Chương 20
Thanh Sam Phong Lưu
01/07/2013
Trong
lúc Tô Liễu đang bất ngờ tựa Colombo tìm ra châu lục mới, Sở Thịnh Hoan cũng
đang lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Có nhiều điều muốn nói, nhưng không biết diễn đạt thế nào. Trong lòng thoáng buồn, muốn mỉm cười cũng thấy khó hé môi. Anh đã tự nhủ thầm bao lần, tôn trọng sự lựa chọn của cô, được suốt đời dõi theo cô cũng đủ hạnh phúc.
Đột nhiên anh ân hận, hận mình đã quyết định. Anh bỗng muốn...bỏ qua mọi suy nghĩ của cô, tìm mọi cách để có thể giữ cô ở bên mình.
Bàn tay bé nhỏ của cô trở nên nóng hơn bao giờ hết. Thịnh Hoan không kìm được bèn ôm chặt Tô Liễu vào lòng.
“ Anh Thịnh Hoan.” Tô Liễu tỉnh cơn mơ, ngước mắt lên khẽ gọi. Đôi mắt bồ câu lộ vẻ yếu ớt và nghi ngại.
Thịnh Hoan giật mình buông tay và lui lại một bước. Anh nhìn ra hướng khác để lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi nói: “ Liễu Liễu, em không hợp với Kiêu Dương, anh...”
Tô Liễu mắt long lanh chờ đợi. Trong đầu chợt hiện ra mấy câu nói vu vơ của Ngô Yên lần trước. Cô vừa hồi hộp, vừa hoảng loạn, lại vừa vui mừng.
“ Anh...anh có quen rất nhiều người con trai tài giỏi...” Sở Thịnh Hoan không thể nói tiếp.
Còn trái tim Tô Liễu thì sụp đổ.
“ Em biết rồi.” Cô uể oải xua tay, “ Em lên phòng đây. Anh cũng về nghỉ sớm đi!”
“ Ừ, anh về đây.” Sở Thịnh Hoan thở phào rồi quay mặt lại, trông theo bóng hình yêu kiều dần tan vào ánh đèn chói sáng của khu kí túc.
Tô Liễu về phòng trong trạng thái rã rời. Cô ngã vật xuống giường, úp mặt vào gối, lòng ngập tràn đau khổ. Cuối cùng, việc cô không lên tiếng, cũng không mở vi tính đã khiến Ngô Yên chú ý: “ Thế nào rồi? Tô Liễu Liễu, sao hôm nay yên lặng thế?”
“ Thất tình rồi!” Tô Liễu im lặng hồi lâu rồi buồn bã trả lời.
Ngô Yên phì cười văng cả nước miếng, chân trần nhảy phắt khỏi giường. Nhanh như cắt, cô bạn lao tới trước đầu giường Tô Liễu: “ Mấy hôm trước cậu còn nói với mình là không yêu ai cơ mà?”
“ Là chưa yêu.” Tô Liễu xoay người lại, nhìn Ngô Yên với góc 180 độ, vẻ mặt đau khổ khôn xiết: “ Ngô Yên...”, cô nghẹn ngào, thổn thức: “ Anh Thịnh Hoan chỉ xem mình như em gái thôi, làm sao bây giờ?”
“ Hả, không phải thế chứ! Lẽ nào người ta nhìn nhầm? Cậu thích anh Thịnh Hoan rồi phải không, ha ha ha ! Theo đuổi anh ấy đi, chứ còn làm thế nào nữa. Chưa biết chừng anh ấy thích mô tuýp tình yêu anh trai và em gái.” Ngô Yên chuyển từ kinh ngạc sang sự sáng suốt, sau đó vừa bĩu môi vừa bày kế cho bạn.
Tô Liễu choàng dậy như chết đuối vớ được cọc: “ Theo đuổi bằng cách nào?” Cô túm chặt tay áo Ngô Yên, hai mắt sáng long lanh.
“ Hiếm thấy con gái cưa con trai ở trong tiểu thuyết. Nên chị đây rất khó lấy ví dụ. Thiết nghĩ em nên tham khảo nhu cầu tình cảm của đám bạn nam của mình rồi tự lên một kế hoạch.” Ngô Yên phẩy phẩy tay, ra điều lực bất tòng tâm.
Liếc nhìn bộ mặt ưu tư của Tô Liễu, Ngô Yên xỏ dép lê ra nhà tắm đánh răng, sau khi có lời an ủi: “ Đừng lo, chị thấy em rất có triển vọng. Vì anh Thịnh Hoan nhà em có vẻ muốn biến cô em hàng xóm thành cô vợ hiền!”
Dù thế nào, những lời của quân sự quạt mo Ngô Yên cũng giúp cô tăng thêm nhuệ khí.
Tô Liễu đắn đó khoảng mười giây rồi quyết định online, thử bắt tay điều tra đám bạn Tiểu Bố, Bảo Khí Giang Hồ, Phiêu Tại Giang Hồ...của anh Thịnh Hoan, tìm hiểu xem anh thích kiểu con gái thế nào. Nhưng vừa online, cô đã bắt gặp một cái tên quen thuộc. Sau một thoáng kinh ngạc, Tô Liễu đột nhiên thay đổi kế hoạch.
“ Sát Sát huynh, huynh thích kiểu con gái như thế nào?”
Rất lâu sau, trên màn hình mới hiện ra câu trả lời sượng sùng: “ Muội hỏi làm gì?”
Tô Liệu add một icon xấu hổ: “ Sát Sát huynh đừng sợ. Muội không có ý trêu chọc huynh. Sự thực là trước kia có một...Biết nói thế nào nhỉ, muội có một anh hàng xóm. Hai anh em gắn bó với nhau từ thuở nhỏ. Sau một sự cố cách đây đã lâu, muội trở nên rất sợ anh ấy. Nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi. Khả năng trong tiềm thức, muội vẫn rất thích anh ấy. Thế nên mới vô tình rung động trước Sát Sát huynh, hihi...” Tô Liễu gửi liền ba icon xấu hổ. “ Tính cách hai người rất giống nhau!”
Ở máy bên kia, đầu óc Sở Thịnh Hoan trống rỗng, ngồi ngẩn người ra trước máy tính, buông rơi cả điếu thuốc đang hút, làm cháy xém một góc giấy tờ để trên bàn. Anh nín thở, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Con tim tựa muốn bật ra theo từng hàng chữ.
“ Nhưng, anh hàng xóm chỉ xem muội như em gái...” Kèm theo mấy icon khóc mếu.
Đọc đến câu này, trái tim Sở Thịnh Hoan khẽ run lên, xém chút nữa thì thổ huyết. Những ngón tay thon dài không nhẫn nhịn được nữa nhanh chóng gõ trên bàn phím: “ Nha đầu ngốc nghếch, em cảm nhận kiểu gì thế? Em dùng dây thần kinh nào để cảm nhận rằng anh chỉ coi em là em gái?” Nhưng anh chưa kịp gửi đi, trên màn hình đã lại hiện lên...
“ Muội buồn quá! Muội không cam lòng ! Muội không muốn vì ở bên nhau lâu ngày mà bị người ta phớt lờ. Sát Sát, muội muốn chinh phục anh ấy. Hai người giống nhau vậy, hẳn sở thích cũng tương đồng. Giúp muội đi!”
Bụp! Sở Thịnh Hoan đứng bật dậy, đá văng cái ghế, với vội chùm chìa khóa xe rồi chạy ra ngoài. Nhưng được hai bước, anh thay đổi ý định.
Anh ngồi lại trước máy tính, xóa hàng chữ đã gõ vừa rồi, thay vào đó là mấy chữ đơn giản: “ Được, ta sẽ bày cho muội.”
“Oa, cảm tạ cảm tạ!” Hai cái icon cảm động khóc lóc được gửi tới. “ Sát Sát huynh thích con gái tỏ tình với mình như thế nào?”
“ Trực tiếp.” Sở Thịnh Hoan cười rất tươi, trả lời rất chung chung.
“ Thế nghĩa là sao? Hẹn gặp rồi bày tỏ hay là gọi điện, nhắn tin ạ? Phải rồi...muội có thể thông qua game nữa đấy. Sát Sát, nói cho huynh biết nhé, anh ấy của muội là nhân vật tiếng tăm trong bảng 108 vị anh hùng đó!”
Trong game? Sở Thịnh Hoan giật mình, vội vã đánh bốn chữ: “ Tốt nhất không nên.” Buồn cười thật! Nếu Tô Liễu bày tỏ tình cảm, anh chắc chắn nhất định sẽ không từ chối, nhưng qua game thì...Nói thế nào nhỉ? Khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng.
“ Tiểu Ngược à, nếu anh ấy của muội giống ta, thì sẽ không thích chuyện tình cảm trong game đâu. Muội tỏ tình với anh ấy không chừng sẽ bị từ chối vì nghĩ là muội đùa mất! Muội nên nói trực tiếp thì hơn, ví dụ tìm đến nhà anh ấy...Tiểu Ngược, muội nói rằng anh hàng xóm luôn coi muội như em gái...” Sở Thịnh Hoan dè dặt gửi, trong khi mười ngón tay vẫn thoăn thoắt, “ Vậy nên hãy để cho anh ấy nhận ra, muội thực sự đã lớn, đã đến tuổi lấy chồng. Muội không phải là cô bé đi theo sau cậu ta nữa, mà là...” người con gái anh có thể hôn có thể ôm.
Viết được một nửa, trong đầu Thịnh Hoan lại hiện lên cảnh tượng đêm nào. Họng anh bỗng khát khô, cơ bắp săn cả lại, một nguồn năng lượng lớn lao mong chờ được giải thoát. Mạnh hơn nữa, chặt hơn nữa. Các mạch máu rần rật chảy về phía dưới bụng, quần căng nhức nhối. Sở Thịnh Hoan khẽ chửi bậy rồi gượng đứng dậy ra bồn rửa vã nước lạnh lên mặt. Anh thở rồi quay lại phòng đọc sách.
Mặc dù anh đã quay lại ngay, nhưng chỉ còn hai hàng tin nhắn.
“ Hơi hơi khó hiểu, muội từ từ tìm hiểu vậy, vui quá, cảm ơn Sát Sát huynh.”
“ Có bạn tìm. Muội out đây. Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé. Bye bye.”
Khoảng cách thời gian giữa hai tin nhắn không lâu. Chứng tỏ Liễu Liễu có việc gấp nên vội vã ngưng việc thỉnh giáo.
Sở Thịnh Hoan vòng qua chỗ chiếc giường nhỏ trong phòng đọc sách. Anh nằm vắt chân lên thành giường, hai tay đặt dưới gáy, mắt nhìn lên trần nhà.
Liễu Liễu thích anh ư! Thịnh Hoan bật cười thành tiếng ha ha. Thì ra Liễu Liễu cùng thích anh?
Sở Thịnh Hoan cười mãi không thôi, chợt nhớ ra điều gì liền đứng phắt dậy, xông tới trước máy tính. Anh thao tác rất nhanh, đang định thoát ra khỏi nick Vô Liêu Sát Sát Yêu, thì thấy hệ thống hiển thị thông báo màu vàng: Người chơi Kiêu Dương Tự Hỏa hủy bỏ hôn ước với Bỗng Dưng Muốn Chết, lí do: ác phụ ti tiện, bất kính mẹ ta,nhà ngươi chết đi!
Cơ chế kết hôn trong trò Anh hùng qui ước, chỉ cần một trong hai bên đề nghị Hồng Nương cho phép li hôn, viết chừng hai mươi chữ nói rõ lí do là xong. Rất đơn giản! Vì thế, đã có vô số người li hôn vì vô vàn lí do linh tinh khác nhau. Thông báo trên thực ra rất bình thường, lí do cũng chẳng kinh khủng lắm. Nhưng vì cặp đôi nhân vật chính đều là “người của công chúng” nên đã thành tâm điểm chú ý.
[ Thế giới ] Thiên Địa Bất Nhân : Kiêu Dương, cưới vợ hiền hòa làm nhà hướng Nam, cuối cùng huynh đã hiểu ra.
[ Thế giới ] Yêu Tinh Áo Choàng : Sư huynh, biết sai phải sửa, quay đầu là bờ, muội tự hào về huynh.
[ Thế giới ] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu : Chúc mừng, chúc mừng Kiêu Dương huynh sau cùng đã nhận ra bộ mặt thật của kẻ độc ác đó.
[ Thế giới ] Bối Bối Sơn : Có chuyện gì thế, vừa ra WC một cái mà tình hình đã thay đổi 180 độ?
[ Thế giới ] Doanh Vũ : Lão gia hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà ngươi, Kiêu Dương Tự Hỏa. Lão gia hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà ngươi, Kiêu Dương Tự Hỏa.
[ Thế giới ] Minh Yểm : Tiểu Vũ đừng vội chửi. Chị đồ rằng có kẻ khác đang dùng nick Tự Hỏa.
[ Thế giới ] Nhẫn Giả Thâm Khuê : Nói vậy thì...có vẻ đáng nghi thật. Kiêu Dương Tự Hỏa đã vì nữ vương Đại Tần mà vứt bỏ cả giang sơn, quay lưng với em gái. Những lời hôm nay thật không giống với Kiêu Dương.
[ Thế giới ] Kiêu Dương Tự Hỏa : Các ngươi đừng có đoán mò, hòng giữ thể diện cho cô ta! Phải cho mọi người thấy bộ mặt thật của ác nữ đó. Cô ta mặt dày đeo đuổi anh ta. Bị mẹ ta phản đối, liền ra tay chửi rủa đánh đập, đồ tiện nhân.
