứa trẻ mà dỗ dành. Mỗi lần nàng gây sự, hắn sẽ chờ qua hai ngày để nàng nguôi giận, rồi lại giả dạng người tốt tới cúi đầu nhún nhường nói chuyện với nàng như trước, bất tri bất giác lừa nàng ỷ lại hắn. Từ nay về sau sẽ không còn thế nữa. Liễu Sao dần yên tĩnh lại, nàng nhìn hắn một lúc lâu rồi nói: “Ngươi đừng đến đây nữa, ta sẽ không quan tâm tới ngươi.” Dứt lời nàng xoay người quay về phòng, đóng chặt cửa một lần nữa. Từ sau ngày đó, quả nhiên Liễu Sao không còn đến tìm Lục Ly, thậm chí không chịu gặp mặt hắn. Có lẽ Lục Ly cũng không đoán được kết quả này, đây là lần chiến tranh lạnh lâu nhất của hai người, hoặc có thể nói đây là lần Liễu Sao kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ với Lục Ly nhất. Dù Lục Ly đã nhỏ nhẹ an ủi, chủ động ân cần, Liễu Sao cũng mặc kệ, Lục Ly chỉ còn cách buông xuôi. Các cô gái khác đều vui sướng khi người gặp họa ở sau lưng Liễu Sao, nhất là Bạch Phượng, lúc rảnh rỗi nàng ta liền chạy tới chỗ Lục Ly, hắn vẫn thản nhiên đối phó. Ngày thường lời nói và hành động của Liễu Sao quá mức thẳng thắn và kiêu ngạo, khó trách khiến các cô gái đều ghen tị. Hơn nữa nàng lại đắc tội với Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng, đến cả đám bạn bè tương đối thân thiết với nàng ngày xưa, thấy nàng tranh cãi lớn với Lục Ly, họ cũng không qua lại với nàng nữa. Vì có lệnh cấm của Võ Dương Hầu, không ai dám có ý sát hại nàng. Nhưng y phục nàng phơi trong sân thường xuyên bị xé nát, tiền bạc trong phòng cũng không cánh mà bay, nước uống bị hạ độc vài lần… Liễu Sao gần như không dám lơi lỏng cảnh giác khắc nào, trong lòng nàng hiểu Võ Dương Hầu và Phương Vệ Trường xem thường nàng, những việc nhỏ này có báo lên trên cũng sẽ không có ai truy xét, chỉ còn cách nhẫn nhịn. Trong Hầu phủ Âm thành, Liễu Sao đến chỗ Phương Vệ Trường hoàn trả nhiệm vụ, nhưng oan gia ngõ hẹp, nàng gặp một đám người đang đi tới, có cả Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng trong đó. “A, Liễu Sao đến đấy à.” Một cô gái cố ý cao giọng nói: “Nhiệm vụ này lại tìm ai giúp đỡ đây?” “Không có Lục Ly, lần này lại tìm chỗ dựa mới nào đây?” “Chỉ cần hôn một cái, người muốn giúp nàng cũng không ít đâu.” Các cô gái cười vang, khóe miệng Bạch Phượng nhếch lên cao, vờ khuyên nhủ: “Các người đừng nói bậy mà.” Cô gái lên giọng trách: “Lòng dạ Bạch Phượng tỷ thật tốt, cũng không để tâm nàng ta thường đối xử với tỷ thế nào.” “Tính toán làm gì.” Bạch Phượng cản nàng ta nói tiếp, tỏ vẻ quan tâm thăm hỏi Liễu Sao: “Sao rồi, có hoàn thành nhiệm vụ không vậy?” Thấy Bạch Phượng vờ vịt, Liễu Sao càng thêm chán ghét. Rõ ràng nàng ta âm thầm xúi giục các cô gái khác cố ý làm khó mình, giờ lại còn vờ làm người tốt, hơn phân nửa là muốn chuyện này lọt vào tai Lục Ly mà. Liễu Sao không thèm để ý, cúi đầu bước về phía trước. Bạch Phượng hơi lộ vẻ xem thường, nhìn hai thiếu nữ bên cạnh. Hai người hiểu ra, nhanh chân bước theo Liễu Sao. Lối đi vốn chật hẹp, hai người vờ như đang đi cùng đường với Liễu Sao, một trái một phải ép nàng vào giữa, cô gái bên trái lập tức giơ chân đá nàng. Liễu Sao thấy các nàng đi theo liền biết họ có âm mưu, cũng không cam lòng chịu thiệt, nàng đã đoán trước nhấc chân tránh đi, còn đá trở lại một cước. Hai cô gái tu vi không cao, nếu một chọi một, chắc chắn Liễu Sao sẽ thắng. Nhưng mấy năm nay Lục Ly bảo vệ nàng quá kỹ, còn người khác là được tôi luyện từ trong nhiệm vụ sinh tử mà ra, đừng nói kinh nghiệm phong phú mà xuống tay càng thêm quyết đoán và tàn nhẫn. Liễu Sao dù tránh được đòn tấn công của cô gái bên trái, nhưng cô gái bên phải đã đoán trước được kết quả, cùng lúc đó nàng ta biến đổi chiêu thức vặn cánh tay nàng. Liễu Sao không chút sợ hãi, nắm bắt thời cơ vỗ lên cánh tay hai người trước, nàng mượn lực bật lên. Nhưng không ngờ lúc này, bỗng nhiên lúc này có một luồng sức mạnh cực lớn trói chặt hai chân, nàng hệt như một vật nặng ngàn cân rơi xuống, thế nhảy bật lên bị ép ngừng lại, thân thể bị kéo mạnh xuống đất, cảm thấy mắt cá chân đau buốt. Đây rõ ràng là có người âm thầm dùng ‘Phược’ thuật (*) mà! Liễu Sao phản ứng nhanh, vội vã giãy giụa, chỉ bở lỡ một khoảnh khắc này, ánh mắt cô gái bên trái chợt lóe lên, co những ngón tay lại chụp lên khuôn mặt nàng, đồng thời dùng chân đá vào khớp chân nàng. Liễu Sao bắt đúng thời cơ, trước khi bàn tay chụp tới nàng vọt lên phía trước, muốn tránh khỏi hai người, không ngờ cô gái bên phải đã sớm tính chính xác đường lùi của nàng, đưa chân gạt ra, Liễu Sao lập tức ngã bịch xuống đất. * Phược thuật: thuật trói.
