Bóng Đã Vào Rổ, Anh Đổ Em Chưa?
Chương 28: Nước mắt trôi theo mưa
Kati
07/10/2024
Tề Đức Hạo lắc đầu, đôi chân vô thức lùi về sau vài bước:
Không! Em đang làm gì vậy!?Anh ra đây một chút thôi mà! Mạnh mẽ lên!Chu Phi Phi vẫn dùng lực muốn kéo Tề Đức Hạo ra giữa cơn mưa. Cô muốn anh cảm nhận được rằng, đây chỉ là cơn mưa bình thường, nó chẳng làm hại được anh. Cô muốn anh dũng cảm đối diện với nỗi sợ của mình.
Thế nhưng hai con người cứng đầu này không ai chịu nhường ai. Cứ thế mà giằng co đến khi Tề Đức Hạo từ bối rối chuyển sang hoảng loạn, xen lẫn thêm một chút giận dỗi. Tề Đức Hạo không nhường nữa, anh giật mạnh tay về, vô tình làm Chu Phi Phi mất trớn ngã ra ngoài cơn mưa. Cô bé ngã xuống vũng nước nhỏ, tay chống ra sau.
- A! Anh xin lỗi! Em có sao không?
Tề Đức Hạo ngay lập tức chạy đến đỡ lấy Chu Phi Phi. Khi cô đứng dậy, anh lo lắng nhìn trước nhìn sau, kiểm tra tay chân xem có bị thương ở đâu không. Anh cuống đến mức quên luôn rằng mình đang đứng dưới mưa.
Chu Phi Phi đưa mắt nhìn chàng trái đang cúi đầu phủi đất cát cho mình. Cô đưa tay che miệng cười khúc khích:
- Đó! Anh tắm mưa được rồi nè!
Tề Đức Hạo giật mình lùi về phía sau nơi có mái che, đầu óc hơi choáng. Đôi lông mày ướt át của anh cau lại, giận dữ:
- Em thôi cái trò trẻ con này đi!
Anh đột nhiên gắt lên khiến Chu Phi Phi có hơi bất ngờ. Cô bé khựng lại. Tề Đức Hạo lại nói tiếp:
- Em thì sống quá hạnh phúc rồi, làm sao hiểu được nỗi ám ảnh của tôi? Đừng có suốt ngày gây chuyện nữa!
Phiền lắm! Cuộc sống này đã đủ mệt với tôi rồi!
Tề Đức Hạo nói xong thì lạnh lùng quay lưng đi vào sâu bên trong tòa nhà, mặc kệ Chu Phi Phi đang lặng người dưới mưa nhìn theo bóng lưng của anh.
Tiện ở trong phòng thay đồ, Tề Đức Hạo cởi bỏ bộ đồng phục bóng rổ chỗ khô chỗ ướt của mình ra. Anh thay bằng chiếc áo thun và quần ống suông bình thường. Sau đó, Tề Đức Hạo lấy điện thoại nhắn cho Tuấn Kiệt.
"Phi Phi đang ở cửa tòa A, đến mà dẫn em ấy về. Sắp hiệp 4 rồi, mưa lớn bị cảm".
Tuần Kiệt đang nghỉ ngơi dưới mái hiên trước sân bóng rổ, đọc được tin nhắn thì đứng bật dậy. Anh vội vàng đội mưa chạy đi tìm Chu Phi Phi. Hiệp 4 sắp bắt đầu rồi mà cô bé này còn lơ ngơ đi lang thang làm cái gì vậy?
- Chu Phi Phi!
Tuấn Kiệt gọi lớn từ xa. Chu Phi Phi vẫn đứng ở vị trí cũ. Khi cô bé quay đầu lại, hai mắt cô hơi đỏ nhẹ. Chẳng biết có phải là vừa khóc không, nhưng nếu có, nước mắt cũng đã trôi theo những hạt mưa mất rồi.
Tuấn Kiệt đưa tay lau mấy vệt nước đang lăn dài trên má cô bé:
- Về chơi hiệp cuối nè! Đứng đây mưa hắt vào mặt như đang khóc í!
Chu Phi Phi chạy theo sau Tuấn Kiệt. Cô vừa chạy vừa nói:
Bộ em phiền phức lắm hả anh?Đâu có! Sao em lại nói vậy?
- Dạo gần đây em muốn gây sự chú ý với Tề Đức Hạo, nhưng mà hình như em làm anh ấy khó chịu. Nãy mới mắng em!
Hai người chưa kịp tâm sự gì nhiều đã đến lúc phải chạy đi thi đấu. Đã đến lúc quyết định kết quả của trận đấu.
Tất cả đều đã ra sân, trừ Tuấn Kiệt. Anh đứng đó nhắn tin cho ai đó. Mọi người gấp rút gọi lớn.
"Kiệt ơi! Nhanh lên mày!"
