Chương 1: chương 1
Quỳnh Dao
12/10/2013
Đầu tháng 9.
Khuôn viên nhà trường Đại học lớn nhất của thành phố đang phủ đầy màu sắc thu, những hàng cây phong lá đỏ, nhưng chiếc là vàng ngập sân. Bầu trời xám xịt với những đám mây bềnh bồng.
Nhưng hôm nay khung cảnh không ảm đạm, vì hôm nay là ngày khai trường.
Đám sinh viên mới có, cũ có, tụm năm tụm ba khắp sân trường, khu công viên, thư viện, dưới gốc cây, sân chơi... Họ thì thầm tâm sự hoặc gọi nhau ơi ới.
Với những sinh viên cũ, thì một năm học mới bắt đầu, có nghĩa là con đường học vấn được nâng lên một nấc. Và như vậy có nghĩa là họ đã trưởng thành hơn, chững chạc hơn... Nhưng bên cạnh cái mừng sắp được làm người lớn, một nỗi lo toan khác cùng ám ảnh họ. Trong cái xã hội bùng nổ dân số này, công việc làm là cả một dấu hỏi to tướng. Liệu ra trường rồi sẽ có công việc ngay không? Kẻ có của, có tiền, có thế lực... thì cái chỗ làm béo bở chẳng là vấn đề, nhưng với những sinh viên con nhà trắng tay? Liệu cái xã hội có giúp đỡ được gì cho họ?
Bên phân viện khoa học xã hội, giảng đường dành cho sinh viên năm thứ hai ban ngoại ngữ đã ngồi đầy sinh viên. Chưa vào giờ học, có sinh viên cắm cúi đọc sách, có người nói chuyện. Ở cuối giảng có hai cô gái ngồi cạnh nhau, qua cách ăn mặc đã thấy rõ khoảng cách, nhưng họ nói chuyện rất tâm đắc.
- Này Bội Hoàng, tao biết mùa hè vừa qua mi chi ở nhà luyện đàn chứ không có đi đâu cả phải không?
Cô gái ăn mặc giản dị tự nhiên hỏi.
- Nếu không dượt đàn thì làm gì bây giờ?
Cô gái có tên Bội Hoàng có vẻ như một cô gái nhà giàu, đẹp quý phái nhưng cổ điển nói:
- Tao thì không thích long nhong vậy đó. Chỗ nào cũng không vui. À thế còn mi? Mi đã làm gì trong mấy tháng hè qua hở Trúc Phượng?
- Tao à? Làm nghề gõ đầu trẻ, kèm ba tay học sinh trung học muốn khùng luôn. Nhưng bù lại kiếm được một số tiền đủ để đóng học phí cho thằng em trong niên học tới.
Trúc Phượng nói với nụ cười mãn nguyện, trong khi Bội Hoàng ngồi đấy yên lặng. Hoàng sinh ra trong gia đình khá giả, tiền lúc nào cũng có sẵn, làm sao hoàn toàn cảm thông được cái niềm vui của bạn mình?
Trúc Phượng lại tiếp:
- Ba mẹ của mấy đứa học trò cố nài nỉ giữ tao lại tiếp tục kèm cặp cho chúng nó, nhưng mi cũng biết đấy trường đã khai giảng. Rồi bài vở bù đầu, tao làm sao dám nhận tiếp? Làm cái gì cũng vậy, không thể vì cái lợi nhỏ mà bỏ qua cái ý nguyện lớn... Tao nghĩ... đợi bao giờ tốt nghiệp xong, sẽ tính...
- Tại mi khéo lo thôi. Bội Hoàng nhỏ nhẹ nói, Hoàng là một cô gái có bản tính khá dịu dàng - Năm học vừa rồi, điểm số của mi đứng nhất toàn khoa. Năm nay hẳn vậy... Có bỏ ra một ít giờ nào có ý nghĩa gì?
- Tao sợ không được đấy chứ... Trúc Phượng cười nói, cô gái nghèo này được cái rất tự nhiên không hề mặc cảm về sự thua thiệt của mình. - Tao nghĩ làm gì cũng phải gắng học cho thật giỏi... Sau đó tìm một công việc làm thích hợp. Có một số tiền phụ giúp gia đình, hổ trợ cho em trai tao học lên đại học. Nếu có tiền hơn nữa thì lo cho nó đi du học nước ngoài, mi cũng biết hoàn cảnh nhà tao mà... thu nhập của cha tao không cáng đáng nổi chuyện đó.
- Mi thật là tuyệt!
Bội Hoàng nói đến đây, đột ngột ngưng lại.
Ngay cửa vào giảng đường, xuất hiện một bóng dáng cao lớn. Anh chàng sinh viên rất đẹp trai. Nụ cười trên môi, đôi mắt sâu đen đang nhìn quanh như tìm kiếm. Vì anh chàng là khách lạ, nên gần như tất cả sinh hoạt trong giảng đường dừng lại, những cặp mắt đổ dồn về phía anh ta, làm anh chàng lúng túng. Nhưng rồi rất nhanh, anh ta đã lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng tự giới thiệu - Giọng nói trầm hơn thôi:
- Tôi là Lê Văn, sinh viên ở trường khác mới chuyển về đây!
Cả lớp ồn trở lại, nhưng đề tài lại xoay quanh anh chàng sinh viên mới, đẹp trai này, nhất là giới các cô. Còn anh chàng thì lại lẳng lặng đi xuống cuối lớp, tìm một chỗ ngồi khiêm tốn.
Bội Hoàng quay qua Trúc Phượng, nhận xét:
- Anh chàng này có vẻ lanh mồm, lanh miệng, chắc không phải tay vừa đâu.
Trúc Phượng lắc đầu:
- Chưa tiếp xúc... khoan kết luận chứ? Có nhiều người còn lạ nước lạ cái, nên ngay lúc đầu họ phải tỏ ra hơn người.
- Có lẽ...
Ngay lúc đó giáo sư đi vào. Mọi tiếng ồn ào im bặt, mặc dù ai cũng biết hôm nay chỉ là giáo đầu chứ chưa hề có bài vở gì quan trọng cả.
Và như vậy hết tiết này sang tiết khác, các giáo sư chủ yếu là giới thiệu bộ môn mình sẽ đảm nhận, loại sách giáo khoa nào nên dùng tham khảo, dặn dò sinh viên một vài vấn đề, rồi hết. Thời gian lặng lẽ trôi qua... Sinh viên lần lượt ra về. Bội Hoàng cũng đứng dậy, nói với Trúc Phượng:
- Thôi tao về có lẽ anh tao đang cho xe đón ngoài cổng. Ông ấy nóng tinh lắm đợi lâu là cằn nhằn đấy. Mai mình gặp lại nhé!!
Trúc Phượng chỉ cười, rồi cúi xuống sắp xếp lại tập vở. Bây giờ giảng đường đã trống vắng. Chỉ còn lại anh chàng sinh viên mới vào có tên là Lê Văn., anh ta đang cắm cúi viết, có lẽ là chép thời khóa biểu. Trúc Phượng không tránh được tò mò nhìn qua.
Ngó nghiêng anh chàng đẹp trai thật, khuôn mặt hơi trẻ con một chút. Và Phượng chỉ thờ ơ nhận xét như vậy thôi. Bởi vì... Phượng còn có quá nhiều công việc ở nhà đang chờ nàng.
Phượng ôm chồng tập đứng dậy. Nhưng vừa mới bước được mấy bước, đã nghe tiếng người đuổi theo.
- Này cô ơi, đợi tôi một chút.
Trúc Phượng quay lại, chưa kịp lên tiếng đã nghe anh ta nói:
- Tôi sợ nhất là ở một mình trong giảng đường. Ồ mà cô tên gì?
- Tôi à? Phượng - Trúc Phượng.
- Hân hạnh được quen biết cô - Tôi là người xa mới đến, chưa có bạn bè.
- Rồi từ từ anh sẽ có thôi.
Phượng tự nhiên nói, Lê Văn tiếp:
- Tôi cũng rất sợ cô độc.
Phượng cười:
- Tôi thấy anh vui quá!
Rồi vẫy vẫy tay, định bỏ đi nhưng Lê Văn đã đuổi theo.
- Cô Phượng, chờ tôi một chút.
- Sao vậy? Phượng lại cười - Anh định đưa tôi về hay phải để tôi đưa anh về.
- Không phải mà... Lê Văn đáp - Bởi vì chúng ta về cùng con đường đi chung có bạn, đỡ cô đơn hơn.
- Sao lúc nào anh mở miệng ra cũng nói chuyện cô đơn, cô độc không vậy? Đi chung với anh ngoài đường thế này, người ta thấy lại dị nghị rồi sao?
- Sợ gì? Miễn trong sáng là không lo gì cả. Lê Văn nói - Tôi thấy con người của cô có vẻ tự nhiên và phóng khoáng lắm chứ đâu có ngại ngùng gì.
- Thế nào là tự nhiên là phóng khoáng? Trúc Phượng cười nói - Tôi nghĩ là tôi chỉ có thể như vậy được, khi nào tôi đã ra trường. Có nhiều tiền. Còn bây giờ chưa được?
- Cô có vẻ khá tế nhị. Nhưng cô thấy đấy người có tiền, có địa vị chưa hẳn là họ đã phóng khoáng tự nhiên.
- Mặc họ mình khác.
- Cô có nhiều cái suy nghĩ khá thú vị, có lẽ tôi phải học hỏi ở cô khá nhiều.
- Tôi?
- Vâng. Và không biết tại sao. Tôi rất sung sướng là được làm quen với cô.
Trúc Phượng phớt tỉnh. Họ đã đến ngã ba.
- Xin lỗi nhé!! tôi phải quẹo trái đây. Anh có còn cùng đường không?
Trúc Phượng hỏi, Lê Văn khoát khoát tay.
- Thôi mai ta sẽ gặp lại.
Và cả hai chia tay. Lê Văn nhìn theo mãi cho đến lúc bóng Phượng mất hút trong dòng người. Chàng mới rẽ qua con đường khác.
Cơm tối xong, Trúc Phượng lau bàn, rửa chén. Đây là công việc hàng ngày, Phượng ngồi làm chuyện nhà, dưới ngọn đèn vàng vọt.
Nhà Phượng hiện ở là một ngôi nhà nhỏ. Cha Phượng là công chức nên nhà ở không mất tiền... Có điều căn nhà đã khá cũ kỹ nên không được sáng sủa cho lắm. Cái phòng khách thì chỉ rộng khoảng bốn mét vuông, một bộ ghế mây tiếp khách, với một chiếc bàn con. Hai bên phòng khách là hai căn phòng nhỏ. Một dành làm buồng ngủ cho vợ chồng ông Khiêm. Phòng còn lại dành cho hai chị em Trúc Phượng. Vì cả hai cùng lớn, con trai và con gái không thể ngủ chung nên căn phòng được ngăn hai bởi một tấm rideau cũ. Mỗi đứa một chiếc giường, một bàn học là chiếm trọn căn phòng.
Phía sau phòng khách là bếp và nhà vệ sinh.
Nhà cũng có một chiếc sân hẹp, được rào quanh bằng giậu tre. Cái khung cảnh tuy nghèo nàn, nhưng đầy ắp tình thương, ấm cúng.
Ông Khâm ngồi đọc báo ở phòng khách. Điếu thuốc trong gạt tàn cháy dở đang tỏa khói. Ông là công chức nhỏ an phận, cần cù với công việc cấp trên giao phó, không tranh chấp với ai. Sự hiền lành của ông, giúp ông bình yên, phẳng lặng trong cuộc sống, nhưng lại không mang lại sự dư dả cho gia đình.
Mẹ của Trúc Phượng, lúc đó ngồi cạnh đấy vá áo. Còn em trai của Phượng - Xuân Kỳ thì đang đứng đàng sau đấm lưng cho mẹ.
Đó là một khung cảnh hạnh phúc.
Hai vợ chồng ông Khiêm rất tương xứng. Chồng hiền lành, vợ cũng nhu mì. Bà Khiêm là một một mẫu mực đàn bà Phương đông an phận. Bà lúc nào cũng kính chồng, yêu con. Lúc trẻ hết lòng phục vụ chồng, xế bóng lo cho con. Cả cuộc đời bà như chỉ dành cho người khác. Bà sống vì tình yêu và tình thương của thân thuộc. Có khổ đau, nhọc nhằn cũng không một tiếng than. Gia đình tuy có túng quẫn một chút, nhưng bù lại chồng hiền con ngoan. Còn đòi hỏi gì nữa chứ? Mọi thứ gần như tốt đẹp., chỉ có một thứ đáng phiền. Đấy là sức khỏe. Những ngày lao cực lo cho chồng con, hậu quả là chứng tê thấp... và nhất là trong những ngày mưa gió suốt ngày, cơn bệnh lại trỗi lên hành hạ. Những khớp xương gần như rệu rã.
Xuân Kỳ đấm lưng cho mẹ một lúc, hỏi:
- Sao? Mẹ có thấy đỡ hơn chút nào không?
- Cũng đỡ một ít. Bà Thục Trinh, mẹ của Kỳ và Phượng nói - con mỏi lắm rồi phải không? Vậy thì đi nghỉ đi. Đợi một chút chị con nó rửa chén xong sẽ ra dạy cho con làm bài.
- Con chưa mỏi đâu mẹ.
Xuân Kỳ nói đó là một cậu học trò lớp mười một, chăm học và hiền lành.
- Vả lại, mới khai giảng mà, đâu có bài vở gì đâu mà học?
Bà Thục Trinh nói:
- Không có bài mới thì con cũng phải ôn lại bài cũ chứ? Con cũng phải bắt chước chị con, cần phải siêng năng con ạ... Còn cái chứng bệnh phong thấp này của mẹ, con có đấm thế nào nói cũng không hết tiệt đâu.
Trúc Phượng đã rửa chén xong bước ra, nghe mẹ nói hỏi:
- Thế nào đấy? Em mỏi tay rồi phải không Kỳ, để chị lại thế cho.
- Không. Bà Thục Trinh khoát tay - Mẹ đã hết đau rồi, hai đứa đi làm bài vở đi.
Hai chị em nhìn nhau, không dám cãi mẹ vào trong làm bài. Xuân Kỳ vén chiếc redeau lên, ngồi vào bàn học nói:
- Chị Phượng biết không. Năm nay trường phân ban và em được đổi qua ban B. Em dự tính là sau này có lên đại học, em sẽ thi vào ngành y hay hóa học đấy.
Trúc Phượng cũng ngồi vào bàn mình, mở sách ra.
- Em làm như vậy đúng đấy. Con trai phải chọn ban B, vì những môn khoa học này thiết thực sẽ giúp ích nhiều cho tương lai sau này.
- Em thì thích đủ thứ đấy, chẳng hạn em cũng thích khoa văn. Xuân Kỳ ngây thơ đáp - Nhưng mà em suy nghĩ kỹ thấy học y khoa lợi hơn, có thể chăm sóc sức khỏe cho ba mẹ nè.!
Trúc Phượng cười:
- Chuyện đó cũng không thành vấn đề cho lắm!! Xem nào. Còn hai năm nữa chị sẽ ra trường. Lúc đó chị sẽ đi làm. Mà bấy giờ thì em cũng chuẩn bị thi vào đại học. Học y khoa đi không sao đâu, biết đâu chừng chị sẽ kiếm được nhiều tiền, đủ chu cấp cả cho chuyện em đi du học?
