Chương 2
Tây Tây Đông Đông
30/10/2015
Vì giải quyết được vấn đề rối rắm trong lòng mấy ngày nay nên tâm tình Kiều Dĩ Mạc rất tốt. Dì Hồ hỏi cơm tối muốn ăn cái gì, cu cậu khoái trá nói ăn gì cũng được.
"Dì Hồ , hôm nay cô giáo ở vườn trẻ có nói gì không?" Cu cậu vẫn không yên lòng hỏi.
Hồ Lan là được Kiều gia thuê tới chăm sóc Kiều Dĩ Mạc, chừng bốn mươi tuổi, không ở lại đây, mỗi ngày công việc là đưa đón Kiều Dĩ Mạc đi học, chuẩn bị bữa sáng và cơm tối, tiền lương không thấp, nên đối với mọi chuyện của tiểu thiếu gia không dám chậm trễ, nghe cu cậu hỏi như vậy, tinh thần luôn sẵn sàng một trăm phần trăm, hỏi: "Hôm nay Tiểu thiếu gia gây họa?"
Kiều Dĩ Mạc tròn mắt "Không có, nhưng hôm nay có một cô giáo mới, cháu rất thích cô ấy, không biết cô ấy có nói gì về cháu không?"
Hồ Lan yên lòng, "Tiểu thiếu gia thông minh lại đáng yêu, cô giáo nào cũng sẽ thích cháu!"
Kiều Dĩ Mạc lơ đễnh nghiêng đầu, cô nhỏ nói dì Hồ luôn "A dua nịnh nọt", xem ra là thật! Ba ba luôn nói cu cậu ngốc nghếch, lại không thích cu cậu quá ầm ĩ, thông minh đáng yêu ở đâu?
Như mọi hôm, Hồ Lan chỉ chuẩn bị một thức ăn cho Kiều Dĩ Mạc, không ngờ hôm nay nam chủ nhân phá lệ về sớm.
Một người tây trang màu đen đơn giản, áo khoác ngoài màu đen, vào nhà còn mang theo hơi lạnh bên ngoài, vẻ mặt nghiêm túc, vừa nhìn cũng biết là người cẩn trọng, quét mắt nhìn Kiều Dĩ Mạc nằm bò ra bàn ăn nghịch đất sét bẩn thỉu liền nhíu mày.
Hồ Lan rất hiếm khi nói chuyện cùng ông chủ, nhất thời có chút khẩn trương, một hồi lâu mới tỉnh táo lại vội vàng tiến lên nhận lấy áo khoác ngoài của Kiều Cận Nam, vừa treo vào giá vừa nói: "Kiều tiên sinh, sao ngài về nhà không báo trước một tiếng? Tôi chỉ làm một phần cơm cho tiểu thiếu gia, ngài chờ một chút, tôi đi làm thêm hai món ăn."
Kiều Cận Nam trực tiếp ngồi đối diện Kiều Dĩ Mạc, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm cu cậu.
Kiều Dĩ Mạc chột dạ nhìn cục đất sét bẩn thỉu trong tay, vội vàng ném vào thùng rác, "Con đang định vứt đi, con đi rửa tay ngay."
Khi bước xuống ghế vẫn còn liếc mắt nhìn cục đất sét trong thùng rác, chậm chạp vào phòng vệ sinh.
Đi đến phòng vệ sinh, mở vòi nước, lấy một chút nước rửa tay, xoa hai tay, rửa sạch sẻ, đảo đảo con ngươi ngẫm nghĩ một lát, lại la ầm lên: "Bố, con rửa sạch tay.”
Bên ngoài không có tiếng đáp lại, cu cậu ngồi lên trên bồn cầu, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn.
Bố... Tức giận rồi.
Lúc bố tức giận là đáng sợ nhất.
Bởi vì trên bàn ăn, cu cậu nghịch bẩn sao?
Hay là...
Cu cậu lấy điện thoại ra, hai bàn tay nhỏ bé mân mê, làm sao để thủ tiêu cái hình "Báo cáo giám định cha con”...
"Tiểu thiếu gia, nên ăn cơm đi."
Kiều Dĩ Mạc còn chưa nghiên cứu xong, liền nghe thấy tiếng dì Hồ gọi cu cậu.