"Trdi di con bam dien thoai nนa!"
"Nhanh lên! Tí mưa to hơn á!"
Tuấn Kiệt vội vội vàng vàng cất điện thoại vào cặp rồi chạy ra sân. Các thành viên đều đã đông đủ, trận đấu được ra hiệu bắt đầu.
Phía bên đây, Tề Đức Hạo ngồi ôm đầu trong phòng thay đồ. Anh không thể ngừng cảm thấy có lỗi, sợ rằng mình làm Chu Phi Phi buồn. Nhưng mặt khác, anh lại nghĩ mình làm vậy là đúng. Nếu không đẩy cô bé ấy ra xa thì càng ngày anh sẽ càng thích cô mất. Ai bảo Chu Phi Phi làm mấy hành động khiến anh hiểu lầm chứ!
Có lẽ buộc phải phũ phàng trong tình huống này vì Tuấn Kiệt cũng thích Chu Phi Phi. Càng nghĩ ngợi thì Tề Đức Hạo càng đau đầu, tại sao Chu Phi Phi nói với người khác là thích Tuấn Kiệt nhưng lúc nào cũng bám dính lấy anh?
"Ting"
Điện thoại sáng lên báo tin nhắn mới. Tề Đức Hạo thở dài, không buồn xem qua. Anh chỉ ngồi đó với mớ hỗn độn trong đầu.
Sau một lúc hít thở thật sâu, Tề Đức Hạo cũng bình tĩnh lại. Dù tiếng nước đổ vẫn còn bên ngoài, nhưng anh đã không còn nhớ đến chuyện quá khứ. Đây là lần đầu tiên anh nhớ đến một người khác thay vì mẹ mình khi trời mưa. Chu Phi Phi thật sự đã bước vào trái tim và cuộc sống của Tề Đức Hạo.
Anh chậm rãi cầm điện thoại lên. Tin nhắn vừa rồi là của Tuấn Kiệt, mà còn là một đoạn khá dài khiến Tề Đức Hạo hơi ngạc nhiên.
"Sắp đấu hiệp cuối rồi mà mày còn la mắng gì Phi Phi à? Tao mới thấy con bé nó khóc đấy! Chuyện lần trước mình nói coi như bỏ đi! Tao chỉ là đơn phương nên không thể ích kỉ giữ em ấy 1 mình được! Không rõ là mày đã biết chuyện Chu Phi Phi thích mày chưa, nhưng dù sao cũng đừng làm tổn thương em nó như vậy! Không thích lại thì cũng nên nói chuyện đàng hoàng chứ!"
Không! Em đang làm gì vậy!?Anh ra đây một chút thôi mà! Mạnh mẽ lên!Chu Phi Phi vẫn dùng lực muốn kéo Tề Đức Hạo ra giữa cơn mưa. Cô muốn anh cảm nhận được rằng, đây chỉ là cơn mưa bình thường, nó chẳng làm hại được anh. Cô muốn anh dũng cảm đối diện với nỗi sợ của mình.
Thế nhưng hai con người cứng đầu này không ai chịu nhường ai. Cứ thế mà giằng co đến khi Tề Đức Hạo từ bối rối chuyển sang hoảng loạn, xen lẫn thêm một chút giận dỗi. Tề Đức Hạo không nhường nữa, anh giật mạnh tay về, vô tình làm Chu Phi Phi mất trớn ngã ra ngoài cơn mưa. Cô bé ngã xuống vũng nước nhỏ, tay chống ra sau.
- A! Anh xin lỗi! Em có sao không?
Tề Đức Hạo ngay lập tức chạy đến đỡ lấy Chu Phi Phi. Khi cô đứng dậy, anh lo lắng nhìn trước nhìn sau, kiểm tra tay chân xem có bị thương ở đâu không. Anh cuống đến mức quên luôn rằng mình đang đứng dưới mưa.
Chu Phi Phi đưa mắt nhìn chàng trái đang cúi đầu phủi đất cát cho mình. Cô đưa tay che miệng cười khúc khích:
- Đó! Anh tắm mưa được rồi nè!
Tề Đức Hạo giật mình lùi về phía sau nơi có mái che, đầu óc hơi choáng. Đôi lông mày ướt át của anh cau lại, giận dữ:
- Em thôi cái trò trẻ con này đi!
Anh đột nhiên gắt lên khiến Chu Phi Phi có hơi bất ngờ. Cô bé khựng lại. Tề Đức Hạo lại nói tiếp:
- Em thì sống quá hạnh phúc rồi, làm sao hiểu được nỗi ám ảnh của tôi? Đừng có suốt ngày gây chuyện nữa!
Phiền lắm! Cuộc sống này đã đủ mệt với tôi rồi!
Tề Đức Hạo nói xong thì lạnh lùng quay lưng đi vào sâu bên trong tòa nhà, mặc kệ Chu Phi Phi đang lặng người dưới mưa nhìn theo bóng lưng của anh.
