Chương 86: Đầm Ngọc Uyên*
Touchinghk
08/10/2021
*Công viên Đầm Ngọc Uyên là một trong những công viên lớn nhất của Bắc Kinh, rộng 136 ha, với 61 ha là diện tích hồ nước.
Chiêm Đài cố nhịn đau đứng lên, vừa quay đầu lại liền trông thấy Phương Lam đang lao về phía cậu với nét mặt đầy lo lắng. Bấy giờ, cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng và nở nụ cười. Ngay khi cậu định mở miệng trấn an cô, không cần phải cuống như vậy, thì lại thấy Tống Thư Minh như hổ dữ bất ngờ đẩy cô từ phía sau, cả hai người đều ngã đánh ‘rầm’ xuống đất.
Mặt Chiêm Đài chợt biến sắc, cậu không ngờ Tống Thư Minh lại ra tay với cô gái của cậu, lửa giận tức thì bốc lên ngùn ngụt. Tay trái vẫn quấn băng vải, nhưng cậu không đếm xỉa đến điều đó, chỉ muốn tháo băng ra để bảo vệ Phương Lam.
Nhưng cậu mới giằng ra được hai lần thì Phương Lam đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt buồn bã, đôi mắt rưng rưng lệ, khuôn mặt đẫm nước mắt, trông vô cùng đáng thương. Cô nói bằng giọng dịu dàng thánh thót như chim oanh: “Chiêm Đài, cứu tôi với.”
Chiêm Đài bỗng dừng bước.
Không, đây không phải là Phương Lam.
Phương Lam là người hay quát tháo, đành hanh, hay vung nắm đấm và chửi thề.
Cô là người quật cường, chống đỡ đến cùng, cho dù cả người đầy máu tươi cũng không chịu mở miệng kêu than.
Cô gái dịu dàng thùy mị trước mặt chắc chắn không phải là Phương Lam.
Một cảm giác ớn lạnh dâng lên trong lòng Chiêm Đài.
Cậu vung tay lên, rồi lấy ra từ trước ngực áo một lá bùa, cấp tốc để sát vào trước trán. Một ngọn lửa màu xanh lam bùng lên giữa hai đầu chân mày. Thoáng cái, tro bùa màu xám đã rơi lả tả, bám vào đuôi lông mày của cậu.
“Chu tương phi tương, như thị huyễn tương, chất chân như du, tự kiến cố minh*.” Chiếc hồ lô màu xanh ngọc vẫn còn ở trong lòng bàn tay cậu.
*Những gì mắt thường nhìn thấy không phải là thật mà chỉ là ảo ảnh, thực chất tốt nhưng vẻ ngoài ngỡ là kém, không phô trương nên mới sáng ngời.
Sau đó, cậu mở mắt ra, Phương Lam trước mặt vẫn mang dáng vẻ mong manh yếu đuối.
Không, nửa khuôn mặt bên trái của cô vẫn trắng trẻo xinh đẹp.
Có điều, từ trước trán trở xuống là một vệt máu đỏ chảy dọc giữa hai chân mày, theo sống mũi thanh tú, qua chóp mũi nhỏ và cao, đến đôi môi và chiếc cằm thon, chia khuôn mặt cô thành hai nửa.
Nửa bên trái là gương mặt người.
Nửa bên phải là mặt quỷ dữ tợn.
Cùng một biểu cảm, cùng đường nét khuôn mặt, thậm chí thần thái giống y hệt nhau, thế nhưng nửa khuôn mặt bên trái của cô như bị bao phủ bởi lớp sương mù màu đen lờ mờ. Nhờ khuôn mặt trắng nõn của cô làm nền, trông nửa bên mặt trái chẳng khác gì một bộ xương khô đang lơ lửng trong không khí.
Chiêm Đài hít vào một hơi, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã phản ứng theo bản năng, tay phải nhanh như chớp lấy ra một nắm đậu xanh.
Tiếp đó, cậu xông tới trước mặt Phương Lam trong tích tắc.
Cô vẫn đang khóc thút thít như một cô gái bị nạt. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ đưa tay bịt miệng cô lại, đồng thời dốc những hạt đỗ xanh trong lòng bàn tay vào miệng cô.
Lớp sương đen bốc lên từ trên mặt cô, chiếm lấy toàn bộ khuôn mặt ngọc ngà. Vẻ mặt của cô rất kỳ quái, như thể phần lí trí còn sót lại vẫn đang cố gắng chiến đấu chống lại tà ma. Còn nửa bên mặt như xương khô thì gầm thét, nhào về phía Chiêm Đài.
