Bổn Tọa Vì Nam Chính Lo Nát Tâm
Chương 14: Kết: Thiên đạo luôn có luân hồi, trời xanh chẳng tha cho ai
Đồng Hạo
07/12/2020
Giờ thì hay rồi, trọn gian phòng bị hủy hết, bổn tọa ngay đến cả chỗ ở cũng mất, đành ra ngoài chạy tới hậu viện cho cá chép ăn chứ làm gì
giờ.
Bổn tọa vừa thả bánh màn thầu làm mồi cho cá vừa nghĩ phải đối mặt với nhân vật chính thế nào, đến nửa cái bánh màn thầu rồi bổn tọa mới chợt nhận ra, ta đang cho cái gì ăn vậy?
Cá chép đỏ.
…Vậy trước đó ăn cái gì?
Bổn tọa tìm một tên cấp dưới hỏi: “Ừm con cá đó, Đông Phương Khanh Ngạn hôm nay có động vào ao cá của bổn tọa không?”
Cấp dưới đáp: Đông Phương Khanh Ngạn sáng sớm nay mua hai con cá nói là để ngài bồi bổ thân thể, sợ ngài về trễ thì sẽ không con tươi nữa, nuôi nửa ngày trong ao cá này.”
“…Biết rồi, ngươi đi đi.”
Bổn tọa đuổi cấp dưới đi, nghệt ra tự kiểm điểm ngồi bên cạnh ao cá sám hối.
“Thì ra Đông Phương Khanh Ngạn không ăn tươi cá chép đỏ của ta?”
Thả một miếng bánh màn thầu vào trong nước làm mồi cho cá.
“Ngược lại hắn còn làm canh cá cho ta.”
Lại thả một miếng bánh màn thầu làm mồi cho cá.
“Nghĩ kỹ ra thì, hắn cũng tốt lắm chứ.”
Vứt thêm một miếng bánh màn thầu xuống nước.
“Hình như từ nhỏ tới lớn chưa từng có ai đổi xử tốt với ta đến thế.”
Hơn nữa… Ấy, sao cá lại lật người phơi bụng rồi?
Bổn tọa thở dài, “Tiểu Hồng à, đừng có ăn nhiều quá, sẽ bị giết đấy.”
Bổn tọa thả mảnh vụn màn thầu vương vãi đầy đất, đứng dậy đi tìm nhân vật chính. Hỏi thăm ra mới biết, tên ngốc này quên lưu hồ sơ, bổn tọa một đường tìm về thôn tân thủ, bình thản nhìn LV6 trên đỉnh đầu nhân vật chính…
“Cố Hoàn!”
Nhân vật chính nhào vào lòng bổn tọa đầy tủi thân, “Ngươi vậy mà còn đối với ta, hu hu hu…”
Bổn tọa thản nhiên nói: “Khanh Ngạn, ta nghĩ cả đêm rồi, đột nhiên thông suốt, nếu ngươi đã không muốn thăng cấp, ta hà tất phải cưỡng ép ngươi, kỳ thực hôm nay như vậy cũng không sao.”
Nhân vật chính sửng sốt một chút, mừng rỡ vô vàn, “Ngươi rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi!”
“Đúng vậy.”
Bổn tọa gật đầu nói, “Dù sao bây giờ ngươi chỉ mới cấp 6.”
Σ( °△°|||)︴”Ý này là…?”
“Không sai.” Bổn tọa khoan thai bước đến gần nhân vật chính, nụ cười dần dần phóng đại, “Đông Phương Khanh Ngạn, thiên đạo luôn có luân hồi, trời xanh chẳng tha cho ai.”
“…Này, Cố Hoàn ngươi định làm gì!… Thả ra!… Dừng tay…”
Mấy tháng sau, trung thu, phủ quốc sư.
Bổn tọa cắt nửa khối bánh trung thu đặt vào miệng nói: “Cố Hoàn tam cố, Đông Phương Khanh Ngạn khuynh thành nhan.”
Tên ngốc cũng giả bộ cái dáng vẻ văn hào, chậm rãi tiếp lời: “Động đình thải cúc, loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn.”
“Động đình thải… khụ khụ…”
Bổn tọa hoàn toàn tuyệt vọng với nhân vật chính rồi.
