Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ

Chương 12: Cao trào (2)

Nhân Hải Trung

30/05/2013

Một buổi tối vui vẻ và thú vị, khi họ rời khỏi ngôi biệt thự của Phương Tòng Vân đã là 2 giờ đêm, bên ngoài không khí rất lạnh, dường như vẫn còn phảng phất đâu đây mùi vị của món mỳ Ý. Mặc dù rất tỉnh táo nhưng Khổng Dịch Nhân cảm thấy như mình đang đi trên mây, cảm giác bồng bềnh khó tả vẫn lơ lửng trong người ông.Tịnh Ngôn quay đầu nhìn lại ngôi biệt thự, hai chiếc đèn lồng vẫn đang đung đưa theo gió, phía xa xa là những tòa nhà cao tầng còn sáng đèn, Tịnh Ngôn tâm sự, “Quả là một buổi tối thú vị, cảnh đêm ở đây rất đẹp”.Khổng Dịch Nhân gật đầu tán thưởng, mắt nhìn ra xa và nói, “Rất đẹp, nhưng tôi thấy cảnh sắc đêm qua còn đẹp hơn”.Tịnh Ngôn không nói gì, Khổng Dịch Nhân cúi xuống nhìn thấy Tịnh Ngôn đang nở nụ cười rất tươi, ông khẽ gọi, “Tịnh Ngôn. Cô say rồi phải không?” Khổng Dịch Nhân không nén nổi cảm xúc liền bật cười, Tịnh Ngôn lắc đầu lấy lại bình tĩnh và hỏi, “Ông ngắm cảnh đêm ở đâu?”.“Ở khách sạn, một vài người bạn của tôi đang triển khai một dự án bên bờ sông, tôi thấy hứng thú nên đầu tư một ít, mỗi lần về Thượng Hải tôi đều đến khu biệt thự đó nghỉ ngơi”, Khổng Dịch Nhân giải thích.“Có phải là khách sạn Bốn mùa không?” Tịnh Ngôn hỏi lại, cô rất ấn tượng với khách sạn đó.“Trước đó công trình này vẫn đang trong giai đoạn lắp đặt nội thất, vừa mới khánh thành cách đây hai ngày.” Khổng Dịch Nhân mỉm cười đáp, “Tối qua khi tỉnh giấc nhìn ra ngoài, cả thành phố chìm trong màn đêm vô tận, cảnh đêm ở Thượng Hải quả là danh bất hư truyền”.Hai người bỗng dưng im lặng, những cây cột đèn hai bên đường được thiết kế rất độc đáo, dưới ánh sáng mờ nhạt ấy, Khổng Dịch Nhân chỉ nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Tịnh Ngôn.Khổng Dịch Nhân khẽ mỉm cười và nói, “Tịnh Ngôn, cô say rồi!”. Sau khi hoàn thành món mỳ Ý, trong lúc dự tiệc, Tịnh Ngôn luôn mỉm cười sánh bước bên Khổng Dịch Nhân, thỉnh thoảng có người đến nói chuyện với họ, Khổng Dịch Nhân không biết Tịnh Ngôn đã uống mấy ly rượu, nhưng mặt cô đỏ bừng, xem ra đã uống hơi nhiều.“Đâu có, tôi chỉ uống hai ly rượu vang thôi mà.” Tịnh Ngôn mở to mắt nhìn thẳng vào Khổng Dịch Nhân, cô đưa tay ra mở cửa xe để chứng minh cho Khổng Dịch Nhân thấy cô vẫn rất tỉnh táo.Mặc dù nói là không say, nhưng Tịnh Ngôn lại mở nhầm cửa xe của người khác.“Tịnh Ngôn, bên này cơ mà.” Khổng Dịch Nhân vừa gọi vừa đỡ lấy người cô.Tịnh Ngôn dựa vào người Khổng Dịch Nhân, cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể ông, mùi hương quen thuộc làm cho toàn thân Tịnh Ngôn như mềm ra. Khổng Dịch Nhân mở cửa xe đỡ Tịnh Ngôn ngồi vào trong, sau đó đóng cửa lại và nổ máy cho xe chạy.Tịnh Ngôn cảm thấy xấu hổ, mặt càng đỏ hơn, cô vội vàng giải thích, “Trời tối quá nên tôi mới nhìn nhầm xe”.