Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng
Chương 8
Minh Hiểu Khê
18/05/2013
Bên phải là sân khấu giới thiệu quảng cáo sản phẩm kem dưỡng da, bối cảnh trang trí toàn màu da cam, người dẫn chương trình đang phát cho khán giả phía dưới sân khấu những gói sản phẩm nho nhỏ dùng thử. Đằng sau cánh gà, Khả Hân và Doãn Hạ Mạt đứng đợi, chờ giới thiệu lên biểu diễn.
Khả Hân lo lắng nhìn sân khấu phía bên kia, “Cậu nhìn các bạn ấy… ăn mặc, trang điểm đẹp quá…”
Hạ Mạt nhìn theo.
Cách độ mười mét, đầu bên phải chiếc cầu vồng thủy tinh kia, sân khấu quảng cáo sản phẩm dầu gội dưỡng tóc trang trí toàn màu hồng.
Phan Nam và Đới Tây, Ngụy Nhân cũng đang đứng đợi ở đó.
Đới Tây và Ngụy Nhân đều trang điểm rất đẹp. Đới Tây mặc chiếc váy rất ngắn, bộ ngực đầy đặn hơi lộ ra trông rất hấp dẫn. Nhưng Phan Nam mới thật sự gây sự chú ý nhất. Phan Nam mặc chiếc áo phông màu đen, quần bò màu xanh đậm cắt rách tua rua ở một vài chỗ. Tay, cổ, eo đều đeo trang sức lấp lánh. Dáng cô ấy vốn đã rất giống con trai, mặc bộ quần áo kết hợp với những đồ trang sức càng tăng thêm vẻ đẹp trung tính mạnh mẽ khiến người ta khó lòng rời mắt. Hình như linh cảm thấy Hạ Mạt đang nhìn mình, Phan Namquay đầu, từ đằng xa vẫy tay với cô như muốn nhắn nhủ hãy cố gắng nhé!
Hạ Mạt cũng mỉm cười vẫy tay lại, cô nhớ lại những lời Phan Nam nói hôm phân nhóm.
“Mình có thể yêu cầu cùng tổ với chỉ mình cậu”, Phan Nam dựa lưng vào lan can phòng tập, nhìn chăm chăm vào Hạ Mạt, “Nếu mình nhất quyết từ chối không cùng nhóm với bọn Đới Tây, tin chắc Thái Ni cũng không có cách gì ép được mình”.
“Cảm ơn”, Hạ Mạt đưa khăn lên lau mồ hôi trên trán, “Chỉ có điều, chẳng có ai giúp đỡ mình mãi được, rốt cuộc thì mình cũng cần phải biết mình có khả năng đứng trên sân khấu được hay không. A Nam này, lên sân khấu cậu phải phát huy hết thực lực của mình nhé, cậu tuyệt lắm đấy”.
“Không, chỉ cần cậu có thể hát được, cậu mới là…”
“Nhưng, mình sợ mình không hát nổi”, Hạ Mạt thở dài. Trước mặt Phan Nam, cô không cần phải giấu giếm. Hễ những lúc cần phải hát trước mặt nhiều người, cô đều sẽ…
“Cùng nhóm với cậu, mình sẽ giúp được cậu”, Phan Nam đặt tay lên vai Hạ Mạt, cúi đầu thân thiết nói.
“Rồi sau đó?”, Hạ Mạt cười, “Cậu sẽ mãi giúp mình à?”
“Chúng mình có thể sẽ thành lập một ban nhạc, nếu như thế, mình sẽ có thể mãi mãi giúp cậu”, Phan Nam trịnh trọng nói.
Hạ Mạt ngẩn người.
Hồi lâu, cô nói nhỏ: “A Nam này, cảm ơn cậu. Cậu coi mình là bạn nên muốn giúp đỡ mình. Nhưng mình hy vọng tự thân mình có thể đứng hát được trên sân khấu”.
“Cậu khó nói quá”, Phan Nam lắc đầu không biết phải làm sao mới được bèn kéo sát vai Hạ Mạt vào vai mình, ôm chặt Hạ Mạt như một chàng trai, “Thôi được rồi, nhưng tới lúc biểu diễn cậu phải cố gắng đấy. Cẩn thận nhé!”
“Ừ, mình sẽ cố hết sức”.
Hạ Mạt cười đáp lại.
Đang hồi tưởng lại chuyện hôm đó, đột nhiên Hạ Mạt nghe thấy tiếng Khả Hân bên cạnh lo lắng:
“Hỏng rồi! MC sao không giới thiệu bọn mình mà đã xuống sân khấu rồi nhỉ? Cô ấy quên à? Kìa… kìa… chúng mình lên sâu khấu thế nào đây?!”
Cô bé MC ngang qua hai người không thèm chào hỏi lấy một tiếng, đi thẳng xuống sân khấu, uống nước rồi ngồi nghỉ. Hạ Mạt nhìn qua sân khấu bên kia, MC cũng đã rời khỏi sân khấu. Đới Tây và Ngụy Nhân bộ dạng cũng kinh ngạc sợ hãi, hình như bên ấy bọn họ cũng chẳng được giới thiệu lên sân khấu. Có lẽ đó là do sự sắp xếp của Thái Ni chăng, nghĩ được vậy, Hạ Mạt cảm thấy bình tĩnh hơn.
“Cậu và mình ai biểu diễn trước?”
Hạ Mạt bình tĩnh thản nhiên hỏi Khả Hân.
Khả Hân kinh ngạc nhìn Hạ Mạt, không hiểu sao cô không có chút gọi là hoảng loạn. Hai sân khấu, hai MC đều đã xuống, không còn quà để phát, đến ngay cả nhạc cũng đã không còn. Thoáng chốc, khán giả phía dưới sân khấu hết hứng thú, họ bắt đầu tản đi.
Trong giây lát.
Xung quanh sân khấu yên lặng.
“Mình…”
Khả Hân chân tay rụng rời không còn hơi sức, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi. Sân khấu vắng lặng chẳng có người, giờ sao có thể biểu diễn được cơ chứ.
Đúng lúc đó.
Bên kia, Phan Nam ra sân khấu.
Ban nhạc dạo khúc nhạc tiết tấu nhanh. Phan Nam thể hiện nổi bật bằng những tư thế động tác nhịp nhàng rất đỉnh, cô nhảy một điệu vũ Latin mạnh mẽ sôi động theo nhịp nhạc, rất bắt mắt, rất khỏe mạnh nhưng cũng rất gợi cảm hoang dã. Bao nhiêu năm đi biểu diễn trong các phòng trà quán bar, Phan Nam thừa biết trước tiên cần phải thu hút sự chú ý của khán giả, cách tốt nhất và dễ dàng nhất chính là những điệu nhảy có tiết tấu, nhịp điệu sôi động. Quả nhiên, sau vào phút điệu nhảy Latin kết thúc, mọi người đang tản mát khắp nơi lại dần dần kéo tới tụ tập dưới sân khấu.
Đới Tây và Ngụy Nhân xem ra vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.
May mà có Phan Nam ra sân khấu, cảnh vắng vẻ phía dưới đã được thay đổi. Tuy nhiên Đới Tây và Ngụy Nhân lại lo lắng những thể hiện xuất sắc của Phan Nam chính là điều sẽ dẫn đến sự thật bại của bọn họ. Hai người họ không khỏi chán nản, tinh thần ủ ê suy sụp.
Phan Nam bắt đầu hát, cô vừa hát vừa nhảy, mái tóc ngắn, nét mặt trung tính hài hòa, giọng hát trầm khàn, tư thế nhảy phóng khoáng nam tính, tay vung lên, đầy sức hấp dẫn của một ngôi sao lớn. Khán giả phía dưới sân khấu mải mê dõi xem, có người vỗ tay, có người tán thưởng khen hay, người kéo đến xem mỗi lúc một đông.
“Quả nhiên là Phan Nam”.
Trong chiếc Porsche, Nhã Luân mãn nguyện nói. Trong năm cô gái, ngay từ lúc bắt đầu đào tạo, Phan Nam luôn tỏ ra là người xuất sắc nhất. Cô được trời ban phát cho khí chất của một ngôi sao, gần như lúc nào xuất hiện cô đều cuốn hút được đủ loại thành phần giới tính tuổi tác.
Jam cũng vui mừng không kém bởi vì Phan Nam rốt cuộc không phải do tuyển chọn mà là được tiến cử.
“Cục diện thay đổi tốt đấy”.
Chuyển qua sân khấu bên kia, Thái Ni tròn xoe mắt. Do sự xuất hiện của Phan Nam, khán giả đều đã dồn gần hết sang bên đó. Dưới sân khấu phía bên Khả Hân và Hạ Mạt vắng tanh không một bóng người.
“Làm thế nào đây!...”
Khả Hân tuyệt vọng.
Dưới sân khấu vắng lặng, sự chú ý của mọi người đều dồn hết sang sân khấu của nhóm Đới Tây. Phan Nam biểu diễn đỉnh thế kia. Không có cơ hội rồi, cô đã bị sàng lọc đào thải, mọi hy vọng trở thành ca sĩ đang dần sụp đổ trước mắt.
“Cậu và mình ai ra sân khấu trước?”
Hạ Mạt hỏi lại một lân nữa, giọng rất bình tĩnh, đôi mắt chăm chú nhìn Khả Hân, hình như cô chẳng đẻ ý đến những gì đang diễn ra trên sâu khấu bên kia.
“Hả?”
Khả Hân mù mờ không biết phải xoay xở thế nào.
“Yên tâm đi, mình sẽ kéo mọi người quay lại”, Hạ Mạt mỉm cười, “Chỉ cần cho mình biết cậu muốn biểu diễn trước hay sau thôi”.
“Mình…”
Sự bình tĩnh của Hạ Mạt chính là cọng rơm cuối cùng cô có thể tóm được, Khả Hân cố gắng không nghĩ thêm gì nhiều nữa. Phản ứng đầu tiên là muốn biểu diễn sau, không có khán giả xem thật đáng sợ, nếu Hạ Mạt lên sân khấu có thể kéo được khán giả tới xem… Nhưng, không được, Hạ Mạt lúc nào hát cũng… cô ấy ra sân khấu ngộ nhỡ, nói không chừng tới lúc ấy cô ấy biểu diễn xong muốn khán giả kéo tới lại càng khó…
Khả Hân cắn răng, “Mình trước”.
“Được”.
Hạ Mạt gật đầu, cầm lấy ngay micro đi ra giữa sâu khấu. Khả Hân kinh ngạc, vừa xong đã bảo là mình ra sân khấu trước, sao cô ta lại đi ra luôn vậy?
Cầu vồng bảy sắc.
Óng ánh sắc màu.
Dưới nắng vàng rực rỡ, cầu vồng thủy tinh chiếu bảy sắc màu huyền ảo. Bên trái chiếc cầu vồng, sân khấu phông nền màu cam, một cô gái cầm micro đi ra. Cô gái đó mặc chiếc váy xanh biển đậm, da trắng như ngà, mái tóc dày như rong biển được buộc dối, đôi mắt bình lặng như mặt biển xanh.
“Xin chào mọi người!”
Cô gái mỉm cười nhìn xuống dưới sân khấu.
Yên lặng.
Dưới sân khấu vắng lặng không một bóng người.
Nhưng cô gái vẫn cười như đang đứng trước mặt một biển người ồn ào náo nhiệt, cô nâng cao giọng thánh thót vui vẻ: “Hôm nay thời tiết tuyệt quá, một ngày đẹp trời để đi mua sắm! Đi mua sắm, bạn không những cần thời tiết đẹp mà còn mong các cô gái trong các cửa hàng phục vụ bạn nhiệt tình và nhất thiết bạn còn phải cần đến tâm trạng vui vẻ, hưng phấn, thoải mái! Sau đây, chúng tôi sẽ mời Khả Hân – cô ca sĩ mới xuất sắc – tặng ngay quý vị một bài hát! Bài hát rất tuyệt có tựa Ánh mặt trời!”
Giọng nói Hạ Mạt nhẹ nhàng mà mạnh mẽ hiên ngang.
Ngữ điệu đầy nhiệt tình hoạt bát!
Hầu như tất cả khán giả sân khấu phía đối diện đều nghe thấy.
Lúc này, Phan Nam đã hát xong đang xuống sân khấu, đến lượt Ngụy Nhân. Tiếng hát của Ngụy Nhân rất hay, nhưng cách thể hiện lại kém, đương lúc chán nản gặp ngay những lời nói đầy kích động của Hạ Mạt, thế là một số khán giả lập tức quay người bỏ sang xem sân khấu bên kia.
“Hôm nay là lần đầu tiên Khả Hân chính thức biểu diễn trên sân khấu trước mặt khán giả đó! Khả Hân không chỉ sở hữu một gương mặt dịu dàng đáng yêu, cô còn có một giọng hát cũng ngọt ngào không kém. Chỉ có điều…”. Cô gái cố ý ngừng lại một lúc, nháy mắt bộ dạng làm tếu với khán giả đang từ từ kéo đến tụ tập phía dưới sân khấu, “Chỉ có điều vì đây là lần đầu tiên biểu diễn, Khả Hân có đôi chút căng thẳng lo lắng!”.
Khán giả cười ồ lên.
Tiếng cười đầy thiện ý.
Cô gái cầm micro trên sân khấu gật đầu vỗ tay, cao hứng nói: “Nào! Xin mọi người cho một tràng vỗ tay chân thanh nhất đón chào Khả Hân! Nhiệt tình cổ vũ cho cô ấy!”
Tiếng vỗ tay vang dậy.
Khán giả phía dưới sân khấu hoàn toàn bị hấp dẫn trước giọng nói nhiệt tình đầy kích động của Hạ Mạt, ánh mắt họ chuyển từ sân khấu quảng cáo sản phẩm dầu gội sang sân khấu quảng cáo kem dưỡng da chống nắng, cùng lúc họ vỗ tay cổ vũ cho sự xuất hiện của Khả Hân.