Tiếng cười ầm ĩ vang lên sau lưng, trong đó có châm biếm, còn có thích thú. Hai cô gái thực hiện được ý đồ, tất nhiên lòng rất vui vẻ, một người bước đến giả vờ an ủi nàng: “Ái chà, sao lại bất cẩn vậy, ngã mất rồi.” “Các ngươi thì biết gì chứ, người ta được yêu được chiều, đi đường cũng phải có người dìu đó.” “Không có Lục Ly ở đây, giả vờ giả vịt gì chứ!” Các cô gái nói chuyện càng lúc càng khó nghe. Liễu Sao cố nhịn đau xoay người ngồi dậy, nàng tự biết mình không thể đánh lại số đông, chỉ siết chặt bàn tay cố nhẫn nhịn. Đỗ Minh Trùng bị trách phạt là vì Liễu Sao, y đã căm hận từ lâu, giờ phút này càng muốn thừa cơ nhục mạ nàng, y khoanh tay bước tới: “Chẳng phải ngươi có năng lực lắm sao, gọi Lục Ly tới giết ta đi. Ta đã từng nói rồi, hắn biết thì đã sao, đến cả rắm cũng không đám đánh nữa là. Ngươi là cái thá gì, Hầu gia sẽ vì ngươi mà đụng tới ta à? Dù Lục Ly hắn muốn ra tay cũng phải suy nghĩ trước sau, thật không đáng vì một con ả đùa xong rồi vứt bỏ mà đắc tội với Hầu gia đâu.” Lời y rất thô tục, đám Bạch Phượng đều ngoảnh mặt đi, thật ra họ đang cười trộm. Y thấy Liễu Sao cúi đầu không nói, dáng vẻ buồn bã đáng yêu, Đỗ Minh Trùng chợt nhớ đến tình cảnh đêm đó, y bất giác động lòng háo sắc: “Nếu nàng hối hận, chi bằng ngoan ngoãn đi theo ta, ta cũng không so đo đâu.” Ngày đó suýt chút nữa Liễu Sao phải chịu nhục, vốn đã hận y thấu xương, phút chốc nàng ngẩng mặt lên phun ra một chữ: “Cút!” Đỗ Minh Trùng đạp phải đinh, nghiến răng mắng: “Đồ đê tiện! Mũi cao hơn mắt, chẳng biết đã tự dẫn xác dâng cho Lục Ly bao nhiêu lần rồi, ta thèm vào ngươi chắc!” Liễu Sao lạnh lùng đáp: “Ngươi lặp lại xem.” Sát khí dày đặc, vượt xa năng lực của những kẻ tu luyện tầm thường. Đám con gái phát hiện điều bất ổn, dần dần ngừng cười, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ lại vừa bất an. Lồng ngực nặng trĩu, máu sôi trào trong cơ thể, dâng lên không dứt, sức mạnh kỳ lạ bắt đầu chộn rộn. Đó chắc chắn là một luồng sức mạnh cực kỳ to lớn, nó tiềm tàng trong cơ thể nàng, vì thế trong lúc nguy hiểm nàng mới có thể phá nát pháp trận, không bị Đỗ Minh Trùng làm nhục, còn về lai lịch của nó, Liễu Sao cũng không rõ lắm, nàng biết đó không phải là sức mạnh chỉ cần tu luyện là có được, tùy tiện sử dụng nó trước mặt mọi người chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ. Nhưng lúc này nàng đã cực kỳ tức giận, không thể nghĩ đến hậu quả nữa. Tốc độ Liễu Sao hấp thu linh khí nhanh gấp mười lần ngày thường, linh khí theo bốn phương tám hướng tụ hết lại, tất cả đều bị nàng hấp thụ hết, trong quá trình đó lại thoảng qua tiếng gió cuốn! Mất đi sự che chở, cuộc sống của nàng lại hóa thành vậy sao? Liễu Sao rũ mắt… Bỗng nhiên, sức mạnh to lớn giống như bị một bàn tay vô hình chặt đứt, trong phút chốc tiêu tan không còn bóng dáng tăm hơi! Bốn phía im lặng kỳ lạ. Bầu không khí căng thẳng không còn tồn tại nữa, rõ ràng nàng đã định ra tay, thế nhưng được nửa chừng đột nhiên ngừng lại, đáng ngạc nhiên là mọi người không còn cười nhạo nữa, tất cả đều im bặt. Sao lại thế? Liễu Sao như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tiếp đó nàng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ. Tiếng động càng ngày càng gần, một góc áo bào đen nhanh chóng rơi vào tầm mắt, khiến người ta cảm thấy rất nặng nề. Tà áo buông dài trên mặt đất, che giấu một nửa hoa văn bằng tơ vàng chỉ bạc thêu bên trong. Liễu Sao ngồi dưới đất, chống một tay, nhìn chằm chằm vạt áo choàng kia, nàng không ngẩng đầu. “Liễu Sao nhi.” Giọng nói dịu dàng kèm theo chút than thở, hắn xoay người lại kéo nàng dậy. Nếu không có hắn nàng sẽ rất thê thảm, chắc chắn Võ Dương Hầu đã đem cái bình hoa như nàng làm lễ vật tặng người ta từ lâu rồi. Nhưng có hắn ở đây, tình cảnh nàng lại càng thảm thương, lúc trước được nâng niu trong lòng bàn tay, tự cho mình là công chúa, đến cuối cùng rớt xuống đất, mới phát hiện ra mình chẳng là gì cả. Lục Ly không màng đến sự phản kháng của Liễu Sao, cúi người ôm lấy nàng bước đi. Sắc mặt Bạch Phượng không chút thay đổi, cúi đầu giấu đi sự căm hận trong đáy mắt. Hắn lại muốn bảo vệ nàng, đưa nàng từ mặt đất trở lại ngôi cao lần nữa ư? Liễu Sao cũng không chút vui mừng, ngược lại nàng chỉ cảm thấy cực kỳ nhục nhã, lập tức cố giãy dụa trong lòng hắn, cắn chặt môi không dám mở miệng, nàng sợ chỉ cần mở miệng nàng sẽ bật khóc. Lục Ly thuận thế khống chế hai tay Liễu Sao, lúc đi ngang qua chỗ Đỗ Minh Trùng, hắn dừng bước: “Còn dám đụng tới người của ta, thì tự gánh hậu quả.” Trong giọng nói không có nhiều ý cảnh cáo, càng giống như đang cười đùa, nhưng Đỗ Minh Trùng lại bất giác lùi về sau một bước, chờ y hoàn hồn lại, Lục Ly đã đi lướt qua. Đối diện với đủ loại ánh mắt nhìn vào mình, Đỗ Minh Trùng vừa xấu hổ vừa tức giận, gân xanh giật tưng tưng trên trán, ánh mắt y hung ác như muốn ăn thịt người. Nhưng rốt cuộc y cũng không dám đuổi theo đánh người, chỉ đành trơ mắt nhìn hai người bỏ đi xa. Đám nữ tử vốn tưởng rằng Lục Ly thật sự giận Liễu Sao, họ hoàn toàn không thể đoán ra kết quả này, ầm ĩ một hồi cũng chẳng thú vị gì, ai nấy đều lo sợ bất an tản ra. Ở bên này, Lục Ly tìm đại một người giúp Liễu Sao hoàn trả nhiệm vụ với Phương Vệ Trường, hắn ôm Liễu Sao thi