Chương 16: Dục vọng (2)
Nhân Hải Trung
30/05/2013
Bỗng nhiên một nhóm người mặc sắc phục từ đâu xuất hiện, giải tán đám đông, lớn tiếng quát, "Tránh ra, tránh ra, đây là cửa ra vào của tòa nhà, không được cản trở làm tắc nghẽn giao thông"."Tại sao đội tự quản khu phố lại xen vào chuyện này?""Đừng đẩy tôi." Đám phóng viên tức giận la lối làm ầm ĩ cả khu chung cư."Làm gì thế? Đừng động vào máy ảnh của tôi, hãy cẩn thận, tôi cảnh cáo anh.""Chụp đi, hãy chụp cho tôi hai kiểu, ngày mai được đăng lên báo tôi sẽ trở thành người nổi tiếng." Tiếng quát tháo của đội tự quản khu phố mỗi lúc một lớn."Chúng tôi đang phỏng vấn có được không?'"Cái gì? Như thế này gọi là phỏng vấn sao? Mọi người đến tập trung tại cửa ra vào nhà người ta, cản trở việc đi lại của người dân trong tòa nhà, như thế gọi là phỏng vấn ư? Mọi người hiểu như thế nào về xã hội văn minh? Nếu không hiểu thì về họp lại Nghị quyết Đại hội 17 đi."Đám đông dần dần giãn ra, lúc đó Tịnh Ngôn mới được hít thở không khí trong lành, cô cảm thấy ngứa họng và ho."Hoa tiểu thư, cô không sao chứ?" Âu Dương khó khăn lắm mới chen được vào bên cạnh Tịnh Ngôn, khuôn mặt của cô đầy mồ hôi, hai má đỏ bừng."Tôi, tôi ..." Tịnh Ngôn rất muốn trả lời Âu Dương, nhưng do quá sợ hãi và chưa hết run nên cô không thể trả lời Âu Dương một cách rõ ràng.*******Con đường trong tu viện rộng rãi vắng vẻ, thỉnh thoảng có một vài người đi bộ trên vỉa hè, hai bên ven đường là mặt hồ vắng lặng, màn đêm buông xuống phía xa bên ngoài tu viện là những tòa nhà cao tầng sáng đèn làm cho màn đêm trong tu viện trở nên lung linh huyền ảo.Mở cửa bước xuống xe, nữ Viện trưởng đã đứng trước cửa tòa nhà chờ sẵn với vẻ mặt tươi cười:"Ông Khổng, xin chào, lâu lắm rồi không gặp"."Lâu lắm rồi không gặp, Viện trưởng có khỏe không?" Khổng Dịch Nhân gật đầu đáp lại."Tôi vẫn khỏe, Thượng đế luôn mỉm cười với tôi.""Vâng" Khổng Dịch Nhân mỉm cười hỏi, "Tự Thanh và Phương Ngẫu khỏe không?""Họ cũng khỏe".Hai người đã đi đến cửa lớn của Tu đạo viện, trời tối đen, hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng có một vài nữ tu đi ngang qua với khuôn mặt hiền từ, nhìn thấy Viện trưởng và Khổng Dịch Nhân họ đều cung kính cúi đầu chào, bước chân nhẹ nhàng khoan thai.Hai người đi đến một căn phòng nhỏ ở góc bên trái tu viện, cánh cửa mở ra, một phụ nữ mặc quần áo tu sỹ xuất hiện trước mặt hai người, khi nhìn thấy Viện trưởng và Khổng Dịch Nhân, vị nữ tu sỹ nhẹ nhàng chào, "Viện trưởng", sau đó đưa mắt nhìn sang phía Khổng Dịch Nhân gật đầu nói, "Ông Khổng, tôi đang đợi ông".Căn phòng nằm bên bờ hồ, ánh đèn điện chiếu xuống mặt hồ phản chiếu lên tường tạo lên không gian lung linh huyền ảo. Trên mặt hồ có một cây cầu gỗ kéo dài từ bờ ra đến giữa hồ, càng làm tăng thêm vẻ đẹp lãng mạn cho khuôn viên tu viện. Mỗi lần đến tu viện, phong cảnh ở đây đều khiến mọi người khó quên, kiểu dáng kiến trúc của tu viện cũng rất độc đáo với những tòa nhà mang phong cách kiến trúc kết hợp giữa nền nghệ thuật phương Đông và phương Tây."Tự Thanh, bà có biết tại sao tôi đến đây không?"Tự Thanh đưa mắt nhìn Khổng Dịch Nhân, bà bình tĩnh đáp, "Tôi biết, hôm qua cha có gọi điện cho tôi thông báo, nếu không thì hôm nay tôi phải đi gặp mấy người bạn"."Xin lỗi vì đã làm phiền bà"."