Quyển 2 - Chương 34: Nhạc khúc thanh tâm
Thục Khách
01/07/2015
Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
Cây đàn làm từ cây ngô đồng trên đỉnh Phượng sơn còn sót lại thời thượng cổ được điêu khắc hoa văn rất mộc mạc. Thân đàn bóng loáng như ngọc lạnh. Dây đàn được làm bằng sợi băng. Giai điệu chảy xuôi theo từng ngón tay của vị Tiên giả ôn hòa chính trực, giai điệu bình lặng tự nhiên, tẩy trừ tất cả mọi phiền não, tinh lọc tâm hồn thanh tịnh.
Khúc nhạc kết thúc, màn đêm đã buông xuống, vầng trăng non treo trên cao, hàng trúc réo rắt vi vu.
Liễu Sao như chợt tỉnh khỏi giấc mộng, nàng cúi đầu nhìn đôi tay trống trơn, con tiên hạc kia đã trốn biệt từ lâu.
Vừa nãy… nàng muốn làm gì vậy? Sát ý dâng lên! Lại là thứ sát ý khát máu đó! Nó là ma tính sao?
Liễu Sao hoảng sợ lùi lại vài bước, ngẩng đầu lên.
Vầng trăng lạnh lẽo trong vắt soi rọi cửa điện hiu quạnh, vị tiên nhân trẻ tuổi một mình ngồi trên bậc thềm, bàn tay vẫn dừng trên dây đàn, ống tay áo trắng như tuyết trải dài trên mặt đất, bên cạnh là từng cụm mây trắng lững lờ trôi.
Liễu Sao lập tức thu lại vẻ mặt hoảng hốt: “Đàn gì mà đàn, ồn ào quá!”
Vừa lúc nãy hắn phát giác ra ma khí, Lạc Ca thầm thở dài. Quả nhiên chuyện phải xảy ra cuối cùng cũng đã đến, hắn phất tay thu lại Băng Huyền cầm rồi đứng dậy: “Bản thân Ma tộc tự sinh ra ma tính, tu luyện càng lâu thì ma tính càng nặng, rất khó ngăn chặn.”
“Ma tính gì chứ!” Liễu Sao bĩu môi tức giận: “Ta không tin đâu!”
Lạc Ca không để tâm tới phản ứng của nàng, hắn khoanh tay giảng giải: “Khúc nhạc này là dựa theo Đại âm lục thức khúc của cầm thần để lại mà cải biên thành, nó có thể giúp ngươi trấn áp được ma tính, từ ngày mai ngươi phải bắt đầu luyện tập.”
“Ta không học!” Liễu Sao xoay người đi về phòng nghỉ: “Ai thèm học cái thứ đàn ba xu đó!”
Lạc Ca không hề cản nàng, ngữ điệu ẩn chứa tiếc nuối hiếm có: “Loại bỏ cốt phàm, rửa sạch linh khí trời sinh, dùng ma đan trong cơ thể làm vật chứa, hấp thụ linh khí bên ngoài để tu luyện, có thể nói ma đạo là con đường cao nhất trong lục giới. Xưa có lời đồn rằng, ma đạo và tiên đạo đều là con đường để tu thành thần, thật ra cũng có chút căn cứ. Đáng tiếc, Ma tộc tu hành quá nhanh chóng, lại vì ma tính mà gây ra sát nghiệt, rất khó vượt qua khỏi thiên kiếp để tấn chức. Đến cả những kẻ may mắn tu thành Thiên ma, cũng vì ma tính quá nặng mà tâm trí lầm mê. Nếu không vì sự thiếu sót này, chuyện ma đạo thay thế tiên đạo chưa chắc là không thể, tiên – ma bên nào là chính đạo cũng rất khó nói. Nhưng chỉ một khiếm khuyết trí mạng duy nhất đó đã đánh mất tương lai của Ma tộc.”
Tương lai của Ma tộc? Liễu Sao giật mình, đứng lại.
“Hãy ở lại bên cạnh Lạc Ca, ngươi sẽ biết mình nên làm gì.”
Điểm khiếm khuyết của ma đạo khiến cho Ma tộc chỉ hướng tới một tương lai cực đoan. Nếu không còn tồn tại ma tính thì ma đạo chính là một con đường cực kỳ hoàn mỹ, tương lai…
Liễu Sao quay đầu lại muốn nói chuyện nhưng phát hiện Lạc Ca đã đi vào trong điện.
Tưởng là nàng sẽ cầu xin hắn sao? Nằm mơ đi!
Liễu Sao bĩu môi, quay về phòng tiếp tục tu luyện, ai ngờ nàng vừa vận khí bỗng cảm thấy điều bất ổn. Liễu Sao vội vã thử lại lần nữa, quả nhiên ma đan trong cơ thể không hề có phản ứng gì, đoán là vừa nãy hắn mượn tiếng đàn ra tay với nàng. Phút chốc Liễu Sao tức đến mức đứng bật dậy, lao tới trước cửa điện la ó.
“Ra đây! Ngươi ra đây ngay cho ta!”
“Ngươi dám phong ấn ta hả!”
*****
Về phần ma tính kia, tuy Liễu Sao miệng nói không tin nhưng trong lòng lại rất sợ hãi. Nhớ lại tình hình ngày hôm đó, cái thứ cảm giác tâm thần bấn loạn không thể không chế được, một thứ khát vọng bản năng với khí tức của những sinh linh còn sống. Nếu tên đệ tử kia không trốn kịp, nếu không có tiếng đàn…
Nàng sẽ biến thành một kẻ như Vị Húc sao? Lạm sát kẻ vô tội, uống máu hút sinh khí con người để bồi bổ ư?
Cảnh tượng Vị Húc hút nguyên khí và uống máu tươi của con người thường xuyên hiện lên trong đầu. Liễu Sao sởn gai óc, gặp ác mộng mấy ngày liên tiếp, thật ra không phải nàng không dám giết người, mà vì thủ đoạn đó quá tàn khốc quá đáng sợ!
Tóm lại học Lục thức khúc cũng không có hại gì, lại còn có chút hiệu quả…
Xem như vì Lục Ly vậy, nếu đó là “tương lai của Ma tộc”, nàng nhất định sẽ giúp hắn hoàn thành nguyện vọng, cho dù hắn vì Ma tộc mà vứt bỏ nàng, hay nàng chẳng phải là ngươi quan trọng nhất trong lòng của hắn.
Mắt Liễu Sao đỏ hoe, nàng oán hận bóp chặt chiếc vỏ sò trên cổ. Nàng đã quen thích gì làm nấy, trong thời gian ngắn không thể mặt dày đến xin Lạc Ca, nàng thầm nghĩ để chờ hắn nhắc lại thì thuận thế chấp nhận là được. Nhưng từ ngày hôm đó trở đi, Lạc Ca giống như đã quên mất chuyện này, hắn thường xuyên ra ngoài, lúc đi lúc về đều rất vội vàng, Liễu Sao lòng thầm sinh hờn dỗi.
Không tu luyện cũng không sao, trong Trọng Hoa cung không tìm thấy người nói chuyện, Liễu Sao buồn chán đi loanh quanh, có một bóng trắng dừng trước cây cầu đá, đó chính là con tiên hạc đến bắt cá lần trước.
Trông thấy nàng, tiên hạc kêu lớn rồi nhảy ra xa.
“Chạy gì chứ!” Liễu Sao tức lên nhảy tưng tưng: “Ta còn chưa có ăn ngươi mà!”
Không chờ Liễu Sao bước qua, tiên hạc đã vỗ cánh bay mất.
Liễu Sao biết nó bị ma tính của mình dọa sợ, nàng càng thấy buồn lòng. Rốt cuộc vào sáng sớm một hôm, bên ngoài lại vọng đến tiếng đàn quen thuộc, tích tắc nàng xoay người ngồi dậy.
Sương sớm vẫn chưa tan, hàng trúc tím sẫm ánh lên làn mây trắng bồng bềnh xung quanh, trông trang nhã như một bức tranh thủy mặc.
Lạc Ca ngồi trước đình, tiếng đàn tuôn ra từ từng ngón tay.
Sự thật giờ đã bày ra trước mắt, sau khi Liễu Sao ngừng tu luyện, không những ma tính không phát tác mà cả cảm giác thấp thỏm, bực bội đã giảm bớt rất rõ ràng. Liễu Sao có ý muốn học Lục thức khúc, bèn cố tình lượn tới lượn lui, thỉnh thoảng lại tạo ra vài tiếng động. Tiếc rằng, Lạc Ca chỉ tập trung đánh đàn dường như không phát hiện ra nàng.
Liễu Sao nhẫn nhịn chờ khúc nhạc chấm dứt, thấy hắn vẫn không đả động gì tới mình, nàng bèn chủ động lên tiếng: “Này, này… xem ra nó khá dễ nghe, ta miễn cường học một chút cũng được.”
Lạc Ca đáp “Ừm” rồi hỏi: “Ngươi nghe được gì?”
Thật ra Liễu Sao không chăm chú nghe, hắn hỏi thế nàng quanh co rất lâu rồi hếch mặt lên: “Là… cũng chỉ có vậy thôi.”
Lạc Ca khẽ gảy vài dây đàn, thong dong đàn ra vài âm điệu.
Liễu Sao không được đáp trả, nàng không nhịn được dậm chân: “Rõ ràng ngươi bảo ta học, bây giờ lại không chịu dạy, ngươi có ý gì chứ!”
Tuy có lòng dạy bảo, nhưng tính tình nàng quá điêu ngoa, nôn nóng, căn bản không thích hợp để học đàn. Lạc Ca nhíu mày, cuối cùng lấy một khúc gỗ trong tay áo ra.
Khúc gỗ màu đen, không thể nhận ra chất gỗ, trên khúc gỗ có đính những sợi dây màu đỏ, từng sợi từng sợi lấp la lấp lánh.
Hắn vươn tay khẽ phất qua, khúc gỗ bỗng chốc biến thành một cây đàn.
Trong mắt Liễu Sao, hình dáng cây đàn này rất tầm thường, thua xa cây đàn đẹp đẽ của hắn. Thân đàn màu xám đen, giống hệt một khúc gỗ mục, bảy dây dàn lại lấp lánh ánh sáng đỏ.
Con gái thường thích những thứ xinh đẹp, Liễu Sao thấy cây đàn này quá xấu, nàng ghét bỏ bĩu môi. Thấy hắn ra hiệu, nàng đành phải cúi người bực bội ôm lấy.
Ôm đàn vào trong lòng, cây đàn nhẹ tênh tựa như vụn gỗ chỉ cần chạm một cái là vỡ vụn.
Hừ, toàn đưa rác rưởi cho mình! Liễu Sao vươn tay nhấn lên dây đàn, phút chốc hoa lửa bắn tung tóe ra trên dây đàn, âm thanh sắc bén, lanh lảnh vang vọng khắp Trọng Hoa cung.
Lạc Ca khẽ nhíu mày.
Liễu Sao vẫn không phát hiện ra điều bất ổn, ngược lại nàng còn rất thích thú, tang tính tịch tính càn quét dây đàn một hồi, sau một lúc lâu mới hài lòng dừng lại: “Học được cái này sẽ ổn chứ?”
Lạc Ca đáp: “Khúc nhạc này chỉ có thể tạm thời áp chế ma tính của ngươi thôi. Sau này thế nào còn phải xem ý chí của ngươi.”
Câu trả lời này Liễu Sao cũng từng đoán được.