Cu cậu châm rì rì cất điện thoại di động, mới đi ra ngoài.
"Ba ba, hôm nay cô giáo phát cho con một bông hoa hồng giấy." Kiều Dĩ Mạc lấy từ trong túi ra một bông hoa thủ công nhỏ tinh xảo: "Không phải người bạn nhỏ nào cũng đươc."
Sống lưng Kiều Cận Nam thẳng tắp ăn cơm, không để ý đến cu cậu.
Ánh mắt long lanh của Kiều Dĩ Mạc trùng xuống, đành vùi đầu ăn cơm.
Hồ Lan không nhịn được, nói giúp: "Kiều tiên sinh, gần đây tiểu thiếu gia ở vườn trẻ rất ngoan, được các thầy giáo tuyên dương."
Vẻ mặt Kiều Cận Nam không đổi , không đáp lại.
Kiều Dĩ Mạc mở tròn mắt : "Ba ba, hôm nay lớp con có một cô giáo dạy Tiếng Pháp mới, từng đến nước Pháp!"
Cu cậu mong đợi nhìn Kiều Cận Nam, nhưng Kiều Cận Nam vẫn lạnh lùng ăn cơm như cũ , mắt cũng không chớp.
Kiều Dĩ Mạc rũ mắt xuóng, lông mi thật dài che khuất tầm nhìn, cúi đầu.
"Bố, con xin lỗi..." Cu cậu nhẹ giọng thành khẩn: “Con không nên len lén chạy vào thư phòng, còn lục lọi văn kiện của bố."
Lúc này Kiều Cận Nam mới nâng mí mắt lên nhìn cu cậu.
"Lần sau con không như thế nữa." Kiều Dĩ Mạc thấp giọng, vẻ mặt đầy ăn năn.
Con ngươi Kiều Cận Nam tối lại nhìn chăm chú cu cậu một hồi lâu, chậm rãi trầm giọng mở miệng"Kiều Dĩ Mạc, trước kia đã đáp ứng cái gì?"
Lần này Kiều Dĩ Mạc không chỉ có rũ mắt, đầu cũng cúi thấp.
Hồ Lan không tán thành, giáo dục con trẻ không phải như thế! Một đứa trẻ lên năm, khi làm sai thì nên dùng lời nói hòa nhã từ từ dạy dỗ. Mặc dù bà nghe nói Tam thiếu của Kiều gia tính tình vốn không tốt, nhưng dù sao cũng là con của mình...
Đôi môi bà mấp máy, mấy lần muốn mở miệng khuyên can, nhưng cả người kiều cận nam tản mát ra khí thế lãnh đạm bức người làm lời vừa tới miệng lại nuốt xuống.
Ngược lại Kiều Dĩ Mạc đã quen thuộc, thấp giọng nói: "Không được vào thư phòng làm loạn, không được quấy rầy công việc của bố, không được hỏi “Mẹ”, không làm được thì về sống với bà nội."
Nói xong liền thành khẩn: "Bố ơi con sai rồi, con xin lỗi."
Lời nói thành khẩn làm Dì Hồ cũng cảm thấy chua sót, trong lòng cảm thán dù sao đứa trẻ vẫn nên sống cùng mẹ, không nên theo ba... Làm sao đàm ông có thể chăm sóc tốt đứa trẻ đây!
Lúc này ánh mắt Kiều Cận Nam mới dịu xuống, cầm cái thìa múc một thìa tôm chưng trứng gà vào chén cơm của Kiều Dĩ Mạc: "Ăn cơm."
Chỉ một chút quan tâm nho nhỏ cũng làm ánh mắt cu cậu một lầm nữa sáng lên, hào hứng chiếc đũa lên, cảm thấy ăn cơm ngon hơn.
***
Trước bốn tuổi Kiều Dĩ Mạc sống cùng bà nội Ngô Khánh Phân, sau đó cu cậu náo loạn nhất định muốn tới sống cùng ba ba, nói tới điều này nguyên nhân liên quan tới người bạn nhỏ là Hà Kiều Kiều.
Khi đi vườn trẻ chưa được bao lâu, mỗi ngày đều là bà nội đưa đón Kiều Dĩ Mạc, Hà Kiều Kiều lại được bố đưa đón.
