Chương 11: Vô tri vô giác thay đổi
Hoặc Trạc Trạc
21/01/2018
Tây Vô thực ra cũng không quá để tâm tới vụ việc lần này, dù sao cũng chỉ là mạng ảo, náo loạn một hồi rồi sẽ qua. Cậu chỉ khó chịu một lúc rồi lại cảm thấy bình thường. Bây giờ cậu tạm thời ổn định tâm trạng, chuẩn bị đối phó với kỳ thi. Mấy ngày nay đều tập trung ở thư viện trường, không để ý tới giới võng phối mạng tinh phong huyết vũ.
Nhưng sự biến mất của cậu lại khiến cho Thâm Thủy bận tâm nhiều lắm, anh chỉ có thể liên tưởng tới topic kịch kia là ngòi nổ dẫn tới sự cố này, cho rằng Tây Vô vì tự trách quá sâu mà không lên mạng.
Anh gọi điện thoại tới cho cậu, không biết là người ta không mang máy theo bên người hay cố ý không nghe máy. Chung quy lại là Thâm Thủy tạm thời mất liên lạc với Tây Vô. Có đôi khi tình cảm chính là như vậy, tuy rằng cách nhau internet, nhưng từ thói quen tự nhiên mà dần dần trở nên thích đối phương. Vốn tưởng rằng anh chỉ hưởng thụ cảm giác có thể thoải mái tâm sự với Tây Vô, cởi mở cõi lòng, đùa giỡn nhau. Trong ấn tượng của Thâm Thủy, Tây Vô giống như em trai hàng xóm, rất nhu thuận ngoan ngoãn.
Dù rằng ngay từ đầu bộ dáng cẩn cẩn dực dực của Tây Vô trước mặt Thâm Thủy khiến anh có chút ghét bỏ, nhưng khi hai người đã trở nên quen thuộc, Tây Vô đã dần lộ ra sự chân thực thẳng thắn của mình.
Không có người cùng trò chuyện, ngược lại có chút thiếu tự nhiên.
Thâm Thủy biết bản thân trong cuộc sống hiện thực rất lãnh đạm, chẳng mấy khi chủ động kết giao bạn bè. Internet dù thật giả lẫn lộn, nhưng lúc này đây, anh lại có chút dao động.
Avatar QQ của Thủy Mạt còn sáng, Thâm Thủy nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn nhắn sang.
Thủy Mạt ở bên kia đang chuẩn bị hành lý đi du lịch, nghe được tiếng QQ, liền ngó qua.
Thâm Thủy Tỉnh: Hồi đó vị kia nhà cậu theo đuổi cậu như thế nào?
Âm Tiền cùng Thủy Mạt đều là CV võng phối, nhưng lại công hề công khai trong giới. Chỉ có một số ít người thân thiết mới biết được quan hệ của bọn họ. Tuy rằng công khai thì cũng chẳng sao, nhưng Âm Tiền cùng Thủy Mạt có những lo lắng của riêng họ. Âm Tiền sống tương đối khiêm tốn thầm lặng, Thủy Mạt lại nổi tiếng với fan là CP của Thâm Thủy Tỉnh.
Tán gẫu thế nào, YY thế nào, dường như cũng không thể ghép hai người vào với nhau.
Thủy Mạt: Từ khi nào cậu cũng trở nên tò mò thế?
Thâm Thủy Tỉnh: Vậy nên xin hãy trả lời vấn đề của tôi.
Thủy Mạt nhức đầu, phải nói thế nào đây, tuy rằng xung quanh không có ai, nhưng muốn đứa da mặt mỏng như cậu kể chuyện tình cảm của mình cho người khác thì chịu.
Thủy Mạt: Liều chết quấn lấy, bởi vì bị quấn quá phiền nên không trốn được.
Nhận được câu trả lời, Thâm Thủy suy nghĩ sâu xa. Chiêu này chẳng những anh không dùng được, mà nếu có dùng thì chắc Tây Vô sẽ bị dọa sợ trốn luôn.