triển độn thuật trở về phòng tại Yên thành. Vũ Cơ lần trước Liễu Sao gặp cũng đang ở trong phòng, lần này không cần nói gì, Vũ Cơ đã chủ động lui ra. Cuối cùng Liễu Sao cũng lên tiếng: “Ai thèm ngươi giúp chứ!” Lục Ly “Ừ” một tiếng, hắn lướt mắt nhìn xung quanh, không thấy chiếc ghế dựa nào vừa vặn, vì vậy hắn bước đến đặt nàng lên giường. Không bị trói buộc nữa, Liễu Sao bật dậy, sau đó đau điếng đành ngồi lại, cơn giận của nàng không thể nén nổi: “Đã bảo ngươi đừng có quấn lấy ta! Ngươi có nghe không hả!” “Ta biết.” Lục Ly chiều ý nàng đáp có lệ, hắn ngồi xổm xuống, nâng bàn chân bị thương của nàng lên, cởi hài ra: “Ừm, chỉ bị trẹo chân, thân thể con người rất yếu ớt, muội phải chú ý nhiều.” Ngón tay trắng trẻo thon dài cách một lớp vớ trắng nắm lấy bàn chân nhỏ bé, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, cảm giác mát lạnh xuyên qua chiếc vớ trắng, chạm vào da thịt trên chân, vết thương sưng lên bỏng rát dần dần giảm bớt. Hốc mắt xót đau, trái tim vô duyên vô cớ thắt lại đau đớn, run rẩy không nguôi. Nàng đã hạ quyết tâm phải rời xa hắn, hắn còn cố ý đến chọc nàng! Hắn chiều chuộng nàng tới mức này, sau đó muốn vứt bỏ thì vứt bỏ, bảo nàng làm sao mà không ấm ức! “Được rồi, Lục Ly.” Liễu Sao cố chấp rụt chân lại, đặt chân xuống đứng thẳng dậy: “Nhiệm vụ tối qua, cám ơn ngươi đã âm thầm giúp ta, sau này ta sẽ đền đáp ngươi.” Lục Ly nghiêng đầu nhìn nàng, trong đáy mắt tím biếc ngập tràn ý cười mê hoặc lòng người: “Liễu Sao nhi, bây giờ đền đáp có được không?” Liễu Sao đề phòng: “Ngươi muốn gì?” Lục Ly cúi đầu ho khan hai tiếng, đáp: “Ta muốn, muội đừng giận nữa.” Không ngờ hắn lại đưa ra yêu cầu này, Liễu Sao sửng sốt một lát bảo: “Ta không giận, ta chỉ ghét ngươi.” Nhìn thấy nét mặt bướng bỉnh cố tỏ vẽ lãnh đạm của nàng, Lục Ly đứng dậy, ngữ điệu càng êm dịu: “Được, muội bảo sao thì là vậy, ta giúp muội dạy dỗ Đỗ Minh Trùng nhé?” Liễu Sao chằm chằm nhìn hắn, đôi mi dài run lên. Nhìn đi, bất luận nàng nói lời khó nghe thế nào, hắn vẫn luôn nhường nhịn nàng như vậy, hắn lừa gạt nàng làm nàng bất giác muốn tin tưởng hắn, muốn quay về bên cạnh hắn, hắn nghĩ nàng còn mắc mưu nữa sao! Lòng Liễu Sao nhi kiên quyết, đáp: “Dù ngươi có đi dạy dỗ Đỗ Minh Trùng, ta vẫn ghét ngươi, người đừng tới tìm ta nữa.” Dứt lời, nàng bày trận pháp bỏ chạy. Nửa đêm, mây đen giăng giăng che kín vầng trăng, ngọn gió kỳ dị xen lẫn luồng khí đen bay tới, trong sân viện trống không xuất hiện một bóng người cao dong dỏng gầy dò, y thong thả không gây ra tiếng động bước tới cánh cửa đang đóng chặt. “Ngươi đến rồi.” Trong sân còn có một người nữa. Trong phút chốc Lư Sênh quay người lại nhìn hắn, một lúc sau nói: “Dựa vào tu vi bậc này, ngươi đã tu thành Thiên ma từ lâu.” “Là ngươi không tin ta không có dã tâm, hay là chính ngươi không cam lòng từ bỏ dã tâm? Hóa ra ngươi cũng không thích vụ hợp tác này.” Lư Sênh thản nhiên đáp: “Ta chỉ hứa bảo vệ tính mạng con bé đó, đây là hợp tác.” “Nhưng lúc con bé bị xâm phạm, ngươi lại khoanh tay đứng nhìn.” “Ta cần phải quan sát năng lực của con bé, xem ta có đáng làm vậy hay không.” Đối phương không tỏ vẻ gì. Lư Sênh trầm mặc một lát, cuối cùng hỏi: “Rốt cuộc trên người con bé đó có gì, mà ngay cả Yêu giới cũng có ý đồ với nó vậy?” Nguyệt không trả lời: “Vận mệnh của con bé đã được định trước, sau này người chú ý con bé e rằng càng nhiều thêm. Nếu ngươi thật sự có mục đích vậy càng phải nghĩ biện pháp khiến con bé có nhiều thiện cảm với ngươi.” Ánh mắt Lư Sênh tối sầm lại: “Sao không trực tiếp mang nó về Ma giới?” “Có một số chuyện phải để con bé chủ động làm, nhưng loài người vốn không có ấn tượng tốt với ma, con bé cũng không ngoại lệ, ta cần sự phối hợp của ngươi.” Lư Sênh thong thả bước: “Vậy, ta mỏi mắt chờ mong.”
Vì thế, nên Liễu Sao cũng không cố hỏi tin tức của Nguyệt nữa, nàng thiết lập trận pháp rời đi. Hai người biến mất không lâu sau, một lão già râu xanh áo xanh xuất hiện trên bờ sông, lão giẫm lên sóng nước, nhìn lên trên bờ khẽ hừ một tiếng: “Giỏi lắm, sát khí đậm đặc! Là muốn cảnh cáo lão phu sao? Lư Sênh, hừ!” Lão dừng một lúc, lại lẩm bẩm: “Sao Lư Sênh lại quen biết nha đầu kia, chẳng lẽ Ma giới cũng có hứng thú với nó? Phải nhanh chóng báo cho chủ nhân.” Suy nghĩ một lát, ông lão lấy một ra một vật trong tay áo rồi ném nó vào lòng sông, mặt sông trong vắt phút chốc bắt đầu cuộn trào mãnh liệt. Trong luồng sáng bạc, một màn sóng nước dâng cao lên, một cột nước cao khoảng hai thước dựng lên trên mặt sông, những giọt nước chảy xuôi xuống tựa như một chuỗi châu ngọc, dần dần hình thành một cái bục nước bàng bạc. Một nam tử trẻ tuổi đứng trên bục nước chắp tay thi lễ, y khoác y phục trắng, trên người đeo chiếc thắt lưng bằng tơ bạc, dung mạo tuấn tú, nụ cười trên khuôn mặt không tự ti cũng không kiêu ngạo, giữa nét mày ẩn chứa nét lạnh lùng. “A Phù Quân – Diệu Âm Tộc ký thủy, xin nhận lệnh triệu tập của Chủ quân, bái kiến Đài Lão.” * Tộc ký thủy (sống phụ thuộc vào nước) này có tên là Diệu Âm, cũng là điểm đặc biệt của tộc – có giọng hát mê hoặc. Diệu âm là anh thanh kỳ diệu mê hoặc.