“Đúng vậy, trời tối quá.” Khổng Dịch Nhân mỉm cười đáp, sau đó ông đỡ Tịnh Ngôn ngồi ngay ngắn lại và thắt dây an toàn cho cô.Tịnh Ngôn thấy Khổng Dịch Nhân chạm tay vào người liền kêu lên, “Trời đất, ông làm gì thế?”.“Thắt dây an toàn cho cô.” Giọng nói ấm áp của Khổng Dịch Nhân khiến Tịnh Ngôn yên tâm hơn, tiếp đó là tiếng kêu lách cách của khóa dây an toàn.Tịnh Ngôn mơ màng nhớ lại những biểu hiện bất thường của mình, cô cảm thấy xấu hổ, giọng nói trầm ấm của Khổng Dịch Nhân lại vang lên, “Tịnh Ngôn”.“Gì cơ?”Khổng Dịch Nhân đưa tay vuốt nhẹ lên đôi má ửng hồng của Tịnh Ngôn, tiếp đó là đôi môi ấm áp của Khổng Dịch Nhân. Mặc dù không phải lần đầu tiên được hôn, nhưng Tịnh Ngôn vẫn còn là một thiếu nữ, mỗi lần được hôn cảm giác ngất ngây lại xâm chiếm khiến cô không thể kiềm chế lòng mình, hai tay Tịnh Ngôn khẽ đẩy người Khổng Dịch Nhân ra, nhưng đôi bàn tay mềm mại ấm áp của Khổng Dịch Nhân nhanh chóng vuốt ve lưng Tịnh Ngôn, cô cảm nhận được nhịp tim của Khổng Dịch Nhân đập nhanh hơn, trong một phút mềm lòng, Tịnh Ngôn đã buông tay ra một cách vô thức, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt đang rực lửa của Khổng Dịch Nhân đang hiển hiện trước mắt mình.Trong lòng Tịnh Ngôn rất bối rối, đôi môi của Khổng Dịch Nhân vẫn đang áp sát vào má cô, giọng nói trầm ấm quen thuộc lại vang lên, dường như có ma lực xuyên thẳng vào điểm yếu nhất thẳm sâu trong trái tim của cô, “Tịnh Ngôn!”.“Gì cơ?” Tịnh Ngôn như một con ngựa bị đứt dây cương, tự do chạy nhảy, không chịu sự ràng buộc của lý trí, tuy nhiên cô vẫn phải đấu tranh tư tưởng, có nhanh quá hay không? Có hối hận hay không? Liệu có giống như lần trước hay không? Phải chăng lúc đầu càng sáng sủa và ngọt ngào thì về sau càng tối tăm và đau khổ? Nhưng lý trí không thắng nổi tình cảm, trước mặt cô lúc này chỉ có Khổng Dịch Nhân, giống như một ngọn đèn ấm áp, còn cô giống như một con thiêu thân nhỏ bé, mặc dù biết rằng phía trước rất nguy hiểm, lao đầu vào ngọn đèn có thể sẽ thịt nát xương tan, nhưng Tịnh Ngôn không thể thắng được chính mình, cô vẫn lao vào “ngọn lửa” như một “con thiêu thân”.Bỗng nhiên Tịnh Ngôn nói nhỏ vào tai Khổng Dịch Nhân, “Tôi muốn ngắm cảnh đêm cùng với Khổng tiên sinh”.“Gì cơ?” Khổng Dịch Nhân hạ thấp giọng.Tịnh Ngôn rất muốn kiềm chế lòng mình, rất muốn im lặng nhưng giọng nói ấm áp của Khổng Dịch Nhân vẫn vang lên. Dường như thời khắc mà hai người mong đợi đã đến, tất cả đều diễn ra theo ý muốn, Khổng Dịch Nhân ôm chặt Tịnh Ngôn vào lòng và hôn lên môi cô một lần nữa, hai người cùng nhắm mắt lại. Bên ngoài, sương bao phủ khắp nơi khiến không gian trở nên mờ ảo, những giọt sương nhẹ nhàng rơi xuống khắp mặt đất.