Có chút bất khả thi.
Cuối cùng Thâm Thủy vẫn quyết định thuận theo tự nhiên, dù sao sau mấy ngày ở chung, bầu không khí của hai người không tệ lắm. Đợi tới ngày có thể vượt qua được ranh giới, anh tất nhiên sẽ chủ động hơn.
Nói cho cùng thì đây là yêu qua mạng, hai phía đều phải lo lắng toàn diện.
Nhưng mà vấn đề hàng đầu bây giờ là, làm sao mà liên lạc được với Tây Vô.
Lần thứ hai gọi điện qua, đáp lại anh vẫn chỉ là giọng nữ phát thanh lạnh lùng. Thâm Thủy bất đắc dĩ nhắn mấy tin, muốn khi cậu mở máy sẽ trả lời anh.
Ngô Hi học bài rất nhập tâm, vậy nên cậu ở thư viện quá trưa cũng không nhận ra. Nếu không phải cảm thấy đói bụng, sợ rằng cậu còn muốn xem hết hai phần sách còn lại.
Cậu dọn dẹp đồ rời đi, ngoài trừ đi học thỉnh thoảng chạm mặt nhau, hầu như cậu chưa từng liên hệ với Hoa Tử Thạc và Lâm Vũ. Ngô Hi định gọ điện hẹn họ cùng đi ăn.
Vừa mở điện thoại ra, thông báo hiện lên. Mười hai tin nhắn, năm cuộc gọi nhỡ. Có chuyện lớn gì vậy?
Ngô Hi vội vàng mở ra.
Thâm Thủy: Tây Vô, gọi điện cho em sao không nghe máy?
Thâm Thủy: Em xem mấy lời trên bài post rồi hả, đừng để ý tới nó.
Thâm Thủy: Mở máy thì gọi điện lại cho tôi, ít nhất cũng phải để tôi biết em không sao.
Mỗi tin nhắn và cuộc gọi đều thể hiện sự lo lắng sốt ruột, Tây Vô cho tới giờ chưa từng nghĩ mình quan trọng thế nào trong mắt Thâm Thủy, giống như sự hỏi thăm ân cần của một người bạn bình thường, hẳn cậu cũng có chút vị trí trong lòng anh.
Để Thâm Thủy không phải lo lắng, Tây Vô nhanh chóng trả lời: “Tôi không sao, điện thoại tắt tiếng nên không lưu ý.”
Một lát sau, di động rung lên, anh gọi điện tới, cậu trốn vào một góc vắng người trong thư viện, cắn răng nghe máy.
Bên kia lập tức truyền tới tiếng anh: “Em không sao chứ?”
Tây Vô hạ giọng nói: “Không… Không sao.” Chắc là do quá khẩn trương, mỗi lần gặp mặt chưa từng được đối xử tốt, giờ trong điện thoại lại ân cần thăm hỏi như người thân quen, cậu có thể không nói lắp được sao?
Bên kia nghe được cậu trả lời, thở phào nhẹ nhõm, tiện nhắc nhở cậu: “Đừng lo lắng chuyện bài post, đều là mấy kẻ rảnh rỗi gây sự, võng phối luôn luôn như vậy, em đừng để trong lòng.”
“Ừ, tôi không sao.” Tây Vô cố gắng dùng ngữ khí bình thản để nhắn nhủ đối phương, muốn anh đừng lo cho mình.
Bầu không khí giữa hai người chợt trở nên rung động khó tả, lại có vẻ rất tự nhiên.
Ngắt máy, Tây Vô thở phào một hơi, khuôn mặt xán lạn mang theo lúm đồng tiền. Cậu nghĩ đúng là đã lâu không lên QQ, lần trước ở trong nhóm chỉ gửi có một câu như vậy.
Cậu lập tức mở QQ trên điện thoại ra, vào nhóm tổ kịch.
Hậu kỳ – Tây Vô: Cái kia…
Tây Vô gửi một cái, người trong nhóm ngay tức khắc nổi lên.
Đạo diễn – Lam Sắt: Tiểu Tây Vô π__π đều là lỗi của tỷ tỷ, lúc đó không sớm nhận ra. Nếu biết sớm sẽ không liên lụy tới em.
Trang trí – Tạp Sát Sát: Hậu kỳ đại nhân, cậu cuối cùng cũng login π__π
Hậu kỳ – Tây Vô: ( ̄ー ̄) Không sao đâu, tôi không để tâm.
Chuẩn bị – Miên Hoa Bào: Không để tâm mà sao cậu biến mất nhiều ngày như vậy, không thể tìm được.
Xem ra Miên Hoa Bào thực rất lo lắng cho Tây Vô, ngữ khí cũng nóng giận hơn.
Hậu kỳ – Tây Vô: Gần đây việc học tương đối bận, ngại quá.
Chuẩn bị – Miên Hoa Bào: Được rồi, không có việc gì là tốt rồi. Nếu đã vậy, các cô nương, mau bắt đầu tiến công kỳ một đi.
Trọng tâm câu chuyện đột nhiên thay đổi, mọi người khôi phục lại trạng thái nói chuyện tán gẫu bình thường.
Đạo diễn – Lam Sắt: Cho em yếu ớt hỏi một cậu, tổng lại có tất cả bao vị CV đại nhân?
Chuẩn bị – Miên Hoa Bào: Thâm Thủy đã chắc chắn trăm phần trăm có thể tối gửi cho tôi, những tiểu lâu la khác tính cái gì.
Acc nhỏ chuyên dùng để chạy vai quần chúng: Nếu như vậy tiểu lâu la không đáng tính tôi đây cứ từ từ mà làm ha?
Chuẩn bị – Miên Hoa Bào: Đá bay LS ngạo kiều thụ, mau đi ghi âm cho tôi (????)? Cậu đó, mau sửa lại thành tên theo nhóm cho tôi.
Vai phụ – Acc nhỏ: ….
Trang trí – Tạp Sát Sát: Được rồi, quả là tổ kịch thần thánh, tôi cứ nên yên lặng lặn xuống thôi.
Nhưng sự biến mất của cậu lại khiến cho Thâm Thủy bận tâm nhiều lắm, anh chỉ có thể liên tưởng tới topic kịch kia là ngòi nổ dẫn tới sự cố này, cho rằng Tây Vô vì tự trách quá sâu mà không lên mạng.
Anh gọi điện thoại tới cho cậu, không biết là người ta không mang máy theo bên người hay cố ý không nghe máy. Chung quy lại là Thâm Thủy tạm thời mất liên lạc với Tây Vô. Có đôi khi tình cảm chính là như vậy, tuy rằng cách nhau internet, nhưng từ thói quen tự nhiên mà dần dần trở nên thích đối phương. Vốn tưởng rằng anh chỉ hưởng thụ cảm giác có thể thoải mái tâm sự với Tây Vô, cởi mở cõi lòng, đùa giỡn nhau. Trong ấn tượng của Thâm Thủy, Tây Vô giống như em trai hàng xóm, rất nhu thuận ngoan ngoãn.
Dù rằng ngay từ đầu bộ dáng cẩn cẩn dực dực của Tây Vô trước mặt Thâm Thủy khiến anh có chút ghét bỏ, nhưng khi hai người đã trở nên quen thuộc, Tây Vô đã dần lộ ra sự chân thực thẳng thắn của mình.
Không có người cùng trò chuyện, ngược lại có chút thiếu tự nhiên.
Thâm Thủy biết bản thân trong cuộc sống hiện thực rất lãnh đạm, chẳng mấy khi chủ động kết giao bạn bè. Internet dù thật giả lẫn lộn, nhưng lúc này đây, anh lại có chút dao động.
