Chương 102: Chuỗi xoắn kép đen và trắng (15)
Tuyết Dần
09/11/2021
“Cứ như thế mà thôi sao, Lan Khâm?”
Lan Khâm nhận ra Lý Trạch Phân không gọi “Đội trưởng Lan”, mà gọi “Lan Khâm”.
“Cả tòa nhà đều bị mất điện rồi, hệ thống giám sát đã dừng hoạt động,” Lý Trạch Phân hơi tựa vào tường, từ từ nói, “Gần đây cũng chẳng có ai cả.”
… Đủ rồi.
“Cái nĩa là của nhà ăn, xử lý một chút sẽ không thể xác định được là ai đã dùng.” Giọng nói như một hồn ma mê hoặc dưới lòng đất vậy, không ngừng tràn vào tai Lan Khâm, “Nửa tiếng mất điện đã đủ để xử lý sạch sẽ các dấu vết ở hiện trường rồi.”
… Đủ rồi.
“Hôm nay tôi và anh đều không có ca trực, bằng chứng ngoại phạm bên ngoài rất dễ tạo.”
… Đủ rồi!
“Nếu anh không thích cách này, muốn đường đường chính chính biến Ti Mã Cát thành kẻ đánh lén cảnh sát, anh chỉ phòng vệ chính đáng nên mới đánh chết người, cũng không phải là không được.”
… Đủ lắm rồi!!
“Kiểm tra vết tích, kiểm nghiệm tử thi không thành vấn đề, điện thoại gọi đến…”
“Đủ rồi!!!” Lan Khâm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lý Trạch Phân.
“Hả?” Lý Trạch Phân hơi nghiêng đầu.
Anh lại cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào cái nĩa dưới mặt đất, 2 tay nắm chặt lại.
“Tôi là cảnh sát.”
Lý Trạch Phân cũng rủ mắt xuống, không đáp lại.
“… Sẽ không biết luật phạm luật.”
“Vậy sao.”
Dường như trong giọng nói của Lý Trạch Phân mang theo một sự giễu cợt… Ít ra trong tai Lan Khâm là thế.
“Em muốn cười thì cứ cười, tôi không phủ nhận ở một góc độ nào đó, chuyện này đúng thật là nực cười, nhưng…”
“Không,” Lý Trạch Phân cắt lời anh, liếc mắt nhìn về phía tấm kính, khóe miệng giễu cợt đã biến thành một nụ cười khổ, “Tôi đang tự cười chính mình.”
“… Có ý gì?”
Lý Trạch Phân lắc đầu, móc một cái thẻ nhớ từ trong túi quần ra, bước lên 2 bước đặt nó lên mặt bàn.
“Nó để lại cho anh.”
Nói xong, cô không chờ Lan Khâm phản ứng mà lập tức xoay người rời đi.
1 giây trước khi cánh cửa phòng đóng lại, Lý Trạch Phân hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ mấp máy. Dưới ánh sáng lờ mờ, vậy mà Lan Khâm lại có thể hiểu những gì cô đang nói.
“Anh cứ tiếp tục làm chính mình là được.” Cô nói.
Cánh cửa đóng lại, Lý Trạch Phân không rời đi mà tựa vào vách tường, nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ bắt đầu ngẩn người.
Cô thật sự tự cười chính mình, cười mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cười nhạo sự “hèn hạ” của mình, hoặc chỉ đơn thuần là cười những thứ mà người bình thường không tài nào hiểu nổi.
Sau khi thấy Lan Khâm bước vào phòng thẩm vấn, cô đã lập tức theo vào. Vì ngay khi nhìn thấy cái nĩa trong tay anh, cùng với sự mất điện thần kỳ nào, cô đã ý thức được Lan Khâm định làm gì.
Hoặc nói cách khác, chuyện này vốn nằm trong dự đoán của cô.
Cô đã mong chờ Lan Khâm ra tay. Vì Lan Khâm vẫn luôn là một tấm vải trắng đến kinh tởm, nếu tấm vải này bị nhuộm đen sẽ thú vị biết bao?
Đứng trước chuyện không liên quan đến mình, ai cũng có thể treo 2 chữ “chính nghĩa” lên miệng được.