Gì cơ? Ngươi hỏi giữa đó đã xảy ra chuyện gì á?
Phật viết “bất khả thuyết”, bất khả thuyết.
–
HOÀN
Bổn tọa vừa thả bánh màn thầu làm mồi cho cá vừa nghĩ phải đối mặt với nhân vật chính thế nào, đến nửa cái bánh màn thầu rồi bổn tọa mới chợt nhận ra, ta đang cho cái gì ăn vậy?
Cá chép đỏ.
…Vậy trước đó ăn cái gì?
Bổn tọa tìm một tên cấp dưới hỏi: “Ừm con cá đó, Đông Phương Khanh Ngạn hôm nay có động vào ao cá của bổn tọa không?”
Cấp dưới đáp: Đông Phương Khanh Ngạn sáng sớm nay mua hai con cá nói là để ngài bồi bổ thân thể, sợ ngài về trễ thì sẽ không con tươi nữa, nuôi nửa ngày trong ao cá này.”
“…Biết rồi, ngươi đi đi.”
Bổn tọa đuổi cấp dưới đi, nghệt ra tự kiểm điểm ngồi bên cạnh ao cá sám hối.
“Thì ra Đông Phương Khanh Ngạn không ăn tươi cá chép đỏ của ta?”
Thả một miếng bánh màn thầu vào trong nước làm mồi cho cá.
“Ngược lại hắn còn làm canh cá cho ta.”
Lại thả một miếng bánh màn thầu làm mồi cho cá.
“Nghĩ kỹ ra thì, hắn cũng tốt lắm chứ.”
Vứt thêm một miếng bánh màn thầu xuống nước.
“Hình như từ nhỏ tới lớn chưa từng có ai đổi xử tốt với ta đến thế.”
Hơn nữa… Ấy, sao cá lại lật người phơi bụng rồi?
Bổn tọa thở dài, “Tiểu Hồng à, đừng có ăn nhiều quá, sẽ bị giết đấy.”
Bổn tọa thả mảnh vụn màn thầu vương vãi đầy đất, đứng dậy đi tìm nhân vật chính. Hỏi thăm ra mới biết, tên ngốc này quên lưu hồ sơ, bổn tọa một đường tìm về thôn tân thủ, bình thản nhìn LV6 trên đỉnh đầu nhân vật chính…
“Cố Hoàn!”
Nhân vật chính nhào vào lòng bổn tọa đầy tủi thân, “Ngươi vậy mà còn đối với ta, hu hu hu…”
Bổn tọa thản nhiên nói: “Khanh Ngạn, ta nghĩ cả đêm rồi, đột nhiên thông suốt, nếu ngươi đã không muốn thăng cấp, ta hà tất phải cưỡng ép ngươi, kỳ thực hôm nay như vậy cũng không sao.”
Nhân vật chính sửng sốt một chút, mừng rỡ vô vàn, “Ngươi rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi!”
“Đúng vậy.”
Bổn tọa gật đầu nói, “Dù sao bây giờ ngươi chỉ mới cấp 6.”
Σ( °△°|||)︴”Ý này là…?”
“Không sai.” Bổn tọa khoan thai bước đến gần nhân vật chính, nụ cười dần dần phóng đại, “Đông Phương Khanh Ngạn, thiên đạo luôn có luân hồi, trời xanh chẳng tha cho ai.”
“…Này, Cố Hoàn ngươi định làm gì!… Thả ra!… Dừng tay…”
Mấy tháng sau, trung thu, phủ quốc sư.
Bổn tọa cắt nửa khối bánh trung thu đặt vào miệng nói: “Cố Hoàn tam cố, Đông Phương Khanh Ngạn khuynh thành nhan.”
Tên ngốc cũng giả bộ cái dáng vẻ văn hào, chậm rãi tiếp lời: “Động đình thải cúc, loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn.”
“Động đình thải… khụ khụ…”
Bổn tọa hoàn toàn tuyệt vọng với nhân vật chính rồi.
Gì cơ? Ngươi hỏi giữa đó đã xảy ra chuyện gì á?
Phật viết “bất khả thuyết”, bất khả thuyết.
–
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.