Xuân Kỳ quan tâm:
- Còn chị? Chị thì thế nào? Chị không định đi ra nước ngoài học à?
- Chị là con gái, có đi học nước ngoài hay không cũng không thành vấn đề.
Trúc Phượng nói và cố giấu đi những cảm xúc đang nảy sinh trong lòng.
- Vả lại cha mẹ cũng đã già. Chị phải tranh thủ kiếm tiền để phụ giúp cha mẹ.
- Chị à hay là...
- Em đừng có nói gì cả, hãy lật bài ngày mai ra học, xem trước một chút, rồi đi ngủ sớm... Em phải nhớ chương trình lớp 11 không phải nhẹ lắm đâu.
Xuân Kỳ nghe lời chị quay trở lại bài vở của mình.
Đó là một cậu bé ngoan, mặc dù nó vẫn còn áy náy. Nó không muốn vì sự học của nó mà chị phải đi làm bỏ mộng du học. Nhưng nó cũng không dám cãi lại, chỉ để nỗi bứt rứt trong lòng thôi.
Cả căn phòng như lặng xuống. Chẳng hiểu sao Trúc Phượng hôm nay lại không tập trung được tư tưởng, không phải là những điều cãi nhau ban nãy với em. Chuyện đó hai chị em đã từng đề cập nhiều lần thế thì tại sao?
Trúc Phượng lẩm nhẩm đọc những từ mới của tiếng Anh. Đọc đi đọc lại nhiều lần mà vẫn không nhớ? Tại sao vậy? Phượng chợt nhớ đến câu chuyện ban sáng. Sáng nay sau khi ăn điểm tâm xong, Phượng đến trường ôn bài rồi chuyện vãn với Bội Hoàng. Sau đó Lê Văn đến, đúng rồi Lê Văn... Đúng rồi anh chàng này đã làm cho Trúc Phượng lao xao trong lòng. Đúng hắn! Đích thực hắn là thủ phạm nhưng mà... tại sao lại là hắn?? Mới gặp có một lần cơ mà??
Trúc Phượng lúng túng. Sao lại để cho hình bóng của một đứa con trai làm dao động? Ngay từ lúc đầu đặt chân vào đại học, Phượng đã tự nhủ với lòng là cương quyết không để cho bất cứ chuyện tình cảm nào xảy ra... Phải tập trung tất cả cho sự học, cho tương lai. Phượng ý thức được cái mong manh của sự học của mình. Ngoài ra còn là vì gia đình, cha mẹ đứa em trai chưa trưởng thành. Chính vì vậy, mà với sắc đẹp Phượng sẵn có... không phải là không có con trai nào tán tỉnh, nhưng Phượng đã gạt hết qua một bên... Thế mà... thế mà... cái anh chàng Lê Văn kia... hắn chưa hề tán tỉnh nàng một tiếng... Vậy sao? Vậy sao hôm nay kỳ vậy?
Trúc Phượng cắn nhẹ môi. Cố xua đuổi những quấy nhiễu trong lòng, nhưng khuôn mặt của Lê Văn như càng lúc hiện rõ hơn. Phượng không thể phủ nhận một điều, Lê Văn đẹp trai lôi cuốn, nổi bật giữa đám đông. Nhưng mà tại sao Phượng lại ở trong cái đám đông bị lôi cuốn hút đó?? Con gái sợ nhất chuyên này, vì dính líu vào chuyện tình cảm thì... mọi chuyện khác sẽ bị hỏng bét...
Trúc Phượng vội liếc nhanh về phía cậu em trai, nó đang cắm cúi học. Cái hình ảnh hoàn toàn lo cho tương lai của nó làm Phượng hổ thẹn. Nàng cắn môi rồi cố nhìn xuống quyển vở của mình.
Xuân Kỳ chợt nhìn lên hỏI:
- Chị Phượng, hình như chị lại nghĩ ngợi gì nữa phải không?
- Ồ không có gì cả. Phượng vội vã đứng dậy - Thôi em tiếp tục ôn tập đi, chị ra ngoài nói chuyện với mẹ một chút.
Rồi Phượng đi ra ngoài phòng khách. Bấy giờ ở đó chỉ còn một mình mẹ. Cha đã vô phòng nghỉ tự bao giờ.
Phượng ngồi xuống kế bà Thục Trinh:
- Giờ này sao mẹ không đi nghỉ?
- Còn sớm mà con. Bà Thục Trinh cười hiền lành nói: - Mẹ ngồi chơi sẵn chờ hai con. À mà này, thằng Xuân Kỳ nó đang ở tuổi phát triển rất dễ đói, để tí nữa, mẹ làm một tô mì ăn liền cho nó dằn bụng rồi đi ngủ sau.
- Nó đang học mẹ à... Trúc Phượng thấy mẹ quan tâm xúc động nói - Thôi mẹ vào nghỉ ngơi trước đi, chuyện đó để con lo cho nó được rồi.
Bà Thục Trinh nhìn con gái âu yếm
- Mẹ chưa buồn ngủ. Công việc nhà thì đã có con phụ một tay rồi, đâu có gì mệt đâu. Thôi con đi học bài đi.
Trúc Phượng nhún vai:
- Hôm nay con học không vô. Có thể là vì mấy tháng hè qua làm biếng quen rồi, nên nó chưa vào nếp được.
Rồi nhìn mẹ. Phượng hỏi:
- Hình như mẹ cũng có điều gì muốn nói với con phải không?
Bà Thục Trinh nhìn con:
- Cũng không có chuyện gì. Nhưng mà mẹ thấy... con gái mẹ dù gì cũng đã lớn rồi, nên cũng phải quan tâm một chút...
Ba Trinh ngưng lại có vẻ suy nghĩ rồi hỏi:
- Trúc Phượng này, năm nay con đã là sinh viên năm thứ ba rồi, sao mà mẹ thấy... con hình như chẳng có tình cảm gì cả... Con đã có bạn trai chưa? Sao chẳng thấy đứa nào ghé qua nhà?
Trúc Phượng đỏ mặt cảm thấy như mẹ đã đọc được những gì đang xảy ra trong lòng, nàng lí nhí cúi mặt nhìn xuống.
- Có chưa? Sao con chẳng nói gì cả. Mẹ không chống đối lại chuyện con có bạn trai nhưng có thế nào cũng phải đưa về nhà chứ không được giấu nhé.
Trúc Phượng ấp úng:
- Mẹ kỳ quá. Con năm nay mớ hai mươi, còn nhỏ mà... sao mẹ lại đề cập đến chuyện đó? Mẹ muốn mau mau tống con ra khỏi nhà này phải không?
Bà Thục Trinh nhìn con gái:
- Mẹ hỏi thật lòng đấy.
- Con chưa có bạn trai, mà bây giờ con cũng chưa muốn có.
- Sao vậy? Chuyện học mặc dù quan trọng, nhưng con gái lớn rồi cũng phải tính toán, tìm một chỗ ổn định, cho mai sau... Con không thể chỉ biết có học, để sau này có bằng cấp đi làm một cô gái già con ạ.
Trúc Phượng lắc đầu.
- Mẹ không hiểu con đâu. Con cũng không định học thật cao, chỉ cần tốt nghiệp đại học là đủ. Còn cái chuyện kia, con thấy bây giờ lo là quá sớm. Thời buổi bây giờ mẹ biết không con gái trên hai mươl lăm mới lập gia đình.
Bà Trinh lắc đầu:
- Hai mươi lăm lận à? Con có biết là lúc đó mẹ đã có các con.
- Thời đại này thay đổi rồi mẹ ạ. Trúc Phượng cười nói. Mẹ của nàng thì cái gì cũng tốt cả, chỉ có cái quan niệm thì vẫn cũ - Mẹ ơi! Mẹ có biết là thằng Xuân Kỳ nó muốn học y khoa không? Nó là đứa con có nhiều triển vọng mà gia đình mình lại chỉ có một mình nó là con trai, vì vậy con muốn sau này nó phải học đến nơi đến chốn. Phải tận sức để giúp nó thành công mẹ ạ.
Bà Thục Trinh cảm động nhìn con gái trong khi Trúc Phượng nói:
- Nhà mình thì chỉ đủ ăn, lương bổng của cha chỉ đủ trang trải trong gia đình, nhà lại không có tích lũy. Vì vậy con muốn học ra trường xong, con sẽ kiếm một việc gì đó kha khá tiền... Con cố dành dụm để sau này lo cho em. Mọi việc xong xuôi, con mới tính đến phần của mình cũng không muộn. Mẹ thấy sao?
Bà Trinh hơi bứt rứt.
- Đúng thì cũng đúng, nhưng mà như vậy thì...
- Thiệt con phải không mẹ? Mẹ đừng lo chuyện đó, chẳng có gì nghiêm trọng cả.
Trúc Phượng nói nhưng cái bóng dáng của Lê Văn lại hiện ra trong đầu. Phượng chợt đỏ mặt.
- Cái chuyện hôn nhân là chuyện định số, làm sao mình có thể tính toán được? Con nói vậy, chứ biết đâu sáng mai thức dậy con gặp ngay người mình ưng ý, rồi mọi chuyện lại khác thì sao? Lúc đó con chỉ sợ mẹ lo không kịp.
Bà Trinh nghe con nói cười:
- Con thì lúc nào cũng đùa được làm gì có chuyện nhanh như vậy? Mẹ thì không tin ba cái chuyện... tiếng sét ái tình...
Trúc Phượng cũng cười:
- Tin hay không thì khi chuyện đến sẽ biết ngay. Con cũng không dám tự tin nữa.
Trúc Phượng nói như dành cho mình nghe. Mẹ Phượng lại cười:
- Thôi mẹ đã già, mẹ chịu không làm sao hiểu nổi bọn trẻ các con.
Dưới ánh đèn vàng, tình cảm mẹ con chan hòa. Tiếng cười của hai người hấp dẫn cả Xuân Kỳ, nó chạy ra.
- Chuyện gì mà vui vậy? Trúng số à?
Trúc Phượng vội ngưng lại, nàng không muốn thằng em bé bỏng của mình tham gia vào chuyện này.
- Mẹ và chị đang chờ đây, em đói rồi phải không? Chị vào trong nấu cho em tô mì ăn liền nhé!
- Thôi đừng nấu, em chưa đói đâu. Xuân Kỳ xoa xoa mái tóc ngắn nó nói một cách dễ thương - Chị hãy dành phần mì đó, để mai cha ăn sáng đi làm.
Trúc Phượng nhìn thằng em trai xác to trung hậu mà cảm động. Nàng muốn rơi nước mắt khi nghe những lời có hiếu đó, nhưng để giấu bớt tình cảm. Phượng đứng dậy.
- Vậy thì em đi ngủ sớm đi, mẹ cũng vậy và con cũng vậy.
Cả nhà đi về phòng riêng, Trúc Phượng xem xét lại cửa nẻo, rồi mới tắt đèn lên giường. Hôm nay không hiểu sao Phượng lại rất tỉnh ngủ, nàng nằm lăn lộn thật lâu mà chẳng chợp mắt được. Con gái lớn sao lại có quá nhiều phiền toái thế này?
Sáng sớm trời còn mờ sương, Trúc Phượng đã đến trường, những quấy nhiễu tình cảm hôm qua đã tan biến. Đó chẳng qua chỉ làm một con xoáy nhỏ trên mặt hồ rồi mọi thứ cũng trôi qua. Cái không khí trong lành buổi sáng mai làm cho tâm hồn nàng phơi phới. Với những hy vọng mới, nhất là cái khuôn viên đại học rộng lớn đã mang đến cho cá sinh viên của nó một chút kiêu hãnh... bởi vì lọt được vào đây không phải là một chuyện dễ dàng.
Trúc Phượng rất thích đi dạo, hoạc ngồi đọc sách nơi khuôn viên. Buổi sáng mai, vườn trường thường rộng rãi ít bị ai quấy rầy. Cái khung cảnh thơ mộng, như một bức tranh sơn dầu, ngồi trong đấy có cảm giác như mình đang hít thở cùng thiên nhiên.
Một chút sương mù phảng phất, những hạt sương long lanh trên phiến lá làm thấm ướt cả giày. Phượng nhẹ nhàng lướt trên cỏ rồi chọn một tảng đá to bằng phẳng ngồi xuống. Ở đây mọi thứ đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chim, và như vậy có nghĩa là không bị quấy rầy. Phượng bắt đầu mở sách ra đọc.
Và cái thế giới trong sách lôi cuốn Phượng làm Phượng như quên hết những gì ở chung quanh. Nắng đã lên... Và chỉ khi có một bóng đen hiện lên che lấy sách của Phượng, Phượng mới giật mình nhìn lên. Một gã con trai cao lớn đứng áng trước mặt lúc nào không hay. Gã chẳng phải ai xa lạ, chính là Lê Văn, Phượng giật mình.
- Anh... Anh...
Lê Văn cười trước sự ngỡ ngàng của Phượng:
- Làm gì nhìn kỹ thế? Bị tôi quấy rầy nên giận à?
Phượng đã lấy lại bình tĩnh đỏ mặt:
- Ai giận? Nhưng tại sao anh biết tôi ở đây mà đến.
Lê Văn ngồi xuống bên cạnh.
- Nào tôi có biết đâu? Chỉ nghe mấy người khác khen là vườn trường đẹp nên đến xem thử, không ngờ lại gặp cô ở đây. Đúng là hữu duyên...
- Đừng có nói bậy nghe không? Trúc Phượng càng đỏ mặt hơn - Hèn gì hôm qua Bội Hoàng bảo anh hẳn là người lắm mồm.
- Ai là Bội Hoàng? Lê Văn trợn mắt - Tại sao cô ấy dám nói tôi như vậy?
Trúc Phượng cười:
- Bội Hoàng là người đẹp của nước ta, mà cô ấy nhận xét đúng đấy chứ.
- Tôi chỉ mới đến mà mấy người đã bắt hình dong. Lê Văn lắc đầu nói: - Lắm mồm thì chưa hẳn, nhưng tôi hơi vui tính.
- Như vậy thì có nghĩa anh cũng không thành thật.
Trúc Phượng đứng dậy, phủi phủi váy nói. Lê Văn nheo mắt.
- Có gì cần mà dối? Nhất là với cô, vừa trông thấy là đã có cảm tình.
Trúc Phượng lắc đầu. Cái gã con trai này thật là... nói chuyện nhiều với hắn nhiều chi thiệt thòi. Phượng định bỏ đi nhưng Lê Văn lại nói:
- Tối qua nằm ngủ mà cứ nhớ mãi, cái dáng cô lúc đi ngoài phố nó có vẻ khoan thai tự nhiên làm sao. Tôi rất thích những cô gái như vậy.
Trúc Phượng yên lặng bước... Dù gì Phượng cũng là con gái, thích được khen... Anh chàng này tuy hơi lắm mồm, nhưng chắc không đến nỗi nào...
- Này, tôi thấy tính anh trẻ con làm sao đấy. Chắc ở nhà anh là con một phải không?
Phượng hỏi. Lê Văn quay qua:
- Tại sao cô nói vậy? Tôi mà trẻ con à? Chỉ là nhận xét của riêng cô thôi chứ? Nếu vậy thì cô đã già trước tuổi rồi đấy.