Đã đến lúc tôi phải báo đáp cho bà.""Xin đừng nói hai chữ báo đáp, mặc dù ông không còn yêu tôi, nhưng mọi người ai cũng có quyền được theo đuổi cuộc sống mà mình muốn, bản thỏa thuận đó nếu có thể giúp được hai người thì tôi rất vui.""Không, tôi vẫn rất yêu bà."Tự Thanh mỉm cười, "Tôi cũng mãi mãi yêu ông, đó mới là một tình yêu lớn lao chân chính".Khổng Dịch Nhân im lặng một vài phút và gật đầu nói, "Hãy tha thứ cho tôi, tôi đã yêu người khác rồi, tôi thật có lỗi""Như vậy cũng tốt, nếu như tôi có khả năng đoán biết trước được mọi thứ thì tôi có thể biết được rất nhiều bí mật và tri thức khác nhau, nếu như có phép màu thì tôi có thể dời non lấp bể, nhưng nếu không có tình yêu tức là tôi không có gì cả.""Nhưng tôi bắt đầu thấy lo lắng.""Tôi có thể biết điều gì khiến ông lo lắng không?"Khổng Dịch Nhân quay đầu nhìn xuống mặt hồ và nói, "Rất nhiều, tôi luôn cho rằng mình thường không chút ý đến rất nhiều thứ. Tuổi tác, thời gian không thể lấy lại được và nó mãi mãi mất đi".Tự Thanh thở dài và nói, "Thượng đế đã để thất lạc con người và cũng chính con người đã thất lạc Thượng đế"."Tự Thanh, có lẽ bà sẽ chê cười tôi?""Xin hãy gọi tôi là nữ tu sỹ Anna." Tự Thanh vịn tay vào vai Khổng Dịch Nhân và nói, "Tôi sẽ cầu Chúa cho ông, phó thác mọi khổ nạn cho đức Chúa toàn năng, lắng nghe sự dạy bảo của Người"."Cám ơn, những vấn đề khác tôi sẽ trực tiếp bàn với nhà họ Vệ.""Ông yên tâm, tôi biết phải làm thế nào mà." Tự Thanh gật đầu mỉm cười, "Sắp đến giờ ăn tối rồi, ông ở lại ăn cơm với chúng tôi chứ?"."Không, tôi sắp phải về New York rồi."Tự Thanh nhanh chóng tiễn Khổng Dịch Nhân ra cửa, lái xe đã chờ sẵn ở đó, đứng ở bên cạnh mở cửa xe cho Khổng Dịch Nhân."Tự Thanh", Khổng Dịch Nhân ngồi vào trong xe, dừng lại một lúc Khổng Dịch Nhân nói tiếp, "Nữ tu sỹ Anna, tôi đi đây!".Ánh sáng phản chiếu xuống mặt hồ hiện lên trong đôi mắt của Tự Thanh, bà mỉm cười và nói, "Chúa sẽ ban phước lành cho ông, tạm biệt".Chiếc xe chuyển bánh, người phụ nữ quay xuống nói, "Thưa ông, vừa rồi có một cuộc điện thoại từ trong nước gọi đến, ông không có ở nhà nên tôi nói họ đợi một chút"."Sao?" Khổng Dịch Nhân suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên hỏi lại."Họ vẫn đang đợi.""Hãy nối điện thoại với họ."Điện thoại được kết nối, giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ cung kính.Sau khi kết thúc điện thoại, viên trợ lý quay xuống nói, "Thưa ông, mọi thứ ở sân bay đã được chuẩn bị xong"."Tốt." Khổng Dịch Nhân ngòi phía sau đang nhìn ra ngoài, vẻ mặt nghiêm khắc không biểu lộ tình cảm, "Cậu về New York trước, nói với họ không ai được đi đâu cả".Bỗng nhiên cảm thấy trong xe hơi lạnh, viên trợ lý hạ giọng hỏi, "Thế còn ông?""Đến sân bay quốc tế gần đây, tôi có việc quan trọng."*******Trong quán cà phê, không gian rất yên tĩnh, chỉ có một vài người khách đang ngồi uống cà phê và nói chuyện phiếm. Hôm nay trời rất lạnh nhưng khuôn mặt của Uy Liêm vẫn ướt đầm mồ hôi. Uy Liêm nhìn xung quanh quán không thấy Tịnh Ngôn liền nói với nhân viên lễ tân, "Tôi muốn tìm một cô gái". Trong khi nhân viên lễ tân chưa kịp trả lời thì bỗng có tiếng của Âu Dương từ phía cầu thang, "Uy Liêm?"."Âu Dương", Uy Liêm tiến lại gần phúa Âu Dương và hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"."Hoa Tịnh Ngôn đang ở trên tầng hai." Âu Dương dẫn Uy Liêm lên lầu, trên tầng hai rất vắng khách, chỉ có hai mẹ con một người khách đang ngồi ở góc đối diện, cô con gái nhỏ đang nằm ngủ trên ghế, người mẹ trẻ rất xinh đang ngồi đọc tạp chí, khi thấy có tiếng bước chân vào phòng, cô ta liền nhìn ra cửa, sau đó tiếp tục lật trang tạp chí để đọc.Không có thời gian quan tâm đến người khác, Uy Liêm đi về phía chổ Tịnh Ngôn ngồi, khuôn mặt của Tịnh Ngôn trắng nhợt, thần thái mệt mỏi.Đã quen với Tịnh Ngôn nhiều năm, Uy Liêm thấy cô luôn là người bình tĩnh, tự tin, khi chia tay với Chu Thừa Khải, Tịnh Ngôn đã mời Uy Liêm đi uống rượu tâm sư. Nhưng lần này, mặc dù cô không biểu lộ ra mặt, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch, ánh mắt thất thần của Tịnh Ngôn có thể thấy cô đang rất buồn phiền và lo lắng."Xảy ra chuyện gì vậy?" Uy Liêm kéo Âu Dương ngồi xuống, nhìn Tịnh Ngôn và hỏi."Uy Liêm", Tịnh Ngôn ngẩng đầu lên mỉm cười và hỏi, "Sao cậu vẫn còn ở trong nước?"."Tôi..." Uy Liêm đưa mắt nhìn Âu Dương đang ngồi bên cạnh, anh không trả lời Tịnh Ngôn mà hỏi tiếp, "Tịnh Ngôn, tình hình của cậu lúc này rất căng thẳng đúng không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?".Tịnh Ngôn mỉm cười một cách đau khổ, "Cậu không lên mạng đọc tin tức sao? Tôi cứ nghĩ là cả thế giới đều biết rồi chứ"."Lên mạng?" Uy Liêm tỏ vẻ không hiểu, "Hôm qua tôi mới trở về từ Nhật Bản, xuống sân bay đã rất khuya rồi và luôn bận rộn cho tới lúc này"."Vậy sao?" Tịnh Ngôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Uy Liêm vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Tịnh Ngôn. Từ đầu đến giờ Âu Dương luôn im lặng ngồi bên cạnh Uy Liêm, lúc này cô mới lên tiếng, "Uy Liêm, vừa rồi có rất nhiều phóng viên đã tập trung ở cửa chung cư để phỏng vấn Tịnh Ngôn"."Phỏng vấn?", Uy Liêm thấy kỳ lạ nên hỏi lại, "Phỏng vấn chuyện gì chứ?""Đó là..."