Một khúc nhạc là có thể áp chế được ma tính, đâu có chuyện dễ ăn vậy! Từ xưa đến nay Tiên môn luôn thương xót người đời, cho dù là ma, chỉ cần có ý quay đầu hối lỗi thì chắc chắn bọn họ đã truyền khúc nhạc này ra ngoài từ lâu rồi.
Đây chỉ là giải pháp tạm thời, vậy tương lai Ma tộc rốt cuộc sẽ đi về đâu?
Nàng vẫn đang trầm tư suy nghĩ, bỗng Lạc Ca lên tiếng: “Lục Ly tu ma đạo, cho dù hắn không phải Thực Tâm ma thì vẫn có ma tính.”
Hiểu ra ý của hắn, Liễu Sao nổi nóng: “Ai bảo có ma tính thì sẽ hại người, ta vốn chưa hại ai! Lục Ly không ăn tim người, là Tạ Lệnh Tề vu oan, hãm hại hắn! Tính ra đám Võ Dương Hầu, Phương vệ Trường cũng đã giết rất nhiều người, sao Tiên môn lại không xử lý bọn chúng đi!”
Lạc Ca đáp: “Nhân gian tuân theo đạo của nhân gian, ma giết người là xâm phạm vào giới khác. Tiên diệt trừ ma không phải là vì lợi ích cá nhân mà tàn sát, Tiên môn có trách nhiệm bảo vệ trật tự trong lục giới. Nếu việc xâm phạm vào giới khác mà hợp lý vậy lục giới đã không còn Tiên – Yêu – Người – Ma từ lâu, mà chỉ còn lại Thần tộc.”
Liễu Sao cố cãi: “Ma tính gì đó toàn là ngươi nói! Ngươi vẫn chưa từng tận mắt chứng kiến hắn giết người!”
Lạc Ca đáp “Ừ” rồi tiếp lời: “Học đàn trước đã.”
“Ta không học!” Liễu Sao hầm hừ nhưng vẫn ôm đàn ngồi xuống.
Học được Lục thức khúc rồi mới có thể tiếp tục tu lyện, Tiên môn là sai hay đúng thì nàng cũng phải báo thù. Giống như trong mắt nàng Lục Ly là người hay là ma đều như nhau cả.
Liễu Sao là một người cố chấp, nàng cố sức bám lấy một thứ gì đó thuộc về mình mà không quan tâm đến đạo lý.
Vào lúc tất cả mọi người vứt bỏ nàng, hắn lại luôn ở bên nàng, bảo vệ, dung túng nàng, Liễu Sao sẽ phải lựa chọn thế nào? Là muốn vẹn tròn đạo nghĩa hay là tình cảm đây?
Lạc Ca dạy từ thủ pháp cơ bản nhất, Liễu Sao thầm nghĩ phải nhanh chóng học xong, nhưng nàng lại không có thiên phú ở mặt này, nên có thể rất dễ dàng nhận ra sự lơ đãng. Lạc Ca uốn nắn lại vài lần, Liễu Sao vẫn không sửa chữa, Lạc Ca cũng không cố gượng ép nữa.
Thấy hắn nhượng bộ, Liễu Sao cực kỳ đắc ý gảy dây đàn, ai ngờ dây đàn đột ngột bắn ngược lại đánh thẳng vào ngón tay, Liễu Sao kêu đau, liên tục hít vào.
“Đánh sai rồi.” Lạc Ca bình thản đáp.
Liễu Sao tức tối trừng mắt nhìn hắn, nàng nhẫn nhịn tiếp tục khảy một dây đàn, không có gì bất ngờ nàng lại bị bắn ngược lại.
Nét mặt Lạc Ca không hề thay đổi, đánh đàn làm mẫu.
“Ta không học nữa!” Liễu Sao không nhịn được nữa ném đàn xuống đất, đứng bật dậy trừng trừng nhìn hắn: “Ai thèm học cái thứ này!”
Lạc Ca không hề tức giận, thu đàn lại, đứng dậy bước vào trong điện.
Liễu Sao hừ hừ vài tiếng với cánh cửa điện rồi sau đó quay trở về phòng.
Dù sao hắn chỉ nói Lục Thức khúc chỉ có thể tạm thời áp chế ma tính, có học được cũng không có lợi ích gì lớn, nàng cần gì phải chịu đau khổ thế này.
Từ đó, hai người không nhắc lại việc này nữa, dường như tất cả mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Một tháng sau, lúc Lạc Ca ra ngoài làm việc trở về, khi vừa bước vào trong kết giới Trọng Hoa cung, hắn chợt nghe những tiếng đàn đứt quãng.
Liễu Sao ôm đàn ngồi trên bậc thang, bĩu môi không vui.
Tiếng đàn chưa chắc đã dễ nghe, nhưng thủ pháp không sai nữa.
*****
Tục ngữ nói: “Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu”, Liễu Sao trưởng thành tại Võ đạo – cái nơi kẻ lớn bắt nạt kẻ yếu, khí phách chỉ là thứ dư thừa, sao lại không hiểu đạo lý thay đổi theo hoàn cảnh? Chẳng qua nàng bị Lục Ly chiều đến mức vô pháp vô thiên mà thôi. Bây giờ bị Lạc Ca giam lỏng tại Tử Trúc phong, tính nết bị mài dần đi hơn phân nữa, nàng bắt đầu phát hiện cứ hơn thua như vậy sẽ chẳng có lợi ích gì. Lạc Ca còn rất nhiều thời gian với nàng, nàng không thể bị nhốt cả đời được, nếu chậm trễ tu luyện, chẳng biết tới ngày tháng năm nào mới báo thù được.
May mà trước khi đi Lạc Ca đã để lại cầm thư ở trên bàn đá, hình ảnh trong quyển sách rất sinh động. Liễu Sao cố nhẫn nại vừa xem vừa luyện tập, nàng học phân biệt từng âm xong, rồi bắt đầu học thủ pháp đánh đàn, đương nhiên cũng chịu đau không ít.
Nhìn những ngón tay sưng đỏ, Lạc Ca thầm gật đầu, không quấy nhiễu nàng.
Liễu Sao luyện tập rất chăm chú, ma lực bị phong ấn, ngón tay bị xước đau buốt, cũng xem như đây là một lần kiên định nhất của nàng, cắn răng nhịn đau học tiếp.
Sau khi luyện tập xong theo phương pháp trên sách, Liễu Sao mới thở phào một hơi, nàng cảm thấy ngón tay bỏng rát, bèn lắc lắc bàn tay, đứng dậy định đến ngâm tay trong dòng Tứ Hải.
“Tốt lắm.” Lạc Ca mở miệng khen ngợi.
Lúc này Liễu Sao mới phát hiện hắn đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào, khổ luyện nhiều ngày mới nhận được một câu khen ngợi, Liễu rất vui mừng, nhưng làm bộ như không thèm để ý: “Ta đã học theo ngươi nói, rốt cuộc lúc nào mới được học Lục thúc khúc vậy?”
Lạc Ca bèn ngồi xuống cạnh nàng, ống tay áo phất qua, Băng Huyền cầm đã nằm trên gối.
Một tiếng “tinh” vang lên, âm sắc cách xa một trời một vực.
Liễu Sao vẫn đang dương dương tự đắc, nghe được tiếng đàn lập tức tỉnh táo lại, cho dù nàng không có thiên phú trên phương diện này, nhưng vì đã khổ luyện nhiều ngày, nàng đã hiểu ra sự chênh lệch đó rõ ràng thế nào.
Dù đã bôn ba nhiều ngày, nhưng chiếc áo trắng vẫn không nhuốm chút bụi trần, dung mạo tuấn tú không vương nét mệt mỏi, nhìn theo góc độ này, đôi hàng lông mày hơi xếch lên, rèm mi dài thẳng đã chắn đi ánh mắt sắc bén, nhưng vẫn không cản được phong thái của kẻ đứng đầu Tiên môn.
Dây đàn bằng băng lấp lánh, tay áo được dệt bằng tơ trời ánh những tia lung linh, từng ngón tay lướt trên dây đàn đều bộc lộ phong thái ung dung, thong thả.
Chẳng qua là thủ pháp đẹp hơn một chút mà thôi! Liễu Sao bĩu môi, thật ra nàng hiểu Lạc Ca đối xử rất tốt với nàng, lúc trước là giúp nàng giải độc, sau đó lại cứu mạng nàng, tuy nhiên hắn lại là người trong Tiên môn!
Nàng cũng không nhờ hắn cứu, ai bảo hắn nhiều chuyện! Cho dù là hắn, cũng không thể cản nàng báo thù được, nhiều nhất là sau này nàng sẽ báo đáp hắn là được.
“Tập trung vào.” Lạc Ca lên tiếng.
“Ta đang xem đây!” Liễu Sao mạnh miệng trả lời, nàng lập tức vứt bỏ tạp niệm.
*****
Vì bị Lạc Ca cản trở, cuối cùng ma quân cũng có thể tiến vào yêu giới, nhưng cuộc chiến giữa Vô Tích Yêu Khuyết và Bách Yêu Lăng đã chấm dứt. Hai bên tổn thất trầm trọng, Bách Yêu Lăng tổn thương nguyên khí, đóng lăng ngừng chiến. Vô Tích Yêu Khuyết cũng bị tổn thất không ít binh tướng, rốt cuộc Yêu quân áo trắng đã có thể thực hiện chí hướng thống nhất yêu giới. Ma quân không viện trợ kịp đành phải rút về Hư Thiên. Trên đường về không tránh khỏi đánh một chặp với liên minh tiên võ, đơn giản là để trút giận, cũng không gây ra rối loạn gì lớn. Việc Liễu Sao bị Tiên môn bắt đi, dường như không một ai trong ma cung để tâm, đến giờ ma tôn Trưng Nguyệt cũng không có hành động giải cứu nào.
Lư Sênh đứng trên ma vân, khuôn mặt hơi hếch lên trông càng hung ác nham hiểm, vẻ ngoài quá mức sắc bén, nhưng lại ẩn hiện một sự bình tĩnh uy nghiêm, hắn cười khẩy với Nguyệt đứng đối diện: “Con bé đó bị ngươi biến thành một thứ rác rưởi không biết lượng sức mình, giờ thì tự chịu diệt vong rồi đấy.”
“Đó là sự bồi thường của ta.” Nguyệt kéo chiếc mũ áo choàng: “Vì tương lai của Ma tộc, con bé đáng được bồi thường.”
Lư Sênh hừ: “Bây giờ nó rơi vào tay Lạc Ca, ma cung sẽ không hy sinh vô ích vì một thứ rác rưởi đâu.”
Nguyệt nở nụ cười: “Ngươi yên tâm, con bé không cần ngươi cứu.”
Lư Sênh hơi bất ngờ, sau một lúc lâu mới nói: “Rốt cuộc ngươi muốn gì? Cột mốc lục giới sụp đổ, đó chính là thiên hạ của Ma tộc, đó mới là tương lai của ma.”
“Cái đó là ai nói với ngươi?”
“Từ xưa đã đồn đại như thế, khắp lục giới đều biết cả.”
“Đúng vậy, là lời đồn.” Nguyệt thở dài: “Có lẽ nguyên nhân thật sự, đã hoàn toàn biến mất trong lời đồn.”
Lư Sênh sửng sốt.
Ma cung và yêu giới tạm thời yên tĩnh, nhân giới cũng bình an trở lại. Gần đây Lạc Ca không thường ra ngoài, vừa đúng dịp dạy Liễu Sao học Đại âm lục thức khúc. Nhưng vì Liễu Sao tư chất hữu hạn, lại không thích đàn, những lúc gặp phải đoạn khó trong cầm phổ, nàng quá nôn nóng nên càng phát hỏa, cáu gắt.