Đài Lão hơi bất ngờ: “Lão tộc trưởng đâu rồi?” A Phù Quân đáp: “Mấy ngày nay Lão tộc trưởng bế quan, để thuộc hạ tạm thời trông coi những chuyện trong tộc, vẫn có vài vị Trưởng lão chỉ dẫn, giúp đỡ, xin Đài lão cứ yên tâm.” “Vậy thì …” Đài lão nói: “Chủ quân muốn ngươi điều tra một nữ tử trong Võ đạo tên là Liễu Sao, ngươi cho người đến quan sát nha đầu này, cẩn thận để ý việc nó qua lại với Ma giới, chỉ quan sát không được manh động, có tin tức phải nhanh chóng báo cáo ngay.” A Phù Quân cũng không hỏi nhiều, đáp vâng: “Nếu Đài lão không còn điều gì dặn gò, thuộc hạ lập tức đi sắp xếp.” Đài lão cười gật đầu, giọng điệu ôn hòa: “Hôm nay gặp được A Phù Quân, quả là danh bất hư truyền, Chủ quân vẫn thường khen ngươi làm việc ổn thỏa, là nhân tài mới xuất hiện trong yêu giới. Diệu Âm Tộc ký thủy có được Chủ quân và ngươi, Lão tộc trưởng chắc hẳn rất vui mừng. “Không dám, đều do Chủ quân cất nhắc, Lão tộc trưởng quan tâm.” A Phù Quân mỉm cười, hành lễ rồi biến mất, bục nước cũng theo đó hạ xuống lòng sông. Đài lão nhìn mặt nước lắc lắc đầu than thở một câu: “Diệu Âm Tộc, thật đáng tiếc.” rồi cũng hóa thành ngọn gió yêu biến mất.
*****
Bên này Liễu Sao tìm được đường sống trong cõi chết, quay về thành liền đến tìm Lục Ly. Ánh trăng mờ ảo, ngọn đèn cũng mông lung, Lục Ly vẫn mặc chiếc áo choàng vừa dày vừa nặng như trước. Hắn và Bạch Phượng cùng ngồi bên chiếc bàn đá trong sân viện, Bạch Phượng nói chuyện càng thêm thỏ thẻ rụt rè hơn bình thường, Lục Ly thỉnh thoảng phối hợp gật đầu vài cái. Liễu Sao đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, nhất thời không thể áp chế cơn giận, “rầm” nàng đá văng cửa ra, Liễu Sao bước đến trước mặt Bạch Phượng, không nói không rằng tát nàng ta một bạt tai. Bạch Phượng không tránh né, che mặt thét lên sợ hãi: “Ngươi nổi điên gì vậy!” “Đồ đê tiện! Không biết xấu hổ!” Chân tụ linh lực, Liễu Sao hung hăng đá tới. Đáy mắt Bạch Phượng xẹt qua sự đắc ý, nàng ta lắc mình tránh đòn tấn công của Liễu Sao, mang vẻ ấm ức nhìn qua Lục Ly: “Lục Ly! Huynh xem…” Liễu Sao chỉ thẳng mặt nàng ta mắng: “Giả vờ giả vịt, thật ghê tởm!” Mắng dứt lời nàng muốn đánh qua đó. Lục Ly đứng dậy cản nàng lại: “Được rồi.” Suýt chút nữa bị Đỗ Minh Trùng cưỡng bức, Liễu Sao ôm một bụng lửa hận, càng căm thù Bạch Phượng tàn độc. Liễu Sao không chút nghĩ ngợi chỉ thẳng vào Bạch Phượng bảo: “Lục Ly, giết ả!” Bạch Phượng biến sắc: “Ngươi phải nói cho rõ ràng, đừng hở một tí là muốn đánh muốn giết, ngươi làm như Lục Ly giống ngươi không biết phân rõ phải trái vậy đó!” Liễu Sao đáp: “Ngươi cấu kết với Đỗ Minh Trùng hãm hại ta!” “Ta không có!” Bạch Phượng nhìn Lục Ly giải thích: “Ta luôn ở bên cạnh nói chuyện với huynh, chưa từng bỏ ra ngoài, cậu ta nói bậy.” Liễu Sao cũng nhìn chằm chằm Lục Ly: “Ả bảo Đỗ Minh Trùng đến giết ta.” Lục Ly thở dài, kéo nàng qua: “Nhưng chẳng phải muội vẫn bình an sao.” “Nhưng…” Đôi mắt Liễu Sao đỏ ửng: “Nhưng Đỗ Minh Trùng ức hiếp ta!” Lục Ly thấy y phục nàng xốc xếch, tất nhiên cũng đoán được nguyên do, hắn khẽ nhíu mày. Bạch Phượng căm hận Liễu Sao, vốn chỉ muốn xúi giục Đỗ Minh Trùng cưỡng bức Liễu Sao, dạy cho Liễu Sao một bài học. Còn việc Đỗ Minh Trùng có ý giết người, đến chính Bạch Phượng cũng không đoán ra được. Nàng chung tay với Đỗ Minh Trùng, việc này bại lộ, người thích Liễu Sao nếu biết chuyện chắc sẽ rất tức giận. Bạch Phượng vội vã phủ nhận: “Đỗ Minh Trùng làm gì, không liên quan đến ta!” “Nếu không phải là ngươi, sao hắn có thể chạy đến bờ sông!” Liễu Sao nói: “Ngươi cố ý bảo hẹn Lục Ly tới bờ sông, dụ ta đến xem!” Bạch Phượng nhíu mày: “Buồn cười, sao ta biết ngươi sẽ đến xem chứ.” “Chính miệng Đỗ Minh Trùng đã thừa nhận, là ngươi xúi giục y!” “Việc này thật không liên quan đến ta.” Bạch Phượng nhìn Lục Ly bảo: “Xưa nay Đỗ Minh Trùng là kẻ đê tiện, y biết ta bất hòa với Liễu Sao, rất có thể y đã vu cáo hãm hại ta.” Thấy Lục Ly gật đầu, Liễu Sao vừa phẫn nộ vừa ấm ức, cõi lòng lạnh buốt. Hắn tin lời Bạch Phượng, mặc kệ nàng bị người… Hắn cũng không nghĩ lại năm năm nay tính tình nàng ngang ngược không phân rõ phải trái, nhưng đã từng lừa gạt hắn bao giờ chưa! Xem ra Bạch Phượng đã nghĩ cách đối phó từ lâu, giờ đem hết tội lỗi đổ lên đầu Đỗ Minh Trùng, nàng ta biết Lục Ly sẽ không tin Đỗ Minh Trùng. Liễu Sao bất đắc dĩ đành nhượng bộ: “Dù không phải ả làm, vậy ngươi đi giết Đỗ Minh Trùng đi.” Lục Ly không đáp, ra hiệu bảo Bạch Phượng về trước. Bạch Phượng biết bây giờ không phải lúc tiếp tục dây dưa với hắn, nàng ta giả vờ liếc nhìn Liễu Sao tỏ vẻ thông cảm, thật hiểu chuyện lẳng lặng bỏ về. Chờ nàng ta rời đi, rốt cuộc Liễu Sao không nhẫn nhịn được nữa, nước mắt lã chã