Có một ngày Hà Kiều Kiều hiếu kỳ hỏi cu cậu: " Ngay cả bố cậu cũng không có sao? Chẳng phải bà nội luôn đón cậu?"
Ngay lập tức Kiều Dĩ Mạc tức giận, "Ai nói tớ không có bố? Chẳng qua là... Chẳng qua là bố tớ quá bận rộn nên mình mới sống cùng bà nội."
Hà Kiều Kiều mân mê miệng "Người khác đều sống cùng ba mẹ, chúng ta đều không có mẹ, cậu không sống cùng bố, lại ở bên bà nội! Đần!"
Kiều Dĩ Mạc đảo mắt một vòng, các bạn nhỏ đều có bố mẹ, chỉ có mình cu cậu, có những khi một tháng cũng thấy mặt bố.
Sau khi trở về nhà cu cậu bắt đầu làm loạn, nói nhất định phải sống cùng bố.
Sau đó thì có cu cậu đáp ứng Kiều Cận Nam "Ba không".
"Không được vào thư phòng làm loạn, không được quấy rầy công việc của bố, không được hỏi “Mẹ”
Ngày thứ hai, Kiều Dĩ Mạc chạy đến bên cạnh Hà Kiều Kiều, hỏi cô bé: "Hà Kiều Kiều, khi sống cùng bố, đã bao giờ làm bố cậu tức giận chưa?"
Hà Kiều Kiều gật đầu, "Đương nhiên là có, có lúc bố tớ rất hung dữ."
Kiều Dĩ Mạc hấp háy mắt: "Vậy cậu làm thế nào?"
Tất nhiên Hà Kiều Kiều nói: "Ôm lấy bố, hôn hai cái là tốt rồi!"
Kiều Dĩ Mạc xem thường liếc cô bé một cái.
Cu cậu là con trai, sao có thể làm mấy chuyện buồn nôn như vậy!
Vườn trẻ Kiều Dĩ Mạc đang học là trường quốc tế của nền giáo dục nước Pháp có uy tín lâu năm, theo nguyên tắc cuối tuần được nghỉ, nhưng vì đáp ứng nhu cầu của phụ huynh, nên cuối tuần vẫn dạy, thật ra thì tổ chức cho bọn nhỏ vui chơi cùng nhau, so với việc ở nhà không có người chơi cùng vẫn tốt hơn.
Ngày nay trời đổ mưa, hoạt động ngoài trời tạm thời chuyển thành trong phòng, thầy cô giáo vườn trẻ quyets định cho bọn trẻ xem phim hoạt hình. Từ trước đến giờ, bạn nhỏ Trương Tử Duyệt luôn hiếu động không chịu ngồi yên, lôi kéo Kiều Dĩ Mạc nói: " Điện thoại di động của cậu đâu, đem ra đây cho mình nghịch một chút đi!"
Đứa trẻ có điện thoại không phải là ít, nhưng sợ bọn nhỏ học điều xấu, nên điện thoại đều là đồ cũ, có thể nghe gọi điện thoại là được, nhưng điện thoại của Kiều Dĩ Mạc có nhiều chức năng, bên trong còn có các loại trò chơi.
Ở nhà Kiều Dĩ Mạc không được xem hoạt hình, nên lúc này xem rất hào hứng, không hề nghĩ ngợi liền đem điện thoại di động cho Trương Tử Duyệt.
Không ngờ lúc Trương Tử Duyệt trả lại di động, lớn tiếng la lên: "Kiều Dĩ Mạc, thì ra bố cậu nghĩ cậu không phải con trai ruột của ông ấy!"
Mặt Kiều Dĩ Mạc từ trắng nõn chuyển sang hồng, la ầm lên: "Trương Tử Duyệt cậu đừng nói bậy!"
Trương Tử Duyệt quơ quơ điện thoại di động: "Là hình này! Vừa nãy mẹ mình tới đưa quần áo, cho mẹ xem liền nói, nghi ngờ đứa trẻ không phải con mình mới làm giám định quan hệ cha con!"
Mặc dù đều là lớp chồi, nhưng trương Tử Duyệt lớn hơn Kiều Dĩ Mạc một tuổi,nói năng vô cùng lưu loát, Kiều Dĩ Mạc mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng mơ hồ hiểu được ý tứ của câu nói kia, ánh mắt bối rối.