Khúc nhạc đàn đến điểm then chốt, Liễu Sao luyện một lúc lâu mà vẫn không đúng, nàng tức tối đẩy Xích Huyền cầm sang một bên rồi hét lên: “Không luyện, không luyện nữa! Ta học không vào! Có học cũng vô dụng!”
Lạc Ca không hề ép nàng như từ trước tới nay, hắn đi vào trong điện xử lý công vụ.
Linh hạc ngậm một xấp thư dày đặt lên bàn, trên thư đều là phong ấn của Thương Kính, Thương Kính và các Chưởng môn đều đang chờ thư hồi đáp của hắn. Lúc trước những bức thư gửi đến hỏi ý kiến hắn đều được Thương Ngọc Dung cản lại một phần tự xử lý. Sau đó y mới chọn ra những bức thư quan trọng nhất chuyển cho hắn, để hắn có chút thời gian rảnh rỗi ra ngoài ngao du hoặc tu luyện. Trong Thanh Hoa cung cũng cất giấu một bộ ống đựng bút màu tím, giấy và bút mực giống hệt của hắn, Thương Ngọc Dung phỏng theo nét chữ của hắn viết thư phúc đáp, đến cả Thương Kính cũng không thể nhận ra. Một câu “đừng xem thường sư đệ đây chứ,” cũng đã qua mấy chục năm rồi.
Lạc Ca đặt ống đựng bút xuống, lấy một phong thư định mở ra thì bên ngoài điện đột ngột vang lên tiếng đàn.
Tiếng đàn lúc đầu có thể xem là đúng mô phạm, nhưng bất đắc dĩ người đánh đàn căn cơ quá kém, không bao lâu lại bị ngừng lại, cứ thế đứt quãng mấy lần. Tiếng đàn dần dần trở nên nôn nóng vội vã, tựa như trẻ con dỗi hờn nên đánh lung tung không hình thành giai điệu, cuối cùng chỉ nghe một âm thanh cao vút vang lên, bên ngoài không còn âm thanh nào nữa.
Lạc Ca lắc đầu, nhấc bút viết xuống hai dòng chữ rồi đóng lại, mở một phong thư khác.
Không bao lâu, tiếng đàn lại tiếp tục vang lên.
Giống hệt như lúc nãy, người đánh đàn lúc đầu thật sự rất chăm chú, nhưng qua mấy lần đàn sai lại mất tính nhẫn nại, bắt đầu nóng nảy, một âm thanh cao vút lanh lảnh vang lên, không gian bên ngoài điện thoáng chốc yên tĩnh trở lại.
Hai canh giờ sau, hắn đã xử lý xong những bức thư trên bàn, tình hình đó cứ vẫn lặp đi lặp lại.
Trời đã sập tối, viên ngọc trai tỏa sáng trên cửa điện, ánh sáng chiếu rọi trên bậc thềm trước sân, Lạc Ca bước ra khỏi điện trông thấy cô gái đã rời khỏi bậc thềm chạy đến bên cây cầu đá. Nàng vẫn ôm đàn tập luyện, tiếng đàn đứt quãng, khi luyện đến chỗ khó nàng lại tiếp tục đàn bậy bạ, ngón tay bị bắn đau, nàng trừng mắt hung dữ nhìn cây đàn với bộ mặt cáu kỉnh tức tối.
Lạc Ca bước xuống thềm đá.
Liễu Sao liếc hắn một cái, rồi tức khắc ngoảnh mặt đi, không thèm đi qua chào hỏi.
Lạc Ca cũng không lên tiếng, đi đến ngồi xuống bên dòng nước, hắn lấy Băng Huyền cầm ra, bắt đầu đánh đàn. Hễ gặp những chỗ khó động tác của hắn sẽ chậm lại, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế đương nhiên là đang làm mẫu.
Liễu Sao vờ như vuốt dây đàn lung tung, nhưng mắt vẫn lén liếc nhìn tay hắn, nàng chậm rãi đuổi kịp hắn, dù vẫn có chút trúc trắc khó khăn, nhưng cũng không nổi cáu như lúc trước nữa.
Đợi cho nàng học được tàm tạm, Lạc Ca mới thu đàn lại, ôn hòa bảo: “Đến đây thôi, mai lại luyện nữa.”
Ta không nghỉ đó! Liễu Sao đắc ý vờ như không nghe thấy, trông thấy hắn quay về phòng ngủ, nàng bèn cố tình ôm đàn đến ngồi ở bậc thềm trước cửa, tiếng đàn “tinh tinh tang tang” vang lên không ngừng.
Ai bảo hắn giam lỏng nàng, lại còn bày cái bản mặt ta đây cao thượng lắm lắm.
*****
Qua hai ngày nữa là thọ yến của Tuy Hòa – Chưởng giáo của Thiên Sơn phái, Vạn Vô tiên tôn và Lạc Ca đến Thiên Sơn dự tiệc, Liễu Sao ở lại Trọng Hoa Cung một mình. Trước khi đi Lạc Ca đã để lại một câu, chỉ cần trong thời gian này nàng có thể học được Đại âm lục thức khúc thì hắn sẽ giải phong ấn cho nàng, Liễu Sao nghe thế bèn chú tâm luyện tập hơn ngày thường gấp bội.
Trời đêm không một ngọn gió, vầng trăng sáng treo cao cao.
Vì Lạc Ca đã rời khỏi, kết giới quanh Tử Trúc phong vẫn còn tồn tại, Liễu Sao đã khỏi hẳn nên cũng không còn đệ tử đến đưa thuốc nữa. Tiếng đàn đứt quãng trong Trọng Hoa cung có vẻ lạnh lẽo, hiu quạnh hơn.
Một khúc nhạc đơn điệu buồn tẻ, Liễu Sao luyện tới mức ủ rũ chán chường, Đại âm lục thức khúc là do Cầm thần sáng chế nên cực kỳ khó học. Huống hồ gì Liễu Sao chỉ vừa mới học đàn, lần này xem như nàng đã rất quyết tâm, mất nửa tháng mới miễn cưỡng nhớ hết khúc phổ, tuy nhiên vẫn có vài đoạn tiếng đàn ngắt quãng. Đoán Lạc Ca sẽ quay về rất nhanh nên Liễu Sao vô cùng lo lắng, mà thông thường càng lo lắng thì càng khó tĩnh tâm, đến chỗ mấu chốt của khúc nhạc nàng lại bị vướng, Liễu Sao tức tối, cào loạn xạ trên dây đàn.
“Ái chà…” Có người thở dài.
“Ai cần ngươi lo!” Liễu Sao như con mèo con bị giẫm phải đuôi, nhảy bật dậy: “Ta cứ đàn vậy đó, kệ ngươi có thích hay không!”
Người đến trang phục vẫn ngàn năm chẳng đổi, dưới ánh trăng trông hắn tựa như tử thần nơi minh giới, nhưng lại không hề đáng sợ.
“Là ta thấy cây đàn này thật đáng thương quá.” Hắn biết điều sửa lời, dùng ngón tay thon dài khẽ gảy dây đàn, một âm thanh trầm lắng vang lên hoàn toàn khác biệt: “Thân đàn bằng gỗ ngô đồng nơi mà Thần Phượng cửu thiên tắm lửa nhập niết bàn, dây đàn bằng sợi râu đỏ của cá voi ở Hoang xuyên, lại được tiếp thêm linh khí Thiên tiên của ai đó. Lạc Ca muốn dùng nó phối hợp với Đại âm lục thức khúc khắc chế ma tính của ngươi.”
Cây đàn này trông bề ngoài không quá hào nhoáng, nhưng lại có lai lịch lớn vậy sao? Liễu Sao ngơ ngác một lúc lâu, đột nhiên nàng mới lưu ý đến vấn đề hắn nói: “Ngươi nói là ma tính? Có ma tính thật sao!”
“Đúng vậy.”
Nói thế, nếu Lạc Ca không phong ấn nàng thì nàng sẽ hại người thật ư? Liễu Sao kích động hét lớn: “Sao ngươi không nói sớm cho ta biết!”
“Ngươi hối hận à?”
Tay Liễu Sao hơi run rẩy, nàng mất hết sức lực ngồi bệt xuống.
“Ma tộc đã chẳng còn tương lai, ngươi không muốn giúp Lục Ly hoàn thành nguyện vọng sao?” Giọng nói trầm thấp như đang dẫn dụ: “Huống gì ngươi cũng là ma, đây cũng là vì ngươi thôi.”
Liễu Sao cúi đầu rất lâu mới ủ rũ lên tiếng: “Lạc Ca từng nói, Lục Thức khúc chỉ có thể tạm thời áp chế ma tính thôi.”
“Ừ, hắn nói đúng đấy.”
“Vậy phải làm sao đây?”
Nguyệt không trả lời, “Ngươi có từng nghe chuyện về cột mốc lục giới chưa?”
Đề tài đột ngột chuyển sang chuyện về cột mốc lục giới, Liễu Sao chẳng hiểu gì cả, nàng nhớ tới lời Lạc Ninh từng kể bèn khoe khoang: “Cột mốc lục giới sụp đổ, trời đất chỉ còn lại ma khí, lục giới sẽ trở thành thiên hạ của Ma tộc.”
Nguyệt không nói tiếp nữa.
Liễu Sao căng thẳng: “Ta hỏi ngươi đó? Phải làm sao đây?” Cứu vớt Ma tộc đều là chuyện mai sau, điểm then chốt trước mắt là nàng đã là ma, lỡ như bị ma tính mê hoặc biến thành Vị Húc thì… đáng sợ quá!
Nguyệt khẽ cong khóe môi: “Thì làm cột mốc lục giới sụp đổ đi.”
“Cột mốc lục giới liên can gì tới ma tính?” Liễu Sao ngạc nhiên.
“Cột mốc lục giới sụp đổ, đó chính là tương lai của Ma tộc.”
Cột mốc lục giới tượng trưng cho trật tự của lục giới, một khi nó sụp đổ, trời đất quay về với hỗn mang, xuân thu chẳng tuân theo tuần hoàn, âm dương rối loạn. Sự thay đổi kinh khủng này đương nhiên sẽ khiến trăm họ lầm than, cho nên rất nhiều thế hệ tiên tôn mới cam lòng dùng cả tính mạng để bảo vệ nó.
“Nhưng đang yên đang lành… tại sao lại muốn…” Liễu Sao rất mâu thuẫn, một bên là tồn vong của chúng sinh, một bên lại là tương lai của Ma tộc và cũng là tương lai của nàng.
Nguyệt lắc đầu: “Ma tộc đã không còn khả năng tấn công vào Thông Thiên môn nữa.”
Hắn nói đúng, cột mốc Lục giới hiện đang nằm trong Thông Thiên môn của phái Nam Hoa, đây là trung tâm của Tiên giới. Bây giờ Tiên môn và Võ đạo đã kết thành đồng minh, thế lực ma cung lại kém xa năm xưa. Cho dù dùng toàn lực của ma cung cũng không có khả năng tiến vào nơi đó được.
“Đúng rồi!” Liễu Sao thở phào nhẹ nhõm rồi lại hỏi: “Ta phải làm sao đây?”
Nguyệt vẫn không đáp: “Đại âm lục thức khúc không phải đàn như vậy.”
Liễu Sao tỏ vẻ khinh bỉ: “Biết đánh đàn thì ghê lắm à, Lạc Ca biết đánh, Lục Ly còn biết thổi sáo đấy thôi!”