Làm sao bây giờ? Chiêm Đài cố gắng lục lọi trong đầu. Phương Lam đã bị ma nhập, mà cô lại là phụ nữ, phải làm thế nào mới phá vỡ tình thế hết đường cứu vãn hiện giờ đây?
Yêu ma xấu xa sẽ sợ cái gì? Sợ cái gì? Chiêm Đài nghĩ nát óc.
Sợ dương khí.
Cậu mở bừng mắt ra, nhìn thẳng vào Phương Lam.
Tay trái của cậu bị thương vẫn đang quấn băng gạc, tay phải đang bịt chặt miệng cô, không dám thả lỏng.
Cậu hít một hơi thật sâu, nuốt hết chút tro bùa còn dính lại trên ngón tay.
Đoạn, cậu cắn đầu lưỡi và cúi người xuống.
Dương khí thật sự chính là dương khí của nam giới.
Cậu là đàn ông, chỉ cần cắn đầu lưỡi chảy máu, sau đó đưa vào trong miệng cô là có thể giúp cô trở lại ban đầu.
Khi đầu lưỡi có cảm giác tanh lợ, cậu dứt khoát nhẹ nhàng mà kiên quyết áp môi mình vào môi cô.
Môi cậu nóng như lửa, môi cô lạnh như băng, không hề có độ ấm, hệt như xác chết.
Dòng máu ấm nóng của cậu chảy vào trong miệng cô theo bốn cánh môi đang tiếp xúc với nhau. Phương Lam bị nóng nên rụt lại phía sau, muốn tránh khỏi cậu.
Đúng lúc này, cậu vòng tay qua, đè chặt sau gáy cô. Bờ môi vừa ấm áp vừa ẩm ướt miết nhẹ lên đôi môi lạnh buốt của cô, đầu lưỡi giống như suối nước nóng, trườn vào trong miệng cô như một con rắn nước.
Chiêm Đài nhắm mắt lại.
Đầu lưỡi chạm nhẹ, ram ráp mà mềm mại, như băng và lửa giao hòa.
Những hạt đỗ xanh ngậm trong miệng chẳng khác nào những hạt đường bị đưa đẩy giữa môi và răng của họ.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người.
Cậu hôn cô, trong miệng là vị máu tanh ngọt, lòng dâng lên những gợn sóng chua chát, như cây mơ ngày xuân, lại giống như rượu lên men, như lời thề độc trước vực thẳm tuyệt vọng.
Cậu không biết mình đã hôn cô bao lâu, cho đến khi cảm nhận được cơ thể cô hơi run rẩy, bấy giờ mới mở mắt ra.
Lớp sương mù màu đen đã tan, đôi mắt cô đã trong veo.
Chiêm Đài chậm rãi buông Phương Lam ra, nhưng vẫn vuốt ve tấm lưng vẫn đang khẽ run lên của cô, dịu dàng hỏi: “Sao rồi? Cô thấy đỡ hơn chưa?”
Phương Lam ngồi dậy, sau gáy vẫn đau không thể tả: “Tôi bị làm sao vậy?”
Tống Thư Minh cuối cùng cũng có cơ hội nhắc nhở họ về sự có mặt của mình, vội vàng hắng giọng và đi đến, nói: “Em bị ma nhập. Em không cảm thấy gì à?”
Phương Lam kinh ngạc nhíu mày, vô thức đưa tay ra sau gáy: “Em chỉ cảm thấy hình như có người chạm nhẹ vào em. Em còn tưởng là anh gọi em.”
Cô nhìn về phía Tống Thư Minh. Anh ấy xua tay lia lịa, còn toát cả mồ hôi: “Không phải anh, anh chưa từng chạm vào em.”
Chiêm Đài xoay người cô lại, sau gáy cô vẫn còn thấp thoáng dấu ngón tay.
“Tại tôi.” Chiêm Đài nói: “Cũng tại tôi nghĩ không chu đáo, lại không đề phòng. Hồ lô ngọc đựng máu trâu, vốn dĩ để hỗ trợ việc khôi phục thi thể đã bị phân thành từng mảnh, sau đó thử mời bút tiên bằng đũa gỗ sưa.”