Hà Kiều Kiều tiến lên đẩy Trương Tử Duyệt một cái: "Trương Tử Duyệt, cậu đừng bắt nạt chúng tôi không có mẹ!"
Rất nhanh hai giáo viên chú ý tới bên này, chạy tới giải quyết, hỏi han xảy ra chuyện gì, Trương Tử Duyệt giơ điện thoại di động của Kiều Dĩ Mạc lên, nói: "Không tin cô giáo nhìn! Là báo cáo giám định cha con, là đi bệnh viện kiểm tra có phải con mình hay không !"
"Gạt người! Cô giáo Đỗ nói đó chính là giấy tờ chứng minh khi ra đời!" Kiều Dĩ Mạc la ầm lên.
Cô giáo Ngụy nhận lấy điện thoại di động thấy một phần báo cáo giám định. Điều này chỉ từng thấy trên truyền hình, thực tế chưa từng thấy, hơn nữa đây là đứa trẻ của Kiều gia, cha là Kiều Cận Nam? Tam thiếu gia của Kiều gia? Ở thành phố có người nào không biết Kiều gia, đại danh Kiều Cận Nam như sấm bên tai, không nghĩ tới...
"Cô giáo, con không nói dối phải không?" Trương Tử Duyệt tức giận nói.
Cô giáo Ngụy còn đắm chìm trong tin tức bát quái mới, đầu óc không được linh hoạt như Đỗ Nhược, nói phải cũng không ổn, không phải cũng không ổn, lúng túng nhìn Kiều Dĩ Mạc.
"Tốt lắm tốt lắm, đừng ầm ĩ, bạn nào nói cho cô biết, nội dung trong phim hoạt hình là gì nào?."
Một người khác là cô giáo Trần chạy tới, phân tán chú ý của bọn trẻ, bọn trẻ cũng còn nhỏ, rất nhanh liền quên đi, tiếp tục xem phim hoạt hình.
Nhưng Kiều Dĩ Mạc là người trong cuộc lại không dễ dàng quên như vậy.
Tan học, cu cậu không giống thường ngày vui vẻ chạy tới chỗ bác lái xe, mà cúi đầu dừng lại ở cổng trường học chần trừ một lát, mang cặp sách nhỏ đi về hướng ngược lại.
"Dì Hồ , hôm nay cô giáo ở vườn trẻ có nói gì không?" Cu cậu vẫn không yên lòng hỏi.
Hồ Lan là được Kiều gia thuê tới chăm sóc Kiều Dĩ Mạc, chừng bốn mươi tuổi, không ở lại đây, mỗi ngày công việc là đưa đón Kiều Dĩ Mạc đi học, chuẩn bị bữa sáng và cơm tối, tiền lương không thấp, nên đối với mọi chuyện của tiểu thiếu gia không dám chậm trễ, nghe cu cậu hỏi như vậy, tinh thần luôn sẵn sàng một trăm phần trăm, hỏi: "Hôm nay Tiểu thiếu gia gây họa?"
Kiều Dĩ Mạc tròn mắt "Không có, nhưng hôm nay có một cô giáo mới, cháu rất thích cô ấy, không biết cô ấy có nói gì về cháu không?"
Hồ Lan yên lòng, "Tiểu thiếu gia thông minh lại đáng yêu, cô giáo nào cũng sẽ thích cháu!"
Kiều Dĩ Mạc lơ đễnh nghiêng đầu, cô nhỏ nói dì Hồ luôn "A dua nịnh nọt", xem ra là thật! Ba ba luôn nói cu cậu ngốc nghếch, lại không thích cu cậu quá ầm ĩ, thông minh đáng yêu ở đâu?
Như mọi hôm, Hồ Lan chỉ chuẩn bị một thức ăn cho Kiều Dĩ Mạc, không ngờ hôm nay nam chủ nhân phá lệ về sớm.
Một người tây trang màu đen đơn giản, áo khoác ngoài màu đen, vào nhà còn mang theo hơi lạnh bên ngoài, vẻ mặt nghiêm túc, vừa nhìn cũng biết là người cẩn trọng, quét mắt nhìn Kiều Dĩ Mạc nằm bò ra bàn ăn nghịch đất sét bẩn thỉu liền nhíu mày.