Trông thấy bộ dáng kiêu ngạo của nàng, Nguyệt nở nụ cười, vươn bàn tay trái ra khỏi áo choàng, tay cầm một cây sáo trúc tím sẫm: “Chính là khúc Bách điểu hội sao? Ngươi có muốn nghe không?”
“Ta không nghe, không nghe!” Liễu Sao bịt tai nhảy ra xa: “Ai thèm nghe ngươi thổi sáo!”
Nguyệt bèn thu cây sáo lại, bước đến ngồi xuống trước cây đàn, hắn đánh lên một đoạn nhạc ngắn vừa nãy nàng đang luyện tập.
Liễu Sao ghét thậm ghét tệ kẻ này, hơn nữa còn ghét rất nhiều năm nữa, bây giờ hắn đang ở trước mặt nàng, theo bản năng nàng muốn lên tiếng châm chọc, cãi vả, nhưng vì quá hiu quạnh muốn có ai ở bên nên đành phải ngậm miệng.
Tựa như vị “Công chúa” cô độc năm xưa muốn giữ lại tên “Nô bộc” ngoan ngoãn kia.
Chiếc mũ áo choàng kéo xuống thật thấp chạm đến chóp mũi, nụ cười như có như không thoáng hiện trên khóe môi, âm u mê hoặc như bóng đêm. Vì động tác của hai tay nên áo choàng hơi hé mở, lộ ra trường bào màu đen và đai lưng màu bạc bên trong, còn có một sợi xích màu bạc nàng chưa bao giờ để ý tới, cổ tay áo cũng điểm xuyết hoa văn cụm mây tròn tròn ánh trăng bạc.
Chiếc nhẫn thủy tinh tím nhấp nhô theo từng động tác lướt tay trên dây đàn, tiếng đàn hơi trầm thấp hơn Lạc Ca, dường như không quá trang trọng mà mang theo một thứ gì đó khó mà diễn tả được.
Thứ đó là gì? Liễu Sao say sưa suy ngẫm.
Cái đó dường như là… bãi bể nương dâu?
Khúc nhạc Đại âm lục thức khúc, Liễu Sao đã rất quen thuộc, nàng nhanh chóng phát hiện Nguyệt đàn có hơi khác nàng, nàng lập tức đắc ý chỉ ra: “Đàn sai! Sai rồi!”
“Là ngươi học sai rồi.” Nguyệt vươn tay kéo nàng: “Mau đến đây ta dạy cho ngươi.”
“Ai cần ngươi dạy!” Liễu Sao la lên, nhưng vẫn để mặc hắn kéo nàng đến ngồi trước cây đàn.
Giọng nói dịu dàng vang bên tai, tỉ mỉ giảng giải những chỗ nàng gặp khó khăn, hắn cúi người quá thấp khiến mũ áo choàng lướt qua vai nàng, trọng lượng đó dường như đang đè nặng trái tim nàng, gợi lên một đoạn ký ức mơ hồ xa xưa.
Liễu Sao cắn môi muốn tập trung tinh thần, nhưng vẫn không kiềm được thoáng ngẩn ngơ.
Dạy mãi mà vẫn không sửa được, hắn đành phải vươn tay chỉnh lại tư thế đánh đàn cho nàng: “Ngươi xem đây, phải nhấn dây đàn như thế này, không phải giống ngươi đâu…”
Liễu Sao lập tức rút phắt tay lại cảnh cáo: “Này, ngươi đừng hòng giở trò sàm sỡ!”
Nguyệt trầm mặc: “Nhưng mà Liễu Sao nhi, thủ pháp của ngươi quả thật rất khó coi, nếu tay ta mà không giở trò thì mắt sẽ bị giày vò.”
Liễu Sao cãi: “Ta còn chưa bao giờ thấy mắt của ngươi, giày vò gì chứ!”
“Ừ, cũng đúng.” Nguyệt mỉm cười.
Liễu Sao giật mình, lời phản bác bất giác cũng nhỏ đi: “Ngươi nói khó coi là khó coi chắc, Lạc Ca chưa từng chê nhé!”
“Chắc chắn là hắn xấu hổ nên không nói.”
“Phì.”
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé, hắn dạy nàng từng âm từng âm một, cũng không hề để ý khoảng cách giữa hai người quá mức gần gũi. Thỉnh thoảng Liễu Sao cố ý nổi cáu, hắn cười cười dừng lại chờ đến khi nàng hết bực bội, sau đó mới tiếp tục, từng động tác hành vi rõ rành rành sự dung túng, nuông chiều.
Thái độ quen thuộc thế này… Liễu Sao tức giận và kháng cự một cách khó hiểu, nàng đẩy hắn ra: “Ta không học nữa! Ngươi đi đi!”
Rõ ràng là nàng lại giở trò ngang bướng, Nguyệt vỗ vỗ đầu nàng, sau đó xoay người biến mất.
Trọng Hoa cung lại khôi phục bầu không khí lạnh lẽo tĩnh mịch, để lại Liễu Sao đang ngồi ngơ ngẩn trước cây Xích Huyền cầm trơ trọi.
*****
Qua mười ngày, Lạc Ca vẫn chưa trở về, Liễu tự nhận thấy mình luyện tập đã khá ổn, nên nàng đi dạo khắp Trọng Hoa cung. Trọng Hoa cung không lớn, ngoại trừ chính điện thì xung quanh chỉ có mấy gian phòng. Lúc trước vì đề phòng nàng tức giận hủy hoại đồ đạc nên khắp nơi đều được thiết lập kết giới. Nhưng gần đây Liễu Sao phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào kết giới đã bị thu hồi.
Trước tiên nàng thử vào phòng Lạc Ca thám thính, bày trí trong phòng rất đơn giản, gần như giống hệt phòng khách nàng đang ở.
Chẳng có gì đáng xem cả! Liễu Sao chẳng còn thích thú, thuận tay đẩy cánh cửa phòng bên cạnh.
Căn phòng này được bày trí trang nhã bất ngờ, chiếc giường nhỏ bằng gỗ trầm hương tỏa ra mùi hương khiến người ta an ổn tâm thần. Quanh giường có treo màn chẳng biết được dệt từ loại tơ gì, nhẹ tênh như sương khói, trên đỉnh bốn góc màn có kết một chiếc lông vũ rất đẹp. Bên góc vách tường bày một cái bàn trang điểm nhỏ, hộp trang điểm tinh xảo đặt trên bàn. Trên chiếc bàn dài là giá bút, nghiên mực và các đồ vật khác, đủ thứ bút lông được treo thẳng hàng trên giá, trong chiếc bình ngọc bên cạnh cắm rất nhiều bức họa cuộn tròn, trong chiếc tủ âm tường bày đủ thứ đồ chơi lạ lùng.
Liễu Sao há miệng ngạc nhiên, mất một lúc mới hoàn hồn lại.
Đây là phòng của Lạc Ninh, quả nhiên Lạc Ca đối xử rất tốt với muội muội.
Có gì đáng ngạc nhiên đâu, trước đây nàng cũng có rất nhiều đồ tốt… Lúc này Liễu Sao mới chợt nhớ ra người dung túng nàng đã mất đi, vì thế nàng lẳng lặng bước đến bên giường, vươn tay chạm vào sợi lông vũ treo trên góc màn, ai ngờ sợi lông vũ như có sự sống, tay nàng vừa vươn ra nó đã chạy mất. Tính ngang bướng lại bị khơi lên, Liễu Sao chụp lấy một sợi lông vũ búng cho nó hai cái, lúc đó mới thấy vừa lòng hả dạ bỏ qua, nàng xoay người muốn bước ra ngoài.
Chẳng biết từ lúc nào đã có một người đứng trước cửa.
Bị hắn bắt quả tang, Liễu Sao khiếp vía, nhưng lập tức tỏ vẻ bình thường bước ra ngoài, lại còn mở miệng chê: “Có gì ghê gớm đâu!”
Đáng ngạc nhiên là Lạc Ca không nói gì thêm, hắn bước đến ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đá rồi lên tiếng: “Bắt đầu đi.”
Tia lửa bắn ra từ những ngón tay, tiếng đàn bay bổng giữa ngàn tầng mây khói.
Đối diện với vị tiên nhân đang yên lặng ngồi nghe, không hề liếc mắt nhìn sang một cái. Liễu Sao bỗng nhiên thấy căng thẳng, ngón tay trở nên cứng ngắc. Vốn rằng nàng đã nắm chắc được bảy phần, nhưng lúc này tiếng đàn vẫn có hơi ngắt quãng, vất vả mãi mới xong được khúc nhạc, vì biết hiệu quả không tốt lắm, nàng bĩu môi chờ câu trả lời của hắn.
Tầm mắt đặt trên người nàng, Lạc Ca chậm chạp không tỏ thái độ.
Đại âm lục thúc khúc rất khó, từng đoạn đều phải… Liễu Sao đột nhiên phát hiện điểm bất ổn, nàng toát mồ hôi lạnh. Hóa ra những gì Nguyệt dạy hoàn toàn khác với cầm phổ, là do hắn cải biên vài chỗ nên khúc nhạc dễ nghe hơn, khi đàn lên lưu loát và thuận lợi hơn nhiều. Nàng đã bất giác học theo hắn, chắc chắn sẽ khiến Lạc Ca nghi ngờ.
Liễu Sao ứng biến nhanh, vờ như không thèm quan tâm: “Có gì lạ đâu! Ta thấy như thế nghe hay hơn!”
Lạc Ca “Ừ” rồi nói tiếp: “Như vậy hay hơn.”
Quả nhiên hắn đã nhận ra, Liễu Sao không dám chắc hắn có tin tưởng lời giải thích đó không, nàng càng lo lắng, cũng may dường như hắn không có ý định chất vấn, hắn đứng dậy bước vào trong đại điện.
Liễu Sao không nhịn được hỏi: “Thủ pháp của ta khó coi lắm sao?”
Lạc Ca dừng bước, quay đầu quét mắt nhìn nàng: “Không sao cả, luyện nhiều sẽ ổn thôi.”
Dõi theo bóng hắn bước vào điện, Liễu Sao mới hiểu ra ý của hắn, nàng ngồi bên bàn đá giận dỗi: “Ngươi thì biết gì…”
Tuy nhiên với Liễu Sao mà nói, nàng có thể học được Đại âm lục thức khúc đã xem như hiếm có lắm rồi. Lạc Ca đã gỡ bỏ phong ấn như nàng mong muốn, chỉ cần nàng đàn Lục thức khúc vào mỗi buổi sớm chiều hằng ngày thì Liễu Sao đã có thể tiếp tục tu luyện. Theo từng bước tu vi tăng tiến, Liễu Sao phát hiện ra, luồng sức mạnh trong cơ thể tuy vẫn không thể tùy tâm sử sụng nhưng lại có thể giúp nàng nạp khí nhanh để tẩy luyện ma đan. Khi có được ma lực càng mạnh, người khác càng tu luyện gian nan, nhưng nàng thì ngược lại càng về sau càng dễ dàng, ngày tiến xa vạn dặm, có được sự giúp sức không ngờ tới, Liễu Sao thầm đắc ý.
Trời ngày càng nóng, dù có rừng trúc tía phất phơ mang theo luồng hơi mát lành, nhưng vẫn không thể xóa tan cái nóng bức của thời tiết.
Không biết là vì khí trời hay là vì tu luyện quá nhanh , ma tính trong cơ thể Liễu Sao bắt đầu chộn rộn. Mỗi lần nàng đánh được nửa chừng thì lại cảm thấy bực dọc một cách khó hiểu. Nàng sợ Lạc Ca biết thì sẽ phong ấn mình nữa, bèn che giấu sự việc. Lạc Ca cũng không dự đoán được nàng tu luyện nhanh hơn ma tộc tầm thường rất nhiều, hắn đoán chừng khúc nhạc đó có thể đối phó được một thời gian, bèn chuyển sự chú ý sang việc khác.
Hết chương 34
Khúc nhạc kết thúc, màn đêm đã buông xuống, vầng trăng non treo trên cao, hàng trúc réo rắt vi vu.
Liễu Sao như chợt tỉnh khỏi giấc mộng, nàng cúi đầu nhìn đôi tay trống trơn, con tiên hạc kia đã trốn biệt từ lâu.
Vừa nãy… nàng muốn làm gì vậy? Sát ý dâng lên! Lại là thứ sát ý khát máu đó! Nó là ma tính sao?
Liễu Sao hoảng sợ lùi lại vài bước, ngẩng đầu lên.
Vầng trăng lạnh lẽo trong vắt soi rọi cửa điện hiu quạnh, vị tiên nhân trẻ tuổi một mình ngồi trên bậc thềm, bàn tay vẫn dừng trên dây đàn, ống tay áo trắng như tuyết trải dài trên mặt đất, bên cạnh là từng cụm mây trắng lững lờ trôi.
Liễu Sao lập tức thu lại vẻ mặt hoảng hốt: “Đàn gì mà đàn, ồn ào quá!”
Vừa lúc nãy hắn phát giác ra ma khí, Lạc Ca thầm thở dài. Quả nhiên chuyện phải xảy ra cuối cùng cũng đã đến, hắn phất tay thu lại Băng Huyền cầm rồi đứng dậy: “Bản thân Ma tộc tự sinh ra ma tính, tu luyện càng lâu thì ma tính càng nặng, rất khó ngăn chặn.”
“Ma tính gì chứ!” Liễu Sao bĩu môi tức giận: “Ta không tin đâu!”
Lạc Ca không để tâm tới phản ứng của nàng, hắn khoanh tay giảng giải: “Khúc nhạc này là dựa theo Đại âm lục thức khúc của cầm thần để lại mà cải biên thành, nó có thể giúp ngươi trấn áp được ma tính, từ ngày mai ngươi phải bắt đầu luyện tập.”
“Ta không học!” Liễu Sao xoay người đi về phòng nghỉ: “Ai thèm học cái thứ đàn ba xu đó!”
Lạc Ca không hề cản nàng, ngữ điệu ẩn chứa tiếc nuối hiếm có: “Loại bỏ cốt phàm, rửa sạch linh khí trời sinh, dùng ma đan trong cơ thể làm vật chứa, hấp thụ linh khí bên ngoài để tu luyện, có thể nói ma đạo là con đường cao nhất trong lục giới. Xưa có lời đồn rằng, ma đạo và tiên đạo đều là con đường để tu thành thần, thật ra cũng có chút căn cứ. Đáng tiếc, Ma tộc tu hành quá nhanh chóng, lại vì ma tính mà gây ra sát nghiệt, rất khó vượt qua khỏi thiên kiếp để tấn chức. Đến cả những kẻ may mắn tu thành Thiên ma, cũng vì ma tính quá nặng mà tâm trí lầm mê. Nếu không vì sự thiếu sót này, chuyện ma đạo thay thế tiên đạo chưa chắc là không thể, tiên – ma bên nào là chính đạo cũng rất khó nói. Nhưng chỉ một khiếm khuyết trí mạng duy nhất đó đã đánh mất tương lai của Ma tộc.”
Tương lai của Ma tộc? Liễu Sao giật mình, đứng lại.
“Hãy ở lại bên cạnh Lạc Ca, ngươi sẽ biết mình nên làm gì.”
Điểm khiếm khuyết của ma đạo khiến cho Ma tộc chỉ hướng tới một tương lai cực đoan. Nếu không còn tồn tại ma tính thì ma đạo chính là một con đường cực kỳ hoàn mỹ, tương lai…
Liễu Sao quay đầu lại muốn nói chuyện nhưng phát hiện Lạc Ca đã đi vào trong điện.
Tưởng là nàng sẽ cầu xin hắn sao? Nằm mơ đi!
Liễu Sao bĩu môi, quay về phòng tiếp tục tu luyện, ai ngờ nàng vừa vận khí bỗng cảm thấy điều bất ổn. Liễu Sao vội vã thử lại lần nữa, quả nhiên ma đan trong cơ thể không hề có phản ứng gì, đoán là vừa nãy hắn mượn tiếng đàn ra tay với nàng. Phút chốc Liễu Sao tức đến mức đứng bật dậy, lao tới trước cửa điện la ó.
“Ra đây! Ngươi ra đây ngay cho ta!”
“Ngươi dám phong ấn ta hả!”
*****
Về phần ma tính kia, tuy Liễu Sao miệng nói không tin nhưng trong lòng lại rất sợ hãi. Nhớ lại tình hình ngày hôm đó, cái thứ cảm giác tâm thần bấn loạn không thể không chế được, một thứ khát vọng bản năng với khí tức của những sinh linh còn sống. Nếu tên đệ tử kia không trốn kịp, nếu không có tiếng đàn…
Nàng sẽ biến thành một kẻ như Vị Húc sao? Lạm sát kẻ vô tội, uống máu hút sinh khí con người để bồi bổ ư?
Cảnh tượng Vị Húc hút nguyên khí và uống máu tươi của con người thường xuyên hiện lên trong đầu. Liễu Sao sởn gai óc, gặp ác mộng mấy ngày liên tiếp, thật ra không phải nàng không dám giết người, mà vì thủ đoạn đó quá tàn khốc quá đáng sợ!
Tóm lại học Lục thức khúc cũng không có hại gì, lại còn có chút hiệu quả…
Xem như vì Lục Ly vậy, nếu đó là “tương lai của Ma tộc”, nàng nhất định sẽ giúp hắn hoàn thành nguyện vọng, cho dù hắn vì Ma tộc mà vứt bỏ nàng, hay nàng chẳng phải là ngươi quan trọng nhất trong lòng của hắn.
Mắt Liễu Sao đỏ hoe, nàng oán hận bóp chặt chiếc vỏ sò trên cổ. Nàng đã quen thích gì làm nấy, trong thời gian ngắn không thể mặt dày đến xin Lạc Ca, nàng thầm nghĩ để chờ hắn nhắc lại thì thuận thế chấp nhận là được. Nhưng từ ngày hôm đó trở đi, Lạc Ca giống như đã quên mất chuyện này, hắn thường xuyên ra ngoài, lúc đi lúc về đều rất vội vàng, Liễu Sao lòng thầm sinh hờn dỗi.
Không tu luyện cũng không sao, trong Trọng Hoa cung không tìm thấy người nói chuyện, Liễu Sao buồn chán đi loanh quanh, có một bóng trắng dừng trước cây cầu đá, đó chính là con tiên hạc đến bắt cá lần trước.
Trông thấy nàng, tiên hạc kêu lớn rồi nhảy ra xa.
“Chạy gì chứ!” Liễu Sao tức lên nhảy tưng tưng: “Ta còn chưa có ăn ngươi mà!”
Không chờ Liễu Sao bước qua, tiên hạc đã vỗ cánh bay mất.
Liễu Sao biết nó bị ma tính của mình dọa sợ, nàng càng thấy buồn lòng. Rốt cuộc vào sáng sớm một hôm, bên ngoài lại vọng đến tiếng đàn quen thuộc, tích tắc nàng xoay người ngồi dậy.
Sương sớm vẫn chưa tan, hàng trúc tím sẫm ánh lên làn mây trắng bồng bềnh xung quanh, trông trang nhã như một bức tranh thủy mặc.
Lạc Ca ngồi trước đình, tiếng đàn tuôn ra từ từng ngón tay.
Sự thật giờ đã bày ra trước mắt, sau khi Liễu Sao ngừng tu luyện, không những ma tính không phát tác mà cả cảm giác thấp thỏm, bực bội đã giảm bớt rất rõ ràng. Liễu Sao có ý muốn học Lục thức khúc, bèn cố tình lượn tới lượn lui, thỉnh thoảng lại tạo ra vài tiếng động. Tiếc rằng, Lạc Ca chỉ tập trung đánh đàn dường như không phát hiện ra nàng.
Liễu Sao nhẫn nhịn chờ khúc nhạc chấm dứt, thấy hắn vẫn không đả động gì tới mình, nàng bèn chủ động lên tiếng: “Này, này… xem ra nó khá dễ nghe, ta miễn cường học một chút cũng được.”
Lạc Ca đáp “Ừm” rồi hỏi: “Ngươi nghe được gì?”
Thật ra Liễu Sao không chăm chú nghe, hắn hỏi thế nàng quanh co rất lâu rồi hếch mặt lên: “Là… cũng chỉ có vậy thôi.”
Lạc Ca khẽ gảy vài dây đàn, thong dong đàn ra vài âm điệu.
Liễu Sao không được đáp trả, nàng không nhịn được dậm chân: “Rõ ràng ngươi bảo ta học, bây giờ lại không chịu dạy, ngươi có ý gì chứ!”
Tuy có lòng dạy bảo, nhưng tính tình nàng quá điêu ngoa, nôn nóng, căn bản không thích hợp để học đàn. Lạc Ca nhíu mày, cuối cùng lấy một khúc gỗ trong tay áo ra.
Khúc gỗ màu đen, không thể nhận ra chất gỗ, trên khúc gỗ có đính những sợi dây màu đỏ, từng sợi từng sợi lấp la lấp lánh.
Hắn vươn tay khẽ phất qua, khúc gỗ bỗng chốc biến thành một cây đàn.
Trong mắt Liễu Sao, hình dáng cây đàn này rất tầm thường, thua xa cây đàn đẹp đẽ của hắn. Thân đàn màu xám đen, giống hệt một khúc gỗ mục, bảy dây dàn lại lấp lánh ánh sáng đỏ.
Con gái thường thích những thứ xinh đẹp, Liễu Sao thấy cây đàn này quá xấu, nàng ghét bỏ bĩu môi. Thấy hắn ra hiệu, nàng đành phải cúi người bực bội ôm lấy.
Ôm đàn vào trong lòng, cây đàn nhẹ tênh tựa như vụn gỗ chỉ cần chạm một cái là vỡ vụn.
Hừ, toàn đưa rác rưởi cho mình! Liễu Sao vươn tay nhấn lên dây đàn, phút chốc hoa lửa bắn tung tóe ra trên dây đàn, âm thanh sắc bén, lanh lảnh vang vọng khắp Trọng Hoa cung.
Lạc Ca khẽ nhíu mày.
Liễu Sao vẫn không phát hiện ra điều bất ổn, ngược lại nàng còn rất thích thú, tang tính tịch tính càn quét dây đàn một hồi, sau một lúc lâu mới hài lòng dừng lại: “Học được cái này sẽ ổn chứ?”
Lạc Ca đáp: “Khúc nhạc này chỉ có thể tạm thời áp chế ma tính của ngươi thôi. Sau này thế nào còn phải xem ý chí của ngươi.”
Câu trả lời này Liễu Sao cũng từng đoán được.
Một khúc nhạc là có thể áp chế được ma tính, đâu có chuyện dễ ăn vậy! Từ xưa đến nay Tiên môn luôn thương xót người đời, cho dù là ma, chỉ cần có ý quay đầu hối lỗi thì chắc chắn bọn họ đã truyền khúc nhạc này ra ngoài từ lâu rồi.
Đây chỉ là giải pháp tạm thời, vậy tương lai Ma tộc rốt cuộc sẽ đi về đâu?
