Chương 36: Âm thầm lên án (2)
Tuyết Dần
09/11/2021
Vì được xếp ca trực đêm ngay sau kỳ nghỉ nên Lý Trạch Phân vẫn còn một đống “nghĩa vụ” tồn đọng lại, đành phải lấy băng dán che lại huy hiệu hoàng gia trên laptop rồi dứt khoát xách laptop đến Cục điều tra, định sau khi vào phòng trực sẽ xử lý từ từ.
Kết quả cô vừa tới tầng trệt để đi thang máy lên văn phòng thì đã phát hiện tối nay e là có chút phiền phức. Vì cô nhìn thấy Phương Uy và Trương Trác Bân vốn phải chuẩn bị giao ban cho cô, đang dẫn Lan Huệ đến phòng thẩm vấn. Lan Huệ mặc đồng phục, đeo cặp sách, rõ ràng là đang đi học đã bị gọi tới đây.
Linh cảm của Lý Trạch Phân rất chuẩn, lúc bọn họ đi ngang qua người cô, Phương Uy ném lại một câu: “Tiểu Lý, đội trưởng Lan tìm em.”
“… Ừm, tôi đi ngay đây, cảm ơn anh Phương.”
3 phút sau, cộc cộc cộc, Lý Trạch Phân gõ lên cánh cửa kính ngoài văn phòng nhỏ.
“Vào đi.” Chỉ có 2 chữ, Lý Trạch Phân ngay lập tức nghe được tâm tình của Lan Khâm không vui vẻ gì mấy.
Lý Trạch Phân chỉnh đốn lại tâm trạng rồi nhấc chân bước vào: “Đội trưởng Lan.”
“Đóng cửa lại đi.”
Lý Trạch Phân biết rõ đóng cửa là để cách âm. Cô không khỏi cảm thấy hành động “giữ gìn thể diện” này có chút nhàm chán, song vẫn làm theo.
Trước đây khi bước vào phòng này, câu đầu tiên Lan Khâm nói đều là bảo cô ngồi xuống trước, nhưng lần này anh không nói gì mà chỉ nghiêm mặt, xoay màn hình máy tính về phía Lý Trạch Phân rồi im lặng.
Lý Trạch Phân nhìn lên màn hình, trong đó đang phát 2 đoạn video giám sát. Thời gian trên video đều là sáng sớm ngày 1 tháng 10, địa điểm lần lượt là cửa Đông và cửa Tây của công viên Long Thê. Video đang phát với tốc độ gấp 5 lần, chỉ thấy bóng dáng Lý Trạch Phân xuất hiện ở cửa Đông, sau đó khoảng 20 phút thì Lan Huệ cũng xuất hiện ở cửa Tây. Lại hơn 10 phút sau, Lý Trạch Phân đi ra từ cửa Tây, 20 phút sau nữa Lan Huệ đi ra từ cửa Đông.
Phát đến lúc Lan Huệ rời khỏi công viên, Lan Khâm bấm tạm dừng lại. Anh xoay màn hình máy tính lại, dịch ghế về phía trước, thẳng lưng nhìn chằm chằm vào mắt Lý Trạch Phân rồi mở miệng hỏi: “Hôm đó hai người gặp nhau trong công viên đúng không?”
Lý Trạch Phân im lặng tầm 10 giây, sau đó gật đầu.
“Nếu tôi nhớ không lầm,” Sắc mặt Lan Khâm càng ngày càng tệ, “Hôm đó cô đến công viên Long Thê là để điều tra nguyên nhân của vết bầm sau lưng Trịnh Bân?”
“Vâng.” Lý Trạch Phân hơi cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của Lan Khâm.
“Đã tra ra chưa?”
“Tra được rồi,” Giọng nói Lý Trạch Phân rất khẽ, như học sinh làm việc xấu bị giáo viên phát hiện vậy, tất cả đều tràn đầy sự sợ hãi, không có một chút chống đối nào, chỉ áy náy vì lỗi lầm của mình, “Vết bầm tím đó là do ngã xuống đụng vào góc băng ghế đá mà tạo thành.”
“Nguyên nhân bị ngã thì sao?” Thái độ của Lý Trạch Phân khiến giọng điệu của Lan Khâm vô thức hiền hòa hơn một chút.