“Theo kế hoạch của tôi, oan hồn khó khăn lắm mới có cơ hội lên tiếng, nhất định sẽ tìm cách cho chúng ta biết về manh mối của vụ án, để chúng ta giải oan cho cô ta. Suy cho cùng, hầu hết các nạn nhân bị giết chết một cách dã man trong trường hợp này đều ôm nỗi căm hận khôn nguôi, có cơ hội là sẽ báo thù, nhất định không bỏ qua.”
Cậu dừng lại một lát mới nói tiếp: “Nhưng tôi không ngờ, bút tiên gọi oan hồn đến, song cô ta lại không muốn giải oan mà chỉ nhăm nhe muốn nhập vào cô.”
Tống Thư Minh nhớ lại tình huống ban nãy mà vẫn còn thấy sợ: “Vừa rồi, nếu không phải anh nhìn thấy dấu ngón tay trên lưng em, nên mới nhận thấy có điều khác thường, bèn ngăn em lại. Bằng không, ví thử em thật sự lao đến chỗ Chiêm Đài, thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.”
Chiêm Đài đỏ bừng mặt vì xấu hổ, vừa định giải thích chưa hẳn đã hỏng bét như vậy, tuy nhiên Phương Lam đã tóm lấy tay cậu, lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế? Sao lại tháo băng gạc trên tay trái đang bị ra? Cậu sao rồi? Vết thương có bị rách ra không?”
Lúc nãy do tình thế cấp bách, cậu tháo băng trên tay trái, may mà động tác cũng nhẹ nhàng, vì thế bây giờ chỉ thấy hơi đau, hẳn là không đáng ngại.
Thế nhưng, cậu lại cụp mắt, mím chặt môi rồi đáp: “Đau lắm… Vừa nãy tôi rất lo cho cô… Chỗ vết thương thật sự đau lắm.”
Cô nôn nóng kiểm tra cánh tay trái của Chiêm Đài. Tống Thư Minh nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ tinh quái, còn nháy mắt lia lịa.
Chiêm Đài thản nhiên như không, chẳng buồn để ý đến anh ấy.
“Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi mà cô ta đã có thể nhập chính xác vào cô, việc này chỉ có thể nói rõ một điều.” Cậu nói tiếp.
“Cô ta đến có sự chuẩn bị, mục tiêu chính là tôi và cô. Đây là một cái bẫy.” Cậu nói.
Chiêm Đài cố nhịn đau đứng lên, vừa quay đầu lại liền trông thấy Phương Lam đang lao về phía cậu với nét mặt đầy lo lắng. Bấy giờ, cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng và nở nụ cười. Ngay khi cậu định mở miệng trấn an cô, không cần phải cuống như vậy, thì lại thấy Tống Thư Minh như hổ dữ bất ngờ đẩy cô từ phía sau, cả hai người đều ngã đánh ‘rầm’ xuống đất.
Mặt Chiêm Đài chợt biến sắc, cậu không ngờ Tống Thư Minh lại ra tay với cô gái của cậu, lửa giận tức thì bốc lên ngùn ngụt. Tay trái vẫn quấn băng vải, nhưng cậu không đếm xỉa đến điều đó, chỉ muốn tháo băng ra để bảo vệ Phương Lam.
Nhưng cậu mới giằng ra được hai lần thì Phương Lam đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt buồn bã, đôi mắt rưng rưng lệ, khuôn mặt đẫm nước mắt, trông vô cùng đáng thương. Cô nói bằng giọng dịu dàng thánh thót như chim oanh: “Chiêm Đài, cứu tôi với.”
Chiêm Đài bỗng dừng bước.
Không, đây không phải là Phương Lam.
Phương Lam là người hay quát tháo, đành hanh, hay vung nắm đấm và chửi thề.
Cô là người quật cường, chống đỡ đến cùng, cho dù cả người đầy máu tươi cũng không chịu mở miệng kêu than.
Cô gái dịu dàng thùy mị trước mặt chắc chắn không phải là Phương Lam.
Một cảm giác ớn lạnh dâng lên trong lòng Chiêm Đài.
Cậu vung tay lên, rồi lấy ra từ trước ngực áo một lá bùa, cấp tốc để sát vào trước trán. Một ngọn lửa màu xanh lam bùng lên giữa hai đầu chân mày. Thoáng cái, tro bùa màu xám đã rơi lả tả, bám vào đuôi lông mày của cậu.
