Chương 17: Hai đầu tội lỗi (3)
Tuyết Dần
09/11/2021
Sau một đêm bị video giám sát, tư liệu, mì gói và thuốc lá vờn đến sấp mặt, rất nhanh đã đến ngày cuối cùng của tháng 9. Sáng sớm, văn phòng đội điều tra đặc biệt chỉ có một mình Tiêu Lãng Duyệt và vài cảnh sát không ra ngoài làm việc, vì vậy Lý Trạch Phân – người đã về nhà khuya hôm qua, vừa tới văn phòng chưa kịp ngồi xuống đã bị Lan Khâm bắt đi theo.
Lúc này Lý Trạch Phân đang cùng với Lan Khâm đi đến khu vực xung quanh căn hộ xem thử. Hôm qua cảnh giới tuyến đã được gỡ bỏ sau đội kỹ thuật hoàn tất thu thập bằng chứng. Sau một đêm được gột rửa, bầu không khí chết chóc đã biến mất, khôi phục lại vẻ bình yên xanh tươi như lúc trước.
Công việc của hai người hôm nay là đến hỏi thăm hàng xóm và người qua đường, cố gắng hỏi xem tình hình hôm xảy ra án mạng.
Còn “đại chiến 300 hiệp” tối hôm qua giữa toàn đội với video giám sát cũng không phải là không có kết quả. Họ phát hiện ra chiếc Toyota màu đen mà Monica Garcia thuê đã xuất hiện trên đường cao tốc Tây Kinh khuya ngày 25 tháng 9. Chiếc xe chạy từ căn hộ ra đường cao tốc, camera bắn tốc độ cũng đã xác nhận.
Nhưng người điều khiển xe không phải Monica Garcia mà là một người đàn ông mang khẩu trang, đội mũ lưỡi trai. Vì video quay được vào lúc nửa đêm nên ánh sáng không tốt lắm, hơn nữa hắn bao bọc rất kỹ, vì vậy đội điều tra đặc biệt chỉ có thể xác định hắn cao từ 1m8 đến 1m85.
Nếu không có gì bất ngờ thì tên này hẳn là hung thủ, và chiếc xe của Monica Garcia mà hắn lái rất có khả năng chứa xác trong cốp sau.
Chiếc Toyota này sẽ phải trả lại vào ngày 26/9. Hai người Trương Trác Bân và Phương Uy ngay sáng nay đã đến đại lý cho thuê xe. Khi nghe được hình thức kinh doanh của đại lý này, cả hai như chết lặng. Hóa ra để PR cho tinh thần dịch vụ chuyên nghiệp, xe của hãng này đều thống nhất một cách đăng ký. Chỉ cần đăng ký thẻ, xác minh danh tính trên APP xong rồi ký hợp đồng và thanh toán, toàn bộ quá trình từ lấy xe đến trả lại đều không cần giao dịch trực tiếp với nhân viên.
Lý Trạch Phân có thể hiểu tại sao Monica Garcia lại chọn thuê xe ở đây. Một là vì đại lý này quảng cáo quá nhiều trên internet, nếu tìm từ “Thuê xe” trên các trang tìm kiếm thì trang web của công ty này đều nhảy lên trong 10 kết quả đầu tiên, thiết kế của trang web sang trọng, chuyên nghiệp và những hình ảnh đông đúc khách hàng, khiến người ta nhìn vào có cảm giác rất “đáng đồng tiền bát gạo”. Thứ hai là vì Monica Garcia là người nước ngoài, tuy có HSK 4 nhưng vẫn chưa thể nào hoàn toàn giao tiếp lưu loát được, hoặc nếu không có rào cản ngôn ngữ thì vẫn có rào cản về tâm lý với người bản địa, ký hợp đồng trên mạng so với ký hợp đồng trực tiếp, tất nhiên Monica Garcia sẽ chọn cái đầu tiên.
… Giống như Lý Trạch Phân lúc còn đi du học vậy.
Nhưng sự lựa chọn này của Monica Garcia đã khiến việc điều tra vụ án trở nên khó khăn hơn, vì không có nhân viên nào nhìn thấy mặt mũi của người đàn ông kia, trong video giám sát thì đến lỗ tai của hắn cũng không thấy được. Cũng may là lối ra vào ga xe ở đại lý cho thuê có trang bị camera, độ phân giải đủ để phán đoán ra người trong màn hình giám sát và người trên camera bắn tốc độ là một người.