Hồ Lan rất hiếm khi nói chuyện cùng ông chủ, nhất thời có chút khẩn trương, một hồi lâu mới tỉnh táo lại vội vàng tiến lên nhận lấy áo khoác ngoài của Kiều Cận Nam, vừa treo vào giá vừa nói: "Kiều tiên sinh, sao ngài về nhà không báo trước một tiếng? Tôi chỉ làm một phần cơm cho tiểu thiếu gia, ngài chờ một chút, tôi đi làm thêm hai món ăn."
Kiều Cận Nam trực tiếp ngồi đối diện Kiều Dĩ Mạc, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm cu cậu.
Kiều Dĩ Mạc chột dạ nhìn cục đất sét bẩn thỉu trong tay, vội vàng ném vào thùng rác, "Con đang định vứt đi, con đi rửa tay ngay."
Khi bước xuống ghế vẫn còn liếc mắt nhìn cục đất sét trong thùng rác, chậm chạp vào phòng vệ sinh.
Đi đến phòng vệ sinh, mở vòi nước, lấy một chút nước rửa tay, xoa hai tay, rửa sạch sẻ, đảo đảo con ngươi ngẫm nghĩ một lát, lại la ầm lên: "Bố, con rửa sạch tay.”
Bên ngoài không có tiếng đáp lại, cu cậu ngồi lên trên bồn cầu, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn.
Bố... Tức giận rồi.
Lúc bố tức giận là đáng sợ nhất.
Bởi vì trên bàn ăn, cu cậu nghịch bẩn sao?
Hay là...
Cu cậu lấy điện thoại ra, hai bàn tay nhỏ bé mân mê, làm sao để thủ tiêu cái hình "Báo cáo giám định cha con”...
"Tiểu thiếu gia, nên ăn cơm đi."
Kiều Dĩ Mạc còn chưa nghiên cứu xong, liền nghe thấy tiếng dì Hồ gọi cu cậu.
Cu cậu châm rì rì cất điện thoại di động, mới đi ra ngoài.
"Ba ba, hôm nay cô giáo phát cho con một bông hoa hồng giấy." Kiều Dĩ Mạc lấy từ trong túi ra một bông hoa thủ công nhỏ tinh xảo: "Không phải người bạn nhỏ nào cũng đươc."
Sống lưng Kiều Cận Nam thẳng tắp ăn cơm, không để ý đến cu cậu.
Ánh mắt long lanh của Kiều Dĩ Mạc trùng xuống, đành vùi đầu ăn cơm.
Hồ Lan không nhịn được, nói giúp: "Kiều tiên sinh, gần đây tiểu thiếu gia ở vườn trẻ rất ngoan, được các thầy giáo tuyên dương."
Vẻ mặt Kiều Cận Nam không đổi , không đáp lại.
Kiều Dĩ Mạc mở tròn mắt : "Ba ba, hôm nay lớp con có một cô giáo dạy Tiếng Pháp mới, từng đến nước Pháp!"
Cu cậu mong đợi nhìn Kiều Cận Nam, nhưng Kiều Cận Nam vẫn lạnh lùng ăn cơm như cũ , mắt cũng không chớp.
Kiều Dĩ Mạc rũ mắt xuóng, lông mi thật dài che khuất tầm nhìn, cúi đầu.
"Bố, con xin lỗi..." Cu cậu nhẹ giọng thành khẩn: “Con không nên len lén chạy vào thư phòng, còn lục lọi văn kiện của bố."
Lúc này Kiều Cận Nam mới nâng mí mắt lên nhìn cu cậu.
"Lần sau con không như thế nữa." Kiều Dĩ Mạc thấp giọng, vẻ mặt đầy ăn năn.
Con ngươi Kiều Cận Nam tối lại nhìn chăm chú cu cậu một hồi lâu, chậm rãi trầm giọng mở miệng"Kiều Dĩ Mạc, trước kia đã đáp ứng cái gì?"
Lần này Kiều Dĩ Mạc không chỉ có rũ mắt, đầu cũng cúi thấp.
Hồ Lan không tán thành, giáo dục con trẻ không phải như thế! Một đứa trẻ lên năm, khi làm sai thì nên dùng lời nói hòa nhã từ từ dạy dỗ. Mặc dù bà nghe nói Tam thiếu của Kiều gia tính tình vốn không tốt, nhưng dù sao cũng là con của mình...