Avatar QQ của Thủy Mạt còn sáng, Thâm Thủy nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn nhắn sang.
Thủy Mạt ở bên kia đang chuẩn bị hành lý đi du lịch, nghe được tiếng QQ, liền ngó qua.
Thâm Thủy Tỉnh: Hồi đó vị kia nhà cậu theo đuổi cậu như thế nào?
Âm Tiền cùng Thủy Mạt đều là CV võng phối, nhưng lại công hề công khai trong giới. Chỉ có một số ít người thân thiết mới biết được quan hệ của bọn họ. Tuy rằng công khai thì cũng chẳng sao, nhưng Âm Tiền cùng Thủy Mạt có những lo lắng của riêng họ. Âm Tiền sống tương đối khiêm tốn thầm lặng, Thủy Mạt lại nổi tiếng với fan là CP của Thâm Thủy Tỉnh.
Tán gẫu thế nào, YY thế nào, dường như cũng không thể ghép hai người vào với nhau.
Thủy Mạt: Từ khi nào cậu cũng trở nên tò mò thế?
Thâm Thủy Tỉnh: Vậy nên xin hãy trả lời vấn đề của tôi.
Thủy Mạt nhức đầu, phải nói thế nào đây, tuy rằng xung quanh không có ai, nhưng muốn đứa da mặt mỏng như cậu kể chuyện tình cảm của mình cho người khác thì chịu.
Thủy Mạt: Liều chết quấn lấy, bởi vì bị quấn quá phiền nên không trốn được.
Nhận được câu trả lời, Thâm Thủy suy nghĩ sâu xa. Chiêu này chẳng những anh không dùng được, mà nếu có dùng thì chắc Tây Vô sẽ bị dọa sợ trốn luôn.
Có chút bất khả thi.
Cuối cùng Thâm Thủy vẫn quyết định thuận theo tự nhiên, dù sao sau mấy ngày ở chung, bầu không khí của hai người không tệ lắm. Đợi tới ngày có thể vượt qua được ranh giới, anh tất nhiên sẽ chủ động hơn.
Nói cho cùng thì đây là yêu qua mạng, hai phía đều phải lo lắng toàn diện.
Nhưng mà vấn đề hàng đầu bây giờ là, làm sao mà liên lạc được với Tây Vô.
Lần thứ hai gọi điện qua, đáp lại anh vẫn chỉ là giọng nữ phát thanh lạnh lùng. Thâm Thủy bất đắc dĩ nhắn mấy tin, muốn khi cậu mở máy sẽ trả lời anh.
Ngô Hi học bài rất nhập tâm, vậy nên cậu ở thư viện quá trưa cũng không nhận ra. Nếu không phải cảm thấy đói bụng, sợ rằng cậu còn muốn xem hết hai phần sách còn lại.
Cậu dọn dẹp đồ rời đi, ngoài trừ đi học thỉnh thoảng chạm mặt nhau, hầu như cậu chưa từng liên hệ với Hoa Tử Thạc và Lâm Vũ. Ngô Hi định gọ điện hẹn họ cùng đi ăn.
Vừa mở điện thoại ra, thông báo hiện lên. Mười hai tin nhắn, năm cuộc gọi nhỡ. Có chuyện lớn gì vậy?
Ngô Hi vội vàng mở ra.
Thâm Thủy: Tây Vô, gọi điện cho em sao không nghe máy?
Thâm Thủy: Em xem mấy lời trên bài post rồi hả, đừng để ý tới nó.
Thâm Thủy: Mở máy thì gọi điện lại cho tôi, ít nhất cũng phải để tôi biết em không sao.
Mỗi tin nhắn và cuộc gọi đều thể hiện sự lo lắng sốt ruột, Tây Vô cho tới giờ chưa từng nghĩ mình quan trọng thế nào trong mắt Thâm Thủy, giống như sự hỏi thăm ân cần của một người bạn bình thường, hẳn cậu cũng có chút vị trí trong lòng anh.
