Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 26

Âu Dương Thế Ninh

04/06/2018

“Kỳ Thư chắc bất ngờ lắm đúng không? Ban đầu ta cũng như cháu rất khó khăn để tiếp nhận, nhưng sự thật đã hiện hữu, ta không thể phủ nhận nó. Chỉ có thể đối đầu.” Ngồi trong căn tin bệnh viện, đôi mắt đặng lo âu vì vừa đưa Khang Vũ về đúng giờ trị liệu. Mẹ Khang Vũ nhìn Kỳ Thư xuyên qua làn khói của tách trà, trong lời nói dấu những nỗi niềm.

Kỳ Thư cúi đầu, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Xúc động và những dồn dập trong tâm can không thể loại bỏ, cô cảm tưởng như mình đang mơ. Một giấc mơ khủng khiếp nào đó mà cô chẳng thể tỉnh dậy. Quãng đường cùng mẹ Khang Vũ và Khang Vũ trở về bệnh viện thật dài, thật đen tối. Cô giống như cái máy tính đã lập trình, ngây dại đi theo bóng lưng của cậu.

Còn cậu không quay lưng nhìn cô. Chiếc gáy cao gợn lên nét cô đơn khi nhìn thấy biểu cảm của cô vào thời khắc gặp lại cậu sau nhiều năm xa cách.

Mẹ Khang Vũ hiểu được xúc cảm hỗn loạn của cô. Bà nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, truyền hơi ấm kia nói:

“Ta biết đối với Khang Vũ, cháu có một vị trí rất đặc biệt.”

Giật mình ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt dịu dàng của người mẹ. Kỳ Thư càng hoảng hốt nín thở. Bà mỉm cười xoa đầu cô nói tiếp:

“Ta nhớ năm Khang Vũ học lớp sáu. Ta thường xuyên đi ra ngoài làm việc, không ở nhà chăm sóc cho nó, để mặc hai anh em tự sinh tự diệt. Rồi một hôm nó trở về nhà, chờ đến nửa đêm ta trở về mà khoe rằng đã được ăn một bữa cơm rất ngon từ mẹ của Kỳ Thư. Đó là lần đầu tiên ta thấy thằng bé vui như vậy.”

Sâu thẳm trong trái tim bị tổn thương của Kỳ Thư bất ngờ nhói lên. Hình ảnh ngày hôm đó tại ngay trước cửa quán internet. Ngày bầu trời sao mà cô cùng cậu ngắm thật rực rỡ đó, cậu đã ăn món cơm mà mẹ của cô nấu.

“Rồi một ngày nó trở về nhà với một đống đồ ăn vặt. Thằng bé này rất kén ăn, nhưng dạo đó nó lại rất thích mua đồ ăn vặt và ủ sữa ấm cả khi đi ngủ để đem đến lớp. Sự thay đổi của nó khiến cho ta dần không thể hiểu được, cũng dần nhận ra ta đã quá xa cách với nó. Để nó đơn độc tự tìm niềm vui. Ta chỉ biết được một điều rằng, từ khi gặp cháu, Khang Vũ của ta mới có sức sống. Bầu trời của nó như tỏa sáng vậy.”

Mỗi lời của mẹ Khang Vũ đều khiến cho hơi thở Kỳ Thư mỗi lần nặng nhọc. Dường như ký ức mà bà có được từ Khang Vũ đều liên quan đến cô. Mỗi thời khắc khiến cho nụ cười khắc trên môi cậu đều là vì cô.

Tim cô mệt nhọc những nhịp đập.

Thắt lại.

“Cho đến khi năm lớp tám. Dường như đã có chuyện gì đó xảy ra, ta không biết là ai đã làm tổn thương nó. Nhưng ta có thể đoán ra phần nào đó là vì cháu. Những ngày đó nó không ở nhà, không cười nói, không thích thú đi học như trước. Thằng bé trở lại như hồi tiểu học, nghịch ngợm và phá phách. Đó là cách thằng bé làm để thu mình trong vỏ bọc, bảo vệ cho bản thân không bị tổn thương.”

Móng tay Kỳ Thư bấm vào da thịt. Cô nhớ rằng chính thời điểm đó, cô vì sự yêu thích bất ngờ của cậu mà bật khóc, mà xa lánh, mà hoảng sợ cậu.