Tiện ở trong phòng thay đồ, Tề Đức Hạo cởi bỏ bộ đồng phục bóng rổ chỗ khô chỗ ướt của mình ra. Anh thay bằng chiếc áo thun và quần ống suông bình thường. Sau đó, Tề Đức Hạo lấy điện thoại nhắn cho Tuấn Kiệt.
"Phi Phi đang ở cửa tòa A, đến mà dẫn em ấy về. Sắp hiệp 4 rồi, mưa lớn bị cảm".
Tuần Kiệt đang nghỉ ngơi dưới mái hiên trước sân bóng rổ, đọc được tin nhắn thì đứng bật dậy. Anh vội vàng đội mưa chạy đi tìm Chu Phi Phi. Hiệp 4 sắp bắt đầu rồi mà cô bé này còn lơ ngơ đi lang thang làm cái gì vậy?
- Chu Phi Phi!
Tuấn Kiệt gọi lớn từ xa. Chu Phi Phi vẫn đứng ở vị trí cũ. Khi cô bé quay đầu lại, hai mắt cô hơi đỏ nhẹ. Chẳng biết có phải là vừa khóc không, nhưng nếu có, nước mắt cũng đã trôi theo những hạt mưa mất rồi.
Tuấn Kiệt đưa tay lau mấy vệt nước đang lăn dài trên má cô bé:
- Về chơi hiệp cuối nè! Đứng đây mưa hắt vào mặt như đang khóc í!
Chu Phi Phi chạy theo sau Tuấn Kiệt. Cô vừa chạy vừa nói:
Bộ em phiền phức lắm hả anh?Đâu có! Sao em lại nói vậy?
- Dạo gần đây em muốn gây sự chú ý với Tề Đức Hạo, nhưng mà hình như em làm anh ấy khó chịu. Nãy mới mắng em!
Hai người chưa kịp tâm sự gì nhiều đã đến lúc phải chạy đi thi đấu. Đã đến lúc quyết định kết quả của trận đấu.
Tất cả đều đã ra sân, trừ Tuấn Kiệt. Anh đứng đó nhắn tin cho ai đó. Mọi người gấp rút gọi lớn.
"Kiệt ơi! Nhanh lên mày!"
"Trdi di con bam dien thoai nนa!"
"Nhanh lên! Tí mưa to hơn á!"
Tuấn Kiệt vội vội vàng vàng cất điện thoại vào cặp rồi chạy ra sân. Các thành viên đều đã đông đủ, trận đấu được ra hiệu bắt đầu.
Phía bên đây, Tề Đức Hạo ngồi ôm đầu trong phòng thay đồ. Anh không thể ngừng cảm thấy có lỗi, sợ rằng mình làm Chu Phi Phi buồn. Nhưng mặt khác, anh lại nghĩ mình làm vậy là đúng. Nếu không đẩy cô bé ấy ra xa thì càng ngày anh sẽ càng thích cô mất. Ai bảo Chu Phi Phi làm mấy hành động khiến anh hiểu lầm chứ!
Có lẽ buộc phải phũ phàng trong tình huống này vì Tuấn Kiệt cũng thích Chu Phi Phi. Càng nghĩ ngợi thì Tề Đức Hạo càng đau đầu, tại sao Chu Phi Phi nói với người khác là thích Tuấn Kiệt nhưng lúc nào cũng bám dính lấy anh?
"Ting"
Điện thoại sáng lên báo tin nhắn mới. Tề Đức Hạo thở dài, không buồn xem qua. Anh chỉ ngồi đó với mớ hỗn độn trong đầu.
Sau một lúc hít thở thật sâu, Tề Đức Hạo cũng bình tĩnh lại. Dù tiếng nước đổ vẫn còn bên ngoài, nhưng anh đã không còn nhớ đến chuyện quá khứ. Đây là lần đầu tiên anh nhớ đến một người khác thay vì mẹ mình khi trời mưa. Chu Phi Phi thật sự đã bước vào trái tim và cuộc sống của Tề Đức Hạo.
Anh chậm rãi cầm điện thoại lên. Tin nhắn vừa rồi là của Tuấn Kiệt, mà còn là một đoạn khá dài khiến Tề Đức Hạo hơi ngạc nhiên.
"Sắp đấu hiệp cuối rồi mà mày còn la mắng gì Phi Phi à? Tao mới thấy con bé nó khóc đấy! Chuyện lần trước mình nói coi như bỏ đi! Tao chỉ là đơn phương nên không thể ích kỉ giữ em ấy 1 mình được! Không rõ là mày đã biết chuyện Chu Phi Phi thích mày chưa, nhưng dù sao cũng đừng làm tổn thương em nó như vậy! Không thích lại thì cũng nên nói chuyện đàng hoàng chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.