[ Thế giới ] Nhẫn Giả Thâm Khuê : Đeo đuổi anh ta? Vậy ngươi là Yêu Tinh Áo Choàng sao?
[ Thế giới ] Doanh Vũ: Thật chưa từng thấy một BITCH xuẩn ngốc như thế này bao giờ. Làm ơn đã cắp nick thì bắt chước cho giống chút đi. Đằng này câu trước đá câu sau. Đồ óc bã đậu.
[ Thế giới ] Yêu Tinh Áo Choàng : Ăn cắp nick? Các người lắm chuyện quá đấy! Ta nói các người đừng đoán lung tung, là vì anh trai ta chán không thèm nói chuyện với cái kẻ đanh đá kia nữa, nên cho phép ta dùng nick của anh ta để xử lí.
[ Thế giới ] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu: Kiêu Dương thật là. Ghét tới mức đó kia mà...
...
Sở Thịnh Hoan nắm chặt nắm đấm. Anh nhanh chóng out khỏi trò chơi, rồi lên lại bằng nick Thịnh Thế Hoan Đằng. Đợi cho nhân vật xuất hiện tại Tề Quốc, anh đánh chữ rất nhanh.
[ Loa ] Thịnh Thế Hoan Đằng: Tiểu Ngược, chúng ta kết hôn đi.
...
Anh loa liên tục cho đến khi kín mít màn hình mới thôi.
Cả thế giới câm lặng. Phải đến nửa phút sau, loa hệ thống mới bật ra một câu chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh cả.
[ Loa ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Huynh có em gái không?
Sở Thịnh Hoan nhìn câu hỏi đó, cằm muốn rớt xuống mặt bàn, Huynh có em gái không?, Liễu Liễu lẽ nào còn không biết? Đã biết mà còn cố tình hỏi, nghĩa là muốn...kiếm chuyện. Vậy nên anh đành tiếp tục viết, giả như không quen biết.
[ Loa ] Thịnh Thế Hoan Đằng : Ta không có em gái.
[ Loa ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Mẹ huynh có thích vung tiền không?
[ Loa ] Thịnh Thế Hoan Đằng : ...Nghĩa là sao?
[ Loa ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Hôm nay muội mới biết, có những bà mẹ thích lấy tiền đè người.
[ Loa ] Thịnh Thế Hoan Đằng : Dùng...tiền xui hả?
[ Loa ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Đại loại thế. Vì với thái độ của bà ta, muội thấy con trai bà ấy chẳng đáng vài đồng bạc.
[ Loa ] Thịnh Thế Hoan Đằng : Muội yên tâm, mẹ ta không có sở thích đó. Gia đình ta chắc chắn sẽ vô cùng vô cùng yêu quý muội.
Cảm giác bực bội lắng xuống sau từng hàng chữ và trở nên dịu dàng, ngọt ngào, bay bổng.
Hai anh em tâm tình với nhau hơn hai phút, như ở chỗ không người. Sau cùng, cả thế giới đã lại thức tỉnh.
[ Thế Giới ] Một Trụ Chống Trời Ta Mạnh Nhất : Ha ha ha ha ha, Lão Đại siêu cấp cặp với bà xã của đại ca từ khi nào thế?
[ Thế Giới ] Tạc Dạ Tiểu Thần : Cướp vợ của bạn, một đứa gian phu, một kẻ dâm phụ.
[ Thế Giới ] Doanh Vũ : Con rùa rụt cổ kia, ai bảo mày là “cướp”?
[ Thế Giới ] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu : Nhặt thừa đũa mốc của Kiêu Dương huynh, bẩn quá!
[ Thế Giới ] Nhẫn Giả Thâm Khuê : Ai là đũa mốc, ai là mâm son? Còn chưa biết đâu !
[ Thế Giới ] Minh Yểm : Nếu vì tái hôn mà bị coi là đũa mốc thì xin thưa cô Tiếu, cô hẳn phải mốc thiu ra rồi.
[ Thế Giới ] Cơ Đốc Sơn Bá Tước Phu Nhân : Chúc mừng, chúc mừng nữ vương. Tại hạ ủng hộ người và Thịnh Thế đại nhân.
[ Thế Giới ] Yêu Tinh Áo Choàng : Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày!
[ Thế Giới ] Yêu Tinh Áo Choàng : Bỗng Dưng Muốn Chết, người còn giả bộ giả tịch gì nữa, rõ ràng là biết nhau rất rõ, có phải ngươi quen nước mắt lưng tròng chạy tới kể lể với anh Thịnh Hoan không? Lần này thì kẻ tung người hứng nhé, buồn nôn!
Sở Thịnh Hoan phẫn nộ, nhưng chưa kịp hành động thì Liễu Liễu đã “loa” liền ba tin nhắn khiến tất cả mọi người...đều hoa mắt.
[ Loa ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Ngươi lại ghen với ta rồi!
[ Loa ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Đúng đấy, ta với anh Thịnh Hoan không phải là anh em ruột, nhưng ngươi với Kiêu Dương Tự Hỏa thì đúng như thế.
[ Loa ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Có những việc ta biết nhưng không muốn nói, trong lòng ngươi cũng rõ mà nhưng cố tình nói khác đi. Ta với anh trai ngươi không liên quan gì hết, việc anh em nhà người đừng kéo ta vào. Đời người ngắn ngủi lắm, liệu mà trân trọng.
Mấy hàng thông tin chói đỏ máy tính của mọi người, nội dung cay nghiệt tựa hồ như muốn ám chỉ...ai đó có những bí mật vô luân. Thế là, sau mười giây im lặng, cả hế giới lại như nổ tung. Tất cả các game thủ máu mặt đều quay ra bàn luận hàm ý của các thông tin trên.
Sở Thịnh Hoan cũng trợn tròn mắt, gửi tin nhắn riêng cho Tô Liễu: “ Khâu Kiều Nhan có tình cảm nọ kia với Khâu Kiêu Dương à, sao anh không biết nhỉ?!”
Phía bên kia nhanh chóng hồi âm: “ Tình cảm gì cơ ạ?”
“ Anh thấy mọi người đang bàn tán sôi nổi lắm!”
Lần này mãi mới có câu trả lời: “ Anh với mọi người nghĩ đi đâu mất rồi, câu thứ nhất là em phỏng đoán, câu thứ hai là em tường trình, câu thứ ba là cảnh báo, kh6ong liên qua gì tới nhau!”
Chưa đầy một phút sau, khung chat phía dưới màn hình đã nhòe đỏ.
[ Loa ] Yêu Tinh Áo Choàng : Tô Liễu, đồ ngậm máu phun người !
[ Loa ] Yêu Tinh Áo Choàng : Tô Liễu, đồ ngậm máu phun người !
....
Sở Thịnh Hoan rất ghét việc Khâu Kiều Nhan gọi tên thật của người khác trong game. Lần trước nói năng lung tung khiến ảnh Liễu Liễu bị đưa lên diễn đàn. Lần này cô ta lại đang nổi điên.
Anh cau mày, định gọi điện cho Khâu Kiêu Dương thì có nhạc chuông di động.
“ Thịnh Hoan, mình bị Kiều Kiều đổi password, nên không đăng nhập vào trò chơi được nữa.”
“ Ừ, mình cũng đoán vậy. Cậu nhanh chóng tìm cách rước cô em cậu đi cho tôi nhờ. Ai đời dăm ngày ba trận lại làm loạn cả thế giới. Còn nữa, tối nay tôi và Liễu Liễu sẽ thành thân.”
Đầu dây đằng kia lặng đi một chút, sau đó vang lên giọng cười buồn bã: “ Chúc mừng người anh em đã hoàn thành tâm nguyện.”
Sau cùng là tiếng trượt nhẹ của nắp điện thoại.
Sở Thịnh Hoan khẽ thở dài và dõi mắt lên màn hình. Thoáng chốc, anh sa sầm nét mặt.
Cả thế giới đang đào bới chuyện Liễu Liễu chính là Tiểu Ngược, từ việc tấm ảnh trên diễn đàn cho tới Tiểu Triệt, Kiêu Dương, Khâu Kiều Nhan và cả chính anh nữa. Toàn những nội dung tầm phào, thi thoảng chen vào mấy hàng chữ đỏ chót.
[ Loa ] Tiểu Bố : Tiểu Ngược mĩ nữ, mình cưới nhau đi!
[ Loa ] Phiêu Tại Giang Hồ : Tiểu Ngược à, anh đây được lắm đó, lấy anh em nhé!
[ Loa ] Bảo Khí Giang Hồ : Bon chen cái, mình cũng đang độc thân.
...
Tô Liễu nhìn màn hình, sợ hãi.
Được mấy người bạn của anh Thịnh Hoan đoái thương, Tô Liễu từ thân phận của kẻ bị phụ bạc bỗng trở nên hot vô cùng. Cả thế giới náo loạn cầu hôn cô, điều này... May mà cô vững như kiềng ba chân, không thì...
Tô Liễu đang thầm vui sướng thì nhận được tin nhắn: “ Liễu Liễu, tới Phi Lai Phong mau, hôm nay nhân tiện động phòng luôn.”
Mặc dù ai cũng biết quá trình kết hôn động phòng trong trò Anh hùng chính là một tiếng dành cho thời gian đoạt hôn. Nhưng Tô Liễu, người tự cho mình luôn rất điềm tĩnh, không sao tránh nổi trạng thái tim đập chân run. Lạ thật, lúc Tử Hỏa lên tiếng, nói thế nào cô cũng có thể cãi trả lại được mà. Lẽ nào đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu?
Tô Liễu đỏ mặt ngồi tự thấy phấn khởi trước suy nghĩ đó của mình. Cô nhớ tới những lời trao đổi cùng Sát Sát vừa rồi, tính cách dụ dỗ...à, tính cách chinh phục anh Thịnh Hoan. Theo thói quen, cô liền đánh mấy câu kiểu như: “ Được thôi, nhưng động phòng rồi thì đừng hối hận nhé. Anh Thịnh Hoan sẽ phải có trách nhiệm với em, không được vứt bỏ em đâu!” Nghĩ lại, thấy nhạt nhẽo làm sao. Tô Liễu bèn ngồi lại ngay ngắn, nghiêm túc, xóa hàng chữ vừa đánh, rồi làm ra vẻ ân cần: “ Anh Thịnh Hoan, anh không cần hy sinh bản thân để giữ thể diện cho em đâu!”
“ Anh thích mà.”
Một câu ba chữ đơn giản, nhưng Tô Liễu bắt đầu nghĩ tới nghĩ lui. Anh Thịnh Hoan định nói là thích mình hay thích làm như thế nhỉ? Haizz, giá như tối nay anh chưa định nói giới thiệu bạn trai cho mình thì tốt biết bao! Tô Liễu thở dài và cảm thấy chán nản vô cùng.
“ Nhưng mà, vợ chồng phải cùng một quốc gia.” Cô uể oải viết: “ Tề quốc là căn cứ địa của anh, Đại Tần là...”
“ Thành thân xong anh sẽ phản quốc”
“ Đến mức thế ư?”
“ Đương nhiên, Kiêu Dương còn làm được, sao anh lại không thể?”
Xem kìa, xem kìa, từ sau khi cô có ý đồ bất chính với anh Thịnh Hoan, mỗi lần nói chuyện với anh cô đều có cảm giác rất ấm áp. Vẫn biết là mình đa tình, nhưng Tô Liễu không kìm được suy nghĩ, nếu như anh Thịnh Hoan cũng rất thích cô, nếu như... Những ý tưởng có cánh tung bay khắp phòng, khiến mắt cô không nhìn thấy ai nữa. Cô máy móc chọn Hồng Nương, chọn “ Đồng ý”, rồi bị đưa vào căn phòng nhỏ rất tối.
Lần thứ hai kết hôn, tâm trạng rất phấn khởi.
Không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng kênh chat liên tục xuất hiện tin mới, cũng đủ biết trò đoạt hôn đang diễn ra hết sức nào nhiệt.
Tô Liễu không có việc gì làm, sực nhớ tới kế hoạch chinh phục ngược anh Thịnh Hoan của mình, liền gửi tin nhắn riêng: “ Anh Thịnh Hoan, ngày mai thứ Bảy anh có rỗi không?”
“Có.”
“Vậy em tới chỗ anh, rồi anh em mình ra chợ mua ít đồ nhé?”
“Được, bảy giờ sáng anh qua đón em.”
“Không không, em sẽ tự qua.” Cô vội vã từ chối, một khi đã muốn...anh Thịnh Hoan, thì đương nhiên phải xuất hiện trước mặt anh trong bộ dạng hoàn toàn mới mẻ chứ!
Ví dụ như trang điểm thật xinh này, ví như mua ít đồ điểm tâm vừa ngon vừa nóng hổi mang cho anh này... Tô Liễu đang mơ màng nghĩ, trên kênh chat riêng lại hiện ra mấy tin nhắn. Một trong số đó là Nguy Hại Tứ Phương.
Nguy Hại nói: “ Cô em ơi, Thịnh Thế Hoan Đằng nhà em quá đáng sợ. Trên Phi Lai Phong đến một con chim cũng không lọt vào được. Hai người đám cưới hạnh phúc nhé, vì mọi kẻ đoạt hôn đều bị OX của cô ra tay tiêu diệt hết rồi.”
Tô Liễu: “...Ngại quá! Nguy Hại tới đây có việc gì không?”