Là cô đã làm cậu tổn thương.

“Cháu....xin lỗi.”

Mẹ Khang Vũ dịu dàng mỉm cười: “Đứa trẻ này, có gì mà xin lỗi chứ. Đó chỉ là phỏng đoán của ta, cho dù cháu có làm nó tổn thương cũng đã là chuyện quá khứ. Dù có tổn thương đến mức nào cũng chẳng thể làm nó ghét cháu được. Nhờ có cháu mà nó mới có thể nỗ lực đến tận hôm nay đấy có biết không?”

Kỳ Thư hít một hơi thật sâu, cô biết rằng bà sắp nói cho cô biết những điều quan trọng mà cô không hề biết về cậu. Những điều mà cậu đã che dấu bấy lâu nay.

“Xin cô hãy cho cháu biết. Khang Vũ rốt cuộc là bị gì?”

Rèm mi mẹ Khang Vũ thấp xuống, đôi mắt bà đong đầy nỗi buồn. Hớp một ngụm trà, bà trầm giọng nói:

“Thi cuối cấp lớp chín. Ta đã quyết định đi thêm bước nữa cùng một người đàn ông khác, vì vậy mà đưa theo Khang Vũ đi. Buộc nó phải rời xa bạn bè, đặc biệt là rời xa cháu....Khoảng thời gian đó, ta biết đối với nó là khó khăn nhưng cũng chính là giải thoát.”

Giải thoát khỏi cô ư? Cậu đã bị cô làm tổn thương nhiều đến vậy ư?

“Đã rất nhiều lần nó yêu cầu ta cho phép quay lại thị trấn tiếp tục học ở đó. Có lẽ bởi vì quá nhớ bạn bè, cũng có lẽ nó quá lo cho tình trạng của cháu lúc đó. Nghe nói lúc đó bố cháu xảy ra chuyện, ta cũng lấy làm tiếc khi không thể giúp được điều gì.”

“Không sao ạ, mọi chuyện cũng đã qua rồi.”

Bà nở nụ cười đôn hậu xoa đầu cô: “Cháu đã rất mạnh mẽ, nhưng trong mắt Khang Vũ, cháu lại rất yếu ớt cần được bảo vệ, vì vậy mà năm lần bảy lượt nó trốn về thị trấn để gặp cháu. Ban đầu ta không đồng ý, nhưng sau nhiều lần nài nỉ, ta cũng thuận lòng. Chỉ là cuối năm lớp mười, ta đã phát hiện ra Khang Vũ không được bình thường khi liên tục vấp té đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả nhảy lò cò cũng chẳng thể vững vàng. Khi ta đưa thằng bé đi kiểm tra, người ta nghi ngờ vào biểu hiện của nó nhưng không dám chắc điều gì. Chỉ khuyên ta nên để thằng bé ở lại bệnh viện tỉnh, cho thằng bé tiếp nhận kiểm tra trong những tháng tiếp theo. Có một lần nó ngất đi ngay trong lớp học. Lúc đó ta đã nhận được kết quả....Khang Vũ bị bệnh thoái hoái dây sống tiểu não....”

Giọng bà lạc đi. Còn Kỳ Thư mơ mơ hồ hồ. Cô không rõ về ngành y học, cũng chẳng biết đây là loại bệnh gì thì bà nói tiếp:

“Bác sĩ đã tiên liệu cho ta những biểu hiện của căn bệnh này và mức độ nguy hiểm của nó nhưng ta không quan tâm. Ta vẫn tin rằng đó chỉ là một căn bệnh nhẹ, mỗi ngày nó đều đến viện tiêm thuốc, trị liệu, rồi nó sẽ được chữa khỏi, sẽ tiếp tục vui đùa chạy nhảy như thường ngày. Thế nhưng ta đã lầm khi chủ quan nhìn thấy tốc độ của căn bệnh tiến triển chậm lại kia. Cho đến khi Khang Vũ học lớp mười hai, nó đã không thể đi được như người bình thường, không thể viết được những nét chữ mượt mà nữa. Lúc đó ta mới nhận ra tình trạng của nó đã không dừng lại. Chỉ là vì cháu mà mỗi ngày nó đều nỗ lực tập luyện nhằm làm chậm đi thời gian phát triển căn bệnh. Cố gắng níu giữ lấy tuổi thọ của nó. Những nỗ lực của nó đều hiện hữu hình bóng của cháu. Ngay cả bác sĩ cũng thán phục trước nỗ lực của nó khi có thể kéo dài thời gian phát triển bệnh lúc đó. Vì điều đó mà ta đã tin rằng kỳ tích sẽ xảy ra.”