Đôi môi bà mấp máy, mấy lần muốn mở miệng khuyên can, nhưng cả người kiều cận nam tản mát ra khí thế lãnh đạm bức người làm lời vừa tới miệng lại nuốt xuống.
Ngược lại Kiều Dĩ Mạc đã quen thuộc, thấp giọng nói: "Không được vào thư phòng làm loạn, không được quấy rầy công việc của bố, không được hỏi “Mẹ”, không làm được thì về sống với bà nội."
Nói xong liền thành khẩn: "Bố ơi con sai rồi, con xin lỗi."
Lời nói thành khẩn làm Dì Hồ cũng cảm thấy chua sót, trong lòng cảm thán dù sao đứa trẻ vẫn nên sống cùng mẹ, không nên theo ba... Làm sao đàm ông có thể chăm sóc tốt đứa trẻ đây!
Lúc này ánh mắt Kiều Cận Nam mới dịu xuống, cầm cái thìa múc một thìa tôm chưng trứng gà vào chén cơm của Kiều Dĩ Mạc: "Ăn cơm."
Chỉ một chút quan tâm nho nhỏ cũng làm ánh mắt cu cậu một lầm nữa sáng lên, hào hứng chiếc đũa lên, cảm thấy ăn cơm ngon hơn.
***
Trước bốn tuổi Kiều Dĩ Mạc sống cùng bà nội Ngô Khánh Phân, sau đó cu cậu náo loạn nhất định muốn tới sống cùng ba ba, nói tới điều này nguyên nhân liên quan tới người bạn nhỏ là Hà Kiều Kiều.
Khi đi vườn trẻ chưa được bao lâu, mỗi ngày đều là bà nội đưa đón Kiều Dĩ Mạc, Hà Kiều Kiều lại được bố đưa đón.
Có một ngày Hà Kiều Kiều hiếu kỳ hỏi cu cậu: " Ngay cả bố cậu cũng không có sao? Chẳng phải bà nội luôn đón cậu?"
Ngay lập tức Kiều Dĩ Mạc tức giận, "Ai nói tớ không có bố? Chẳng qua là... Chẳng qua là bố tớ quá bận rộn nên mình mới sống cùng bà nội."
Hà Kiều Kiều mân mê miệng "Người khác đều sống cùng ba mẹ, chúng ta đều không có mẹ, cậu không sống cùng bố, lại ở bên bà nội! Đần!"
Kiều Dĩ Mạc đảo mắt một vòng, các bạn nhỏ đều có bố mẹ, chỉ có mình cu cậu, có những khi một tháng cũng thấy mặt bố.
Sau khi trở về nhà cu cậu bắt đầu làm loạn, nói nhất định phải sống cùng bố.
Sau đó thì có cu cậu đáp ứng Kiều Cận Nam "Ba không".
"Không được vào thư phòng làm loạn, không được quấy rầy công việc của bố, không được hỏi “Mẹ”
Ngày thứ hai, Kiều Dĩ Mạc chạy đến bên cạnh Hà Kiều Kiều, hỏi cô bé: "Hà Kiều Kiều, khi sống cùng bố, đã bao giờ làm bố cậu tức giận chưa?"
Hà Kiều Kiều gật đầu, "Đương nhiên là có, có lúc bố tớ rất hung dữ."
Kiều Dĩ Mạc hấp háy mắt: "Vậy cậu làm thế nào?"
Tất nhiên Hà Kiều Kiều nói: "Ôm lấy bố, hôn hai cái là tốt rồi!"
Kiều Dĩ Mạc xem thường liếc cô bé một cái.
Cu cậu là con trai, sao có thể làm mấy chuyện buồn nôn như vậy!
Vườn trẻ Kiều Dĩ Mạc đang học là trường quốc tế của nền giáo dục nước Pháp có uy tín lâu năm, theo nguyên tắc cuối tuần được nghỉ, nhưng vì đáp ứng nhu cầu của phụ huynh, nên cuối tuần vẫn dạy, thật ra thì tổ chức cho bọn nhỏ vui chơi cùng nhau, so với việc ở nhà không có người chơi cùng vẫn tốt hơn.