- Tôi chỉ nói chuyện anh, đừng có bắt qua chuyện tôi.
Lê Văn lắc đầu:
- Sao cô khó tính vậy?
Trúc Phượng cười, nụ cười rất có duyên. Phượng đẹp nhất là đôi mắt, những hàng mi dài làm đôi mắt như đen và trong sáng ra.
Cả hai tiến vào hàng lang giảng đường. Hình như từ xa có ai nhìn về phía họ. Phượng không để ý, nhưng Lê Văn thì đã nhìn rõ.
- Cô Trúc Phượng!
Gã thanh niên lạ mặt đó lên tiếng gọi làm Phượng giật mình nhìn tới.
Lê Văn đi phía sau, nghĩ là bạn trai của Phượng, nên do dự một chút, tách riêng ra, rẽ vào lối khác.
Đó là một thanh niên cao, dáng gầy, ăn mặc khá sang, tướng mạo sáng sủa. Anh chàng đẹp theo kiểu thư sinh. Phượng nhận ra ngay là Bội Quân, sinh viên năm cuối ban toán và cũng là anh ruột của Bội Hoàng. Phượng còn chưa biết Quân gọi mình có việc gì thì nghe Quân nói:
- Sáng nay em gái tôi không được khỏe, nên nhờ tôi nhắn với cô xin phép cho.
- Vâng. Trúc Phượng sốt sắng - Tôi sẽ lên phòng giáo vụ báo cáo ngay.
Bội Quân ngần ngừ một chút như định nói thêm điều gì, nhưng rồi không hiểu sao chỉ chào Phượng rồi bỏ đi.
Phượng quay lại thì Bội Quân đã biến mất. Thế là nàng vội vã đi vào giảng đường. Sắp đến giờ học, nên giảng đường gần như đầy kín. Sinh viên chăm học bao giờ cũng muốn có chỗ tốt để nghe giảng. Vì vậy mấy dãy bàn trên không còn chỗ. Phượng chỉ còn cách đi xuống phía sau. Đang đi Phượng bị ai đó kéo lại. Quay qua thì là Lê Văn:
- Ngồi đây này. Tôi đã xí phần cho cô một chỗ đây.
Phượng cảm ơn và tự nhiên ngồi xuống. Đương nhiên là có những ánh mắt tò mò chung quanh, nhưng Phượng không bận tâm. Điều quan trọng đối với Phượng là có chỗ ngồi tốt để học.
Buổi sáng hôm ấy có bốn tiết học, mà tiết nào cũng quan trọng. Đối với Phượng một học sinh cũ, và giỏi của trường thì cũng chẳng có gì gay go. Chỉ có Lê Văn mới đổi trường là hình như chưa thích ứng kịp, anh chàng có vẻ căng thẳng, nhưng buổi học nào cũng chỉ dừng lại ở đấy. Sau hai giờ nghỉ trưa, chiều lại còn có thêm một tiết học ngữ pháp khô khan, chính vì cái tiết học này mà nhiều sinh viên buổi trưa không về. Phần vì nhà xa, phần vì lười biếng. Và trong số đó, có cả Lê Văn và Trúc Phượng.
Sau buổi học sáng, Lê Văn nói với Phượng:
- Thầy giảng nhanh quá làm tôi theo không kịp.
- Từ từ rồi sẽ quen thôi - Trúc Phượng nói - Ai bắt đầu mà lại không gặp khó khăn này.
Cả hai cùng xuống câu lạc bộ sinh viên ăn cơm trưa. Sinh viên ở lại rất đông nên ai cũng ăn uống vội vã vì sau đó còn tìm chỗ nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi học chiều. Vì vậy ai rảnh rỗi mà chú ý đến họ chứ.
Lê Văn cười nói:
- Nghe nói người ở lớp ta, đứng đầu bàn bao giờ là một cô gái. Không biết đó có phải là Phượng không? Để tôi cố học, đuổi theo kịp cô ấy mới được.
Phượng đỏ mặt, không biết là Lê Văn có cố tình tỏ ra như không biết hay không.
- Cô ấy là ai nào có thành vấn đề, nhưng mà anh liệu sức xem có đuổi kịp người ta không nhé!!
- Chuyện đó chẳng ai đoán được, cũng chẳng ai làm vua mãi. Sao biết là tôi chẳng làm được điều đó, dù người đó là cô chẳng hạn.
Trúc Phượng yên lặng không nói gì nữa. Lê Văn lại nói:
- Này cô Phượng, cái anh chàng sinh viên đẹp trai mà kiêu ngạo ban sáng là ai vậy? Bạn trai của cô đấy à?
- Anh lại đoán mò, đấy là Bội Quân, anh ruột của Bội Hoàng đấy, anh ấy đến nhờ tôi xin phép cho Hoàng nghỉ một buổi học.
Rồi Phượng nói thêm:
- Làm gì là bạn trai tôi? Con người vừa lạnh lùng, vừa cao ngạo, như cả thể gian này chỉ có một mình mình không bằng!
Lê Văn lắc đầu:
- Nếu ông anh mà như vậy, thì cô em gái hắn cũng không kém.
Trúc Phượng nói:
- Thật ra thì có lẽ vì hoàn cảnh gia đình thôi. Họ giàu có nên sống biệt lập với mọi người; lạnh lùng, kiêu hãnh, cách biệt... Nhưng Bội Hoàng là một người bạn tốt.
Lê Văn vẫn cố chấp:
- Nhưng tôi không thích bất cứ một ai cao ngạo, dù đấy là trai hay gái.
Phượng cười:
- Chưa hẳn, tại anh chưa gặp. Người đẹp như Bội Hoàng, anh mà thấy là mê tới, sợ tán tỉnh không kịp nữa là ghét. Nói trước coi chừng phải hối hận nhé.
Lê Văn lắc đầu:
- Tôi thấy cái đẹp nội tâm bao giờ cũng đáng quý hơn là cái vỏ bên ngoài, thà như một đóa hoa hoang dại bên đường hơn là một đóa hải đường hữu sắc vô hương.
Trúc Phượng nói:
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi, nói chuyện sau lưng người khác là không phải.
Lê Văn thăm dò:
- Tôi thấy Phượng đẹp lại dễ mến. Nếu bây giờ tôi tán tỉnh Phượng thì Phượng nghĩ sao?
Phượng chau mày:
- Anh lúc nào cũng đùa được. Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa bây giờ.
Những tô mì nóng hổi được đưa lên. Thế là mạnh ai nấy cắm cúi lo phần của mình. Tình bạn của hai người phát triển một cách tự nhiên hòa hợp.
Trúc Phượng hỏi:
- À, tại sao anh lại chọn ngành này vậy? Con trai mà chọn ngành này, môi trường hoạt động sẽ không được rộng lắm, anh biết không?
Lê Văn cười buồn
- Chuyện chọn ngành học nào có tự mình chủ động được đâu? Lúc đầu tôi nộp đơn học kinh tế đấy chứ, nhưng thi tuyển sinh lại điểm số thấp nên không được chọn, họ đẩy tôi qua đây, thế là phải chấp nhận thôi.
Rồi Văn triết lý:
- Đời thế đấy. Con người mặc sức dòng đời đưa đẩy, muốn làm chủ đời mình cũng khó.
- Thế anh có định là sau này ra trường xong sẽ làm cái gì không?
Lê Văn lắc đầu:
- Mặc cho số phận.
Phượng nói:
- Anh có vẻ tiêu cực quá. Ít ra mình cũng phải vạch cho mình một hướng đi chung chứ?
- Không phải tiêu cực, mà đấy là thực tế. Lê Văn nói - Như tôi đây này, tôi có một ông anh họ, nhà nghèo phải trầy da tróc vẩy lắm mới học lên được tới đại học. Anh ta lại bày đặt yêu đương, rồi cô gái của anh ấy rủ rê anh ta xuất ngoại du học. Đã không có tiền làm sao đi? Thế là cô bạn gái trước, có hứa là sẽ chờ anh ta hai năm. Thế là ông anh tôi làm ngày làm đêm, tích lũy được số tiền, tới chừng đủ tiền để sang Mỹ, vừa đặt chân xuống phi trường, thì cũng hay tin người bạn gái kia lấy chồng rồi. Anh giận quá, bỏ mặc mọi thứ. Sống bê tha nơi quê người. Bây giờ không biết ra sao. Đấy cô thấy không? bất cứ cái gì cũng không nên kế hoạch trước. Mơ mộng viễn vông rồi khổ, cứ phó mặc định mệnh? Không có gì vượt qua được định mệnh.
Trúc Phượng không đồng ý:
- Đừng có vì sự thất bại của người khác mà nhụt chí. Anh biết không gia đình tôi đâu có phải là khá giả gì, nhưng tôi không bao giờ bi quan. Tôi rất lạc quan. Tôi nghĩ là với sự cố gắng phấn đấu của mình. Sớm muộn gì rồi cũng đạt được thành quả.
Lê Văn nhìn Phượng. Cái can đảm đầy tự tin của cô gái làm chàng ngạc nhiên:
- Trúc Phượng, đôi lúc ở gần cô mà tôi mặc cảm, tôi thấy cô là con trai hơn là con gái đấy.
Trúc Phượng chỉ cười, rồi sau đấy mạnh ai trả tiền phần ăn của mình. Họ đi ra khỏi câu lạc bộ. Thời điểm đến tiết học buổi chiều còn khá lâu. Không có gì phải vội vã. Lê Văn hỏi:
- Thế còn cô, cô đã tự định gì cho tương lai?
- Bây giờ thì tôi cố gắng học, gắng sao ra trường đạt được điểm số cao để dễ tìm việc làm. Có việc làm xong sẽ tích lũy một số tiền, giúp cho cậu em trai lên đại học rồi du học... Tôi chỉ mơ ước thực hiện bấy nhiêu thôi đó.
Và rồi Trúc Phượng cười:
- Tôi đã nói với anh rồi, tôi chỉ là một con người bình thường, rất bình thường, tôi an phận.
- Tôi lại không có được một chút cái an phận của cô.
- Thôi anh đừng tâng tôi lên tận mây xanh như vậy. Tôi rất sợ bị ai ca ngợi mình.
Đi thêm một khoảng đường, Lê Văn chợt dừng lại nói:
- Trúc Phượng, nếu bao giờ tôi có dịp mời cô đi phố, cô sẵn lòng đi với tôi không?
- Điều đó à?? Trúc Phượng ngập ngừng, từ nào đến giờ Phượng chưa nhận lời ai, nên Phượng nói - Tôi không đi được đâu.
- Tại sao?
Phượng nhìn Văn rồi đáp:
- Hiện tại, tôi chưa có ý định là có bạn trai.
- Ồ tại sao Phượng lại thủ cựu như vậy? Lê Văn gần như hét lên - Chúng ta chỉ đi dạo, chứ nào có ý gì? Sao Phượng lại giữ kẽ như thế? Chẳng qua vì thấy Phượng hợp ý, thích nói chuyện. Tôi xem Phượng như bạn trai của mình vậy mà.
Trúc Phượng có vẻ nhẹ gánh lo. Nhưng không hiểu sao Phượng lại có cảm giác như thất vọng. Lê Văn không hề có ý tán tỉnh, chỉ xem Phượng như bạn thôi. Phượng nói:
- Ờ như vậy thì để tính lại...
Lê Văn vừa đi vừa lắc đầu:
- Phượng cổ lỗ một cách rất đáng yêu. Sẵn đây tôi cũng cho Phượng biết điều này... Hiện tại tôi cũng chưa có ý định tìm bạn gái.
- Vậy à?
- Vâng và cả trong tình yêu cũng vậy, tôi không tin là có chuyện tiếng sét ái tình, có thể đấy chỉ là một cú sốc, còn tình yêu thật sự thì phải có sự thử thách của thời gian. Phượng tin không?
- Trúc Phượng lắc đầu, không đáp. Cả hai đã đến trước giảng đường.
- Thôi anh đi đường anh đi nhé, tôi ôn tập đây.
Nhưng Lê Văn vẫn đi theo. Khi cả hai bước qua khu ký túc xá nữ sinh, có những cặp mắt tò mò nhìn theo. Phượng nói:
- Đấy anh thấy không? Anh đi theo tôi mãi thế này, người ta lại tưởng mình là gì.
- Họ có nghĩ thế nào mặc họ. Lê Văn nhún vai nói - Nếu họ mà hiểu lầm thì càng tốt chứ sao?
Trúc Phượng ngừng lại:
- Anh nói như vậy nữa tôi giận đấy.
- Vậy à?? Vậy thì cô giận đi. Lê Văn đùa dai - Tôi rất thích nhìn mấy cô giận, nhất là cô.
- Anh Lê Văn, anh...
- Thôi được rồi, mình quay lại giảng đường đi. Lê Văn nghiêm chỉnh trở lại - Ban sáng thầy giảng có mấy chỗ tôi không nắm được đâu phải nhờ Phượng giúp thôi.
Vào giảng đường, chọn một góc vắng. Trúc Phượng sốt sắng giải thích cho Lê Văn. Nhưng đang thao thao bất tuyệt, Phượng nhìn lên lại thấy Lê Văn cười. Anh chàng chẳng có vẻ gì là đang chú tâm đang nghe giảng. Phượng đỏ mặt:
- Thì ra anh giả vờ không hiểu bài... Có phải anh đang cố tình ghẹo phá tôi phải không?
Lê Văn nhìn Phượng rồi chợt cười lớn:
- Phượng hiểu lầm đấy, tôi thật không hiểu, nhưng vì trông cái thái độ say sưa thuyết giảng của Phượng, tôi thấy vui vui làm sao đấy. Thôi để bắt đền, chiều nay sau khi đi tan học tôi mời Phượng đi xem xi nê.
- Ai thèm đi xi nê với anh, Phượng giận dỗi - Đừng tưởng anh ham ghẹo phá người khác, rồi ngày nào sẽ bị trả báo cho mà xem!!
- Vâng thì trả báo, Lê Văn nói - Hôm nay cũng còn đầu năm, chưa có bài vở gì quan trọng. Chiều này Phượng đi xem phim với tôi chứ?
Trúc Phượng do dự định đi, nhưng lại sợ lún sâu vào tình cảm, một sự phân vân khó xử. Cuối cùng Phượng chịu thua:
- Thôi được, coi như một lần phạt vậy.
Lê Văn nháy nháy mắt:
- Thấy cách Phượng trả lời một lần xem hát lại phân vân như đi lấy chồng không bằng, người đâu mà khó quá.
- Sao chẳng thấy lúc nào anh đứng đắn vậy? Có khi nào anh làm được điều đó không?
- Nếu được thì anh chấp nhận lời tôi chứ?
- Lại nữa.
Trúc Phượng lắc đầu.
Giờ học đến. Giáo sư đã vào lớp, tất cả sinh viên bắt đầu nghiêm chỉnh lại, nhưng Lê Văn thỉnh thoảng lại đưa mắt sang Phượng. Giờ ngữ pháp là cái giờ căng thẳng và khô khan nhất, nên chỉ có những sinh viên nào theo dõi kịp mới tiếp tục theo dõi... còn một số khác... người lấy thư ra đọc hoặc viết thư, có mấy cô lại lấy quà vặt ra ăn. Trúc Phượng ngược lại, học rất nghiêm chỉnh. Vì Phượng ý thức một điều, Phượng không phải học cho chính mình mà còn vì gia đình, vì cậu em trai nữa.