tuôn rơi: “Ngươi lại đi tin ả, chứ không chịu tin ta!” “Tất nhiên ta tin muội.” Lục Ly chiều theo vỗ vỗ lưng nàng: “Được rồi, không sao hết.” Không tức giận, cũng không hỏi gì, sao hắn có thể bình tĩnh như vậy chứ? Liễu Sao bất chợt rùng mình một cách khó hiểu, nàng ngẩng mặt lên: “Đỗ Minh Trùng muốn bức ép ta, còn muốn giết ta, ngươi giết y đi!” Lục Ly đáp: “Được rồi, nói sau đi.” Liễu Sao nghe được điều bất ổn, trợn trừng mắt. Mỗi lần gặp những yêu cầu vô lý của nàng, thông thường lúc hắn không đồng ý cũng sẽ không từ chối nàng mà thường đáp ‘nói sau đi’ cho có lệ, hắn đang nghĩ yêu cầu của nàng rất vô lý ư? Đỗ Minh Trùng làm gì nàng, hắn cũng không quan tâm chút nào sao? Cho dù hắn giết Đỗ Minh Trùng, Hầu gia cũng sẽ không phạt nặng hắn. Chẳng lẽ thật như Đỗ Minh Trùng nói? Hắn không thiếu phụ nữ, nàng chỉ là hạt cát nhỏ bé không đáng kể tới. Hắn thích nàng nhưng lại càng thích địa vị và tiền đồ hơn, sẽ không dám làm Hầu gia khó chịu? Đúng rồi, từ trước tới nay chỉ khi nào nàng yêu cầu, ngoại trừ lúc hắn bắt buộc phải giúp nàng, bảo vệ nàng, chiều theo nàng, còn lại hắn chưa từng chủ động làm bất cứ chuyện thừa gì cho nàng, càng không chủ động vồn vã ân cần. Nhớ tới vẻ trào phúng trong đáy mắt Bạch Phượng vừa rồi, trong khoảnh khắc Liễu Sao đẩy hắn ra, nét mặt kinh ngạc khó có thể tin nổi. Lục Ly hiển nhiên dự đoán được nàng sẽ tức giận, hắn quen thói muốn dịu dàng an ủi nàng: “Ta sẽ nói với Hầu gia, muội về nghỉ ngơi trước đi, không sao đâu.” Không sao? Khuôn mặt Liễu Sao trắng bệch ra, nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi không muốn giết Đỗ Minh Trùng?” Không, không phải là vậy… Liễu Sao nhấn mạnh từng chữ: “Y ức hiếp ta, còn muốn giết ta.” Lục Ly vươn tay kéo nàng: “Liễu Sao nhi, nghe lời ta.” Nghe lời? Lúc này hắn còn bảo nàng nghe lời? Liễu Sao nhìn vào đôi mắt tím biếc kia, chậm rãi lắc đầu, lùi ra sau. Lần đầu tiên nàng nhìn rõ sự thật, vô cùng tàn khốc, quá bất ngờ không kịp đề phòng. Có thứ gì đó rất vững chắc, rất đáng tin cậy trong tim nàng đột nhiên vỡ vụn, tan nát thành vô số mảnh, đến cuối cùng cũng không tài nào tìm thấy nữa. Nàng cố tránh tay hắn, hồn bay phách lạc bỏ chạy. Chuyện nhanh chóng lan ra, Võ Dương Hầu luôn luôn cấm đồng môn tranh chấp, sau khi biết được đã xử trí rất nhanh. Đỗ Minh Trùng chỉ thừa nhận nhất thời háo sắc, nhất quyết không thừa nhận có ý giết người. Võ Dương Hầu vốn không màng đến sống chết của Liễu Sao, chẳng qua là muốn trấn an Lục Ly, việc đã không bằng không chứng nên chỉ đánh trọng thương Đỗ Minh Trùng, dù sao Đỗ Minh Trùng làm việc tương đối đắc lực, Võ Dương Hầu cũng không dễ dàng vứt bỏ nhân tài mình vất vả dồi dưỡng nên. Lục Ly không vì Liễu Sao mà hành động lỗ mãng, bộc lộ rõ hắn là người hiểu thời hiểu thế, làm Võ Dương Hầu càng vừa lòng và yên tâm. Sau khi biết Đỗ Minh Trùng chưa làm được chuyện gì, Bạch Phượng thầm bực bội, chờ đến lúc thấy Lục Ly chần chờ không như ngày thường qua an ủi Liễu Sao, nàng ta càng vui vẻ. Liễu Sao cãi nhau với Lục Ly sẽ không còn ai che chở, để xem xem Liễu Sao còn có thể sống yên ổn nữa không. Liễu Sao quay về phòng một mình, nàng múc nước rửa mặt, sau đó đóng chặt cửa lại, ngồi xuống trước gương, chải tóc. Người trong gương xa lạ đến thế, phong thái trước kia không còn tăm tích. Liễu Sao vốn thích chưng diện, vẫn dày công trang điểm, các cô gái khác ở sau lưng vừa hâm mộ vừa ghen tị nàng. Nhưng mấy ngày nay, đến cả dáng vẻ của mình ra sao nàng cũng không hề chú ý. Y phục đẹp đẽ, trang sức tinh xảo… Tất cả những thứ nàng có đều là Lục Ly cho, hắn có nhiều phụ nữ như vậy, may mà nàng sớm hiểu ra, không trở thành một trong số đó. Năm năm nay, nàng cho rằng hắn thật tốt, nhưng sự thật chứng minh nàng đã sai rồi, hắn có thể đối xử tốt với nàng, cũng như có thể vứt bỏ nàng. Nếu biết kết quả trước sau gì cũng bị vứt bỏ nàng thà không có những thứ tốt đẹp này. Liễu Sao cứ thế ngồi ngẩn ra, hoàn toàn không nhận thấy, trong chiếc bồn gỗ trên bàn đằng sau lưng nàng có cái gì đó đang chậm rãi dâng lên… Đó là một cột nước nhô lên cao, tựa như một dòng suối tuôn trào không một âm thanh. Cột nước vươn thẳng ra tới tận mép chậu, cao chừng nửa thước, bên trong cột nước loáng thoáng hiện ra một đôi mắt, tình cảnh vô cùng kỳ dị. “Ai!” Liễu Sao hoảng hốt nhìn hình ảnh thoáng qua trong gương, nàng sợ tới mức quay đầu lại nhìn. Chiếc chậu gỗ vẫn lẳng lặng nằm trên bàn, không có gì khác lạ. Vừa lúc nãy cảm giác bị theo dõi dâng lên trong lòng nàng quá mãnh liệt, không giống ảo giác, trong chậu gỗ có gì vậy? Liễu Sao lập tức cảnh giác, lặng lẽ ngưng khí phòng bị, nàng chậm rãi đứng dậy bước qua đó. Trong chậu là nước còn thừa lại sau khi rửa mặt, trong vắt thấy tận đáy. Liễu Sao vận linh lực dò xét, sau khi nàng xác nhận không thấy điều gì lạ, lúc này nàng mới thở ra một hơi dài, buông đôi tay đang siết chặt. “Đổ nước đi.” Một bàn tay vươn tới bê chiếc chậu gỗ lên. Liễu Sao nghe giọng nói lập tức biết người tới là ai, tuy rằng nàng có thiết đặt pháp trận bên ngoài, nhưng tu vi của hắn vượt xa nàng, hắn có thể lẻn vào đây cũng chẳng có gì lạ lùng. Liễu Sao lạnh nhạt hỏi: “Ngươi tới đây làm gì!” Lục Ly không quan tâm tới thái độ khó chịu của nàng, hắn mở cửa đổ nước đi: “Sau này không nên để nước trong phòng nữa.” Liễu Sao lao tới giật lại chậu gỗ trên tay hắn: “Không cần ngươi lo.” Thấy tóc nàng rối tung, khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác tiều tụy, Lục Ly hơi bất ngờ, hắn thân thiết hỏi: “Liễu Sao nhi, có phải muội bị bệnh không?” “Ngươi đi đi! Cút!” Liễu Sao ném thẳng chiếc chậu gỗ vào người hắn. Chậu gỗ không đập trúng hắn, chỉ xoay vài vòng trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Lục Ly thấy nàng càn quấy, ngược lại hắn chỉ hơi cong khóe môi: “Được rồi, Liễu Sao nhi, lần sau sẽ không để tên đó bắt nạt muội nữa, đừng tức giận.” Giọng nói trầm thấp mê hoặc, mang theo sự dỗ dành vượt xa cả sự quan tâm, hắn xem nàng như một đứa trẻ mà dỗ dành. Mỗi lần nàng gây sự, hắn sẽ chờ qua hai ngày để nàng nguôi giận, rồi lại giả dạng người tốt tới cúi đầu nhún nhường nói chuyện với nàng như trước, bất tri bất giác lừa nàng ỷ lại hắn. Từ nay về sau sẽ không còn thế nữa. Liễu Sao dần yên tĩnh lại, nàng nhìn hắn một lúc lâu rồi nói: “Ngươi đừng đến đây nữa, ta sẽ không quan tâm tới ngươi.” Dứt lời nàng xoay người quay về phòng, đóng chặt cửa một lần nữa. Từ sau ngày đó, quả nhiên Liễu Sao không còn đến tìm Lục Ly, thậm chí không chịu gặp mặt hắn. Có lẽ Lục Ly cũng không đoán được kết quả này, đây là lần chiến tranh lạnh lâu nhất của hai người, hoặc có thể nói đây là lần Liễu Sao kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ với Lục Ly nhất. Dù Lục Ly đã nhỏ nhẹ an ủi, chủ động ân cần, Liễu Sao cũng mặc kệ, Lục Ly chỉ còn cách buông xuôi. Các cô gái khác đều vui sướng khi người gặp họa ở sau lưng Liễu Sao, nhất là Bạch Phượng, lúc rảnh rỗi nàng ta liền chạy tới chỗ Lục Ly, hắn vẫn thản nhiên đối phó. Ngày thường lời nói và hành động của Liễu Sao quá mức thẳng thắn và kiêu ngạo, khó trách khiến các cô gái đều ghen tị. Hơn nữa nàng lại đắc tội với Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng, đến cả đám bạn bè tương đối thân thiết với nàng ngày xưa, thấy nàng tranh cãi lớn với Lục Ly, họ cũng không qua lại với nàng nữa. Vì có lệnh cấm của Võ Dương Hầu, không ai dám có ý sát hại nàng. Nhưng y phục nàng phơi trong sân thường xuyên bị xé nát, tiền bạc trong phòng cũng không cánh mà bay, nước uống bị hạ độc vài lần… Liễu Sao gần như không dám lơi lỏng cảnh giác khắc nào, trong lòng nàng hiểu Võ Dương Hầu và Phương Vệ Trường xem thường nàng, những việc nhỏ này có báo lên trên cũng sẽ không có ai truy xét, chỉ còn cách nhẫn nhịn. Trong Hầu phủ Âm thành, Liễu Sao đến chỗ Phương Vệ Trường hoàn trả nhiệm vụ, nhưng oan gia ngõ hẹp, nàng gặp một đám người đang đi tới, có cả Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng trong đó. “A, Liễu Sao đến đấy à.” Một cô gái cố ý cao giọng nói: “Nhiệm vụ này lại tìm ai giúp đỡ đây?” “Không có Lục Ly, lần này lại tìm chỗ dựa mới nào đây?” “Chỉ cần hôn một cái, người muốn giúp nàng cũng không ít đâu.” Các cô gái cười vang, khóe miệng Bạch Phượng nhếch lên cao, vờ khuyên nhủ: “Các người đừng nói bậy mà.” Cô gái lên giọng trách: “Lòng dạ Bạch Phượng tỷ thật tốt, cũng không để tâm nàng ta thường đối xử với tỷ thế nào.” “Tính toán làm gì.” Bạch Phượng cản nàng ta nói tiếp, tỏ vẻ quan tâm thăm hỏi Liễu Sao: “Sao rồi, có hoàn thành nhiệm vụ không vậy?” Thấy Bạch Phượng vờ vịt, Liễu Sao càng thêm chán ghét. Rõ ràng nàng ta âm thầm xúi giục các cô gái khác cố ý làm khó mình, giờ lại còn vờ làm người tốt, hơn phân nửa là muốn chuyện này lọt vào tai Lục Ly mà. Liễu Sao không thèm để ý, cúi đầu bước về phía trước. Bạch Phượng hơi lộ vẻ xem thường, nhìn hai thiếu nữ bên cạnh. Hai người hiểu ra, nhanh chân bước theo Liễu Sao. Lối đi vốn chật hẹp, hai người vờ như đang đi cùng đường với Liễu Sao, một trái một phải ép nàng vào giữa, cô gái bên trái lập tức giơ chân đá nàng. Liễu Sao thấy các nàng đi theo liền biết họ có âm mưu, cũng không cam lòng chịu thiệt, nàng đã đoán trước nhấc chân tránh đi, còn đá trở lại một cước. Hai cô gái tu vi không cao, nếu một chọi một, chắc chắn Liễu Sao sẽ thắng. Nhưng mấy năm nay Lục Ly bảo vệ nàng quá kỹ, còn người khác là được tôi luyện từ trong nhiệm vụ sinh tử mà ra, đừng nói kinh nghiệm phong phú mà xuống tay càng thêm quyết đoán và tàn nhẫn. Liễu Sao dù tránh được đòn tấn công của cô gái bên trái, nhưng cô gái bên phải đã đoán trước được kết quả, cùng lúc đó nàng ta biến đổi chiêu thức vặn cánh tay nàng. Liễu Sao không chút sợ hãi, nắm bắt thời cơ vỗ lên cánh tay hai người trước, nàng mượn lực bật lên. Nhưng không ngờ lúc này, bỗng nhiên lúc này có một luồng sức mạnh cực lớn trói chặt hai chân, nàng hệt như một vật nặng ngàn cân rơi xuống, thế nhảy bật lên bị ép ngừng lại, thân thể bị kéo mạnh xuống đất, cảm thấy mắt cá chân đau buốt. Đây rõ ràng là có người âm thầm dùng ‘Phược’ thuật (*) mà! Liễu Sao phản ứng nhanh, vội vã giãy giụa, chỉ bở lỡ một khoảnh khắc này, ánh mắt cô gái bên trái chợt lóe lên, co những ngón tay lại chụp lên khuôn mặt nàng, đồng thời dùng chân đá vào khớp chân nàng. Liễu Sao bắt đúng thời cơ, trước khi bàn tay chụp tới nàng vọt lên phía trước, muốn tránh khỏi hai người, không ngờ cô gái bên phải đã sớm tính chính xác đường lùi của nàng, đưa chân gạt ra, Liễu Sao lập tức ngã bịch xuống đất. * Phược thuật: thuật trói.