*******Thang máy dừng lại ở tầng trên cùng của tòa nhà chung cư, trước cửa thang máy không phải là hành lang chật hẹp như những gì Dịch Nhân tưởng tượng mà là một bức bình phong rất lớn có vẽ phong cảnh sơn thủy hữu tình với lời đề tựa là một bài thơ, hương vị của món mỳ Ý vẫn còn phảng phất đâu đây. Khổng Dịch Nhân chưa kịp ngắm kỹ bức tranh đã bị Tịnh Ngôn kéo qua bức bình phong. Trước mặt ông là một bức tường kính trong suốt, lần đầu tiên ông được ngắm toàn cảnh thành phố vào ban đêm. Cả thành phố về đêm chìm trong tĩnh lặng, ánh sáng đèn đướng, ánh sáng phát ra từ những căn hộ chung cư và các tấm biển quảng cáo lung linh huyền ảo cảnh sắc phồn hoa đô thị.Tịnh Ngôn đưa mắt nhìn ra xa im lặng ngắm cảnh đêm, hai người đứng cạnh sưởi ấm cho nhau. Tịnh Ngôn vẫn mặc bộ quần áo dạ hội, nhưng không đội mũ, mái tóc dài buông xuống mềm mại óng ả, đôi má ửng hồng, thân hình thon thả. Cảnh đêm hiện ra trước mắt Khổng Dịch Nhân lung linh huyền ảo. Lần đầu tiên gặp mặt Tịnh Ngôn trong trang phục áo choàng dạ hội màu tro, trong cái giá rét của mùa đông, hôm đó hai người gặp nhau trong một cái quán đông đúc chật hẹp, cử chỉ điệu bộ của Tịnh Ngôn lịch sự nhã nhặn… Tất cả những ký ức của lần đầu tiên hai người gặp mặt đều ùa về trong tâm trí Khổng Dịch Nhân. Giờ đây, Tịnh Ngôn đang đứng trước mặt, hồn nhiên, vui vẻ, dường như đây là nơi hai người lần đầu gặp nhau vậy, Khổng Dịch Nhân khẽ hỏi, “Hoa tiểu thư có thích không?”, giọng của Khổng Dịch Nhân trầm xuống dịu dàng.Tịnh Ngôn quay lại nhìn vào mắt Khổng Dịch Nhân, trong đầu cô vẫn vang lên tiếng gọi quen thuộc của Khổng Dịch Nhân, “Tịnh Ngôn”.Sương xuống mỗi lúc một nhiều, không gian trở nên lạnh lẽo, khiến Tịnh Ngôn có cảm giác cô đơn trống trải. Trước đây có rất nhiều chàng trai vây quanh nhưng cô đã bỏ qua rất nhiều cơ hội, nếu lần này cô tiếp tục bỏ qua cơ hội đến với Dịch Nhân có thể cô sẽ phải hối hận cả đời, Tịnh Ngôn tự nhủ, “Không, mình không thể bỏ qua cơ hội này được”, câu nói đó cứ vang lên trong đầu Tịnh Ngôn.Tịnh Ngôn lấy hết dũng khí giơ tay ra nắm lấy tay của Dịch Nhân, cô cảm nhận được tay của Dịch Nhân đang run lên, Tịnh Ngôn mỉm cười và nói, “Vâng, em rất thích”. Tịnh Ngôn bỗng đổi cách xưng hô từ “tôi” sang “em” làm cho Dịch Nhân cảm thấy trong lòng ấm áp hơn, một cảm giác lạ trào dâng khiến ông tỏ ra bối rối không biết nói thế nào, chỉ biết dang rộng vòng tay ôm trọn Tịnh Ngôn vào lòng.Vòng tay của Khổng Dịch Nhân vô cùng ấm áp, vẫn mùi hương ấy, vẫn cảm giác ấy khiến cho Tịnh Ngôn cảm thấy ngây ngất, tim đập mạnh hơn, mắt mơ màng như đang chìm trong giấc mộng, tất cả mọi thứ xung quanh đều hư hư thực thực. Thần trí mơ màng, không biết hai người vào phòng ngủ từ lúc nào nữa, nằm trên chiếc đệm mềm mại, cảm giác được âu yếm tỏa khắp cơ thể Tịnh Ngôn, nhưng khi hai cơ thể chạm vào nhau, Tịnh Ngôn cảm thấy hơi lạnh, cảm giác được thỏa mãn được đẩy lên cao hơn. Tuy nhiên, tiếp sau đó giọng nói của Tịnh Ngôn trở nên đáng thương, cô bỗng giật mình, đưa tay xoa lên mặt, nước mắt ướt đẫm hai bàn tay.Tịnh Ngôn vẫn không nói được gì, cơ thể cô dường như không còn đủ sức đứng vững, cô tựa người vào giường, chân tay không muốn cử động.Khổng Dịch Nhân mỉm cười, hai tay dang ra ôm Tịnh Ngôn vào lòng và nói, “Tịnh Ngôn, em sao vậy?”, Dịch Nhân bỗng thay đổi cách xưng hô, nhưng Tịnh Ngôn vẫn giữ cách xưng hô như cũ.“Tôi, tôi…” Cơ thể và môi của Tịnh Ngôn cùng run lên không nói được lời nào.Khổng Dịch Nhân đưa tay lên lau nước mắt trên má của Tịnh Ngôn và hỏi, “Tại sao em khóc?”.“Ông không biết sao?” Tịnh Ngôn không nói được thành lời đành dùng ánh mắt để biểu lộ cảm xúc, dường như Tịnh Ngôn có điều gì đó trách móc đối với Khổng Dịch Nhân, ông mỉm cười và nói, “Xin lỗi, là do anh không tốt”.Tịnh Ngôn rất muốn ôm chặt lấy Khổng Dịch Nhân, trời đất ai ngờ một người có vẻ bề ngoài nho nhã lịch sự như Khổng Dịch Nhân lại làm cho Tịnh Ngôn ra nông nỗi này… khiến cô phải đau khổ như vậy. Tuy nhiên, mọi sóng gió đã qua đi, bây giờ Tịnh Ngôn cảm thấy hài lòng và yên tâm khi ngả vào vòng tay của Dịch Nhân, cơ thể của Tịnh Ngôn vẫn mềm yếu, nhưng cô cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc.Sau một phút im lặng, Khổng Dịch Nhân cúi xuống bắt gặp ánh mắt của Tịnh Ngôn đang nhìn mình tràn đầy yêu thương. Ánh mắt đó khiến Dịch Nhân càng yêu và thông cảm với cô hơn, ông thủ thỉ vào tai cô, “Tịnh Ngôn, anh sẽ luôn yêu thương và tôn trọng em”.Hai hàng lệ lăn dài trên má Tịnh Ngôn, đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy câu nói đó. Từ khi chấm dứt mối tình đầu đến nay, cô đã được nghe một vài lần nên nó đã trở nên quá quen thuộc, do đó cô không quá tin tưởng vào câu nói đó, nhưng lần này người nói câu nói đó không phải ai khác mà là Khổng Dịch Nhân.Tịnh Ngôn nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác lãng mạn và hạnh phúc, cô luôn tự hỏi, “Có được không? Lần này liệu có thành hiện thực không? Nếu là anh ấy thì chắc là được”.“Tịnh Ngôn?” Khổng Dịch Nhân ôm cô chặt hơn, Tịnh Ngôn mở mắt ra thì thấy Khổng Dịch Nhân đang nhìn mình, hai mắt đỏ rực như có lửa, trong đôi mắt ấy chỉ có một mình cô, nên Tịnh Ngôn cảm thấy yên tâm hơn, Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp, “Em hiểu!”.