Bồn Sứ Nhà Tôi Thông Cổ Đại, Bị Đưa Tới Vùng Hoang Dã Làm Xây Dựng
Chương 1: Chiếc Bồn Sứ
Khuynh Khanh Mộ Nhan
27/11/2024
“Chuyện gì thế này?”
Hạ Nịnh trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc bồn sứ hoa văn thanh hoa trước mặt. Cô hoàn toàn ngớ người.
Chiếc bồn sứ nhà cô... thành tinh rồi sao?!
Hạ Nịnh chớp chớp mắt, ánh mắt ngây ngốc nhìn xuống ngón trỏ trái đang rỉ máu, rồi lại quay sang chiếc bồn sứ. Điều kỳ lạ là, vết máu trên bồn đã hoàn toàn biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Không hiểu vì sao, như bị một ý nghĩ kỳ quái xúi giục, cô lại đưa ngón tay rỉ máu đặt lên bồn sứ một lần nữa. Máu nhỏ xuống đáy bồn, từng giọt đỏ tươi, thế nhưng gần như ngay lập tức, những giọt máu đó lại biến mất sạch sẽ.
“.....”
Nhìn tận mắt cảnh tượng này, Hạ Nịnh vô thức bụm chặt miệng mình. Trong đầu cô như có tiếng hét chói tai của một con chuột đất:
A a a a a!!!
Ai đó làm ơn giải thích cho cô biết, vì cớ gì chiếc bồn sứ nhà cô lại... hút máu?!
Rốt cuộc đây là chuyện gì? Là tận thế sắp đến, hay là thế giới của cô đã biến thành truyện huyền huyễn?
Nếu không, làm sao một chiếc bồn sứ cũ kỹ mà cô chỉ bỏ ra mười đồng mua từ chợ nông sản lại có khả năng tự hút máu của người?
Lần đầu nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, cô còn tự nhủ chắc mình hoa mắt, nhưng lần này, cô đã nhìn rõ ràng, tường tận.
Chiếc bồn sứ thanh hoa đó thật sự biết hút máu!
Tại sao lại xảy ra chuyện này? Mọi thứ bắt đầu từ hơn mười phút trước, khi tâm trạng Hạ Nịnh cực kỳ bực bội.
Là một tác giả viết tiểu thuyết mạng, Hạ Nịnh khá nổi nhờ vào những câu chuyện trồng trọt xây dựng ở bối cảnh cổ đại. Gần đây, cô đang viết những chương cuối cùng của một bộ truyện. Tuy nhiên, ý tưởng của cô rối bời, trạng thái làm việc không tốt, viết đi viết lại vài phiên bản kết thúc mà vẫn không hài lòng, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nghĩ rằng vườn rau nhỏ trên ban công cần được trồng thêm cây mới, Hạ Nịnh quyết định tạm dừng công việc để thư giãn. Cô nghĩ, nếu đã không viết nổi cái kết ra hồn, thì thà đi trồng rau giải tỏa tâm trạng còn hơn.
Trùng hợp là vài ngày trước, cô có mua về hai chiếc bồn sứ từ chợ nông sản. Một trong số đó có hình dáng khá đặc biệt: miệng bồn rộng, dáng bồn tròn và hơi nông. Ở đáy bồn, họa tiết được vẽ rất sinh động, với hình ảnh hai con cá chép – một đỏ, một đen – đang quây quanh một viên ngọc vàng, như thể chúng đang đuổi bắt nhau trong trò chơi bất tận.
Hình ảnh này vô cùng sống động, đẹp mắt, chỉ cần liếc nhìn là cô đã thích mê nên đã lập tức mua ngay.
Hạ Nịnh trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc bồn sứ hoa văn thanh hoa trước mặt. Cô hoàn toàn ngớ người.
Chiếc bồn sứ nhà cô... thành tinh rồi sao?!
Hạ Nịnh chớp chớp mắt, ánh mắt ngây ngốc nhìn xuống ngón trỏ trái đang rỉ máu, rồi lại quay sang chiếc bồn sứ. Điều kỳ lạ là, vết máu trên bồn đã hoàn toàn biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Không hiểu vì sao, như bị một ý nghĩ kỳ quái xúi giục, cô lại đưa ngón tay rỉ máu đặt lên bồn sứ một lần nữa. Máu nhỏ xuống đáy bồn, từng giọt đỏ tươi, thế nhưng gần như ngay lập tức, những giọt máu đó lại biến mất sạch sẽ.
“.....”
Nhìn tận mắt cảnh tượng này, Hạ Nịnh vô thức bụm chặt miệng mình. Trong đầu cô như có tiếng hét chói tai của một con chuột đất:
A a a a a!!!
Ai đó làm ơn giải thích cho cô biết, vì cớ gì chiếc bồn sứ nhà cô lại... hút máu?!
Rốt cuộc đây là chuyện gì? Là tận thế sắp đến, hay là thế giới của cô đã biến thành truyện huyền huyễn?
Nếu không, làm sao một chiếc bồn sứ cũ kỹ mà cô chỉ bỏ ra mười đồng mua từ chợ nông sản lại có khả năng tự hút máu của người?
Lần đầu nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, cô còn tự nhủ chắc mình hoa mắt, nhưng lần này, cô đã nhìn rõ ràng, tường tận.
Chiếc bồn sứ thanh hoa đó thật sự biết hút máu!
Tại sao lại xảy ra chuyện này? Mọi thứ bắt đầu từ hơn mười phút trước, khi tâm trạng Hạ Nịnh cực kỳ bực bội.
Là một tác giả viết tiểu thuyết mạng, Hạ Nịnh khá nổi nhờ vào những câu chuyện trồng trọt xây dựng ở bối cảnh cổ đại. Gần đây, cô đang viết những chương cuối cùng của một bộ truyện. Tuy nhiên, ý tưởng của cô rối bời, trạng thái làm việc không tốt, viết đi viết lại vài phiên bản kết thúc mà vẫn không hài lòng, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nghĩ rằng vườn rau nhỏ trên ban công cần được trồng thêm cây mới, Hạ Nịnh quyết định tạm dừng công việc để thư giãn. Cô nghĩ, nếu đã không viết nổi cái kết ra hồn, thì thà đi trồng rau giải tỏa tâm trạng còn hơn.
Trùng hợp là vài ngày trước, cô có mua về hai chiếc bồn sứ từ chợ nông sản. Một trong số đó có hình dáng khá đặc biệt: miệng bồn rộng, dáng bồn tròn và hơi nông. Ở đáy bồn, họa tiết được vẽ rất sinh động, với hình ảnh hai con cá chép – một đỏ, một đen – đang quây quanh một viên ngọc vàng, như thể chúng đang đuổi bắt nhau trong trò chơi bất tận.
Hình ảnh này vô cùng sống động, đẹp mắt, chỉ cần liếc nhìn là cô đã thích mê nên đã lập tức mua ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.