“Oan oan tương báo bao giờ mới dứt”, “Oan oan tương báo bao giờ mới dứt”, Theo quan điểm của cô, những lời này có nghĩa là “Dù sao người chết cũng không liên quan gì đến mình, các người làm ầm ĩ mọi chuyện, liên lụy những người ngoài cuộc vào, có thấy phiền không hả?”.
Đến khi mọi chuyện thật sự rơi xuống đầu mình, những “chính nghĩa” và “niềm tin” lúc trước đa phần đều bị ném lên 9 tầng mây. Cuối cùng, thứ khiến họ không ra tay không phải là “lương tâm” hay “lòng tốt” mà là ràng buộc của pháp luật, sau khi cân nhắc thấy hại nhiều hơn lợi nên đành phải thôi.
Vì thế, chỉ cần khiến “lợi” nhiều hơn “hại” một chút thì ai cũng sẽ lộ nguyên hình ra. Suy cho cùng đây là bản chất của loài người.
Căn bản không hề tồn tại ngoại lệ, cho dù người đó là Lan Khâm hay cái gì Khâm đi nữa.
Nhưng đến khi thực sự nhìn thấy Lan Khâm nhấc chân vào trong, trong lòng cô lại bị một loại thất vọng vô lý bao trùm lấy. Sự thất vọng xen lẫn chút khoái cảm khiến cô cũng không rõ rốt cuộc tâm trạng của mình là như thế nào.
Lúc Lan Khâm thu chân ra ngoài, lúc Lan Khâm nói câu “Tôi là cảnh sát” kia, chẳng hiểu sao tất cả cảm xúc đều biến thành tự giễu.
Lý Trạch Phân vẫn luôn biết rõ mình là người như thế nào, cô không hề vĩ đại như Lan Khâm nghĩ, “niềm tin” và “nguyên tắc” căn bản không hề tồn tại trong từ điển của cô.
Cô không có cái nhìn về thiện ác, vì cô không quan tâm đến những thứ mà người bình thường quan tâm… Ít nhất cô đã nghĩ mình là vậy.
Dù là 2 kẻ ở trung tâm thương mại Edern ở Canada kia, là Ngụy Vu Vĩ, Seth, hay Cao Kiển, Lý Trạch Phân ra tay với chúng chỉ đơn giản vì chúng đã tự động đến cô.
Lan Huệ là người quen, nhưng không phải là “bản thân”, vì thế Ti Mã Cát không xuất hiện trong danh sách mục tiêu… Lý Trạch Phân vốn nghĩ là thế.
Nhưng khi Lan Khâm đánh rơi cái nĩa, lần nữa nói lại những lời tráng lệ kia, cô lại nhận ra những thứ mình nghĩ là cảm xúc của Lan Khâm, từ đầu đến cuối thật sự xuất phát từ bản thân mình.
Từ đầu đến cuối, người muốn ra tay với Ti Mã Cát đều là cô.
Vì thế cô mới vội vàng chạy về Trường An, vì thế mới xảy ra sự cố mất điện trong tòa nhà Cục điều tra, vì thế trước phòng thẩm vấn mới tình cờ xuất hiện một cái nĩa sắt.
Cô tức giận vì cái chết của Lan Huệ…
Lan Huệ đã từng hỏi nguyên nhân tại sao cô làm cảnh sát.
Lan Huệ nghĩ cô làm cảnh sát là để trút bỏ những bốc đồng trong lòng mình một cách hợp pháp, trong khi Lan Khâm lại nghĩ trong lòng cô tồn tại một lá cờ “thiện ác” và “nguyên tắc” của riêng Lý Trạch Phân.
Chính Lý Trạch Phân cũng không có câu trả lời, cô chỉ gặp một cơ hội đặc biệt ở một nơi đặc biệt, sau đó bước vào rồi tiếp tục đi theo. Dù sao cô cũng không có nghề nghiệp mục tiêu gì cả, không nghĩ tỉ lệ chết của cảnh sát tuyến đầu là lý do để thối lui, cũng không quan tâm đến sinh lão bệnh tử của người khác, càng không có chuyện thay đổi tâm trạng chỉ vì “đồng cảm” với nạn nhân.
