Chương 10: Tạm biệt (3)
Nhân Hải Trung
30/05/2013
Một quán cà phê nhỏ nằm ở góc phía tây thành phố, được thiết kế rất độc đáo với các bộ cửa gỗ màu nâu, khi mở cửa bước vào trong phòng khách sẽ ngửi thấy hương vị rất thơm ngon của cà phê.Không gian chìm trong tiếng nhạc Jazz du dương êm ái, vừa mới qua bữa trưa nên trong quán chỉ có một vài khách ngồi uống cà phê và đọc báo, quả là một nơi yên tĩnh.Chủ quán mặc bộ quần áo màu đen không biết từ đâu đi ra, nhìn thấy Tịnh Ngôn, ông ta không chào mà chỉ gật đầu với cô.Động tác đầu tiên của ông ta là nhìn ra bầu trời trong xanh phía trước cửa, sau đó cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay.“Không phải xem đồng hồ đâu, bây giờ vẫn đang là buổi chiều.” Tịnh Ngôn lên tiếng, giọng nói rất quen thuộc.“Tại sao cô đến đây vào giờ này?”Tịnh Ngôn thường đến quán cà phê này vào lúc sang sớm hoặc đêm khuya, phần lớn là uống một ly cà phê và ăn điểm tâm sau đó đi luôn, thậm chí có những lúc cô chưa kịp uống hết ly cà phê đã phải đi ngay,Tịnh Ngôn là con người của công việc nên chủ quán tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Tịnh Ngôn xuất hiện vào giờ này.“Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được chưa?”Khổng Hy Âm không thể chờ đợi thêm được nữa liền nói xen vàoKhi nhìn thấy cô gái và hai tên vệ sỹ đi cùng Tịnh Ngôn, chủ quán tỏ vẻ không hiểu.“Chúng ta lên lầu thôi!”, Tịnh Ngôn hỏi chủ quán, “Trên lầu có người không?”“Không có.” Chủ quán vừa nói vừa lắc đầu, tuy nhiên ông ta vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với Tịnh Ngôn.Khổng Hy Âm nói với hai tên vệ sĩ, “Ken, hai cậu xuống dưới lầu chờ tôi”, nói xong Khổng Hy Âm đi lên lầu trước.Hai người ngồi trên bộ sofa màu xanh đen,Tịnh Ngôn lên tiếng trước, “Cô Khổng, hôm nay cô tìm tôi có điều gì chỉ giáo?”Khổng Hy Âm nhìn thẳng vào mắt Tịnh Ngôn, cô ta cho tay vào túi xách lấy ra một vật, đặt xuống bàn và nói, “Tịnh Ngôn, tôi muốn cô giải thích về cái này”.Tịnh Ngôn cúi xuống nhìn, lại là bức ảnh quen thuộc đăng trên tạp chí Bát quái. Tịnh Ngôn không muốn giải thích về chuyện này, cô cố gắng kiềm chế lòng mình và nói, “Có chuyện gì cần phải giải thích đâu?”“Hoa Tịnh Ngôn, mặc dù tôi không biết cô có đặc điểm gì mà hấp dẫn đàn ông đến thế, nhưng tôi cảnh cáo cô, đây là bố tôi,cô đừng nằm mơ!”.Mặc dù đã xem đi xem lại tấm ảnh nhiều lần, nhưng khi đứng trước mặt Tịnh Ngôn và tấm ảnh, Khổng Hy Âm vẫn không thể kiềm chế được, cô ta nói rất gay gắt.“Xin lỗi cô Khổng, cô nói gì tôi không hiểu.”Tịnh Ngôn nói một cách thản nhiên.“Cô không hiểu thật ư? Sau khi Chu Thừa Khải kết hôn, cô cùng với ông chủ của mình tham dự tiệc rượu, tiếp đó cùng ăn cơm tối với một người con trai khác,Hoa Tịnh Ngôn tôi không thể tưởng tượng nổi cô là người thế nào,bây giờ cô lại cùng với bố tôi…”“Cô Khổng, xin hãy chú ý đến cách ăn nói của mình, tôi có thể thông cảm vì cô không hiểu được sự giao lưu bình thường giữa hai người khác giới, nhưng cô đừng lấy lý do đó để sỉ nhục người khác, bao gồm cả bố của cô”, thấy Khổng Hy Âm nói khó nghe,Tịnh Ngôn liền lên tiếng.