Nàng vẫn đang trầm tư suy nghĩ, bỗng Lạc Ca lên tiếng: “Lục Ly tu ma đạo, cho dù hắn không phải Thực Tâm ma thì vẫn có ma tính.”
Hiểu ra ý của hắn, Liễu Sao nổi nóng: “Ai bảo có ma tính thì sẽ hại người, ta vốn chưa hại ai! Lục Ly không ăn tim người, là Tạ Lệnh Tề vu oan, hãm hại hắn! Tính ra đám Võ Dương Hầu, Phương vệ Trường cũng đã giết rất nhiều người, sao Tiên môn lại không xử lý bọn chúng đi!”
Lạc Ca đáp: “Nhân gian tuân theo đạo của nhân gian, ma giết người là xâm phạm vào giới khác. Tiên diệt trừ ma không phải là vì lợi ích cá nhân mà tàn sát, Tiên môn có trách nhiệm bảo vệ trật tự trong lục giới. Nếu việc xâm phạm vào giới khác mà hợp lý vậy lục giới đã không còn Tiên – Yêu – Người – Ma từ lâu, mà chỉ còn lại Thần tộc.”
Liễu Sao cố cãi: “Ma tính gì đó toàn là ngươi nói! Ngươi vẫn chưa từng tận mắt chứng kiến hắn giết người!”
Lạc Ca đáp “Ừ” rồi tiếp lời: “Học đàn trước đã.”
“Ta không học!” Liễu Sao hầm hừ nhưng vẫn ôm đàn ngồi xuống.
Học được Lục thức khúc rồi mới có thể tiếp tục tu lyện, Tiên môn là sai hay đúng thì nàng cũng phải báo thù. Giống như trong mắt nàng Lục Ly là người hay là ma đều như nhau cả.
Liễu Sao là một người cố chấp, nàng cố sức bám lấy một thứ gì đó thuộc về mình mà không quan tâm đến đạo lý.
Vào lúc tất cả mọi người vứt bỏ nàng, hắn lại luôn ở bên nàng, bảo vệ, dung túng nàng, Liễu Sao sẽ phải lựa chọn thế nào? Là muốn vẹn tròn đạo nghĩa hay là tình cảm đây?
Lạc Ca dạy từ thủ pháp cơ bản nhất, Liễu Sao thầm nghĩ phải nhanh chóng học xong, nhưng nàng lại không có thiên phú ở mặt này, nên có thể rất dễ dàng nhận ra sự lơ đãng. Lạc Ca uốn nắn lại vài lần, Liễu Sao vẫn không sửa chữa, Lạc Ca cũng không cố gượng ép nữa.
Thấy hắn nhượng bộ, Liễu Sao cực kỳ đắc ý gảy dây đàn, ai ngờ dây đàn đột ngột bắn ngược lại đánh thẳng vào ngón tay, Liễu Sao kêu đau, liên tục hít vào.
“Đánh sai rồi.” Lạc Ca bình thản đáp.
Liễu Sao tức tối trừng mắt nhìn hắn, nàng nhẫn nhịn tiếp tục khảy một dây đàn, không có gì bất ngờ nàng lại bị bắn ngược lại.
Nét mặt Lạc Ca không hề thay đổi, đánh đàn làm mẫu.
“Ta không học nữa!” Liễu Sao không nhịn được nữa ném đàn xuống đất, đứng bật dậy trừng trừng nhìn hắn: “Ai thèm học cái thứ này!”
Lạc Ca không hề tức giận, thu đàn lại, đứng dậy bước vào trong điện.
Liễu Sao hừ hừ vài tiếng với cánh cửa điện rồi sau đó quay trở về phòng.
Dù sao hắn chỉ nói Lục Thức khúc chỉ có thể tạm thời áp chế ma tính, có học được cũng không có lợi ích gì lớn, nàng cần gì phải chịu đau khổ thế này.
Từ đó, hai người không nhắc lại việc này nữa, dường như tất cả mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Một tháng sau, lúc Lạc Ca ra ngoài làm việc trở về, khi vừa bước vào trong kết giới Trọng Hoa cung, hắn chợt nghe những tiếng đàn đứt quãng.
Liễu Sao ôm đàn ngồi trên bậc thang, bĩu môi không vui.
Tiếng đàn chưa chắc đã dễ nghe, nhưng thủ pháp không sai nữa.
*****
Tục ngữ nói: “Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu”, Liễu Sao trưởng thành tại Võ đạo – cái nơi kẻ lớn bắt nạt kẻ yếu, khí phách chỉ là thứ dư thừa, sao lại không hiểu đạo lý thay đổi theo hoàn cảnh? Chẳng qua nàng bị Lục Ly chiều đến mức vô pháp vô thiên mà thôi. Bây giờ bị Lạc Ca giam lỏng tại Tử Trúc phong, tính nết bị mài dần đi hơn phân nữa, nàng bắt đầu phát hiện cứ hơn thua như vậy sẽ chẳng có lợi ích gì. Lạc Ca còn rất nhiều thời gian với nàng, nàng không thể bị nhốt cả đời được, nếu chậm trễ tu luyện, chẳng biết tới ngày tháng năm nào mới báo thù được.
May mà trước khi đi Lạc Ca đã để lại cầm thư ở trên bàn đá, hình ảnh trong quyển sách rất sinh động. Liễu Sao cố nhẫn nại vừa xem vừa luyện tập, nàng học phân biệt từng âm xong, rồi bắt đầu học thủ pháp đánh đàn, đương nhiên cũng chịu đau không ít.
Nhìn những ngón tay sưng đỏ, Lạc Ca thầm gật đầu, không quấy nhiễu nàng.
Liễu Sao luyện tập rất chăm chú, ma lực bị phong ấn, ngón tay bị xước đau buốt, cũng xem như đây là một lần kiên định nhất của nàng, cắn răng nhịn đau học tiếp.
Sau khi luyện tập xong theo phương pháp trên sách, Liễu Sao mới thở phào một hơi, nàng cảm thấy ngón tay bỏng rát, bèn lắc lắc bàn tay, đứng dậy định đến ngâm tay trong dòng Tứ Hải.
“Tốt lắm.” Lạc Ca mở miệng khen ngợi.
Lúc này Liễu Sao mới phát hiện hắn đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào, khổ luyện nhiều ngày mới nhận được một câu khen ngợi, Liễu rất vui mừng, nhưng làm bộ như không thèm để ý: “Ta đã học theo ngươi nói, rốt cuộc lúc nào mới được học Lục thúc khúc vậy?”
Lạc Ca bèn ngồi xuống cạnh nàng, ống tay áo phất qua, Băng Huyền cầm đã nằm trên gối.
Một tiếng “tinh” vang lên, âm sắc cách xa một trời một vực.
Liễu Sao vẫn đang dương dương tự đắc, nghe được tiếng đàn lập tức tỉnh táo lại, cho dù nàng không có thiên phú trên phương diện này, nhưng vì đã khổ luyện nhiều ngày, nàng đã hiểu ra sự chênh lệch đó rõ ràng thế nào.
Dù đã bôn ba nhiều ngày, nhưng chiếc áo trắng vẫn không nhuốm chút bụi trần, dung mạo tuấn tú không vương nét mệt mỏi, nhìn theo góc độ này, đôi hàng lông mày hơi xếch lên, rèm mi dài thẳng đã chắn đi ánh mắt sắc bén, nhưng vẫn không cản được phong thái của kẻ đứng đầu Tiên môn.
Dây đàn bằng băng lấp lánh, tay áo được dệt bằng tơ trời ánh những tia lung linh, từng ngón tay lướt trên dây đàn đều bộc lộ phong thái ung dung, thong thả.
Chẳng qua là thủ pháp đẹp hơn một chút mà thôi! Liễu Sao bĩu môi, thật ra nàng hiểu Lạc Ca đối xử rất tốt với nàng, lúc trước là giúp nàng giải độc, sau đó lại cứu mạng nàng, tuy nhiên hắn lại là người trong Tiên môn!
Nàng cũng không nhờ hắn cứu, ai bảo hắn nhiều chuyện! Cho dù là hắn, cũng không thể cản nàng báo thù được, nhiều nhất là sau này nàng sẽ báo đáp hắn là được.
“Tập trung vào.” Lạc Ca lên tiếng.
“Ta đang xem đây!” Liễu Sao mạnh miệng trả lời, nàng lập tức vứt bỏ tạp niệm.
*****
Vì bị Lạc Ca cản trở, cuối cùng ma quân cũng có thể tiến vào yêu giới, nhưng cuộc chiến giữa Vô Tích Yêu Khuyết và Bách Yêu Lăng đã chấm dứt. Hai bên tổn thất trầm trọng, Bách Yêu Lăng tổn thương nguyên khí, đóng lăng ngừng chiến. Vô Tích Yêu Khuyết cũng bị tổn thất không ít binh tướng, rốt cuộc Yêu quân áo trắng đã có thể thực hiện chí hướng thống nhất yêu giới. Ma quân không viện trợ kịp đành phải rút về Hư Thiên. Trên đường về không tránh khỏi đánh một chặp với liên minh tiên võ, đơn giản là để trút giận, cũng không gây ra rối loạn gì lớn. Việc Liễu Sao bị Tiên môn bắt đi, dường như không một ai trong ma cung để tâm, đến giờ ma tôn Trưng Nguyệt cũng không có hành động giải cứu nào.
Lư Sênh đứng trên ma vân, khuôn mặt hơi hếch lên trông càng hung ác nham hiểm, vẻ ngoài quá mức sắc bén, nhưng lại ẩn hiện một sự bình tĩnh uy nghiêm, hắn cười khẩy với Nguyệt đứng đối diện: “Con bé đó bị ngươi biến thành một thứ rác rưởi không biết lượng sức mình, giờ thì tự chịu diệt vong rồi đấy.”
“Đó là sự bồi thường của ta.” Nguyệt kéo chiếc mũ áo choàng: “Vì tương lai của Ma tộc, con bé đáng được bồi thường.”
Lư Sênh hừ: “Bây giờ nó rơi vào tay Lạc Ca, ma cung sẽ không hy sinh vô ích vì một thứ rác rưởi đâu.”
Nguyệt nở nụ cười: “Ngươi yên tâm, con bé không cần ngươi cứu.”
Lư Sênh hơi bất ngờ, sau một lúc lâu mới nói: “Rốt cuộc ngươi muốn gì? Cột mốc lục giới sụp đổ, đó chính là thiên hạ của Ma tộc, đó mới là tương lai của ma.”
“Cái đó là ai nói với ngươi?”
“Từ xưa đã đồn đại như thế, khắp lục giới đều biết cả.”
“Đúng vậy, là lời đồn.” Nguyệt thở dài: “Có lẽ nguyên nhân thật sự, đã hoàn toàn biến mất trong lời đồn.”
Lư Sênh sửng sốt.
Ma cung và yêu giới tạm thời yên tĩnh, nhân giới cũng bình an trở lại. Gần đây Lạc Ca không thường ra ngoài, vừa đúng dịp dạy Liễu Sao học Đại âm lục thức khúc. Nhưng vì Liễu Sao tư chất hữu hạn, lại không thích đàn, những lúc gặp phải đoạn khó trong cầm phổ, nàng quá nôn nóng nên càng phát hỏa, cáu gắt.
Khúc nhạc đàn đến điểm then chốt, Liễu Sao luyện một lúc lâu mà vẫn không đúng, nàng tức tối đẩy Xích Huyền cầm sang một bên rồi hét lên: “Không luyện, không luyện nữa! Ta học không vào! Có học cũng vô dụng!”