Đôi mắt Kỳ Thư mở to trợn tròn, lồng ngực cô nghe rõ tiếng tim gào lên những tiếng trống đau điếng khi tâm trí cô mường tượng ra khoảng thời gian khó khăn của Khang Vũ không có cô ở bên. Cậu lấy cô ra làm nỗ lực, mỗi ngày đều đến bệnh viện tiếp nhận trị liệu.

“Cháu....cháu đã không hề biết điều đó. Cháu....”

Nhìn đôi môi lập cập run rẩy của cô, bà xót xa nói: “Không đâu, cháu đã làm được rất nhiều điều cho Khang Vũ. Nó không hề nhụt chí dù chỉ một chút, nó sẵn sàng rời bỏ nơi này đi Singapore xa xôi để điều trị với một mong ước có thể đứng thẳng người trước mặt cháu. Suốt thời gian ở đó, nó nhớ cháu đến quay cuồng. Cho đến khi đôi chân không thể đi được nữa, cho đến khi nó chẳng thể nói được nữa. Nó vẫn nhớ cháu day dứt từng ngày. Hai năm qua chúng ta đã làm tất cả, thế nhưng mọi thứ vẫn chẳng thể thay đổi. Hôm sinh nhật cháu, Khang Vũ đã quyết định trở về. Nó cùng bé An và Tần Quang đợi cháu ở ngọn đồi mặc kệ trời mưa suốt năm tiếng đồng hồ nhưng cháu không đến. Ba tháng qua sau khi về nước, nó vẫn luôn tìm cháu.” Mẹ Khang Vũ nhìn cô thật lâu, thật sâu. Bà cúi đầu trịn trọng nói:

“Thời gian này cô mong cháu có thể ở bên Khang Vũ, mong cháu đừng chê bai nó bệnh tật mà bỏ rơi nó. Khang Vũ của ta....rất đáng thương.”

Tai Kỳ Thư ù đi, cảm giác như bản thân cô đang rơi vào một cái hố sâu không đáy. Cảm giác như bóng đêm đang hút lấy cô, khiến cô rơi giữa khoảng không lạc lõng với đôi mắt xuyên suốt buồn thẳm của Khang Vũ.

Thời gian qua đều là cậu một mình chống chọi căn bệnh quái ác, đều là cậu vì cô mà kiên trì gắng gượng, đều là mặc kệ đôi chân đã vô lực mà nhìn cô hạnh phúc bên kẻ phản bội kia.

Cô gục ngã.

Khang Vũ! Khang Vũ! Cô đã làm gì Khang Vũ thế này?

Vừa đi vừa khóc, cô không nhớ đã lần thứ mấy cô khóc nhưng mà nước mắt kia khi nhớ đến cậu lại tự động chảy ra, khiến mắt cô ẩm ướt những bong bóng nước.

Cay.

Mặn.

Đau.



Có những sự thật một khi bản thân biết được, cơn đau sẽ không bao giờ nguôi ngoai mà ngấm vào da thịt, ăn vào tâm can. Kéo dài đến vĩnh cửu.

-----

“Thư!!! Cậu đã ở đâu vậy hả???” Phát hiện ra bóng Kỳ Thư đứng như tượng trước cửa phòng bệnh Khang Vũ. Thùy An và Tần Quang mừng rỡ lao đến, nhưng ánh mắt vừa trượt đến gương mặt Kỳ Thư liền kinh ngạc đứng hình:

“Sao lại gầy như vậy? Suốt cả đêm cậu không ngủ đấy hả? Tay cậu làm sao thế kia?” Tần Quang không nhịn được mà nhiều lời. Từ lúc quen biết Kỳ Thư cho đến nay, lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô tiều tụy như vậy. Phải chăng gia đình sụp đổ, tình yêu phản bội và người mà cô trân quý đang sắp rời bỏ cô đã hút hết sinh khí của cô. Khiến cho cô ngày một héo mòn, ngày một tàn úa.