Ban nhạc chơi khúc dạo đầu.
Nụ cười rạng rỡ tràn đầy trên gương mặt, Hạ Mạt đưa tay phải về phía Khả Hân đang đứng bên sân khấu.
Mọi ánh mắt đều phải hướng theo.
Khả Hân dịu dàng ngọt ngào trong bộ váy công chúa bồng bềnh màu phấn hồng e thẹn đi ra sân khấu. Vào lúc này, sân khấu bên kia chỉ còn lại một vài khán giả nán lại tiếp tục xem Ngụy Nhân hát.
Trong chiếc Porsche.
Chiếc nhẫn hồng ngọc giữa ngón tay Thái Ni lấp lánh, ánh mắt anh ta không rời Hạ Mạt đang yên lặng đứng một góc sân khấu xa xa.
“Một cô gái thông minh!”, Nhã Luân khen ngợi, “Cô ta sử dụng cách có hiệu quả trực tiếp. Cái kiểu rao mời này thu hút được sự chú ý của khán giả rất tự nhiên, không gượng gạo mà lại động lòng người khiến khán giả không thể không có sự yêu thương trìu mến, cũng không đến nỗi ép buộc chờ đợi một Khả Hân xuất hiện phải cực kỳ xuất sắc”.
“Đích thực là một cô gái thông minh”, Jam phụ họa, “Tránh lúc Phan Nam đang biểu diễn, nhân lúc thực lực bên đó đang suy giảm mới giới thiệu Khả Hân lên sân khấu, cô ta cũng biết nắm thời co đấy chứ”.
Nhã Luân tự dưng nghi ngờ: “Sao cô ấy không lên biểu diễn nhỉ? Đây là thời cơ tốt, cô ấy nhân lúc này lên biểu diễn không tốt hơn sao?”
“Có lẽ bản tính cô ấy tốt bụng”, Jam vừa nói vừa lắc đầu. Bao nhiêu năm qua làm việc trong làng giải trí, Jam từng chứng kiến không biết bao nhiêu nghệ sĩ dùng đủ mọi thủ đoạn để có được cơ hội tốt, có được địa vị, đâu có thấy mấy ai hiền lành tốt bụng, “hoặc có lẽ cô ấy vẫn không có cách nào để có thể cất tiếng hát trước đông người, vì thế mới để Khả Hân xuất trận trước”.
Nhã Luân không nói gì.
Có một linh cảm mách bảo cho anh hay Doãn Hạ Mạt không hề có những suy nghĩ trù tính trước, đó thuần túy chỉ do bản tính hiền lành tốt bụng của cô ấy mà thôi. Nhưng, tốt bụng là cái gì, trong thế giới showbiz đầy tranh giành, lấy đâu ra chút tốt bụng vụn vặt?
“Dưới sân khấu không một bóng khán giả mà cô ấy chẳng chút lo sợ, ngày thường cô ấy rất kiệm lời, ít thân thiện vậy mà lên sân khấu lại nhiệt tình hoạt nào đến thế. Nhưng…”, Thái Nhi nhìn dán mắt vào Hạ Mạt đứng đằng xa”, “không hiểu nguyên nhân gì khiến cô ta không khắc chế nổi bản thân để cất được tiếng hát trước đám đông”.
Nhã Luân và Jam nhìn nhau.
Đúng vậy.
Trước đây mọi người luôn nghĩ Hạ Mạt là con người khó gần, lời nói hành động luôn cẩn thận, e dè, ở những chỗ đông người cô ấy rất khó hòa nhập, vì thế cất tiếng hát cũng rất khó khăn. Nhưng những gì cô ấy thể hiện ngày hôm nay chứng tỏ cô hoàn toàn không phải là một cô gái e dè nhút nhát.
Trên sâu khấu màu da cam.
Khả Hân đã hát xong.
Rải rác dưới sân khấu có tiếng vỗ tay, không nhiệt tình lắm. Trong lúc Khả Hân hát, nhiều khán giả đã bỏ đi, một số quay sang sân khấu bên cạnh xem Ngụy Nhân biểu diễn.
Dù thế nào đi nữa cũng không có sai lầm gì lớn, khán giả dưới sân khấu cũng không đến nỗi vắng quá mức phải xấu hổ mất mặt. Khả Hân nhẹ nhàng thở phào nhìn về phía Hạ Mạt đang đứng bên sân khấu tỏ lòng biết ơn.
Hạ Mạt mỉm cười nhìn Khả Hân vỗ tay.
Trong lòng Khả Hân ấm áp, thế rồi cô muốn học cách hồi nãy của Hạ Mạt để giới thiệu Hạ Mạt ra sân khấu biểu diễn. Nhưng khi ngó lại dưới sân khấu thấy mọi người đã tản đi gần hết, Khả Hân lại hoảng loạn nghĩ không ra phải nói cái gì, trong hốt hoảng cô chỉ nói vào micro được câu:
“Tiếp theo đây… xin mời mọi người nghe Doãn Hạ Mạt biểu diễn…”
Hình như không có ai nghe thấy tiếng nói của cô.
Mọi người vẫn tiếp tục nhanh chóng tản đi.
Khán giả dưới sân khấu còn lại không bằng một nửa hồi nãy, nhiều người cũng đã xoay người đang chuẩn bị bỏ đi sang sân khấu màu hồng phía bên kia xem Đới Tây biểu diễn.
Đới Tây đã ra sân khấu.
Tiếng hát Đới Tây trẻ trung dễ thương, chiếc váy trễ ngực, da trắng nõn nà mê hoặc lòng người. Đới Tây vừa hát vừa lắc lư những tư thế từ từ khoan thai. Càng nhảy chậm càng hấp dẫn, một nét đẹp sexy gợi cảm.
Khán giả gần như ngạt thở.
Ánh nắng màu vàng cam.
Sân khấu màu cam rực sáng.
Sân khấu yên tĩnh vắng lặng.
Không tiếng vỗ tay, không tiếng hoan hô reo hò, Doãn Hạ Mạt lặng lẽ bước ra sân khấu. Tinh thần bình tĩnh, nụ cười trên môi, chiếc váy xanh biển dưới ánh nắng nhẹ nhàng, thuần khiến, trông cô tựa nhe biển cả mênh mông.
Chiếc micro trong tay, “Tôi xin hát tặng mọi người một bài hát mang tựa Kim cương”.
Tiếng nhạc vang lên.
Dưới sân khấu trống vắng, không một khán giả đứng xem, Hạ Mạt bình tĩnh đứng giữa sân khấu lặng ngắt như tờ, giống như cả thế giới này chỉ có một mình cô, Hạ Mạt lặng lẽ bắt đầu hát.
…
Nếu khóc lóc thỉnh cầu
Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta
Nếu thiếp quỳ hai gối xuống, đau thương cầu xin chàng
Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại.
…
Chàng mua kim cương vì cô ta
Chàng đau lòng vì cô ta, ưu sầu vì cô ta
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền
…
Tiếng hát đó lặng lẽ, giọng hát cô đơn buồn bã nhưng tiết tấu nhịp điệu lại vô cùng vui vẻ dồn dập. Hạ Mạt lặng lẽ đứng giữa sân khấu không một khán giả, trong đôi mắt là tình cảm mờ mịt. Tiếng hát của cô rõ từng chữ từng lời, rõ như hơi thở nhẹ trong màn đêm tĩnh mịch, hơi thở dường như không có, giấu đi tất cả nước mắt không để ai hay.
“Bài hát này!”
Trong chiếc Porsche, Thái Nhi rất kinh ngạc, anh ta dán mắt nhìn Doãn Hạ Mạt trên sân khấu màu da cam, nét mặt đầy nghi hoặc. Jam cũng kinh ngạc như vậy, chú tâm nhìn Doãn Hạ Mạt.
“Các anh đã nghe rồi à?” Nhã Luân không hiểu hỏi. Nhã Luân chưa bao giờ nghe bài hát này, anh cho rằng đây là bài hát mới, có thể là do Hạ Mạt tự sáng tác.
“Bài hát này có tựa Kim cương”. Jam hồi tưởng nói: “Nhiều năm trước đây, bài hát Kim cương rất nổi tiếng trong phòng trà, bài hát do một nữ ca sĩ phòng trà sáng tác cho người tình thay lòng đổi dạ của mình. Các cô gái tại phòng trà rất thích. Lời bài hát rất hay, nhiều nhà sản xuất đĩa hát muốn thu âm phát hành CD bài hát này, nhưng nữ ca sĩ kia tuyên bố bài hát này chỉ để dành cho riêng người tình của cô ấy mà thôi. Nữ ca sĩ này là người có địa vị trong giới giang hồ, các công ty sản xuất đĩa hát đánh phải buông xuôi. Thế là bài hátKim cương chỉ nghe được tại phòng trà đó mà thôi. Sau đó…”
Nhã Luân chờ đợi…
Jam thở dài tiếc rẻ, “Sau này… ca sĩ phòng trà đó chết, để tưởng nhớ cô ấy, các nữ ca sĩ phòng trà khác đã không bao giờ hát bài Kim cương. Bài hát này từ đó không còn lưu truyền nữa”.
“Nhưng cô ta đang hát bài hát đó”. Thái Ni sờ lên chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay, nghi hoặc nói. Doãn Hạ Mạt không những chỉ thuộc bài hát đó mà cô ấy còn thể hiện rất uyển chuyển những cảm giác đau thương của bài hát, từng từ từng câu đong đầy nước mắt khiến người nghe trong lòng cũng phải cảm thấy như đang bị vò nát.
Trong nắm mặt trời chói sáng rực rỡ.
Người người qua lại ồn ào náo động.
Quảng trường Cầu Vồng đẹp đẽ.
Nhưng…
Nhưng yên lặng.
Tiếng hát.
Doãn Hạ Mạt lặng lẽ đứng giữa sân khấu màu da cam trống vắng.
Tiếng hát nhẹ nhàng.
…
Ai ai cũng yêu cô ta
Cô ta là kim cương hoàn mĩ lóng lánh
Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp
Cô ta thuần khiết, cô ta không tì vết.
Thiếp chỉ là hạt cát nhỏ bé thấp hèn bay thơ gió
Thiếp thê tiện, thiếp phiêu bạt
Thiếp thế cô, thiếp phức tạp
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Người đi lại trên quảng trường Cầu Vồng dừng bước, họ nghe thấy tiếng hat, thi luật đơn giản, lời ca rõ ràng, giọng người hát cũng lặng lẽ cô đơn buồn bã. Không rõ vì nguyên nhân gì mà bài hát đó lại đột ngọt đánh động trái tim họ, khiến họ không thể bỏ đi được, kéo họ từ từ đi tới sân khấu màu da cam.
Dưới sân khấu.
Nước thủy triều nhè nhẹ dâng.
Người người kéo tới mỗi lúc một đông.
Những người nãy giờ đang chú ý xem Đới Tây hát trên sân khấu màu hồng đã quay lại, họ lắng nghe tiếng hát mê hoặc của Doãn Hạ Mạt.
Lời bài hát rất rõ ràng.
Linh hồn trong tiếng hát khiến mọi người cảm động.
Ánh nắng mặt trời mùa hè chiếu lên chiếc Bentley màu đen hào hoa, quảng trường quá đông, bác tài mặc bộ đồng phục màu trắng khuy vàng buộc phải giảm tốc chạy chậm lại. Đột nhiên trước đầu xe, một em bé nắm tay mẹ chạy ngang qua về hướng sân khấu màu cam giữa quảng trường.
Bác tài vội vàng đạp phanh.
Chấn động trong xe khiến Âu Thần ngẩng đầu lên.
“Xin lỗi, Thiếu gia…”
Bác tài vội vàng nhận lỗi.
Âu Thần không nói gì, anh đóng chiếc laptop đang đặt trên đùi lại, dùi dụi mắt. Trên gương mặt thanh tú đẹp như tượng thần Hy Lạp thoảng chút mệt mỏi. Quản gia Thẩm ngồi bên cung kính giúp cất chiếc laptop đi rồi nhẹ nhàng đặt một ly rượu Brandy cạnh tay Thiếu gia. Trước kia Thiếu gia không biết uống rượu, nhưng từ sau sự kiện ngoài ý muốn xảy ra năm năm về trước, Thiếu gia tự dưng thích những loại rượu có tính mạnh.
Chiếc Bentley chạy chậm chậm ngang qua quảng trường cầu vồng. Âu Thần âm trầm nhấp một ngụm Brandy, ánh mắt mặc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cổ tay cậu buộc một sợi dây ren lụa màu xanh đang phất phơ theo gió, tuy đã lâu ngày, nhưng sợi ren lụa đường nét hoa văn phức tạp vẫn còn rất đẹp, nó là thứ yêu thương quý giá vô cùng của chủ nhân.
Không khí trong lành mát mẻ mang hương vị của nắng mặt trời, sợi ren lụa màu xanh, trong thoáng giây, một cảm giác số mệnh từ từ nhẹ nhàng lướt trong không gian.
Doãn Hạ Mạt đứng trên sân khấu.
Ánh nắng nóng bỏng chiếu vào người cô, cầu vồng pha lê phản xạ khúc chiếu những tia sáng chói mắt, người người dưới sân khấu mỗi lúc một đông, ồn ào như thuỷ triều dâng lên.
Cổ họng Doãn Hạ Mạt dần thít chặt.
Nhắm mắt lại, Hạ Mạt cố gắng để mình không nhìn vào đám người đen kìn kịt kia. Quên đám đông đi! Quên đám đông đi! Hạ Mạt cố gắng nhắc nhở bản thân, nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng, ánh năng khóc liệt thiêu đốt khiến cổ họng cô càng thít chặt hơn.