Lạc Ca không hề ép nàng như từ trước tới nay, hắn đi vào trong điện xử lý công vụ.
Linh hạc ngậm một xấp thư dày đặt lên bàn, trên thư đều là phong ấn của Thương Kính, Thương Kính và các Chưởng môn đều đang chờ thư hồi đáp của hắn. Lúc trước những bức thư gửi đến hỏi ý kiến hắn đều được Thương Ngọc Dung cản lại một phần tự xử lý. Sau đó y mới chọn ra những bức thư quan trọng nhất chuyển cho hắn, để hắn có chút thời gian rảnh rỗi ra ngoài ngao du hoặc tu luyện. Trong Thanh Hoa cung cũng cất giấu một bộ ống đựng bút màu tím, giấy và bút mực giống hệt của hắn, Thương Ngọc Dung phỏng theo nét chữ của hắn viết thư phúc đáp, đến cả Thương Kính cũng không thể nhận ra. Một câu “đừng xem thường sư đệ đây chứ,” cũng đã qua mấy chục năm rồi.
Lạc Ca đặt ống đựng bút xuống, lấy một phong thư định mở ra thì bên ngoài điện đột ngột vang lên tiếng đàn.
Tiếng đàn lúc đầu có thể xem là đúng mô phạm, nhưng bất đắc dĩ người đánh đàn căn cơ quá kém, không bao lâu lại bị ngừng lại, cứ thế đứt quãng mấy lần. Tiếng đàn dần dần trở nên nôn nóng vội vã, tựa như trẻ con dỗi hờn nên đánh lung tung không hình thành giai điệu, cuối cùng chỉ nghe một âm thanh cao vút vang lên, bên ngoài không còn âm thanh nào nữa.
Lạc Ca lắc đầu, nhấc bút viết xuống hai dòng chữ rồi đóng lại, mở một phong thư khác.
Không bao lâu, tiếng đàn lại tiếp tục vang lên.
Giống hệt như lúc nãy, người đánh đàn lúc đầu thật sự rất chăm chú, nhưng qua mấy lần đàn sai lại mất tính nhẫn nại, bắt đầu nóng nảy, một âm thanh cao vút lanh lảnh vang lên, không gian bên ngoài điện thoáng chốc yên tĩnh trở lại.
Hai canh giờ sau, hắn đã xử lý xong những bức thư trên bàn, tình hình đó cứ vẫn lặp đi lặp lại.
Trời đã sập tối, viên ngọc trai tỏa sáng trên cửa điện, ánh sáng chiếu rọi trên bậc thềm trước sân, Lạc Ca bước ra khỏi điện trông thấy cô gái đã rời khỏi bậc thềm chạy đến bên cây cầu đá. Nàng vẫn ôm đàn tập luyện, tiếng đàn đứt quãng, khi luyện đến chỗ khó nàng lại tiếp tục đàn bậy bạ, ngón tay bị bắn đau, nàng trừng mắt hung dữ nhìn cây đàn với bộ mặt cáu kỉnh tức tối.
Lạc Ca bước xuống thềm đá.
Liễu Sao liếc hắn một cái, rồi tức khắc ngoảnh mặt đi, không thèm đi qua chào hỏi.
Lạc Ca cũng không lên tiếng, đi đến ngồi xuống bên dòng nước, hắn lấy Băng Huyền cầm ra, bắt đầu đánh đàn. Hễ gặp những chỗ khó động tác của hắn sẽ chậm lại, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế đương nhiên là đang làm mẫu.
Liễu Sao vờ như vuốt dây đàn lung tung, nhưng mắt vẫn lén liếc nhìn tay hắn, nàng chậm rãi đuổi kịp hắn, dù vẫn có chút trúc trắc khó khăn, nhưng cũng không nổi cáu như lúc trước nữa.
Đợi cho nàng học được tàm tạm, Lạc Ca mới thu đàn lại, ôn hòa bảo: “Đến đây thôi, mai lại luyện nữa.”
Ta không nghỉ đó! Liễu Sao đắc ý vờ như không nghe thấy, trông thấy hắn quay về phòng ngủ, nàng bèn cố tình ôm đàn đến ngồi ở bậc thềm trước cửa, tiếng đàn “tinh tinh tang tang” vang lên không ngừng.
Ai bảo hắn giam lỏng nàng, lại còn bày cái bản mặt ta đây cao thượng lắm lắm.
*****
Qua hai ngày nữa là thọ yến của Tuy Hòa – Chưởng giáo của Thiên Sơn phái, Vạn Vô tiên tôn và Lạc Ca đến Thiên Sơn dự tiệc, Liễu Sao ở lại Trọng Hoa Cung một mình. Trước khi đi Lạc Ca đã để lại một câu, chỉ cần trong thời gian này nàng có thể học được Đại âm lục thức khúc thì hắn sẽ giải phong ấn cho nàng, Liễu Sao nghe thế bèn chú tâm luyện tập hơn ngày thường gấp bội.
Trời đêm không một ngọn gió, vầng trăng sáng treo cao cao.
Vì Lạc Ca đã rời khỏi, kết giới quanh Tử Trúc phong vẫn còn tồn tại, Liễu Sao đã khỏi hẳn nên cũng không còn đệ tử đến đưa thuốc nữa. Tiếng đàn đứt quãng trong Trọng Hoa cung có vẻ lạnh lẽo, hiu quạnh hơn.
Một khúc nhạc đơn điệu buồn tẻ, Liễu Sao luyện tới mức ủ rũ chán chường, Đại âm lục thức khúc là do Cầm thần sáng chế nên cực kỳ khó học. Huống hồ gì Liễu Sao chỉ vừa mới học đàn, lần này xem như nàng đã rất quyết tâm, mất nửa tháng mới miễn cưỡng nhớ hết khúc phổ, tuy nhiên vẫn có vài đoạn tiếng đàn ngắt quãng. Đoán Lạc Ca sẽ quay về rất nhanh nên Liễu Sao vô cùng lo lắng, mà thông thường càng lo lắng thì càng khó tĩnh tâm, đến chỗ mấu chốt của khúc nhạc nàng lại bị vướng, Liễu Sao tức tối, cào loạn xạ trên dây đàn.
“Ái chà…” Có người thở dài.
“Ai cần ngươi lo!” Liễu Sao như con mèo con bị giẫm phải đuôi, nhảy bật dậy: “Ta cứ đàn vậy đó, kệ ngươi có thích hay không!”
Người đến trang phục vẫn ngàn năm chẳng đổi, dưới ánh trăng trông hắn tựa như tử thần nơi minh giới, nhưng lại không hề đáng sợ.
“Là ta thấy cây đàn này thật đáng thương quá.” Hắn biết điều sửa lời, dùng ngón tay thon dài khẽ gảy dây đàn, một âm thanh trầm lắng vang lên hoàn toàn khác biệt: “Thân đàn bằng gỗ ngô đồng nơi mà Thần Phượng cửu thiên tắm lửa nhập niết bàn, dây đàn bằng sợi râu đỏ của cá voi ở Hoang xuyên, lại được tiếp thêm linh khí Thiên tiên của ai đó. Lạc Ca muốn dùng nó phối hợp với Đại âm lục thức khúc khắc chế ma tính của ngươi.”
Cây đàn này trông bề ngoài không quá hào nhoáng, nhưng lại có lai lịch lớn vậy sao? Liễu Sao ngơ ngác một lúc lâu, đột nhiên nàng mới lưu ý đến vấn đề hắn nói: “Ngươi nói là ma tính? Có ma tính thật sao!”
“Đúng vậy.”
Nói thế, nếu Lạc Ca không phong ấn nàng thì nàng sẽ hại người thật ư? Liễu Sao kích động hét lớn: “Sao ngươi không nói sớm cho ta biết!”
“Ngươi hối hận à?”
Tay Liễu Sao hơi run rẩy, nàng mất hết sức lực ngồi bệt xuống.
“Ma tộc đã chẳng còn tương lai, ngươi không muốn giúp Lục Ly hoàn thành nguyện vọng sao?” Giọng nói trầm thấp như đang dẫn dụ: “Huống gì ngươi cũng là ma, đây cũng là vì ngươi thôi.”
Liễu Sao cúi đầu rất lâu mới ủ rũ lên tiếng: “Lạc Ca từng nói, Lục Thức khúc chỉ có thể tạm thời áp chế ma tính thôi.”
“Ừ, hắn nói đúng đấy.”
“Vậy phải làm sao đây?”
Nguyệt không trả lời, “Ngươi có từng nghe chuyện về cột mốc lục giới chưa?”
Đề tài đột ngột chuyển sang chuyện về cột mốc lục giới, Liễu Sao chẳng hiểu gì cả, nàng nhớ tới lời Lạc Ninh từng kể bèn khoe khoang: “Cột mốc lục giới sụp đổ, trời đất chỉ còn lại ma khí, lục giới sẽ trở thành thiên hạ của Ma tộc.”
Nguyệt không nói tiếp nữa.
Liễu Sao căng thẳng: “Ta hỏi ngươi đó? Phải làm sao đây?” Cứu vớt Ma tộc đều là chuyện mai sau, điểm then chốt trước mắt là nàng đã là ma, lỡ như bị ma tính mê hoặc biến thành Vị Húc thì… đáng sợ quá!
Nguyệt khẽ cong khóe môi: “Thì làm cột mốc lục giới sụp đổ đi.”
“Cột mốc lục giới liên can gì tới ma tính?” Liễu Sao ngạc nhiên.
“Cột mốc lục giới sụp đổ, đó chính là tương lai của Ma tộc.”
Cột mốc lục giới tượng trưng cho trật tự của lục giới, một khi nó sụp đổ, trời đất quay về với hỗn mang, xuân thu chẳng tuân theo tuần hoàn, âm dương rối loạn. Sự thay đổi kinh khủng này đương nhiên sẽ khiến trăm họ lầm than, cho nên rất nhiều thế hệ tiên tôn mới cam lòng dùng cả tính mạng để bảo vệ nó.
“Nhưng đang yên đang lành… tại sao lại muốn…” Liễu Sao rất mâu thuẫn, một bên là tồn vong của chúng sinh, một bên lại là tương lai của Ma tộc và cũng là tương lai của nàng.
Nguyệt lắc đầu: “Ma tộc đã không còn khả năng tấn công vào Thông Thiên môn nữa.”
Hắn nói đúng, cột mốc Lục giới hiện đang nằm trong Thông Thiên môn của phái Nam Hoa, đây là trung tâm của Tiên giới. Bây giờ Tiên môn và Võ đạo đã kết thành đồng minh, thế lực ma cung lại kém xa năm xưa. Cho dù dùng toàn lực của ma cung cũng không có khả năng tiến vào nơi đó được.
“Đúng rồi!” Liễu Sao thở phào nhẹ nhõm rồi lại hỏi: “Ta phải làm sao đây?”
Nguyệt vẫn không đáp: “Đại âm lục thức khúc không phải đàn như vậy.”
Liễu Sao tỏ vẻ khinh bỉ: “Biết đánh đàn thì ghê lắm à, Lạc Ca biết đánh, Lục Ly còn biết thổi sáo đấy thôi!”
Trông thấy bộ dáng kiêu ngạo của nàng, Nguyệt nở nụ cười, vươn bàn tay trái ra khỏi áo choàng, tay cầm một cây sáo trúc tím sẫm: “Chính là khúc Bách điểu hội sao? Ngươi có muốn nghe không?”
“Ta không nghe, không nghe!” Liễu Sao bịt tai nhảy ra xa: “Ai thèm nghe ngươi thổi sáo!”