“Chu tương phi tương, như thị huyễn tương, chất chân như du, tự kiến cố minh*.” Chiếc hồ lô màu xanh ngọc vẫn còn ở trong lòng bàn tay cậu.
*Những gì mắt thường nhìn thấy không phải là thật mà chỉ là ảo ảnh, thực chất tốt nhưng vẻ ngoài ngỡ là kém, không phô trương nên mới sáng ngời.
Sau đó, cậu mở mắt ra, Phương Lam trước mặt vẫn mang dáng vẻ mong manh yếu đuối.
Không, nửa khuôn mặt bên trái của cô vẫn trắng trẻo xinh đẹp.
Có điều, từ trước trán trở xuống là một vệt máu đỏ chảy dọc giữa hai chân mày, theo sống mũi thanh tú, qua chóp mũi nhỏ và cao, đến đôi môi và chiếc cằm thon, chia khuôn mặt cô thành hai nửa.
Nửa bên trái là gương mặt người.
Nửa bên phải là mặt quỷ dữ tợn.
Cùng một biểu cảm, cùng đường nét khuôn mặt, thậm chí thần thái giống y hệt nhau, thế nhưng nửa khuôn mặt bên trái của cô như bị bao phủ bởi lớp sương mù màu đen lờ mờ. Nhờ khuôn mặt trắng nõn của cô làm nền, trông nửa bên mặt trái chẳng khác gì một bộ xương khô đang lơ lửng trong không khí.
Chiêm Đài hít vào một hơi, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã phản ứng theo bản năng, tay phải nhanh như chớp lấy ra một nắm đậu xanh.
Tiếp đó, cậu xông tới trước mặt Phương Lam trong tích tắc.
Cô vẫn đang khóc thút thít như một cô gái bị nạt. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ đưa tay bịt miệng cô lại, đồng thời dốc những hạt đỗ xanh trong lòng bàn tay vào miệng cô.
Lớp sương đen bốc lên từ trên mặt cô, chiếm lấy toàn bộ khuôn mặt ngọc ngà. Vẻ mặt của cô rất kỳ quái, như thể phần lí trí còn sót lại vẫn đang cố gắng chiến đấu chống lại tà ma. Còn nửa bên mặt như xương khô thì gầm thét, nhào về phía Chiêm Đài.
Làm sao bây giờ? Chiêm Đài cố gắng lục lọi trong đầu. Phương Lam đã bị ma nhập, mà cô lại là phụ nữ, phải làm thế nào mới phá vỡ tình thế hết đường cứu vãn hiện giờ đây?
Yêu ma xấu xa sẽ sợ cái gì? Sợ cái gì? Chiêm Đài nghĩ nát óc.
Sợ dương khí.
Cậu mở bừng mắt ra, nhìn thẳng vào Phương Lam.
Tay trái của cậu bị thương vẫn đang quấn băng gạc, tay phải đang bịt chặt miệng cô, không dám thả lỏng.
Cậu hít một hơi thật sâu, nuốt hết chút tro bùa còn dính lại trên ngón tay.
Đoạn, cậu cắn đầu lưỡi và cúi người xuống.
Dương khí thật sự chính là dương khí của nam giới.
Cậu là đàn ông, chỉ cần cắn đầu lưỡi chảy máu, sau đó đưa vào trong miệng cô là có thể giúp cô trở lại ban đầu.
Khi đầu lưỡi có cảm giác tanh lợ, cậu dứt khoát nhẹ nhàng mà kiên quyết áp môi mình vào môi cô.
Môi cậu nóng như lửa, môi cô lạnh như băng, không hề có độ ấm, hệt như xác chết.
Dòng máu ấm nóng của cậu chảy vào trong miệng cô theo bốn cánh môi đang tiếp xúc với nhau. Phương Lam bị nóng nên rụt lại phía sau, muốn tránh khỏi cậu.
Đúng lúc này, cậu vòng tay qua, đè chặt sau gáy cô. Bờ môi vừa ấm áp vừa ẩm ướt miết nhẹ lên đôi môi lạnh buốt của cô, đầu lưỡi giống như suối nước nóng, trườn vào trong miệng cô như một con rắn nước.
Chiêm Đài nhắm mắt lại.
Đầu lưỡi chạm nhẹ, ram ráp mà mềm mại, như băng và lửa giao hòa.
Những hạt đỗ xanh ngậm trong miệng chẳng khác nào những hạt đường bị đưa đẩy giữa môi và răng của họ.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người.