Nguy Hại Tứ Phương: “ Ồ, lão gia tới đoạt hôn mà. Lần trước chuẩn bị sơ sài, gọi được ít người, nên không cứu được nàng ra, thật vô cùng áy náy. Lần này lão gia hô hào tất cả bạn bè anh em, thế nhưng ngay cả NPC Đoạt Hôn cũng không cách nào lại gần được.”
Trước tuyên bố hùng hồn của Nguy Hại, Tô Liễu sợ muốn thót tim: “ Lần trước là lần trước, lần này là lần này, không giống nhau, ai bảo ngươi tới cướp ta làm gì!!!”
Nguy Hại Tứ Phương: “ Chắc là tin nhắn nhiều quá, nên nàng không để ý. Vừa rồi Bạch Tuyết và Doanh Vũ đã lên kênh quốc gia kêu gọi mọi người chơi Đại Tần đi đoạt hôn đó. Họ nói lả đoạt hôn càng rầm rộ, càng chứng tỏ được sức hấp dẫn của mĩ nữ Tiểu Ngược.”
Nghe vậy, cốc trà hoa Tô Liễu vừa uống lên liền tan biến luôn thành những giọt nước mắt, lặng lẽ tuôn rơi. Cô không biết nói gì hơn, khi đọc được những lời ngưỡng mộ của Quả Táo Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết: “ Chị Tiểu Ngược, em thật vô cùng ngưỡng mộ chị. Chú rể tài giỏi, người gác cửa tài giỏi, người đoạt hôn cũng tài giỏi. Già nửa số Thần Thú đại nhân của toàn khu đã vì chị mà kéo tới đây.”
Cô...
Bạch Tuyết: “ Chị vui không? Ha ha ha. Chị quên hết những việc không vui trước đây đi nhé. Chuyện cũ chưa qua thì chuyện mới không tới được đâu.”
“ Chị rất vui.” Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, Tô Liễu cười híp mắt. “ Cảm ơn em.”
Quả Táo Bạch Tuyết: “ Chị đừng khách khí! Lần trước nếu không có các anh chị khuyên nhủ, thì có lẽ em đã lầm đường lạc lối rồi. Ha ha, bà cô Yêu Tinh lần này mất cả chì lẫn chài. Nay mai chị Tiểu Ngược nhất định sẽ tỏa sáng trên diễn đàn.”
Tô Liễu đang sung sướng nói chuyện cùng Bạch Tuyết, chợt lặng người khi liếc sang khung chat.
[ Gia Tộc ] Lão Đại : Tiểu Ngược à, Thịnh Thế Hoan Đằng thật chu đáo với em!
[ Gia Tộc ] Ngẫu Nhĩ Bà Tường Xuy Xuy Phong : Chị lại phải gác kiếm rồi!
[ Gia Tộc ] Sắc Xuân Như Hiểu : Tình yêu chân thành là phải lặng lẽ dùng hành động để thể hiện, chứ không phải ngày nào cũng gào thét trên kênh chat.
[ Gia Tộc ] Minh Yểm : Tiểu Ngược, lần này tuyệt đối không còn ai lời ra tiếng nào về cuộc hôn nhân của em nữa đâu. Vì để cưới được em, anh Thịnh Thế Hoan Đằng nhà em đã phải hy sinh quá nhiều.
[ Gia Tộc ] Đôn Tại Tường Giác Đẳng Hồng Hạnh: Em gái, Tiểu Ngược của gia tộc mình có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, nên vì em, Thịnh Thế đại nhân sẵn sàng vứt bỏ cả giang sơn.
[ Gia Tộc ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Nghĩa là sao ạ?
Tử Hỏa khi đó cũng bỏ Tề theo Tần, sao không thấy các anh chị Lão Đại, Minh Yểm cảm thán như thế nhỉ?! Tô Liễu đang băn khoăn,chợt nhìn thấy thông báo màu vàng.
Hệ thống: Người chơi Thiên Địa Bất Nhân dẫn quân tới đoạt thành thắng lợi, nguyên thành chủ Tát La Khoáng Khổ Nhĩ – Thịnh Thế Hoan Đằng cùng dân chúng trong thành phải lập tức rời đi trong vòng năm phút. Nếu không sẽ bị trục xuất.
Trong trò Anh hùng, có rất nhiều các thành trung lập trên địa đồ công cộng. Những thành này bị coi là vật vô chủ, cách ba ngày có thể tấn công một lần, thời điểm quy định là mười giờ tối. Nếu muốn tấn công, trước hết người chơi phải đối mặt với NPC Thủ Thành, kế đó là người chơi thủ thành. Đồng thời phải nộp lệ phí đăng kí tấn công. Khoản phí này không hạn chế nhiều ít, nhưng có thời hạn trước chín rưỡi tối cùng ngày. Và người chơi nào nộp nhiều tiền nhất thì sẽ được dẫn người tới tấn công thành chủ. Lệ phí đăng kí cũng không được bảo lưu cho lần sau. Vì vậy, những kẻ chỉ đơn thuần ham vui thì mới đứng sang một bên, mỗi lần đăng kí công thành đều là một lần tỉ thí Nhân dân tệ cả.
Mặt khác, qui trình tấn công cũng rất hao Nguyên Bảo, vì vậy không mấy ai thích ném tiền qua cửa sổ...cho nhà sản xuất game. Trừ các bậc Thần Thú đại nhân hàng cực phẩm muốn tìm kiếm các trang bị chế tác hoàn hảo và có tính sát thương cao.
Tất cả các thành trung lập đều có BOSS chuyên cai quản, cứ ba ngày thay đổi một lần. Cơ hội cho ra các trang bị ám kim hoàn mĩ của các BOSS này là vô cùng thấp. Nhưng riêng BOSS Tát La Khoảng Khố Nhĩ lại có thứ vũ khí đầu bảng Hình Thiên Phủ, với chức năng chiến đấu +50% kém theo các chức hôn mê, định thân khác.
Tuy nhiên, thứ trang bị lợi hại này chỉ được mang theo khi người chơi có được vị trí thành chủ. Nghĩa là, từ giờ phút này trở đi, chừng nào Thịnh Thế Hoan Đằng chưa đoạt lại được thành, Hình Thiên Phủ của anh còn phải xếp xó.
“ Anh Thịnh Hoan, chuyện gì thế ạ?” Tô Liễu lo lắng hỏi. “ Hôm nay là thời điểm giữ thành quan trọng mà em quên mất. Anh lại không nhắc em, để bọn tiểu nhân được thể.”
“ Không phải lo, tối thứ Hai anh đoạt lại là được mà.” Nghĩ tới cảnh Tô Liễu đang lo lắng cuống quýt ở đầu máy bên kia, Sở Thịnh Hoan không sao nhịn được cười: “ Này, việc động phòng của chúng ta mới quan trọng.” Anh từ tốn nói, nhưng tai vẫn nóng rần rần.
“ Nhưng đăng kí công thành chẳng phải sẽ rất tốn kém sao? Hơn nữa, giờ anh cũng không thể dùng Hình Thiên Phủ.” Tô Liễu vẫn đau khổ.
“Cũng vẫn may, vì giữ thành không phải là công việc nhẹ nhàng gì đâu, số tiền bỏ ra đấu lại kẻ thù trong ba ngày cũng tương đương khoản lệ phí đăng kí kia.” Sở Thịnh Hoan cười giảng giải. “ Liễu Liễu đừng lo, không sao đâu.”
Anh nói nhẹ nhàng như không, khiến Tô Liễu cảm thấy cuộc hôn nhân của mình...thật quá đắt đỏ.
Anh Thịnh Hoan phải để mất thành trì này.
Anh Thịnh Hoan phải vứt bỏ tổ quốc này.
Vũ khí của anh Thịnh Hoan tạm thời không được dùng này.
Nhân vật Thịnh Thế Hoan Đằng trong thần thoại bị hoen ố này.
Không được, ngày thứ Hai tới, cô nhất định sẽ giúp anh đoạt lại thành!
Chí khí ngút trời, nên sau khi thời hạn đoạt hôn kết thúc, Tô Liễu bước vào kì trăng mật với một đề nghị không hợp tình hợp cảnh chút nào. Đó là đi giết quái luyện cấp.
“ Liễu Liễu, anh còn nhớ em đâu thích luyện cấp. Để anh đưa em đi tìm mấy nơi có phong cảnh đẹp chụp ảnh nhé!” Sở Thịnh Hoan đề nghị.
“ Không cần đâu ạ, còn chút điểm kinh nghiệm nữa là được nâng cấp rồi. Anh Thịnh Hoan, anh xem ở đâu có BOSS hợp cho chúng ta đánh đôi không?” Tô Liễu ngẫm nghĩ rồi bổ sung: “ Tất nhiên, tuyệt nhất vẫn là các BOSS ở chỗ phong cảnh đẹp, điểm kinh nghiệm lại nhiều.”
Sở Thịnh Hoan gửi lại một loạt dấu chấm lửng và nói: “ Trên địa đồ công cộng có rất nhiều, gần đây cũng có. Em lại đây, chúng ta cùng cưỡi Ô Quy.” Anh vừa nói vừa rút từ trong túi ra một con rùa lớn màu xanh.
Thiết kế mỹ thuật trong game rất sáng tạo. Cưỡi ngựa oai phong lừng lững nên không thể cưỡi đôi. Chỉ có mở rương bảo tìm Quy xa Tình Nhân thì người chơi mới có thể ngồi kế bên nhau được. Tốc độ Quy xa rất chậm, nhưng bù lại, chỉ cần set up điểm đến, nó sẽ thẳng tiến lên đường mà không cần người chơi phải ra tay điều khiển. Hơi giống kiểu ngồi xe ngựa trả tiền trong game.
Tô Liễu chưa từng ngồi Quy xa cùng Tử Hỏa bao giờ. Phần vì hai người ít đi riêng với nhau, phần vì cô chê di chuyển kiểu này tốn thời gian. Thêm vào đó, Quy xa thuộc loại hàng hiếm, nên Tử Hỏa cũng ít mang ra dùng.
Do đó, chọn “Đồng ý” xong, cô không khỏi giật mình khi thấy nữ chiến inh mảnh mai trên màn hình liền nhảu lên ngồi vào lòng chàng trai cao to tráng kiện.
Phải nói, đây là động tác trò chơi điệu nghệ nhất mà cô từng thấ xưa nay.
Nhân vật Tiểu Ngược ngoan ngoãn ngồi trong lòng nhân vật Thịnh Thế Hoan Đằng. Hay tay anh ôm chặt eo cô, cằm anh tì trên vai cô. Má cô ửng đỏ, mắt dõi về phía trước.
Nhìn hình ảnh trên màn hình, Tô Liễu bất giác nghĩ tới cảnh tượng năm xưa. Kí ức mờ nhạt bỗng trở nên sắc nét với hình ảnh anh Thịnh Hoan trong buổi tối sáu năm về trước. Một tay anh giữ chặt hai tay cô, một tay ôm trọn eo cô, khiến Tô Liễu không sao thoát ra được. Đôi môi mềm mại ngấu nghiến mọi ý nghĩ của cô, khiến đầu óc trống rỗng. Chỉ còn biết run rẩy chịu đựng những nụ hôn gấp gáp của anh. Sự phản kháng yếu dần trong hơi thở vừa thân quen vừa lạ lẫm, cô chìm dần trong cơn mê đắm.
Hơi thở của Tô Liễu mỗi lúc một gấp gáp.
“ Anh Thịnh Hoan, em buồn ngủ rồi, mai em tới tìm anh.” Tô Liễu vội vã nói, chỉ sợ nếu chậm trễ một phút, mọi ý nghĩ quay cuồng trong đầu cô sẽ bật tung ra hết.
“ Chúc em ngủ ngon, Liễu Liễu. Ngày mai nhé!” Sở Thịnh Hoan nhìn máy tính trầm ngâm rồi nhẹ nhàng đáp lời.
Thứ Bảy.
Trời trong xanh, nắng lung linh.
Sở Thịnh Hoan dậy từ sáng sớm, ngồi xem đá bóng trên sofa và đợi Tô Liễu. Tới tận chín giờ, mới có tiếng chuông cửa mà anh trông đợi. Sở Thịnh Hoan ra mở cửa, thiếu nữ mặc chiếc váy ngắn màu trắng tung tăng bước vào.
“Anh Thịnh Hoan, em xin lỗi vì đã tới muộn.” Cô phụng phịu, giơ ra trước mặt anh một túi đồ lớn: “Anh đã ăn chưa? Em mua đồ ăn sáng này.”
“Chưa.” Anh tươi cười đón chiếc túi từ tay cô. Ngắm nhìn cô hồi lâu, anh bất giác nháy nháy mắt.
“ Bánh bao Thạch Kí, sữa đậu Vĩnh Hòa, bánh nghìn lớp... Anh Thịnh Hoan, anh thích ăn thứ nào?” Tô Liễu sốt sắng hỏi.
“ Anh thích tất cả những thứ Liễu Liễu mua.” Sau khi xếp hết đồ ăn ra, Thịnh Hoan đáp hết sức tự nhiên.
Mặt Tô Liễu liền đỏ bừng như một ráng mây. Haizzz, đúng là có tật giật mình, có tật nên nghe thấy bất kỳ lời nào của anh cũng có thể suy nghĩ vẩn vơ.
Cô cắn chặt ống hụt sữa đậu, chuyển chủ đề câu chuyện: “ Anh Thịnh Hoan, anh phải mở mấy hòm rương bảo để được chiếc Quy xa hôm qua?”
“ Không nhớ nữa, khỏng hơn hai trăm cái.”