Cô chưa bao giờ nói với bất kỳ ai…
Cô sợ đám đông…
Đặc biệt những đám đông ồn ào như tổ quạ vỡ…
Từ từ, bên tai cô lại bắt đầu những âm thanh ầm ầm kịch liệt, nhắm chặt mắt lại, muốn bật tiếng hát, cô cần phải phát ra tiếng hát, nhưng dưới sân khấu đám người ồn ào, đám người như nước biển đang dâng từng đợt từng đợt…
Tất cả…
Giống như đêm hôm đó…
…
Nếu khóc lóc thỉnh cầu
Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta
Nếu thiếp quỳ hai gối xuống đau thương cầu xin chàng
Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại.
…
Chàng mua kim cương vì cô ta
Chàng đau lòng vì cô ta, ưu sầu vì cô ta
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Đếm hôm đó là sinh nhật bảy tuổi của cô, cũng làm lần đầu tiên cô bé đứng trên sâu khấu.
Mẹ đã uống rất nhiều rượu và đang say bí tỉ. Ông chủ khuyên can mẹ không nên lên sâu khấu, coi như tặng mẹ số tiền thù lao. Mẹ đẩy ông chủ ra, lướt khướt gào lên: “Lộ Na tôi thừa biết những phép tắc trong giang hồ chứ, đã cầm tiền thì phải hát, bằng không làm sao có thể sống nổi”. Người bạn nhảy trong phòng trà không tới, mẹ loạng choạng tóm lấy cô bé đáng đứng bán hoa cho khách đẩy lên sân khấu.
…
Ai ai cũng yêu cô ta
Cô ta là kim cương hoàn mỹ lóng lánh
Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp
Cô ta thuần khiết, cô ta không tì vết.
Thiếp chỉ là hạt cát nhỏ bé thấp hèn bay theo gió
Thiếp đê tiện, thiếp phiêu bạt
Thiếp thế cô, thiếp phức tạp
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Sâu khấu màu đỏ rực, quả đèn cầu điên cuồng xoay tròn tung ra những tia sáng bảy màu chói lóa mắt. Mẹ mặc chiếc váy dài ngực khoét sâu màu đỏ, bộ ngực trắng nõn như chỉ chực nhảy ra ngoài. Mẹ vừa hát vừa nhảy. Mẹ say, bước nhảy càng hoang dại, hai má mẹ đỏ rực, trong đôi mắt như có hai ngọn lửa cháy rực.
Mẹ hát khàn cả tiếng đứt cả hơi.
Cổ họng gần như tắc nghẹn.
Hồi đó Hạ Mạt tuy còn rất nhỏ, nhưng vẫn biết được từ lúc chú đó bỏ đi, mẹ liền trở nên buồn bã, không còn vui vẻ nữa. Hạ Mạt bé nhỏ không biết phải làm thế nào để thành bạn nhảy của mẹ, đã được nghe mẹ hát bài hát này rất nhiều lần, thế là cô bé bắt đầu cùng mẹ hát. Trong một góc sân khấu, cô bé cầm chiếc micro, hát cùng mẹ theo tiết tấu điệu nhạc: Kim cương… kim cương… hạt cát…
Mẹ càng hát càng cuồng điên.
Giọng hát cao dường như có thể làm trần nhà sụp đổ vỡ vụn, tất cả mọi người dưới sân khấu đều chấn động kinh ngạc hãi hùng nhìn mẹ.
Mẹ hát mãi hát mãi, đột nhiên mẹ khóc, tiếng hát không còn, mẹ đau đớn khóc, ban nhạc sợ quá không biết phải làm sao. Mẹ khóc một hồi, lại lau khô nước mắt, lại tiếp tục hát, mẹ nhảy múa như điên dại, bước nhảy đã không còn theo đúng luật nhịp, giống như là đang lắc lư điên khùng cuồng dại.
…
Thiếp biết chàng yêu cô ta.
Yêu cô ta như yêu kim cương
Dù cho cô ta không yêu chàng
Chàng vẫn dại khờ yêu cô ta
Cũng giống như thiếp yêu chàng
Khờ dại yêu cô ta
…
Thiếp có thể giả vờ không biết chàng yêu cô ta
Thiếp có thể khóc lóc cầu xin chàng
Nếu như quỳ xuống trước mặt chàng có thể làm chàng mềm lòng
Và dù cho thiếp chết đi
Chàng cũng sẽ không ở lại
…
Trong bóng tối phòng trà mờ ảo, tiếng mẹ hát khàn khàn không còn hơi, nước mắt lấm lem son phấn trên mặt. Hạ Mạt bé nhỏ bỗng nhiên có một nỗi sợ hãi không hiểu là gì buộc cô bé muốn giữa lấy mẽ để mẹ không phải đau thương vì chú đó nữa. Còn có con, còn có Tiểu Trừng, con và Tiểu Trừng rất yêu mẹ. Con sẽ giúp mẹ tìm được chú đó, con xin thề, con sẽ tìm được!
Mẹ nhảy trong hoảng loạn.
Vừa nhảy vừa hát.
Bỗng dưng mẹ xoay người, đôi mắt đờ đẫn vô hồn nhìn cô bé con đứng sau lưng, nhưng lại như không nhìn, đôi mắt đờ đẫn như đang tìm cái gì đó, rồi, sự tuyệt vọng tràn đầy trong đôi mắt đờ đẫn ấy, rồi mẹ thẳng đuỗi người, mặt ngửa lên nhìn trần nhà, mẹ ngã nhào xuống.
…
Tại sao cô ta là kim cương vô giá
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Phòng trà, tiếng hét ré lên, quả cầu bảy sắc xoay điên cuồng, Hạ Mạt bé nhỏ run rấy đứng trên sân khấu, mẹ từ sân khấu ngã nhào xuống dưới. Gương mặt mẹ trắng bệch, máu từ miệng từ mũi mẹ trào ra, hai chân giống như một con rối bị vặn khúc kỳ dị.
Hạ Mạt bé nhỏ sợ hãi nhìn mẹ.
Phòng trà ồn ào nào động, mẹ nằm đó bất động.
Hạ Mạt bé nhỏ bị chặt mồm, bên tai vang động một tiếng “rầm”, rồi cô bé chẳng còn nghe thấy được bất kỳ tiếng động nào khác nữa, chỉ còn tiếng “khèn khẹt” tắc nghẽn trong cổ họng mình, như thể âm thanh đáng sợ đó từ trong chính người mình nổ ra. Thế giới yêu lặng không một âm thanh, chỉ có máu đang từ miệng từ mũi mẹ trào ra. Hạ Mạt bé nhỏ đứng ben mép sân khấu run bần bật, cô bé thì sợ hãi mà mẹ cứ nằm đó, máy chảy, cô bé phải nói với ai đó, cô bé rất sợ. Hạ Mạt bé nhỏ run bần bật đứng đó, đôi chân nhỏ bé, chỉ cần bước thêm một chút nữa lên phía sân khấu là sẽ ngã xuống bên cạnh mẹ mà chết…
Sâu khấu màu da cam trống vắng.
Hàng mi Doãn Hạ Mạt bắt đầu run run, khuôn mặt bắt đầu trắng bệch, cổ họng khô khốc từ từ thít lại. Nắng mùa hè chói chang khốc liệt chiếc trên người cô, cái lạnh thấu xương. Bên tai cô sau tiếng “rầm” ập đến, tất cả trở nên yên lặng, triệt để yên lặng.
Sao cô không nghe được gì nữa vậy.
Không nghe thấy được tiếng nhạc.
Cũng không nghe thấy được tiếng hát của mình.
Cô như thể bị sét đánh!
Trong chiếc Bentley dài màu đen.
Trên quảng trường ồn ào náo động, giữa đám đông người người rầm rầm qua lại, trong đám đông hàng ngàn người, từ cửa sổ xe, lần đầu tiên ánh mắt anh nhìn thấy cô gái đó, dường như tất cả ánh mặt trời trên thế gian này đang tập trung chiếu trên người cô và mọi vật khác đều trở nên mờ nhạt. Ánh mặt trời trên người cô gái đó quá mãnh liệt, trong phút giây khiến Âu Thần chói mắt không nhìn thấy gì; cô đứng trong quầng sáng chói lòa ấy khiến tất cả những gì thuộc về anh trên thế gian này đều biến mất…
Sân khấu đằng xa kia.
Cô gái mặc chiếc váy màu xanh như màu biển đó.
Dưới ánh mặt trời, cô gái có mái tóc dày như rong biển, gương mặt trắng bệnh, bộ dạng mất hồn giống như nàng tiên cá nhỏ bé trước lúc bị biến hóa huyền ảo tan ra thành bong bóng.
Trong đôi mắt trống rỗng của cô gái, hình như cô chẳng nhìn thấy ai.
Mà trong đôi mắt anh chỉ có cô gái đó.
Như cơn lốc mạnh trên biển khơi.
Trong đầu Âu Thần một nỗi đau khốc liệt trào tới.
Âu Thần bóp mạnh ly rượu Brandy trong tay, hàm dưới thít chặt, anh ghìm mình không để tiếng kêu đau đớn phát ra, đôi mắt đau khổ u uất. Tại sao, cô gái kia lại thân thương đến thế, tại sao, cô ta lại xa lạ đến thế…
Mà cái kiểu xa lạ đó.
Tại sao khiến trái tim anh tan nát một nỗi đau đang cào xé?!
“Thiếu gia…”
Thẩm quản gia chần chừ do dự hỏi. Vừa rồi Thiếu gia đột nhiên bảo tài xế dừng xe lại, giờ đã được mấy phút rồi. Sắp tới giờ gặp mặt một người trong Ban Giám đốc Ngân hàng Anh Quốc, nếu như tới muộn sẽ khiến người ta càng thêm có ấn tượng anh là người kiêu căng ngạo mạn.
Đúng lúc đó.
Thẩm quản gia cũng nhìn thấy cô gái đó, ông sợ hãi trợn tròn hai mắt!
“Có chuyện gì thế?!”
Trong chiếc Porsche, Thái Ni nhíu mày, Doãn Hạ Mạt đang thể hiện xuất sắc tại sao cô ấy lại đột nhiên không hát nữa. Khán giả dưới sân khấu chờ đợi cô ấy đã mất phút, nhìn thấy cô cứng đờ bất động, họ lại mất hứng thú, thất vọng từ từ bỏ đi.
“Thực ra Doãn Hạ Mạt hát rất hay”, Nhã Luân than thở, “giọng rất trong, tiếng hát cô âm thanh rất rung động, âm thanh run rẩy trống rỗng đến nỗi khiến người ta thật sự cảm động, mọi người không thể cưỡng nổi sức hấp dẫn, hoàn toàn dựa vào tiếng hát đầy ma lực của cô ta”.
“Nhưng giọng hát hay như vậy mà không có cách nào hát ra được…”, Jam tiếc rẻ lắc đầu. Cô Doãn Hạ Mạt đó, gương mặt, cá tính đều rất thích hợp làm một ca sĩ, hôm nay nghe lại thì thấy tiếng hát rất tuyệt. Chỉ có một điều, một người không thể hát trước đám đông, sao có thể trở thành ca sĩ chứ?
Thái Ni cũng lắc đầu.
Anh cầm bút đánh một dấu gạch chéo màu đỏ lớn bên cạnh tên Doãn Hạ Mạt trong tập hồ sơ.
Trên sân khấu trống vắng.
Doãn Hạ Mạt hít thở thật sâu.
Cô mở to mắt.
Khán giả phía dưới sân khấu gần như đã bỏ đi hết, Khả Hân không biết phải làm thế nào, trên sâu khấu màu phấn hồng phía đối diện bên kia, Đới Tây đã bắt đầu hát bài thứ hai.
Lại không được ròi. Cuối cùng lại hỏng rồi.
Hạ Mạt cười nhạt, cô đã nghĩ là mình có thể chiến thắng được những đau buồn đen tối ngày xưa. Những năm qua cô đã trải qua quá nhiều đau khổ, còn cái gì đen tối mà cô chưa gặp phải. Vẫn biết rằng kiên cường thì không còn gì phải sợ, kết quả, cô vẫn là con bé bảy tuổi nhỏ bé năm nào.
Cánh tay cầm micro buông xuống.
Cô chuẩn bị rời sân khấu. Âm u nhìn bóng mình nghiêng nghiêng đổ dài trên sân khấu, tuy là lúc đầu ước ao trở thành ca sĩ không quá mãnh liệt, nhưng khoảnh khắc này đúng là phải từ bỏ, tự nhiên cô cảm thấy có cái gì đó đáng mất dần đi, lạnh buốt.
“A…”
“A…”
Quảng trường Cầu Vồng rầm rầm dậy sóng. Người người qua lại, xe cộ chen chúc nối đuôi nhau trên quảng trường Cầu Vồng. Vô số bong bóng bay nhảy múa lượn, vô số hàng quán, tủ kính trưng bày nhấp nháy đén trên quảng trường Cầu Vồng…
Vô số những hưng phấn.
Tiếng thét.
Tiếng gào.
Như nước thủy triều dâng.
Từ sau hướng tới trước.
Đột ngột ập tới.
Mãnh liệt trỗi dậy.
Tiếng kêu giống như gió lốc cuốn đầy hưng phần khiến người ta choáng váng, giống như tia chớp xuất hiện đột ngột, giống như không khí dần lớn mạnh tràn đầy trên biển động.
Tiếng thét kêu gào cuồng nhiệt đột ngột ập tới khiến Hạ Mạt giật mình ngơ ngác.
Trên sâu khấu, cô đứng lặng người.
Theo tiếng kêu từ phía đông quảng trường chuyển tới.
Trong chớp mắt.