Lý Trạch Phân cố ý ngẩng đầu liếc nhanh qua Lan Khâm, tỏ vẻ phải phán đoán được nét mặt của anh mới quyết định nên nói gì tiếp theo.
“Là bị người khác đẩy ngã.”
Cô dừng tròn nửa phút mới nói ra nửa câu còn lại: “Là bạn học Lan.”
Lan Khâm mở miệng định giảng đạo lý.
“Tự ý không báo cáo lại, là tôi đã vi phạm quy định.” Nhưng lại bị câu tiếp theo của Lý Trạch Phân nói hộ luôn rồi.
“…”
Lan Khâm đang muốn hỏi cô tại sao lại giấu giếm nhưng lại bị phủ đầu lần nữa: “Tôi làm như thế là vì lúc đó nghĩ nguyên nhân vết bầm không liên quan gì đến vụ án, mà bạn học Lan lại có quan hệ thân thuộc với cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án này, sau khi báo cáo nhất định sẽ gây rối loạn trong quá trình điều tra. Sau đó đến khi kết án cũng không liên quan gì, nên đã vô tình quên mất.”
“Cô…”
“Chuyện này là lỗi của tôi. Dùng quan điểm cá nhân để phán đoán một manh mối không liên quan tới tình tiết vụ án là vô cùng cẩu thả. Vì quan hệ giữa người liên quan và cảnh sát mà giấu giếm manh mối, chính là sai càng thêm sai. Sau đó cũng không tự giác bù đắp tội lỗi.”
Lý Trạch Phân đứng thẳng người, thành khẩn tự kiểm điểm bản thân mình nhưng vẫn không quên nói thêm một câu đề nghị “thân thiện” cuối cùng, “Đội trưởng Lan cứ xử lý theo quy định là được, đừng băn khoăn những chuyện khác, đây thật sự là lỗi của tôi.”
Lan Khâm bị thái độ trái ngược với vẻ tích chữ như vàng ngày thường của Lý Trạch Phân làm cho đầu óc lùng bùng hết cả, thật sự rất đau đầu. Anh xoa xoa thái dương, càng xoa càng mệt mỏi, hoàn toàn mất hết khí thế lúc Lý Trạch Phân vừa mới vào.
“… Cô nói hết rồi thì tôi nói gì bây giờ?” Anh bất ngờ phun ra một câu trách móc.
Lý Trạch Phân: “…”
“Khụ,” Lan Khâm vội ho một tiếng, nghiêm mặt lại, “Biết rõ là mình sai vậy thì hãy coi đó là một lời cảnh cáo đi, đừng để tôi thấy chuyện này lặp lại.”
“Tôi hiểu rồi.”
Rõ ràng là cô đang ngoan ngoãn nhận sai, nhưng sao Lan Khâm lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng nếu hỏi anh chỗ nào không đúng thì thật sự anh cũng không biết.
“Tất nhiên không thể không xử phạt cô được. Tháng này không cần ra ngoài làm việc, vậy thì ngồi trong văn phòng sắp xếp lại tài liệu đi, trợ cấp và tiền thưởng tháng này đương nhiên cũng miễn bàn rồi. Viết một bản kiểm điểm, không hạn chế số từ, nhưng tốt nhất cô viết rõ ràng mọi chuyện từ đầu tới cuối ra cho tôi, chỗ nào không đúng tôi sẽ phạt cô tiếp đấy.”
“Vâng.” Lý Trạch Phân cúi đầu, thành thật tiếp nhận hình phạt.
“Còn nữa,” Anh lấy một tờ giấy ra từ trong ngăn kéo rồi đẩy tới trước mặt Lý Trạch Phân, “Tôi đã xem kiểm tra thể lực của cô rồi, tất cả đều hoàn hảo, nhưng sức bền quá kém, mới bò lên núi 2 bước mà đã thở gấp rồi. Nhân lúc 1 tháng tới ngồi trong văn phòng thì đi tập với tôi đi. Tôi muốn kiểm tra thể lực của cô cuối năm nay không phải loại B nữa là là loại A.
“… Vâng.”
Đối với Lý Trạch Phân mà nói, tập luyện thể lực mới đúng là hình phạt. Không biết là vị lãnh đạo trước mặt này là đang vô tình hay cố ý nữa.