Âu Dương không biết bắt đầu thế nào, cô chau mày nhìn Tịnh Ngôn"Phỏng vấn để hỏi tôi tại sao vừa mới chia tay với Chu Thừa Khải đã đến với Khổng Dịch Nhân, tại sao tôi thích lấy một người giàu có?" Tịnh Ngôn quay lại và nói rất thản nhiên.Mặc dù, Tịnh Ngôn đã nhiều lần thông báo tin giật gân cho Uy Liêm, nhưng so với những lần trước thông tin lần này còn bất ngờ hơn, "Khổng Dịch Nhân, chẳng phải ông ta là ... của Chu Thừa Khải hay sao?""Chính là ông ta." Tịnh Ngôn khẳng định.Uy Liêm bỗng nhiên lặng ngắt không nói lời nào.Một lúc sau có tiếng bước chân đi lên cầu thang, người đàn ông mặc bộ quần áo đen đi qua bàn của Tịnh Ngôn đến chổ hai mẹ con ở góc đối diện và hỏi, "Bảo Anh lại ngủ rồi à? Cô có ăn bánh không?">"Cám ơn, tôi không ăn." Cô gái trả lời dứt khoát, dường như người đàn ông này đã quen với việc bị cô gái từ chối, ông ta quay sang hỏi Tịnh Ngôn, "Cô ăn bánh không, vừa nướng xong đấy?".Đúng là bánh vừa mới nướng xong vẫn còn nóng, hương thơm tỏa ra ngây ngất, khiến người khác khó từ chối, Tịnh Ngôn quay người sang cầm tấm bánh từ tay người đàn ông và không quên cảm ơn ông ta, Thực ra cả ngày cô chưa ăn gì, những thứ gì trong bụng đã bị nôn ra hết, cô cảm thấy cổ họng khô rát, nhìn dáng vẻ đau khổ của Tịnh Ngôn khiến mọi người lo lắng.Âu Dương giơ tay ra đỡ lấy người Tịnh Ngôn và nói, "Tịnh Ngôn, hay là câu đến bệnh viện khám bệnh xem thế nào?".Tịnh Ngôn trả lời, "Cám ơn, tôi nghỉ một lát sẽ khỏe thôi, không cần đến bệnh viện đâu".Âu Dương rất lo lắng, khuôn mặt tròn trịa và trắng hồng của cô lúc bày cũng đượm vẻ lo âu. Tịnh Ngôn cảm động nhìn Uy Liêm và hỏi, "Uy Liêm, cậu và Âu Dương đã ở bên nhau rồi đúng không? Rất tốt, chỉ cần nhìn cũng biết hai người đang rất hạnh phúc"."Tịnh Ngôn." Mặc dù rất lo lắng cho sức khỏe của Tịnh Ngôn, nhưng Uy Liêm cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, anh chau mày hỏi Tịnh Ngôn. "Hai người ở bên nhau rất lâu rồi, lẽ nào câu...".Tịnh Ngôn chưa kịp trả lời thì cô bé Bảo Anh bỗng gọi mẹ, "Mẹ..."."Bảo Anh, con không ngủ nữa à? Chúng ta đi thôi." Người mẹ đứng dậy bế cô con gái.Mọi người nói chuyện rất to nên đã đánh thức cô bé, Tịnh Ngôn cảm thấy hơi ngại.Cô bé ngồi dậy gật đầu và giơ tay ra ôm lấy người mẹ, hai mẹ con đều cười rất tươi, Tịnh Ngôn thấy hai mẹ con họ thật hạnh phúc."Tịnh Ngôn!""Hoa tiểu thư?"Giọng nói của Âu Dương và Uy Liêm khiến Tịnh Ngôn giật mình bừng tỉnh, Tịnh Ngôn cảm thấy hai má hơi lạnh, cô đưa tay lên vuốt mặt, mồ hôi ướt đẫm hai tay.*******"Tịnh Ngôn...", không dám suy diễn lung tung, nhưng cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến Uy Liêm không thể không hỏi Tịnh Ngôn.Khi hai mẹ con người khách xuống đến chân cầu thang, Tịnh Ngôn mới hỏi Uy Liêm và Âu Dương, "Gì cơ?"."Tịnh Ngôn, có phải cậu định...?" Giọng Uy Liêm có vẻ ngập ngừng.Im lặng suy nghĩ một lúc, Tịnh Ngôn mới lên tiếng, "Uy Liêm, Âu Dương, tôi có việc phải làm, tôi đi trước nhé".Âu Dương không hiểu tại sao Tịnh Ngôn bỗng nhiên muốn bỏ đi trước, cô vội vàng hỏi, "Tịnh Ngôn, cô muốn đi đâu?'.Tịnh Ngôn cố gắng đứng dậy, quay sang hỏi một người đàn ông ngồi ở bên cạnh, "Xin hỏi gần đây có bệnh viện nào không?"Uy Liên dường như đoán được ý định của Tịnh Ngôn liền hỏi, "Cậu đi một mình ư?"