Qua kính xe, mấy người trong chiếc Porsche cũng kinh ngạc dướng theo tiếng la hét. Quảng trường người quá đông, tất cả đột nhiên điên cuồng cố gắng chen nhau lên phía trước. Hội Thái Ni vì ngồi trong xe nên không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trên sâu khấu màu hồng.
Bài hát của Đới Tây bị tiếng thét kia cắt ngang, cô nghi hoặc nhìn về phía đông quảng trường. Ngụy Nhân và Phan Nam đứng trong góc sân khấu cũng hướng về phía đám người chen lấn kia.
Ngụy Nhân đã nhận ra, đột nhiên gào lên một tiếng!
Đới Tây cũng kinh ngạc đưa tay bụm miệng.
Phan Nam cũng ngơ ngác đứng đờ ra.
Trong chiếc Bentley dài màu đen.
Thẩm quản gia liên mồn nhắc tài xế nhanh chóng cho xe khởi hành, trong lòng thấp tha thấp thỏm không yên, nhìn thăm dò sắc mặt Thiếu gia, lo sợ Thiếu gia xuất hiện hồi ức liên quan đến cô gái đó. Nhưng, trên quảng trường Cầu Vồng, tất cả mọi người đột nhiên điên cuồng chen lấn xô đẩy, đông đến một giọt nước cũng không lọt qua, chiếc Bentley cũng đành chịu chết, không nhích nổi một phân.
Âu Thần vẫn mải miết nhìn cô gái trên sâu khấu, vẻ mặt chú tâm, ly rược nắm chặt trên tay đã bị anh quên từ bao giờ.
Cô gái buồn rầu trầm ngâm chuẩn bị rời sân khấu nhưng lại dừng bước, cô nhìn về phía đám người đang chen lấn kia, trong đôi mắt đột nhiên bừng sáng kinh ngạc, thần sắc hơi đờ đẫn.
Âu Thần từ cửa sổ xe nhìn theo hướng ánh mắt cô gái.
Chỉ thấy giữa quảng trường, trong đám đông hỗn loạn chen chúc gào thét dần dần rẽ thành một con đường hẹp, mấy mươi phóng viên đài truyền hình vác máy quay, micro, ống chĩa vào mặt một chàng trai có gương mặt đẹp tuyệt vời như làn sương sớm. Chàng trai đó có làn da như men sứ, môi tựa hoa anh đào, cười mà như không, dương mặt đẹp kiểu khuynh quốc khuynh thành như trong các truyền thuyết.
Cô gái đang nhìn chàng trai này sao?
Âu Thần trầm ngâm suy nghĩ.
Một cái gì đó đố kỵ không rõ khiến đôi mắt anh càng âm u đen tối, gương mặt điển trai tuấn tú lúc này trở nên băng lạnh. Anh hít sâu, cố gắng xua đuổi cái cảm giác hoang đường kỳ quái này. Rồi trong đầu lại xuất hiện một cơn đau dữ dội, môi anh trắng bệch vì đau.
Từ cửa sổ xe, Thẩm quản gia cũng nhìn thấy chàng thanh niên đó!
Một lần nữa ông lại trợn mắt, vội vàng quay lại nhìn gương mặt Thiếu gia, xác định Thiếu gia hình như không nhận ra điều gì, lúc đó ông mới thở phào nhẹ nhõm. Ông Trời ơi, hôm nay là ngày gì vậy…
“Là Lạc Hi!”
Nhã Luân kinh ngạc nói nhỏ, đúng vậy, chỉ có mỗi lần Lạc Hi xuất hiện trước đông đảo công chúng mới dẫn đến tình trạng ồn ào náo động như thế này. Thái Ni và Jam quá kinh ngạc, lúc trước họ đâu có nghe nói Lạc Hi cũng muốn tham gia hoạt động biểu diễn ở quảng trường Cầu Vồng. Cả ba vội vàng xuống xe để xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Trong đám đông điên cuồng ái mộ, giữa vô số những phóng viên ký giả, giữa những micro và máy quay xung quanh, Lạc Hi với một nụ cười kỳ lạ, anh đi về phía chiếc cầu vồng thủy tinh giữa trung tâm quảng trường, dòng người đông như kiến vỡ tổ nối đuôi anh.
Bên phải chiếc cầu vồng thủy tinh.
Sân khấu màu da cam.
Trên sân khấu cô gái mặc chiếc váy màu xanh nước biển đang đứng ngẩn người.
Lạc Hi nhìn cô gái.
Từ giữa đám người đông đúc ấy, trong ánh mắt Lạc Hi chỉ có mình cô ấy, anh hướng tới sân khấu màu da cam, đám phóng viên và máy quay đều chú ý hướng theo ánh mắt Lạc Hi. Cô gái đang đứng trên sâu khấu lúc này đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Khiết Ni hộ tống sát ngay sau Lạc Hi.
Lúc đầu cô cho rằng Lạc Hi chỉ tới xem tình hình Hạ Mạt biểu diễn thế nào thôi, ai ngờ khi Hạ Mạt xuất hiện trên sân khấu, Lạc Hi bảo cô gọi điện cho mấy nhân vật có máu mặt trong giới báo chí. Chắc chắn những ký giả khác cũng đã đánh hơi mò tới, thành ra mới rầm rộ thế này.
Lạc Hi…
Đúng là rất thích Hạ Mạt rồi…
Khiết Ni nhìn Hạ Mạt trên sân khấu màu da cam, trong lòng đau đớn chua xót, nhưng cô cũng rất vui.
Lạc Hi đã đi tới phía dưới sân khấu màu da cam.
Rồi.
Anh nhảy lên sân khấu!
Hàng ngàn ánh sáng chói mắt chớp nhóa, máy quay chĩa vào mặt Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt, đám phóng viên có trên trăm người hớn hở mừng ra mặt. Hầu như tất cả bọn họ đều bắt đầu liếc nhìn, thăm dò, đánh giá cô gái đang đứng cạnh Lạc Hi.
Hạ Mạt ngỡ ngàng đứng đó.
Cô nghiêng đầu nhìn Lạc Hi đang đứng cạnh mình. Lạc Hi cũng đang trìu mến nhìn cô, trong đôi mắt đen như mã não của anh ẩn giấu làn khói sương mờ nhạt. Anh mỉm cười với cô, nụ cười không có sự ác ý và càn rỡ, cũng không có sự thị uy và khiêu khích rêu rao, nụ cười thật thuần khiết.
Trong giây phút anh mỉm cười này.
Trái tim Hạ Mạt đột nhiên như bị cái gì đó va vào!
Lạc Hi ôm vai cô.
Nụ cười của anh như nắng mùa hè nồng nhiệt rực rỡ, hướng mặt về phía đám phóng viên và tất cả khán giả dưới sân khấu, anh nói: “Đây là Doãn Hạ Mạt, là bạn tốt của tôi. Sau này cô ấy sẽ chính thức trở thành một ca sĩ, mọi người xin hãy giúp đỡ ủng hộ cô ấy thật nhiều thật nhiều! Xin hãy nhớ tên cô ấy, Doãn Hạ Mạt! Cô ấy sẽ đem lại cho mọi người thật nhiều, thật nhiều bài hát tuyệt vời!”
Phía dưới sân khấu sau những phút giây ngạc nhiên.
Đột nhiên tiếng vỗ tay và tiếng reo hò như sấm rền.
“Giúp đỡ ủng hộ Lạc Hi!”
“Mãi mãi yêu mến Lạc Hi!”
“Giúp đỡ ủng hộ Hạ Mạt!”
“Mãi mãi yêu mến Lạc Hi!”
…
Trong tiếng gào thét ủng hộ động viên rợp trời rợp đất, Lạc Hi cầm lấy micro trong tay Hạ Mạt.
Anh cất tiếng hát.
Tất cả mọi người đều tụ tập dưới sân khấu màu da cam, những người đang buôn bán tại khu quảng trường nghe nói Lạc Hi đang hát cũng vội vàng dồn về đấy, lại có cả những người sau khi được bạn bè đang có mặt tại quảng trường Cầu Vồng thông báo qua điện thoại từ các khu buôn bán khác cũng nườm nượp kéo tới xem.
Người người kéo tới quảng trường Cầu Vồng xem Lạc Hi, đông như nêm cối, một giọt nước cũng không lọt qua nổi.
Không thể tưởng tượng quảng trường Cầu Vồng nhỏ bé đó lại có thể chưa được hơn vạn người.
Lạc Hi nắm chặt tay Hạ Mạt.
Anh hát hết bài này sang bài khác, nhưng không hề buông tay cô ra, tất cả các bài hát như chỉ hát riêng cho cô nghe. Tay Hạ Mạt trong bàn tay Lạc Hi, ánh mặt trời rực sáng lay động trong mắt cô, giờ phút này, cô không thể nghĩ được gì, dưới sân khấu ồn ào nào nhiệt như đang không có thật. Chỉ có bàn tay Lạc Hi đang nắm lấy tay cô…
Giống như không gian và thời gian đột nhiên đông cứng lại.
Giống như rất rất lâu trước kia.
Sâu khấu màu hoa hồng đỏ, những đèn dây treo hoa lệ, Hạ Mạt bé nhỏ cô độc đứng dưới ánh đèn nóng bỏng… cừng đờ… hoảng sợ… không nghe được tiếng nhạc… Lạc Hi từ hàng ghế khán giả tối om cất tiếng… chàng trai tươi sáng, đi lên sân khấu, tay trái cầm tay cô, tay phải cầm tay Tiểu Trừng…
“Lạc Hi có quan hệ gì với Doãn Hạ Mạt?”
Nhã Luân trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy hai người đang đứng trên sân khấu màu da cam. Không phải Lạc Hi và Phan Nam có quan hệ với nhau hay sao? Không thể có chuyện trong một thời gian ngắn như vậy, Lạc Hi đã nhanh chóng chuyển qua quan hệ tình cảm với Hạ Mạt?
“Nếu nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Lạc Hi cổ vũ cho một ca sĩ khác”. Jam cũng đầy nghi hoặc. Trong làng giải trí, Lạc Hi có quan hệ rộng, nhưng xưa nay chưa bao giờ hợp tác với một ca sĩ nào khác, cũng chưa bao giờ nhận biểu diễn khích lệ một ca sĩ mới ra lò. Vậy mà tự dưng giờ phút này Lạc Hi lại xuất đầu lộ diễn trước công chúng, sẵn sàng vì Hạ Mạt – cô gái thậm chí còn chưa từng là ca sĩ – lại còn lên tiếng giúp cô ấy có được sự hâm mộ của công chúng.
Thái Ni say sưa ngây ngất nhìn Lạc Hi đứng trên sân khấu dưới ánh sáng bảy sắc cầu vồng.
Trong khi Lạc Hi đang hát, rốt cuộc Thái Nhi cũng phải rời mắt, suy nghĩ một lát rồi cúi đầu xuống xóa dấu gạch chéo trước cái tên Doãn Hạ Mạt trên bảng danh sách trong tập hồ sơ.
Dưới sâu khấu màu hồng không còn một khán giả.
Ngụy Nhân thở dài thất vọng nhìn Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt trên sân khấu bên kia. Nếu đem tài sức hôm nay ra so sánh, trong năm người, không ai có thể so sánh được với Doãn Hạ Mạt.
Đới Tây lại hoảng hốt quay đầu nhìn Phan Nam, cười mỉa, nói: “Sao hả, Lạc Hi không phải là bạn của cậu sao? Anh ta không phải tới để lên sâu khấu với cậu à? Hừ, Doãn Hạ Mạt cũng không phải đã xưng là bạn của cậu sao? Cậu đúng là vừa đáng cười vừa đáng thương!”
Phan Nam không để ý đến những lời Đới Tây nói. Hồi học ở Anh, cô đã hiểu rất rõ về Lạc Hi, trong những câu chuyện của anh ấy, dù chưa bao giờ thấy cái tên Hạ Mạt xuất hiện, nhưng cô cũng đã rất yêu mến cô gái tên Doãn Hạ Mạt này rồi.
Thái độ trầm mặc u uất của Thiếu gia khiến tài xế toàn thân vã mồ hôi hột, ông ta vội vàng lên tiếng giải thích.
“Xin lỗi, Thiếu gia. Quảng trường đông người quá, vì thế xe không thể…”
Ba năm trước, bác tài bắt đầu làm việc cho Thiếu gia, thực ra Thiếu gia xưa này chưa bao giờ thật sự ngặt nghèo và nghiêm khắc với mình, nhưng có thể là Thiếu gia có thiên tính kiêu ngạo tôn quý, mỗi lần Thiếu gia thể hiện thái độ không vui, bác tài cũng áy náy bất an, đứng ngồi không yên.
Âu Thần không nghe thấy tiếng bác tài.
Chàng trai và cô gái kia tay bắn chặt tay nhau như bó kim, trong đầu cậu đột nhiên lại đau dữ dội! Không chịu nổi. Âu Thần nhắm mắt lại, đưa tay day day thái dương. Cậu u uất đưa ly rượu Brandy trong tay lên môi uống một hơi cạn, cảm thấy cháy bỏng trong lồng ngực.
“Thiếu gia?”
Thẩm quản gia không dám để Thiếu gia dừng lại ở đây lâu hơn nữa, khe khẽ lên tiếng thử phân tán sự chú ý của Thiếu gia: “Phía ngài giám đốc ngân hàng, có lẽ nên thông bào cho họ biết một chút mình bị kẹt xe không tới đúng giờ được không?”
Âu Thần tựa ra sau ghế, nhắm mắt lại, quai hàm xiết chặt, nét ngạo mạn kiêu kỳ nhưng lại cô độc. Rất lâu, rất lâu sau, anh mới trầm ngâm nói:
“Báo với Siomon hủy cuộc gặp hôm nay”.
Thẩm quản gia kinh ngạc, cuộc gặp mặt ngày hôm nay đối với công ty mà nói rất quan trọng, tuy nhiên ông cũng không dám nói nhiều trước thái độ lạnh lùng của Thiếu gia.