“Phòng tập của Cục điều tra có đầy đủ thiết bị hết đấy, cô đã đến đó chưa?”
“… Vẫn chưa.”
“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi sáng tôi đều sẽ kiểm tra đấy.”
“… Vâng.”
“Cầm lấy đi.” Anh đẩy tờ giấy trên bàn, “Bài tập để tập.”
Lý Trạch Phân cầm tờ giấy lên, phát hiện đây thật sự là một kế hoạch đầy đủ… vừa nhìn thấy đã muốn thở gấp rồi.
“Cảm ơn đội trưởng Lan.” Cô đành cam chịu số phận mà nói cảm ơn.
“Được rồi, đi giao ban đi, chắc bên phòng thẩm vấn đã xong rồi.”
“Vâng.” Lý Trạch Phân đáp lại rồi đẩy cửa đi ra.
Lúc cô ra ngoài thì quả nhiên chuyện thẩm vấn Lan Huệ đã xong, Phương Uy và Trương Trác Bân đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Lý Trạch Phân đến giao ban với hai người rồi ngồi xuống bàn làm việc, hai người thân thiết an ủi cô vài câu, nói Lan Khâm là người biết điều, chỉ cần cô biết sai mà sửa thì sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Lý Trạch Phân thành thật gật đầu, đáp lại những lời an ủi và “chia sẻ kinh nghiệm” của hai người.
Hàn huyên được 10 phút, cô tiễn hai người ra đến cửa văn phòng, lúc vừa quay đầu lại đã phát hiện Lan Huệ vẫn còn ngồi trên ghế ở cửa ra vào.
Lan Huệ cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn về phía cô, hiếm khi không trưng ra bộ mặt “cuộc đời nợ tôi 300 vạn” mà chỉ có một chút uất ức giữa đôi mày.
Lý Trạch Phân lờ mờ đoán được nguyên nhân cô ta có vẻ mặt này, thấy hơi buồn cười một chút. Trẻ con đúng là trẻ con, ẩn sâu dưới Kim Chung Trạo, Thiết Bố Sam* đều chỉ là sự ngốc nghếch.
(*) Kim Chung Trạo và Thiết Bố Sam là công phu thuộc 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm trong tiểu thuyết của Kim Dung. Kim Chung Trạo là một loại võ công cương ngạnh tập trung vào phòng thủ. Thiết Bố Sam là môn ngạch công, nghĩa là “Áo giáp sắt”. Ý chỉ bình thường Lan Huệ hay tỏ ra cứng rắn, ương ngạnh, hay phòng bị với người khác.
“Bạn học Lan.” Lý Trạch Phân xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, khách sáo lên tiếng chào hỏi cô ta.
Không biết giọng nói của Lý Trạch Phân đã kích thích gì đến Lan Huệ mà 2 mắt cô ta chớp mắt đã đỏ hoe, rít từ khẽ răng ra giọng nói run rẩy: “Tôi không có nói, là anh ấy tự phát hiện ra!”
Chứ còn sao được nữa?
Trong lòng Lý Trạch Phân trộm nghĩ như thế, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt trưởng bối, vừa tự kiểm điểm mình vừa giảng giải đạo lý với Lan Huệ.
Lúc cô nói xong quay đầu lại đã thấy Lan Khâm đứng đó, dường như đã nghe những lời của Lý Trạch Phân từ đầu đến cuối. Nhưng cuối cùng anh vẫn không xen vào.
“Tôi vừa nhận được điện thoại báo ở Vị Nam có một vụ án nhỏ, yêu cầu đội điều tra đặc biệt trợ giúp.” Nói với Lý Trạch Phân chuyện này, rõ ràng anh đã bỏ qua chuyện ở công viên Long Thê, “Ngày mai tôi và Phương Uy đi công tác, anh Trương sẽ ở lại với mọi người. Tất nhiên là chuyện của cô vẫn không thay đổi, vụ án khẩn cấp này có thể hỗ trợ điều tra, nhưng không được phép ra ngoài.”
“Vâng.”