Tiếng cười ầm ĩ vang lên sau lưng, trong đó có châm biếm, còn có thích thú. Hai cô gái thực hiện được ý đồ, tất nhiên lòng rất vui vẻ, một người bước đến giả vờ an ủi nàng: “Ái chà, sao lại bất cẩn vậy, ngã mất rồi.” “Các ngươi thì biết gì chứ, người ta được yêu được chiều, đi đường cũng phải có người dìu đó.” “Không có Lục Ly ở đây, giả vờ giả vịt gì chứ!” Các cô gái nói chuyện càng lúc càng khó nghe. Liễu Sao cố nhịn đau xoay người ngồi dậy, nàng tự biết mình không thể đánh lại số đông, chỉ siết chặt bàn tay cố nhẫn nhịn. Đỗ Minh Trùng bị trách phạt là vì Liễu Sao, y đã căm hận từ lâu, giờ phút này càng muốn thừa cơ nhục mạ nàng, y khoanh tay bước tới: “Chẳng phải ngươi có năng lực lắm sao, gọi Lục Ly tới giết ta đi. Ta đã từng nói rồi, hắn biết thì đã sao, đến cả rắm cũng không đám đánh nữa là. Ngươi là cái thá gì, Hầu gia sẽ vì ngươi mà đụng tới ta à? Dù Lục Ly hắn muốn ra tay cũng phải suy nghĩ trước sau, thật không đáng vì một con ả đùa xong rồi vứt bỏ mà đắc tội với Hầu gia đâu.” Lời y rất thô tục, đám Bạch Phượng đều ngoảnh mặt đi, thật ra họ đang cười trộm. Y thấy Liễu Sao cúi đầu không nói, dáng vẻ buồn bã đáng yêu, Đỗ Minh Trùng chợt nhớ đến tình cảnh đêm đó, y bất giác động lòng háo sắc: “Nếu nàng hối hận, chi bằng ngoan ngoãn đi theo ta, ta cũng không so đo đâu.” Ngày đó suýt chút nữa Liễu Sao phải chịu nhục, vốn đã hận y thấu xương, phút chốc nàng ngẩng mặt lên phun ra một chữ: “Cút!” Đỗ Minh Trùng đạp phải đinh, nghiến răng mắng: “Đồ đê tiện! Mũi cao hơn mắt, chẳng biết đã tự dẫn xác dâng cho Lục Ly bao nhiêu lần rồi, ta thèm vào ngươi chắc!” Liễu Sao lạnh lùng đáp: “Ngươi lặp lại xem.” Sát khí dày đặc, vượt xa năng lực của những kẻ tu luyện tầm thường. Đám con gái phát hiện điều bất ổn, dần dần ngừng cười, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ lại vừa bất an. Lồng ngực nặng trĩu, máu sôi trào trong cơ thể, dâng lên không dứt, sức mạnh kỳ lạ bắt đầu chộn rộn. Đó chắc chắn là một luồng sức mạnh cực kỳ to lớn, nó tiềm tàng trong cơ thể nàng, vì thế trong lúc nguy hiểm nàng mới có thể phá nát pháp trận, không bị Đỗ Minh Trùng làm nhục, còn về lai lịch của nó, Liễu Sao cũng không rõ lắm, nàng biết đó không phải là sức mạnh chỉ cần tu luyện là có được, tùy tiện sử dụng nó trước mặt mọi người chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ. Nhưng lúc này nàng đã cực kỳ tức giận, không thể nghĩ đến hậu quả nữa. Tốc độ Liễu Sao hấp thu linh khí nhanh gấp mười lần ngày thường, linh khí theo bốn phương tám hướng tụ hết lại, tất cả đều bị nàng hấp thụ hết, trong quá trình đó lại thoảng qua tiếng gió cuốn! Mất đi sự che chở, cuộc sống của nàng lại hóa thành vậy sao? Liễu Sao rũ mắt… Bỗng nhiên, sức mạnh to lớn giống như bị một bàn tay vô hình chặt đứt, trong phút chốc tiêu tan không còn bóng dáng tăm hơi! Bốn phía im lặng kỳ lạ. Bầu không khí căng thẳng không còn tồn tại nữa, rõ ràng nàng đã định ra tay, thế nhưng được nửa chừng đột nhiên ngừng lại, đáng ngạc nhiên là mọi người không còn cười nhạo nữa, tất cả đều im bặt. Sao lại thế? Liễu Sao như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tiếp đó nàng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ. Tiếng động càng ngày càng gần, một góc áo bào đen nhanh chóng rơi vào tầm mắt, khiến người ta cảm thấy rất nặng nề. Tà áo buông dài trên mặt đất, che giấu một nửa hoa văn bằng tơ vàng chỉ bạc thêu bên trong. Liễu Sao ngồi dưới đất, chống một tay, nhìn chằm chằm vạt áo choàng kia, nàng không ngẩng đầu. “Liễu Sao nhi.” Giọng nói dịu dàng kèm theo chút than thở, hắn xoay người lại kéo nàng dậy. Nếu không có hắn nàng sẽ rất thê thảm, chắc chắn Võ Dương Hầu đã đem cái bình hoa như nàng làm lễ vật tặng người ta từ lâu rồi. Nhưng có hắn ở đây, tình cảnh nàng lại càng thảm thương, lúc trước được nâng niu trong lòng bàn tay, tự cho mình là công chúa, đến cuối cùng rớt xuống đất, mới phát hiện ra mình chẳng là gì cả. Lục Ly không màng đến sự phản kháng của Liễu Sao, cúi người ôm lấy nàng bước đi. Sắc mặt Bạch Phượng không chút thay đổi, cúi đầu giấu đi sự căm hận trong đáy mắt. Hắn lại muốn bảo vệ nàng, đưa nàng từ mặt đất trở lại ngôi cao lần nữa