“Và”, Thiếu gia mở mắt ra một lần nữa nhìn lại cô gái phía trên sân khấu mày da cam, nói: “Kiểm tra xem cô ta là ai”.
Khả Hân lo lắng nhìn sân khấu phía bên kia, “Cậu nhìn các bạn ấy… ăn mặc, trang điểm đẹp quá…”
Hạ Mạt nhìn theo.
Cách độ mười mét, đầu bên phải chiếc cầu vồng thủy tinh kia, sân khấu quảng cáo sản phẩm dầu gội dưỡng tóc trang trí toàn màu hồng.
Phan Nam và Đới Tây, Ngụy Nhân cũng đang đứng đợi ở đó.
Đới Tây và Ngụy Nhân đều trang điểm rất đẹp. Đới Tây mặc chiếc váy rất ngắn, bộ ngực đầy đặn hơi lộ ra trông rất hấp dẫn. Nhưng Phan Nam mới thật sự gây sự chú ý nhất. Phan Nam mặc chiếc áo phông màu đen, quần bò màu xanh đậm cắt rách tua rua ở một vài chỗ. Tay, cổ, eo đều đeo trang sức lấp lánh. Dáng cô ấy vốn đã rất giống con trai, mặc bộ quần áo kết hợp với những đồ trang sức càng tăng thêm vẻ đẹp trung tính mạnh mẽ khiến người ta khó lòng rời mắt. Hình như linh cảm thấy Hạ Mạt đang nhìn mình, Phan Namquay đầu, từ đằng xa vẫy tay với cô như muốn nhắn nhủ hãy cố gắng nhé!
Hạ Mạt cũng mỉm cười vẫy tay lại, cô nhớ lại những lời Phan Nam nói hôm phân nhóm.
“Mình có thể yêu cầu cùng tổ với chỉ mình cậu”, Phan Nam dựa lưng vào lan can phòng tập, nhìn chăm chăm vào Hạ Mạt, “Nếu mình nhất quyết từ chối không cùng nhóm với bọn Đới Tây, tin chắc Thái Ni cũng không có cách gì ép được mình”.
“Cảm ơn”, Hạ Mạt đưa khăn lên lau mồ hôi trên trán, “Chỉ có điều, chẳng có ai giúp đỡ mình mãi được, rốt cuộc thì mình cũng cần phải biết mình có khả năng đứng trên sân khấu được hay không. A Nam này, lên sân khấu cậu phải phát huy hết thực lực của mình nhé, cậu tuyệt lắm đấy”.
“Không, chỉ cần cậu có thể hát được, cậu mới là…”
“Nhưng, mình sợ mình không hát nổi”, Hạ Mạt thở dài. Trước mặt Phan Nam, cô không cần phải giấu giếm. Hễ những lúc cần phải hát trước mặt nhiều người, cô đều sẽ…
“Cùng nhóm với cậu, mình sẽ giúp được cậu”, Phan Nam đặt tay lên vai Hạ Mạt, cúi đầu thân thiết nói.
“Rồi sau đó?”, Hạ Mạt cười, “Cậu sẽ mãi giúp mình à?”
“Chúng mình có thể sẽ thành lập một ban nhạc, nếu như thế, mình sẽ có thể mãi mãi giúp cậu”, Phan Nam trịnh trọng nói.
Hạ Mạt ngẩn người.
Hồi lâu, cô nói nhỏ: “A Nam này, cảm ơn cậu. Cậu coi mình là bạn nên muốn giúp đỡ mình. Nhưng mình hy vọng tự thân mình có thể đứng hát được trên sân khấu”.
“Cậu khó nói quá”, Phan Nam lắc đầu không biết phải làm sao mới được bèn kéo sát vai Hạ Mạt vào vai mình, ôm chặt Hạ Mạt như một chàng trai, “Thôi được rồi, nhưng tới lúc biểu diễn cậu phải cố gắng đấy. Cẩn thận nhé!”
“Ừ, mình sẽ cố hết sức”.
Hạ Mạt cười đáp lại.
Đang hồi tưởng lại chuyện hôm đó, đột nhiên Hạ Mạt nghe thấy tiếng Khả Hân bên cạnh lo lắng:
“Hỏng rồi! MC sao không giới thiệu bọn mình mà đã xuống sân khấu rồi nhỉ? Cô ấy quên à? Kìa… kìa… chúng mình lên sâu khấu thế nào đây?!”
Cô bé MC ngang qua hai người không thèm chào hỏi lấy một tiếng, đi thẳng xuống sân khấu, uống nước rồi ngồi nghỉ. Hạ Mạt nhìn qua sân khấu bên kia, MC cũng đã rời khỏi sân khấu. Đới Tây và Ngụy Nhân bộ dạng cũng kinh ngạc sợ hãi, hình như bên ấy bọn họ cũng chẳng được giới thiệu lên sân khấu. Có lẽ đó là do sự sắp xếp của Thái Ni chăng, nghĩ được vậy, Hạ Mạt cảm thấy bình tĩnh hơn.
“Cậu và mình ai biểu diễn trước?”
Hạ Mạt bình tĩnh thản nhiên hỏi Khả Hân.
Khả Hân kinh ngạc nhìn Hạ Mạt, không hiểu sao cô không có chút gọi là hoảng loạn. Hai sân khấu, hai MC đều đã xuống, không còn quà để phát, đến ngay cả nhạc cũng đã không còn. Thoáng chốc, khán giả phía dưới sân khấu hết hứng thú, họ bắt đầu tản đi.
Trong giây lát.
Xung quanh sân khấu yên lặng.
“Mình…”
Khả Hân chân tay rụng rời không còn hơi sức, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi. Sân khấu vắng lặng chẳng có người, giờ sao có thể biểu diễn được cơ chứ.
Đúng lúc đó.
Bên kia, Phan Nam ra sân khấu.
Ban nhạc dạo khúc nhạc tiết tấu nhanh. Phan Nam thể hiện nổi bật bằng những tư thế động tác nhịp nhàng rất đỉnh, cô nhảy một điệu vũ Latin mạnh mẽ sôi động theo nhịp nhạc, rất bắt mắt, rất khỏe mạnh nhưng cũng rất gợi cảm hoang dã. Bao nhiêu năm đi biểu diễn trong các phòng trà quán bar, Phan Nam thừa biết trước tiên cần phải thu hút sự chú ý của khán giả, cách tốt nhất và dễ dàng nhất chính là những điệu nhảy có tiết tấu, nhịp điệu sôi động. Quả nhiên, sau vào phút điệu nhảy Latin kết thúc, mọi người đang tản mát khắp nơi lại dần dần kéo tới tụ tập dưới sân khấu.
Đới Tây và Ngụy Nhân xem ra vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.
May mà có Phan Nam ra sân khấu, cảnh vắng vẻ phía dưới đã được thay đổi. Tuy nhiên Đới Tây và Ngụy Nhân lại lo lắng những thể hiện xuất sắc của Phan Nam chính là điều sẽ dẫn đến sự thật bại của bọn họ. Hai người họ không khỏi chán nản, tinh thần ủ ê suy sụp.
Phan Nam bắt đầu hát, cô vừa hát vừa nhảy, mái tóc ngắn, nét mặt trung tính hài hòa, giọng hát trầm khàn, tư thế nhảy phóng khoáng nam tính, tay vung lên, đầy sức hấp dẫn của một ngôi sao lớn. Khán giả phía dưới sân khấu mải mê dõi xem, có người vỗ tay, có người tán thưởng khen hay, người kéo đến xem mỗi lúc một đông.
“Quả nhiên là Phan Nam”.
Trong chiếc Porsche, Nhã Luân mãn nguyện nói. Trong năm cô gái, ngay từ lúc bắt đầu đào tạo, Phan Nam luôn tỏ ra là người xuất sắc nhất. Cô được trời ban phát cho khí chất của một ngôi sao, gần như lúc nào xuất hiện cô đều cuốn hút được đủ loại thành phần giới tính tuổi tác.
Jam cũng vui mừng không kém bởi vì Phan Nam rốt cuộc không phải do tuyển chọn mà là được tiến cử.
“Cục diện thay đổi tốt đấy”.
Chuyển qua sân khấu bên kia, Thái Ni tròn xoe mắt. Do sự xuất hiện của Phan Nam, khán giả đều đã dồn gần hết sang bên đó. Dưới sân khấu phía bên Khả Hân và Hạ Mạt vắng tanh không một bóng người.
“Làm thế nào đây!...”
Khả Hân tuyệt vọng.
Dưới sân khấu vắng lặng, sự chú ý của mọi người đều dồn hết sang sân khấu của nhóm Đới Tây. Phan Nam biểu diễn đỉnh thế kia. Không có cơ hội rồi, cô đã bị sàng lọc đào thải, mọi hy vọng trở thành ca sĩ đang dần sụp đổ trước mắt.
“Cậu và mình ai ra sân khấu trước?”
Hạ Mạt hỏi lại một lân nữa, giọng rất bình tĩnh, đôi mắt chăm chú nhìn Khả Hân, hình như cô chẳng đẻ ý đến những gì đang diễn ra trên sâu khấu bên kia.
“Hả?”
Khả Hân mù mờ không biết phải xoay xở thế nào.
“Yên tâm đi, mình sẽ kéo mọi người quay lại”, Hạ Mạt mỉm cười, “Chỉ cần cho mình biết cậu muốn biểu diễn trước hay sau thôi”.
“Mình…”
Sự bình tĩnh của Hạ Mạt chính là cọng rơm cuối cùng cô có thể tóm được, Khả Hân cố gắng không nghĩ thêm gì nhiều nữa. Phản ứng đầu tiên là muốn biểu diễn sau, không có khán giả xem thật đáng sợ, nếu Hạ Mạt lên sân khấu có thể kéo được khán giả tới xem… Nhưng, không được, Hạ Mạt lúc nào hát cũng… cô ấy ra sân khấu ngộ nhỡ, nói không chừng tới lúc ấy cô ấy biểu diễn xong muốn khán giả kéo tới lại càng khó…
Khả Hân cắn răng, “Mình trước”.
“Được”.
Hạ Mạt gật đầu, cầm lấy ngay micro đi ra giữa sâu khấu. Khả Hân kinh ngạc, vừa xong đã bảo là mình ra sân khấu trước, sao cô ta lại đi ra luôn vậy?
Cầu vồng bảy sắc.
Óng ánh sắc màu.
Dưới nắng vàng rực rỡ, cầu vồng thủy tinh chiếu bảy sắc màu huyền ảo. Bên trái chiếc cầu vồng, sân khấu phông nền màu cam, một cô gái cầm micro đi ra. Cô gái đó mặc chiếc váy xanh biển đậm, da trắng như ngà, mái tóc dày như rong biển được buộc dối, đôi mắt bình lặng như mặt biển xanh.
“Xin chào mọi người!”
Cô gái mỉm cười nhìn xuống dưới sân khấu.
Yên lặng.
Dưới sân khấu vắng lặng không một bóng người.
Nhưng cô gái vẫn cười như đang đứng trước mặt một biển người ồn ào náo nhiệt, cô nâng cao giọng thánh thót vui vẻ: “Hôm nay thời tiết tuyệt quá, một ngày đẹp trời để đi mua sắm! Đi mua sắm, bạn không những cần thời tiết đẹp mà còn mong các cô gái trong các cửa hàng phục vụ bạn nhiệt tình và nhất thiết bạn còn phải cần đến tâm trạng vui vẻ, hưng phấn, thoải mái! Sau đây, chúng tôi sẽ mời Khả Hân – cô ca sĩ mới xuất sắc – tặng ngay quý vị một bài hát! Bài hát rất tuyệt có tựa Ánh mặt trời!”
Giọng nói Hạ Mạt nhẹ nhàng mà mạnh mẽ hiên ngang.
Ngữ điệu đầy nhiệt tình hoạt bát!
Hầu như tất cả khán giả sân khấu phía đối diện đều nghe thấy.
Lúc này, Phan Nam đã hát xong đang xuống sân khấu, đến lượt Ngụy Nhân. Tiếng hát của Ngụy Nhân rất hay, nhưng cách thể hiện lại kém, đương lúc chán nản gặp ngay những lời nói đầy kích động của Hạ Mạt, thế là một số khán giả lập tức quay người bỏ sang xem sân khấu bên kia.
“Hôm nay là lần đầu tiên Khả Hân chính thức biểu diễn trên sân khấu trước mặt khán giả đó! Khả Hân không chỉ sở hữu một gương mặt dịu dàng đáng yêu, cô còn có một giọng hát cũng ngọt ngào không kém. Chỉ có điều…”. Cô gái cố ý ngừng lại một lúc, nháy mắt bộ dạng làm tếu với khán giả đang từ từ kéo đến tụ tập phía dưới sân khấu, “Chỉ có điều vì đây là lần đầu tiên biểu diễn, Khả Hân có đôi chút căng thẳng lo lắng!”.
Khán giả cười ồ lên.
Tiếng cười đầy thiện ý.
Cô gái cầm micro trên sân khấu gật đầu vỗ tay, cao hứng nói: “Nào! Xin mọi người cho một tràng vỗ tay chân thanh nhất đón chào Khả Hân! Nhiệt tình cổ vũ cho cô ấy!”
Tiếng vỗ tay vang dậy.
Khán giả phía dưới sân khấu hoàn toàn bị hấp dẫn trước giọng nói nhiệt tình đầy kích động của Hạ Mạt, ánh mắt họ chuyển từ sân khấu quảng cáo sản phẩm dầu gội sang sân khấu quảng cáo kem dưỡng da chống nắng, cùng lúc họ vỗ tay cổ vũ cho sự xuất hiện của Khả Hân.
Ban nhạc chơi khúc dạo đầu.
Nụ cười rạng rỡ tràn đầy trên gương mặt, Hạ Mạt đưa tay phải về phía Khả Hân đang đứng bên sân khấu.
Mọi ánh mắt đều phải hướng theo.
Khả Hân dịu dàng ngọt ngào trong bộ váy công chúa bồng bềnh màu phấn hồng e thẹn đi ra sân khấu. Vào lúc này, sân khấu bên kia chỉ còn lại một vài khán giả nán lại tiếp tục xem Ngụy Nhân hát.
Trong chiếc Porsche.
Chiếc nhẫn hồng ngọc giữa ngón tay Thái Ni lấp lánh, ánh mắt anh ta không rời Hạ Mạt đang yên lặng đứng một góc sân khấu xa xa.
“Một cô gái thông minh!”, Nhã Luân khen ngợi, “Cô ta sử dụng cách có hiệu quả trực tiếp. Cái kiểu rao mời này thu hút được sự chú ý của khán giả rất tự nhiên, không gượng gạo mà lại động lòng người khiến khán giả không thể không có sự yêu thương trìu mến, cũng không đến nỗi ép buộc chờ đợi một Khả Hân xuất hiện phải cực kỳ xuất sắc”.
“Đích thực là một cô gái thông minh”, Jam phụ họa, “Tránh lúc Phan Nam đang biểu diễn, nhân lúc thực lực bên đó đang suy giảm mới giới thiệu Khả Hân lên sân khấu, cô ta cũng biết nắm thời co đấy chứ”.
Nhã Luân tự dưng nghi ngờ: “Sao cô ấy không lên biểu diễn nhỉ? Đây là thời cơ tốt, cô ấy nhân lúc này lên biểu diễn không tốt hơn sao?”
“Có lẽ bản tính cô ấy tốt bụng”, Jam vừa nói vừa lắc đầu. Bao nhiêu năm qua làm việc trong làng giải trí, Jam từng chứng kiến không biết bao nhiêu nghệ sĩ dùng đủ mọi thủ đoạn để có được cơ hội tốt, có được địa vị, đâu có thấy mấy ai hiền lành tốt bụng, “hoặc có lẽ cô ấy vẫn không có cách nào để có thể cất tiếng hát trước đông người, vì thế mới để Khả Hân xuất trận trước”.
Nhã Luân không nói gì.
Có một linh cảm mách bảo cho anh hay Doãn Hạ Mạt không hề có những suy nghĩ trù tính trước, đó thuần túy chỉ do bản tính hiền lành tốt bụng của cô ấy mà thôi. Nhưng, tốt bụng là cái gì, trong thế giới showbiz đầy tranh giành, lấy đâu ra chút tốt bụng vụn vặt?
“Dưới sân khấu không một bóng khán giả mà cô ấy chẳng chút lo sợ, ngày thường cô ấy rất kiệm lời, ít thân thiện vậy mà lên sân khấu lại nhiệt tình hoạt nào đến thế. Nhưng…”, Thái Nhi nhìn dán mắt vào Hạ Mạt đứng đằng xa”, “không hiểu nguyên nhân gì khiến cô ta không khắc chế nổi bản thân để cất được tiếng hát trước đám đông”.
Nhã Luân và Jam nhìn nhau.
Đúng vậy.
Trước đây mọi người luôn nghĩ Hạ Mạt là con người khó gần, lời nói hành động luôn cẩn thận, e dè, ở những chỗ đông người cô ấy rất khó hòa nhập, vì thế cất tiếng hát cũng rất khó khăn. Nhưng những gì cô ấy thể hiện ngày hôm nay chứng tỏ cô hoàn toàn không phải là một cô gái e dè nhút nhát.
Trên sâu khấu màu da cam.
Khả Hân đã hát xong.
Rải rác dưới sân khấu có tiếng vỗ tay, không nhiệt tình lắm. Trong lúc Khả Hân hát, nhiều khán giả đã bỏ đi, một số quay sang sân khấu bên cạnh xem Ngụy Nhân biểu diễn.
Dù thế nào đi nữa cũng không có sai lầm gì lớn, khán giả dưới sân khấu cũng không đến nỗi vắng quá mức phải xấu hổ mất mặt. Khả Hân nhẹ nhàng thở phào nhìn về phía Hạ Mạt đang đứng bên sân khấu tỏ lòng biết ơn.
Hạ Mạt mỉm cười nhìn Khả Hân vỗ tay.
Trong lòng Khả Hân ấm áp, thế rồi cô muốn học cách hồi nãy của Hạ Mạt để giới thiệu Hạ Mạt ra sân khấu biểu diễn. Nhưng khi ngó lại dưới sân khấu thấy mọi người đã tản đi gần hết, Khả Hân lại hoảng loạn nghĩ không ra phải nói cái gì, trong hốt hoảng cô chỉ nói vào micro được câu:
“Tiếp theo đây… xin mời mọi người nghe Doãn Hạ Mạt biểu diễn…”
Hình như không có ai nghe thấy tiếng nói của cô.
Mọi người vẫn tiếp tục nhanh chóng tản đi.
Khán giả dưới sân khấu còn lại không bằng một nửa hồi nãy, nhiều người cũng đã xoay người đang chuẩn bị bỏ đi sang sân khấu màu hồng phía bên kia xem Đới Tây biểu diễn.
Đới Tây đã ra sân khấu.
Tiếng hát Đới Tây trẻ trung dễ thương, chiếc váy trễ ngực, da trắng nõn nà mê hoặc lòng người. Đới Tây vừa hát vừa lắc lư những tư thế từ từ khoan thai. Càng nhảy chậm càng hấp dẫn, một nét đẹp sexy gợi cảm.
Khán giả gần như ngạt thở.
Ánh nắng màu vàng cam.
Sân khấu màu cam rực sáng.
Sân khấu yên tĩnh vắng lặng.
Không tiếng vỗ tay, không tiếng hoan hô reo hò, Doãn Hạ Mạt lặng lẽ bước ra sân khấu. Tinh thần bình tĩnh, nụ cười trên môi, chiếc váy xanh biển dưới ánh nắng nhẹ nhàng, thuần khiến, trông cô tựa nhe biển cả mênh mông.
Chiếc micro trong tay, “Tôi xin hát tặng mọi người một bài hát mang tựa Kim cương”.
Tiếng nhạc vang lên.
Dưới sân khấu trống vắng, không một khán giả đứng xem, Hạ Mạt bình tĩnh đứng giữa sân khấu lặng ngắt như tờ, giống như cả thế giới này chỉ có một mình cô, Hạ Mạt lặng lẽ bắt đầu hát.
…
Nếu khóc lóc thỉnh cầu
Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta
Nếu thiếp quỳ hai gối xuống, đau thương cầu xin chàng
Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại.
…
Chàng mua kim cương vì cô ta
Chàng đau lòng vì cô ta, ưu sầu vì cô ta
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền
…
Tiếng hát đó lặng lẽ, giọng hát cô đơn buồn bã nhưng tiết tấu nhịp điệu lại vô cùng vui vẻ dồn dập. Hạ Mạt lặng lẽ đứng giữa sân khấu không một khán giả, trong đôi mắt là tình cảm mờ mịt. Tiếng hát của cô rõ từng chữ từng lời, rõ như hơi thở nhẹ trong màn đêm tĩnh mịch, hơi thở dường như không có, giấu đi tất cả nước mắt không để ai hay.
“Bài hát này!”
Trong chiếc Porsche, Thái Nhi rất kinh ngạc, anh ta dán mắt nhìn Doãn Hạ Mạt trên sân khấu màu da cam, nét mặt đầy nghi hoặc. Jam cũng kinh ngạc như vậy, chú tâm nhìn Doãn Hạ Mạt.
“Các anh đã nghe rồi à?” Nhã Luân không hiểu hỏi. Nhã Luân chưa bao giờ nghe bài hát này, anh cho rằng đây là bài hát mới, có thể là do Hạ Mạt tự sáng tác.
“Bài hát này có tựa Kim cương”. Jam hồi tưởng nói: “Nhiều năm trước đây, bài hát Kim cương rất nổi tiếng trong phòng trà, bài hát do một nữ ca sĩ phòng trà sáng tác cho người tình thay lòng đổi dạ của mình. Các cô gái tại phòng trà rất thích. Lời bài hát rất hay, nhiều nhà sản xuất đĩa hát muốn thu âm phát hành CD bài hát này, nhưng nữ ca sĩ kia tuyên bố bài hát này chỉ để dành cho riêng người tình của cô ấy mà thôi. Nữ ca sĩ này là người có địa vị trong giới giang hồ, các công ty sản xuất đĩa hát đánh phải buông xuôi. Thế là bài hátKim cương chỉ nghe được tại phòng trà đó mà thôi. Sau đó…”
Nhã Luân chờ đợi…
Jam thở dài tiếc rẻ, “Sau này… ca sĩ phòng trà đó chết, để tưởng nhớ cô ấy, các nữ ca sĩ phòng trà khác đã không bao giờ hát bài Kim cương. Bài hát này từ đó không còn lưu truyền nữa”.
“Nhưng cô ta đang hát bài hát đó”. Thái Ni sờ lên chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay, nghi hoặc nói. Doãn Hạ Mạt không những chỉ thuộc bài hát đó mà cô ấy còn thể hiện rất uyển chuyển những cảm giác đau thương của bài hát, từng từ từng câu đong đầy nước mắt khiến người nghe trong lòng cũng phải cảm thấy như đang bị vò nát.
Trong nắm mặt trời chói sáng rực rỡ.
Người người qua lại ồn ào náo động.
Quảng trường Cầu Vồng đẹp đẽ.
Nhưng…
Nhưng yên lặng.
Tiếng hát.
Doãn Hạ Mạt lặng lẽ đứng giữa sân khấu màu da cam trống vắng.
Tiếng hát nhẹ nhàng.
…
Ai ai cũng yêu cô ta
Cô ta là kim cương hoàn mĩ lóng lánh
Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp
Cô ta thuần khiết, cô ta không tì vết.
Thiếp chỉ là hạt cát nhỏ bé thấp hèn bay thơ gió
Thiếp thê tiện, thiếp phiêu bạt
Thiếp thế cô, thiếp phức tạp
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Người đi lại trên quảng trường Cầu Vồng dừng bước, họ nghe thấy tiếng hat, thi luật đơn giản, lời ca rõ ràng, giọng người hát cũng lặng lẽ cô đơn buồn bã. Không rõ vì nguyên nhân gì mà bài hát đó lại đột ngọt đánh động trái tim họ, khiến họ không thể bỏ đi được, kéo họ từ từ đi tới sân khấu màu da cam.
Dưới sân khấu.
Nước thủy triều nhè nhẹ dâng.
Người người kéo tới mỗi lúc một đông.
Những người nãy giờ đang chú ý xem Đới Tây hát trên sân khấu màu hồng đã quay lại, họ lắng nghe tiếng hát mê hoặc của Doãn Hạ Mạt.
Lời bài hát rất rõ ràng.
Linh hồn trong tiếng hát khiến mọi người cảm động.
Ánh nắng mặt trời mùa hè chiếu lên chiếc Bentley màu đen hào hoa, quảng trường quá đông, bác tài mặc bộ đồng phục màu trắng khuy vàng buộc phải giảm tốc chạy chậm lại. Đột nhiên trước đầu xe, một em bé nắm tay mẹ chạy ngang qua về hướng sân khấu màu cam giữa quảng trường.
Bác tài vội vàng đạp phanh.
Chấn động trong xe khiến Âu Thần ngẩng đầu lên.
“Xin lỗi, Thiếu gia…”
Bác tài vội vàng nhận lỗi.
Âu Thần không nói gì, anh đóng chiếc laptop đang đặt trên đùi lại, dùi dụi mắt. Trên gương mặt thanh tú đẹp như tượng thần Hy Lạp thoảng chút mệt mỏi. Quản gia Thẩm ngồi bên cung kính giúp cất chiếc laptop đi rồi nhẹ nhàng đặt một ly rượu Brandy cạnh tay Thiếu gia. Trước kia Thiếu gia không biết uống rượu, nhưng từ sau sự kiện ngoài ý muốn xảy ra năm năm về trước, Thiếu gia tự dưng thích những loại rượu có tính mạnh.
Chiếc Bentley chạy chậm chậm ngang qua quảng trường cầu vồng. Âu Thần âm trầm nhấp một ngụm Brandy, ánh mắt mặc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cổ tay cậu buộc một sợi dây ren lụa màu xanh đang phất phơ theo gió, tuy đã lâu ngày, nhưng sợi ren lụa đường nét hoa văn phức tạp vẫn còn rất đẹp, nó là thứ yêu thương quý giá vô cùng của chủ nhân.
Không khí trong lành mát mẻ mang hương vị của nắng mặt trời, sợi ren lụa màu xanh, trong thoáng giây, một cảm giác số mệnh từ từ nhẹ nhàng lướt trong không gian.
Doãn Hạ Mạt đứng trên sân khấu.
Ánh nắng nóng bỏng chiếu vào người cô, cầu vồng pha lê phản xạ khúc chiếu những tia sáng chói mắt, người người dưới sân khấu mỗi lúc một đông, ồn ào như thuỷ triều dâng lên.
Cổ họng Doãn Hạ Mạt dần thít chặt.
Nhắm mắt lại, Hạ Mạt cố gắng để mình không nhìn vào đám người đen kìn kịt kia. Quên đám đông đi! Quên đám đông đi! Hạ Mạt cố gắng nhắc nhở bản thân, nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng, ánh năng khóc liệt thiêu đốt khiến cổ họng cô càng thít chặt hơn.