Cậu hôn cô, trong miệng là vị máu tanh ngọt, lòng dâng lên những gợn sóng chua chát, như cây mơ ngày xuân, lại giống như rượu lên men, như lời thề độc trước vực thẳm tuyệt vọng.
Cậu không biết mình đã hôn cô bao lâu, cho đến khi cảm nhận được cơ thể cô hơi run rẩy, bấy giờ mới mở mắt ra.
Lớp sương mù màu đen đã tan, đôi mắt cô đã trong veo.
Chiêm Đài chậm rãi buông Phương Lam ra, nhưng vẫn vuốt ve tấm lưng vẫn đang khẽ run lên của cô, dịu dàng hỏi: “Sao rồi? Cô thấy đỡ hơn chưa?”
Phương Lam ngồi dậy, sau gáy vẫn đau không thể tả: “Tôi bị làm sao vậy?”
Tống Thư Minh cuối cùng cũng có cơ hội nhắc nhở họ về sự có mặt của mình, vội vàng hắng giọng và đi đến, nói: “Em bị ma nhập. Em không cảm thấy gì à?”
Phương Lam kinh ngạc nhíu mày, vô thức đưa tay ra sau gáy: “Em chỉ cảm thấy hình như có người chạm nhẹ vào em. Em còn tưởng là anh gọi em.”
Cô nhìn về phía Tống Thư Minh. Anh ấy xua tay lia lịa, còn toát cả mồ hôi: “Không phải anh, anh chưa từng chạm vào em.”
Chiêm Đài xoay người cô lại, sau gáy cô vẫn còn thấp thoáng dấu ngón tay.
“Tại tôi.” Chiêm Đài nói: “Cũng tại tôi nghĩ không chu đáo, lại không đề phòng. Hồ lô ngọc đựng máu trâu, vốn dĩ để hỗ trợ việc khôi phục thi thể đã bị phân thành từng mảnh, sau đó thử mời bút tiên bằng đũa gỗ sưa.”
“Theo kế hoạch của tôi, oan hồn khó khăn lắm mới có cơ hội lên tiếng, nhất định sẽ tìm cách cho chúng ta biết về manh mối của vụ án, để chúng ta giải oan cho cô ta. Suy cho cùng, hầu hết các nạn nhân bị giết chết một cách dã man trong trường hợp này đều ôm nỗi căm hận khôn nguôi, có cơ hội là sẽ báo thù, nhất định không bỏ qua.”
Cậu dừng lại một lát mới nói tiếp: “Nhưng tôi không ngờ, bút tiên gọi oan hồn đến, song cô ta lại không muốn giải oan mà chỉ nhăm nhe muốn nhập vào cô.”
Tống Thư Minh nhớ lại tình huống ban nãy mà vẫn còn thấy sợ: “Vừa rồi, nếu không phải anh nhìn thấy dấu ngón tay trên lưng em, nên mới nhận thấy có điều khác thường, bèn ngăn em lại. Bằng không, ví thử em thật sự lao đến chỗ Chiêm Đài, thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.”
Chiêm Đài đỏ bừng mặt vì xấu hổ, vừa định giải thích chưa hẳn đã hỏng bét như vậy, tuy nhiên Phương Lam đã tóm lấy tay cậu, lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế? Sao lại tháo băng gạc trên tay trái đang bị ra? Cậu sao rồi? Vết thương có bị rách ra không?”
Lúc nãy do tình thế cấp bách, cậu tháo băng trên tay trái, may mà động tác cũng nhẹ nhàng, vì thế bây giờ chỉ thấy hơi đau, hẳn là không đáng ngại.
Thế nhưng, cậu lại cụp mắt, mím chặt môi rồi đáp: “Đau lắm… Vừa nãy tôi rất lo cho cô… Chỗ vết thương thật sự đau lắm.”
Cô nôn nóng kiểm tra cánh tay trái của Chiêm Đài. Tống Thư Minh nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ tinh quái, còn nháy mắt lia lịa.
Chiêm Đài thản nhiên như không, chẳng buồn để ý đến anh ấy.
“Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi mà cô ta đã có thể nhập chính xác vào cô, việc này chỉ có thể nói rõ một điều.” Cậu nói tiếp.
“Cô ta đến có sự chuẩn bị, mục tiêu chính là tôi và cô. Đây là một cái bẫy.” Cậu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.