Đội điều tra đặc biệt là thử nghiệm của hệ thống cải cách, vì vậy chỉ có ở Trường An, Lạc Dương, Kim Lăng và Dương Thành mới có loại biên chế này. Tuy rằng thuộc lực lượng cảnh sát của Cục điều tra cấp thành phố, nhưng cũng có những quyền hạn nhất định của cảnh đội cấp quốc gia, do đó đôi khi những vụ án phải phụ trách không chỉ giới hạn trong phạm vi trực thuộc mà còn phải căn cứ vào tình hình thực tế, thỉnh thoảng sẽ phải tiếp nhận những vụ trọng án xảy ra ở các thành phố khác.
Đây là lần công tác đầu tiên của đội điều tra đặc biệt từ khi Lý Trạch Phân nhậm chức đến nay, tiếc là cô không thể đi được.
Ngày hôm sau chưa đến 2 giờ chiều thì bọn người Lan Khâm đã đến Cục điều tra khu Liên Chước của thành phố Vị Nam. Mọi người còn chưa kịp nghỉ chân thì đã bị đội phó đội hình sự khu Liên Chước, Vạn Sĩ Khải lôi đến bệnh viện. Cục điều tra khu Liên Chước không có nhân viên Trung tâm Giám định Tư pháp, vì thế những chuyện kỹ thuật đều phải hợp tác với bệnh viện và ngành đại học có liên quan.
Lan Khâm vốn tưởng Vạn Sĩ Khải đưa đội điều tra đặc biệt đến bệnh viện để nhìn thi thể hoặc vật chứng, ai ngờ là để gặp nạn nhân.
Đúng vậy, nạn nhân vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để chống chọi với tử thần.
Phương Uy: “Cảnh sát Vạn Sỹ, đây… chuyện gì thế này?”
“Trước mắt chỉ có 1 nạn nhân thôi.” Vạn Sĩ Khải biết Phương Uy đang hỏi gì, “Thật ra nói cô ấy là “nạn nhân” cũng không đúng lắm.”
“Trước mắt? Không phải nạn nhân ư?” Lan Khâm nhìn xuyên qua cửa kính phòng chăm sóc đặc biệt, chú ý đến cổ của bệnh nhân, “Cắt cổ hả? Tự sát?”
“Không sai,” Vạn Sĩ Khải gật đầu nói, “Cô ấy bị thương ở cổ, tự gây ra. Cô ấy tên là Khương Hiểu Ninh, 21 tuổi, sinh viên năm 3 của trường đại học Khoa học và Công nghệ Vị Nam. 3 giờ chiều ngày 28 tháng 10, cô ấy bị một người phát hiện ra đang mang khẩu trang, cả người bê bết máu xong vào toilet tầng 1 của trung tâm mua sắm Ưu Vận, trong tay còn cầm một con dao làm bếp Nhật. Lúc đó nhân chứng cũng không báo động, vì trong trung tâm thương mại này có một nhà ma rất nổi tiếng, nhân viên trong đó thường không tháo phụ kiện đã chạy ra ngoài nên người đó chỉ nghĩ cô ấy cũng như thế.”
“Người phát hiện ra cô ấy xảy ra chuyện là một bà lão đi toilet, bà ấy thấy phòng vệ sinh thứ 2 từ cửa đếm vào có máu chảy ra nên lập tức báo cảnh sát. Xe cảnh sát và xe cứu thương đến ngay sau đó, vết thương ở cổ của cô ấy cũng không tổn thương đến động mạch cổ, nhờ vậy mà vẫn còn sống đến giờ. Nhưng nghe bác sĩ nói vì mất máu quá nhiều mà ảnh hưởng đến chức năng của não bộ, không biết có thể tỉnh lại được không.”
“Không có điểm đáng ngờ gì đối với chuyện cô ấy tự mình gây ra vết thương ở cổ hết, bất luận là video giám sát ở cửa toile hay chiều sâu, độ mạnh yếu của vết máu bắn ra đều chứng minh cô ấy đã dùng con dao Nhật kia tự ra tay. Vấn đề không phải vết thương đó, mà là vết máu dính trên khẩu trang, quần áo và tất vớ của cô ấy.”
Nói đến đây, Vạn Sĩ Khải cố ý dừng lại một chút.
Anh ta nhìn Khương Hiểu Ninh đang hôn mê trên giường bệnh một chút, hít sâu một hơi rồi quay lại đối diện với hai người Lan Khâm: “Trên đó trừ máu của cô ấy ra, còn có ít nhất máu của 4 người nữa. Theo lượng máu và quỹ đạo vết máu cho thấy, 4 người này không chết cũng bị thương nặng.”