Cô chưa bao giờ nói với bất kỳ ai…
Cô sợ đám đông…
Đặc biệt những đám đông ồn ào như tổ quạ vỡ…
Từ từ, bên tai cô lại bắt đầu những âm thanh ầm ầm kịch liệt, nhắm chặt mắt lại, muốn bật tiếng hát, cô cần phải phát ra tiếng hát, nhưng dưới sân khấu đám người ồn ào, đám người như nước biển đang dâng từng đợt từng đợt…
Tất cả…
Giống như đêm hôm đó…
…
Nếu khóc lóc thỉnh cầu
Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta
Nếu thiếp quỳ hai gối xuống đau thương cầu xin chàng
Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại.
…
Chàng mua kim cương vì cô ta
Chàng đau lòng vì cô ta, ưu sầu vì cô ta
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Đếm hôm đó là sinh nhật bảy tuổi của cô, cũng làm lần đầu tiên cô bé đứng trên sâu khấu.
Mẹ đã uống rất nhiều rượu và đang say bí tỉ. Ông chủ khuyên can mẹ không nên lên sâu khấu, coi như tặng mẹ số tiền thù lao. Mẹ đẩy ông chủ ra, lướt khướt gào lên: “Lộ Na tôi thừa biết những phép tắc trong giang hồ chứ, đã cầm tiền thì phải hát, bằng không làm sao có thể sống nổi”. Người bạn nhảy trong phòng trà không tới, mẹ loạng choạng tóm lấy cô bé đáng đứng bán hoa cho khách đẩy lên sân khấu.
…
Ai ai cũng yêu cô ta
Cô ta là kim cương hoàn mỹ lóng lánh
Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp
Cô ta thuần khiết, cô ta không tì vết.
Thiếp chỉ là hạt cát nhỏ bé thấp hèn bay theo gió
Thiếp đê tiện, thiếp phiêu bạt
Thiếp thế cô, thiếp phức tạp
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Sâu khấu màu đỏ rực, quả đèn cầu điên cuồng xoay tròn tung ra những tia sáng bảy màu chói lóa mắt. Mẹ mặc chiếc váy dài ngực khoét sâu màu đỏ, bộ ngực trắng nõn như chỉ chực nhảy ra ngoài. Mẹ vừa hát vừa nhảy. Mẹ say, bước nhảy càng hoang dại, hai má mẹ đỏ rực, trong đôi mắt như có hai ngọn lửa cháy rực.
Mẹ hát khàn cả tiếng đứt cả hơi.
Cổ họng gần như tắc nghẹn.
Hồi đó Hạ Mạt tuy còn rất nhỏ, nhưng vẫn biết được từ lúc chú đó bỏ đi, mẹ liền trở nên buồn bã, không còn vui vẻ nữa. Hạ Mạt bé nhỏ không biết phải làm thế nào để thành bạn nhảy của mẹ, đã được nghe mẹ hát bài hát này rất nhiều lần, thế là cô bé bắt đầu cùng mẹ hát. Trong một góc sân khấu, cô bé cầm chiếc micro, hát cùng mẹ theo tiết tấu điệu nhạc: Kim cương… kim cương… hạt cát…
Mẹ càng hát càng cuồng điên.
Giọng hát cao dường như có thể làm trần nhà sụp đổ vỡ vụn, tất cả mọi người dưới sân khấu đều chấn động kinh ngạc hãi hùng nhìn mẹ.
Mẹ hát mãi hát mãi, đột nhiên mẹ khóc, tiếng hát không còn, mẹ đau đớn khóc, ban nhạc sợ quá không biết phải làm sao. Mẹ khóc một hồi, lại lau khô nước mắt, lại tiếp tục hát, mẹ nhảy múa như điên dại, bước nhảy đã không còn theo đúng luật nhịp, giống như là đang lắc lư điên khùng cuồng dại.
…
Thiếp biết chàng yêu cô ta.
Yêu cô ta như yêu kim cương
Dù cho cô ta không yêu chàng
Chàng vẫn dại khờ yêu cô ta
Cũng giống như thiếp yêu chàng
Khờ dại yêu cô ta
…
Thiếp có thể giả vờ không biết chàng yêu cô ta
Thiếp có thể khóc lóc cầu xin chàng
Nếu như quỳ xuống trước mặt chàng có thể làm chàng mềm lòng
Và dù cho thiếp chết đi
Chàng cũng sẽ không ở lại
…
Trong bóng tối phòng trà mờ ảo, tiếng mẹ hát khàn khàn không còn hơi, nước mắt lấm lem son phấn trên mặt. Hạ Mạt bé nhỏ bỗng nhiên có một nỗi sợ hãi không hiểu là gì buộc cô bé muốn giữa lấy mẽ để mẹ không phải đau thương vì chú đó nữa. Còn có con, còn có Tiểu Trừng, con và Tiểu Trừng rất yêu mẹ. Con sẽ giúp mẹ tìm được chú đó, con xin thề, con sẽ tìm được!
Mẹ nhảy trong hoảng loạn.
Vừa nhảy vừa hát.
Bỗng dưng mẹ xoay người, đôi mắt đờ đẫn vô hồn nhìn cô bé con đứng sau lưng, nhưng lại như không nhìn, đôi mắt đờ đẫn như đang tìm cái gì đó, rồi, sự tuyệt vọng tràn đầy trong đôi mắt đờ đẫn ấy, rồi mẹ thẳng đuỗi người, mặt ngửa lên nhìn trần nhà, mẹ ngã nhào xuống.
…
Tại sao cô ta là kim cương vô giá
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Phòng trà, tiếng hét ré lên, quả cầu bảy sắc xoay điên cuồng, Hạ Mạt bé nhỏ run rấy đứng trên sân khấu, mẹ từ sân khấu ngã nhào xuống dưới. Gương mặt mẹ trắng bệch, máu từ miệng từ mũi mẹ trào ra, hai chân giống như một con rối bị vặn khúc kỳ dị.
Hạ Mạt bé nhỏ sợ hãi nhìn mẹ.
Phòng trà ồn ào nào động, mẹ nằm đó bất động.
Hạ Mạt bé nhỏ bị chặt mồm, bên tai vang động một tiếng “rầm”, rồi cô bé chẳng còn nghe thấy được bất kỳ tiếng động nào khác nữa, chỉ còn tiếng “khèn khẹt” tắc nghẽn trong cổ họng mình, như thể âm thanh đáng sợ đó từ trong chính người mình nổ ra. Thế giới yêu lặng không một âm thanh, chỉ có máu đang từ miệng từ mũi mẹ trào ra. Hạ Mạt bé nhỏ đứng ben mép sân khấu run bần bật, cô bé thì sợ hãi mà mẹ cứ nằm đó, máy chảy, cô bé phải nói với ai đó, cô bé rất sợ. Hạ Mạt bé nhỏ run bần bật đứng đó, đôi chân nhỏ bé, chỉ cần bước thêm một chút nữa lên phía sân khấu là sẽ ngã xuống bên cạnh mẹ mà chết…
Sâu khấu màu da cam trống vắng.
Hàng mi Doãn Hạ Mạt bắt đầu run run, khuôn mặt bắt đầu trắng bệch, cổ họng khô khốc từ từ thít lại. Nắng mùa hè chói chang khốc liệt chiếc trên người cô, cái lạnh thấu xương. Bên tai cô sau tiếng “rầm” ập đến, tất cả trở nên yên lặng, triệt để yên lặng.
Sao cô không nghe được gì nữa vậy.
Không nghe thấy được tiếng nhạc.
Cũng không nghe thấy được tiếng hát của mình.
Cô như thể bị sét đánh!
Trong chiếc Bentley dài màu đen.
Trên quảng trường ồn ào náo động, giữa đám đông người người rầm rầm qua lại, trong đám đông hàng ngàn người, từ cửa sổ xe, lần đầu tiên ánh mắt anh nhìn thấy cô gái đó, dường như tất cả ánh mặt trời trên thế gian này đang tập trung chiếu trên người cô và mọi vật khác đều trở nên mờ nhạt. Ánh mặt trời trên người cô gái đó quá mãnh liệt, trong phút giây khiến Âu Thần chói mắt không nhìn thấy gì; cô đứng trong quầng sáng chói lòa ấy khiến tất cả những gì thuộc về anh trên thế gian này đều biến mất…
Sân khấu đằng xa kia.
Cô gái mặc chiếc váy màu xanh như màu biển đó.
Dưới ánh mặt trời, cô gái có mái tóc dày như rong biển, gương mặt trắng bệnh, bộ dạng mất hồn giống như nàng tiên cá nhỏ bé trước lúc bị biến hóa huyền ảo tan ra thành bong bóng.
Trong đôi mắt trống rỗng của cô gái, hình như cô chẳng nhìn thấy ai.
Mà trong đôi mắt anh chỉ có cô gái đó.
Như cơn lốc mạnh trên biển khơi.
Trong đầu Âu Thần một nỗi đau khốc liệt trào tới.
Âu Thần bóp mạnh ly rượu Brandy trong tay, hàm dưới thít chặt, anh ghìm mình không để tiếng kêu đau đớn phát ra, đôi mắt đau khổ u uất. Tại sao, cô gái kia lại thân thương đến thế, tại sao, cô ta lại xa lạ đến thế…
Mà cái kiểu xa lạ đó.
Tại sao khiến trái tim anh tan nát một nỗi đau đang cào xé?!
“Thiếu gia…”
Thẩm quản gia chần chừ do dự hỏi. Vừa rồi Thiếu gia đột nhiên bảo tài xế dừng xe lại, giờ đã được mấy phút rồi. Sắp tới giờ gặp mặt một người trong Ban Giám đốc Ngân hàng Anh Quốc, nếu như tới muộn sẽ khiến người ta càng thêm có ấn tượng anh là người kiêu căng ngạo mạn.
Đúng lúc đó.
Thẩm quản gia cũng nhìn thấy cô gái đó, ông sợ hãi trợn tròn hai mắt!
“Có chuyện gì thế?!”
Trong chiếc Porsche, Thái Ni nhíu mày, Doãn Hạ Mạt đang thể hiện xuất sắc tại sao cô ấy lại đột nhiên không hát nữa. Khán giả dưới sân khấu chờ đợi cô ấy đã mất phút, nhìn thấy cô cứng đờ bất động, họ lại mất hứng thú, thất vọng từ từ bỏ đi.
“Thực ra Doãn Hạ Mạt hát rất hay”, Nhã Luân than thở, “giọng rất trong, tiếng hát cô âm thanh rất rung động, âm thanh run rẩy trống rỗng đến nỗi khiến người ta thật sự cảm động, mọi người không thể cưỡng nổi sức hấp dẫn, hoàn toàn dựa vào tiếng hát đầy ma lực của cô ta”.
“Nhưng giọng hát hay như vậy mà không có cách nào hát ra được…”, Jam tiếc rẻ lắc đầu. Cô Doãn Hạ Mạt đó, gương mặt, cá tính đều rất thích hợp làm một ca sĩ, hôm nay nghe lại thì thấy tiếng hát rất tuyệt. Chỉ có một điều, một người không thể hát trước đám đông, sao có thể trở thành ca sĩ chứ?
Thái Ni cũng lắc đầu.
Anh cầm bút đánh một dấu gạch chéo màu đỏ lớn bên cạnh tên Doãn Hạ Mạt trong tập hồ sơ.
Trên sân khấu trống vắng.
Doãn Hạ Mạt hít thở thật sâu.
Cô mở to mắt.
Khán giả phía dưới sân khấu gần như đã bỏ đi hết, Khả Hân không biết phải làm thế nào, trên sâu khấu màu phấn hồng phía đối diện bên kia, Đới Tây đã bắt đầu hát bài thứ hai.
Lại không được ròi. Cuối cùng lại hỏng rồi.
Hạ Mạt cười nhạt, cô đã nghĩ là mình có thể chiến thắng được những đau buồn đen tối ngày xưa. Những năm qua cô đã trải qua quá nhiều đau khổ, còn cái gì đen tối mà cô chưa gặp phải. Vẫn biết rằng kiên cường thì không còn gì phải sợ, kết quả, cô vẫn là con bé bảy tuổi nhỏ bé năm nào.
Cánh tay cầm micro buông xuống.
Cô chuẩn bị rời sân khấu. Âm u nhìn bóng mình nghiêng nghiêng đổ dài trên sân khấu, tuy là lúc đầu ước ao trở thành ca sĩ không quá mãnh liệt, nhưng khoảnh khắc này đúng là phải từ bỏ, tự nhiên cô cảm thấy có cái gì đó đáng mất dần đi, lạnh buốt.
“A…”
“A…”
Quảng trường Cầu Vồng rầm rầm dậy sóng. Người người qua lại, xe cộ chen chúc nối đuôi nhau trên quảng trường Cầu Vồng. Vô số bong bóng bay nhảy múa lượn, vô số hàng quán, tủ kính trưng bày nhấp nháy đén trên quảng trường Cầu Vồng…
Vô số những hưng phấn.
Tiếng thét.
Tiếng gào.
Như nước thủy triều dâng.
Từ sau hướng tới trước.
Đột ngột ập tới.
Mãnh liệt trỗi dậy.
Tiếng kêu giống như gió lốc cuốn đầy hưng phần khiến người ta choáng váng, giống như tia chớp xuất hiện đột ngột, giống như không khí dần lớn mạnh tràn đầy trên biển động.
Tiếng thét kêu gào cuồng nhiệt đột ngột ập tới khiến Hạ Mạt giật mình ngơ ngác.
Trên sâu khấu, cô đứng lặng người.
Theo tiếng kêu từ phía đông quảng trường chuyển tới.
Trong chớp mắt.
Qua kính xe, mấy người trong chiếc Porsche cũng kinh ngạc dướng theo tiếng la hét. Quảng trường người quá đông, tất cả đột nhiên điên cuồng cố gắng chen nhau lên phía trước. Hội Thái Ni vì ngồi trong xe nên không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trên sâu khấu màu hồng.