Ngày nay trời đổ mưa, hoạt động ngoài trời tạm thời chuyển thành trong phòng, thầy cô giáo vườn trẻ quyets định cho bọn trẻ xem phim hoạt hình. Từ trước đến giờ, bạn nhỏ Trương Tử Duyệt luôn hiếu động không chịu ngồi yên, lôi kéo Kiều Dĩ Mạc nói: " Điện thoại di động của cậu đâu, đem ra đây cho mình nghịch một chút đi!"
Đứa trẻ có điện thoại không phải là ít, nhưng sợ bọn nhỏ học điều xấu, nên điện thoại đều là đồ cũ, có thể nghe gọi điện thoại là được, nhưng điện thoại của Kiều Dĩ Mạc có nhiều chức năng, bên trong còn có các loại trò chơi.
Ở nhà Kiều Dĩ Mạc không được xem hoạt hình, nên lúc này xem rất hào hứng, không hề nghĩ ngợi liền đem điện thoại di động cho Trương Tử Duyệt.
Không ngờ lúc Trương Tử Duyệt trả lại di động, lớn tiếng la lên: "Kiều Dĩ Mạc, thì ra bố cậu nghĩ cậu không phải con trai ruột của ông ấy!"
Mặt Kiều Dĩ Mạc từ trắng nõn chuyển sang hồng, la ầm lên: "Trương Tử Duyệt cậu đừng nói bậy!"
Trương Tử Duyệt quơ quơ điện thoại di động: "Là hình này! Vừa nãy mẹ mình tới đưa quần áo, cho mẹ xem liền nói, nghi ngờ đứa trẻ không phải con mình mới làm giám định quan hệ cha con!"
Mặc dù đều là lớp chồi, nhưng trương Tử Duyệt lớn hơn Kiều Dĩ Mạc một tuổi,nói năng vô cùng lưu loát, Kiều Dĩ Mạc mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng mơ hồ hiểu được ý tứ của câu nói kia, ánh mắt bối rối.
Hà Kiều Kiều tiến lên đẩy Trương Tử Duyệt một cái: "Trương Tử Duyệt, cậu đừng bắt nạt chúng tôi không có mẹ!"
Rất nhanh hai giáo viên chú ý tới bên này, chạy tới giải quyết, hỏi han xảy ra chuyện gì, Trương Tử Duyệt giơ điện thoại di động của Kiều Dĩ Mạc lên, nói: "Không tin cô giáo nhìn! Là báo cáo giám định cha con, là đi bệnh viện kiểm tra có phải con mình hay không !"
"Gạt người! Cô giáo Đỗ nói đó chính là giấy tờ chứng minh khi ra đời!" Kiều Dĩ Mạc la ầm lên.
Cô giáo Ngụy nhận lấy điện thoại di động thấy một phần báo cáo giám định. Điều này chỉ từng thấy trên truyền hình, thực tế chưa từng thấy, hơn nữa đây là đứa trẻ của Kiều gia, cha là Kiều Cận Nam? Tam thiếu gia của Kiều gia? Ở thành phố có người nào không biết Kiều gia, đại danh Kiều Cận Nam như sấm bên tai, không nghĩ tới...
"Cô giáo, con không nói dối phải không?" Trương Tử Duyệt tức giận nói.
Cô giáo Ngụy còn đắm chìm trong tin tức bát quái mới, đầu óc không được linh hoạt như Đỗ Nhược, nói phải cũng không ổn, không phải cũng không ổn, lúng túng nhìn Kiều Dĩ Mạc.
"Tốt lắm tốt lắm, đừng ầm ĩ, bạn nào nói cho cô biết, nội dung trong phim hoạt hình là gì nào?."
Một người khác là cô giáo Trần chạy tới, phân tán chú ý của bọn trẻ, bọn trẻ cũng còn nhỏ, rất nhanh liền quên đi, tiếp tục xem phim hoạt hình.
Nhưng Kiều Dĩ Mạc là người trong cuộc lại không dễ dàng quên như vậy.
Tan học, cu cậu không giống thường ngày vui vẻ chạy tới chỗ bác lái xe, mà cúi đầu dừng lại ở cổng trường học chần trừ một lát, mang cặp sách nhỏ đi về hướng ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.