Phương Uy: “Ầy, chuyện này cũng quá kích thích rồi.”
Kết quả cô vừa tới tầng trệt để đi thang máy lên văn phòng thì đã phát hiện tối nay e là có chút phiền phức. Vì cô nhìn thấy Phương Uy và Trương Trác Bân vốn phải chuẩn bị giao ban cho cô, đang dẫn Lan Huệ đến phòng thẩm vấn. Lan Huệ mặc đồng phục, đeo cặp sách, rõ ràng là đang đi học đã bị gọi tới đây.
Linh cảm của Lý Trạch Phân rất chuẩn, lúc bọn họ đi ngang qua người cô, Phương Uy ném lại một câu: “Tiểu Lý, đội trưởng Lan tìm em.”
“… Ừm, tôi đi ngay đây, cảm ơn anh Phương.”
3 phút sau, cộc cộc cộc, Lý Trạch Phân gõ lên cánh cửa kính ngoài văn phòng nhỏ.
“Vào đi.” Chỉ có 2 chữ, Lý Trạch Phân ngay lập tức nghe được tâm tình của Lan Khâm không vui vẻ gì mấy.
Lý Trạch Phân chỉnh đốn lại tâm trạng rồi nhấc chân bước vào: “Đội trưởng Lan.”
“Đóng cửa lại đi.”
Lý Trạch Phân biết rõ đóng cửa là để cách âm. Cô không khỏi cảm thấy hành động “giữ gìn thể diện” này có chút nhàm chán, song vẫn làm theo.
Trước đây khi bước vào phòng này, câu đầu tiên Lan Khâm nói đều là bảo cô ngồi xuống trước, nhưng lần này anh không nói gì mà chỉ nghiêm mặt, xoay màn hình máy tính về phía Lý Trạch Phân rồi im lặng.
Lý Trạch Phân nhìn lên màn hình, trong đó đang phát 2 đoạn video giám sát. Thời gian trên video đều là sáng sớm ngày 1 tháng 10, địa điểm lần lượt là cửa Đông và cửa Tây của công viên Long Thê. Video đang phát với tốc độ gấp 5 lần, chỉ thấy bóng dáng Lý Trạch Phân xuất hiện ở cửa Đông, sau đó khoảng 20 phút thì Lan Huệ cũng xuất hiện ở cửa Tây. Lại hơn 10 phút sau, Lý Trạch Phân đi ra từ cửa Tây, 20 phút sau nữa Lan Huệ đi ra từ cửa Đông.
Phát đến lúc Lan Huệ rời khỏi công viên, Lan Khâm bấm tạm dừng lại. Anh xoay màn hình máy tính lại, dịch ghế về phía trước, thẳng lưng nhìn chằm chằm vào mắt Lý Trạch Phân rồi mở miệng hỏi: “Hôm đó hai người gặp nhau trong công viên đúng không?”
Lý Trạch Phân im lặng tầm 10 giây, sau đó gật đầu.
“Nếu tôi nhớ không lầm,” Sắc mặt Lan Khâm càng ngày càng tệ, “Hôm đó cô đến công viên Long Thê là để điều tra nguyên nhân của vết bầm sau lưng Trịnh Bân?”
“Vâng.” Lý Trạch Phân hơi cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của Lan Khâm.
“Đã tra ra chưa?”
“Tra được rồi,” Giọng nói Lý Trạch Phân rất khẽ, như học sinh làm việc xấu bị giáo viên phát hiện vậy, tất cả đều tràn đầy sự sợ hãi, không có một chút chống đối nào, chỉ áy náy vì lỗi lầm của mình, “Vết bầm tím đó là do ngã xuống đụng vào góc băng ghế đá mà tạo thành.”
“Nguyên nhân bị ngã thì sao?” Thái độ của Lý Trạch Phân khiến giọng điệu của Lan Khâm vô thức hiền hòa hơn một chút.
Lý Trạch Phân cố ý ngẩng đầu liếc nhanh qua Lan Khâm, tỏ vẻ phải phán đoán được nét mặt của anh mới quyết định nên nói gì tiếp theo.
“Là bị người khác đẩy ngã.”
Cô dừng tròn nửa phút mới nói ra nửa câu còn lại: “Là bạn học Lan.”
Lan Khâm mở miệng định giảng đạo lý.
“Tự ý không báo cáo lại, là tôi đã vi phạm quy định.” Nhưng lại bị câu tiếp theo của Lý Trạch Phân nói hộ luôn rồi.
“…”
Lan Khâm đang muốn hỏi cô tại sao lại giấu giếm nhưng lại bị phủ đầu lần nữa: “Tôi làm như thế là vì lúc đó nghĩ nguyên nhân vết bầm không liên quan gì đến vụ án, mà bạn học Lan lại có quan hệ thân thuộc với cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án này, sau khi báo cáo nhất định sẽ gây rối loạn trong quá trình điều tra. Sau đó đến khi kết án cũng không liên quan gì, nên đã vô tình quên mất.”
“Cô…”
“Chuyện này là lỗi của tôi. Dùng quan điểm cá nhân để phán đoán một manh mối không liên quan tới tình tiết vụ án là vô cùng cẩu thả. Vì quan hệ giữa người liên quan và cảnh sát mà giấu giếm manh mối, chính là sai càng thêm sai. Sau đó cũng không tự giác bù đắp tội lỗi.”
Lý Trạch Phân đứng thẳng người, thành khẩn tự kiểm điểm bản thân mình nhưng vẫn không quên nói thêm một câu đề nghị “thân thiện” cuối cùng, “Đội trưởng Lan cứ xử lý theo quy định là được, đừng băn khoăn những chuyện khác, đây thật sự là lỗi của tôi.”
Lan Khâm bị thái độ trái ngược với vẻ tích chữ như vàng ngày thường của Lý Trạch Phân làm cho đầu óc lùng bùng hết cả, thật sự rất đau đầu. Anh xoa xoa thái dương, càng xoa càng mệt mỏi, hoàn toàn mất hết khí thế lúc Lý Trạch Phân vừa mới vào.
“… Cô nói hết rồi thì tôi nói gì bây giờ?” Anh bất ngờ phun ra một câu trách móc.
Lý Trạch Phân: “…”
“Khụ,” Lan Khâm vội ho một tiếng, nghiêm mặt lại, “Biết rõ là mình sai vậy thì hãy coi đó là một lời cảnh cáo đi, đừng để tôi thấy chuyện này lặp lại.”
“Tôi hiểu rồi.”
Rõ ràng là cô đang ngoan ngoãn nhận sai, nhưng sao Lan Khâm lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng nếu hỏi anh chỗ nào không đúng thì thật sự anh cũng không biết.
“Tất nhiên không thể không xử phạt cô được. Tháng này không cần ra ngoài làm việc, vậy thì ngồi trong văn phòng sắp xếp lại tài liệu đi, trợ cấp và tiền thưởng tháng này đương nhiên cũng miễn bàn rồi. Viết một bản kiểm điểm, không hạn chế số từ, nhưng tốt nhất cô viết rõ ràng mọi chuyện từ đầu tới cuối ra cho tôi, chỗ nào không đúng tôi sẽ phạt cô tiếp đấy.”
“Vâng.” Lý Trạch Phân cúi đầu, thành thật tiếp nhận hình phạt.
“Còn nữa,” Anh lấy một tờ giấy ra từ trong ngăn kéo rồi đẩy tới trước mặt Lý Trạch Phân, “Tôi đã xem kiểm tra thể lực của cô rồi, tất cả đều hoàn hảo, nhưng sức bền quá kém, mới bò lên núi 2 bước mà đã thở gấp rồi. Nhân lúc 1 tháng tới ngồi trong văn phòng thì đi tập với tôi đi. Tôi muốn kiểm tra thể lực của cô cuối năm nay không phải loại B nữa là là loại A.
“… Vâng.”
Đối với Lý Trạch Phân mà nói, tập luyện thể lực mới đúng là hình phạt. Không biết là vị lãnh đạo trước mặt này là đang vô tình hay cố ý nữa.
“Phòng tập của Cục điều tra có đầy đủ thiết bị hết đấy, cô đã đến đó chưa?”
“… Vẫn chưa.”
“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi sáng tôi đều sẽ kiểm tra đấy.”
“… Vâng.”
“Cầm lấy đi.” Anh đẩy tờ giấy trên bàn, “Bài tập để tập.”
Lý Trạch Phân cầm tờ giấy lên, phát hiện đây thật sự là một kế hoạch đầy đủ… vừa nhìn thấy đã muốn thở gấp rồi.
“Cảm ơn đội trưởng Lan.” Cô đành cam chịu số phận mà nói cảm ơn.
“Được rồi, đi giao ban đi, chắc bên phòng thẩm vấn đã xong rồi.”
“Vâng.” Lý Trạch Phân đáp lại rồi đẩy cửa đi ra.
Lúc cô ra ngoài thì quả nhiên chuyện thẩm vấn Lan Huệ đã xong, Phương Uy và Trương Trác Bân đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Lý Trạch Phân đến giao ban với hai người rồi ngồi xuống bàn làm việc, hai người thân thiết an ủi cô vài câu, nói Lan Khâm là người biết điều, chỉ cần cô biết sai mà sửa thì sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Lý Trạch Phân thành thật gật đầu, đáp lại những lời an ủi và “chia sẻ kinh nghiệm” của hai người.
Hàn huyên được 10 phút, cô tiễn hai người ra đến cửa văn phòng, lúc vừa quay đầu lại đã phát hiện Lan Huệ vẫn còn ngồi trên ghế ở cửa ra vào.
Lan Huệ cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn về phía cô, hiếm khi không trưng ra bộ mặt “cuộc đời nợ tôi 300 vạn” mà chỉ có một chút uất ức giữa đôi mày.
Lý Trạch Phân lờ mờ đoán được nguyên nhân cô ta có vẻ mặt này, thấy hơi buồn cười một chút. Trẻ con đúng là trẻ con, ẩn sâu dưới Kim Chung Trạo, Thiết Bố Sam* đều chỉ là sự ngốc nghếch.
(*) Kim Chung Trạo và Thiết Bố Sam là công phu thuộc 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm trong tiểu thuyết của Kim Dung. Kim Chung Trạo là một loại võ công cương ngạnh tập trung vào phòng thủ. Thiết Bố Sam là môn ngạch công, nghĩa là “Áo giáp sắt”. Ý chỉ bình thường Lan Huệ hay tỏ ra cứng rắn, ương ngạnh, hay phòng bị với người khác.
“Bạn học Lan.” Lý Trạch Phân xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, khách sáo lên tiếng chào hỏi cô ta.
Không biết giọng nói của Lý Trạch Phân đã kích thích gì đến Lan Huệ mà 2 mắt cô ta chớp mắt đã đỏ hoe, rít từ khẽ răng ra giọng nói run rẩy: “Tôi không có nói, là anh ấy tự phát hiện ra!”
Chứ còn sao được nữa?
Trong lòng Lý Trạch Phân trộm nghĩ như thế, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt trưởng bối, vừa tự kiểm điểm mình vừa giảng giải đạo lý với Lan Huệ.
Lúc cô nói xong quay đầu lại đã thấy Lan Khâm đứng đó, dường như đã nghe những lời của Lý Trạch Phân từ đầu đến cuối. Nhưng cuối cùng anh vẫn không xen vào.
“Tôi vừa nhận được điện thoại báo ở Vị Nam có một vụ án nhỏ, yêu cầu đội điều tra đặc biệt trợ giúp.” Nói với Lý Trạch Phân chuyện này, rõ ràng anh đã bỏ qua chuyện ở công viên Long Thê, “Ngày mai tôi và Phương Uy đi công tác, anh Trương sẽ ở lại với mọi người. Tất nhiên là chuyện của cô vẫn không thay đổi, vụ án khẩn cấp này có thể hỗ trợ điều tra, nhưng không được phép ra ngoài.”
“Vâng.”
Đội điều tra đặc biệt là thử nghiệm của hệ thống cải cách, vì vậy chỉ có ở Trường An, Lạc Dương, Kim Lăng và Dương Thành mới có loại biên chế này. Tuy rằng thuộc lực lượng cảnh sát của Cục điều tra cấp thành phố, nhưng cũng có những quyền hạn nhất định của cảnh đội cấp quốc gia, do đó đôi khi những vụ án phải phụ trách không chỉ giới hạn trong phạm vi trực thuộc mà còn phải căn cứ vào tình hình thực tế, thỉnh thoảng sẽ phải tiếp nhận những vụ trọng án xảy ra ở các thành phố khác.