Nguyệt bèn thu cây sáo lại, bước đến ngồi xuống trước cây đàn, hắn đánh lên một đoạn nhạc ngắn vừa nãy nàng đang luyện tập.
Liễu Sao ghét thậm ghét tệ kẻ này, hơn nữa còn ghét rất nhiều năm nữa, bây giờ hắn đang ở trước mặt nàng, theo bản năng nàng muốn lên tiếng châm chọc, cãi vả, nhưng vì quá hiu quạnh muốn có ai ở bên nên đành phải ngậm miệng.
Tựa như vị “Công chúa” cô độc năm xưa muốn giữ lại tên “Nô bộc” ngoan ngoãn kia.
Chiếc mũ áo choàng kéo xuống thật thấp chạm đến chóp mũi, nụ cười như có như không thoáng hiện trên khóe môi, âm u mê hoặc như bóng đêm. Vì động tác của hai tay nên áo choàng hơi hé mở, lộ ra trường bào màu đen và đai lưng màu bạc bên trong, còn có một sợi xích màu bạc nàng chưa bao giờ để ý tới, cổ tay áo cũng điểm xuyết hoa văn cụm mây tròn tròn ánh trăng bạc.
Chiếc nhẫn thủy tinh tím nhấp nhô theo từng động tác lướt tay trên dây đàn, tiếng đàn hơi trầm thấp hơn Lạc Ca, dường như không quá trang trọng mà mang theo một thứ gì đó khó mà diễn tả được.
Thứ đó là gì? Liễu Sao say sưa suy ngẫm.
Cái đó dường như là… bãi bể nương dâu?
Khúc nhạc Đại âm lục thức khúc, Liễu Sao đã rất quen thuộc, nàng nhanh chóng phát hiện Nguyệt đàn có hơi khác nàng, nàng lập tức đắc ý chỉ ra: “Đàn sai! Sai rồi!”
“Là ngươi học sai rồi.” Nguyệt vươn tay kéo nàng: “Mau đến đây ta dạy cho ngươi.”
“Ai cần ngươi dạy!” Liễu Sao la lên, nhưng vẫn để mặc hắn kéo nàng đến ngồi trước cây đàn.
Giọng nói dịu dàng vang bên tai, tỉ mỉ giảng giải những chỗ nàng gặp khó khăn, hắn cúi người quá thấp khiến mũ áo choàng lướt qua vai nàng, trọng lượng đó dường như đang đè nặng trái tim nàng, gợi lên một đoạn ký ức mơ hồ xa xưa.
Liễu Sao cắn môi muốn tập trung tinh thần, nhưng vẫn không kiềm được thoáng ngẩn ngơ.
Dạy mãi mà vẫn không sửa được, hắn đành phải vươn tay chỉnh lại tư thế đánh đàn cho nàng: “Ngươi xem đây, phải nhấn dây đàn như thế này, không phải giống ngươi đâu…”
Liễu Sao lập tức rút phắt tay lại cảnh cáo: “Này, ngươi đừng hòng giở trò sàm sỡ!”
Nguyệt trầm mặc: “Nhưng mà Liễu Sao nhi, thủ pháp của ngươi quả thật rất khó coi, nếu tay ta mà không giở trò thì mắt sẽ bị giày vò.”
Liễu Sao cãi: “Ta còn chưa bao giờ thấy mắt của ngươi, giày vò gì chứ!”
“Ừ, cũng đúng.” Nguyệt mỉm cười.
Liễu Sao giật mình, lời phản bác bất giác cũng nhỏ đi: “Ngươi nói khó coi là khó coi chắc, Lạc Ca chưa từng chê nhé!”
“Chắc chắn là hắn xấu hổ nên không nói.”
“Phì.”
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé, hắn dạy nàng từng âm từng âm một, cũng không hề để ý khoảng cách giữa hai người quá mức gần gũi. Thỉnh thoảng Liễu Sao cố ý nổi cáu, hắn cười cười dừng lại chờ đến khi nàng hết bực bội, sau đó mới tiếp tục, từng động tác hành vi rõ rành rành sự dung túng, nuông chiều.
Thái độ quen thuộc thế này… Liễu Sao tức giận và kháng cự một cách khó hiểu, nàng đẩy hắn ra: “Ta không học nữa! Ngươi đi đi!”
Rõ ràng là nàng lại giở trò ngang bướng, Nguyệt vỗ vỗ đầu nàng, sau đó xoay người biến mất.
Trọng Hoa cung lại khôi phục bầu không khí lạnh lẽo tĩnh mịch, để lại Liễu Sao đang ngồi ngơ ngẩn trước cây Xích Huyền cầm trơ trọi.
*****
Qua mười ngày, Lạc Ca vẫn chưa trở về, Liễu tự nhận thấy mình luyện tập đã khá ổn, nên nàng đi dạo khắp Trọng Hoa cung. Trọng Hoa cung không lớn, ngoại trừ chính điện thì xung quanh chỉ có mấy gian phòng. Lúc trước vì đề phòng nàng tức giận hủy hoại đồ đạc nên khắp nơi đều được thiết lập kết giới. Nhưng gần đây Liễu Sao phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào kết giới đã bị thu hồi.
Trước tiên nàng thử vào phòng Lạc Ca thám thính, bày trí trong phòng rất đơn giản, gần như giống hệt phòng khách nàng đang ở.
Chẳng có gì đáng xem cả! Liễu Sao chẳng còn thích thú, thuận tay đẩy cánh cửa phòng bên cạnh.
Căn phòng này được bày trí trang nhã bất ngờ, chiếc giường nhỏ bằng gỗ trầm hương tỏa ra mùi hương khiến người ta an ổn tâm thần. Quanh giường có treo màn chẳng biết được dệt từ loại tơ gì, nhẹ tênh như sương khói, trên đỉnh bốn góc màn có kết một chiếc lông vũ rất đẹp. Bên góc vách tường bày một cái bàn trang điểm nhỏ, hộp trang điểm tinh xảo đặt trên bàn. Trên chiếc bàn dài là giá bút, nghiên mực và các đồ vật khác, đủ thứ bút lông được treo thẳng hàng trên giá, trong chiếc bình ngọc bên cạnh cắm rất nhiều bức họa cuộn tròn, trong chiếc tủ âm tường bày đủ thứ đồ chơi lạ lùng.
Liễu Sao há miệng ngạc nhiên, mất một lúc mới hoàn hồn lại.
Đây là phòng của Lạc Ninh, quả nhiên Lạc Ca đối xử rất tốt với muội muội.
Có gì đáng ngạc nhiên đâu, trước đây nàng cũng có rất nhiều đồ tốt… Lúc này Liễu Sao mới chợt nhớ ra người dung túng nàng đã mất đi, vì thế nàng lẳng lặng bước đến bên giường, vươn tay chạm vào sợi lông vũ treo trên góc màn, ai ngờ sợi lông vũ như có sự sống, tay nàng vừa vươn ra nó đã chạy mất. Tính ngang bướng lại bị khơi lên, Liễu Sao chụp lấy một sợi lông vũ búng cho nó hai cái, lúc đó mới thấy vừa lòng hả dạ bỏ qua, nàng xoay người muốn bước ra ngoài.
Chẳng biết từ lúc nào đã có một người đứng trước cửa.
Bị hắn bắt quả tang, Liễu Sao khiếp vía, nhưng lập tức tỏ vẻ bình thường bước ra ngoài, lại còn mở miệng chê: “Có gì ghê gớm đâu!”
Đáng ngạc nhiên là Lạc Ca không nói gì thêm, hắn bước đến ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đá rồi lên tiếng: “Bắt đầu đi.”
Tia lửa bắn ra từ những ngón tay, tiếng đàn bay bổng giữa ngàn tầng mây khói.
Đối diện với vị tiên nhân đang yên lặng ngồi nghe, không hề liếc mắt nhìn sang một cái. Liễu Sao bỗng nhiên thấy căng thẳng, ngón tay trở nên cứng ngắc. Vốn rằng nàng đã nắm chắc được bảy phần, nhưng lúc này tiếng đàn vẫn có hơi ngắt quãng, vất vả mãi mới xong được khúc nhạc, vì biết hiệu quả không tốt lắm, nàng bĩu môi chờ câu trả lời của hắn.
Tầm mắt đặt trên người nàng, Lạc Ca chậm chạp không tỏ thái độ.
Đại âm lục thúc khúc rất khó, từng đoạn đều phải… Liễu Sao đột nhiên phát hiện điểm bất ổn, nàng toát mồ hôi lạnh. Hóa ra những gì Nguyệt dạy hoàn toàn khác với cầm phổ, là do hắn cải biên vài chỗ nên khúc nhạc dễ nghe hơn, khi đàn lên lưu loát và thuận lợi hơn nhiều. Nàng đã bất giác học theo hắn, chắc chắn sẽ khiến Lạc Ca nghi ngờ.
Liễu Sao ứng biến nhanh, vờ như không thèm quan tâm: “Có gì lạ đâu! Ta thấy như thế nghe hay hơn!”
Lạc Ca “Ừ” rồi nói tiếp: “Như vậy hay hơn.”
Quả nhiên hắn đã nhận ra, Liễu Sao không dám chắc hắn có tin tưởng lời giải thích đó không, nàng càng lo lắng, cũng may dường như hắn không có ý định chất vấn, hắn đứng dậy bước vào trong đại điện.
Liễu Sao không nhịn được hỏi: “Thủ pháp của ta khó coi lắm sao?”
Lạc Ca dừng bước, quay đầu quét mắt nhìn nàng: “Không sao cả, luyện nhiều sẽ ổn thôi.”
Dõi theo bóng hắn bước vào điện, Liễu Sao mới hiểu ra ý của hắn, nàng ngồi bên bàn đá giận dỗi: “Ngươi thì biết gì…”
Tuy nhiên với Liễu Sao mà nói, nàng có thể học được Đại âm lục thức khúc đã xem như hiếm có lắm rồi. Lạc Ca đã gỡ bỏ phong ấn như nàng mong muốn, chỉ cần nàng đàn Lục thức khúc vào mỗi buổi sớm chiều hằng ngày thì Liễu Sao đã có thể tiếp tục tu luyện. Theo từng bước tu vi tăng tiến, Liễu Sao phát hiện ra, luồng sức mạnh trong cơ thể tuy vẫn không thể tùy tâm sử sụng nhưng lại có thể giúp nàng nạp khí nhanh để tẩy luyện ma đan. Khi có được ma lực càng mạnh, người khác càng tu luyện gian nan, nhưng nàng thì ngược lại càng về sau càng dễ dàng, ngày tiến xa vạn dặm, có được sự giúp sức không ngờ tới, Liễu Sao thầm đắc ý.
Trời ngày càng nóng, dù có rừng trúc tía phất phơ mang theo luồng hơi mát lành, nhưng vẫn không thể xóa tan cái nóng bức của thời tiết.
Không biết là vì khí trời hay là vì tu luyện quá nhanh , ma tính trong cơ thể Liễu Sao bắt đầu chộn rộn. Mỗi lần nàng đánh được nửa chừng thì lại cảm thấy bực dọc một cách khó hiểu. Nàng sợ Lạc Ca biết thì sẽ phong ấn mình nữa, bèn che giấu sự việc. Lạc Ca cũng không dự đoán được nàng tu luyện nhanh hơn ma tộc tầm thường rất nhiều, hắn đoán chừng khúc nhạc đó có thể đối phó được một thời gian, bèn chuyển sự chú ý sang việc khác.
Hết chương 34
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.