Thùy An nâng đôi bàn tay bị bong và thương đôi chỗ, đốt ngón tay sần sùi kia của Kỳ Thư xoa vào lòng bàn tay. Thùy An vuốt lọn tóc rối bù của Kỳ Thư về phía sau tay thật gọn gàng. Kéo những vết gấp ly trên bộ đồ bị dính vài vết bẩn đã cũ kia của Kỳ Thư. Đôi mắt đọng nước xót xa ôm chầm lấy Kỳ Thư. Bật khóc.

Kỳ Thư danh gia ưu tú đã không còn nữa rồi.

Khóc đủ, Thùy An mới kéo Kỳ Thư vẫn còn đực mặt như trời trồng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh không dám bước vào kia đi ra ngoài. Thùy An lau vội nước mắt nói:

“Nào, tớ giúp cậu.”

Tần Quang nhìn theo bóng Thùy An và Kỳ Thư đi mất, đôi mắt người hiểu chuyện đó rõ ràng nhận ra lý do Kỳ Thư không dám bước vào phòng bệnh kia. Là cô rất sĩ diện với Khang Vũ. Cô không dám vác bộ dạng như kẻ ăn xin kia vào, cô không dám biểu lộ sự kém cỏi và tiều tụy trước mặt cậu. Cô luôn nuôi dưỡng cho Khang Vũ một hình tượng tuyệt vời nhất.

Tần Quang thu tầm mắt đẩy cửa vào phòng bệnh Khang Vũ. Đặt chai nước cam mà Khang Vũ nhờ cậu mua lên bàn. Nhìn Khang Vũ ngồi chỉnh tề trên giường đến mức không thể chỉnh tề hơn.

“Kỳ Thư đứng trước cửa rất lâu nhưng không dám vào. Có lẽ một lát nữa mới quay lại.”

Biết rõ Khang Vũ chờ Kỳ Thư. Tần Quang mới giúp cậu giải đáp.

Đôi mắt căng thẳng của Khang Vũ vì vậy mà thả lỏng, có vẻ như cậu cũng rất hồi hộp với lần hội ngộ này.

“Th...Thư.....G....ầy....gầy....Ta.....tay....đa....u...” (Thư gầy, tay đau)

Tần Quang nghe qua có thể hiểu được lời Khang Vũ nói về chuyện Kỳ Thư trông gầy hơn trước rất nhiều, bàn tay lại có chỗ không ổn, vài ba vết thương li ti nhưng dễ dàng nhận thấy.

“Không sao. Cậu ấy xuống sắc nhiều nhưng có vẻ vẫn ổn. Hình như là làm thêm ở ba cửa hàng một ngày nên tay mới như vậy.”

Phát hiện ra sắc mặt u ám của Khang Vũ khi biết chuyện này Tần Quang vội sửa lời: “Cũng hay thật đấy, tớ và Thùy An chạy ngược chạy xuôi tìm không ra, vậy mà hôm nay cậu ta lại biết chuyện mà chạy tới đây. Đúng là thần kỳ.”

Khang Vũ không thể nói cho Tần Quang biết là tình cờ gặp mặt. Sự tình cờ này đối với cậu chính là điều kỳ diệu tuyệt vời nhất cũng là đánh dấu một nỗi đau với Kỳ Thư.

Tắm rửa, gội đầu, trang điểm.

Đó là cách mà một cô gái có thể lột xác. Thùy An kéo Kỳ Thư như người máy kia giặt giũ phơi khô, phủ lên gương mặt với làn da đã lâu không được chăm sóc một lớp phấn, kẻ một vài đường mắt, nhấn một hai lớp son. Sấy những lọn tóc đen dài mượt. Thay một bộ váy mới tinh khôi. Chỉ bao nhiêu thôi cũng đủ khiến cho gương mặt của Kỳ Thư bừng sáng. Che dấu đi sự tiều tụy và mệt mỏi.

Mất đến ba tiếng sau Kỳ Thư mới trở lại cùng Thùy An nhưng lúc này Khang Vũ đã không còn ở phòng nữa. Cậu đang phải trị liệu vật lý ở phòng khác. Do dự một chút cô mới chịu đi đến phòng phục hồi chức năng để tìm Khang Vũ.