Nhưng sự thật là, không biết từ khi nào mà cô đã lặng lẽ thay đổi rồi.
Cô cảm thấy mình đã thay đổi, trở nên hơi… nực cười.
Rõ ràng đã 6 7 tiếng trôi qua, quần áo đã thay, tay cũng đã rửa, nhưng độ nóng của dòng máu sền sệt kia dường như vẫn đọng lại trên đầu ngón tay cô. Còn những lời của Lan Huệ, còn nụ cười bất đắc dĩ cuối cùng của cô bé.
Có lẽ Lan Khâm trong phòng đã mở thẻ nhớ ra xem rồi. Trong đó đều là những thứ được ghi bởi máy ghi âm chấp pháp của Lý Trạch Phân tối qua.
Lý Trạch Phân đứng ở cửa ra vào, loáng thoáng có thể nghe được giọng nói bên trong. Tuy không nghe rõ nội dung cụ thể, nhưng những ký ức tươi mới từ vài tiếng trước đã ùa vào lòng cô.
Cô lại nhìn thấy Lan Huệ toàn thân đẫm máu, Lan Huệ chặn bàn tay đang khâu vết thương của mình.
“Đừng, đừng tốn công, tốn công sức khụ khụ khụ…”
“Giúp em, giúp em nói, nói với…”
“Nói với Lan Khâm, là em, là em tự, tự tìm đường chết khụ khụ khụ…”
“Em vốn, vốn rất ghét, khụ khụ khụ, rất ghét, rất ghét cảnh sát các người… Ghét cảnh sát đã cướp đi mẹ mình, lại còn cướp, cướp cả anh trai nữa. Nhưng, nhưng mà, đến khi em thật sự, thật sự bị trói, em… Hy vọng duy nhất của em lại, chỉ còn là cảnh sát các người mà thôi.”
“Nực cười lắm, đúng không, rất, rất nực cười.”
“Nực cười nhất, nực cười nhất chính là em cuối cùng lại xả thân, hy sinh bản thân mình, vì người khác, vì người khác mà chết. Nhưng cuối cùng, em, vậy mà em đã giúp người ta cản súng đấy. Nhưng em, khụ khụ khụ, em không hối hận, em không thể hối hận được, anh ta, anh ta vì muốn giúp em mà bị lộ, em chỉ, chỉ không muốn nợ anh ta.”
“Em… em không trách các, các người, là em, là em không tốt.”
“Ngăn cản, ngăn cản súng, đều là do em, do em cả.”
“Lan Khâm, anh, anh đừng, đừng khóc nhé. Dù sao em cũng, em cũng không phải, không phải là một người em tốt. Thay vì, khụ khụ, thay vì lãng phí sức lực, trên người em, làm một người anh không hoàn hảo, hay là, hay là anh cứ tiếp tục làm một cảnh sát tốt của anh đi.”
“Thật ra, thật ra em rất, rất tự hào, tuy không muốn thừa nhận, nhưng, nhưng mà…”
“Em biết rõ nhất định các anh, các anh có thể cứu, cứu em ra, là em, là em tự tìm chết. Không trách, không trách các anh được.”
Những lời cô bé nói lộn xộn khiến người ta hơi khó hiểu.
“Mẹ kiếp, thật không, thật không cam lòng, em còn định, định chơi game, vẫn chưa chơi mà. Trận đấu của em, vẫn chưa… Em vẫn muốn, vẫn muốn, esport, em còn muốn ghi bàn, vào đội tuyển quốc gia, em còn muốn, còn muốn hãnh diện, bắt anh, bắt anh phải nhận sai, em… Nhưng em hết cơ hội rồi, anh giúp em, giúp em đánh, game, nhé.”
“Đừng, đừng, đừng buồn nhé. Em, là em không, không nên, không nên cáu kỉnh. Dù sao vẫn là anh, là anh nhường em. Em biết, em biết mình rất dại, em… Công việc của anh mới là quan trọng, công việc của anh liên quan đến, liên quan đến, mạng người. Anh, anh cứ, anh cứ tiếp tục là chính mình đi.”