“Sỉ nhục ư?” Khổng Hy Âm tỏ vẻ nghi ngờ, cô cao giọng nói, ‘Lẽ nào tôi đổ oan cho cô?Tôi không biết cô đã quyến rũ bố tôi như thế nào, cũng không cần biết cô có âm mưu gì, tôi muốn nói với cô rằng, ông ấy là bố tôi,cô đừng có nằm mơ !”“Thế còn Chu Thừa Khải thì sao?”Thấy Tịnh Ngôn bất ngờ hỏi về chồng mình, bộ dạng tức giậnn của Khổng Hy Âm bỗng trùng xuống, cô lấy lại tinh thần và lập tức thu người lại, “Cô hỏi Chu Thừa Khải làm gì?”Nhìn bộ dạng của Khổng Hy Âm,Tịnh Ngôn cảm thấy cô ta giống như một con vật đang cố gắng bảo vệ thức ăn của mình,long lá dựng đứng lên,Tịnh Ngôn vừa tức vừa thấy buồn cười, “Tấm ảnh đó là do Khổng tiên sinh đưa cho cô xem có phải không?”“Không phải,cha tôi chưa biết.”Khổng Hy Âm nói với giọng rất đanh.Tịnh Ngôn thở dài một tiếng, tại sao ông ấy chưa biết chuyện này, mọi người đều biết chuyện giữa cô và Khổng Dịch Nhân, người nào gặp cô cũng hỏi, “Khổng tiên sinh khỏe không?”.Thực ra, sự việc này diễn ra lâu rồi, không biết kẻ tội đồ nào đã báo tin này cho Khổng Hy Âm, khiến cô ta đột nhiên cảnh cáo mình.“ Cô Khổng, tại sao cô lại cho rằng người trong ảnh là tôi?”.Tịnh Ngôn muốn kết thúc cuộc nói chuyện vô bổ này.Khổng Hy Âm dương dương tự đắc nói “Cô cho rằng không chụp được mặt cô là không có chuyện gì ư? Nói cho cô biết, không chỉ có tấm ảnh đó đâu,đây cô xem có phải là cô không,tôi thì tôi nhìn thấy rất rõ”.Vẫn còn tấm ảnh khác sao? Tịnh Ngôn dự định chào tạm biệt Khổng Hy Âm, nhưng khi thấy cô ta giơ tấm ảnh khác ra, Tịnh Ngôn nhắm mắt lại.“Sao? Cô sợ rồi ư? Nếu như tấm ảnh này được đăng lên báo thì liệu cô còn sống yên ổn được không?” Thấy bộ dạng do dự của Tịnh Ngôn, trong lòng Khổng Hy Âm cảm thấy đắc ý, cô định nói tiếp thì bỗng có tiếng bước chân từ phía cầu thang, Khổng Hy Âm và Tịnh Ngôn quay đầu nhìn thì thấy bóng dáng quen thuộc khiến hai người vô cùng ngạc nhiên.Khổng Dịch Nhân vắt chiếc áo khoác đen trên tay, vẻ mặt của ông dạn dày sương gió, “Hy Âm, con lại đây”, mặc dù nói với con gái nhưng ánh mắt của ông vẫn hướng về phía Tịnh Ngôn.“Bố!” Khổng Hy Âm vô cùng ngạc nhiên, cô đứng bật dậy khỏi sofa, khẽ hỏi, “Tại sao bố lại quay về?”.“Hy Âm, bác của con đang chờ con ở dưới lầu, con hãy về khách sạn trước đi.”“Con không về đâu.” Khi thấy bố muốn mình về trước, Khổng Hy Âm nói rất kiên quyết, “Bố, con không muốn bố ở lại đây một mình với Tịnh Ngôn, nếu về thì bố con mình cùng về”.Tịnh Ngôn cũng rất bất ngờ về sự có mặt của Khổng Dịch Nhân, sau khi lấy lại tinh thần, Tịnh Ngôn đứng bật dậy và nói, “Vậy thì tôi sẽ về trước”.“Tịnh Ngôn, cô chờ cho một chút.” Khổng Dịch Nhân đưa tay ra ngăn Tịnh Ngôn lại và trấn an Khổng Hy Âm, “Hy Âm, tấm ảnh đó chỉ là hiểu lầm thôi”.Tịnh Ngôn cảm thấy không khí ngột ngạt, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ và im lặng không nói gì. Bên tai cô, giọng nói trầm ấm của Khổng Dịch Nhân vẫn nhẹ nhàng cất lên, sự xuất hiện của ông khiến không khí ở tầng hai trở nên ngột ngạt hơn, ông nói, “Tuy nhiên, cha thực sự rất có cảm tình với Hoa Tịnh Ngôn, hy vọng có thể theo đuổi được cô ấy. Hy Âm, con còn điều gì muốn nói nữa không?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.