“ Vậy là gần năm trăm tệ, đắt quá!” Tô Liễu chun mũi, lặng lẽ quan sát anh Thịnh Hoan đang thản nhiên vừa ăn vừa xem ti vi. Sau đó, cô lấy hết can đảm làm như vô tình nói: “ Anh Thịnh Hoan, em nhớ hồi nghỉ hè có người nói trên kênh thế giới là anh chở Kiều Nhan đi chơi bằng Quy xa. Hai người đã từng thành thân với nhau ạ?”
Hụ hụ, Sở Thịnh Hoan bị sặc sữa đậu.
“ Liễu Liễu, Quy xa cho phép ngồi hai người, nhưng không nhất thiết là phải thành thân.” Anh tỉ mỉ giải thích: “ Có điều, nếu hệ thống mặc định là vợ chồng thì sẽ ngồi ôm nhau, còn không thì sẽ ngồi ngang hàng. Hồi Quy xa mới xuất hiện rất khó kiếm. Sau khi anh lấy được, em gái Kiêu Dương muốn được thử chơi. Ngày đó quan hệ chưa đến nỗi nào, nên anh đưa cô ta đi hai vòng quanh dãy núi An Hoàn.”
Thì ra là thế.
Tô Liễu vui sướng: “ Thì ra em là người thứ hai được ngồi ạ?”
“Ừ. Lúc đầu anh chỉ tò mò về hình dáng của thứ tọa kỵ này thôi, chứ không nghĩ sẽ có ngày dùng đến.” Sở Thịnh Hoan khẽ cười. Liếc nhìn cô gái đang rất căng thẳng ngồi bên cạnh,anh nói thêm: “ Anh không thích việc kết hôn trên game. Trọng tâm của trò Anh hùng là công thành, quốc chiến, cơ chế kết hôn xử lí không được hay lắm.”
Tô Liễu lòng vui như nở hoa, gật đầu liên tục. Bỏ qua việc anh Thịnh Hoan không thích kết hôn trong game do hệ thống xử lí không được hay, Tô Liễu hào hứng góp lời: “ Đúng đấy ạ, đúng đấy ạ. Trong game không thấy được người thực, mình cũng không biết người ta thế nào. Tình cảm mờ nhạt, sớm nắng chiều mưa, trở mặt nhanh chóng. Tóm lại, quyết định của anh thật sáng suốt!”
“ Liễu Liễu, thế còn chuyện của em và Kiêu Dương là sao?” Anh làm bộ hỏi bâng quơ.
Úi! Tô Liễu ngẩn người ra, đôi môi hé mở mấp máy không biết nên nói gì. Mắt anh Thịnh Hoan đen thăm thẳm, nhìn chăm chăm vào chiếc ti vi trước mặt, yết hầu nơi cổ khẽ chuyển động.
“ Việc này kể ra rất dài.” Tô Liễu suy nghĩ rất nung để chọn lựa từ ngữ cho thích hợp: “ Từ hôm em bắt đầu tham gia trò chơi và gửi nhầm tin nhắn trên kênh chat...”
Cô nhanh nhẹn kể lại việc gặp gỡ Khâu Kiêu Dương, đầu PK và thắng anh ta. Còn chuyện ở Tề Quốc một tuần, anh Thịnh Hoan đã biết, nên có thể bỏ qua. Sang việc bộ ảnh đẹp như thần tiên trên diễn đàn, Tô Liễu bắt đầu ấp úng. Cô không biết phải nói thế nào, vì chuyện này quả thật rất rối ren. Bản thân cô là đương sự, cũng không hiểu Kiêu Dương muốn gì ở mình và càng không thể diễn tả thành lời.
Nhưng anh Thịnh Hoan vẫn nghiêng đầu lắng nghe.
Tô Liễu đành nghĩ ngợi hồi lâu và nói một cách đơn giản: “ Doanh Vũ nói với Tử Hỏa, em chính là người trong bộ ảnh. Tử Hỏa bắt đầu cư xử tốt với em. Hôm Kiều Nhan chửi mắng em trên kênh thế giới, em chịu không nổi, muốn làm cho cô ta bẽ mặt, nên đã đồng ý cưới...anh trai cô ta...”
Cô càng kể càng lo lắng, giọng mỗi lúc một chậm.
Từ lâu, Tô Liễu đã quên những chuyện này. Lần đầu tiên suy nghĩ nghiêm túc, cô đột nhiên nhận ra: từ đầu tới cuối, người mà cô có lỗi nhất không phải ai khác mà chính là Tử Hỏa. Lỗi tình cảm, không phải lỗi hành động. Vì anh ta đã rất chân thành, trong khi cô quá thờ ơ.
Tô Liễu cắn cắn môi, thấp thỏm liếc nhìn nét mặt anh Thịnh Hoan từ góc nhìn nghiêng.
Chắc anh rất thất vọng. Tính cách của cô giờ không còn ngây thơ trong sáng như trong tri nhớ của anh nữa. Cô thật ti tiện, đã lợi dụng bạn bè của anh.
Tâm trạng vui vẻ lúc đầu biến mất, Tô Liễu ngây người không biết phải làm thế nào. Đem lòng yêu một người không hẳn là điều tuyệt vời. Những việc cô từng cho rằng rất bình thường trước kia giờ đều trở nên không thoải mái. Vì bận lòng nên cảm thấy có lỗi. Vì yêu dấu nên cảm thấy bất an. Cứ phải phỏng đoán xem anh nghĩ gì, phản ứng ra sao, nên lúc nào cũng băn khoăn, do dự.
Ý chí quyết tâm chinh phục anh Thịnh Hoan của Tô Liễu cứ giảm dần giảm dần.
“ Anh Thịnh Hoan.” Tô Liễu xoay người sang, nói một cách trịnh trọng: “ Em đã kể hết rồi, anh có điều gì muốn nói không ạ?”
“Không.” Anh Thịnh Hoan uống xong chỗ sữa đậu, thu dọn những thứ còn thừa và mang vào bếp.
Tô Liễu không cam lòng, liền đi theo anh và lúng búng: “Anh có cảm thấy việc em lợi dụng Tử Hỏa để công kích Yêu Tinh Áo Choàng là rất ti tiện không?”
“Không.” Sở Thịnh Hoan hừ một tiếng. “ Liễu Liễu hiền lành quá, khi Khâu Kiều Nhan mang Tiểu Triệt ra thị uy với em, cô ta có nghĩ thế đâu.”
“ Cũng phải.” Tô Liễu nhanh chóng chuyển hướng suy nghĩ.
Thấy vậy, Sở Thịnh Hoan nhìn cô cười dịu dàng: “ Hơn nữa, những gì em nghĩ, Khâu Kiêu Dương đều biết cả. Em không lén lút lợi dụng, cậu ta cũng tự nguyện giúp đỡ, điều đó chứng tỏ em đã hành động đúng. Khâu Kiều Nhan cũng nên được một bài học, không thể cứ cư xử vô lối mãi thế được.”
Tô Liễu nghe anh nói vậy mà lòng lâng lâng. Chớp mắt, cô đã lấy lại tâm trạng thoải mái, những cảm giác có lỗi với Khâu Kiêu Dương vừa rồi vụt tan biến thành mây khói.
Phòng bếp không rộng lắm, lúc anh Thịnh Hoan quay người lại, hai người suýt va vào nhau.
Cô có thể ngửi thấy cả mùi xà phòng thơm mát trên người anh, cùng mùi thuốc lá thoang thoảng. Không khí bỗng trở nên ngột ngạt, hai má Tô Liễu nóng bừng. Đôi mắt bồ câu chớp chớp rồi dừng lại nơi cánh tay áo đã vén lên của Thịnh Hoan. Chất liệu vải áo sơ mi trắng mềm mại, lại khá mỏng. Cô dường như thấy rõ cả phần cơ bắp săn chắc của anh đang cuồn cuộn, giống như buổi sáng kinh hoàng hôm nào.
Tim cô đập mỗi lúc một nhanh, dường như muốn bật tung ra khỏi lồng ngực.
“ Anh Thịnh Hoan”, Tô Liễu lui lại một bước, mặt đỏ vẫn chưa hết ửng đỏ, “ Mấy giờ thì mình đi ạ? Buổi trưa sẽ nóng lắm đấy.”
“ Đi luôn bây giờ.” Sở Thịnh Hoan đưa cho cô một chiếc chìa khóa: “ Liễu Liễu ra tủ lạnh xem cần mang gì theo không rồi khóa cửa lại. Anh đi lấy xe trước.” Anh vừa nói vừa lướt qua người cô, khuôn mặt điển trai thoáng vẻ lúng túng đáng ngờ.
Phải nhanh chóng rời khỏi không gian chật hẹp này, Sở Thịnh Hoan thầm bực bội. Anh nhận ra, đợi Liễu Liễu tỏ tình thật căng thẳng quá sức chịu đựng. Trước kia anh không nghĩ mình thiếu kiên nhẫn đến thế, hoặc cũng có thể...sáu năm trước, khi anh không kiềm chế được bản thân, đôi mắt bồ câu ấy đã sợ hãi và tránh xa anh, khiến anh luôn phải dằn lòng. Nhưng từ khi biết được tâm tư của Tô Liễu, cứ nhìn thấy cô ngượng ngùng xấu hổ là anh lại muốn được ôm cô vào lòng, được nói với cô rằng...
Bước chân Sở Thịnh Hoan vừa nhanh vừa vội. Anh nói chưa hết câu, người đã đứng ngoài cửa.
Tô Liễu cầm chiếc chìa khóa đứng trong bếp, vừa xấu hổ, vừa buồn cười. Cô khẽ nắm chặt tay,
Trên đường tới khu mua bán đồ nội thật, Tô Liễu thăm dò: “ Anh Thịnh Hoan, chị đồng nghiệp vui tính của anh thích phòng màu gì? Mẹ em nói, có khi chỉ cần đổi màu rèm cửa sổ là căn phòng trông đã khác hẳn.”
“Chị đồng nghiệp?” Sở Thịnh Hoan ngây người chừng nửa phút mới hiểu ra vấn đề. Nhìn qua kính chiếu hậu, anh thấy khuôn mặt Tô Liễu rất bình thản, nhưng ánh mắt thì vô cùng lo lắng. Anh muốn cười mà không dám, vui như mở cờ trong bụng. Bỗng nhiên cảm thấy việc chờ đợi Liễu Liễu...thật ra cũng rất tuyệt. Theo như anh hiểu, vì chưa chắc chắn nên cô mới có biểu hiện ngoan ngoãn thế này. Nếu biết rõ anh đã thầm yêu cô nhiều năm nay, đảm bảo Tô Liễu đã túm lấy áo anh mà hỏi cho bằng được: “ Anh Thịnh Hoan, khai thật đi, anh với XXX đó có gì chưa?”
Suy nghĩ có thể tùy tiện, nhưng câu trả lời phải hết sức thận trọng. Nếu để Liễu Liễu hiểu lầm, lại chùn bước.
“Ồ, không phải là chị đồng nghiệp. Là một anh đồng nghiệp đã lấy vợ qua chơi. Anh ấy nói phòng của anh lạnh quá, ảnh hưởng tới vận đào hoa.” Sở Thịnh Hoa tỏ ra thật thà.
Tô Liễu cười híp mí. Ảnh hưởng tới vận đào hoa ư? Thế mới tốt chứ!
“ Thì ra là thế.” Tô Liễu nhanh nhẹn: “ Vậy anh Thịnh Hoan thấy thế nào? Có lẽ do gu thẩm mỹ mỗi người mỗi khác. Em thấy phòng anh bài trí rất đẹp, gọn gàng và có phong cách. Em rất thích.”
“ Thật không?” Sở Thịnh Hoan không biết nói gì nữa. Lòng vui như mở hội, nhưng anh vẫn tỏ ra thản nhiên: “ Nếu Liễu Liễu thích thì thôi không cần thay đổi nữa.” Sau câu nói đầy ẩn ý, anh sung sướng cười và khoan khoái trộm nhìn gương mặt tươi tắn của cô.
Không bài trí lại phòng, tức là không cần đi mua đồ nữa. Sở Thịnh Hoan đổi hướng đi thẳng sang khu trung tâm mua bán máy tính.
“ Gần đây chơi game kiếm được ít card anh muốn đổi máy tính.” Sở Thịnh Hoan giải thích với Tô Liễu.
Mắt Tô Liễu sáng ừng: “ Tốt quá, vậy em có thể theo học anh vài chiêu được rồi.” Tô Liễu dạn dĩ trình bày.
Sở Thịnh Hoan nảy ra ý định : mua hai chiếc máy tính. Thứ nhất, tiện cho việc anh lên một lúc hai nick Sát Sát và Thịnh Thế Hoan Đằng. Mặt khác, có lí do rủ cô tới cùng chơi.
Trang trí nội thất tốn kém, lại chẳng vun đắp được tình cảm, chơi game vẫn tốt hơn. Sở Thịnh Hoan tính toán xong, nào ngờ vừa đến chỗ mua máy, Tô Liễu lại nhận được tin nhắn. Là Cố Phi gửi, gọi cô online ngay, không nói rõ nguyên nhân.
Một bên là anh Thịnh Hoan, một bên là game.
Tô Liễu đắn đó một lúc, quyết định không thể vì nhân tình mà mất nhân tính, vì ông xã bỏ rơi bạn bè được. Huống hồ, việc mua máy tính đâu do cô quyết định, vì thế...
Do vậy....
Trong ánh mắt ngơ ngác của Thịnh Hoan, Tô Liễu vội vã trở về kí túc, bật máy, đăng nhập Anh hùng.