ư? Liễu Sao cũng không chút vui mừng, ngược lại nàng chỉ cảm thấy cực kỳ nhục nhã, lập tức cố giãy dụa trong lòng hắn, cắn chặt môi không dám mở miệng, nàng sợ chỉ cần mở miệng nàng sẽ bật khóc. Lục Ly thuận thế khống chế hai tay Liễu Sao, lúc đi ngang qua chỗ Đỗ Minh Trùng, hắn dừng bước: “Còn dám đụng tới người của ta, thì tự gánh hậu quả.” Trong giọng nói không có nhiều ý cảnh cáo, càng giống như đang cười đùa, nhưng Đỗ Minh Trùng lại bất giác lùi về sau một bước, chờ y hoàn hồn lại, Lục Ly đã đi lướt qua. Đối diện với đủ loại ánh mắt nhìn vào mình, Đỗ Minh Trùng vừa xấu hổ vừa tức giận, gân xanh giật tưng tưng trên trán, ánh mắt y hung ác như muốn ăn thịt người. Nhưng rốt cuộc y cũng không dám đuổi theo đánh người, chỉ đành trơ mắt nhìn hai người bỏ đi xa. Đám nữ tử vốn tưởng rằng Lục Ly thật sự giận Liễu Sao, họ hoàn toàn không thể đoán ra kết quả này, ầm ĩ một hồi cũng chẳng thú vị gì, ai nấy đều lo sợ bất an tản ra. Ở bên này, Lục Ly tìm đại một người giúp Liễu Sao hoàn trả nhiệm vụ với Phương Vệ Trường, hắn ôm Liễu Sao thi triển độn thuật trở về phòng tại Yên thành. Vũ Cơ lần trước Liễu Sao gặp cũng đang ở trong phòng, lần này không cần nói gì, Vũ Cơ đã chủ động lui ra. Cuối cùng Liễu Sao cũng lên tiếng: “Ai thèm ngươi giúp chứ!” Lục Ly “Ừ” một tiếng, hắn lướt mắt nhìn xung quanh, không thấy chiếc ghế dựa nào vừa vặn, vì vậy hắn bước đến đặt nàng lên giường. Không bị trói buộc nữa, Liễu Sao bật dậy, sau đó đau điếng đành ngồi lại, cơn giận của nàng không thể nén nổi: “Đã bảo ngươi đừng có quấn lấy ta! Ngươi có nghe không hả!” “Ta biết.” Lục Ly chiều ý nàng đáp có lệ, hắn ngồi xổm xuống, nâng bàn chân bị thương của nàng lên, cởi hài ra: “Ừm, chỉ bị trẹo chân, thân thể con người rất yếu ớt, muội phải chú ý nhiều.” Ngón tay trắng trẻo thon dài cách một lớp vớ trắng nắm lấy bàn chân nhỏ bé, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, cảm giác mát lạnh xuyên qua chiếc vớ trắng, chạm vào da thịt trên chân, vết thương sưng lên bỏng rát dần dần giảm bớt. Hốc mắt xót đau, trái tim vô duyên vô cớ thắt lại đau đớn, run rẩy không nguôi. Nàng đã hạ quyết tâm phải rời xa hắn, hắn còn cố ý đến chọc nàng! Hắn chiều chuộng nàng tới mức này, sau đó muốn vứt bỏ thì vứt bỏ, bảo nàng làm sao mà không ấm ức! “Được rồi, Lục Ly.” Liễu Sao cố chấp rụt chân lại, đặt chân xuống đứng thẳng dậy: “Nhiệm vụ tối qua, cám ơn ngươi đã âm thầm giúp ta, sau này ta sẽ đền đáp ngươi.” Lục Ly nghiêng đầu nhìn nàng, trong đáy mắt tím biếc ngập tràn ý cười mê hoặc lòng người: “Liễu Sao nhi, bây giờ đền đáp có được không?” Liễu Sao đề phòng: “Ngươi muốn gì?” Lục Ly cúi đầu ho khan hai tiếng, đáp: “Ta muốn, muội đừng giận nữa.” Không ngờ hắn lại đưa ra yêu cầu này, Liễu Sao sửng sốt một lát bảo: “Ta không giận, ta chỉ ghét ngươi.” Nhìn thấy nét mặt bướng bỉnh cố tỏ vẽ lãnh đạm của nàng, Lục Ly đứng dậy, ngữ điệu càng êm dịu: “Được, muội bảo sao thì là vậy, ta giúp muội dạy dỗ Đỗ Minh Trùng nhé?” Liễu Sao chằm chằm nhìn hắn, đôi mi dài run lên. Nhìn đi, bất luận nàng nói lời khó nghe thế nào, hắn vẫn luôn nhường nhịn nàng như vậy, hắn lừa gạt nàng làm nàng bất giác muốn tin tưởng hắn, muốn quay về bên cạnh hắn, hắn nghĩ nàng còn mắc mưu nữa sao! Lòng Liễu Sao nhi kiên quyết, đáp: “Dù ngươi có đi dạy dỗ Đỗ Minh Trùng, ta vẫn ghét ngươi, người đừng tới tìm ta nữa.” Dứt lời, nàng bày trận pháp bỏ chạy. Nửa đêm, mây đen giăng giăng che kín vầng trăng, ngọn gió kỳ dị xen lẫn luồng khí đen bay tới, trong sân viện trống không xuất hiện một bóng người cao dong dỏng gầy dò, y thong thả không gây ra tiếng động bước tới cánh cửa đang đóng chặt. “Ngươi đến rồi.” Trong sân còn có một người nữa. Trong phút chốc Lư Sênh quay người lại nhìn hắn, một lúc sau nói: “Dựa vào tu vi bậc này, ngươi đã tu thành Thiên ma từ lâu.” “Là ngươi không tin ta không có dã tâm, hay là chính ngươi không cam lòng từ bỏ dã tâm? Hóa ra ngươi cũng không thích vụ hợp tác này.” Lư Sênh thản nhiên đáp: “Ta chỉ hứa bảo vệ tính mạng con bé đó, đây là hợp tác.” “Nhưng lúc con bé bị xâm phạm, ngươi lại khoanh tay đứng nhìn.” “Ta cần phải quan sát năng lực của con bé, xem ta có đáng làm vậy hay không.” Đối phương không tỏ vẻ gì. Lư Sênh trầm mặc một lát, cuối cùng hỏi: “Rốt cuộc trên người con bé đó có gì, mà ngay cả Yêu giới cũng có ý đồ với nó vậy?” Nguyệt không trả lời: “Vận mệnh của con bé đã được định trước, sau này người chú ý con bé e rằng càng nhiều thêm. Nếu ngươi thật sự có mục đích vậy càng phải nghĩ biện pháp khiến con bé có nhiều thiện cảm với ngươi.” Ánh mắt Lư Sênh tối sầm lại: “Sao không trực tiếp mang nó về Ma giới?” “Có một số chuyện phải để con bé chủ động làm, nhưng loài người vốn không có ấn tượng tốt với ma, con bé cũng không ngoại lệ, ta cần sự phối hợp của ngươi.” Lư Sênh thong thả bước: “Vậy, ta mỏi mắt chờ mong.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.