Chi tiết đàn ông cao 1m8 đến 1m85 đã trùng khớp với dấu chân và vết máu hôm qua pháp chứng thu được trên thảm ở tầng 1 căn hộ. Vì dấu chân in trên thảm mềm mà hắn lại cố tình làm nhòe đi nên họ không thể tìm ra điểm nào khác ngoài chuyện này.
Còn về chiếc xe kia, tuy đã được đội kỹ thuật mang đi nhưng vì đại lý cho thuê đã vệ sinh sạch sẽ ngay sau khi trả về nên còn manh mối còn lại hẳn là rất ít.
Vì vậy vẫn phải quay lại vùng xung quanh căn hộ để điều tra.
Lý Trạch Phân và Lan Khâm đi một vòng quanh căn hộ, đến khu mua sắm thương mại cách đó vài km rồi vòng trở lại, đi đi về về ít nhất cũng 20 vạn bước. Tuy hôm nay ánh nắng không chói chang nhưng cũng không quá mát mẻ, chiếc kính râm của Lý Trạch Phân nhanh chóng bị mồ hôi trên sống mũi làm cho trượt xuống vài lần.
Thật ra cô không ngại chuyện này, chỉ là gót chân mang giày cao gót hơi khó chịu, ngón út bên chân phải đã bị rách da vì ma sát với đôi giày mới mua, mỗi bước chân đều rất đau. Nhưng cô không nói gì, trên mặt cũng không biểu cảm gì đặc biệt, chỉ vô thức run chân mỗi khi bước đi.
Tất nhiên là Lan Khâm không để ý đến chuyện này, cô cũng không muốn cho anh biết.
Qua lời hỏi thăm, hai người biết được cứ cách 1 ngày thì Monica Garcia sẽ cầm một chiếc camera đến một quán rượu ở khu mua sắm gần đó, mượn rượu và vốn ngôn ngữ của mình để bắt chuyện với những vị khách trong đó. Tiêu Lãng Duyệt cũng đã tìm ra kha khá video được quay trong Izakaya* trên các tài khoản xã hội của cô ta.
(*) Izakaya: dịch theo nghĩa đen là “nhà hàng rượu sake”, là một không gian thưởng thức đồ uống thân mật theo hình thức các món ăn với số lượng ít được phục vụ kèm theo đồ uống. Là một quán bar/nhà hàng Nhật Bản với bầu không khí xã hội và ấm cúng, izakaya là địa điểm phổ biến để bạn bè và đồng nghiệp tụ tập.
Lần cuối cùng Monica Garcia đến Izakaya là tối ngày 20 tháng 9, nghe nói đêm đó cô ta đã trò chuyện rất vui vẻ với khách trong quán, được vài đại gia mời mấy bình rượu, la hét suốt đêm rồi rời khỏi quán, sau đó được nhân viên đưa về nhà ngủ. Đèn ở Izakaya quá tối, camera giám sát cũng chỉ ghi được cảnh ở quầy và trong phòng nhân viên, người ở đó cũng không nhớ được mấy. Vì vậy trừ những mô tả mơ hồ của 3 nhân viên trực hôm đó thì Lý Trạch Phân và Lan Khâm cũng không xác định được danh tính của những người đã đưa Monica Garcia về.
Lan Khâm mơ hồ cảm nhận được hung thủ chính là một trong những người này.
“Vậy là lúc 5 giờ sáng, ông có nhìn thấy một người phụ nữ ngoại quốc và một người đàn ông cao to đi chung với nhau à?” Lan Khâm hỏi một nhân viên tạp vụ trung niên chịu trách nhiệm dọn vệ sinh hôm đó.
“Đúng vậy, là một người nước ngoài, tóc vàng, mắt xanh, rất cao, nhưng người đàn ông cạnh cô ta còn cao hơn nữa.” Nhân viên tạp vụ nói, chỉ vào một bụi cây xanh phía trước, “Trên đường đi làm tôi đúng lúc thấy họ ở bên kia, “Người nọ cúi gập người xuống, còn người đàn ông thì đang đỡ cô ta. Tôi còn nghĩ họ đang làm gì thì đã thấy rõ, hóa ra cô ta đang nôn thốc nôn tháo. Bãi nôn văng vãi khắp nơi, có khổ thì chỉ khổ nhân viên tạp vụ như chúng tôi. Vậy mà luôn miệng bảo người nước ngoài ý thức cao, cao cái rắm ấy!”
Lý Trạch Phân lấy di động ra rồi mở ảnh chụp của Monica Garcia lên, thay vì hỏi “Đây có phải là người nôn đó không” thì cô lại hỏi: “Ông đã từng gặp qua người này chưa?”
Lan Khâm bất ngờ liếc nhìn Lý Trạch Phân một cái.
Hai cách hỏi này có vẻ giống nhau, nhưng thật ra mức độ dẫn dắt lại khác nhau, là tác dụng ngược của câu hỏi, nhưng cũng rất dễ để sử dụng.
“À, chính, chính là cô ta đấy. Nôn đầy ra chỗ này hết.” Nhân viên tạp vụ liếc mắt một cái đã nhận ra người trên ảnh chụp.
“Vậy ông có ấn tượng gì với người đàn ông kia không?” Lan Khâm lại hỏi.
“Người đàn ông kia à,” Ông ta vuốt cằm suy nghĩ, “Hình như là có nhớ một chút.”
“Không biết giờ ông có rảnh để đến Cục điều tra một chuyến để giúp chúng tôi phác họa lại chân dung của người đó không?” Lan Khâm hỏi.
“Ừm, được…” Nhân viên tạp vụ không cao lắm, lúc nói chuyện với Lan Khâm phải hơi ngẩng đầu lên một chút, “Cậu ta phạm tội gì sao?”
“Vụ án vẫn đang được điều tra, chúng tôi không tiện tiết lộ chi tiết.” Lý Trạch Phân mỉm cười, từ chối trả lời câu hỏi của ông ta.
Sau khi hẹn nhân viên tạp vụ đến Cục điều tra xong, Lan Khâm lại gọi cho nhân viên kỹ thuật bảo họ đến kiểm tra bãi nôn mà ông ta chỉ.
Lúc xong xuôi hết về đến Cục thì cũng đã quá giữa trưa. Lý Trạch Phân tự giác bước tới ghế lái, lấy điện thoại của mình ra nhìn, kết quả là phát hiện hơn 10 cuộc gọi nhỡ của Trần Kiến. Lúc này cô mới nhớ mình đã tắt tiếng điện thoại từ tối hôm qua lúc vào phòng giải phẫu tới giờ mà quên chỉnh lại.
Nếu cô không gọi lại, chỉ e lát nữa Trần Kiến sẽ tìm đến tận cửa Cục điều tra mất…
Cô chần chừ nhìn Lan Khâm một cái.
Không biết Lan Khâm có hiểu ý tứ trong ánh mắt của cô không, nhưng anh cũng nói: “Để tôi lái xe đi.” Sau đó ngồi vào ghế lái.
Lý Trạch Phân vào ngồi ở ghế phụ lái, gọi điện lại cho Trần Kiến. Trong lúc chờ kết nối, cô lấy ra một viên kẹo bạc hà rồi cho vào miệng. Lan Khâm thấy động tác ăn kẹo của cô bèn định nói gì đó, nhưng giây tiếp theo đã bị những lời cô thốt ra dọa sợ.
“Trần đại nhân.”
Hả? Đại nhân, đại nhân gì?
Vì chỉ có 3 chữ nên Lan Khâm cũng không nghe được giọng điệu của Lý Trạch Phân lúc này có gì khác với bình thường không, nhưng cách xưng hô kỳ quái này đã khiến anh tự động treo trên đầu cô mấy chữ “Thâm tàng bất lộ*”.
(*) Thâm tàng bất lộ: Chỉ người có tri thức tài năng nhưng giấu vào trong, không khoe khoang tài năng trước mặt người khác.
Đoạn hội thoại về sau chỉ có một mình người bên kia liên tục nói, Lý Trạch Phân chỉ “Ừm” vài tiếng, không rõ cảm xúc. Rõ ràng nụ cười trên khóe miệng vẫn không hề hạ xuống, nhưng Lan Khâm mơ hồ thấy trong đáy mắt âm trầm của cô tựa như đang đè nén gì đó. Nhưng thứ anh để ý chính là viên kẹo bạc hà trong miệng của Lý Trạch Phân, cứ cách vài giây cô sẽ đảo lưỡi sang một bên, tựa như cô không phải đang ăn kẹo mà là đang giải quyết một vấn đề phiền toái nào đó, tương tự như việc người ta sẽ bị run chân mỗi khi thấy hoảng sợ hoặc lo âu.
Phiền toái, lo âu… Nhưng căn bản không nhìn ra gì từ biểu cảm của cô hết.
Anh nhớ lại từ khi cô vào làm việc cũng đã 1 tháng, Lý Trạch Phân ít khi ăn kẹo bạc hà… Hay là chỉ những lúc cô nhận điện thoại hoặc gọi điện thì mới như vậy thôi?
Vậy rốt cuộc cô ấy đã nhận điện thoại từ ai đây? Chẳng lẽ những lần cô ăn kẹo đó, bên kia đều là cùng một người sao?”
Dù Lan Khâm rất tò mò nhưng cũng không thể nghe lén cách trắng trợn như thế được, vì vậy anh cố tỉnh táo lại rồi bắt đầu khởi động xe.
Khi xe dừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ đầu tiên, Lý Trạch Phân đã cúp điện thoại.
Cô tháo kính râm xuống rồi xoa nhẹ mi mắt, khóe miệng hiếm khi cong xuống để lộ ra nét không vui.
“Có chuyện gì à?” Lan Khâm thuận miệng hỏi.
Lý Trạch Phân ngẩng đầu, thu lại vẻ mặt buồn bực rồi lại dùng đầu lưỡi đảo viên kẹo bạc hà trong miệng: “Đội trưởng Lan, tôi có thể xin nghỉ buổi chiều được không?” Cô nhìn điện thoại, “Trong nhà có vài việc gấp, tôi phải về một chuyến. Có lẽ phải đến 4 giờ chiều mới về được.”
Lan Khâm nhíu mày.
Vụ án trước mắt có liên quan đến Đại hội khí tượng thế giới, danh tính của nạn nhân và cách thức vứt xác có thể gây náo loạn dư luận, vì vậy đã sớm bị rêu rao ồn ào rồi.
Áp lực từ giới truyền thông, phía trên Cục điều tra, Đại sứ quán, Bộ ngoại giao, thậm chí còn có cả những hoàng thất – người chịu trách nhiệm tổ chức Đại hội này, đều dồn hết lên đầu đội điều tra đặc biệt. Lan Khâm thân là đội trưởng phải gánh vác toàn bộ, không thể than vãn một lời, nhờ vậy mà tốc độ điều tra của đội mới giữ được ổn định như bây giờ.
Nhưng dù Lan Khâm không nói gì thì người trong đội cũng biết rõ, bởi vậy ai cũng tình nguyện mang lá gan vất vả chăm sóc hơn nửa tháng trời để bắt đầu xông vào điều tra.
Kết quả là lúc này, Lý Trạch Phân lại đột nhiên bảo cô phải nghỉ hết nửa ngày.
… Thôi thì dù sao cũng là trong nhà có việc gấp, tình huống bất khả kháng mà.
Đợi đã, không phải cô ấy là người Lạc Dương sao? Không phải là một mình đến Trường An làm việc sao? Trong nhà có việc, là nhà ở Lạc Dương có việc à? Vậy thì sao có thể chỉ nghỉ nửa ngày được. Chẳng lẽ cô ấy có người thân khác ở Trường An sao, cô ấy không phải ở một mình ư? Hay có khi nào gia đình cô ấy đã chuyển đến Trường An không?
Lan Khâm bất giác suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Anh cũng không biết vì sao mình lại như thế, nếu là trước đây thì chắc chắn anh không nhiều chuyện đến thế đâu.
Lan Khâm nuốt câu “Đã xảy ra chuyện gì” lại vào bụng, hít sâu một hơi: “… Được.”
“Cảm ơn đội trưởng Lan.”
Lan Khâm không đáp lại.
Lý Trạch Phân phát hiện vẻ mặt bình tĩnh cố gắng che giấu sự bất mãn của Lan Khâm, nhưng chính cô cũng bất lực, không thể làm gì khác được. Vì vậy cô đành phải cố chuyển đề tài: “Đồ vật của nạn nhân tìm được ở căn hộ hôm qua hình như không có camera của cô ta nhỉ?”
Lan Khâm sửng sốt một chút, nhanh chóng chuyển suy nghĩ đến vụ án, cẩn thận nhớ kỹ lại danh sách vật chứng: “Có khi nào bị hung thủ lấy đi rồi không? Đã tiêu hủy mất rồi? Vì trong đó có mặt mũi của hắn ư?”
“Nếu có mặt của hắn thì chỉ cần lấy đi thẻ nhớ thôi.” Lý Trạch Phân nói.
“Đúng rồi… Vậy hung thủ lấy camera đi là để…”
“Phiền đội trưởng Lan thả tôi ở đây nhé, cảm ơn.” Lý Trạch Phân đột nhiên cắt lời anh.
Lan Khâm nhìn Lý Trạch Phân, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng dừng xe ở ven đường. Không hỏi cô muốn đi đâu, càng không đề nghị tự mình chở cô đi, thậm chí cả câu khách sáo “Đi đường cẩn thận” cũng không nói.
Lúc này Lý Trạch Phân đang cùng với Lan Khâm đi đến khu vực xung quanh căn hộ xem thử. Hôm qua cảnh giới tuyến đã được gỡ bỏ sau đội kỹ thuật hoàn tất thu thập bằng chứng. Sau một đêm được gột rửa, bầu không khí chết chóc đã biến mất, khôi phục lại vẻ bình yên xanh tươi như lúc trước.
Công việc của hai người hôm nay là đến hỏi thăm hàng xóm và người qua đường, cố gắng hỏi xem tình hình hôm xảy ra án mạng.
Còn “đại chiến 300 hiệp” tối hôm qua giữa toàn đội với video giám sát cũng không phải là không có kết quả. Họ phát hiện ra chiếc Toyota màu đen mà Monica Garcia thuê đã xuất hiện trên đường cao tốc Tây Kinh khuya ngày 25 tháng 9. Chiếc xe chạy từ căn hộ ra đường cao tốc, camera bắn tốc độ cũng đã xác nhận.
Nhưng người điều khiển xe không phải Monica Garcia mà là một người đàn ông mang khẩu trang, đội mũ lưỡi trai. Vì video quay được vào lúc nửa đêm nên ánh sáng không tốt lắm, hơn nữa hắn bao bọc rất kỹ, vì vậy đội điều tra đặc biệt chỉ có thể xác định hắn cao từ 1m8 đến 1m85.
Nếu không có gì bất ngờ thì tên này hẳn là hung thủ, và chiếc xe của Monica Garcia mà hắn lái rất có khả năng chứa xác trong cốp sau.
Chiếc Toyota này sẽ phải trả lại vào ngày 26/9. Hai người Trương Trác Bân và Phương Uy ngay sáng nay đã đến đại lý cho thuê xe. Khi nghe được hình thức kinh doanh của đại lý này, cả hai như chết lặng. Hóa ra để PR cho tinh thần dịch vụ chuyên nghiệp, xe của hãng này đều thống nhất một cách đăng ký. Chỉ cần đăng ký thẻ, xác minh danh tính trên APP xong rồi ký hợp đồng và thanh toán, toàn bộ quá trình từ lấy xe đến trả lại đều không cần giao dịch trực tiếp với nhân viên.
Lý Trạch Phân có thể hiểu tại sao Monica Garcia lại chọn thuê xe ở đây. Một là vì đại lý này quảng cáo quá nhiều trên internet, nếu tìm từ “Thuê xe” trên các trang tìm kiếm thì trang web của công ty này đều nhảy lên trong 10 kết quả đầu tiên, thiết kế của trang web sang trọng, chuyên nghiệp và những hình ảnh đông đúc khách hàng, khiến người ta nhìn vào có cảm giác rất “đáng đồng tiền bát gạo”. Thứ hai là vì Monica Garcia là người nước ngoài, tuy có HSK 4 nhưng vẫn chưa thể nào hoàn toàn giao tiếp lưu loát được, hoặc nếu không có rào cản ngôn ngữ thì vẫn có rào cản về tâm lý với người bản địa, ký hợp đồng trên mạng so với ký hợp đồng trực tiếp, tất nhiên Monica Garcia sẽ chọn cái đầu tiên.
… Giống như Lý Trạch Phân lúc còn đi du học vậy.
Nhưng sự lựa chọn này của Monica Garcia đã khiến việc điều tra vụ án trở nên khó khăn hơn, vì không có nhân viên nào nhìn thấy mặt mũi của người đàn ông kia, trong video giám sát thì đến lỗ tai của hắn cũng không thấy được. Cũng may là lối ra vào ga xe ở đại lý cho thuê có trang bị camera, độ phân giải đủ để phán đoán ra người trong màn hình giám sát và người trên camera bắn tốc độ là một người.
Chi tiết đàn ông cao 1m8 đến 1m85 đã trùng khớp với dấu chân và vết máu hôm qua pháp chứng thu được trên thảm ở tầng 1 căn hộ. Vì dấu chân in trên thảm mềm mà hắn lại cố tình làm nhòe đi nên họ không thể tìm ra điểm nào khác ngoài chuyện này.
Còn về chiếc xe kia, tuy đã được đội kỹ thuật mang đi nhưng vì đại lý cho thuê đã vệ sinh sạch sẽ ngay sau khi trả về nên còn manh mối còn lại hẳn là rất ít.
Vì vậy vẫn phải quay lại vùng xung quanh căn hộ để điều tra.
Lý Trạch Phân và Lan Khâm đi một vòng quanh căn hộ, đến khu mua sắm thương mại cách đó vài km rồi vòng trở lại, đi đi về về ít nhất cũng 20 vạn bước. Tuy hôm nay ánh nắng không chói chang nhưng cũng không quá mát mẻ, chiếc kính râm của Lý Trạch Phân nhanh chóng bị mồ hôi trên sống mũi làm cho trượt xuống vài lần.
Thật ra cô không ngại chuyện này, chỉ là gót chân mang giày cao gót hơi khó chịu, ngón út bên chân phải đã bị rách da vì ma sát với đôi giày mới mua, mỗi bước chân đều rất đau. Nhưng cô không nói gì, trên mặt cũng không biểu cảm gì đặc biệt, chỉ vô thức run chân mỗi khi bước đi.
Tất nhiên là Lan Khâm không để ý đến chuyện này, cô cũng không muốn cho anh biết.
Qua lời hỏi thăm, hai người biết được cứ cách 1 ngày thì Monica Garcia sẽ cầm một chiếc camera đến một quán rượu ở khu mua sắm gần đó, mượn rượu và vốn ngôn ngữ của mình để bắt chuyện với những vị khách trong đó. Tiêu Lãng Duyệt cũng đã tìm ra kha khá video được quay trong Izakaya* trên các tài khoản xã hội của cô ta.
(*) Izakaya: dịch theo nghĩa đen là “nhà hàng rượu sake”, là một không gian thưởng thức đồ uống thân mật theo hình thức các món ăn với số lượng ít được phục vụ kèm theo đồ uống. Là một quán bar/nhà hàng Nhật Bản với bầu không khí xã hội và ấm cúng, izakaya là địa điểm phổ biến để bạn bè và đồng nghiệp tụ tập.
Lần cuối cùng Monica Garcia đến Izakaya là tối ngày 20 tháng 9, nghe nói đêm đó cô ta đã trò chuyện rất vui vẻ với khách trong quán, được vài đại gia mời mấy bình rượu, la hét suốt đêm rồi rời khỏi quán, sau đó được nhân viên đưa về nhà ngủ. Đèn ở Izakaya quá tối, camera giám sát cũng chỉ ghi được cảnh ở quầy và trong phòng nhân viên, người ở đó cũng không nhớ được mấy. Vì vậy trừ những mô tả mơ hồ của 3 nhân viên trực hôm đó thì Lý Trạch Phân và Lan Khâm cũng không xác định được danh tính của những người đã đưa Monica Garcia về.
Lan Khâm mơ hồ cảm nhận được hung thủ chính là một trong những người này.
“Vậy là lúc 5 giờ sáng, ông có nhìn thấy một người phụ nữ ngoại quốc và một người đàn ông cao to đi chung với nhau à?” Lan Khâm hỏi một nhân viên tạp vụ trung niên chịu trách nhiệm dọn vệ sinh hôm đó.
“Đúng vậy, là một người nước ngoài, tóc vàng, mắt xanh, rất cao, nhưng người đàn ông cạnh cô ta còn cao hơn nữa.” Nhân viên tạp vụ nói, chỉ vào một bụi cây xanh phía trước, “Trên đường đi làm tôi đúng lúc thấy họ ở bên kia, “Người nọ cúi gập người xuống, còn người đàn ông thì đang đỡ cô ta. Tôi còn nghĩ họ đang làm gì thì đã thấy rõ, hóa ra cô ta đang nôn thốc nôn tháo. Bãi nôn văng vãi khắp nơi, có khổ thì chỉ khổ nhân viên tạp vụ như chúng tôi. Vậy mà luôn miệng bảo người nước ngoài ý thức cao, cao cái rắm ấy!”
Lý Trạch Phân lấy di động ra rồi mở ảnh chụp của Monica Garcia lên, thay vì hỏi “Đây có phải là người nôn đó không” thì cô lại hỏi: “Ông đã từng gặp qua người này chưa?”
Lan Khâm bất ngờ liếc nhìn Lý Trạch Phân một cái.
Hai cách hỏi này có vẻ giống nhau, nhưng thật ra mức độ dẫn dắt lại khác nhau, là tác dụng ngược của câu hỏi, nhưng cũng rất dễ để sử dụng.
“À, chính, chính là cô ta đấy. Nôn đầy ra chỗ này hết.” Nhân viên tạp vụ liếc mắt một cái đã nhận ra người trên ảnh chụp.
“Vậy ông có ấn tượng gì với người đàn ông kia không?” Lan Khâm lại hỏi.
“Người đàn ông kia à,” Ông ta vuốt cằm suy nghĩ, “Hình như là có nhớ một chút.”
“Không biết giờ ông có rảnh để đến Cục điều tra một chuyến để giúp chúng tôi phác họa lại chân dung của người đó không?” Lan Khâm hỏi.
“Ừm, được…” Nhân viên tạp vụ không cao lắm, lúc nói chuyện với Lan Khâm phải hơi ngẩng đầu lên một chút, “Cậu ta phạm tội gì sao?”
“Vụ án vẫn đang được điều tra, chúng tôi không tiện tiết lộ chi tiết.” Lý Trạch Phân mỉm cười, từ chối trả lời câu hỏi của ông ta.
Sau khi hẹn nhân viên tạp vụ đến Cục điều tra xong, Lan Khâm lại gọi cho nhân viên kỹ thuật bảo họ đến kiểm tra bãi nôn mà ông ta chỉ.
Lúc xong xuôi hết về đến Cục thì cũng đã quá giữa trưa. Lý Trạch Phân tự giác bước tới ghế lái, lấy điện thoại của mình ra nhìn, kết quả là phát hiện hơn 10 cuộc gọi nhỡ của Trần Kiến. Lúc này cô mới nhớ mình đã tắt tiếng điện thoại từ tối hôm qua lúc vào phòng giải phẫu tới giờ mà quên chỉnh lại.
Nếu cô không gọi lại, chỉ e lát nữa Trần Kiến sẽ tìm đến tận cửa Cục điều tra mất…
Cô chần chừ nhìn Lan Khâm một cái.
Không biết Lan Khâm có hiểu ý tứ trong ánh mắt của cô không, nhưng anh cũng nói: “Để tôi lái xe đi.” Sau đó ngồi vào ghế lái.
Lý Trạch Phân vào ngồi ở ghế phụ lái, gọi điện lại cho Trần Kiến. Trong lúc chờ kết nối, cô lấy ra một viên kẹo bạc hà rồi cho vào miệng. Lan Khâm thấy động tác ăn kẹo của cô bèn định nói gì đó, nhưng giây tiếp theo đã bị những lời cô thốt ra dọa sợ.
“Trần đại nhân.”
Hả? Đại nhân, đại nhân gì?
Vì chỉ có 3 chữ nên Lan Khâm cũng không nghe được giọng điệu của Lý Trạch Phân lúc này có gì khác với bình thường không, nhưng cách xưng hô kỳ quái này đã khiến anh tự động treo trên đầu cô mấy chữ “Thâm tàng bất lộ*”.
(*) Thâm tàng bất lộ: Chỉ người có tri thức tài năng nhưng giấu vào trong, không khoe khoang tài năng trước mặt người khác.
Đoạn hội thoại về sau chỉ có một mình người bên kia liên tục nói, Lý Trạch Phân chỉ “Ừm” vài tiếng, không rõ cảm xúc. Rõ ràng nụ cười trên khóe miệng vẫn không hề hạ xuống, nhưng Lan Khâm mơ hồ thấy trong đáy mắt âm trầm của cô tựa như đang đè nén gì đó. Nhưng thứ anh để ý chính là viên kẹo bạc hà trong miệng của Lý Trạch Phân, cứ cách vài giây cô sẽ đảo lưỡi sang một bên, tựa như cô không phải đang ăn kẹo mà là đang giải quyết một vấn đề phiền toái nào đó, tương tự như việc người ta sẽ bị run chân mỗi khi thấy hoảng sợ hoặc lo âu.
Phiền toái, lo âu… Nhưng căn bản không nhìn ra gì từ biểu cảm của cô hết.
Anh nhớ lại từ khi cô vào làm việc cũng đã 1 tháng, Lý Trạch Phân ít khi ăn kẹo bạc hà… Hay là chỉ những lúc cô nhận điện thoại hoặc gọi điện thì mới như vậy thôi?
Vậy rốt cuộc cô ấy đã nhận điện thoại từ ai đây? Chẳng lẽ những lần cô ăn kẹo đó, bên kia đều là cùng một người sao?”
Dù Lan Khâm rất tò mò nhưng cũng không thể nghe lén cách trắng trợn như thế được, vì vậy anh cố tỉnh táo lại rồi bắt đầu khởi động xe.
Khi xe dừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ đầu tiên, Lý Trạch Phân đã cúp điện thoại.
Cô tháo kính râm xuống rồi xoa nhẹ mi mắt, khóe miệng hiếm khi cong xuống để lộ ra nét không vui.
“Có chuyện gì à?” Lan Khâm thuận miệng hỏi.
Lý Trạch Phân ngẩng đầu, thu lại vẻ mặt buồn bực rồi lại dùng đầu lưỡi đảo viên kẹo bạc hà trong miệng: “Đội trưởng Lan, tôi có thể xin nghỉ buổi chiều được không?” Cô nhìn điện thoại, “Trong nhà có vài việc gấp, tôi phải về một chuyến. Có lẽ phải đến 4 giờ chiều mới về được.”
Lan Khâm nhíu mày.
Vụ án trước mắt có liên quan đến Đại hội khí tượng thế giới, danh tính của nạn nhân và cách thức vứt xác có thể gây náo loạn dư luận, vì vậy đã sớm bị rêu rao ồn ào rồi.
Áp lực từ giới truyền thông, phía trên Cục điều tra, Đại sứ quán, Bộ ngoại giao, thậm chí còn có cả những hoàng thất – người chịu trách nhiệm tổ chức Đại hội này, đều dồn hết lên đầu đội điều tra đặc biệt. Lan Khâm thân là đội trưởng phải gánh vác toàn bộ, không thể than vãn một lời, nhờ vậy mà tốc độ điều tra của đội mới giữ được ổn định như bây giờ.
Nhưng dù Lan Khâm không nói gì thì người trong đội cũng biết rõ, bởi vậy ai cũng tình nguyện mang lá gan vất vả chăm sóc hơn nửa tháng trời để bắt đầu xông vào điều tra.
Kết quả là lúc này, Lý Trạch Phân lại đột nhiên bảo cô phải nghỉ hết nửa ngày.
… Thôi thì dù sao cũng là trong nhà có việc gấp, tình huống bất khả kháng mà.
Đợi đã, không phải cô ấy là người Lạc Dương sao? Không phải là một mình đến Trường An làm việc sao? Trong nhà có việc, là nhà ở Lạc Dương có việc à? Vậy thì sao có thể chỉ nghỉ nửa ngày được. Chẳng lẽ cô ấy có người thân khác ở Trường An sao, cô ấy không phải ở một mình ư? Hay có khi nào gia đình cô ấy đã chuyển đến Trường An không?
Lan Khâm bất giác suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Anh cũng không biết vì sao mình lại như thế, nếu là trước đây thì chắc chắn anh không nhiều chuyện đến thế đâu.
Lan Khâm nuốt câu “Đã xảy ra chuyện gì” lại vào bụng, hít sâu một hơi: “… Được.”
“Cảm ơn đội trưởng Lan.”
Lan Khâm không đáp lại.
Lý Trạch Phân phát hiện vẻ mặt bình tĩnh cố gắng che giấu sự bất mãn của Lan Khâm, nhưng chính cô cũng bất lực, không thể làm gì khác được. Vì vậy cô đành phải cố chuyển đề tài: “Đồ vật của nạn nhân tìm được ở căn hộ hôm qua hình như không có camera của cô ta nhỉ?”
Lan Khâm sửng sốt một chút, nhanh chóng chuyển suy nghĩ đến vụ án, cẩn thận nhớ kỹ lại danh sách vật chứng: “Có khi nào bị hung thủ lấy đi rồi không? Đã tiêu hủy mất rồi? Vì trong đó có mặt mũi của hắn ư?”
“Nếu có mặt của hắn thì chỉ cần lấy đi thẻ nhớ thôi.” Lý Trạch Phân nói.
“Đúng rồi… Vậy hung thủ lấy camera đi là để…”
“Phiền đội trưởng Lan thả tôi ở đây nhé, cảm ơn.” Lý Trạch Phân đột nhiên cắt lời anh.
Lan Khâm nhìn Lý Trạch Phân, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng dừng xe ở ven đường. Không hỏi cô muốn đi đâu, càng không đề nghị tự mình chở cô đi, thậm chí cả câu khách sáo “Đi đường cẩn thận” cũng không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.