Có nhiều điều muốn nói, nhưng không biết diễn đạt thế nào. Trong lòng thoáng buồn, muốn mỉm cười cũng thấy khó hé môi. Anh đã tự nhủ thầm bao lần, tôn trọng sự lựa chọn của cô, được suốt đời dõi theo cô cũng đủ hạnh phúc.
Đột nhiên anh ân hận, hận mình đã quyết định. Anh bỗng muốn...bỏ qua mọi suy nghĩ của cô, tìm mọi cách để có thể giữ cô ở bên mình.
Bàn tay bé nhỏ của cô trở nên nóng hơn bao giờ hết. Thịnh Hoan không kìm được bèn ôm chặt Tô Liễu vào lòng.
“ Anh Thịnh Hoan.” Tô Liễu tỉnh cơn mơ, ngước mắt lên khẽ gọi. Đôi mắt bồ câu lộ vẻ yếu ớt và nghi ngại.
Thịnh Hoan giật mình buông tay và lui lại một bước. Anh nhìn ra hướng khác để lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi nói: “ Liễu Liễu, em không hợp với Kiêu Dương, anh...”
Tô Liễu mắt long lanh chờ đợi. Trong đầu chợt hiện ra mấy câu nói vu vơ của Ngô Yên lần trước. Cô vừa hồi hộp, vừa hoảng loạn, lại vừa vui mừng.
“ Anh...anh có quen rất nhiều người con trai tài giỏi...” Sở Thịnh Hoan không thể nói tiếp.
Còn trái tim Tô Liễu thì sụp đổ.
“ Em biết rồi.” Cô uể oải xua tay, “ Em lên phòng đây. Anh cũng về nghỉ sớm đi!”
“ Ừ, anh về đây.” Sở Thịnh Hoan thở phào rồi quay mặt lại, trông theo bóng hình yêu kiều dần tan vào ánh đèn chói sáng của khu kí túc.
Tô Liễu về phòng trong trạng thái rã rời. Cô ngã vật xuống giường, úp mặt vào gối, lòng ngập tràn đau khổ. Cuối cùng, việc cô không lên tiếng, cũng không mở vi tính đã khiến Ngô Yên chú ý: “ Thế nào rồi? Tô Liễu Liễu, sao hôm nay yên lặng thế?”
“ Thất tình rồi!” Tô Liễu im lặng hồi lâu rồi buồn bã trả lời.
Ngô Yên phì cười văng cả nước miếng, chân trần nhảy phắt khỏi giường. Nhanh như cắt, cô bạn lao tới trước đầu giường Tô Liễu: “ Mấy hôm trước cậu còn nói với mình là không yêu ai cơ mà?”
“ Là chưa yêu.” Tô Liễu xoay người lại, nhìn Ngô Yên với góc 180 độ, vẻ mặt đau khổ khôn xiết: “ Ngô Yên...”, cô nghẹn ngào, thổn thức: “ Anh Thịnh Hoan chỉ xem mình như em gái thôi, làm sao bây giờ?”
“ Hả, không phải thế chứ! Lẽ nào người ta nhìn nhầm? Cậu thích anh Thịnh Hoan rồi phải không, ha ha ha ! Theo đuổi anh ấy đi, chứ còn làm thế nào nữa. Chưa biết chừng anh ấy thích mô tuýp tình yêu anh trai và em gái.” Ngô Yên chuyển từ kinh ngạc sang sự sáng suốt, sau đó vừa bĩu môi vừa bày kế cho bạn.
Tô Liễu choàng dậy như chết đuối vớ được cọc: “ Theo đuổi bằng cách nào?” Cô túm chặt tay áo Ngô Yên, hai mắt sáng long lanh.
“ Hiếm thấy con gái cưa con trai ở trong tiểu thuyết. Nên chị đây rất khó lấy ví dụ. Thiết nghĩ em nên tham khảo nhu cầu tình cảm của đám bạn nam của mình rồi tự lên một kế hoạch.” Ngô Yên phẩy phẩy tay, ra điều lực bất tòng tâm.
Liếc nhìn bộ mặt ưu tư của Tô Liễu, Ngô Yên xỏ dép lê ra nhà tắm đánh răng, sau khi có lời an ủi: “ Đừng lo, chị thấy em rất có triển vọng. Vì anh Thịnh Hoan nhà em có vẻ muốn biến cô em hàng xóm thành cô vợ hiền!”
Dù thế nào, những lời của quân sự quạt mo Ngô Yên cũng giúp cô tăng thêm nhuệ khí.
Tô Liễu đắn đó khoảng mười giây rồi quyết định online, thử bắt tay điều tra đám bạn Tiểu Bố, Bảo Khí Giang Hồ, Phiêu Tại Giang Hồ...của anh Thịnh Hoan, tìm hiểu xem anh thích kiểu con gái thế nào. Nhưng vừa online, cô đã bắt gặp một cái tên quen thuộc. Sau một thoáng kinh ngạc, Tô Liễu đột nhiên thay đổi kế hoạch.
“ Sát Sát huynh, huynh thích kiểu con gái như thế nào?”
Rất lâu sau, trên màn hình mới hiện ra câu trả lời sượng sùng: “ Muội hỏi làm gì?”
Tô Liệu add một icon xấu hổ: “ Sát Sát huynh đừng sợ. Muội không có ý trêu chọc huynh. Sự thực là trước kia có một...Biết nói thế nào nhỉ, muội có một anh hàng xóm. Hai anh em gắn bó với nhau từ thuở nhỏ. Sau một sự cố cách đây đã lâu, muội trở nên rất sợ anh ấy. Nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi. Khả năng trong tiềm thức, muội vẫn rất thích anh ấy. Thế nên mới vô tình rung động trước Sát Sát huynh, hihi...” Tô Liễu gửi liền ba icon xấu hổ. “ Tính cách hai người rất giống nhau!”
Ở máy bên kia, đầu óc Sở Thịnh Hoan trống rỗng, ngồi ngẩn người ra trước máy tính, buông rơi cả điếu thuốc đang hút, làm cháy xém một góc giấy tờ để trên bàn. Anh nín thở, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Con tim tựa muốn bật ra theo từng hàng chữ.
“ Nhưng, anh hàng xóm chỉ xem muội như em gái...” Kèm theo mấy icon khóc mếu.
Đọc đến câu này, trái tim Sở Thịnh Hoan khẽ run lên, xém chút nữa thì thổ huyết. Những ngón tay thon dài không nhẫn nhịn được nữa nhanh chóng gõ trên bàn phím: “ Nha đầu ngốc nghếch, em cảm nhận kiểu gì thế? Em dùng dây thần kinh nào để cảm nhận rằng anh chỉ coi em là em gái?” Nhưng anh chưa kịp gửi đi, trên màn hình đã lại hiện lên...
“ Muội buồn quá! Muội không cam lòng ! Muội không muốn vì ở bên nhau lâu ngày mà bị người ta phớt lờ. Sát Sát, muội muốn chinh phục anh ấy. Hai người giống nhau vậy, hẳn sở thích cũng tương đồng. Giúp muội đi!”
Bụp! Sở Thịnh Hoan đứng bật dậy, đá văng cái ghế, với vội chùm chìa khóa xe rồi chạy ra ngoài. Nhưng được hai bước, anh thay đổi ý định.
Anh ngồi lại trước máy tính, xóa hàng chữ đã gõ vừa rồi, thay vào đó là mấy chữ đơn giản: “ Được, ta sẽ bày cho muội.”
“Oa, cảm tạ cảm tạ!” Hai cái icon cảm động khóc lóc được gửi tới. “ Sát Sát huynh thích con gái tỏ tình với mình như thế nào?”
“ Trực tiếp.” Sở Thịnh Hoan cười rất tươi, trả lời rất chung chung.
“ Thế nghĩa là sao? Hẹn gặp rồi bày tỏ hay là gọi điện, nhắn tin ạ? Phải rồi...muội có thể thông qua game nữa đấy. Sát Sát, nói cho huynh biết nhé, anh ấy của muội là nhân vật tiếng tăm trong bảng 108 vị anh hùng đó!”
Trong game? Sở Thịnh Hoan giật mình, vội vã đánh bốn chữ: “ Tốt nhất không nên.” Buồn cười thật! Nếu Tô Liễu bày tỏ tình cảm, anh chắc chắn nhất định sẽ không từ chối, nhưng qua game thì...Nói thế nào nhỉ? Khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng.
“ Tiểu Ngược à, nếu anh ấy của muội giống ta, thì sẽ không thích chuyện tình cảm trong game đâu. Muội tỏ tình với anh ấy không chừng sẽ bị từ chối vì nghĩ là muội đùa mất! Muội nên nói trực tiếp thì hơn, ví dụ tìm đến nhà anh ấy...Tiểu Ngược, muội nói rằng anh hàng xóm luôn coi muội như em gái...” Sở Thịnh Hoan dè dặt gửi, trong khi mười ngón tay vẫn thoăn thoắt, “ Vậy nên hãy để cho anh ấy nhận ra, muội thực sự đã lớn, đã đến tuổi lấy chồng. Muội không phải là cô bé đi theo sau cậu ta nữa, mà là...” người con gái anh có thể hôn có thể ôm.
Viết được một nửa, trong đầu Thịnh Hoan lại hiện lên cảnh tượng đêm nào. Họng anh bỗng khát khô, cơ bắp săn cả lại, một nguồn năng lượng lớn lao mong chờ được giải thoát. Mạnh hơn nữa, chặt hơn nữa. Các mạch máu rần rật chảy về phía dưới bụng, quần căng nhức nhối. Sở Thịnh Hoan khẽ chửi bậy rồi gượng đứng dậy ra bồn rửa vã nước lạnh lên mặt. Anh thở rồi quay lại phòng đọc sách.
Mặc dù anh đã quay lại ngay, nhưng chỉ còn hai hàng tin nhắn.
“ Hơi hơi khó hiểu, muội từ từ tìm hiểu vậy, vui quá, cảm ơn Sát Sát huynh.”
“ Có bạn tìm. Muội out đây. Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé. Bye bye.”
Khoảng cách thời gian giữa hai tin nhắn không lâu. Chứng tỏ Liễu Liễu có việc gấp nên vội vã ngưng việc thỉnh giáo.
Sở Thịnh Hoan vòng qua chỗ chiếc giường nhỏ trong phòng đọc sách. Anh nằm vắt chân lên thành giường, hai tay đặt dưới gáy, mắt nhìn lên trần nhà.
Liễu Liễu thích anh ư! Thịnh Hoan bật cười thành tiếng ha ha. Thì ra Liễu Liễu cùng thích anh?
Sở Thịnh Hoan cười mãi không thôi, chợt nhớ ra điều gì liền đứng phắt dậy, xông tới trước máy tính. Anh thao tác rất nhanh, đang định thoát ra khỏi nick Vô Liêu Sát Sát Yêu, thì thấy hệ thống hiển thị thông báo màu vàng: Người chơi Kiêu Dương Tự Hỏa hủy bỏ hôn ước với Bỗng Dưng Muốn Chết, lí do: ác phụ ti tiện, bất kính mẹ ta,nhà ngươi chết đi!
Cơ chế kết hôn trong trò Anh hùng qui ước, chỉ cần một trong hai bên đề nghị Hồng Nương cho phép li hôn, viết chừng hai mươi chữ nói rõ lí do là xong. Rất đơn giản! Vì thế, đã có vô số người li hôn vì vô vàn lí do linh tinh khác nhau. Thông báo trên thực ra rất bình thường, lí do cũng chẳng kinh khủng lắm. Nhưng vì cặp đôi nhân vật chính đều là “người của công chúng” nên đã thành tâm điểm chú ý.
[ Thế giới ] Thiên Địa Bất Nhân : Kiêu Dương, cưới vợ hiền hòa làm nhà hướng Nam, cuối cùng huynh đã hiểu ra.
[ Thế giới ] Yêu Tinh Áo Choàng : Sư huynh, biết sai phải sửa, quay đầu là bờ, muội tự hào về huynh.
[ Thế giới ] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu : Chúc mừng, chúc mừng Kiêu Dương huynh sau cùng đã nhận ra bộ mặt thật của kẻ độc ác đó.
[ Thế giới ] Bối Bối Sơn : Có chuyện gì thế, vừa ra WC một cái mà tình hình đã thay đổi 180 độ?
[ Thế giới ] Doanh Vũ : Lão gia hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà ngươi, Kiêu Dương Tự Hỏa. Lão gia hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà ngươi, Kiêu Dương Tự Hỏa.
[ Thế giới ] Minh Yểm : Tiểu Vũ đừng vội chửi. Chị đồ rằng có kẻ khác đang dùng nick Tự Hỏa.
[ Thế giới ] Nhẫn Giả Thâm Khuê : Nói vậy thì...có vẻ đáng nghi thật. Kiêu Dương Tự Hỏa đã vì nữ vương Đại Tần mà vứt bỏ cả giang sơn, quay lưng với em gái. Những lời hôm nay thật không giống với Kiêu Dương.
[ Thế giới ] Kiêu Dương Tự Hỏa : Các ngươi đừng có đoán mò, hòng giữ thể diện cho cô ta! Phải cho mọi người thấy bộ mặt thật của ác nữ đó. Cô ta mặt dày đeo đuổi anh ta. Bị mẹ ta phản đối, liền ra tay chửi rủa đánh đập, đồ tiện nhân.
[ Thế giới ] Nhẫn Giả Thâm Khuê : Đeo đuổi anh ta? Vậy ngươi là Yêu Tinh Áo Choàng sao?
[ Thế giới ] Doanh Vũ: Thật chưa từng thấy một BITCH xuẩn ngốc như thế này bao giờ. Làm ơn đã cắp nick thì bắt chước cho giống chút đi. Đằng này câu trước đá câu sau. Đồ óc bã đậu.
[ Thế giới ] Yêu Tinh Áo Choàng : Ăn cắp nick? Các người lắm chuyện quá đấy! Ta nói các người đừng đoán lung tung, là vì anh trai ta chán không thèm nói chuyện với cái kẻ đanh đá kia nữa, nên cho phép ta dùng nick của anh ta để xử lí.
[ Thế giới ] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu: Kiêu Dương thật là. Ghét tới mức đó kia mà...
...
Sở Thịnh Hoan nắm chặt nắm đấm. Anh nhanh chóng out khỏi trò chơi, rồi lên lại bằng nick Thịnh Thế Hoan Đằng. Đợi cho nhân vật xuất hiện tại Tề Quốc, anh đánh chữ rất nhanh.
[ Loa ] Thịnh Thế Hoan Đằng: Tiểu Ngược, chúng ta kết hôn đi.
...
Anh loa liên tục cho đến khi kín mít màn hình mới thôi.
Cả thế giới câm lặng. Phải đến nửa phút sau, loa hệ thống mới bật ra một câu chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh cả.
[ Loa ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Huynh có em gái không?
Sở Thịnh Hoan nhìn câu hỏi đó, cằm muốn rớt xuống mặt bàn, Huynh có em gái không?, Liễu Liễu lẽ nào còn không biết? Đã biết mà còn cố tình hỏi, nghĩa là muốn...kiếm chuyện. Vậy nên anh đành tiếp tục viết, giả như không quen biết.
[ Loa ] Thịnh Thế Hoan Đằng : Ta không có em gái.
[ Loa ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Mẹ huynh có thích vung tiền không?
[ Loa ] Thịnh Thế Hoan Đằng : ...Nghĩa là sao?
[ Loa ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Hôm nay muội mới biết, có những bà mẹ thích lấy tiền đè người.
[ Loa ] Thịnh Thế Hoan Đằng : Dùng...tiền xui hả?
[ Loa ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Đại loại thế. Vì với thái độ của bà ta, muội thấy con trai bà ấy chẳng đáng vài đồng bạc.
[ Loa ] Thịnh Thế Hoan Đằng : Muội yên tâm, mẹ ta không có sở thích đó. Gia đình ta chắc chắn sẽ vô cùng vô cùng yêu quý muội.
Cảm giác bực bội lắng xuống sau từng hàng chữ và trở nên dịu dàng, ngọt ngào, bay bổng.
Hai anh em tâm tình với nhau hơn hai phút, như ở chỗ không người. Sau cùng, cả thế giới đã lại thức tỉnh.
[ Thế Giới ] Một Trụ Chống Trời Ta Mạnh Nhất : Ha ha ha ha ha, Lão Đại siêu cấp cặp với bà xã của đại ca từ khi nào thế?
[ Thế Giới ] Tạc Dạ Tiểu Thần : Cướp vợ của bạn, một đứa gian phu, một kẻ dâm phụ.
[ Thế Giới ] Doanh Vũ : Con rùa rụt cổ kia, ai bảo mày là “cướp”?
[ Thế Giới ] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu : Nhặt thừa đũa mốc của Kiêu Dương huynh, bẩn quá!
[ Thế Giới ] Nhẫn Giả Thâm Khuê : Ai là đũa mốc, ai là mâm son? Còn chưa biết đâu !
[ Thế Giới ] Minh Yểm : Nếu vì tái hôn mà bị coi là đũa mốc thì xin thưa cô Tiếu, cô hẳn phải mốc thiu ra rồi.
[ Thế Giới ] Cơ Đốc Sơn Bá Tước Phu Nhân : Chúc mừng, chúc mừng nữ vương. Tại hạ ủng hộ người và Thịnh Thế đại nhân.
[ Thế Giới ] Yêu Tinh Áo Choàng : Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày! Đồ mặt dày!
[ Thế Giới ] Yêu Tinh Áo Choàng : Bỗng Dưng Muốn Chết, người còn giả bộ giả tịch gì nữa, rõ ràng là biết nhau rất rõ, có phải ngươi quen nước mắt lưng tròng chạy tới kể lể với anh Thịnh Hoan không? Lần này thì kẻ tung người hứng nhé, buồn nôn!
Sở Thịnh Hoan phẫn nộ, nhưng chưa kịp hành động thì Liễu Liễu đã “loa” liền ba tin nhắn khiến tất cả mọi người...đều hoa mắt.
[ Loa ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Ngươi lại ghen với ta rồi!
[ Loa ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Đúng đấy, ta với anh Thịnh Hoan không phải là anh em ruột, nhưng ngươi với Kiêu Dương Tự Hỏa thì đúng như thế.
[ Loa ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Có những việc ta biết nhưng không muốn nói, trong lòng ngươi cũng rõ mà nhưng cố tình nói khác đi. Ta với anh trai ngươi không liên quan gì hết, việc anh em nhà người đừng kéo ta vào. Đời người ngắn ngủi lắm, liệu mà trân trọng.
Mấy hàng thông tin chói đỏ máy tính của mọi người, nội dung cay nghiệt tựa hồ như muốn ám chỉ...ai đó có những bí mật vô luân. Thế là, sau mười giây im lặng, cả hế giới lại như nổ tung. Tất cả các game thủ máu mặt đều quay ra bàn luận hàm ý của các thông tin trên.
Sở Thịnh Hoan cũng trợn tròn mắt, gửi tin nhắn riêng cho Tô Liễu: “ Khâu Kiều Nhan có tình cảm nọ kia với Khâu Kiêu Dương à, sao anh không biết nhỉ?!”
Phía bên kia nhanh chóng hồi âm: “ Tình cảm gì cơ ạ?”
“ Anh thấy mọi người đang bàn tán sôi nổi lắm!”
Lần này mãi mới có câu trả lời: “ Anh với mọi người nghĩ đi đâu mất rồi, câu thứ nhất là em phỏng đoán, câu thứ hai là em tường trình, câu thứ ba là cảnh báo, kh6ong liên qua gì tới nhau!”
Chưa đầy một phút sau, khung chat phía dưới màn hình đã nhòe đỏ.
[ Loa ] Yêu Tinh Áo Choàng : Tô Liễu, đồ ngậm máu phun người !
[ Loa ] Yêu Tinh Áo Choàng : Tô Liễu, đồ ngậm máu phun người !
....
Sở Thịnh Hoan rất ghét việc Khâu Kiều Nhan gọi tên thật của người khác trong game. Lần trước nói năng lung tung khiến ảnh Liễu Liễu bị đưa lên diễn đàn. Lần này cô ta lại đang nổi điên.
Anh cau mày, định gọi điện cho Khâu Kiêu Dương thì có nhạc chuông di động.
“ Thịnh Hoan, mình bị Kiều Kiều đổi password, nên không đăng nhập vào trò chơi được nữa.”
“ Ừ, mình cũng đoán vậy. Cậu nhanh chóng tìm cách rước cô em cậu đi cho tôi nhờ. Ai đời dăm ngày ba trận lại làm loạn cả thế giới. Còn nữa, tối nay tôi và Liễu Liễu sẽ thành thân.”
Đầu dây đằng kia lặng đi một chút, sau đó vang lên giọng cười buồn bã: “ Chúc mừng người anh em đã hoàn thành tâm nguyện.”
Sau cùng là tiếng trượt nhẹ của nắp điện thoại.
Sở Thịnh Hoan khẽ thở dài và dõi mắt lên màn hình. Thoáng chốc, anh sa sầm nét mặt.
Cả thế giới đang đào bới chuyện Liễu Liễu chính là Tiểu Ngược, từ việc tấm ảnh trên diễn đàn cho tới Tiểu Triệt, Kiêu Dương, Khâu Kiều Nhan và cả chính anh nữa. Toàn những nội dung tầm phào, thi thoảng chen vào mấy hàng chữ đỏ chót.
[ Loa ] Tiểu Bố : Tiểu Ngược mĩ nữ, mình cưới nhau đi!
[ Loa ] Phiêu Tại Giang Hồ : Tiểu Ngược à, anh đây được lắm đó, lấy anh em nhé!
[ Loa ] Bảo Khí Giang Hồ : Bon chen cái, mình cũng đang độc thân.
...
Tô Liễu nhìn màn hình, sợ hãi.
Được mấy người bạn của anh Thịnh Hoan đoái thương, Tô Liễu từ thân phận của kẻ bị phụ bạc bỗng trở nên hot vô cùng. Cả thế giới náo loạn cầu hôn cô, điều này... May mà cô vững như kiềng ba chân, không thì...
Tô Liễu đang thầm vui sướng thì nhận được tin nhắn: “ Liễu Liễu, tới Phi Lai Phong mau, hôm nay nhân tiện động phòng luôn.”
Mặc dù ai cũng biết quá trình kết hôn động phòng trong trò Anh hùng chính là một tiếng dành cho thời gian đoạt hôn. Nhưng Tô Liễu, người tự cho mình luôn rất điềm tĩnh, không sao tránh nổi trạng thái tim đập chân run. Lạ thật, lúc Tử Hỏa lên tiếng, nói thế nào cô cũng có thể cãi trả lại được mà. Lẽ nào đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu?
Tô Liễu đỏ mặt ngồi tự thấy phấn khởi trước suy nghĩ đó của mình. Cô nhớ tới những lời trao đổi cùng Sát Sát vừa rồi, tính cách dụ dỗ...à, tính cách chinh phục anh Thịnh Hoan. Theo thói quen, cô liền đánh mấy câu kiểu như: “ Được thôi, nhưng động phòng rồi thì đừng hối hận nhé. Anh Thịnh Hoan sẽ phải có trách nhiệm với em, không được vứt bỏ em đâu!” Nghĩ lại, thấy nhạt nhẽo làm sao. Tô Liễu bèn ngồi lại ngay ngắn, nghiêm túc, xóa hàng chữ vừa đánh, rồi làm ra vẻ ân cần: “ Anh Thịnh Hoan, anh không cần hy sinh bản thân để giữ thể diện cho em đâu!”
“ Anh thích mà.”
Một câu ba chữ đơn giản, nhưng Tô Liễu bắt đầu nghĩ tới nghĩ lui. Anh Thịnh Hoan định nói là thích mình hay thích làm như thế nhỉ? Haizz, giá như tối nay anh chưa định nói giới thiệu bạn trai cho mình thì tốt biết bao! Tô Liễu thở dài và cảm thấy chán nản vô cùng.
“ Nhưng mà, vợ chồng phải cùng một quốc gia.” Cô uể oải viết: “ Tề quốc là căn cứ địa của anh, Đại Tần là...”
“ Thành thân xong anh sẽ phản quốc”
“ Đến mức thế ư?”
“ Đương nhiên, Kiêu Dương còn làm được, sao anh lại không thể?”
Xem kìa, xem kìa, từ sau khi cô có ý đồ bất chính với anh Thịnh Hoan, mỗi lần nói chuyện với anh cô đều có cảm giác rất ấm áp. Vẫn biết là mình đa tình, nhưng Tô Liễu không kìm được suy nghĩ, nếu như anh Thịnh Hoan cũng rất thích cô, nếu như... Những ý tưởng có cánh tung bay khắp phòng, khiến mắt cô không nhìn thấy ai nữa. Cô máy móc chọn Hồng Nương, chọn “ Đồng ý”, rồi bị đưa vào căn phòng nhỏ rất tối.
Lần thứ hai kết hôn, tâm trạng rất phấn khởi.
Không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng kênh chat liên tục xuất hiện tin mới, cũng đủ biết trò đoạt hôn đang diễn ra hết sức nào nhiệt.
Tô Liễu không có việc gì làm, sực nhớ tới kế hoạch chinh phục ngược anh Thịnh Hoan của mình, liền gửi tin nhắn riêng: “ Anh Thịnh Hoan, ngày mai thứ Bảy anh có rỗi không?”
“Có.”
“Vậy em tới chỗ anh, rồi anh em mình ra chợ mua ít đồ nhé?”
“Được, bảy giờ sáng anh qua đón em.”
“Không không, em sẽ tự qua.” Cô vội vã từ chối, một khi đã muốn...anh Thịnh Hoan, thì đương nhiên phải xuất hiện trước mặt anh trong bộ dạng hoàn toàn mới mẻ chứ!
Ví dụ như trang điểm thật xinh này, ví như mua ít đồ điểm tâm vừa ngon vừa nóng hổi mang cho anh này... Tô Liễu đang mơ màng nghĩ, trên kênh chat riêng lại hiện ra mấy tin nhắn. Một trong số đó là Nguy Hại Tứ Phương.
Nguy Hại nói: “ Cô em ơi, Thịnh Thế Hoan Đằng nhà em quá đáng sợ. Trên Phi Lai Phong đến một con chim cũng không lọt vào được. Hai người đám cưới hạnh phúc nhé, vì mọi kẻ đoạt hôn đều bị OX của cô ra tay tiêu diệt hết rồi.”
Tô Liễu: “...Ngại quá! Nguy Hại tới đây có việc gì không?”
Nguy Hại Tứ Phương: “ Ồ, lão gia tới đoạt hôn mà. Lần trước chuẩn bị sơ sài, gọi được ít người, nên không cứu được nàng ra, thật vô cùng áy náy. Lần này lão gia hô hào tất cả bạn bè anh em, thế nhưng ngay cả NPC Đoạt Hôn cũng không cách nào lại gần được.”