."Hay là chúng tôi đưa cô đi?" Âu Dương cũng lên tiếng."Tôi xuống lấy xe." Tịnh Ngôn chưa kịp trả lời thì Uy Liêm đã nhanh chóng xuống lấy xe. Một lúc sau, Uy Liêm và Âu Dương đã đưa Tịnh Ngôn đến bệnh viện.Năm mới nên trên bàn của bác sỹ có một lọ hoa thủy tiên màu trắng hương thơm lan tỏa khắp căn phòng. Bác sỹ cầm lấy phiếu kết quả xét nghiệm và nói, "Dương tính"."Gì cơ?"Khi nhìn thấy cụm từ "chưa kết hôn" ghi trên phiếu khám bệnh, vị bác sỹ ngẩng đầu nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt lạnh lùng và nói, "Cô có cần giúp gì không?""Cho tôi xin lại phiếu khám bệnh." Tịnh Ngôn bình tĩnh nói.Tịnh Ngôn cầm lấy phiếu khám bệnh, đọc kỹ lại một lần, sau đó gấp lại cẩn thận cho vào túi và đi ra khỏi phòng khám.Uy Liêm và Âu Dương đang chờ ở ngoài rất nóng ruột, Uy Liêm hỏi, "Âu Dương, em gặp Tịnh Ngôn ở đâu?"."Hôm đó em và Tiểu Phùng cùng một vài người nữa rủ nhau đi dạo phố, khi xe của chúng em đi ngang qua khu nhà chung cư của Tịnh Ngôn, có rất nhiều người tụ tập ở cổng, Tiểu Lý và Tiểu Phùng xuống xem mới biết rất nhiều phóng viên đang đứng ở đó để phỏng vấn Tịnh Ngôn".Mặc dù Âu Dương chỉ kể sơ qua nhưng cũng đủ để Uy Liêm tưởng tượng ra cảnh hỗn loạn lúc đó. "Chính em là người đưa Tịnh Ngôn thoát ra khỏi đám đông đó ư?", giọng của Uy Liêm có vẻ ngạc nhiên."Không." Âu Dương vội vàng giải thích, "Em nói với đồng nghiệp gọi đội tự quản của khu phố đến"."Đội tự quản?" Uy Liêm không nắm rõ các quy định về trật tự trị an trong nước, sau khi suy nghĩ một vài phút, anh ta mỉm cười, vỗ vai Âu Dương và nói, "Em giỏi quá!".Âu Dương vốn không quen thân mật với người khác ở những nơi công cộng nên rất xấu hổ, cô đang định nói thì cánh cửa mở ra, Tịnh Ngôn lặng lẽ bước vào.Tịnh Ngôn muốn hỏi điều gì đó nhưng bị Âu Dương ngăn lại, "Hãy ngồi xuống trước đã".Bình nước nóng được đặt ở một góc, mặc dù nước trong bình còn rất ít nhưng cũng đủ cho ba người uống, Tịnh Ngôn, Âu Dương và Uy Liêm mỗi người cầm một cốc nước nóng, cả ba người đều cảm thấy ấm bụng, Tịnh Ngôn thở dài."Tịnh Ngôn, sao rồi?". Tạp chí Bát quái đúng là không tốt, vấn đề rất nghiêm trọng, không hỏi không được.Sau khi suy nghĩ kỹ, Tịnh Ngôn gật đầu nói với Uy Liêm, "Xin mọi người hãy giúp tôi giữ kín bí mật này, cảm ơn". Đến lúc này Âu Dương mới biết được nguyên nhân câu chuyện xảy ra với Tịnh Ngôn."Câu định thế nào?" Uy Liêm bình tĩnh hỏi."Sang năm, tôi đã hai mới chín tuổi rồi.""Gì cơ?" Uy Liêm không nghe rõ câu trả lời của Tịnh Ngôn nên đã hỏi lại."Trước đây tôi luôn đón Tết một mình, nhưng mấy năm qua tôi mới phát hiện ra rằng đón năm mới một mình rất buồn và cô đơn. Từ nay về sau, tôi không muốn đón năm mới một mình nữa."Là phụ nữ với nhau nên Âu Dương hiểu nỗi lòng của Tịnh Ngôn, cô nói với Tịnh Ngôn, "Nhưng như vậy sẽ rất vất vả đấy"."Có được có mất mới gọi là cuộc sống." Tịnh Ngôn đã xác định rõ về tinh thần, cô mỉm cười nói với Âu Dương."Tiếp theo cậu sẽ làm gì?", quá bất ngờ và xúc động