Bài hát của Đới Tây bị tiếng thét kia cắt ngang, cô nghi hoặc nhìn về phía đông quảng trường. Ngụy Nhân và Phan Nam đứng trong góc sân khấu cũng hướng về phía đám người chen lấn kia.
Ngụy Nhân đã nhận ra, đột nhiên gào lên một tiếng!
Đới Tây cũng kinh ngạc đưa tay bụm miệng.
Phan Nam cũng ngơ ngác đứng đờ ra.
Trong chiếc Bentley dài màu đen.
Thẩm quản gia liên mồn nhắc tài xế nhanh chóng cho xe khởi hành, trong lòng thấp tha thấp thỏm không yên, nhìn thăm dò sắc mặt Thiếu gia, lo sợ Thiếu gia xuất hiện hồi ức liên quan đến cô gái đó. Nhưng, trên quảng trường Cầu Vồng, tất cả mọi người đột nhiên điên cuồng chen lấn xô đẩy, đông đến một giọt nước cũng không lọt qua, chiếc Bentley cũng đành chịu chết, không nhích nổi một phân.
Âu Thần vẫn mải miết nhìn cô gái trên sâu khấu, vẻ mặt chú tâm, ly rược nắm chặt trên tay đã bị anh quên từ bao giờ.
Cô gái buồn rầu trầm ngâm chuẩn bị rời sân khấu nhưng lại dừng bước, cô nhìn về phía đám người đang chen lấn kia, trong đôi mắt đột nhiên bừng sáng kinh ngạc, thần sắc hơi đờ đẫn.
Âu Thần từ cửa sổ xe nhìn theo hướng ánh mắt cô gái.
Chỉ thấy giữa quảng trường, trong đám đông hỗn loạn chen chúc gào thét dần dần rẽ thành một con đường hẹp, mấy mươi phóng viên đài truyền hình vác máy quay, micro, ống chĩa vào mặt một chàng trai có gương mặt đẹp tuyệt vời như làn sương sớm. Chàng trai đó có làn da như men sứ, môi tựa hoa anh đào, cười mà như không, dương mặt đẹp kiểu khuynh quốc khuynh thành như trong các truyền thuyết.
Cô gái đang nhìn chàng trai này sao?
Âu Thần trầm ngâm suy nghĩ.
Một cái gì đó đố kỵ không rõ khiến đôi mắt anh càng âm u đen tối, gương mặt điển trai tuấn tú lúc này trở nên băng lạnh. Anh hít sâu, cố gắng xua đuổi cái cảm giác hoang đường kỳ quái này. Rồi trong đầu lại xuất hiện một cơn đau dữ dội, môi anh trắng bệch vì đau.
Từ cửa sổ xe, Thẩm quản gia cũng nhìn thấy chàng thanh niên đó!
Một lần nữa ông lại trợn mắt, vội vàng quay lại nhìn gương mặt Thiếu gia, xác định Thiếu gia hình như không nhận ra điều gì, lúc đó ông mới thở phào nhẹ nhõm. Ông Trời ơi, hôm nay là ngày gì vậy…
“Là Lạc Hi!”
Nhã Luân kinh ngạc nói nhỏ, đúng vậy, chỉ có mỗi lần Lạc Hi xuất hiện trước đông đảo công chúng mới dẫn đến tình trạng ồn ào náo động như thế này. Thái Ni và Jam quá kinh ngạc, lúc trước họ đâu có nghe nói Lạc Hi cũng muốn tham gia hoạt động biểu diễn ở quảng trường Cầu Vồng. Cả ba vội vàng xuống xe để xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Trong đám đông điên cuồng ái mộ, giữa vô số những phóng viên ký giả, giữa những micro và máy quay xung quanh, Lạc Hi với một nụ cười kỳ lạ, anh đi về phía chiếc cầu vồng thủy tinh giữa trung tâm quảng trường, dòng người đông như kiến vỡ tổ nối đuôi anh.
Bên phải chiếc cầu vồng thủy tinh.
Sân khấu màu da cam.
Trên sân khấu cô gái mặc chiếc váy màu xanh nước biển đang đứng ngẩn người.
Lạc Hi nhìn cô gái.
Từ giữa đám người đông đúc ấy, trong ánh mắt Lạc Hi chỉ có mình cô ấy, anh hướng tới sân khấu màu da cam, đám phóng viên và máy quay đều chú ý hướng theo ánh mắt Lạc Hi. Cô gái đang đứng trên sâu khấu lúc này đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Khiết Ni hộ tống sát ngay sau Lạc Hi.
Lúc đầu cô cho rằng Lạc Hi chỉ tới xem tình hình Hạ Mạt biểu diễn thế nào thôi, ai ngờ khi Hạ Mạt xuất hiện trên sân khấu, Lạc Hi bảo cô gọi điện cho mấy nhân vật có máu mặt trong giới báo chí. Chắc chắn những ký giả khác cũng đã đánh hơi mò tới, thành ra mới rầm rộ thế này.
Lạc Hi…
Đúng là rất thích Hạ Mạt rồi…
Khiết Ni nhìn Hạ Mạt trên sân khấu màu da cam, trong lòng đau đớn chua xót, nhưng cô cũng rất vui.
Lạc Hi đã đi tới phía dưới sân khấu màu da cam.
Rồi.
Anh nhảy lên sân khấu!
Hàng ngàn ánh sáng chói mắt chớp nhóa, máy quay chĩa vào mặt Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt, đám phóng viên có trên trăm người hớn hở mừng ra mặt. Hầu như tất cả bọn họ đều bắt đầu liếc nhìn, thăm dò, đánh giá cô gái đang đứng cạnh Lạc Hi.
Hạ Mạt ngỡ ngàng đứng đó.
Cô nghiêng đầu nhìn Lạc Hi đang đứng cạnh mình. Lạc Hi cũng đang trìu mến nhìn cô, trong đôi mắt đen như mã não của anh ẩn giấu làn khói sương mờ nhạt. Anh mỉm cười với cô, nụ cười không có sự ác ý và càn rỡ, cũng không có sự thị uy và khiêu khích rêu rao, nụ cười thật thuần khiết.
Trong giây phút anh mỉm cười này.
Trái tim Hạ Mạt đột nhiên như bị cái gì đó va vào!
Lạc Hi ôm vai cô.
Nụ cười của anh như nắng mùa hè nồng nhiệt rực rỡ, hướng mặt về phía đám phóng viên và tất cả khán giả dưới sân khấu, anh nói: “Đây là Doãn Hạ Mạt, là bạn tốt của tôi. Sau này cô ấy sẽ chính thức trở thành một ca sĩ, mọi người xin hãy giúp đỡ ủng hộ cô ấy thật nhiều thật nhiều! Xin hãy nhớ tên cô ấy, Doãn Hạ Mạt! Cô ấy sẽ đem lại cho mọi người thật nhiều, thật nhiều bài hát tuyệt vời!”
Phía dưới sân khấu sau những phút giây ngạc nhiên.
Đột nhiên tiếng vỗ tay và tiếng reo hò như sấm rền.
“Giúp đỡ ủng hộ Lạc Hi!”
“Mãi mãi yêu mến Lạc Hi!”
“Giúp đỡ ủng hộ Hạ Mạt!”
“Mãi mãi yêu mến Lạc Hi!”
…
Trong tiếng gào thét ủng hộ động viên rợp trời rợp đất, Lạc Hi cầm lấy micro trong tay Hạ Mạt.
Anh cất tiếng hát.
Tất cả mọi người đều tụ tập dưới sân khấu màu da cam, những người đang buôn bán tại khu quảng trường nghe nói Lạc Hi đang hát cũng vội vàng dồn về đấy, lại có cả những người sau khi được bạn bè đang có mặt tại quảng trường Cầu Vồng thông báo qua điện thoại từ các khu buôn bán khác cũng nườm nượp kéo tới xem.
Người người kéo tới quảng trường Cầu Vồng xem Lạc Hi, đông như nêm cối, một giọt nước cũng không lọt qua nổi.
Không thể tưởng tượng quảng trường Cầu Vồng nhỏ bé đó lại có thể chưa được hơn vạn người.
Lạc Hi nắm chặt tay Hạ Mạt.
Anh hát hết bài này sang bài khác, nhưng không hề buông tay cô ra, tất cả các bài hát như chỉ hát riêng cho cô nghe. Tay Hạ Mạt trong bàn tay Lạc Hi, ánh mặt trời rực sáng lay động trong mắt cô, giờ phút này, cô không thể nghĩ được gì, dưới sân khấu ồn ào nào nhiệt như đang không có thật. Chỉ có bàn tay Lạc Hi đang nắm lấy tay cô…
Giống như không gian và thời gian đột nhiên đông cứng lại.
Giống như rất rất lâu trước kia.
Sâu khấu màu hoa hồng đỏ, những đèn dây treo hoa lệ, Hạ Mạt bé nhỏ cô độc đứng dưới ánh đèn nóng bỏng… cừng đờ… hoảng sợ… không nghe được tiếng nhạc… Lạc Hi từ hàng ghế khán giả tối om cất tiếng… chàng trai tươi sáng, đi lên sân khấu, tay trái cầm tay cô, tay phải cầm tay Tiểu Trừng…
“Lạc Hi có quan hệ gì với Doãn Hạ Mạt?”
Nhã Luân trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy hai người đang đứng trên sân khấu màu da cam. Không phải Lạc Hi và Phan Nam có quan hệ với nhau hay sao? Không thể có chuyện trong một thời gian ngắn như vậy, Lạc Hi đã nhanh chóng chuyển qua quan hệ tình cảm với Hạ Mạt?
“Nếu nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Lạc Hi cổ vũ cho một ca sĩ khác”. Jam cũng đầy nghi hoặc. Trong làng giải trí, Lạc Hi có quan hệ rộng, nhưng xưa nay chưa bao giờ hợp tác với một ca sĩ nào khác, cũng chưa bao giờ nhận biểu diễn khích lệ một ca sĩ mới ra lò. Vậy mà tự dưng giờ phút này Lạc Hi lại xuất đầu lộ diễn trước công chúng, sẵn sàng vì Hạ Mạt – cô gái thậm chí còn chưa từng là ca sĩ – lại còn lên tiếng giúp cô ấy có được sự hâm mộ của công chúng.
Thái Ni say sưa ngây ngất nhìn Lạc Hi đứng trên sân khấu dưới ánh sáng bảy sắc cầu vồng.
Trong khi Lạc Hi đang hát, rốt cuộc Thái Nhi cũng phải rời mắt, suy nghĩ một lát rồi cúi đầu xuống xóa dấu gạch chéo trước cái tên Doãn Hạ Mạt trên bảng danh sách trong tập hồ sơ.
Dưới sâu khấu màu hồng không còn một khán giả.
Ngụy Nhân thở dài thất vọng nhìn Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt trên sân khấu bên kia. Nếu đem tài sức hôm nay ra so sánh, trong năm người, không ai có thể so sánh được với Doãn Hạ Mạt.
Đới Tây lại hoảng hốt quay đầu nhìn Phan Nam, cười mỉa, nói: “Sao hả, Lạc Hi không phải là bạn của cậu sao? Anh ta không phải tới để lên sâu khấu với cậu à? Hừ, Doãn Hạ Mạt cũng không phải đã xưng là bạn của cậu sao? Cậu đúng là vừa đáng cười vừa đáng thương!”
Phan Nam không để ý đến những lời Đới Tây nói. Hồi học ở Anh, cô đã hiểu rất rõ về Lạc Hi, trong những câu chuyện của anh ấy, dù chưa bao giờ thấy cái tên Hạ Mạt xuất hiện, nhưng cô cũng đã rất yêu mến cô gái tên Doãn Hạ Mạt này rồi.
Thái độ trầm mặc u uất của Thiếu gia khiến tài xế toàn thân vã mồ hôi hột, ông ta vội vàng lên tiếng giải thích.
“Xin lỗi, Thiếu gia. Quảng trường đông người quá, vì thế xe không thể…”
Ba năm trước, bác tài bắt đầu làm việc cho Thiếu gia, thực ra Thiếu gia xưa này chưa bao giờ thật sự ngặt nghèo và nghiêm khắc với mình, nhưng có thể là Thiếu gia có thiên tính kiêu ngạo tôn quý, mỗi lần Thiếu gia thể hiện thái độ không vui, bác tài cũng áy náy bất an, đứng ngồi không yên.
Âu Thần không nghe thấy tiếng bác tài.
Chàng trai và cô gái kia tay bắn chặt tay nhau như bó kim, trong đầu cậu đột nhiên lại đau dữ dội! Không chịu nổi. Âu Thần nhắm mắt lại, đưa tay day day thái dương. Cậu u uất đưa ly rượu Brandy trong tay lên môi uống một hơi cạn, cảm thấy cháy bỏng trong lồng ngực.
“Thiếu gia?”
Thẩm quản gia không dám để Thiếu gia dừng lại ở đây lâu hơn nữa, khe khẽ lên tiếng thử phân tán sự chú ý của Thiếu gia: “Phía ngài giám đốc ngân hàng, có lẽ nên thông bào cho họ biết một chút mình bị kẹt xe không tới đúng giờ được không?”
Âu Thần tựa ra sau ghế, nhắm mắt lại, quai hàm xiết chặt, nét ngạo mạn kiêu kỳ nhưng lại cô độc. Rất lâu, rất lâu sau, anh mới trầm ngâm nói:
“Báo với Siomon hủy cuộc gặp hôm nay”.
Thẩm quản gia kinh ngạc, cuộc gặp mặt ngày hôm nay đối với công ty mà nói rất quan trọng, tuy nhiên ông cũng không dám nói nhiều trước thái độ lạnh lùng của Thiếu gia.
“Và”, Thiếu gia mở mắt ra một lần nữa nhìn lại cô gái phía trên sân khấu mày da cam, nói: “Kiểm tra xem cô ta là ai”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.