Trước tuyên bố hùng hồn của Nguy Hại, Tô Liễu sợ muốn thót tim: “ Lần trước là lần trước, lần này là lần này, không giống nhau, ai bảo ngươi tới cướp ta làm gì!!!”
Nguy Hại Tứ Phương: “ Chắc là tin nhắn nhiều quá, nên nàng không để ý. Vừa rồi Bạch Tuyết và Doanh Vũ đã lên kênh quốc gia kêu gọi mọi người chơi Đại Tần đi đoạt hôn đó. Họ nói lả đoạt hôn càng rầm rộ, càng chứng tỏ được sức hấp dẫn của mĩ nữ Tiểu Ngược.”
Nghe vậy, cốc trà hoa Tô Liễu vừa uống lên liền tan biến luôn thành những giọt nước mắt, lặng lẽ tuôn rơi. Cô không biết nói gì hơn, khi đọc được những lời ngưỡng mộ của Quả Táo Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết: “ Chị Tiểu Ngược, em thật vô cùng ngưỡng mộ chị. Chú rể tài giỏi, người gác cửa tài giỏi, người đoạt hôn cũng tài giỏi. Già nửa số Thần Thú đại nhân của toàn khu đã vì chị mà kéo tới đây.”
Cô...
Bạch Tuyết: “ Chị vui không? Ha ha ha. Chị quên hết những việc không vui trước đây đi nhé. Chuyện cũ chưa qua thì chuyện mới không tới được đâu.”
“ Chị rất vui.” Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, Tô Liễu cười híp mắt. “ Cảm ơn em.”
Quả Táo Bạch Tuyết: “ Chị đừng khách khí! Lần trước nếu không có các anh chị khuyên nhủ, thì có lẽ em đã lầm đường lạc lối rồi. Ha ha, bà cô Yêu Tinh lần này mất cả chì lẫn chài. Nay mai chị Tiểu Ngược nhất định sẽ tỏa sáng trên diễn đàn.”
Tô Liễu đang sung sướng nói chuyện cùng Bạch Tuyết, chợt lặng người khi liếc sang khung chat.
[ Gia Tộc ] Lão Đại : Tiểu Ngược à, Thịnh Thế Hoan Đằng thật chu đáo với em!
[ Gia Tộc ] Ngẫu Nhĩ Bà Tường Xuy Xuy Phong : Chị lại phải gác kiếm rồi!
[ Gia Tộc ] Sắc Xuân Như Hiểu : Tình yêu chân thành là phải lặng lẽ dùng hành động để thể hiện, chứ không phải ngày nào cũng gào thét trên kênh chat.
[ Gia Tộc ] Minh Yểm : Tiểu Ngược, lần này tuyệt đối không còn ai lời ra tiếng nào về cuộc hôn nhân của em nữa đâu. Vì để cưới được em, anh Thịnh Thế Hoan Đằng nhà em đã phải hy sinh quá nhiều.
[ Gia Tộc ] Đôn Tại Tường Giác Đẳng Hồng Hạnh: Em gái, Tiểu Ngược của gia tộc mình có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, nên vì em, Thịnh Thế đại nhân sẵn sàng vứt bỏ cả giang sơn.
[ Gia Tộc ] Bỗng Dưng Muốn Chết : Nghĩa là sao ạ?
Tử Hỏa khi đó cũng bỏ Tề theo Tần, sao không thấy các anh chị Lão Đại, Minh Yểm cảm thán như thế nhỉ?! Tô Liễu đang băn khoăn,chợt nhìn thấy thông báo màu vàng.
Hệ thống: Người chơi Thiên Địa Bất Nhân dẫn quân tới đoạt thành thắng lợi, nguyên thành chủ Tát La Khoáng Khổ Nhĩ – Thịnh Thế Hoan Đằng cùng dân chúng trong thành phải lập tức rời đi trong vòng năm phút. Nếu không sẽ bị trục xuất.
Trong trò Anh hùng, có rất nhiều các thành trung lập trên địa đồ công cộng. Những thành này bị coi là vật vô chủ, cách ba ngày có thể tấn công một lần, thời điểm quy định là mười giờ tối. Nếu muốn tấn công, trước hết người chơi phải đối mặt với NPC Thủ Thành, kế đó là người chơi thủ thành. Đồng thời phải nộp lệ phí đăng kí tấn công. Khoản phí này không hạn chế nhiều ít, nhưng có thời hạn trước chín rưỡi tối cùng ngày. Và người chơi nào nộp nhiều tiền nhất thì sẽ được dẫn người tới tấn công thành chủ. Lệ phí đăng kí cũng không được bảo lưu cho lần sau. Vì vậy, những kẻ chỉ đơn thuần ham vui thì mới đứng sang một bên, mỗi lần đăng kí công thành đều là một lần tỉ thí Nhân dân tệ cả.
Mặt khác, qui trình tấn công cũng rất hao Nguyên Bảo, vì vậy không mấy ai thích ném tiền qua cửa sổ...cho nhà sản xuất game. Trừ các bậc Thần Thú đại nhân hàng cực phẩm muốn tìm kiếm các trang bị chế tác hoàn hảo và có tính sát thương cao.
Tất cả các thành trung lập đều có BOSS chuyên cai quản, cứ ba ngày thay đổi một lần. Cơ hội cho ra các trang bị ám kim hoàn mĩ của các BOSS này là vô cùng thấp. Nhưng riêng BOSS Tát La Khoảng Khố Nhĩ lại có thứ vũ khí đầu bảng Hình Thiên Phủ, với chức năng chiến đấu +50% kém theo các chức hôn mê, định thân khác.
Tuy nhiên, thứ trang bị lợi hại này chỉ được mang theo khi người chơi có được vị trí thành chủ. Nghĩa là, từ giờ phút này trở đi, chừng nào Thịnh Thế Hoan Đằng chưa đoạt lại được thành, Hình Thiên Phủ của anh còn phải xếp xó.
“ Anh Thịnh Hoan, chuyện gì thế ạ?” Tô Liễu lo lắng hỏi. “ Hôm nay là thời điểm giữ thành quan trọng mà em quên mất. Anh lại không nhắc em, để bọn tiểu nhân được thể.”
“ Không phải lo, tối thứ Hai anh đoạt lại là được mà.” Nghĩ tới cảnh Tô Liễu đang lo lắng cuống quýt ở đầu máy bên kia, Sở Thịnh Hoan không sao nhịn được cười: “ Này, việc động phòng của chúng ta mới quan trọng.” Anh từ tốn nói, nhưng tai vẫn nóng rần rần.
“ Nhưng đăng kí công thành chẳng phải sẽ rất tốn kém sao? Hơn nữa, giờ anh cũng không thể dùng Hình Thiên Phủ.” Tô Liễu vẫn đau khổ.
“Cũng vẫn may, vì giữ thành không phải là công việc nhẹ nhàng gì đâu, số tiền bỏ ra đấu lại kẻ thù trong ba ngày cũng tương đương khoản lệ phí đăng kí kia.” Sở Thịnh Hoan cười giảng giải. “ Liễu Liễu đừng lo, không sao đâu.”
Anh nói nhẹ nhàng như không, khiến Tô Liễu cảm thấy cuộc hôn nhân của mình...thật quá đắt đỏ.
Anh Thịnh Hoan phải để mất thành trì này.
Anh Thịnh Hoan phải vứt bỏ tổ quốc này.
Vũ khí của anh Thịnh Hoan tạm thời không được dùng này.
Nhân vật Thịnh Thế Hoan Đằng trong thần thoại bị hoen ố này.
Không được, ngày thứ Hai tới, cô nhất định sẽ giúp anh đoạt lại thành!
Chí khí ngút trời, nên sau khi thời hạn đoạt hôn kết thúc, Tô Liễu bước vào kì trăng mật với một đề nghị không hợp tình hợp cảnh chút nào. Đó là đi giết quái luyện cấp.
“ Liễu Liễu, anh còn nhớ em đâu thích luyện cấp. Để anh đưa em đi tìm mấy nơi có phong cảnh đẹp chụp ảnh nhé!” Sở Thịnh Hoan đề nghị.
“ Không cần đâu ạ, còn chút điểm kinh nghiệm nữa là được nâng cấp rồi. Anh Thịnh Hoan, anh xem ở đâu có BOSS hợp cho chúng ta đánh đôi không?” Tô Liễu ngẫm nghĩ rồi bổ sung: “ Tất nhiên, tuyệt nhất vẫn là các BOSS ở chỗ phong cảnh đẹp, điểm kinh nghiệm lại nhiều.”
Sở Thịnh Hoan gửi lại một loạt dấu chấm lửng và nói: “ Trên địa đồ công cộng có rất nhiều, gần đây cũng có. Em lại đây, chúng ta cùng cưỡi Ô Quy.” Anh vừa nói vừa rút từ trong túi ra một con rùa lớn màu xanh.
Thiết kế mỹ thuật trong game rất sáng tạo. Cưỡi ngựa oai phong lừng lững nên không thể cưỡi đôi. Chỉ có mở rương bảo tìm Quy xa Tình Nhân thì người chơi mới có thể ngồi kế bên nhau được. Tốc độ Quy xa rất chậm, nhưng bù lại, chỉ cần set up điểm đến, nó sẽ thẳng tiến lên đường mà không cần người chơi phải ra tay điều khiển. Hơi giống kiểu ngồi xe ngựa trả tiền trong game.
Tô Liễu chưa từng ngồi Quy xa cùng Tử Hỏa bao giờ. Phần vì hai người ít đi riêng với nhau, phần vì cô chê di chuyển kiểu này tốn thời gian. Thêm vào đó, Quy xa thuộc loại hàng hiếm, nên Tử Hỏa cũng ít mang ra dùng.
Do đó, chọn “Đồng ý” xong, cô không khỏi giật mình khi thấy nữ chiến inh mảnh mai trên màn hình liền nhảu lên ngồi vào lòng chàng trai cao to tráng kiện.
Phải nói, đây là động tác trò chơi điệu nghệ nhất mà cô từng thấ xưa nay.
Nhân vật Tiểu Ngược ngoan ngoãn ngồi trong lòng nhân vật Thịnh Thế Hoan Đằng. Hay tay anh ôm chặt eo cô, cằm anh tì trên vai cô. Má cô ửng đỏ, mắt dõi về phía trước.
Nhìn hình ảnh trên màn hình, Tô Liễu bất giác nghĩ tới cảnh tượng năm xưa. Kí ức mờ nhạt bỗng trở nên sắc nét với hình ảnh anh Thịnh Hoan trong buổi tối sáu năm về trước. Một tay anh giữ chặt hai tay cô, một tay ôm trọn eo cô, khiến Tô Liễu không sao thoát ra được. Đôi môi mềm mại ngấu nghiến mọi ý nghĩ của cô, khiến đầu óc trống rỗng. Chỉ còn biết run rẩy chịu đựng những nụ hôn gấp gáp của anh. Sự phản kháng yếu dần trong hơi thở vừa thân quen vừa lạ lẫm, cô chìm dần trong cơn mê đắm.
Hơi thở của Tô Liễu mỗi lúc một gấp gáp.
“ Anh Thịnh Hoan, em buồn ngủ rồi, mai em tới tìm anh.” Tô Liễu vội vã nói, chỉ sợ nếu chậm trễ một phút, mọi ý nghĩ quay cuồng trong đầu cô sẽ bật tung ra hết.
“ Chúc em ngủ ngon, Liễu Liễu. Ngày mai nhé!” Sở Thịnh Hoan nhìn máy tính trầm ngâm rồi nhẹ nhàng đáp lời.
Thứ Bảy.
Trời trong xanh, nắng lung linh.
Sở Thịnh Hoan dậy từ sáng sớm, ngồi xem đá bóng trên sofa và đợi Tô Liễu. Tới tận chín giờ, mới có tiếng chuông cửa mà anh trông đợi. Sở Thịnh Hoan ra mở cửa, thiếu nữ mặc chiếc váy ngắn màu trắng tung tăng bước vào.
“Anh Thịnh Hoan, em xin lỗi vì đã tới muộn.” Cô phụng phịu, giơ ra trước mặt anh một túi đồ lớn: “Anh đã ăn chưa? Em mua đồ ăn sáng này.”
“Chưa.” Anh tươi cười đón chiếc túi từ tay cô. Ngắm nhìn cô hồi lâu, anh bất giác nháy nháy mắt.
“ Bánh bao Thạch Kí, sữa đậu Vĩnh Hòa, bánh nghìn lớp... Anh Thịnh Hoan, anh thích ăn thứ nào?” Tô Liễu sốt sắng hỏi.
“ Anh thích tất cả những thứ Liễu Liễu mua.” Sau khi xếp hết đồ ăn ra, Thịnh Hoan đáp hết sức tự nhiên.
Mặt Tô Liễu liền đỏ bừng như một ráng mây. Haizzz, đúng là có tật giật mình, có tật nên nghe thấy bất kỳ lời nào của anh cũng có thể suy nghĩ vẩn vơ.
Cô cắn chặt ống hụt sữa đậu, chuyển chủ đề câu chuyện: “ Anh Thịnh Hoan, anh phải mở mấy hòm rương bảo để được chiếc Quy xa hôm qua?”
“ Không nhớ nữa, khỏng hơn hai trăm cái.”
“ Vậy là gần năm trăm tệ, đắt quá!” Tô Liễu chun mũi, lặng lẽ quan sát anh Thịnh Hoan đang thản nhiên vừa ăn vừa xem ti vi. Sau đó, cô lấy hết can đảm làm như vô tình nói: “ Anh Thịnh Hoan, em nhớ hồi nghỉ hè có người nói trên kênh thế giới là anh chở Kiều Nhan đi chơi bằng Quy xa. Hai người đã từng thành thân với nhau ạ?”
Hụ hụ, Sở Thịnh Hoan bị sặc sữa đậu.
“ Liễu Liễu, Quy xa cho phép ngồi hai người, nhưng không nhất thiết là phải thành thân.” Anh tỉ mỉ giải thích: “ Có điều, nếu hệ thống mặc định là vợ chồng thì sẽ ngồi ôm nhau, còn không thì sẽ ngồi ngang hàng. Hồi Quy xa mới xuất hiện rất khó kiếm. Sau khi anh lấy được, em gái Kiêu Dương muốn được thử chơi. Ngày đó quan hệ chưa đến nỗi nào, nên anh đưa cô ta đi hai vòng quanh dãy núi An Hoàn.”
Thì ra là thế.
Tô Liễu vui sướng: “ Thì ra em là người thứ hai được ngồi ạ?”
“Ừ. Lúc đầu anh chỉ tò mò về hình dáng của thứ tọa kỵ này thôi, chứ không nghĩ sẽ có ngày dùng đến.” Sở Thịnh Hoan khẽ cười. Liếc nhìn cô gái đang rất căng thẳng ngồi bên cạnh,anh nói thêm: “ Anh không thích việc kết hôn trên game. Trọng tâm của trò Anh hùng là công thành, quốc chiến, cơ chế kết hôn xử lí không được hay lắm.”
Tô Liễu lòng vui như nở hoa, gật đầu liên tục. Bỏ qua việc anh Thịnh Hoan không thích kết hôn trong game do hệ thống xử lí không được hay, Tô Liễu hào hứng góp lời: “ Đúng đấy ạ, đúng đấy ạ. Trong game không thấy được người thực, mình cũng không biết người ta thế nào. Tình cảm mờ nhạt, sớm nắng chiều mưa, trở mặt nhanh chóng. Tóm lại, quyết định của anh thật sáng suốt!”
“ Liễu Liễu, thế còn chuyện của em và Kiêu Dương là sao?” Anh làm bộ hỏi bâng quơ.
Úi! Tô Liễu ngẩn người ra, đôi môi hé mở mấp máy không biết nên nói gì. Mắt anh Thịnh Hoan đen thăm thẳm, nhìn chăm chăm vào chiếc ti vi trước mặt, yết hầu nơi cổ khẽ chuyển động.
“ Việc này kể ra rất dài.” Tô Liễu suy nghĩ rất nung để chọn lựa từ ngữ cho thích hợp: “ Từ hôm em bắt đầu tham gia trò chơi và gửi nhầm tin nhắn trên kênh chat...”
Cô nhanh nhẹn kể lại việc gặp gỡ Khâu Kiêu Dương, đầu PK và thắng anh ta. Còn chuyện ở Tề Quốc một tuần, anh Thịnh Hoan đã biết, nên có thể bỏ qua. Sang việc bộ ảnh đẹp như thần tiên trên diễn đàn, Tô Liễu bắt đầu ấp úng. Cô không biết phải nói thế nào, vì chuyện này quả thật rất rối ren. Bản thân cô là đương sự, cũng không hiểu Kiêu Dương muốn gì ở mình và càng không thể diễn tả thành lời.
Nhưng anh Thịnh Hoan vẫn nghiêng đầu lắng nghe.
Tô Liễu đành nghĩ ngợi hồi lâu và nói một cách đơn giản: “ Doanh Vũ nói với Tử Hỏa, em chính là người trong bộ ảnh. Tử Hỏa bắt đầu cư xử tốt với em. Hôm Kiều Nhan chửi mắng em trên kênh thế giới, em chịu không nổi, muốn làm cho cô ta bẽ mặt, nên đã đồng ý cưới...anh trai cô ta...”
Cô càng kể càng lo lắng, giọng mỗi lúc một chậm.
Từ lâu, Tô Liễu đã quên những chuyện này. Lần đầu tiên suy nghĩ nghiêm túc, cô đột nhiên nhận ra: từ đầu tới cuối, người mà cô có lỗi nhất không phải ai khác mà chính là Tử Hỏa. Lỗi tình cảm, không phải lỗi hành động. Vì anh ta đã rất chân thành, trong khi cô quá thờ ơ.
Tô Liễu cắn cắn môi, thấp thỏm liếc nhìn nét mặt anh Thịnh Hoan từ góc nhìn nghiêng.
Chắc anh rất thất vọng. Tính cách của cô giờ không còn ngây thơ trong sáng như trong tri nhớ của anh nữa. Cô thật ti tiện, đã lợi dụng bạn bè của anh.
Tâm trạng vui vẻ lúc đầu biến mất, Tô Liễu ngây người không biết phải làm thế nào. Đem lòng yêu một người không hẳn là điều tuyệt vời. Những việc cô từng cho rằng rất bình thường trước kia giờ đều trở nên không thoải mái. Vì bận lòng nên cảm thấy có lỗi. Vì yêu dấu nên cảm thấy bất an. Cứ phải phỏng đoán xem anh nghĩ gì, phản ứng ra sao, nên lúc nào cũng băn khoăn, do dự.
Ý chí quyết tâm chinh phục anh Thịnh Hoan của Tô Liễu cứ giảm dần giảm dần.
“ Anh Thịnh Hoan.” Tô Liễu xoay người sang, nói một cách trịnh trọng: “ Em đã kể hết rồi, anh có điều gì muốn nói không ạ?”
“Không.” Anh Thịnh Hoan uống xong chỗ sữa đậu, thu dọn những thứ còn thừa và mang vào bếp.
Tô Liễu không cam lòng, liền đi theo anh và lúng búng: “Anh có cảm thấy việc em lợi dụng Tử Hỏa để công kích Yêu Tinh Áo Choàng là rất ti tiện không?”
“Không.” Sở Thịnh Hoan hừ một tiếng. “ Liễu Liễu hiền lành quá, khi Khâu Kiều Nhan mang Tiểu Triệt ra thị uy với em, cô ta có nghĩ thế đâu.”
“ Cũng phải.” Tô Liễu nhanh chóng chuyển hướng suy nghĩ.
Thấy vậy, Sở Thịnh Hoan nhìn cô cười dịu dàng: “ Hơn nữa, những gì em nghĩ, Khâu Kiêu Dương đều biết cả. Em không lén lút lợi dụng, cậu ta cũng tự nguyện giúp đỡ, điều đó chứng tỏ em đã hành động đúng. Khâu Kiều Nhan cũng nên được một bài học, không thể cứ cư xử vô lối mãi thế được.”
Tô Liễu nghe anh nói vậy mà lòng lâng lâng. Chớp mắt, cô đã lấy lại tâm trạng thoải mái, những cảm giác có lỗi với Khâu Kiêu Dương vừa rồi vụt tan biến thành mây khói.
Phòng bếp không rộng lắm, lúc anh Thịnh Hoan quay người lại, hai người suýt va vào nhau.
Cô có thể ngửi thấy cả mùi xà phòng thơm mát trên người anh, cùng mùi thuốc lá thoang thoảng. Không khí bỗng trở nên ngột ngạt, hai má Tô Liễu nóng bừng. Đôi mắt bồ câu chớp chớp rồi dừng lại nơi cánh tay áo đã vén lên của Thịnh Hoan. Chất liệu vải áo sơ mi trắng mềm mại, lại khá mỏng. Cô dường như thấy rõ cả phần cơ bắp săn chắc của anh đang cuồn cuộn, giống như buổi sáng kinh hoàng hôm nào.
Tim cô đập mỗi lúc một nhanh, dường như muốn bật tung ra khỏi lồng ngực.
“ Anh Thịnh Hoan”, Tô Liễu lui lại một bước, mặt đỏ vẫn chưa hết ửng đỏ, “ Mấy giờ thì mình đi ạ? Buổi trưa sẽ nóng lắm đấy.”
“ Đi luôn bây giờ.” Sở Thịnh Hoan đưa cho cô một chiếc chìa khóa: “ Liễu Liễu ra tủ lạnh xem cần mang gì theo không rồi khóa cửa lại. Anh đi lấy xe trước.” Anh vừa nói vừa lướt qua người cô, khuôn mặt điển trai thoáng vẻ lúng túng đáng ngờ.
Phải nhanh chóng rời khỏi không gian chật hẹp này, Sở Thịnh Hoan thầm bực bội. Anh nhận ra, đợi Liễu Liễu tỏ tình thật căng thẳng quá sức chịu đựng. Trước kia anh không nghĩ mình thiếu kiên nhẫn đến thế, hoặc cũng có thể...sáu năm trước, khi anh không kiềm chế được bản thân, đôi mắt bồ câu ấy đã sợ hãi và tránh xa anh, khiến anh luôn phải dằn lòng. Nhưng từ khi biết được tâm tư của Tô Liễu, cứ nhìn thấy cô ngượng ngùng xấu hổ là anh lại muốn được ôm cô vào lòng, được nói với cô rằng...
Bước chân Sở Thịnh Hoan vừa nhanh vừa vội. Anh nói chưa hết câu, người đã đứng ngoài cửa.
Tô Liễu cầm chiếc chìa khóa đứng trong bếp, vừa xấu hổ, vừa buồn cười. Cô khẽ nắm chặt tay,
Trên đường tới khu mua bán đồ nội thật, Tô Liễu thăm dò: “ Anh Thịnh Hoan, chị đồng nghiệp vui tính của anh thích phòng màu gì? Mẹ em nói, có khi chỉ cần đổi màu rèm cửa sổ là căn phòng trông đã khác hẳn.”
“Chị đồng nghiệp?” Sở Thịnh Hoan ngây người chừng nửa phút mới hiểu ra vấn đề. Nhìn qua kính chiếu hậu, anh thấy khuôn mặt Tô Liễu rất bình thản, nhưng ánh mắt thì vô cùng lo lắng. Anh muốn cười mà không dám, vui như mở cờ trong bụng. Bỗng nhiên cảm thấy việc chờ đợi Liễu Liễu...thật ra cũng rất tuyệt. Theo như anh hiểu, vì chưa chắc chắn nên cô mới có biểu hiện ngoan ngoãn thế này. Nếu biết rõ anh đã thầm yêu cô nhiều năm nay, đảm bảo Tô Liễu đã túm lấy áo anh mà hỏi cho bằng được: “ Anh Thịnh Hoan, khai thật đi, anh với XXX đó có gì chưa?”
Suy nghĩ có thể tùy tiện, nhưng câu trả lời phải hết sức thận trọng. Nếu để Liễu Liễu hiểu lầm, lại chùn bước.
“Ồ, không phải là chị đồng nghiệp. Là một anh đồng nghiệp đã lấy vợ qua chơi. Anh ấy nói phòng của anh lạnh quá, ảnh hưởng tới vận đào hoa.” Sở Thịnh Hoa tỏ ra thật thà.
Tô Liễu cười híp mí. Ảnh hưởng tới vận đào hoa ư? Thế mới tốt chứ!
“ Thì ra là thế.” Tô Liễu nhanh nhẹn: “ Vậy anh Thịnh Hoan thấy thế nào? Có lẽ do gu thẩm mỹ mỗi người mỗi khác. Em thấy phòng anh bài trí rất đẹp, gọn gàng và có phong cách. Em rất thích.”
“ Thật không?” Sở Thịnh Hoan không biết nói gì nữa. Lòng vui như mở hội, nhưng anh vẫn tỏ ra thản nhiên: “ Nếu Liễu Liễu thích thì thôi không cần thay đổi nữa.” Sau câu nói đầy ẩn ý, anh sung sướng cười và khoan khoái trộm nhìn gương mặt tươi tắn của cô.
Không bài trí lại phòng, tức là không cần đi mua đồ nữa. Sở Thịnh Hoan đổi hướng đi thẳng sang khu trung tâm mua bán máy tính.
“ Gần đây chơi game kiếm được ít card anh muốn đổi máy tính.” Sở Thịnh Hoan giải thích với Tô Liễu.
Mắt Tô Liễu sáng ừng: “ Tốt quá, vậy em có thể theo học anh vài chiêu được rồi.” Tô Liễu dạn dĩ trình bày.
Sở Thịnh Hoan nảy ra ý định : mua hai chiếc máy tính. Thứ nhất, tiện cho việc anh lên một lúc hai nick Sát Sát và Thịnh Thế Hoan Đằng. Mặt khác, có lí do rủ cô tới cùng chơi.
Trang trí nội thất tốn kém, lại chẳng vun đắp được tình cảm, chơi game vẫn tốt hơn. Sở Thịnh Hoan tính toán xong, nào ngờ vừa đến chỗ mua máy, Tô Liễu lại nhận được tin nhắn. Là Cố Phi gửi, gọi cô online ngay, không nói rõ nguyên nhân.
Một bên là anh Thịnh Hoan, một bên là game.
Tô Liễu đắn đó một lúc, quyết định không thể vì nhân tình mà mất nhân tính, vì ông xã bỏ rơi bạn bè được. Huống hồ, việc mua máy tính đâu do cô quyết định, vì thế...
Do vậy....
Trong ánh mắt ngơ ngác của Thịnh Hoan, Tô Liễu vội vã trở về kí túc, bật máy, đăng nhập Anh hùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.