“Anh là một cảnh sát tốt, là một, một người anh tốt.”
“Lý, Lý điện, điện, chị, chị cũng thế, là một cảnh sát tốt, là người tốt.”
“Hai người, hai người, phải sống thật tốt, tiếp tục là chính mình, đừng, đừng vì em, buồn bã. Vì một người chết, khụ khụ, không, không đáng.”
“Em chỉ, chỉ đi, gặp mẹ, mẹ thôi…”
Giọng nói đột ngột im bặt.
Bàn tay đang nắm tay Lý Trạch Phân rũ xuống, Lý Trạch Phân vừa nhìn đã thấy người trước mắt mình từ từ lạnh đi, cứng đờ, từ một người đã biến thành một thi thể.
Sau khi dùng dụng cụ kiểm tra lần cuối, xác nhận tử vong, tấm vải trắng đã được đắp lên thi thể khép hờ mắt của cô bé.
Hình ảnh cứ như thế mà gián đoạn.
Dường như có tiếng khóc nức nở từ bên kia cánh cửa sau lưng, thật ra Lý Trạch Phân có hơi bối rối, cô không biết âm thanh này là do mình nghe thấy hay là xuất phát từ thâm tâm mình nữa.
Cô cứ như thế đứng dựa vào tường, nửa trọng lượng cơ thể cứ thế đặt vào bức tường, giống như Lan Khâm đang gục đầu trước máy tính bên trong phòng vậy.
Trong đầu cô vô thức toát ra vài suy nghĩ.
Nếu tối qua đi sớm hơn một bước, liệu mọi thứ có khác đi không?
Nếu như mình ý thức được sự khác thường của Ti Mã Cát ngày từ đầu thì sao?
Hoặc, nếu lập tức đến Lạc Dương vào đêm hôm Lan Huệ mất tích thì sao…
Hoặc là, nếu mình không nghĩ đến chuyện điều tra sâu hơn vụ án của Tiêu Cừu, không đi Việt Đông với Lan Khâm…
Làm một người tốt, một cảnh sát tốt…
Vậy đầu tiên là nhổ cả gốc lẫn rễ của bọn X này đi.
Lan Khâm nhận ra Lý Trạch Phân không gọi “Đội trưởng Lan”, mà gọi “Lan Khâm”.
“Cả tòa nhà đều bị mất điện rồi, hệ thống giám sát đã dừng hoạt động,” Lý Trạch Phân hơi tựa vào tường, từ từ nói, “Gần đây cũng chẳng có ai cả.”
… Đủ rồi.
“Cái nĩa là của nhà ăn, xử lý một chút sẽ không thể xác định được là ai đã dùng.” Giọng nói như một hồn ma mê hoặc dưới lòng đất vậy, không ngừng tràn vào tai Lan Khâm, “Nửa tiếng mất điện đã đủ để xử lý sạch sẽ các dấu vết ở hiện trường rồi.”
… Đủ rồi.
“Hôm nay tôi và anh đều không có ca trực, bằng chứng ngoại phạm bên ngoài rất dễ tạo.”
… Đủ rồi!
“Nếu anh không thích cách này, muốn đường đường chính chính biến Ti Mã Cát thành kẻ đánh lén cảnh sát, anh chỉ phòng vệ chính đáng nên mới đánh chết người, cũng không phải là không được.”
… Đủ lắm rồi!!
“Kiểm tra vết tích, kiểm nghiệm tử thi không thành vấn đề, điện thoại gọi đến…”
“Đủ rồi!!!” Lan Khâm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lý Trạch Phân.
“Hả?” Lý Trạch Phân hơi nghiêng đầu.
Anh lại cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào cái nĩa dưới mặt đất, 2 tay nắm chặt lại.
“Tôi là cảnh sát.”
Lý Trạch Phân cũng rủ mắt xuống, không đáp lại.
“… Sẽ không biết luật phạm luật.”
“Vậy sao.”
Dường như trong giọng nói của Lý Trạch Phân mang theo một sự giễu cợt… Ít ra trong tai Lan Khâm là thế.