Khi giáo sư ngưng giảng, Phượng liếc nhanh về phía Lê Văn. Anh chàng cũng có vẻ nghiêm túc. Phượng thấy anh chàng như dễ thương hơn.
o0o
Tối qua nhiệt độ đột ngột xuống thấp nên sáng sớm vừa thức dậy đã thấy ngoài trời như phủ kín một làn sương, có những giọt mưa phùn. Bầu trời u ám làm ý thu càng đậm.
Lê Văn đến trường sớm. Chàng chậm rãi đi bên lề dành cho người đi bộ. Những bụi cây đỗ quyên không hoa trông thật bơ phờ, hàng dừa xanh xa xa với những tàu lá phất phơ theo gió, Văn không thích những cảnh trí như thế này. Nó buồn buồn ray rứt thế nào đấy.
Bên cạnh hồ phun nước trước phòng hành chánh của nhà trường có một thiếu nữ. Cô ta đứng quay lưng nên Văn không nhìn rõ măt... Nhưng cái thân hình thon thả kia như liễu rũ bên hồ, rồi mái tóc dài chấm vai... làm lòng Lê Văn lao xao rung động. Văn như bị lôi cuốn và chàng tiến thẳng về phia đó.
Chưa bao giờ Lê Văn thấy một cô gái đẹp như thế này. Ở cái thời đại này, vẫn còn cái đẹp như vậy ư? Một khuôn mặt tròn, mày liễu, mắt phượng, mũi trắng, miệng nhỏ... tất cả tạo dáng liêu trai. Văn ngỡ mình nằm mơ... nhất là nước da của người con gái mịn và trắng xanh. Và chợt nhiên Lê Văn nhớ ra mình đã gặp qua cô gái ở đâu rồi... Vâng, chỉ thoáng qua. Đúng rồi, ngày đầu tiên vào lớp học... cô gái ngồi cạnh Trúc Phượng.
Lê Văn bước tới bạo dạn làm quen:
- Cô là... Bội Hoàng phải không?
Cô gái gật đầu. Và cái màn sương giữa hai người như tan dần, cô gái lên tiếng giọng thật nhỏ nhẹ.
- Tôi biết anh rồi... anh là Lê Văn.
Lê Văn chợt thấy sung sướng. Không ngờ cô ta cũng biết mình, Bội Hoàng lên tiếng giải thích:
- Cái hôm anh mới vào lớp, anh đã tự giới thiệu.
Và Văn thích thú hỏi:
- Chính cô là người nhận xét tôi là con người nói nhiều?
- À. thì ra... phải Trúc Phượng kể lại anh nghe không?
Văn chỉ nói:
- Tôi cũng đã biết ông anh cô. Ông ấy có vẻ hách làm sao. Tôi tưởng là cô cũng giống như ông ấy.
Bội Hoàng chau mày, rồi quay đi nơi khác. Lê Văn tiếp:
- Không ngờ lại giống thật!!
Bội Hoàng lạnh lùng:
- Nếu anh không thích, anh có thể đi nơi khác.
Nhưng Lê Văn vẫn đứng yên:
- Cô đã xử dụng cách này để đuổi được bao nhiêu anh chàng rồi?
Bội Hoàng không đáp, cũng không quay lại. Cái thái độ lạnh lùng của Hoàng làm Văn như bị tổn thương.
- Cô làm cao không có nghĩa là cái gì cô cũng vượt trội hơn người khác. Cô nên nhớ là tính kiêu hãnh nhiều lúc biến cô một cô gái đẹp thành một con công mái vô tri.
Bội Hoàng không vừa:
- Nhưng cái lắm lời nhiều lúc cũng rỗng tuếch, người không biết lịch sự nhiều lúc cũng giống như bọn vô lại.
- Cái đó cũng tùy người hiểu.
- Tôi không cần hiểu.
Bội Hoàng phớt lờ, nhưng lại thấy giận vô cùng. Cái con người gì mà ưa nói, không tế nhị tí nào cả. Hoàng nói thêm:
- Tốt nhất là anh nên đi tìm người hiểu được anh... chẳng hạn như Trúc Phượng đấy.
- Trúc Phượng à? Lê Văn lớn tiếng cười - Tiếc là cô ấy chưa đến... Bằng không tôi đã có một cuộc đi dạo trong vườn trường lần thứ hai.
Bội Hoàng mím môi, trừng mắt nhìn Lê Văn rồi vội vã quay người đi về phía phòng học. Văn nhìn theo với nhiều cảm nghĩ. Chàng thích cái dáng dấp thon thả kia nhưng không làm sao chịu được sự lạnh lùng dễ ghét của cô gái.
Lê Văn châm rãi bước theo, lúc đến giảng đường. Văn thấy Trúc Phượng cũng đã đến, đang đứng nói chuyện với Bội Hoàng. Văn lặng lẽ tìm một chỗ trống ngồi xuống. Không hiểu sao Văn thấy như lạc lõng. Phải chăng vì cái thái độ lạnh nhạt ban nãy của Hoàng? Nếu vậy thì buồn cười quá... Bởi vì đó cũng chỉ là một bạn học chứ nào có gì đâu? Tại sao lại dễ xúc động vậy chứ.
Rồi những người khác lần lượt đi vào. Lê Văn vui vẻ trở lại. Không khí lớp học làm Văn bỏ quên chuyện ban nãy. Phượng đang nói chuyện với Hoàng, chợt quay qua ngoắt ngoắt Văn:
- Anh Văn đến đây này.
Lê Văn đứng dậy, bước tới, nhưng mặt như nóng lên. Trong khi Bội Hoàng vẫn lạnh lùng một cách cố hữu.
- Anh biết Bội Hoàng đây không? hẳn anh cũng muốn làm quen với bạn ấy?
Trúc Phượng lại nói. Lê Văn có tạo ra thái độ thât bình thản.
- Chúng tôi đã gặp nhau ban nãy, nơi hồ phun nước đấy.
- Vậy à? Trúc Phượng ngạc nhiên - Tại sao Bội Hoàng chẳng nói gì cả.
Trúc Phượng quay qua bạn gái. Bội Hoàng tỉnh bơ đi về phía chỗ ngồi nói:
- Con người tao lạnh lắm, chẳng ai thích đâu.
Trúc Phượng vẫn không hiểu, nhìn theo:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh Văn.
Lê Văn nhún vai:
- Tôi đã làm cho cô ấy giận.
- Vậy à? Trúc Phượng cười - Tại anh ưa quậy chi.
Chuông vào học reo. Mọi người trở về vị trí của mình.
Trúc Phượng bỏ hết chuyện ban nãy ra khỏi đầu, chăm chú lắng nghe thầy giảng. Trong khi Lê Văn lại không làm sao tập trung được tư tưởng. Thỉnh thoảng cứ nhìn về phía Bội Hoàng. Cô gái đằng trước ngồi thẳng lưng như một pho tượng lạnh lùng. Cái thái độ đó làm Vănkhông làm sao chịu được, chàng viết vội vào mảnh giấy nhỏ "xin lỗi, tất cả tại tôi cả. Hãy tha thứ cho tôi một lần nhé! Được không? "
Rồi thừa lúc chẳng ai để ý đưa lên cho Hoàng, Hoàng khéo cẩn thận sợ người khác nhìn thấy, nắm chặt mảnh giấy trong tay. Lê Văn căng thảng nhìn theo, một chút thấy Hoàng mở mảnh giấy ra xem, rồi liếc nhanh về phía chàng.
Cái ánh mắt đó làm cho Văn thấy an tâm Hoàng không còn là chiếc tủ lạnh nữa. Có lẽ cô nàng đã đồng ý bỏ qua cho chàng. Thế là lời giảng của thấy tiếp tục lọt và tai. Lê Văn đã khôi phục lại niềm tin. Con người rõ là kỳ cục. Chỉ cần ánh mắt mà mọi chuyện đã thay đổi.
Trưa hôm ấy - Ba người, Lê Văn, Trúc Phượng và Bội Hoàng kéo nhau đến câu lạc bộ sinh viên ăn trưa. Trúc Phượng hơi ngạc nhiên vì cái thái độ ban sáng của người bạn còn giống như nước với lửa. Vậy mà bây giờ? Họ đã giảng hòa với nhau bao giờ vậy?
Lê Văn trưa hôm ấy lại nói nhiều. Bội Hoàng thỉnh thoảng mới trả lời, vậy mà họ có vẻ vui. Vui đến độ làm cho Trúc Phượng thấy như bị lạc lõng, bị bỏ rơi.
Lê Văn nói với Phượng mà mắt lại không rời khỏi Bội Hoàng.
- Trúc Phượng này, Bội Hoàng ăn ít quá phải không? Có lẽ vì vậy mà Hoàng hơi kém sức khỏe đấy.
Bội Hoàng nhỏ nhẹ:
- Từ nào đến giờ, sức ăn của tôi vẫn vậy. Tôi nghỉ học là vì lười đấy.
- Không phải đâu, tôi nghĩ là lý do nào đó khác...
Hai người cứ nói chuyện và Phượng có cảm giác như mình chỉ là bung xung. Nàng ăn vội rồi đứng dậy.
- Tôi lên thư viện đọc báo một chút, hai người ngồi đây nhé.
Rồi không đợi sự đồng ý của Văn, Phượng bỏ đi ngay.
Thư viện ở lầu hai yên tĩnh hơn là ở dưới nhà. Trúc Phượng chọn một chỗ ngồi vắng vẻ ngồi xuống. Nàng cảm thấy hơi bối rối chứ không bình thản như ngày thường. Phải chăng vì sự vồn vã quá đáng của Văn dành cho Hoàng Phượng ganh tị chăng?
Nếu đấy thật sự là ganh ti, thì coi như đã có vấn đề. Ta yêu rồi chăng? Điều này thì vô lý quá. Mới quen biết có ba ngày, không lẽ đã yêu. Tiếng sét ái tình à? Nhưng muốn vậy phải có sự đáp ứng của đôi bên... Còn đằng này... Trúc Phượng không muốn nghĩ tiếp. Nàng đứng dậy và cố nén cảm xúc trong lòng. Ta không thể ở trên này lâu, bằng không dám Lê Văn, Bội Hoàng lại bò lên. Ta phải tỏ ra thật tự nhiên. Không được để lộ một chút tình cảm nào ra ngoài cả, dù có...
Và Phượng lại ngồi xuống lại lấy bình thản. Bấy giờ Phượng mới phát hiện ở cái gốc phòng gần đấy có một thanh niên đang lặng lẽ nhìn nàng. Anh chàng không ai xa lạ... Bội Quân thôi.
Trúc Phượng giật mình. Tại sao Bội Quân lại ở đây?
Bội Quân vẫn lạnh lùng, vẫn cao ngạo nhưng cái ánh mắt kia có cái gì đó chăm chú, tò mò quan tâm.
Phượng lên tiếng trước:
- Ồ không ngờ anh cũng ngồi ở đây.
- Đến lâu lắm rồi đấy...
Quân lúc nào cũng ngắn gọn:
- Hoàng đang ăn mì dưới câu lạc bộ, tôi lên đây đọc báo.
Phượng nói như giải thích, nhưng Quân lại nói:
- Ở đây đâu có báo. Báo chỉ ở lầu một.
- À tôi...
Phượng đỏ mặt như vừa bị bắt quả tang khi đang làm một điều sai. Quân tiếp như đã nhìn suốt tim Phượng.
- Thật ra cô đâu cần cho tôi biết lên đây làm gì, đúng không? Chẳng cần lý do, chẳng cần ngụy trang... Trên đời này kịch cợm nhiều quá rồi. Sống thật hay hơn.
Lời của Quân khiến Phượng cảm thấy như bị xúc phạm.
- Vâng, con người tôi vậy đó, Hay đóng kịch, ngụy trang, ấu trĩ nhưng mà anh quan tâm đến những chuyện đó làm gì?
Phản ứng của Phượng làm cho Quân giật mình, thật lâu Quân mới nói:
- Cô có vẻ khó chịu hơn là tôi tưởng.
- Có thể. Phượng nói - Nhưng tôi không thích những người không thân mà phê bình tôi.
Quân nhìn Phượng lần nữa, rồi không hiểu sao anh chàng lẳng lặng đứng dậy bỏ đi. Phượng nhìn theo mãi đến khi bóng anh mất hút ở chân cầu thang... Anh chàng thật là kỳ cục! Ngay lúc đó, Phượng nghe tiếng Lê Văn dưới lầu gọi vọng lên:
- Trúc Phượng cô ở trên ấy làm gì đấy?
Phượng giật mình chưa kịp trả lời thì Lê Văn và Bội Hoàng đã đến nơi. Phượng vội nói:
- Tôi đang tìm đọc báo thì gặp anh Bội Quân. Anh ấy nói với tôi mấy câu là bỏ xuống lầu ngay.
Bội Hoàng ngạc nhiên:
- Anh Quân ở đây à?? Anh ấy lên đây làm gì vậy?
- Ai biết, anh ấy đã ngồi đằng kia kìa.
Phượng nói và cảm thấy cái thái độ lạnh lùng đáng ghét của Quân vẫn còn đâu đây.
Lê Văn nói:
- Lúc đầu thấy Phượng nói chuyện với Quân, tôi tưởng anh ấy là bạn trai của Phượng đấy chứ.
Hoàng quay sang bạn thăm dò:
- Có như vậy không hở Phượng?
Phượng không đáp chỉ nói:
- Thôi về phòng học đi, sắp đến giờ rồi đấy.
Xuống tới sân trường. Phượng cảm thấy thoải mái hơn. Có lẽ nhờ cái không khí thoáng.
Văn chợt nói:
- Trúc Phượng này. Chiều thứ bảy này không có giờ, Bội Hoàng mời chúng mình đến nhà cô ấy ăn cơm. Phượng cũng đi nhé!
- Vậy à? Phượng quay qua Bội Hoàng, lúc đó mặt của Hoàng đang đỏ gắt - Thế nào mời cả tôi nữa ư?
- Dĩ nhiên rồi, đông đủ mới vui chứ.
Hoàng nói nhưng lại không nhìn thẳng vào mắt Phượng.
- Nếu vậy thì đi.
Phượng nói vì không muốn làm Hoàng khó xử, nhưng Văn lại chen vào:
- Sao lại "nếu"? Nghe có vẻ miễn cưỡng quá vậy?
Trúc Phượng quay qua nhìn Văn. Khuôn mặt anh chàng vẫn rạng rỡ như lúc nào. Không để lộ dụng ý gì cả.
- Đâu có miễn cưỡng đâu?
Phượng nói nhưng Lê Văn lại nói to:
- Nhưng thái độ hôm nay của cô khác lạ thế nào đấy. Có phải mới gặp Bội Quân chăng?
Bội Hoàng có vẻ tế nhị hơn:
- Đừng có nói vậy, Trúc Phượng giận bây giờ.
Nhưng Lê Văn vẫn không tha:
- Vậy thì Trúc Phượng nói đi? Tại sao?
- Tại anh đó!!
Trúc Phượng nói nửa chơi nửa thật, làm cho Lê Văn lúng túng. Và Phượng không chờ họ, bước nhanh vào giảng đường, để hai người ở lại sau lưng.