Để Thâm Thủy không phải lo lắng, Tây Vô nhanh chóng trả lời: “Tôi không sao, điện thoại tắt tiếng nên không lưu ý.”
Một lát sau, di động rung lên, anh gọi điện tới, cậu trốn vào một góc vắng người trong thư viện, cắn răng nghe máy.
Bên kia lập tức truyền tới tiếng anh: “Em không sao chứ?”
Tây Vô hạ giọng nói: “Không… Không sao.” Chắc là do quá khẩn trương, mỗi lần gặp mặt chưa từng được đối xử tốt, giờ trong điện thoại lại ân cần thăm hỏi như người thân quen, cậu có thể không nói lắp được sao?
Bên kia nghe được cậu trả lời, thở phào nhẹ nhõm, tiện nhắc nhở cậu: “Đừng lo lắng chuyện bài post, đều là mấy kẻ rảnh rỗi gây sự, võng phối luôn luôn như vậy, em đừng để trong lòng.”
“Ừ, tôi không sao.” Tây Vô cố gắng dùng ngữ khí bình thản để nhắn nhủ đối phương, muốn anh đừng lo cho mình.
Bầu không khí giữa hai người chợt trở nên rung động khó tả, lại có vẻ rất tự nhiên.
Ngắt máy, Tây Vô thở phào một hơi, khuôn mặt xán lạn mang theo lúm đồng tiền. Cậu nghĩ đúng là đã lâu không lên QQ, lần trước ở trong nhóm chỉ gửi có một câu như vậy.
Cậu lập tức mở QQ trên điện thoại ra, vào nhóm tổ kịch.
Hậu kỳ – Tây Vô: Cái kia…
Tây Vô gửi một cái, người trong nhóm ngay tức khắc nổi lên.
Đạo diễn – Lam Sắt: Tiểu Tây Vô π__π đều là lỗi của tỷ tỷ, lúc đó không sớm nhận ra. Nếu biết sớm sẽ không liên lụy tới em.
Trang trí – Tạp Sát Sát: Hậu kỳ đại nhân, cậu cuối cùng cũng login π__π
Hậu kỳ – Tây Vô: ( ̄ー ̄) Không sao đâu, tôi không để tâm.
Chuẩn bị – Miên Hoa Bào: Không để tâm mà sao cậu biến mất nhiều ngày như vậy, không thể tìm được.
Xem ra Miên Hoa Bào thực rất lo lắng cho Tây Vô, ngữ khí cũng nóng giận hơn.
Hậu kỳ – Tây Vô: Gần đây việc học tương đối bận, ngại quá.
Chuẩn bị – Miên Hoa Bào: Được rồi, không có việc gì là tốt rồi. Nếu đã vậy, các cô nương, mau bắt đầu tiến công kỳ một đi.
Trọng tâm câu chuyện đột nhiên thay đổi, mọi người khôi phục lại trạng thái nói chuyện tán gẫu bình thường.
Đạo diễn – Lam Sắt: Cho em yếu ớt hỏi một cậu, tổng lại có tất cả bao vị CV đại nhân?
Chuẩn bị – Miên Hoa Bào: Thâm Thủy đã chắc chắn trăm phần trăm có thể tối gửi cho tôi, những tiểu lâu la khác tính cái gì.
Acc nhỏ chuyên dùng để chạy vai quần chúng: Nếu như vậy tiểu lâu la không đáng tính tôi đây cứ từ từ mà làm ha?
Chuẩn bị – Miên Hoa Bào: Đá bay LS ngạo kiều thụ, mau đi ghi âm cho tôi (????)? Cậu đó, mau sửa lại thành tên theo nhóm cho tôi.
Vai phụ – Acc nhỏ: ….
Trang trí – Tạp Sát Sát: Được rồi, quả là tổ kịch thần thánh, tôi cứ nên yên lặng lặn xuống thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.