“Em muốn cười thì cứ cười, tôi không phủ nhận ở một góc độ nào đó, chuyện này đúng thật là nực cười, nhưng…”
“Không,” Lý Trạch Phân cắt lời anh, liếc mắt nhìn về phía tấm kính, khóe miệng giễu cợt đã biến thành một nụ cười khổ, “Tôi đang tự cười chính mình.”
“… Có ý gì?”
Lý Trạch Phân lắc đầu, móc một cái thẻ nhớ từ trong túi quần ra, bước lên 2 bước đặt nó lên mặt bàn.
“Nó để lại cho anh.”
Nói xong, cô không chờ Lan Khâm phản ứng mà lập tức xoay người rời đi.
1 giây trước khi cánh cửa phòng đóng lại, Lý Trạch Phân hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ mấp máy. Dưới ánh sáng lờ mờ, vậy mà Lan Khâm lại có thể hiểu những gì cô đang nói.
“Anh cứ tiếp tục làm chính mình là được.” Cô nói.
Cánh cửa đóng lại, Lý Trạch Phân không rời đi mà tựa vào vách tường, nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ bắt đầu ngẩn người.
Cô thật sự tự cười chính mình, cười mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cười nhạo sự “hèn hạ” của mình, hoặc chỉ đơn thuần là cười những thứ mà người bình thường không tài nào hiểu nổi.
Sau khi thấy Lan Khâm bước vào phòng thẩm vấn, cô đã lập tức theo vào. Vì ngay khi nhìn thấy cái nĩa trong tay anh, cùng với sự mất điện thần kỳ nào, cô đã ý thức được Lan Khâm định làm gì.
Hoặc nói cách khác, chuyện này vốn nằm trong dự đoán của cô.
Cô đã mong chờ Lan Khâm ra tay. Vì Lan Khâm vẫn luôn là một tấm vải trắng đến kinh tởm, nếu tấm vải này bị nhuộm đen sẽ thú vị biết bao?
Đứng trước chuyện không liên quan đến mình, ai cũng có thể treo 2 chữ “chính nghĩa” lên miệng được.
“Oan oan tương báo bao giờ mới dứt”, “Oan oan tương báo bao giờ mới dứt”, Theo quan điểm của cô, những lời này có nghĩa là “Dù sao người chết cũng không liên quan gì đến mình, các người làm ầm ĩ mọi chuyện, liên lụy những người ngoài cuộc vào, có thấy phiền không hả?”.
Đến khi mọi chuyện thật sự rơi xuống đầu mình, những “chính nghĩa” và “niềm tin” lúc trước đa phần đều bị ném lên 9 tầng mây. Cuối cùng, thứ khiến họ không ra tay không phải là “lương tâm” hay “lòng tốt” mà là ràng buộc của pháp luật, sau khi cân nhắc thấy hại nhiều hơn lợi nên đành phải thôi.
Vì thế, chỉ cần khiến “lợi” nhiều hơn “hại” một chút thì ai cũng sẽ lộ nguyên hình ra. Suy cho cùng đây là bản chất của loài người.
Căn bản không hề tồn tại ngoại lệ, cho dù người đó là Lan Khâm hay cái gì Khâm đi nữa.
Nhưng đến khi thực sự nhìn thấy Lan Khâm nhấc chân vào trong, trong lòng cô lại bị một loại thất vọng vô lý bao trùm lấy. Sự thất vọng xen lẫn chút khoái cảm khiến cô cũng không rõ rốt cuộc tâm trạng của mình là như thế nào.
Lúc Lan Khâm thu chân ra ngoài, lúc Lan Khâm nói câu “Tôi là cảnh sát” kia, chẳng hiểu sao tất cả cảm xúc đều biến thành tự giễu.
Lý Trạch Phân vẫn luôn biết rõ mình là người như thế nào, cô không hề vĩ đại như Lan Khâm nghĩ, “niềm tin” và “nguyên tắc” căn bản không hề tồn tại trong từ điển của cô.
Cô không có cái nhìn về thiện ác, vì cô không quan tâm đến những thứ mà người bình thường quan tâm… Ít nhất cô đã nghĩ mình là vậy.
Dù là 2 kẻ ở trung tâm thương mại Edern ở Canada kia, là Ngụy Vu Vĩ, Seth, hay Cao Kiển, Lý Trạch Phân ra tay với chúng chỉ đơn giản vì chúng đã tự động đến cô.
Lan Huệ là người quen, nhưng không phải là “bản thân”, vì thế Ti Mã Cát không xuất hiện trong danh sách mục tiêu… Lý Trạch Phân vốn nghĩ là thế.
Nhưng khi Lan Khâm đánh rơi cái nĩa, lần nữa nói lại những lời tráng lệ kia, cô lại nhận ra những thứ mình nghĩ là cảm xúc của Lan Khâm, từ đầu đến cuối thật sự xuất phát từ bản thân mình.
Từ đầu đến cuối, người muốn ra tay với Ti Mã Cát đều là cô.
Vì thế cô mới vội vàng chạy về Trường An, vì thế mới xảy ra sự cố mất điện trong tòa nhà Cục điều tra, vì thế trước phòng thẩm vấn mới tình cờ xuất hiện một cái nĩa sắt.
Cô tức giận vì cái chết của Lan Huệ…
Lan Huệ đã từng hỏi nguyên nhân tại sao cô làm cảnh sát.
Lan Huệ nghĩ cô làm cảnh sát là để trút bỏ những bốc đồng trong lòng mình một cách hợp pháp, trong khi Lan Khâm lại nghĩ trong lòng cô tồn tại một lá cờ “thiện ác” và “nguyên tắc” của riêng Lý Trạch Phân.
Chính Lý Trạch Phân cũng không có câu trả lời, cô chỉ gặp một cơ hội đặc biệt ở một nơi đặc biệt, sau đó bước vào rồi tiếp tục đi theo. Dù sao cô cũng không có nghề nghiệp mục tiêu gì cả, không nghĩ tỉ lệ chết của cảnh sát tuyến đầu là lý do để thối lui, cũng không quan tâm đến sinh lão bệnh tử của người khác, càng không có chuyện thay đổi tâm trạng chỉ vì “đồng cảm” với nạn nhân.
Nhưng sự thật là, không biết từ khi nào mà cô đã lặng lẽ thay đổi rồi.
Cô cảm thấy mình đã thay đổi, trở nên hơi… nực cười.
Rõ ràng đã 6 7 tiếng trôi qua, quần áo đã thay, tay cũng đã rửa, nhưng độ nóng của dòng máu sền sệt kia dường như vẫn đọng lại trên đầu ngón tay cô. Còn những lời của Lan Huệ, còn nụ cười bất đắc dĩ cuối cùng của cô bé.
Có lẽ Lan Khâm trong phòng đã mở thẻ nhớ ra xem rồi. Trong đó đều là những thứ được ghi bởi máy ghi âm chấp pháp của Lý Trạch Phân tối qua.
Lý Trạch Phân đứng ở cửa ra vào, loáng thoáng có thể nghe được giọng nói bên trong. Tuy không nghe rõ nội dung cụ thể, nhưng những ký ức tươi mới từ vài tiếng trước đã ùa vào lòng cô.
Cô lại nhìn thấy Lan Huệ toàn thân đẫm máu, Lan Huệ chặn bàn tay đang khâu vết thương của mình.
“Đừng, đừng tốn công, tốn công sức khụ khụ khụ…”
“Giúp em, giúp em nói, nói với…”
“Nói với Lan Khâm, là em, là em tự, tự tìm đường chết khụ khụ khụ…”
“Em vốn, vốn rất ghét, khụ khụ khụ, rất ghét, rất ghét cảnh sát các người… Ghét cảnh sát đã cướp đi mẹ mình, lại còn cướp, cướp cả anh trai nữa. Nhưng, nhưng mà, đến khi em thật sự, thật sự bị trói, em… Hy vọng duy nhất của em lại, chỉ còn là cảnh sát các người mà thôi.”
“Nực cười lắm, đúng không, rất, rất nực cười.”
“Nực cười nhất, nực cười nhất chính là em cuối cùng lại xả thân, hy sinh bản thân mình, vì người khác, vì người khác mà chết. Nhưng cuối cùng, em, vậy mà em đã giúp người ta cản súng đấy. Nhưng em, khụ khụ khụ, em không hối hận, em không thể hối hận được, anh ta, anh ta vì muốn giúp em mà bị lộ, em chỉ, chỉ không muốn nợ anh ta.”
“Em… em không trách các, các người, là em, là em không tốt.”
“Ngăn cản, ngăn cản súng, đều là do em, do em cả.”
“Lan Khâm, anh, anh đừng, đừng khóc nhé. Dù sao em cũng, em cũng không phải, không phải là một người em tốt. Thay vì, khụ khụ, thay vì lãng phí sức lực, trên người em, làm một người anh không hoàn hảo, hay là, hay là anh cứ tiếp tục làm một cảnh sát tốt của anh đi.”
“Thật ra, thật ra em rất, rất tự hào, tuy không muốn thừa nhận, nhưng, nhưng mà…”
“Em biết rõ nhất định các anh, các anh có thể cứu, cứu em ra, là em, là em tự tìm chết. Không trách, không trách các anh được.”
Những lời cô bé nói lộn xộn khiến người ta hơi khó hiểu.
“Mẹ kiếp, thật không, thật không cam lòng, em còn định, định chơi game, vẫn chưa chơi mà. Trận đấu của em, vẫn chưa… Em vẫn muốn, vẫn muốn, esport, em còn muốn ghi bàn, vào đội tuyển quốc gia, em còn muốn, còn muốn hãnh diện, bắt anh, bắt anh phải nhận sai, em… Nhưng em hết cơ hội rồi, anh giúp em, giúp em đánh, game, nhé.”
“Đừng, đừng, đừng buồn nhé. Em, là em không, không nên, không nên cáu kỉnh. Dù sao vẫn là anh, là anh nhường em. Em biết, em biết mình rất dại, em… Công việc của anh mới là quan trọng, công việc của anh liên quan đến, liên quan đến, mạng người. Anh, anh cứ, anh cứ tiếp tục là chính mình đi.”
“Anh là một cảnh sát tốt, là một, một người anh tốt.”
“Lý, Lý điện, điện, chị, chị cũng thế, là một cảnh sát tốt, là người tốt.”
“Hai người, hai người, phải sống thật tốt, tiếp tục là chính mình, đừng, đừng vì em, buồn bã. Vì một người chết, khụ khụ, không, không đáng.”
“Em chỉ, chỉ đi, gặp mẹ, mẹ thôi…”
Giọng nói đột ngột im bặt.
Bàn tay đang nắm tay Lý Trạch Phân rũ xuống, Lý Trạch Phân vừa nhìn đã thấy người trước mắt mình từ từ lạnh đi, cứng đờ, từ một người đã biến thành một thi thể.
Sau khi dùng dụng cụ kiểm tra lần cuối, xác nhận tử vong, tấm vải trắng đã được đắp lên thi thể khép hờ mắt của cô bé.
Hình ảnh cứ như thế mà gián đoạn.
Dường như có tiếng khóc nức nở từ bên kia cánh cửa sau lưng, thật ra Lý Trạch Phân có hơi bối rối, cô không biết âm thanh này là do mình nghe thấy hay là xuất phát từ thâm tâm mình nữa.
Cô cứ như thế đứng dựa vào tường, nửa trọng lượng cơ thể cứ thế đặt vào bức tường, giống như Lan Khâm đang gục đầu trước máy tính bên trong phòng vậy.
Trong đầu cô vô thức toát ra vài suy nghĩ.
Nếu tối qua đi sớm hơn một bước, liệu mọi thứ có khác đi không?
Nếu như mình ý thức được sự khác thường của Ti Mã Cát ngày từ đầu thì sao?
Hoặc, nếu lập tức đến Lạc Dương vào đêm hôm Lan Huệ mất tích thì sao…
Hoặc là, nếu mình không nghĩ đến chuyện điều tra sâu hơn vụ án của Tiêu Cừu, không đi Việt Đông với Lan Khâm…
Làm một người tốt, một cảnh sát tốt…
Vậy đầu tiên là nhổ cả gốc lẫn rễ của bọn X này đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.