Cơn gió chiều mát rượi làm những chiếc lá vàng rơi lả tả.
Khuôn viên nhà trường Đại học lớn nhất của thành phố đang phủ đầy màu sắc thu, những hàng cây phong lá đỏ, nhưng chiếc là vàng ngập sân. Bầu trời xám xịt với những đám mây bềnh bồng.
Nhưng hôm nay khung cảnh không ảm đạm, vì hôm nay là ngày khai trường.
Đám sinh viên mới có, cũ có, tụm năm tụm ba khắp sân trường, khu công viên, thư viện, dưới gốc cây, sân chơi... Họ thì thầm tâm sự hoặc gọi nhau ơi ới.
Với những sinh viên cũ, thì một năm học mới bắt đầu, có nghĩa là con đường học vấn được nâng lên một nấc. Và như vậy có nghĩa là họ đã trưởng thành hơn, chững chạc hơn... Nhưng bên cạnh cái mừng sắp được làm người lớn, một nỗi lo toan khác cùng ám ảnh họ. Trong cái xã hội bùng nổ dân số này, công việc làm là cả một dấu hỏi to tướng. Liệu ra trường rồi sẽ có công việc ngay không? Kẻ có của, có tiền, có thế lực... thì cái chỗ làm béo bở chẳng là vấn đề, nhưng với những sinh viên con nhà trắng tay? Liệu cái xã hội có giúp đỡ được gì cho họ?
Bên phân viện khoa học xã hội, giảng đường dành cho sinh viên năm thứ hai ban ngoại ngữ đã ngồi đầy sinh viên. Chưa vào giờ học, có sinh viên cắm cúi đọc sách, có người nói chuyện. Ở cuối giảng có hai cô gái ngồi cạnh nhau, qua cách ăn mặc đã thấy rõ khoảng cách, nhưng họ nói chuyện rất tâm đắc.
- Này Bội Hoàng, tao biết mùa hè vừa qua mi chi ở nhà luyện đàn chứ không có đi đâu cả phải không?
Cô gái ăn mặc giản dị tự nhiên hỏi.
- Nếu không dượt đàn thì làm gì bây giờ?
Cô gái có tên Bội Hoàng có vẻ như một cô gái nhà giàu, đẹp quý phái nhưng cổ điển nói:
- Tao thì không thích long nhong vậy đó. Chỗ nào cũng không vui. À thế còn mi? Mi đã làm gì trong mấy tháng hè qua hở Trúc Phượng?
- Tao à? Làm nghề gõ đầu trẻ, kèm ba tay học sinh trung học muốn khùng luôn. Nhưng bù lại kiếm được một số tiền đủ để đóng học phí cho thằng em trong niên học tới.
Trúc Phượng nói với nụ cười mãn nguyện, trong khi Bội Hoàng ngồi đấy yên lặng. Hoàng sinh ra trong gia đình khá giả, tiền lúc nào cũng có sẵn, làm sao hoàn toàn cảm thông được cái niềm vui của bạn mình?
Trúc Phượng lại tiếp:
- Ba mẹ của mấy đứa học trò cố nài nỉ giữ tao lại tiếp tục kèm cặp cho chúng nó, nhưng mi cũng biết đấy trường đã khai giảng. Rồi bài vở bù đầu, tao làm sao dám nhận tiếp? Làm cái gì cũng vậy, không thể vì cái lợi nhỏ mà bỏ qua cái ý nguyện lớn... Tao nghĩ... đợi bao giờ tốt nghiệp xong, sẽ tính...
- Tại mi khéo lo thôi. Bội Hoàng nhỏ nhẹ nói, Hoàng là một cô gái có bản tính khá dịu dàng - Năm học vừa rồi, điểm số của mi đứng nhất toàn khoa. Năm nay hẳn vậy... Có bỏ ra một ít giờ nào có ý nghĩa gì?
- Tao sợ không được đấy chứ... Trúc Phượng cười nói, cô gái nghèo này được cái rất tự nhiên không hề mặc cảm về sự thua thiệt của mình. - Tao nghĩ làm gì cũng phải gắng học cho thật giỏi... Sau đó tìm một công việc làm thích hợp. Có một số tiền phụ giúp gia đình, hổ trợ cho em trai tao học lên đại học. Nếu có tiền hơn nữa thì lo cho nó đi du học nước ngoài, mi cũng biết hoàn cảnh nhà tao mà... thu nhập của cha tao không cáng đáng nổi chuyện đó.
- Mi thật là tuyệt!
Bội Hoàng nói đến đây, đột ngột ngưng lại.
Ngay cửa vào giảng đường, xuất hiện một bóng dáng cao lớn. Anh chàng sinh viên rất đẹp trai. Nụ cười trên môi, đôi mắt sâu đen đang nhìn quanh như tìm kiếm. Vì anh chàng là khách lạ, nên gần như tất cả sinh hoạt trong giảng đường dừng lại, những cặp mắt đổ dồn về phía anh ta, làm anh chàng lúng túng. Nhưng rồi rất nhanh, anh ta đã lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng tự giới thiệu - Giọng nói trầm hơn thôi:
- Tôi là Lê Văn, sinh viên ở trường khác mới chuyển về đây!
Cả lớp ồn trở lại, nhưng đề tài lại xoay quanh anh chàng sinh viên mới, đẹp trai này, nhất là giới các cô. Còn anh chàng thì lại lẳng lặng đi xuống cuối lớp, tìm một chỗ ngồi khiêm tốn.
Bội Hoàng quay qua Trúc Phượng, nhận xét:
- Anh chàng này có vẻ lanh mồm, lanh miệng, chắc không phải tay vừa đâu.
Trúc Phượng lắc đầu:
- Chưa tiếp xúc... khoan kết luận chứ? Có nhiều người còn lạ nước lạ cái, nên ngay lúc đầu họ phải tỏ ra hơn người.
- Có lẽ...
Ngay lúc đó giáo sư đi vào. Mọi tiếng ồn ào im bặt, mặc dù ai cũng biết hôm nay chỉ là giáo đầu chứ chưa hề có bài vở gì quan trọng cả.
Và như vậy hết tiết này sang tiết khác, các giáo sư chủ yếu là giới thiệu bộ môn mình sẽ đảm nhận, loại sách giáo khoa nào nên dùng tham khảo, dặn dò sinh viên một vài vấn đề, rồi hết. Thời gian lặng lẽ trôi qua... Sinh viên lần lượt ra về. Bội Hoàng cũng đứng dậy, nói với Trúc Phượng:
- Thôi tao về có lẽ anh tao đang cho xe đón ngoài cổng. Ông ấy nóng tinh lắm đợi lâu là cằn nhằn đấy. Mai mình gặp lại nhé!!
Trúc Phượng chỉ cười, rồi cúi xuống sắp xếp lại tập vở. Bây giờ giảng đường đã trống vắng. Chỉ còn lại anh chàng sinh viên mới vào có tên là Lê Văn., anh ta đang cắm cúi viết, có lẽ là chép thời khóa biểu. Trúc Phượng không tránh được tò mò nhìn qua.
Ngó nghiêng anh chàng đẹp trai thật, khuôn mặt hơi trẻ con một chút. Và Phượng chỉ thờ ơ nhận xét như vậy thôi. Bởi vì... Phượng còn có quá nhiều công việc ở nhà đang chờ nàng.
Phượng ôm chồng tập đứng dậy. Nhưng vừa mới bước được mấy bước, đã nghe tiếng người đuổi theo.
- Này cô ơi, đợi tôi một chút.
Trúc Phượng quay lại, chưa kịp lên tiếng đã nghe anh ta nói:
- Tôi sợ nhất là ở một mình trong giảng đường. Ồ mà cô tên gì?
- Tôi à? Phượng - Trúc Phượng.
- Hân hạnh được quen biết cô - Tôi là người xa mới đến, chưa có bạn bè.
- Rồi từ từ anh sẽ có thôi.
Phượng tự nhiên nói, Lê Văn tiếp:
- Tôi cũng rất sợ cô độc.
Phượng cười:
- Tôi thấy anh vui quá!
Rồi vẫy vẫy tay, định bỏ đi nhưng Lê Văn đã đuổi theo.
- Cô Phượng, chờ tôi một chút.
- Sao vậy? Phượng lại cười - Anh định đưa tôi về hay phải để tôi đưa anh về.
- Không phải mà... Lê Văn đáp - Bởi vì chúng ta về cùng con đường đi chung có bạn, đỡ cô đơn hơn.
- Sao lúc nào anh mở miệng ra cũng nói chuyện cô đơn, cô độc không vậy? Đi chung với anh ngoài đường thế này, người ta thấy lại dị nghị rồi sao?
- Sợ gì? Miễn trong sáng là không lo gì cả. Lê Văn nói - Tôi thấy con người của cô có vẻ tự nhiên và phóng khoáng lắm chứ đâu có ngại ngùng gì.
- Thế nào là tự nhiên là phóng khoáng? Trúc Phượng cười nói - Tôi nghĩ là tôi chỉ có thể như vậy được, khi nào tôi đã ra trường. Có nhiều tiền. Còn bây giờ chưa được?
- Cô có vẻ khá tế nhị. Nhưng cô thấy đấy người có tiền, có địa vị chưa hẳn là họ đã phóng khoáng tự nhiên.
- Mặc họ mình khác.
- Cô có nhiều cái suy nghĩ khá thú vị, có lẽ tôi phải học hỏi ở cô khá nhiều.
- Tôi?
- Vâng. Và không biết tại sao. Tôi rất sung sướng là được làm quen với cô.
Trúc Phượng phớt tỉnh. Họ đã đến ngã ba.
- Xin lỗi nhé!! tôi phải quẹo trái đây. Anh có còn cùng đường không?
Trúc Phượng hỏi, Lê Văn khoát khoát tay.
- Thôi mai ta sẽ gặp lại.
Và cả hai chia tay. Lê Văn nhìn theo mãi cho đến lúc bóng Phượng mất hút trong dòng người. Chàng mới rẽ qua con đường khác.
Cơm tối xong, Trúc Phượng lau bàn, rửa chén. Đây là công việc hàng ngày, Phượng ngồi làm chuyện nhà, dưới ngọn đèn vàng vọt.
Nhà Phượng hiện ở là một ngôi nhà nhỏ. Cha Phượng là công chức nên nhà ở không mất tiền... Có điều căn nhà đã khá cũ kỹ nên không được sáng sủa cho lắm. Cái phòng khách thì chỉ rộng khoảng bốn mét vuông, một bộ ghế mây tiếp khách, với một chiếc bàn con. Hai bên phòng khách là hai căn phòng nhỏ. Một dành làm buồng ngủ cho vợ chồng ông Khiêm. Phòng còn lại dành cho hai chị em Trúc Phượng. Vì cả hai cùng lớn, con trai và con gái không thể ngủ chung nên căn phòng được ngăn hai bởi một tấm rideau cũ. Mỗi đứa một chiếc giường, một bàn học là chiếm trọn căn phòng.
Phía sau phòng khách là bếp và nhà vệ sinh.
Nhà cũng có một chiếc sân hẹp, được rào quanh bằng giậu tre. Cái khung cảnh tuy nghèo nàn, nhưng đầy ắp tình thương, ấm cúng.
Ông Khâm ngồi đọc báo ở phòng khách. Điếu thuốc trong gạt tàn cháy dở đang tỏa khói. Ông là công chức nhỏ an phận, cần cù với công việc cấp trên giao phó, không tranh chấp với ai. Sự hiền lành của ông, giúp ông bình yên, phẳng lặng trong cuộc sống, nhưng lại không mang lại sự dư dả cho gia đình.
Mẹ của Trúc Phượng, lúc đó ngồi cạnh đấy vá áo. Còn em trai của Phượng - Xuân Kỳ thì đang đứng đàng sau đấm lưng cho mẹ.
Đó là một khung cảnh hạnh phúc.
Hai vợ chồng ông Khiêm rất tương xứng. Chồng hiền lành, vợ cũng nhu mì. Bà Khiêm là một một mẫu mực đàn bà Phương đông an phận. Bà lúc nào cũng kính chồng, yêu con. Lúc trẻ hết lòng phục vụ chồng, xế bóng lo cho con. Cả cuộc đời bà như chỉ dành cho người khác. Bà sống vì tình yêu và tình thương của thân thuộc. Có khổ đau, nhọc nhằn cũng không một tiếng than. Gia đình tuy có túng quẫn một chút, nhưng bù lại chồng hiền con ngoan. Còn đòi hỏi gì nữa chứ? Mọi thứ gần như tốt đẹp., chỉ có một thứ đáng phiền. Đấy là sức khỏe. Những ngày lao cực lo cho chồng con, hậu quả là chứng tê thấp... và nhất là trong những ngày mưa gió suốt ngày, cơn bệnh lại trỗi lên hành hạ. Những khớp xương gần như rệu rã.
Xuân Kỳ đấm lưng cho mẹ một lúc, hỏi:
- Sao? Mẹ có thấy đỡ hơn chút nào không?
- Cũng đỡ một ít. Bà Thục Trinh, mẹ của Kỳ và Phượng nói - con mỏi lắm rồi phải không? Vậy thì đi nghỉ đi. Đợi một chút chị con nó rửa chén xong sẽ ra dạy cho con làm bài.
- Con chưa mỏi đâu mẹ.
Xuân Kỳ nói đó là một cậu học trò lớp mười một, chăm học và hiền lành.
- Vả lại, mới khai giảng mà, đâu có bài vở gì đâu mà học?
Bà Thục Trinh nói:
- Không có bài mới thì con cũng phải ôn lại bài cũ chứ? Con cũng phải bắt chước chị con, cần phải siêng năng con ạ... Còn cái chứng bệnh phong thấp này của mẹ, con có đấm thế nào nói cũng không hết tiệt đâu.
Trúc Phượng đã rửa chén xong bước ra, nghe mẹ nói hỏi:
- Thế nào đấy? Em mỏi tay rồi phải không Kỳ, để chị lại thế cho.
- Không. Bà Thục Trinh khoát tay - Mẹ đã hết đau rồi, hai đứa đi làm bài vở đi.
Hai chị em nhìn nhau, không dám cãi mẹ vào trong làm bài. Xuân Kỳ vén chiếc redeau lên, ngồi vào bàn học nói:
- Chị Phượng biết không. Năm nay trường phân ban và em được đổi qua ban B. Em dự tính là sau này có lên đại học, em sẽ thi vào ngành y hay hóa học đấy.
Trúc Phượng cũng ngồi vào bàn mình, mở sách ra.
- Em làm như vậy đúng đấy. Con trai phải chọn ban B, vì những môn khoa học này thiết thực sẽ giúp ích nhiều cho tương lai sau này.
- Em thì thích đủ thứ đấy, chẳng hạn em cũng thích khoa văn. Xuân Kỳ ngây thơ đáp - Nhưng mà em suy nghĩ kỹ thấy học y khoa lợi hơn, có thể chăm sóc sức khỏe cho ba mẹ nè.!
Trúc Phượng cười:
- Chuyện đó cũng không thành vấn đề cho lắm!! Xem nào. Còn hai năm nữa chị sẽ ra trường. Lúc đó chị sẽ đi làm. Mà bấy giờ thì em cũng chuẩn bị thi vào đại học. Học y khoa đi không sao đâu, biết đâu chừng chị sẽ kiếm được nhiều tiền, đủ chu cấp cả cho chuyện em đi du học?
Xuân Kỳ quan tâm:
- Còn chị? Chị thì thế nào? Chị không định đi ra nước ngoài học à?
- Chị là con gái, có đi học nước ngoài hay không cũng không thành vấn đề.
Trúc Phượng nói và cố giấu đi những cảm xúc đang nảy sinh trong lòng.
- Vả lại cha mẹ cũng đã già. Chị phải tranh thủ kiếm tiền để phụ giúp cha mẹ.
- Chị à hay là...
- Em đừng có nói gì cả, hãy lật bài ngày mai ra học, xem trước một chút, rồi đi ngủ sớm... Em phải nhớ chương trình lớp 11 không phải nhẹ lắm đâu.
Xuân Kỳ nghe lời chị quay trở lại bài vở của mình.
Đó là một cậu bé ngoan, mặc dù nó vẫn còn áy náy. Nó không muốn vì sự học của nó mà chị phải đi làm bỏ mộng du học. Nhưng nó cũng không dám cãi lại, chỉ để nỗi bứt rứt trong lòng thôi.
Cả căn phòng như lặng xuống. Chẳng hiểu sao Trúc Phượng hôm nay lại không tập trung được tư tưởng, không phải là những điều cãi nhau ban nãy với em. Chuyện đó hai chị em đã từng đề cập nhiều lần thế thì tại sao?
Trúc Phượng lẩm nhẩm đọc những từ mới của tiếng Anh. Đọc đi đọc lại nhiều lần mà vẫn không nhớ? Tại sao vậy? Phượng chợt nhớ đến câu chuyện ban sáng. Sáng nay sau khi ăn điểm tâm xong, Phượng đến trường ôn bài rồi chuyện vãn với Bội Hoàng. Sau đó Lê Văn đến, đúng rồi Lê Văn... Đúng rồi anh chàng này đã làm cho Trúc Phượng lao xao trong lòng. Đúng hắn! Đích thực hắn là thủ phạm nhưng mà... tại sao lại là hắn?? Mới gặp có một lần cơ mà??
Trúc Phượng lúng túng. Sao lại để cho hình bóng của một đứa con trai làm dao động? Ngay từ lúc đầu đặt chân vào đại học, Phượng đã tự nhủ với lòng là cương quyết không để cho bất cứ chuyện tình cảm nào xảy ra... Phải tập trung tất cả cho sự học, cho tương lai. Phượng ý thức được cái mong manh của sự học của mình. Ngoài ra còn là vì gia đình, cha mẹ đứa em trai chưa trưởng thành. Chính vì vậy, mà với sắc đẹp Phượng sẵn có... không phải là không có con trai nào tán tỉnh, nhưng Phượng đã gạt hết qua một bên... Thế mà... thế mà... cái anh chàng Lê Văn kia... hắn chưa hề tán tỉnh nàng một tiếng... Vậy sao? Vậy sao hôm nay kỳ vậy?
Trúc Phượng cắn nhẹ môi. Cố xua đuổi những quấy nhiễu trong lòng, nhưng khuôn mặt của Lê Văn như càng lúc hiện rõ hơn. Phượng không thể phủ nhận một điều, Lê Văn đẹp trai lôi cuốn, nổi bật giữa đám đông. Nhưng mà tại sao Phượng lại ở trong cái đám đông bị lôi cuốn hút đó?? Con gái sợ nhất chuyên này, vì dính líu vào chuyện tình cảm thì... mọi chuyện khác sẽ bị hỏng bét...
Trúc Phượng vội liếc nhanh về phía cậu em trai, nó đang cắm cúi học. Cái hình ảnh hoàn toàn lo cho tương lai của nó làm Phượng hổ thẹn. Nàng cắn môi rồi cố nhìn xuống quyển vở của mình.
Xuân Kỳ chợt nhìn lên hỏI:
- Chị Phượng, hình như chị lại nghĩ ngợi gì nữa phải không?
- Ồ không có gì cả. Phượng vội vã đứng dậy - Thôi em tiếp tục ôn tập đi, chị ra ngoài nói chuyện với mẹ một chút.
Rồi Phượng đi ra ngoài phòng khách. Bấy giờ ở đó chỉ còn một mình mẹ. Cha đã vô phòng nghỉ tự bao giờ.
Phượng ngồi xuống kế bà Thục Trinh:
- Giờ này sao mẹ không đi nghỉ?
- Còn sớm mà con. Bà Thục Trinh cười hiền lành nói: - Mẹ ngồi chơi sẵn chờ hai con. À mà này, thằng Xuân Kỳ nó đang ở tuổi phát triển rất dễ đói, để tí nữa, mẹ làm một tô mì ăn liền cho nó dằn bụng rồi đi ngủ sau.
- Nó đang học mẹ à... Trúc Phượng thấy mẹ quan tâm xúc động nói - Thôi mẹ vào nghỉ ngơi trước đi, chuyện đó để con lo cho nó được rồi.
Bà Thục Trinh nhìn con gái âu yếm
- Mẹ chưa buồn ngủ. Công việc nhà thì đã có con phụ một tay rồi, đâu có gì mệt đâu. Thôi con đi học bài đi.
Trúc Phượng nhún vai:
- Hôm nay con học không vô. Có thể là vì mấy tháng hè qua làm biếng quen rồi, nên nó chưa vào nếp được.
Rồi nhìn mẹ. Phượng hỏi:
- Hình như mẹ cũng có điều gì muốn nói với con phải không?
Bà Thục Trinh nhìn con:
- Cũng không có chuyện gì. Nhưng mà mẹ thấy... con gái mẹ dù gì cũng đã lớn rồi, nên cũng phải quan tâm một chút...
Ba Trinh ngưng lại có vẻ suy nghĩ rồi hỏi:
- Trúc Phượng này, năm nay con đã là sinh viên năm thứ ba rồi, sao mà mẹ thấy... con hình như chẳng có tình cảm gì cả... Con đã có bạn trai chưa? Sao chẳng thấy đứa nào ghé qua nhà?
Trúc Phượng đỏ mặt cảm thấy như mẹ đã đọc được những gì đang xảy ra trong lòng, nàng lí nhí cúi mặt nhìn xuống.
- Có chưa? Sao con chẳng nói gì cả. Mẹ không chống đối lại chuyện con có bạn trai nhưng có thế nào cũng phải đưa về nhà chứ không được giấu nhé.
Trúc Phượng ấp úng:
- Mẹ kỳ quá. Con năm nay mớ hai mươi, còn nhỏ mà... sao mẹ lại đề cập đến chuyện đó? Mẹ muốn mau mau tống con ra khỏi nhà này phải không?
Bà Thục Trinh nhìn con gái:
- Mẹ hỏi thật lòng đấy.
- Con chưa có bạn trai, mà bây giờ con cũng chưa muốn có.
- Sao vậy? Chuyện học mặc dù quan trọng, nhưng con gái lớn rồi cũng phải tính toán, tìm một chỗ ổn định, cho mai sau... Con không thể chỉ biết có học, để sau này có bằng cấp đi làm một cô gái già con ạ.
Trúc Phượng lắc đầu.
- Mẹ không hiểu con đâu. Con cũng không định học thật cao, chỉ cần tốt nghiệp đại học là đủ. Còn cái chuyện kia, con thấy bây giờ lo là quá sớm. Thời buổi bây giờ mẹ biết không con gái trên hai mươl lăm mới lập gia đình.
Bà Trinh lắc đầu:
- Hai mươi lăm lận à? Con có biết là lúc đó mẹ đã có các con.
- Thời đại này thay đổi rồi mẹ ạ. Trúc Phượng cười nói. Mẹ của nàng thì cái gì cũng tốt cả, chỉ có cái quan niệm thì vẫn cũ - Mẹ ơi! Mẹ có biết là thằng Xuân Kỳ nó muốn học y khoa không? Nó là đứa con có nhiều triển vọng mà gia đình mình lại chỉ có một mình nó là con trai, vì vậy con muốn sau này nó phải học đến nơi đến chốn. Phải tận sức để giúp nó thành công mẹ ạ.
Bà Thục Trinh cảm động nhìn con gái trong khi Trúc Phượng nói:
- Nhà mình thì chỉ đủ ăn, lương bổng của cha chỉ đủ trang trải trong gia đình, nhà lại không có tích lũy. Vì vậy con muốn học ra trường xong, con sẽ kiếm một việc gì đó kha khá tiền... Con cố dành dụm để sau này lo cho em. Mọi việc xong xuôi, con mới tính đến phần của mình cũng không muộn. Mẹ thấy sao?
Bà Trinh hơi bứt rứt.
- Đúng thì cũng đúng, nhưng mà như vậy thì...
- Thiệt con phải không mẹ? Mẹ đừng lo chuyện đó, chẳng có gì nghiêm trọng cả.
Trúc Phượng nói nhưng cái bóng dáng của Lê Văn lại hiện ra trong đầu. Phượng chợt đỏ mặt.
- Cái chuyện hôn nhân là chuyện định số, làm sao mình có thể tính toán được? Con nói vậy, chứ biết đâu sáng mai thức dậy con gặp ngay người mình ưng ý, rồi mọi chuyện lại khác thì sao? Lúc đó con chỉ sợ mẹ lo không kịp.
Bà Trinh nghe con nói cười:
- Con thì lúc nào cũng đùa được làm gì có chuyện nhanh như vậy? Mẹ thì không tin ba cái chuyện... tiếng sét ái tình...
Trúc Phượng cũng cười:
- Tin hay không thì khi chuyện đến sẽ biết ngay. Con cũng không dám tự tin nữa.
Trúc Phượng nói như dành cho mình nghe. Mẹ Phượng lại cười:
- Thôi mẹ đã già, mẹ chịu không làm sao hiểu nổi bọn trẻ các con.
Dưới ánh đèn vàng, tình cảm mẹ con chan hòa. Tiếng cười của hai người hấp dẫn cả Xuân Kỳ, nó chạy ra.
- Chuyện gì mà vui vậy? Trúng số à?
Trúc Phượng vội ngưng lại, nàng không muốn thằng em bé bỏng của mình tham gia vào chuyện này.
- Mẹ và chị đang chờ đây, em đói rồi phải không? Chị vào trong nấu cho em tô mì ăn liền nhé!
- Thôi đừng nấu, em chưa đói đâu. Xuân Kỳ xoa xoa mái tóc ngắn nó nói một cách dễ thương - Chị hãy dành phần mì đó, để mai cha ăn sáng đi làm.
Trúc Phượng nhìn thằng em trai xác to trung hậu mà cảm động. Nàng muốn rơi nước mắt khi nghe những lời có hiếu đó, nhưng để giấu bớt tình cảm. Phượng đứng dậy.
- Vậy thì em đi ngủ sớm đi, mẹ cũng vậy và con cũng vậy.
Cả nhà đi về phòng riêng, Trúc Phượng xem xét lại cửa nẻo, rồi mới tắt đèn lên giường. Hôm nay không hiểu sao Phượng lại rất tỉnh ngủ, nàng nằm lăn lộn thật lâu mà chẳng chợp mắt được. Con gái lớn sao lại có quá nhiều phiền toái thế này?
Sáng sớm trời còn mờ sương, Trúc Phượng đã đến trường, những quấy nhiễu tình cảm hôm qua đã tan biến. Đó chẳng qua chỉ làm một con xoáy nhỏ trên mặt hồ rồi mọi thứ cũng trôi qua. Cái không khí trong lành buổi sáng mai làm cho tâm hồn nàng phơi phới. Với những hy vọng mới, nhất là cái khuôn viên đại học rộng lớn đã mang đến cho cá sinh viên của nó một chút kiêu hãnh... bởi vì lọt được vào đây không phải là một chuyện dễ dàng.
Trúc Phượng rất thích đi dạo, hoạc ngồi đọc sách nơi khuôn viên. Buổi sáng mai, vườn trường thường rộng rãi ít bị ai quấy rầy. Cái khung cảnh thơ mộng, như một bức tranh sơn dầu, ngồi trong đấy có cảm giác như mình đang hít thở cùng thiên nhiên.
Một chút sương mù phảng phất, những hạt sương long lanh trên phiến lá làm thấm ướt cả giày. Phượng nhẹ nhàng lướt trên cỏ rồi chọn một tảng đá to bằng phẳng ngồi xuống. Ở đây mọi thứ đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chim, và như vậy có nghĩa là không bị quấy rầy. Phượng bắt đầu mở sách ra đọc.
Và cái thế giới trong sách lôi cuốn Phượng làm Phượng như quên hết những gì ở chung quanh. Nắng đã lên... Và chỉ khi có một bóng đen hiện lên che lấy sách của Phượng, Phượng mới giật mình nhìn lên. Một gã con trai cao lớn đứng áng trước mặt lúc nào không hay. Gã chẳng phải ai xa lạ, chính là Lê Văn, Phượng giật mình.
- Anh... Anh...
Lê Văn cười trước sự ngỡ ngàng của Phượng:
- Làm gì nhìn kỹ thế? Bị tôi quấy rầy nên giận à?
Phượng đã lấy lại bình tĩnh đỏ mặt:
- Ai giận? Nhưng tại sao anh biết tôi ở đây mà đến.
Lê Văn ngồi xuống bên cạnh.
- Nào tôi có biết đâu? Chỉ nghe mấy người khác khen là vườn trường đẹp nên đến xem thử, không ngờ lại gặp cô ở đây. Đúng là hữu duyên...
- Đừng có nói bậy nghe không? Trúc Phượng càng đỏ mặt hơn - Hèn gì hôm qua Bội Hoàng bảo anh hẳn là người lắm mồm.
- Ai là Bội Hoàng? Lê Văn trợn mắt - Tại sao cô ấy dám nói tôi như vậy?
Trúc Phượng cười:
- Bội Hoàng là người đẹp của nước ta, mà cô ấy nhận xét đúng đấy chứ.
- Tôi chỉ mới đến mà mấy người đã bắt hình dong. Lê Văn lắc đầu nói: - Lắm mồm thì chưa hẳn, nhưng tôi hơi vui tính.
- Như vậy thì có nghĩa anh cũng không thành thật.
Trúc Phượng đứng dậy, phủi phủi váy nói. Lê Văn nheo mắt.
- Có gì cần mà dối? Nhất là với cô, vừa trông thấy là đã có cảm tình.
Trúc Phượng lắc đầu. Cái gã con trai này thật là... nói chuyện nhiều với hắn nhiều chi thiệt thòi. Phượng định bỏ đi nhưng Lê Văn lại nói:
- Tối qua nằm ngủ mà cứ nhớ mãi, cái dáng cô lúc đi ngoài phố nó có vẻ khoan thai tự nhiên làm sao. Tôi rất thích những cô gái như vậy.
Trúc Phượng yên lặng bước... Dù gì Phượng cũng là con gái, thích được khen... Anh chàng này tuy hơi lắm mồm, nhưng chắc không đến nỗi nào...
- Này, tôi thấy tính anh trẻ con làm sao đấy. Chắc ở nhà anh là con một phải không?
Phượng hỏi. Lê Văn quay qua:
- Tại sao cô nói vậy? Tôi mà trẻ con à? Chỉ là nhận xét của riêng cô thôi chứ? Nếu vậy thì cô đã già trước tuổi rồi đấy.
- Tôi chỉ nói chuyện anh, đừng có bắt qua chuyện tôi.
Lê Văn lắc đầu:
- Sao cô khó tính vậy?
Trúc Phượng cười, nụ cười rất có duyên. Phượng đẹp nhất là đôi mắt, những hàng mi dài làm đôi mắt như đen và trong sáng ra.
Cả hai tiến vào hàng lang giảng đường. Hình như từ xa có ai nhìn về phía họ. Phượng không để ý, nhưng Lê Văn thì đã nhìn rõ.
- Cô Trúc Phượng!
Gã thanh niên lạ mặt đó lên tiếng gọi làm Phượng giật mình nhìn tới.
Lê Văn đi phía sau, nghĩ là bạn trai của Phượng, nên do dự một chút, tách riêng ra, rẽ vào lối khác.
Đó là một thanh niên cao, dáng gầy, ăn mặc khá sang, tướng mạo sáng sủa. Anh chàng đẹp theo kiểu thư sinh. Phượng nhận ra ngay là Bội Quân, sinh viên năm cuối ban toán và cũng là anh ruột của Bội Hoàng. Phượng còn chưa biết Quân gọi mình có việc gì thì nghe Quân nói:
- Sáng nay em gái tôi không được khỏe, nên nhờ tôi nhắn với cô xin phép cho.
- Vâng. Trúc Phượng sốt sắng - Tôi sẽ lên phòng giáo vụ báo cáo ngay.
Bội Quân ngần ngừ một chút như định nói thêm điều gì, nhưng rồi không hiểu sao chỉ chào Phượng rồi bỏ đi.
Phượng quay lại thì Bội Quân đã biến mất. Thế là nàng vội vã đi vào giảng đường. Sắp đến giờ học, nên giảng đường gần như đầy kín. Sinh viên chăm học bao giờ cũng muốn có chỗ tốt để nghe giảng. Vì vậy mấy dãy bàn trên không còn chỗ. Phượng chỉ còn cách đi xuống phía sau. Đang đi Phượng bị ai đó kéo lại. Quay qua thì là Lê Văn:
- Ngồi đây này. Tôi đã xí phần cho cô một chỗ đây.
Phượng cảm ơn và tự nhiên ngồi xuống. Đương nhiên là có những ánh mắt tò mò chung quanh, nhưng Phượng không bận tâm. Điều quan trọng đối với Phượng là có chỗ ngồi tốt để học.
Buổi sáng hôm ấy có bốn tiết học, mà tiết nào cũng quan trọng. Đối với Phượng một học sinh cũ, và giỏi của trường thì cũng chẳng có gì gay go. Chỉ có Lê Văn mới đổi trường là hình như chưa thích ứng kịp, anh chàng có vẻ căng thẳng, nhưng buổi học nào cũng chỉ dừng lại ở đấy. Sau hai giờ nghỉ trưa, chiều lại còn có thêm một tiết học ngữ pháp khô khan, chính vì cái tiết học này mà nhiều sinh viên buổi trưa không về. Phần vì nhà xa, phần vì lười biếng. Và trong số đó, có cả Lê Văn và Trúc Phượng.
Sau buổi học sáng, Lê Văn nói với Phượng:
- Thầy giảng nhanh quá làm tôi theo không kịp.
- Từ từ rồi sẽ quen thôi - Trúc Phượng nói - Ai bắt đầu mà lại không gặp khó khăn này.
Cả hai cùng xuống câu lạc bộ sinh viên ăn cơm trưa. Sinh viên ở lại rất đông nên ai cũng ăn uống vội vã vì sau đó còn tìm chỗ nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi học chiều. Vì vậy ai rảnh rỗi mà chú ý đến họ chứ.
Lê Văn cười nói:
- Nghe nói người ở lớp ta, đứng đầu bàn bao giờ là một cô gái. Không biết đó có phải là Phượng không? Để tôi cố học, đuổi theo kịp cô ấy mới được.
Phượng đỏ mặt, không biết là Lê Văn có cố tình tỏ ra như không biết hay không.
- Cô ấy là ai nào có thành vấn đề, nhưng mà anh liệu sức xem có đuổi kịp người ta không nhé!!
- Chuyện đó chẳng ai đoán được, cũng chẳng ai làm vua mãi. Sao biết là tôi chẳng làm được điều đó, dù người đó là cô chẳng hạn.
Trúc Phượng yên lặng không nói gì nữa. Lê Văn lại nói:
- Này cô Phượng, cái anh chàng sinh viên đẹp trai mà kiêu ngạo ban sáng là ai vậy? Bạn trai của cô đấy à?
- Anh lại đoán mò, đấy là Bội Quân, anh ruột của Bội Hoàng đấy, anh ấy đến nhờ tôi xin phép cho Hoàng nghỉ một buổi học.
Rồi Phượng nói thêm:
- Làm gì là bạn trai tôi? Con người vừa lạnh lùng, vừa cao ngạo, như cả thể gian này chỉ có một mình mình không bằng!
Lê Văn lắc đầu:
- Nếu ông anh mà như vậy, thì cô em gái hắn cũng không kém.
Trúc Phượng nói:
- Thật ra thì có lẽ vì hoàn cảnh gia đình thôi. Họ giàu có nên sống biệt lập với mọi người; lạnh lùng, kiêu hãnh, cách biệt... Nhưng Bội Hoàng là một người bạn tốt.
Lê Văn vẫn cố chấp:
- Nhưng tôi không thích bất cứ một ai cao ngạo, dù đấy là trai hay gái.
Phượng cười:
- Chưa hẳn, tại anh chưa gặp. Người đẹp như Bội Hoàng, anh mà thấy là mê tới, sợ tán tỉnh không kịp nữa là ghét. Nói trước coi chừng phải hối hận nhé.
Lê Văn lắc đầu:
- Tôi thấy cái đẹp nội tâm bao giờ cũng đáng quý hơn là cái vỏ bên ngoài, thà như một đóa hoa hoang dại bên đường hơn là một đóa hải đường hữu sắc vô hương.
Trúc Phượng nói:
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi, nói chuyện sau lưng người khác là không phải.
Lê Văn thăm dò:
- Tôi thấy Phượng đẹp lại dễ mến. Nếu bây giờ tôi tán tỉnh Phượng thì Phượng nghĩ sao?
Phượng chau mày:
- Anh lúc nào cũng đùa được. Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa bây giờ.
Những tô mì nóng hổi được đưa lên. Thế là mạnh ai nấy cắm cúi lo phần của mình. Tình bạn của hai người phát triển một cách tự nhiên hòa hợp.
Trúc Phượng hỏi:
- À, tại sao anh lại chọn ngành này vậy? Con trai mà chọn ngành này, môi trường hoạt động sẽ không được rộng lắm, anh biết không?
Lê Văn cười buồn
- Chuyện chọn ngành học nào có tự mình chủ động được đâu? Lúc đầu tôi nộp đơn học kinh tế đấy chứ, nhưng thi tuyển sinh lại điểm số thấp nên không được chọn, họ đẩy tôi qua đây, thế là phải chấp nhận thôi.
Rồi Văn triết lý:
- Đời thế đấy. Con người mặc sức dòng đời đưa đẩy, muốn làm chủ đời mình cũng khó.
- Thế anh có định là sau này ra trường xong sẽ làm cái gì không?
Lê Văn lắc đầu:
- Mặc cho số phận.
Phượng nói:
- Anh có vẻ tiêu cực quá. Ít ra mình cũng phải vạch cho mình một hướng đi chung chứ?
- Không phải tiêu cực, mà đấy là thực tế. Lê Văn nói - Như tôi đây này, tôi có một ông anh họ, nhà nghèo phải trầy da tróc vẩy lắm mới học lên được tới đại học. Anh ta lại bày đặt yêu đương, rồi cô gái của anh ấy rủ rê anh ta xuất ngoại du học. Đã không có tiền làm sao đi? Thế là cô bạn gái trước, có hứa là sẽ chờ anh ta hai năm. Thế là ông anh tôi làm ngày làm đêm, tích lũy được số tiền, tới chừng đủ tiền để sang Mỹ, vừa đặt chân xuống phi trường, thì cũng hay tin người bạn gái kia lấy chồng rồi. Anh giận quá, bỏ mặc mọi thứ. Sống bê tha nơi quê người. Bây giờ không biết ra sao. Đấy cô thấy không? bất cứ cái gì cũng không nên kế hoạch trước. Mơ mộng viễn vông rồi khổ, cứ phó mặc định mệnh? Không có gì vượt qua được định mệnh.
Trúc Phượng không đồng ý:
- Đừng có vì sự thất bại của người khác mà nhụt chí. Anh biết không gia đình tôi đâu có phải là khá giả gì, nhưng tôi không bao giờ bi quan. Tôi rất lạc quan. Tôi nghĩ là với sự cố gắng phấn đấu của mình. Sớm muộn gì rồi cũng đạt được thành quả.
Lê Văn nhìn Phượng. Cái can đảm đầy tự tin của cô gái làm chàng ngạc nhiên:
- Trúc Phượng, đôi lúc ở gần cô mà tôi mặc cảm, tôi thấy cô là con trai hơn là con gái đấy.
Trúc Phượng chỉ cười, rồi sau đấy mạnh ai trả tiền phần ăn của mình. Họ đi ra khỏi câu lạc bộ. Thời điểm đến tiết học buổi chiều còn khá lâu. Không có gì phải vội vã. Lê Văn hỏi:
- Thế còn cô, cô đã tự định gì cho tương lai?
- Bây giờ thì tôi cố gắng học, gắng sao ra trường đạt được điểm số cao để dễ tìm việc làm. Có việc làm xong sẽ tích lũy một số tiền, giúp cho cậu em trai lên đại học rồi du học... Tôi chỉ mơ ước thực hiện bấy nhiêu thôi đó.
Và rồi Trúc Phượng cười:
- Tôi đã nói với anh rồi, tôi chỉ là một con người bình thường, rất bình thường, tôi an phận.
- Tôi lại không có được một chút cái an phận của cô.
- Thôi anh đừng tâng tôi lên tận mây xanh như vậy. Tôi rất sợ bị ai ca ngợi mình.
Đi thêm một khoảng đường, Lê Văn chợt dừng lại nói:
- Trúc Phượng, nếu bao giờ tôi có dịp mời cô đi phố, cô sẵn lòng đi với tôi không?
- Điều đó à?? Trúc Phượng ngập ngừng, từ nào đến giờ Phượng chưa nhận lời ai, nên Phượng nói - Tôi không đi được đâu.
- Tại sao?
Phượng nhìn Văn rồi đáp:
- Hiện tại, tôi chưa có ý định là có bạn trai.
- Ồ tại sao Phượng lại thủ cựu như vậy? Lê Văn gần như hét lên - Chúng ta chỉ đi dạo, chứ nào có ý gì? Sao Phượng lại giữ kẽ như thế? Chẳng qua vì thấy Phượng hợp ý, thích nói chuyện. Tôi xem Phượng như bạn trai của mình vậy mà.
Trúc Phượng có vẻ nhẹ gánh lo. Nhưng không hiểu sao Phượng lại có cảm giác như thất vọng. Lê Văn không hề có ý tán tỉnh, chỉ xem Phượng như bạn thôi. Phượng nói:
- Ờ như vậy thì để tính lại...
Lê Văn vừa đi vừa lắc đầu:
- Phượng cổ lỗ một cách rất đáng yêu. Sẵn đây tôi cũng cho Phượng biết điều này... Hiện tại tôi cũng chưa có ý định tìm bạn gái.
- Vậy à?
- Vâng và cả trong tình yêu cũng vậy, tôi không tin là có chuyện tiếng sét ái tình, có thể đấy chỉ là một cú sốc, còn tình yêu thật sự thì phải có sự thử thách của thời gian. Phượng tin không?
- Trúc Phượng lắc đầu, không đáp. Cả hai đã đến trước giảng đường.
- Thôi anh đi đường anh đi nhé, tôi ôn tập đây.
Nhưng Lê Văn vẫn đi theo. Khi cả hai bước qua khu ký túc xá nữ sinh, có những cặp mắt tò mò nhìn theo. Phượng nói:
- Đấy anh thấy không? Anh đi theo tôi mãi thế này, người ta lại tưởng mình là gì.
- Họ có nghĩ thế nào mặc họ. Lê Văn nhún vai nói - Nếu họ mà hiểu lầm thì càng tốt chứ sao?
Trúc Phượng ngừng lại:
- Anh nói như vậy nữa tôi giận đấy.
- Vậy à?? Vậy thì cô giận đi. Lê Văn đùa dai - Tôi rất thích nhìn mấy cô giận, nhất là cô.
- Anh Lê Văn, anh...
- Thôi được rồi, mình quay lại giảng đường đi. Lê Văn nghiêm chỉnh trở lại - Ban sáng thầy giảng có mấy chỗ tôi không nắm được đâu phải nhờ Phượng giúp thôi.
Vào giảng đường, chọn một góc vắng. Trúc Phượng sốt sắng giải thích cho Lê Văn. Nhưng đang thao thao bất tuyệt, Phượng nhìn lên lại thấy Lê Văn cười. Anh chàng chẳng có vẻ gì là đang chú tâm đang nghe giảng. Phượng đỏ mặt:
- Thì ra anh giả vờ không hiểu bài... Có phải anh đang cố tình ghẹo phá tôi phải không?
Lê Văn nhìn Phượng rồi chợt cười lớn:
- Phượng hiểu lầm đấy, tôi thật không hiểu, nhưng vì trông cái thái độ say sưa thuyết giảng của Phượng, tôi thấy vui vui làm sao đấy. Thôi để bắt đền, chiều nay sau khi đi tan học tôi mời Phượng đi xem xi nê.
- Ai thèm đi xi nê với anh, Phượng giận dỗi - Đừng tưởng anh ham ghẹo phá người khác, rồi ngày nào sẽ bị trả báo cho mà xem!!
- Vâng thì trả báo, Lê Văn nói - Hôm nay cũng còn đầu năm, chưa có bài vở gì quan trọng. Chiều này Phượng đi xem phim với tôi chứ?
Trúc Phượng do dự định đi, nhưng lại sợ lún sâu vào tình cảm, một sự phân vân khó xử. Cuối cùng Phượng chịu thua:
- Thôi được, coi như một lần phạt vậy.
Lê Văn nháy nháy mắt:
- Thấy cách Phượng trả lời một lần xem hát lại phân vân như đi lấy chồng không bằng, người đâu mà khó quá.
- Sao chẳng thấy lúc nào anh đứng đắn vậy? Có khi nào anh làm được điều đó không?
- Nếu được thì anh chấp nhận lời tôi chứ?
- Lại nữa.
Trúc Phượng lắc đầu.
Giờ học đến. Giáo sư đã vào lớp, tất cả sinh viên bắt đầu nghiêm chỉnh lại, nhưng Lê Văn thỉnh thoảng lại đưa mắt sang Phượng. Giờ ngữ pháp là cái giờ căng thẳng và khô khan nhất, nên chỉ có những sinh viên nào theo dõi kịp mới tiếp tục theo dõi... còn một số khác... người lấy thư ra đọc hoặc viết thư, có mấy cô lại lấy quà vặt ra ăn. Trúc Phượng ngược lại, học rất nghiêm chỉnh. Vì Phượng ý thức một điều, Phượng không phải học cho chính mình mà còn vì gia đình, vì cậu em trai nữa.
Khi giáo sư ngưng giảng, Phượng liếc nhanh về phía Lê Văn. Anh chàng cũng có vẻ nghiêm túc. Phượng thấy anh chàng như dễ thương hơn.
o0o
Tối qua nhiệt độ đột ngột xuống thấp nên sáng sớm vừa thức dậy đã thấy ngoài trời như phủ kín một làn sương, có những giọt mưa phùn. Bầu trời u ám làm ý thu càng đậm.
Lê Văn đến trường sớm. Chàng chậm rãi đi bên lề dành cho người đi bộ. Những bụi cây đỗ quyên không hoa trông thật bơ phờ, hàng dừa xanh xa xa với những tàu lá phất phơ theo gió, Văn không thích những cảnh trí như thế này. Nó buồn buồn ray rứt thế nào đấy.
Bên cạnh hồ phun nước trước phòng hành chánh của nhà trường có một thiếu nữ. Cô ta đứng quay lưng nên Văn không nhìn rõ măt... Nhưng cái thân hình thon thả kia như liễu rũ bên hồ, rồi mái tóc dài chấm vai... làm lòng Lê Văn lao xao rung động. Văn như bị lôi cuốn và chàng tiến thẳng về phia đó.
Chưa bao giờ Lê Văn thấy một cô gái đẹp như thế này. Ở cái thời đại này, vẫn còn cái đẹp như vậy ư? Một khuôn mặt tròn, mày liễu, mắt phượng, mũi trắng, miệng nhỏ... tất cả tạo dáng liêu trai. Văn ngỡ mình nằm mơ... nhất là nước da của người con gái mịn và trắng xanh. Và chợt nhiên Lê Văn nhớ ra mình đã gặp qua cô gái ở đâu rồi... Vâng, chỉ thoáng qua. Đúng rồi, ngày đầu tiên vào lớp học... cô gái ngồi cạnh Trúc Phượng.
Lê Văn bước tới bạo dạn làm quen:
- Cô là... Bội Hoàng phải không?
Cô gái gật đầu. Và cái màn sương giữa hai người như tan dần, cô gái lên tiếng giọng thật nhỏ nhẹ.
- Tôi biết anh rồi... anh là Lê Văn.
Lê Văn chợt thấy sung sướng. Không ngờ cô ta cũng biết mình, Bội Hoàng lên tiếng giải thích:
- Cái hôm anh mới vào lớp, anh đã tự giới thiệu.
Và Văn thích thú hỏi:
- Chính cô là người nhận xét tôi là con người nói nhiều?
- À. thì ra... phải Trúc Phượng kể lại anh nghe không?
Văn chỉ nói:
- Tôi cũng đã biết ông anh cô. Ông ấy có vẻ hách làm sao. Tôi tưởng là cô cũng giống như ông ấy.
Bội Hoàng chau mày, rồi quay đi nơi khác. Lê Văn tiếp:
- Không ngờ lại giống thật!!
Bội Hoàng lạnh lùng:
- Nếu anh không thích, anh có thể đi nơi khác.
Nhưng Lê Văn vẫn đứng yên:
- Cô đã xử dụng cách này để đuổi được bao nhiêu anh chàng rồi?
Bội Hoàng không đáp, cũng không quay lại. Cái thái độ lạnh lùng của Hoàng làm Văn như bị tổn thương.
- Cô làm cao không có nghĩa là cái gì cô cũng vượt trội hơn người khác. Cô nên nhớ là tính kiêu hãnh nhiều lúc biến cô một cô gái đẹp thành một con công mái vô tri.
Bội Hoàng không vừa:
- Nhưng cái lắm lời nhiều lúc cũng rỗng tuếch, người không biết lịch sự nhiều lúc cũng giống như bọn vô lại.
- Cái đó cũng tùy người hiểu.
- Tôi không cần hiểu.
Bội Hoàng phớt lờ, nhưng lại thấy giận vô cùng. Cái con người gì mà ưa nói, không tế nhị tí nào cả. Hoàng nói thêm:
- Tốt nhất là anh nên đi tìm người hiểu được anh... chẳng hạn như Trúc Phượng đấy.
- Trúc Phượng à? Lê Văn lớn tiếng cười - Tiếc là cô ấy chưa đến... Bằng không tôi đã có một cuộc đi dạo trong vườn trường lần thứ hai.
Bội Hoàng mím môi, trừng mắt nhìn Lê Văn rồi vội vã quay người đi về phía phòng học. Văn nhìn theo với nhiều cảm nghĩ. Chàng thích cái dáng dấp thon thả kia nhưng không làm sao chịu được sự lạnh lùng dễ ghét của cô gái.
Lê Văn châm rãi bước theo, lúc đến giảng đường. Văn thấy Trúc Phượng cũng đã đến, đang đứng nói chuyện với Bội Hoàng. Văn lặng lẽ tìm một chỗ trống ngồi xuống. Không hiểu sao Văn thấy như lạc lõng. Phải chăng vì cái thái độ lạnh nhạt ban nãy của Hoàng? Nếu vậy thì buồn cười quá... Bởi vì đó cũng chỉ là một bạn học chứ nào có gì đâu? Tại sao lại dễ xúc động vậy chứ.
Rồi những người khác lần lượt đi vào. Lê Văn vui vẻ trở lại. Không khí lớp học làm Văn bỏ quên chuyện ban nãy. Phượng đang nói chuyện với Hoàng, chợt quay qua ngoắt ngoắt Văn:
- Anh Văn đến đây này.
Lê Văn đứng dậy, bước tới, nhưng mặt như nóng lên. Trong khi Bội Hoàng vẫn lạnh lùng một cách cố hữu.
- Anh biết Bội Hoàng đây không? hẳn anh cũng muốn làm quen với bạn ấy?
Trúc Phượng lại nói. Lê Văn có tạo ra thái độ thât bình thản.
- Chúng tôi đã gặp nhau ban nãy, nơi hồ phun nước đấy.
- Vậy à? Trúc Phượng ngạc nhiên - Tại sao Bội Hoàng chẳng nói gì cả.
Trúc Phượng quay qua bạn gái. Bội Hoàng tỉnh bơ đi về phía chỗ ngồi nói:
- Con người tao lạnh lắm, chẳng ai thích đâu.
Trúc Phượng vẫn không hiểu, nhìn theo:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh Văn.
Lê Văn nhún vai:
- Tôi đã làm cho cô ấy giận.
- Vậy à? Trúc Phượng cười - Tại anh ưa quậy chi.
Chuông vào học reo. Mọi người trở về vị trí của mình.
Trúc Phượng bỏ hết chuyện ban nãy ra khỏi đầu, chăm chú lắng nghe thầy giảng. Trong khi Lê Văn lại không làm sao tập trung được tư tưởng. Thỉnh thoảng cứ nhìn về phía Bội Hoàng. Cô gái đằng trước ngồi thẳng lưng như một pho tượng lạnh lùng. Cái thái độ đó làm Vănkhông làm sao chịu được, chàng viết vội vào mảnh giấy nhỏ "xin lỗi, tất cả tại tôi cả. Hãy tha thứ cho tôi một lần nhé! Được không? "
Rồi thừa lúc chẳng ai để ý đưa lên cho Hoàng, Hoàng khéo cẩn thận sợ người khác nhìn thấy, nắm chặt mảnh giấy trong tay. Lê Văn căng thảng nhìn theo, một chút thấy Hoàng mở mảnh giấy ra xem, rồi liếc nhanh về phía chàng.
Cái ánh mắt đó làm cho Văn thấy an tâm Hoàng không còn là chiếc tủ lạnh nữa. Có lẽ cô nàng đã đồng ý bỏ qua cho chàng. Thế là lời giảng của thấy tiếp tục lọt và tai. Lê Văn đã khôi phục lại niềm tin. Con người rõ là kỳ cục. Chỉ cần ánh mắt mà mọi chuyện đã thay đổi.
Trưa hôm ấy - Ba người, Lê Văn, Trúc Phượng và Bội Hoàng kéo nhau đến câu lạc bộ sinh viên ăn trưa. Trúc Phượng hơi ngạc nhiên vì cái thái độ ban sáng của người bạn còn giống như nước với lửa. Vậy mà bây giờ? Họ đã giảng hòa với nhau bao giờ vậy?
Lê Văn trưa hôm ấy lại nói nhiều. Bội Hoàng thỉnh thoảng mới trả lời, vậy mà họ có vẻ vui. Vui đến độ làm cho Trúc Phượng thấy như bị lạc lõng, bị bỏ rơi.
Lê Văn nói với Phượng mà mắt lại không rời khỏi Bội Hoàng.
- Trúc Phượng này, Bội Hoàng ăn ít quá phải không? Có lẽ vì vậy mà Hoàng hơi kém sức khỏe đấy.
Bội Hoàng nhỏ nhẹ:
- Từ nào đến giờ, sức ăn của tôi vẫn vậy. Tôi nghỉ học là vì lười đấy.
- Không phải đâu, tôi nghĩ là lý do nào đó khác...
Hai người cứ nói chuyện và Phượng có cảm giác như mình chỉ là bung xung. Nàng ăn vội rồi đứng dậy.
- Tôi lên thư viện đọc báo một chút, hai người ngồi đây nhé.
Rồi không đợi sự đồng ý của Văn, Phượng bỏ đi ngay.
Thư viện ở lầu hai yên tĩnh hơn là ở dưới nhà. Trúc Phượng chọn một chỗ ngồi vắng vẻ ngồi xuống. Nàng cảm thấy hơi bối rối chứ không bình thản như ngày thường. Phải chăng vì sự vồn vã quá đáng của Văn dành cho Hoàng Phượng ganh tị chăng?
Nếu đấy thật sự là ganh ti, thì coi như đã có vấn đề. Ta yêu rồi chăng? Điều này thì vô lý quá. Mới quen biết có ba ngày, không lẽ đã yêu. Tiếng sét ái tình à? Nhưng muốn vậy phải có sự đáp ứng của đôi bên... Còn đằng này... Trúc Phượng không muốn nghĩ tiếp. Nàng đứng dậy và cố nén cảm xúc trong lòng. Ta không thể ở trên này lâu, bằng không dám Lê Văn, Bội Hoàng lại bò lên. Ta phải tỏ ra thật tự nhiên. Không được để lộ một chút tình cảm nào ra ngoài cả, dù có...
Và Phượng lại ngồi xuống lại lấy bình thản. Bấy giờ Phượng mới phát hiện ở cái gốc phòng gần đấy có một thanh niên đang lặng lẽ nhìn nàng. Anh chàng không ai xa lạ... Bội Quân thôi.
Trúc Phượng giật mình. Tại sao Bội Quân lại ở đây?
Bội Quân vẫn lạnh lùng, vẫn cao ngạo nhưng cái ánh mắt kia có cái gì đó chăm chú, tò mò quan tâm.
Phượng lên tiếng trước:
- Ồ không ngờ anh cũng ngồi ở đây.
- Đến lâu lắm rồi đấy...
Quân lúc nào cũng ngắn gọn:
- Hoàng đang ăn mì dưới câu lạc bộ, tôi lên đây đọc báo.
Phượng nói như giải thích, nhưng Quân lại nói:
- Ở đây đâu có báo. Báo chỉ ở lầu một.
- À tôi...
Phượng đỏ mặt như vừa bị bắt quả tang khi đang làm một điều sai. Quân tiếp như đã nhìn suốt tim Phượng.
- Thật ra cô đâu cần cho tôi biết lên đây làm gì, đúng không? Chẳng cần lý do, chẳng cần ngụy trang... Trên đời này kịch cợm nhiều quá rồi. Sống thật hay hơn.
Lời của Quân khiến Phượng cảm thấy như bị xúc phạm.
- Vâng, con người tôi vậy đó, Hay đóng kịch, ngụy trang, ấu trĩ nhưng mà anh quan tâm đến những chuyện đó làm gì?
Phản ứng của Phượng làm cho Quân giật mình, thật lâu Quân mới nói:
- Cô có vẻ khó chịu hơn là tôi tưởng.
- Có thể. Phượng nói - Nhưng tôi không thích những người không thân mà phê bình tôi.
Quân nhìn Phượng lần nữa, rồi không hiểu sao anh chàng lẳng lặng đứng dậy bỏ đi. Phượng nhìn theo mãi đến khi bóng anh mất hút ở chân cầu thang... Anh chàng thật là kỳ cục! Ngay lúc đó, Phượng nghe tiếng Lê Văn dưới lầu gọi vọng lên:
- Trúc Phượng cô ở trên ấy làm gì đấy?
Phượng giật mình chưa kịp trả lời thì Lê Văn và Bội Hoàng đã đến nơi. Phượng vội nói:
- Tôi đang tìm đọc báo thì gặp anh Bội Quân. Anh ấy nói với tôi mấy câu là bỏ xuống lầu ngay.
Bội Hoàng ngạc nhiên:
- Anh Quân ở đây à?? Anh ấy lên đây làm gì vậy?
- Ai biết, anh ấy đã ngồi đằng kia kìa.
Phượng nói và cảm thấy cái thái độ lạnh lùng đáng ghét của Quân vẫn còn đâu đây.
Lê Văn nói:
- Lúc đầu thấy Phượng nói chuyện với Quân, tôi tưởng anh ấy là bạn trai của Phượng đấy chứ.
Hoàng quay sang bạn thăm dò:
- Có như vậy không hở Phượng?
Phượng không đáp chỉ nói:
- Thôi về phòng học đi, sắp đến giờ rồi đấy.
Xuống tới sân trường. Phượng cảm thấy thoải mái hơn. Có lẽ nhờ cái không khí thoáng.
Văn chợt nói:
- Trúc Phượng này. Chiều thứ bảy này không có giờ, Bội Hoàng mời chúng mình đến nhà cô ấy ăn cơm. Phượng cũng đi nhé!
- Vậy à? Phượng quay qua Bội Hoàng, lúc đó mặt của Hoàng đang đỏ gắt - Thế nào mời cả tôi nữa ư?
- Dĩ nhiên rồi, đông đủ mới vui chứ.
Hoàng nói nhưng lại không nhìn thẳng vào mắt Phượng.
- Nếu vậy thì đi.
Phượng nói vì không muốn làm Hoàng khó xử, nhưng Văn lại chen vào:
- Sao lại "nếu"? Nghe có vẻ miễn cưỡng quá vậy?
Trúc Phượng quay qua nhìn Văn. Khuôn mặt anh chàng vẫn rạng rỡ như lúc nào. Không để lộ dụng ý gì cả.
- Đâu có miễn cưỡng đâu?
Phượng nói nhưng Lê Văn lại nói to:
- Nhưng thái độ hôm nay của cô khác lạ thế nào đấy. Có phải mới gặp Bội Quân chăng?
Bội Hoàng có vẻ tế nhị hơn:
- Đừng có nói vậy, Trúc Phượng giận bây giờ.
Nhưng Lê Văn vẫn không tha:
- Vậy thì Trúc Phượng nói đi? Tại sao?
- Tại anh đó!!
Trúc Phượng nói nửa chơi nửa thật, làm cho Lê Văn lúng túng. Và Phượng không chờ họ, bước nhanh vào giảng đường, để hai người ở lại sau lưng.
Cơn gió chiều mát rượi làm những chiếc lá vàng rơi lả tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.