*******Tịnh Ngôn quen dậy sớm, trong khi mắt còn đang mơ màng cô chỉ nhìn thấy ánh sáng ban mai lọt vào căn phòng qua ô cửa sổ. Tịnh Ngôn cảm thấy mi mắt nặng trĩu, khó khăn lắm cô mới mở mắt ra được, nhớ lại giấc mơ ngọt ngào đêm qua, thần thái của Tịnh Ngôn vẫn còn hoảng hốt, trong khi mơ màng Tịnh Ngôn cảm thấy không gian xung quanh yên tĩnh.Tịnh Ngôn nằm trên giường vươn vai hít thở không khí trong lành của buổi sáng sớm, cô cảm thấy xương cốt mỏi nhừ, xoay người ngồi dậy thì thấy eo và lưng hơi đau. Khổng Dịch Nhân vuốt ve mái tóc và thủ thỉ vào tai cô, “Tịnh Ngôn, em ngủ chút nữa đi, hôm nay là thứ Bảy mà”.Lúc này, Tịnh Ngôn mới hoàn toàn tỉnh ngủ, cô mở to mắt nhìn thấy Khổng Dịch Nhân đang nằm ôm mình trong vòng tay, mắt nhắm hờ, miệng mỉm cười rất tươi

Tất cả những gì diễn ra vào hôm qua chợt hiện về trong đầu Tịnh Ngôn cùng với ánh nắng ban mai dịu dàng, Tịnh Ngôn không nói gì, chỉ biết cúi đầu, trán của cô chạm vào ngực Khổng Dịch Nhân, bỗng cô nghe thấy tiếng nói mơ màng của Dịch Nhân.“Gì cơ?” Tịnh Ngôn không nghe rõ nên đã hỏi lại, cô cảm thấy bàn tay ấm áp đang chạm vào eo và ôm chặt lấy cô, lúc này Tịnh Ngôn mới cảm nhận hết được sự ấm áp và mạnh mẽ của Dịch Nhân, Tịnh Ngôn thủ thỉ bên tai Dịch Nhân, “Dịch Nhân, em xin lỗi”.Tịnh Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Dịch Nhân, hai tay thu lại nhẹ nhàng đặt vào ngực ông. Sau trận mây mưa đêm qua, Tịnh Ngôn cảm thấy toàn thân nhức mỏi, dường như các bộ phận trên người không phải là của cô, Tịnh Ngôn tự nhủ, “Nếu làm lại lần nữa chắc mình chết mất!”.Giọng nói của Khổng Dịch Nhân cũng rất mệt mỏi nhưng vẫn ngời lên niềm hạnh phúc tột độ và đầy sức hấp dẫn, Khổng Dịch Nhân buông Tịnh Ngôn ra và nói, “Anh muốn đi tắm”.Tịnh Ngôn bỗng cảm thấy hơi lạnh khi rời khỏi vòng tay ấm áp của Dịch Nhân, phản ứng của cơ thể nhanh hơn sự phản ứng của ý thức, Tịnh Ngôn lập tức bị bao vây bởi cảm giác trống trải. Khi Dịch Nhân rời khỏi giường, dưới ánh nắng ban mai Tịnh Ngôn mới nhìn rõ cơ thể nam tính và đường nét trên khuôn mặt của Khổng Dịch Nhân, trong niềm hạnh phúc đang trào dâng, Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy thất vọng, cô tự trách mình, “Mình đúng là điên thật rồi”, Tịnh Ngôn nhìn lại cơ thể mình một lần rồi vùi đầu vào trong chăn.Tiếng bước chân của Dịch Nhân đi ra từ nhà tắm, ông tiến lại phía giường và lật chăn ra, “Em không thấy nóng sao?”.Trong chăn là khuôn mặt trắng như tuyết của Tịnh Ngôn, hai má ửng hồng, Dịch Nhân định đưa tay vuốt ve lên má cô, nhưng không hiểu sao những ngón tay mềm mại của Dịch Nhân lại vuốt ve vào lưng và eo của cô, Dịch Nhân bỗng rụt tay lại, “Không được, có thể Tịnh Ngôn sẽ không chịu nổi”, Khổng Dịch Nhân thu tay về và quay người đi ra ngoài.“Dịch Nhân…” Tịnh Ngôn khẽ gọi tên Khổng Dịch Nhân rồi vội giữ tay ông lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook