Chương 8: Tiếng hát câm lặng (8)
Tuyết Dần
09/11/2021
Người ta đều nói cảnh sát và tội phạm là kẻ thù truyền kiếp, nhưng đôi khi giữa đôi bên lại có nhiều điểm tương đồng. Nửa đêm tại Cục điều tra Trường An là minh chứng rõ ràng nhất cho điều này.
3 giờ sáng là khoảng thời gian người buồn ngủ nhất, cũng là lúc áp lực phá án của cảnh sát lên đến đỉnh điểm. Vì vậy thời điểm này trong Cục hoàn toàn không nghĩ đến tác phong kỷ luật nữa. Trên bàn toàn là người nằm la liệt, mì gói vứt khắp nơi, khói thuốc bốc lên nghi ngút, thỉnh thoảng vang lên dăm ba câu đùa thô tục và tiếng chửi thề, người ngoài không biết còn tưởng đây là hang ổ của một băng nhóm tội phạm nào đó.
Lý Trạch Phân ngồi bên cạnh bàn Trương Trác Bân, lúc này anh ta đã hút xong điếu thuốc thứ 3, không thể chịu nổi nữa bèn đứng lên. Cô che giấu cảm xúc trong đôi mắt, lịch sự nghiêng đầu nhìn Trương Trác Bân đang xoay người rời khỏi văn phòng.
Có lẽ vì hiện tại không còn ai nữa, đèn cũng được chỉnh chế độ tiết kiệm điện nên dù có điều hoà thì hành lang cũng lạnh hơn trong phòng rất nhiều. Lý Trạch Phân bất giác rùng mình, sau đó chậm rãi đi dưới ánh đèn mập mờ.
Lờ mờ, trống rỗng, lạnh lẽo, bên kia hình như còn thoang thoảng mùi nicotin.
Chân dẫm lên nền gạch lát tạo ra âm thanh vang dội, cứ cách vài giây lại nghe thấy tiếng vọng lại trên hành lang trống rỗng.
Tất cả giống như… nơi đó.
Lý Trạch Phân mím chặt môi, kìm lại nhịp thở đang gấp gáp, ép bản thân phải từng bước đi về phía trước
Có tiếng bước chân dồn dập từ phía sau, phản xạ có điều kiện từ trong thâm tâm của Lý Trạch Phân khiến cô phải dừng lại. Cô lại có cảm giác như cả người bị vùi trong nước đá, tất cả các giác quan trên cơ thể đang dần cứng đờ bởi cảm xúc này, lúc này cô chỉ có thể nghe được nhịp tim của chính mình.
Cộp, cộp, cộp.
Mọi thứ xung quanh như ngừng lại, cả hơi thở cũng trở nên chạm chạp, chỉ còn âm thanh đó vang lên như phát ra từ địa ngục…
“Lý Chỉ!”
Nhưng giọng nói này không xuất hiện, thay vào đó là một bàn tay đặt lên vai cô.
“Tiến sĩ Lý!” Giọng nói của Lan Khâm kéo Lý Trạch Phân về hiện tại.
Cô thả lỏng vai, hít một hơi thật sâu rồi nở một nụ cười điềm tĩnh.
“Đội trưởng Lan, gọi tôi là “Tiểu Lý” được rồi.”
Lan Khâm cau mày nhìn Lý Trạch Phân thật sâu, vẻ mặt bình tĩnh của đối phương khiến Lan Khâm nghĩ vừa rồi chỉ là ảo giác của chính. Anh thấy rõ bàn tay đặt bên đùi của Lý Trạch Phân đang run lẩy bẩy, rõ ràng đã gọi cô rất nhiều lần nhưng cô vẫn không đáp lại. Chẳng lẽ vì mình quá mệt mỏi mà nhìn lầm rồi sao?
Lan Khâm lắc đầu, thu hồi tâm tư.
“Vừa về đã đụng đến án mạng nên vẫn chưa kịp xem qua lý lịch của cô. Thật không ngờ cô là du học sinh có thành tích cao như vậy.”
“Không tính cao thấp, chỉ là ở lại trường thêm vài năm thôi.” Lý Trạch Phân lễ phép.
“Thật sao? Mới 24 tuổi mà đã có bằng Bác sĩ rồi, lại còn có 2 năm kinh nghiệm làm việc, thế này sao có thể gọi là “ở lại trường thêm vài năm” chứ, rõ ràng là “ở ít năm hơn” mới đúng Lúc tôi bắt đầu công tác cũng 24 tuổi rồi đấy.”
Vốn dĩ Lan Khâm rất tin tưởng vào câu nói “Anh hùng không hỏi xuất xứ*”, nhưng nếu Lý Trạch Phân đã thông qua kỳ khảo hạch của Cục và được phân công đến đây thì một đội trưởng nhỏ như anh đâu có lí do gì để nghi ngờ bản lý lịch này. Dù sao trên đời này có lý lịch của ai mà không có vấn đề đâu?
(*) Đã là anh hùng thì không hỏi xuất thân, chỉ cần mang trong lòng một quả tim, ý chí sắt đá, và tinh thần nhân đạo sâu sắc thì cho dù bạn có là ai, đến từ đâu bạn vẫn có thể trở thành anh hùng.
Nhưng không biết tại sao những nghi ngờ đối với Lý Trạch Phân khiến anh có khát vọng phải điều tra mãnh liệt. Mà loại khát vọng này, trước giờ chỉ xuất hiện trên người nghi phạm…
“Đội trưởng Lan thấy tôi giống 24 tuổi lắm à?” Lý Trạch Phân nhìn xuống mũi chân mình sau đó cong môi ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong khoảnh khắc cô cúi xuống, hàng lông mi rậm che khuất đi thứ gì đó vừa vụt qua.
Lan Khâm bật cười: “Chẳng lẽ cô gian lận tuổi?”
“Sao có thể, chỉ là hệ thống giáo dục ở trong nước và nước ngoài khác nhau thôi, lúc đăng kí tôi vô tình nhảy cấp.” Lý Trạch Phân dời đi ánh mắt đang nhìn Lan Khâm.
“Hả?”
“Cái gọi là kinh nghiệm làm việc cũng chỉ là yêu cầu của nhà trường thôi.”
“Giống như kỳ thực tập năm cuối ở đây sao?”
“Ừm… Tương tự, nhưng không giống.”
“Vậy chế độ làm việc bên kia có gì khác thế? Nghe nói họ rất chú trọng đến quyền lợi của người lao động, có thể khởi kiện nếu bị bắt tăng ca trong thời gian nghỉ ngơi đúng không?”
“Cũng chỉ là luật suông thôi, đối với những nghề đặc biệt như cảnh sát thì ở đâu cũng như nhau hết.”
“Cũng đúng.” Lan Khâm vuốt cằm gật đầu, sau đó nhìn Lý Trạch Phân đầy ẩn ý, “Chỉ là không có nhiều người học rộng tài cao như cô tình nguyện về làm ở cấp cơ sở* lắm đâu.”
(*) Cấp cơ sở là cấp thấp nhất trong bộ máy nhà nước/hành chính.
Lý Trạch Phân chỉ cười chứ không đáp lại, nhấc chân định quay về văn phòng.
“So với việc ở trong văn phòng bao lâu,” Lan Khâm đột nhiên gọi cô lại, “Thật ra bản thân tôi chú trọng tới hiệu suất hoàn thành công việc hơn. Nếu hiệu suất đủ cao, xong việc rồi thì cũng không cần thiết ở lại văn phòng. Mọi người ở lại qua đêm trong Cục chỉ vì đôi khi lười ra khỏi cửa thôi.”
“Ý của đội trưởng Lan là…?” Lý Trạch Phân hơi nhướng mày, cố ý hỏi.
“Cô không quen mà, muốn về thì về đi. Trước khi trời sáng chắc cũng không có tiến triển gì mới đâu.” Lan Khâm giải thích.
Lý Trạch Phân nhướng nửa bên lông mày kia, “Cảm ơn đội trưởng Lan.” Cô khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn, xem ra thật sự định về nhà.
“Đêm khuya vắng vẻ, trên đường nhớ cẩn thận.” Thấy bóng dáng Lý Trạch Phân đi xa dần, Lan Khâm nói thêm.
———
Mặc dù tiểu khu của Lý Trạch Phân rất gần Cục điều tra, nhưng khi cô về đến nhà cũng đã hơn 3 giờ rưỡi sáng.
Cô nhanh chóng tắm rửa rồi mở laptop cá nhân có biểu tượng hoàng gia lên, đồng hồ trên máy tính chỉ đúng 4 giờ sáng. Sau khi mở trang web và đăng nhập tài khoản, ký hiệu màu vàng gold quay chưa đến vòng thứ 3 đã hiện ra 49 tin nhắn chưa đọc, đa số đều là của quan sự vụ* Trần Kiến gửi đến.
(*) Sự vụ: chỉ lo giải quyết những công việc lặt vặt, không nắm được những vấn đề chính, không có sự suy nghĩ, nghiên cứu chuyên môn. Vì từ này mình không tìm được từ tiếng Việt nào xúc tích hơn nên trong truyện này sẽ dùng nguyên văn nha!
Lý Trạch Phân bắt đầu làm những “nhiệm vụ hoàng gia” dông dài này từ khi 18 tuổi, tính theo lịch dương, đến nay cũng đã 6, 7 năm rồi. Cô đã sớm ngựa quen đường cũ, coi đó như một trong “5 đại sự nhân sinh” của mình – Ăn, uống, ngủ nghỉ,…
Ngay cả lúc trước ngày phẫu thuật, thi vấn đáp, cuộc thi, luận văn, dù có thế nào thì cô cũng không dám bỏ mặc “nghĩa vụ” này. Chỉ có 2 ngày nay, nhất là bây giờ, cô thật sự muốn gập laptop lại, mặc kệ 49 tin nhắn đó.
Là quay lại vì cô à…
Nhưng những suy nghĩ rối bời đó cũng chỉ kéo dài trong vài phút, Lý Trạch Phân lấy một viên kẹo bạc hà trong ngăn kéo, bỏ vào miệng rồi click vào số 49 đỏ rực trên màn hình.
…
Giấc ngủ của Lý Trạch Phân luôn rất nông, vì vậy khi điện thoại trên máy tính rung lên thì cô tỉnh dậy ngay lập tức.
Cô xoa vết máy tính hằn trên mặt, cầm điện thoại đứng dậy.
Vẫn chưa đến giờ báo thức, nhưng điện thoại rung lên là vì tin nhắn Lan Khâm gửi đến: “Chào, mì và bánh quẩy dưới căn tin đã bị cướp sạch rồi, cô đi làm nếu tiện đường thì giúp mọi người mua bữa sáng nhé.”
“…” Lý Trạch Phân yên lặng bỏ điện thoại xuống mặt bàn, đi rửa mặt.
———
Có lẽ đang là đầu thu nên sáng nay đã không còn cái khô nóng như mấy hôm trước nữa, ngược lại còn hơi âm u như sắp mưa.
Trương Trác Bân cầm 2 túi sữa đậu nành và bánh quẩy to đùng, xoa tay liếc nhìn trời, sợ chốc nữa mình sẽ bị ướt nên nhanh chóng leo lên xe cảnh sát đang đậu trước cổng Cục điều tra. Trong xe, Phương Uy đã ngồi sẵn ở ghế lái.
“Đây, em gái Chỉ mang đến đấy.” Anh ta đưa một túi cho Phương Uy.
“Em gái Chỉ?” Phương Uy hơi khó hiểu.
“Tiểu Lý, Tiểu Lý ấy. “Trạch Phân” không phải là “Bạch Chỉ”* sao, 2 ngày trước con trai tôi làm bài tập hè mới học được đấy. Tôi gọi như thế từ hôm qua rồi, thấy cô ấy không phản ứng gì, chắc trong nhà cũng gọi như vậy.”
(*) Cả 2 từ đều dùng để chỉ cây bạch chỉ, một dược liệu trong Đông Y.
“Haizz, anh Trương, tật xấu gọi bậy bạ này của anh thật là.” Phương Uy xé một miếng bánh quẩy bỏ vào miệng, vặn chìa khoá xe.
“Hết cách rồi, “em gái Trạch” hay “em gái Phân” nghe đều kỳ quái hết.” Trương Trác Bân uống một ngụm sữa đậu nành rồi lau miệng, “Con trai tôi nói nếu một người tên Trạch Phân có tự* thì chắc chắn sẽ là “Chỉ”. Cho nên gọi như thế cũng không phải là tật xấu gì.”
(*) Tên chữ (tiếng Trung: 表字; Biểu tự), hay tên tự, gọi tắt là tự, là phép đặt tên cho người trưởng thành theo quan niệm Nho giáo. Ngoài danh xưng, đến khi tròn 20 tuổi thì mỗi người được đặt thêm một tên mới gọi là biểu tự. Lúc này, danh xưng chỉ có bản thân hoặc người thân lớn tuổi gọi; giữa bạn bè đồng lứa, xã giao, cần sự tôn trọng thì phải sử dụng biểu tự, việc gọi thẳng danh xưng bị coi là bất nhã.
“Đâu phải ai họ Lý cũng phải có tự đâu, làm như hoàng thất không bằng.”
“Nói vậy thôi mà.” Trương Trác Bân chùi tay vào quần, cầm bánh quẩy lên, “Được rồi, đi thôi, nếu không đợi đến tan làm cũng không bắt được người đâu.” Sau đó hất cằm về phía trước.
Bây giờ hai người phải đến tiểu khu Vịnh Nguyệt Uyển tìm một người phụ nữ tên Phạm Sinh Tư. Vì hôm qua khi phân tích hộ gia đình và tài sản ở Vịnh Nguyệt Uyển, họ đã phát hiện ra một lời khai mà lúc trước không ai để ý đến.
Người cung cấp lời khai là một học sinh cấp 2 đang sống ở khu J đối diện, ngày 31 cô bé thức tới 3 giờ sáng để làm bài tập hè. Vì cửa sổ phòng đối diện với khu K nên cô bé nói đã nhìn thấy một ngọn lửa bốc rất cao trên sân thượng của khu K.
Sân thượng của tiểu khu Vịnh Nguyệt Uyển được bán kèm với căn nhà rộng 161 mét vuông trên tầng cao nhất, thuộc loại không gian riêng của gia đình. Nhiều người mua tầng thượng về để cải tạo thành ao cá, vườn tược, trồng rau, khu nướng đồ linh tinh,… chỉ có không nghĩ tới chứ không gì là không thể. Vì vậy khi đọc lại lời khai đồn cảnh sát gửi về, các thành viên trong đội cũng không quá để ý. Nhưng giờ trọng tâm điều tra đã được dời sáng các hộ gia đình cùng khu rồi nên không thể bỏ qua điểm này được.
Hơn nữa, có một cư dân khác trên tầng 15 khu K cũng có lời khai tương tự với cô bé học sinh cấp 2. Theo lời người này, nửa đêm ông ta đang mơ màng thì nghe thấy một âm thanh rất chói tai phát ra từ sân thượng, giống với tiếng ma sát của kim loại.
Ai đó đốt lửa hơi to thì bình thường, nhưng nếu vừa có lửa to vừa có tiếng kim loại ma sát thì…
Trương Trác Bân và Phương Uy lập tức điều tra về cư dân ở phòng 1604 khu K, kết quả là cô ta không chỉ nuôi một con mèo mà còn là fan hâm mộ của Phạm Xương, công ty của cô ta cũng cùng một toà nhà với công ty Bành Hữu.
Mặc dù không thể thực thi lệnh khám xét và lệnh bắt giữa nếu không có bằng chứng cụ thể, nhưng hai người vẫn quyết định bất ngờ đến một chuyến.
3 giờ sáng là khoảng thời gian người buồn ngủ nhất, cũng là lúc áp lực phá án của cảnh sát lên đến đỉnh điểm. Vì vậy thời điểm này trong Cục hoàn toàn không nghĩ đến tác phong kỷ luật nữa. Trên bàn toàn là người nằm la liệt, mì gói vứt khắp nơi, khói thuốc bốc lên nghi ngút, thỉnh thoảng vang lên dăm ba câu đùa thô tục và tiếng chửi thề, người ngoài không biết còn tưởng đây là hang ổ của một băng nhóm tội phạm nào đó.
Lý Trạch Phân ngồi bên cạnh bàn Trương Trác Bân, lúc này anh ta đã hút xong điếu thuốc thứ 3, không thể chịu nổi nữa bèn đứng lên. Cô che giấu cảm xúc trong đôi mắt, lịch sự nghiêng đầu nhìn Trương Trác Bân đang xoay người rời khỏi văn phòng.
Có lẽ vì hiện tại không còn ai nữa, đèn cũng được chỉnh chế độ tiết kiệm điện nên dù có điều hoà thì hành lang cũng lạnh hơn trong phòng rất nhiều. Lý Trạch Phân bất giác rùng mình, sau đó chậm rãi đi dưới ánh đèn mập mờ.
Lờ mờ, trống rỗng, lạnh lẽo, bên kia hình như còn thoang thoảng mùi nicotin.
Chân dẫm lên nền gạch lát tạo ra âm thanh vang dội, cứ cách vài giây lại nghe thấy tiếng vọng lại trên hành lang trống rỗng.
Tất cả giống như… nơi đó.
Lý Trạch Phân mím chặt môi, kìm lại nhịp thở đang gấp gáp, ép bản thân phải từng bước đi về phía trước
Có tiếng bước chân dồn dập từ phía sau, phản xạ có điều kiện từ trong thâm tâm của Lý Trạch Phân khiến cô phải dừng lại. Cô lại có cảm giác như cả người bị vùi trong nước đá, tất cả các giác quan trên cơ thể đang dần cứng đờ bởi cảm xúc này, lúc này cô chỉ có thể nghe được nhịp tim của chính mình.
Cộp, cộp, cộp.
Mọi thứ xung quanh như ngừng lại, cả hơi thở cũng trở nên chạm chạp, chỉ còn âm thanh đó vang lên như phát ra từ địa ngục…
“Lý Chỉ!”
Nhưng giọng nói này không xuất hiện, thay vào đó là một bàn tay đặt lên vai cô.
“Tiến sĩ Lý!” Giọng nói của Lan Khâm kéo Lý Trạch Phân về hiện tại.
Cô thả lỏng vai, hít một hơi thật sâu rồi nở một nụ cười điềm tĩnh.
“Đội trưởng Lan, gọi tôi là “Tiểu Lý” được rồi.”
Lan Khâm cau mày nhìn Lý Trạch Phân thật sâu, vẻ mặt bình tĩnh của đối phương khiến Lan Khâm nghĩ vừa rồi chỉ là ảo giác của chính. Anh thấy rõ bàn tay đặt bên đùi của Lý Trạch Phân đang run lẩy bẩy, rõ ràng đã gọi cô rất nhiều lần nhưng cô vẫn không đáp lại. Chẳng lẽ vì mình quá mệt mỏi mà nhìn lầm rồi sao?
Lan Khâm lắc đầu, thu hồi tâm tư.
“Vừa về đã đụng đến án mạng nên vẫn chưa kịp xem qua lý lịch của cô. Thật không ngờ cô là du học sinh có thành tích cao như vậy.”
“Không tính cao thấp, chỉ là ở lại trường thêm vài năm thôi.” Lý Trạch Phân lễ phép.
“Thật sao? Mới 24 tuổi mà đã có bằng Bác sĩ rồi, lại còn có 2 năm kinh nghiệm làm việc, thế này sao có thể gọi là “ở lại trường thêm vài năm” chứ, rõ ràng là “ở ít năm hơn” mới đúng Lúc tôi bắt đầu công tác cũng 24 tuổi rồi đấy.”
Vốn dĩ Lan Khâm rất tin tưởng vào câu nói “Anh hùng không hỏi xuất xứ*”, nhưng nếu Lý Trạch Phân đã thông qua kỳ khảo hạch của Cục và được phân công đến đây thì một đội trưởng nhỏ như anh đâu có lí do gì để nghi ngờ bản lý lịch này. Dù sao trên đời này có lý lịch của ai mà không có vấn đề đâu?
(*) Đã là anh hùng thì không hỏi xuất thân, chỉ cần mang trong lòng một quả tim, ý chí sắt đá, và tinh thần nhân đạo sâu sắc thì cho dù bạn có là ai, đến từ đâu bạn vẫn có thể trở thành anh hùng.
Nhưng không biết tại sao những nghi ngờ đối với Lý Trạch Phân khiến anh có khát vọng phải điều tra mãnh liệt. Mà loại khát vọng này, trước giờ chỉ xuất hiện trên người nghi phạm…
“Đội trưởng Lan thấy tôi giống 24 tuổi lắm à?” Lý Trạch Phân nhìn xuống mũi chân mình sau đó cong môi ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong khoảnh khắc cô cúi xuống, hàng lông mi rậm che khuất đi thứ gì đó vừa vụt qua.
Lan Khâm bật cười: “Chẳng lẽ cô gian lận tuổi?”
“Sao có thể, chỉ là hệ thống giáo dục ở trong nước và nước ngoài khác nhau thôi, lúc đăng kí tôi vô tình nhảy cấp.” Lý Trạch Phân dời đi ánh mắt đang nhìn Lan Khâm.
“Hả?”
“Cái gọi là kinh nghiệm làm việc cũng chỉ là yêu cầu của nhà trường thôi.”
“Giống như kỳ thực tập năm cuối ở đây sao?”
“Ừm… Tương tự, nhưng không giống.”
“Vậy chế độ làm việc bên kia có gì khác thế? Nghe nói họ rất chú trọng đến quyền lợi của người lao động, có thể khởi kiện nếu bị bắt tăng ca trong thời gian nghỉ ngơi đúng không?”
“Cũng chỉ là luật suông thôi, đối với những nghề đặc biệt như cảnh sát thì ở đâu cũng như nhau hết.”
“Cũng đúng.” Lan Khâm vuốt cằm gật đầu, sau đó nhìn Lý Trạch Phân đầy ẩn ý, “Chỉ là không có nhiều người học rộng tài cao như cô tình nguyện về làm ở cấp cơ sở* lắm đâu.”
(*) Cấp cơ sở là cấp thấp nhất trong bộ máy nhà nước/hành chính.
Lý Trạch Phân chỉ cười chứ không đáp lại, nhấc chân định quay về văn phòng.
“So với việc ở trong văn phòng bao lâu,” Lan Khâm đột nhiên gọi cô lại, “Thật ra bản thân tôi chú trọng tới hiệu suất hoàn thành công việc hơn. Nếu hiệu suất đủ cao, xong việc rồi thì cũng không cần thiết ở lại văn phòng. Mọi người ở lại qua đêm trong Cục chỉ vì đôi khi lười ra khỏi cửa thôi.”
“Ý của đội trưởng Lan là…?” Lý Trạch Phân hơi nhướng mày, cố ý hỏi.
“Cô không quen mà, muốn về thì về đi. Trước khi trời sáng chắc cũng không có tiến triển gì mới đâu.” Lan Khâm giải thích.
Lý Trạch Phân nhướng nửa bên lông mày kia, “Cảm ơn đội trưởng Lan.” Cô khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn, xem ra thật sự định về nhà.
“Đêm khuya vắng vẻ, trên đường nhớ cẩn thận.” Thấy bóng dáng Lý Trạch Phân đi xa dần, Lan Khâm nói thêm.
———
Mặc dù tiểu khu của Lý Trạch Phân rất gần Cục điều tra, nhưng khi cô về đến nhà cũng đã hơn 3 giờ rưỡi sáng.
Cô nhanh chóng tắm rửa rồi mở laptop cá nhân có biểu tượng hoàng gia lên, đồng hồ trên máy tính chỉ đúng 4 giờ sáng. Sau khi mở trang web và đăng nhập tài khoản, ký hiệu màu vàng gold quay chưa đến vòng thứ 3 đã hiện ra 49 tin nhắn chưa đọc, đa số đều là của quan sự vụ* Trần Kiến gửi đến.
(*) Sự vụ: chỉ lo giải quyết những công việc lặt vặt, không nắm được những vấn đề chính, không có sự suy nghĩ, nghiên cứu chuyên môn. Vì từ này mình không tìm được từ tiếng Việt nào xúc tích hơn nên trong truyện này sẽ dùng nguyên văn nha!
Lý Trạch Phân bắt đầu làm những “nhiệm vụ hoàng gia” dông dài này từ khi 18 tuổi, tính theo lịch dương, đến nay cũng đã 6, 7 năm rồi. Cô đã sớm ngựa quen đường cũ, coi đó như một trong “5 đại sự nhân sinh” của mình – Ăn, uống, ngủ nghỉ,…
Ngay cả lúc trước ngày phẫu thuật, thi vấn đáp, cuộc thi, luận văn, dù có thế nào thì cô cũng không dám bỏ mặc “nghĩa vụ” này. Chỉ có 2 ngày nay, nhất là bây giờ, cô thật sự muốn gập laptop lại, mặc kệ 49 tin nhắn đó.
Là quay lại vì cô à…
Nhưng những suy nghĩ rối bời đó cũng chỉ kéo dài trong vài phút, Lý Trạch Phân lấy một viên kẹo bạc hà trong ngăn kéo, bỏ vào miệng rồi click vào số 49 đỏ rực trên màn hình.
…
Giấc ngủ của Lý Trạch Phân luôn rất nông, vì vậy khi điện thoại trên máy tính rung lên thì cô tỉnh dậy ngay lập tức.
Cô xoa vết máy tính hằn trên mặt, cầm điện thoại đứng dậy.
Vẫn chưa đến giờ báo thức, nhưng điện thoại rung lên là vì tin nhắn Lan Khâm gửi đến: “Chào, mì và bánh quẩy dưới căn tin đã bị cướp sạch rồi, cô đi làm nếu tiện đường thì giúp mọi người mua bữa sáng nhé.”
“…” Lý Trạch Phân yên lặng bỏ điện thoại xuống mặt bàn, đi rửa mặt.
———
Có lẽ đang là đầu thu nên sáng nay đã không còn cái khô nóng như mấy hôm trước nữa, ngược lại còn hơi âm u như sắp mưa.
Trương Trác Bân cầm 2 túi sữa đậu nành và bánh quẩy to đùng, xoa tay liếc nhìn trời, sợ chốc nữa mình sẽ bị ướt nên nhanh chóng leo lên xe cảnh sát đang đậu trước cổng Cục điều tra. Trong xe, Phương Uy đã ngồi sẵn ở ghế lái.
“Đây, em gái Chỉ mang đến đấy.” Anh ta đưa một túi cho Phương Uy.
“Em gái Chỉ?” Phương Uy hơi khó hiểu.
“Tiểu Lý, Tiểu Lý ấy. “Trạch Phân” không phải là “Bạch Chỉ”* sao, 2 ngày trước con trai tôi làm bài tập hè mới học được đấy. Tôi gọi như thế từ hôm qua rồi, thấy cô ấy không phản ứng gì, chắc trong nhà cũng gọi như vậy.”
(*) Cả 2 từ đều dùng để chỉ cây bạch chỉ, một dược liệu trong Đông Y.
“Haizz, anh Trương, tật xấu gọi bậy bạ này của anh thật là.” Phương Uy xé một miếng bánh quẩy bỏ vào miệng, vặn chìa khoá xe.
“Hết cách rồi, “em gái Trạch” hay “em gái Phân” nghe đều kỳ quái hết.” Trương Trác Bân uống một ngụm sữa đậu nành rồi lau miệng, “Con trai tôi nói nếu một người tên Trạch Phân có tự* thì chắc chắn sẽ là “Chỉ”. Cho nên gọi như thế cũng không phải là tật xấu gì.”
(*) Tên chữ (tiếng Trung: 表字; Biểu tự), hay tên tự, gọi tắt là tự, là phép đặt tên cho người trưởng thành theo quan niệm Nho giáo. Ngoài danh xưng, đến khi tròn 20 tuổi thì mỗi người được đặt thêm một tên mới gọi là biểu tự. Lúc này, danh xưng chỉ có bản thân hoặc người thân lớn tuổi gọi; giữa bạn bè đồng lứa, xã giao, cần sự tôn trọng thì phải sử dụng biểu tự, việc gọi thẳng danh xưng bị coi là bất nhã.
“Đâu phải ai họ Lý cũng phải có tự đâu, làm như hoàng thất không bằng.”
“Nói vậy thôi mà.” Trương Trác Bân chùi tay vào quần, cầm bánh quẩy lên, “Được rồi, đi thôi, nếu không đợi đến tan làm cũng không bắt được người đâu.” Sau đó hất cằm về phía trước.
Bây giờ hai người phải đến tiểu khu Vịnh Nguyệt Uyển tìm một người phụ nữ tên Phạm Sinh Tư. Vì hôm qua khi phân tích hộ gia đình và tài sản ở Vịnh Nguyệt Uyển, họ đã phát hiện ra một lời khai mà lúc trước không ai để ý đến.
Người cung cấp lời khai là một học sinh cấp 2 đang sống ở khu J đối diện, ngày 31 cô bé thức tới 3 giờ sáng để làm bài tập hè. Vì cửa sổ phòng đối diện với khu K nên cô bé nói đã nhìn thấy một ngọn lửa bốc rất cao trên sân thượng của khu K.
Sân thượng của tiểu khu Vịnh Nguyệt Uyển được bán kèm với căn nhà rộng 161 mét vuông trên tầng cao nhất, thuộc loại không gian riêng của gia đình. Nhiều người mua tầng thượng về để cải tạo thành ao cá, vườn tược, trồng rau, khu nướng đồ linh tinh,… chỉ có không nghĩ tới chứ không gì là không thể. Vì vậy khi đọc lại lời khai đồn cảnh sát gửi về, các thành viên trong đội cũng không quá để ý. Nhưng giờ trọng tâm điều tra đã được dời sáng các hộ gia đình cùng khu rồi nên không thể bỏ qua điểm này được.
Hơn nữa, có một cư dân khác trên tầng 15 khu K cũng có lời khai tương tự với cô bé học sinh cấp 2. Theo lời người này, nửa đêm ông ta đang mơ màng thì nghe thấy một âm thanh rất chói tai phát ra từ sân thượng, giống với tiếng ma sát của kim loại.
Ai đó đốt lửa hơi to thì bình thường, nhưng nếu vừa có lửa to vừa có tiếng kim loại ma sát thì…
Trương Trác Bân và Phương Uy lập tức điều tra về cư dân ở phòng 1604 khu K, kết quả là cô ta không chỉ nuôi một con mèo mà còn là fan hâm mộ của Phạm Xương, công ty của cô ta cũng cùng một toà nhà với công ty Bành Hữu.
Mặc dù không thể thực thi lệnh khám xét và lệnh bắt giữa nếu không có bằng chứng cụ thể, nhưng hai người vẫn quyết định bất ngờ đến một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.