trước chuyện tình cảm của Tịnh Ngôn nên Uy Liêm cảm thấy đầu óc quay cuồng."Tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi một thời gian." Chỉ khi nào đăng tải những tin tức nóng hổi, độc giả mới quan tâm đến Tạp chí Bát quái, chỉ cần chờ đợi một thời gian cho chuyện này lắng xuống, mọi việc lại đâu vào đấy."Lẽ nào cậu không báo tin này cho ông ấy?"Trước khi đội tự quản khu phố đến, Âu Dương đã kịp mua tờ báo đọc lướt qua một lần, nên đã nắm được cốt lõi của câu chuyện, sau khi nghe Tịnh Ngôn nói xong, Âu Dương đã động viên an ủi Tịnh Ngôn, giọng của cô hơi nhỏ nhưng rất rõ ràng, "Tịnh Ngôn, nếu cô không ngại thì hãy đến ở nhà tôi"."Gì cơ?" Đâu óc Uy Liêm đang rối bời nên không hiểu Tịnh Ngôn và Âu Dương đang nói gì với nhau.Tịnh Ngôn cảm thấy lòng ấm áp hơn, chưa kịp trả lời Âu Dương thì có tiếng người ồn ào ở phía cửa bệnh viện. Âu Dương đứng dậy nhìn ra phía cửa, bỗng cô vội vàng quay người lại nói nhỏ với Tịnh Ngôn, "làm thế nào bây giờ? Có rất nhiều phóng viên đang tới đây".Mặc dù trời đã nhá nhem tối, nhưng cổng bệnh viện vẫn đông người hơn mọi khi, bảo vệ bệnh viện đang cố gắng ngăn cản mọi người không cho vào bệnh viện, nhưng do lực lượng bảo vệ của bệnh viện quá mỏng không đủ sức giải tán đám đông."Làm thế nào bây giờ?""Để tôi xem có cửa nào khác không?" Uy Liêm đứng dậy, "Tịnh Ngôn, Âu Dương, chúng ta rời khỏi đây rồi tính sau".Tịnh Ngôn nhìn xung quanh một lượt, những người khác đều chạy ra xem đám đông ở ngoài cổng bênh viện, bàn uống nước trong bệnh viện không có người, không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo.Chính vì sự kiện này, các phóng viên luôn chú ý đến mọi động thái của Tịnh Ngôn, lần nào họ cũng xuất hiện đúng lúc. Tịnh Ngôn không ngờ chỉ là một tờ tạp chí bình thường nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy. Đến lúc này, Tịnh Ngôn có thể khẳng định mình bị các phóng viên theo dõi. Vấn đề trước mắt là phải xác định xem ai là người đứng sau thao túng chỉ đạo việc này?Tịnh Ngôn?", thấy Tịnh Ngôn không đi theo, Uy Liêm liền gọi và kéo tay cô.Mọi người có mặt trong phòng bệnh viện thấy tò mò đều chạy ra cổng xem, khi Tịnh Ngôn vừa đứng dậy chuẩn bị đi ra cửa sau thì bỗng có hai người thanh niên vội vàng chạy vào, nhìn thấy Tịnh Ngôn, hai người đàn ông thở phào và nói, "Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã tìm được cô rồi".Mặc dù Tịnh Ngôn thấy hai người thanh niên này rất quen nhưng không sao nhớ ra tên của họ, Tịnh Ngôn chau mày suy nghĩ một lúc, chỉ tay vào một cậu thanh niên và nói, "Anh ... có phải là Ken không?".Lần trước Tịnh Ngôn đã gặp hai người này đi cùng với Khổng Hy Âm đến tìm cô, Tịnh Ngôn cảnh giác lùi về phía sau một bước và hỏi, "Các anh đang tìm tôi ư?".Uy Liêm bước lên phía trước ngăn hai người thanh niên lại và hỏi, "Hai anh, có chuyện gì không?"."Hoa tiểu thư, chúng tôi đến để đưa cô đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.