Đây là lần công tác đầu tiên của đội điều tra đặc biệt từ khi Lý Trạch Phân nhậm chức đến nay, tiếc là cô không thể đi được.
Ngày hôm sau chưa đến 2 giờ chiều thì bọn người Lan Khâm đã đến Cục điều tra khu Liên Chước của thành phố Vị Nam. Mọi người còn chưa kịp nghỉ chân thì đã bị đội phó đội hình sự khu Liên Chước, Vạn Sĩ Khải lôi đến bệnh viện. Cục điều tra khu Liên Chước không có nhân viên Trung tâm Giám định Tư pháp, vì thế những chuyện kỹ thuật đều phải hợp tác với bệnh viện và ngành đại học có liên quan.
Lan Khâm vốn tưởng Vạn Sĩ Khải đưa đội điều tra đặc biệt đến bệnh viện để nhìn thi thể hoặc vật chứng, ai ngờ là để gặp nạn nhân.
Đúng vậy, nạn nhân vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để chống chọi với tử thần.
Phương Uy: “Cảnh sát Vạn Sỹ, đây… chuyện gì thế này?”
“Trước mắt chỉ có 1 nạn nhân thôi.” Vạn Sĩ Khải biết Phương Uy đang hỏi gì, “Thật ra nói cô ấy là “nạn nhân” cũng không đúng lắm.”
“Trước mắt? Không phải nạn nhân ư?” Lan Khâm nhìn xuyên qua cửa kính phòng chăm sóc đặc biệt, chú ý đến cổ của bệnh nhân, “Cắt cổ hả? Tự sát?”
“Không sai,” Vạn Sĩ Khải gật đầu nói, “Cô ấy bị thương ở cổ, tự gây ra. Cô ấy tên là Khương Hiểu Ninh, 21 tuổi, sinh viên năm 3 của trường đại học Khoa học và Công nghệ Vị Nam. 3 giờ chiều ngày 28 tháng 10, cô ấy bị một người phát hiện ra đang mang khẩu trang, cả người bê bết máu xong vào toilet tầng 1 của trung tâm mua sắm Ưu Vận, trong tay còn cầm một con dao làm bếp Nhật. Lúc đó nhân chứng cũng không báo động, vì trong trung tâm thương mại này có một nhà ma rất nổi tiếng, nhân viên trong đó thường không tháo phụ kiện đã chạy ra ngoài nên người đó chỉ nghĩ cô ấy cũng như thế.”
“Người phát hiện ra cô ấy xảy ra chuyện là một bà lão đi toilet, bà ấy thấy phòng vệ sinh thứ 2 từ cửa đếm vào có máu chảy ra nên lập tức báo cảnh sát. Xe cảnh sát và xe cứu thương đến ngay sau đó, vết thương ở cổ của cô ấy cũng không tổn thương đến động mạch cổ, nhờ vậy mà vẫn còn sống đến giờ. Nhưng nghe bác sĩ nói vì mất máu quá nhiều mà ảnh hưởng đến chức năng của não bộ, không biết có thể tỉnh lại được không.”
“Không có điểm đáng ngờ gì đối với chuyện cô ấy tự mình gây ra vết thương ở cổ hết, bất luận là video giám sát ở cửa toile hay chiều sâu, độ mạnh yếu của vết máu bắn ra đều chứng minh cô ấy đã dùng con dao Nhật kia tự ra tay. Vấn đề không phải vết thương đó, mà là vết máu dính trên khẩu trang, quần áo và tất vớ của cô ấy.”
Nói đến đây, Vạn Sĩ Khải cố ý dừng lại một chút.
Anh ta nhìn Khương Hiểu Ninh đang hôn mê trên giường bệnh một chút, hít sâu một hơi rồi quay lại đối diện với hai người Lan Khâm: “Trên đó trừ máu của cô ấy ra, còn có ít nhất máu của 4 người nữa. Theo lượng máu và quỹ đạo vết máu cho thấy, 4 người này không chết cũng bị thương nặng.”
Phương Uy: “Ầy, chuyện này cũng quá kích thích rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.