Đứng từ bên ngoài cửa kính, Kỳ Thư và Thùy An có thể nhìn thấy Khang Vũ mặc bộ đồ bệnh nhân với những đường kẻ đơn giản, bộ đồ phủ lên thân thể dong dỏng cao như gầy nhom của cậu. Nhìn thấy cậu vật lộn với xà lan, bám trụ vào đó. Ánh sáng từ kim loại hắt vào mắt cậu, chiếu lên những giọt mồ hôi thi nhau trượt xuống trên gương mặt cậu. Nhìn thấy đôi chân co quắp của cậu không thể nào đặt thẳng được trên mặt đất. Nhìn thấy cậu gạt đi những sự nâng đỡ từ y tá. Nhìn thấy cậu cố gắng đến cắn môi bật máu.

“Hôm nay đến đây được rồi. Khang Vũ, em có thể về nghỉ ngơi.” Bác sĩ trị liệu đẩy gọng kính nheo mi nói. Thế nhưng Khang Vũ lại lắc đầu, cổ họng khó khăn bật lên từng từ một.

“M....mộ....t...một.....ch....út....chút....” (Một chút)

Cậu muốn cố gắng thêm một chút nữa.

“Mọi hôm em chỉ tập một tiếng. Bây giờ em đã tập liên tục hai tiếng đồng hồ không nghỉ. Em đang dần dần kiệt sức có biết không?” Bác sĩ kiên trì khuyên nhủ nhưng nhìn sắc mặt của cậu lại không hề nghe lời.

Kỳ Thư đặt tay lên cửa kính, xót xa như chạm vào cậu, ôm lấy cậu. Cô nghẹn ngào nhìn những giọt mồ hôi kia rơi xuống, vỡ tan trên bàn tay gầy run rẩy của cậu.

Khang Vũ vẫn không hề dừng lại. Cậu bám víu lấy xà lan tiếp tục dùng sức lực ít ỏi của mình để nhấc đôi chân kia lên. Bước từng bước khó khăn về phía trước.

Rầm!

Trượt tay khỏi xà lan. Khang Vũ ngã xuống.

Tim Kỳ Thư thít lại một cơn nhói đau.

“Khang Vũ! Tôi đã nói em đừng cố quá sức rồi....mà....”

Khi bác sĩ nâng Khang Vũ lên liền đứng im bất động. Ông nhìn thấy Khang Vũ cắn môi bật khóc. Những giọt nước mắt của cậu chan vào nỗi đau kia. Đôi tay cậu nắm thành quyền đấm vào đôi chân mình như thể tự mắng mình là một kẻ vô dụng.

“A....a....a....a...”

Khang Vũ muốn nói gì đó, muốn hét lên điều gì đó nhưng không thể. Mọi người xung quanh dừng công việc của mình, bất lực nhìn cậu ngồi thụp giữa nền nhà, liên tục cắn môi mặc cho những giọt nước mắt chảy dài xuống cổ, tức giận tự đấm vào chân mình mặc cho bác sĩ ngăn cản.

Cậu vùng vẫy.

Cậu đau đớn.

Tại sao kỳ tích không xảy ra? Tại sao khi gặp lại Kỳ Thư rồi cậu vẫn chẳng thể đứng trên đôi chân của mình chứ? Là cậu vô dụng, là cậu thảm hại.

Thùy An run rẩy không dám nhìn cảnh tượng này. Lúc này nhớ rằng Kỳ Thư đang ở bên cạnh liền nhìn qua, phát hiện ra Kỳ Thư đã trốn ở cuối hành lang. Gục trong ngóc tối, ôm lấy miệng mình ngăn không cho mình bật ra tiếng nức nở.



“Không được khóc. Kỳ Thư.” Thùy An vội bước đến, ôm lấy lưng cô an ủi: “Cậu biết Vũ rất thương cậu mà. Nếu để cậu ấy nhìn thấy cậu khóc. Lòng cậu ấy sẽ không yên.”

Lời nói kia tựa như có giá trị. Bóng lưng Kỳ Thư dừng lại cơn run rẩy như nuốt nước mắt vào trong. Ngước mắt lên trời nén những run rẩy kia xuống.

Thùy An hít mũi, lấy bộ trang điểm ra tỉ mỉ chăm chút lên gương mặt Kỳ Thư lần nữa nói:

“Cậu muốn xinh đẹp trước mặt Khang Vũ phải không? Nếu vậy nhất định phải trang điểm cho thật xinh đẹp bởi vì trang điểm chính là vũ khí của phụ nữ khi đánh trận. Một khi đã trang điểm đồng nghĩa với việc cậu không được phép rơi nước mắt vì nó sẽ làm nhòe đi phấn son. Dù nhòe đi nhiều hay ít cũng sẽ làm cho gương mặt trông rất khó coi. Cho nên dù đau khổ như thế cũng tuyệt đối không được khóc. Nhớ không?”

Kỳ Thư nuốt những giọt nước mắt kia vào cổ họng, cô không còn cảm thấy mặn nữa mà chỉ cảm thấy muốn gục xuống. Thùy An không hài lòng đẩy lưng Kỳ Thư lên buộc cô phải thẳng người. Không biết từ khi nào, Kỳ Thư lại trở nên tự ti luôn cúi thấp đầu như vậy.

“Thẳng người lên, ngẩng đầu lên nào. Kỳ Thư mà tớ biết, Kỳ Thư mà Khang Vũ chưa từng bỏ rơi kia là người hát hay nhất, học giỏi nhất, vẽ đẹp nhất, đàn ca tuyệt vời nhất cơ mà. Còn tiết mục múa đã từng làm Khang Vũ và Tần Quang chảy nước miếng kia nữa. Phong thái đó đâu rồi?”

Kỳ Thư quay đầu, vẫn là gương mặt u ám, vẫn là bóng lưng cô độc xập xệ, giọng cô khàn đặc bật lên câu trả lời:

“Kỳ Thư ngày đó, đã không còn nữa rồi.”

Cô rời đi, để mặc cho Thùy An ngẩn mình đứng đó không biết phải nói gì. Chỉ ngậm một tiếng thở dài nhìn bóng lưng còm xuống của Kỳ Thư. Tựa như những ký ức về một cô gái năng động, hoạt bát, thông minh thuở thiếu thời đã chết. Thăng trầm trong quá trình trưởng thành đã nuốt lấy sự đơn thuần tinh khiết của Kỳ Thư, khiến cho cô dần thu mình vào vỏ bọc, không dám đối diện với thế giới này nữa.

Chờ cho cơn nhói kia qua đi. Chờ cho Khang Vũ trở về phòng bệnh, Kỳ Thư mới làm như không biết chuyện gì đã xảy ra. Hít một hơi thật sâu mở cánh cửa kia bước vào phòng cậu.Căn phòng xông vào mũi Kỳ Thư mùi thuốc khử trùng, cô nhớ rõ khoảnh khắc đó, khung cảnh đó như thế nào.

Nền gạch trắng với nhiều vết xây xước, cửa kính với vài chỗ hoen ố không được lau chùi kỹ càng, cửa sổ bằng gỗ được phủ lớp sơn trắng như che đi màu mục nát của thời gian. Tiếng người nói chuyện rộn ràng ở phòng bên cạnh, tiếng gió rung rinh đẩy tán cây bên ngoài cửa sổ. Khoảng không gian lành lạnh với một chút tia nắng tạt qua chậu cây nhỏ được đặt trên bàn. Tất cả hòa làm một phủ lên bóng hình Khang Vũ đang ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía cô, đôi mắt nghiêng về phía cửa sổ, ngắm nghía những tán cây nhảy múa dưới con đường nhỏ.

Cái bóng của cậu đổ dài trên nền gạch, mái tóc xem chừng lâu ngày không được cắt tỉa gọn gàng phủ trên gáy cậu. Vai cậu yên tĩnh, không động đây cho đến khi phát hiện ra người ở phía sau, cậu mới chậm rãi quay đầu.

Phát hiện ra Kỳ Thư, đôi mắt yên tĩnh của cậu thoáng qua tia rung động. Ánh mắt dịu dàng quen thuộc kia khiến cho Kỳ Thư bối rối không dám nhìn thẳng quay đầu nhìn sang hướng khác.

“Chào!” Cô nói.

Khang Vũ không đáp lời mà chỉ mỉm cười thật tươi.

Kỳ Thư cầm trên tay một vài món bánh và sữa, là thủ tục nên có khi thăm bệnh. Cô luống cuống đặt trên bàn bênh cạnh giường cậu, vẫn không nhìn cậu mà nói:

“Tớ không biết cậu thích ăn gì nên cứ mua đại thôi. Cậu ăn đi cho chóng khỏe.”

Khang Vũ vẫn không đáp lời, để mặc khoảng không gian rơi vào tĩnh lặng vô tận. Cuối cùng không nhịn được cô mới dời mắt đến Khang Vũ, phát hiện ra cậu vẫn đang nhìn cô, trong con ngươi phản chiếu hình bóng cô là sự xót xa.

“T....Th....Thư....khô....không.....th....thích....g.ă.p....gặp....t...ớ....tớ? (Thư không thích gặp tớ?)”

Có thể hiểu được chỉ sau một lần nghe. Kỳ Thư nuốt cơn nghẹn ứ nơi cổ họng xuống đáp:

“Cái gì mà thích với không thích chứ? Cậu điên à? Tớ đến đây là vì cái gì chứ?”

Khang Vũ lại cười, đôi mắt cậu như trút được gánh nặng. Xem ra cậu cũng đã rất lo lắng. Bàn tay nắm trên xe lăn buông hờ vươn tay ra chỉ về phía chai nước cam ở trên bàn kia nói:

“Bà.....bàn.....Th....ư....Thư.....Thí.....ch....Ca....m.” (Bàn. Thư thích cam)

Là loại nước cam cô yêu thích. Là loại nước hồi đó Khang Vũ vẫn luôn mua cho cô uống.

Một cơn xúc động nhói lên ngập ứ trên khóe mi Kỳ Thư. Cô cắn chặt môi bước thật nhanh về phía cậu. Cúi người gào lên:

“Mua làm gì? Sao cậu không mua cho cậu? Sao không lo cho cậu? Sao cứ luôn phải lo cho tớ như vậy chứ?”

Khang Vũ hơi giật mình khi chỉ một chai nước cam đã làm cô giận dữ. Cậu khó hiểu nói:

“C....ậu.....thí....thích.....mà...à...” (Cậu thích mà.)

Kỳ Thư bước đến cầm chai nước cam ném qua cửa sổ như vứt một cọng rác đi, hung dữ quát:

“Không thích! Tớ ghét nước cam, ghét cay ghét đắng. Tớ không cần cậu lo cho sở thích của tớ. Tớ không cần cậu luôn nhìn mặt tớ mà sống. Không cần!”

Khang Vũ cụp mi, dường như đã hiểu được lý do Kỳ Thư giận dữ như vậy. Cậu cắn môi không nói nữa, để mặc cho khoảng không gian kia tưởng chừng như khiến cho người ta nghẹt thở.

“Tớ....không cần nước cam....không cần quà vặt....Tớ chỉ cần cậu thôi....”

Cuối cùng lời nói kia không thể kìm nén được nữa mà bật ra.

Khang Vũ kinh ngạc khi nghe nó. Khi cậu ngẩng đầu lên, cảm giác như bầu trời của cậu vụt sáng. Tựa như không bao giờ ngờ đến sẽ được nghe những câu như vậy.

Cũng chính lúc này cái bóng của Kỳ Thư lao đến ôm chầm lấy cậu, ôm thật chặt cái thân mình dài mà gầy kia. Ngửi thật kỹ mùi hương khử trùng kết hợp với mùi xả vài trên thân áo cậu kia. Cô dấu nhẹm đi giọt nước mắt của mình mà nói:

“Xin lỗi Khang Vũ vì đã giận dữ. Tớ đã luôn ở đây đợi câu, đợi rất lâu rồi. Mừng cậu trở về.”

Khang Vũ tưởng rằng mình đang mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp mà lần đầu cậu được nhìn thấy. Cậu có thể cảm nhận được thân hình mềm mại của Kỳ Thư áp sát vào người cậu. Cảm nhận được đôi má non mềm áp lên cổ cậu. Ngửi được mùi hương từ dầu gội đầu trên mái tóc đen mượt. Nghe được tiếng trái tim đập rộn ràng.

Khoảnh khắc đó từng tia nắng như đang nhảy múa, gió ngoài cửa sổ vang lên âm thanh rộn rã, thời gian ngưng đọng như chỉ còn lại hai người. Cả cuộc sống đơn điệu của cậu bừng lên những gam màu tươi tắn.

Cảnh tượng đó mới đẹp biết bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook