Chương 1: Vũng Bạch Mã (1)
Touchinghk
06/10/2021
Gần đây, một vụ án đang được bàn tán xôn xao khắp nơi.
Cậu thanh niên Chiêm Đài tuổi trẻ đắc chí, đã sớm nổi tiếng ở vùng Tứ Xuyên - Trùng Khánh bởi đạo pháp cao thâm. Gần hai tuần nay, cậu đi ra ngoài ăn mà không phải mất tiền. Trên đường gặp người dẫn mối, cậu đều không từ chối bất cứ bữa cơm nào. Ngay trong tiệc rượu linh đình này, cậu đã nghe ngóng được sơ sơ về vụ án mất tích li kì mang theo mùi vị tình ái kia.
Khu Vũng Bạch Mã, Cầu Đá, mỗi khi thành phố vừa mới lên đèn, các cô gái trang điểm đậm, mặc những bộ đồ rẻ tiền và hở hang lại đứng tụm năm tụm ba trong những con ngõ tối. Hễ có lái xe chạy ngang qua, giảm tốc độ là bọn họ sẽ xúm đến như những con sói ngửi thấy mùi thịt.
Hà Hưng Lị làm cái nghề này đã hơn mười năm. Hầu hết các chị em tầm tuổi cô ta đã bỏ nghề về quê.
Ở độ tuổi và với lí lịch như vậy, Hà Hưng Lị lăn lộn đến bây giờ vẫn chẳng thể bước vào một quán bar khá khẩm hơn. Cô ta cũng tự trách mình, nghề này tuy kiếm tiền nhanh nhưng tiêu cũng nhanh. Lúc còn trẻ thì đua đòi, ham chơi lười làm, cứ có tiền là tiêu bằng sạch, từ trước đến giờ chẳng tạo được mối quan hệ nào. Trái lại, còn làm mất lòng tất cả đám chị em đã từng cùng cô ta làm việc cật lực để giành địa bàn trước kia, chỉ vì cái thói chua ngoa đáo để của mình.
Tối tháng Tư ở thành phố Sơn Thành hãy còn se lạnh. Hà Hưng Lị xoa hai cánh tay để trần và nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ đang tấp nập qua lại trước mặt.
Hiện nay, kinh tế suy thoái, chú trọng việc hạ bậc tiêu dùng. Ngày nào Hà Hưng Lị cũng mong chờ những vị khách giàu có, hay tiêu tiền trong khách sạn năm sao có thể “hạ bậc chi tiêu” mà tấp vào những chỗ ven đường như của các cô, để cô ta thỉnh thoảng được nếm thử mùi vị tiền từ trên trời rơi xuống.
Từ 7 giờ đến 10 giờ tối là thời gian cao điểm nhận “đơn hàng”. Hà Hưng Lị trơ mắt nhìn mấy chị em bên cạnh đã thành công ngồi lên xe của các vị khách, một chiếc xe Kim Bôi, một chiếc xe khách. À, còn có một anh giai đi giao hàng vừa mới hết giờ làm. Người này không giống khách làng chơi, mà có phần giống bạn trai đi đón bạn gái tan làm hơn.
“Cầu mong cho những người yêu nhau trên thế gian này cuối cùng sẽ nên đôi.” Hà Hưng Lị không gặp được tình yêu hoàn hảo, nhưng lại có những suy nghĩ tốt đẹp trời sinh đối với tình yêu, y như những người phụ nữ ở độ tuổi này của cô ta.
Hà Hưng Lị thích ăn ngon lại lười làm, không chịu vươn lên, làm gái gọi ngày nào biết ngày ấy. Có điều, cô ta là người tốt bụng, từ nhỏ đến lớn chưa từng giẫm chết dù chỉ một con kiến. Cô ta nhìn đám chị em sôi nổi bắt đầu công việc bằng ánh mắt ngưỡng mộ, còn mình vẫn đứng đến tận gần 12 giờ đêm. Mãi đến khi chuyến xe buýt cuối cùng trên đường phố đã dừng chạy, cô ta mới hậm hực thay đôi giày cao gót sang đôi dép con thỏ đi trong nhà.
Hà Hưng Lị sống ngay gần đó để tiện cho việc làm ăn. Cô ta thuê một căn phòng nhỏ 8 mét vuông, với giá tiền là 1500 tệ (khoảng 5 triệu đồng) một tháng. Mở mắt ra đã mất 50 tệ tiền thuê nhà, cô ta vừa nghĩ vừa thấy xót cả ruột.
Bỗng, một chiếc xe taxi màu vàng phanh két lại trước mặt cô ta.
Cửa xe khẽ mở ra, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi chậm rãi bước xuống xe trong bộ âu phục thẳng thớm được cắt may khéo léo, chân đi đôi giày da sáng bóng không dính một hạt bụi, mái tóc vuốt ngược chỉnh tề và đeo cặp kính gọng mảnh màu vàng.
Người nọ nho nhã, lịch lãm, thoạt nhìn giống như một nhân vật ưu tú trong giới kinh doanh chẳng may sơ ý bị lạc đường.
Hà Hưng Lị ngẩn ngơ nhìn hắn đi về phía mình, dáng người cao lớn của hắn che khuất ánh đèn mờ trước mặt.
Hắn hơi khom người, cất giọng trầm thấp, lịch sự mà lạnh lùng hỏi Hà Hưng Lị.
“Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Gì cơ? Hắn đang hỏi cô ta sao?
Hà Hưng Lị bình thản đáp: “18.” Dù sao dưới ánh đèn mờ, lại có lớp trang điểm của mĩ phẩm rẻ tiền che bớt, sẽ không dễ dàng nhìn rõ sự khác biệt của việc chênh lệch đến mười tuổi.
Người nọ lại hỏi: “Bao nhiêu tiền một đêm?”
Hà Hưng Lị trả lời theo phản xạ: “300…”
Nhưng vừa nói ra khỏi miệng, cô là liền hối hận muốn cắn đứt lưỡi.
Khó khăn lắm mới vớ được con cá lớn, phải hét giá cao “làm thịt” hắn chứ!
Song, người nọ lại cười nhạt, nói với giọng giễu cợt: “1000 tệ (khoảng 3 triệu rưỡi), đến 9 giờ sáng mai.”
Cho đến khi hai người sóng vai nhau đi trên đường, Hà Hưng Lị vẫn còn choáng váng vì sự may mắn đến bất ngờ này. Cô ta vui sướng đẩy cửa phòng trọ của mình ra.
Căn phòng tuy không rộng nhưng được cái dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng. Ngoài chiếc sofa nhỏ màu cam, kéo tấm rèm ra cũng chỉ có một chiếc giường đôi.
Vị khách gật đầu hài lòng rồi đứng trước giường, thong thả cởi quần áo.
Một xấp tiền mỏng mệnh giá 100 tệ được để nhẹ nhàng xuống chiếc bàn con trước mặt Hà Hưng Lị. Người nọ khẽ gật đầu: “Cất tiền đi này!”
Một thoáng lo lắng cuối cùng của Hà Hưng Lị cũng biến mất. Cô ta lịch sự nhận tiền với vẻ thẹn thùng đã được dày công diễn tập vô số lần.
Vị khách đã cởi xong áo sơ mi, lộ ra bả vai gầy và vòng eo dẻo dai. Đoạn, hắn quay sang nghiêm túc nhắc nhở Hà Hưng Lị: “Đã nói là đến 9 giờ sáng mai, em đừng dở chứng giữa chừng mà làm quá lên đấy nhé!”
Hà Hưng Lị gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại không cho là vậy. Sợ hắn đổi ý, cô ta bèn nằm xuống giường, cười hì hì và lễ độ nói: “Xin mời, ông chủ!”
Một lúc lâu sau, lại như thể chỉ mới vài giây trôi qua, Hà Hưng Lị mơ màng tỉnh dậy, mới nhận ra bản thân dường như đã ngủ rất say.
Cô ta giật thót, chỉ sợ vị khách đang nằm trên người mình sẽ nổi điên vì cô ta ngủ mất giữa chừng. Tuy nhiên, khi cô ta mở mắt ra mới phát hiện người đàn ông đang đè nặng trên người mình không hề nhúc nhích, hình như đã ngủ thiếp đi giống cô ta.
Hà Hưng Lị thở phào nhẹ nhõm. Hắn tự ngủ mất, không thể trách cô ta, nhỉ?
Cô ta nở nụ cười nịnh nọt, đưa tay đẩy vai hắn và gọi một tiếng thăm dò: “Ông chủ ơi?”
Thế nhưng, cô ta chỉ đẩy nhẹ một cái mà người đàn ông đã ngã thẳng đờ từ trên giường xuống sàn nhà đánh “rầm” một phát.
“Á á á!!!” Hà Hưng Lị thét chói tai, run rẩy để ngón tay vào dưới mũi hắn. Ngay sau đó, cô ta vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng chỉ với tấm ga trải giường quấn trên người.
Người nọ đã chết trên giường của cô ta.
***
Nghe đến đây, Chiêm Đài ngước mắt lên, như cười như không rồi khẽ nhấp một ngụm rượu, uể oải hỏi: “Tôi không biết từ khi nào mà yêu cầu của cậu Chiêm tôi đây lại trở nên thấp như vậy? Mấy trò lừa đảo, chơi nhau thế này mà cũng mang ra lòe được tôi sao?”
Người bên cạnh mỉm cười, rót đầy rượu vào ly của cậu: “Cậu Chiêm nói phải. Có điều, vụ án đó không phải là lừa bịp, chơi nhau bình thường đâu.”
Sau khi chạy ra khỏi phòng, Hà Hưng Lị gào thét thảm thiết khiến cả khu nhà đều biết. Có người hàng xóm đánh bạo mang cho cô ta bộ quần áo và đợi ở ngoài cửa với cô ta, nhưng không ai dám đi cùng cô ta về phòng để xem thử cái xác kia trông như thế nào.
Nhận được tin, cảnh sát còn đến sớm hơn xe cấp cứu. Viên cảnh sát già đi đầu mang theo trang thiết bị điều tra bước vào phòng, một lúc lâu sau mới đi ra với vẻ mặt lạ lùng và chỉ vào Hà Hưng Lị: “Cô đi vào đây!”
Cô ta nhất quyết không dám nhìn người chết lần nữa. Chỉ khi được người hàng xóm đỡ cánh tay, cô ta mới run lẩy bẩy bước vào cửa.
Căn phòng chỉ 8 mét vuông, kéo tấm rèm màu hồng ra là nhìn thấy hết.
Một chiếc giường đôi rộng mét rưỡi, dưới giường là một tấm thảm trải sàn lông ngắn mua của IKEA. Ngoài ra thì không còn gì cả.
Không có người đàn ông nào, không có xác chết nào, chỉ có quần áo của cô ta và người nọ đã cởi ra, vứt bừa bãi trên thảm.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Chiêm Đài, nhưng cậu lại không hề thể hiện ra mặt. Đôi lông mày dài đen nhánh hơi nhướng lên, đôi mắt phượng khép hờ, trông biếng nhác lại ngạo nghễ.
“Sao? Thi thể biến mất à?”
Không phải chỉ là thi thể biến mất, mà còn không nói rõ được là có cái xác đó hay không.
“Cảnh sát kiểm tra camera, chỉ thu được hình ảnh lúc họ ở ngã tư.” Có người trên bàn nói.
Chiêm Đài gật đầu. Nơi làm ăn của “gái bán hoa” đương nhiên là phải chọn những chỗ vắng vẻ, ít camera, để tránh rước họa vào thân. Nếu theo như lời kể của Hà Hưng Lị, cô ta vẫn luôn ở trong hành lang sau khi chạy ra khỏi phòng. Ví thử người kia chưa chết và ra vào hành lang, cô ta chắc chắn sẽ nhìn thấy.
Nếu hắn không đi cầu thang thì chính là chạy trốn qua cửa sổ.
Ngặt nỗi, nếu người đó chưa chết thì tại sao lại không mặc quần áo vứt dưới chân giường vào, rồi đường hoàng rời đi từ cửa chính mà lại phải trần truồng trèo cửa sổ bỏ trốn? Rõ ràng là hắn đã trả tiền mua dâm rồi mà.
Lời kể của Hà Hưng Lị cũng không hợp lí.
Song, nếu cô ta nói dối thì động cơ của cô ta là gì? Giả dụ cô ta gài bẫy giết người, thì tại sao lại không lặng lẽ xử lý cái xác, mà phải vừa đánh trống vừa la làng, quấy rầy đến cảnh sát?
Sau khi cô ta báo cảnh sát, cảnh sát điều tra chắc chắn đã kiểm tra kỹ căn phòng của cô ta. Nếu cô ta từng giết người ở đó thì nhất định sẽ để lại dấu vết của thi thể, và thế nào cũng bị cảnh sát phát hiện.
Vụ án quả nhiên rất kỳ quái. Chiêm Đài cảm thấy cực kỳ hứng thú, nhưng không muốn để lộ trước mặt những người này, chỉ thờ ơ gật đầu.
Sau ba tuần rượu, hơi men bốc lên đầu, lại được đủ các hạng người tụ tập trên bàn thi nhau tâng bốc, Chiêm Đài đã lâng lâng. Một ông già ăn mày chốc đầu sán đến bàn của họ, bị cậu châm chọc đôi ba câu đuổi đi. Thế là, cậu nhất thời đắc ý, khí thế bừng bừng.
Sau khi kể xong về vụ án mất tích li kỳ, có người xui Chiêm Đài dẫn các anh em đến khu đèn đỏ khu Vũng Bạch Mã, Cầu Đá để mở mang kiến thức.
Chiêm Đài khoác áo bước ra cửa. Trước khi đi, cậu chợt có cảm giác khác thường, nhưng nhìn quanh khắp một lượt lại không thấy gì lạ. Bên chiếc bàn vuông ở góc tường, một dáng người nhỏ nhắn đang đè vành mũ lưỡi trai thấp xuống.
Cậu thanh niên Chiêm Đài tuổi trẻ đắc chí, đã sớm nổi tiếng ở vùng Tứ Xuyên - Trùng Khánh bởi đạo pháp cao thâm. Gần hai tuần nay, cậu đi ra ngoài ăn mà không phải mất tiền. Trên đường gặp người dẫn mối, cậu đều không từ chối bất cứ bữa cơm nào. Ngay trong tiệc rượu linh đình này, cậu đã nghe ngóng được sơ sơ về vụ án mất tích li kì mang theo mùi vị tình ái kia.
Khu Vũng Bạch Mã, Cầu Đá, mỗi khi thành phố vừa mới lên đèn, các cô gái trang điểm đậm, mặc những bộ đồ rẻ tiền và hở hang lại đứng tụm năm tụm ba trong những con ngõ tối. Hễ có lái xe chạy ngang qua, giảm tốc độ là bọn họ sẽ xúm đến như những con sói ngửi thấy mùi thịt.
Hà Hưng Lị làm cái nghề này đã hơn mười năm. Hầu hết các chị em tầm tuổi cô ta đã bỏ nghề về quê.
Ở độ tuổi và với lí lịch như vậy, Hà Hưng Lị lăn lộn đến bây giờ vẫn chẳng thể bước vào một quán bar khá khẩm hơn. Cô ta cũng tự trách mình, nghề này tuy kiếm tiền nhanh nhưng tiêu cũng nhanh. Lúc còn trẻ thì đua đòi, ham chơi lười làm, cứ có tiền là tiêu bằng sạch, từ trước đến giờ chẳng tạo được mối quan hệ nào. Trái lại, còn làm mất lòng tất cả đám chị em đã từng cùng cô ta làm việc cật lực để giành địa bàn trước kia, chỉ vì cái thói chua ngoa đáo để của mình.
Tối tháng Tư ở thành phố Sơn Thành hãy còn se lạnh. Hà Hưng Lị xoa hai cánh tay để trần và nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ đang tấp nập qua lại trước mặt.
Hiện nay, kinh tế suy thoái, chú trọng việc hạ bậc tiêu dùng. Ngày nào Hà Hưng Lị cũng mong chờ những vị khách giàu có, hay tiêu tiền trong khách sạn năm sao có thể “hạ bậc chi tiêu” mà tấp vào những chỗ ven đường như của các cô, để cô ta thỉnh thoảng được nếm thử mùi vị tiền từ trên trời rơi xuống.
Từ 7 giờ đến 10 giờ tối là thời gian cao điểm nhận “đơn hàng”. Hà Hưng Lị trơ mắt nhìn mấy chị em bên cạnh đã thành công ngồi lên xe của các vị khách, một chiếc xe Kim Bôi, một chiếc xe khách. À, còn có một anh giai đi giao hàng vừa mới hết giờ làm. Người này không giống khách làng chơi, mà có phần giống bạn trai đi đón bạn gái tan làm hơn.
“Cầu mong cho những người yêu nhau trên thế gian này cuối cùng sẽ nên đôi.” Hà Hưng Lị không gặp được tình yêu hoàn hảo, nhưng lại có những suy nghĩ tốt đẹp trời sinh đối với tình yêu, y như những người phụ nữ ở độ tuổi này của cô ta.
Hà Hưng Lị thích ăn ngon lại lười làm, không chịu vươn lên, làm gái gọi ngày nào biết ngày ấy. Có điều, cô ta là người tốt bụng, từ nhỏ đến lớn chưa từng giẫm chết dù chỉ một con kiến. Cô ta nhìn đám chị em sôi nổi bắt đầu công việc bằng ánh mắt ngưỡng mộ, còn mình vẫn đứng đến tận gần 12 giờ đêm. Mãi đến khi chuyến xe buýt cuối cùng trên đường phố đã dừng chạy, cô ta mới hậm hực thay đôi giày cao gót sang đôi dép con thỏ đi trong nhà.
Hà Hưng Lị sống ngay gần đó để tiện cho việc làm ăn. Cô ta thuê một căn phòng nhỏ 8 mét vuông, với giá tiền là 1500 tệ (khoảng 5 triệu đồng) một tháng. Mở mắt ra đã mất 50 tệ tiền thuê nhà, cô ta vừa nghĩ vừa thấy xót cả ruột.
Bỗng, một chiếc xe taxi màu vàng phanh két lại trước mặt cô ta.
Cửa xe khẽ mở ra, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi chậm rãi bước xuống xe trong bộ âu phục thẳng thớm được cắt may khéo léo, chân đi đôi giày da sáng bóng không dính một hạt bụi, mái tóc vuốt ngược chỉnh tề và đeo cặp kính gọng mảnh màu vàng.
Người nọ nho nhã, lịch lãm, thoạt nhìn giống như một nhân vật ưu tú trong giới kinh doanh chẳng may sơ ý bị lạc đường.
Hà Hưng Lị ngẩn ngơ nhìn hắn đi về phía mình, dáng người cao lớn của hắn che khuất ánh đèn mờ trước mặt.
Hắn hơi khom người, cất giọng trầm thấp, lịch sự mà lạnh lùng hỏi Hà Hưng Lị.
“Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Gì cơ? Hắn đang hỏi cô ta sao?
Hà Hưng Lị bình thản đáp: “18.” Dù sao dưới ánh đèn mờ, lại có lớp trang điểm của mĩ phẩm rẻ tiền che bớt, sẽ không dễ dàng nhìn rõ sự khác biệt của việc chênh lệch đến mười tuổi.
Người nọ lại hỏi: “Bao nhiêu tiền một đêm?”
Hà Hưng Lị trả lời theo phản xạ: “300…”
Nhưng vừa nói ra khỏi miệng, cô là liền hối hận muốn cắn đứt lưỡi.
Khó khăn lắm mới vớ được con cá lớn, phải hét giá cao “làm thịt” hắn chứ!
Song, người nọ lại cười nhạt, nói với giọng giễu cợt: “1000 tệ (khoảng 3 triệu rưỡi), đến 9 giờ sáng mai.”
Cho đến khi hai người sóng vai nhau đi trên đường, Hà Hưng Lị vẫn còn choáng váng vì sự may mắn đến bất ngờ này. Cô ta vui sướng đẩy cửa phòng trọ của mình ra.
Căn phòng tuy không rộng nhưng được cái dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng. Ngoài chiếc sofa nhỏ màu cam, kéo tấm rèm ra cũng chỉ có một chiếc giường đôi.
Vị khách gật đầu hài lòng rồi đứng trước giường, thong thả cởi quần áo.
Một xấp tiền mỏng mệnh giá 100 tệ được để nhẹ nhàng xuống chiếc bàn con trước mặt Hà Hưng Lị. Người nọ khẽ gật đầu: “Cất tiền đi này!”
Một thoáng lo lắng cuối cùng của Hà Hưng Lị cũng biến mất. Cô ta lịch sự nhận tiền với vẻ thẹn thùng đã được dày công diễn tập vô số lần.
Vị khách đã cởi xong áo sơ mi, lộ ra bả vai gầy và vòng eo dẻo dai. Đoạn, hắn quay sang nghiêm túc nhắc nhở Hà Hưng Lị: “Đã nói là đến 9 giờ sáng mai, em đừng dở chứng giữa chừng mà làm quá lên đấy nhé!”
Hà Hưng Lị gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại không cho là vậy. Sợ hắn đổi ý, cô ta bèn nằm xuống giường, cười hì hì và lễ độ nói: “Xin mời, ông chủ!”
Một lúc lâu sau, lại như thể chỉ mới vài giây trôi qua, Hà Hưng Lị mơ màng tỉnh dậy, mới nhận ra bản thân dường như đã ngủ rất say.
Cô ta giật thót, chỉ sợ vị khách đang nằm trên người mình sẽ nổi điên vì cô ta ngủ mất giữa chừng. Tuy nhiên, khi cô ta mở mắt ra mới phát hiện người đàn ông đang đè nặng trên người mình không hề nhúc nhích, hình như đã ngủ thiếp đi giống cô ta.
Hà Hưng Lị thở phào nhẹ nhõm. Hắn tự ngủ mất, không thể trách cô ta, nhỉ?
Cô ta nở nụ cười nịnh nọt, đưa tay đẩy vai hắn và gọi một tiếng thăm dò: “Ông chủ ơi?”
Thế nhưng, cô ta chỉ đẩy nhẹ một cái mà người đàn ông đã ngã thẳng đờ từ trên giường xuống sàn nhà đánh “rầm” một phát.
“Á á á!!!” Hà Hưng Lị thét chói tai, run rẩy để ngón tay vào dưới mũi hắn. Ngay sau đó, cô ta vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng chỉ với tấm ga trải giường quấn trên người.
Người nọ đã chết trên giường của cô ta.
***
Nghe đến đây, Chiêm Đài ngước mắt lên, như cười như không rồi khẽ nhấp một ngụm rượu, uể oải hỏi: “Tôi không biết từ khi nào mà yêu cầu của cậu Chiêm tôi đây lại trở nên thấp như vậy? Mấy trò lừa đảo, chơi nhau thế này mà cũng mang ra lòe được tôi sao?”
Người bên cạnh mỉm cười, rót đầy rượu vào ly của cậu: “Cậu Chiêm nói phải. Có điều, vụ án đó không phải là lừa bịp, chơi nhau bình thường đâu.”
Sau khi chạy ra khỏi phòng, Hà Hưng Lị gào thét thảm thiết khiến cả khu nhà đều biết. Có người hàng xóm đánh bạo mang cho cô ta bộ quần áo và đợi ở ngoài cửa với cô ta, nhưng không ai dám đi cùng cô ta về phòng để xem thử cái xác kia trông như thế nào.
Nhận được tin, cảnh sát còn đến sớm hơn xe cấp cứu. Viên cảnh sát già đi đầu mang theo trang thiết bị điều tra bước vào phòng, một lúc lâu sau mới đi ra với vẻ mặt lạ lùng và chỉ vào Hà Hưng Lị: “Cô đi vào đây!”
Cô ta nhất quyết không dám nhìn người chết lần nữa. Chỉ khi được người hàng xóm đỡ cánh tay, cô ta mới run lẩy bẩy bước vào cửa.
Căn phòng chỉ 8 mét vuông, kéo tấm rèm màu hồng ra là nhìn thấy hết.
Một chiếc giường đôi rộng mét rưỡi, dưới giường là một tấm thảm trải sàn lông ngắn mua của IKEA. Ngoài ra thì không còn gì cả.
Không có người đàn ông nào, không có xác chết nào, chỉ có quần áo của cô ta và người nọ đã cởi ra, vứt bừa bãi trên thảm.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Chiêm Đài, nhưng cậu lại không hề thể hiện ra mặt. Đôi lông mày dài đen nhánh hơi nhướng lên, đôi mắt phượng khép hờ, trông biếng nhác lại ngạo nghễ.
“Sao? Thi thể biến mất à?”
Không phải chỉ là thi thể biến mất, mà còn không nói rõ được là có cái xác đó hay không.
“Cảnh sát kiểm tra camera, chỉ thu được hình ảnh lúc họ ở ngã tư.” Có người trên bàn nói.
Chiêm Đài gật đầu. Nơi làm ăn của “gái bán hoa” đương nhiên là phải chọn những chỗ vắng vẻ, ít camera, để tránh rước họa vào thân. Nếu theo như lời kể của Hà Hưng Lị, cô ta vẫn luôn ở trong hành lang sau khi chạy ra khỏi phòng. Ví thử người kia chưa chết và ra vào hành lang, cô ta chắc chắn sẽ nhìn thấy.
Nếu hắn không đi cầu thang thì chính là chạy trốn qua cửa sổ.
Ngặt nỗi, nếu người đó chưa chết thì tại sao lại không mặc quần áo vứt dưới chân giường vào, rồi đường hoàng rời đi từ cửa chính mà lại phải trần truồng trèo cửa sổ bỏ trốn? Rõ ràng là hắn đã trả tiền mua dâm rồi mà.
Lời kể của Hà Hưng Lị cũng không hợp lí.
Song, nếu cô ta nói dối thì động cơ của cô ta là gì? Giả dụ cô ta gài bẫy giết người, thì tại sao lại không lặng lẽ xử lý cái xác, mà phải vừa đánh trống vừa la làng, quấy rầy đến cảnh sát?
Sau khi cô ta báo cảnh sát, cảnh sát điều tra chắc chắn đã kiểm tra kỹ căn phòng của cô ta. Nếu cô ta từng giết người ở đó thì nhất định sẽ để lại dấu vết của thi thể, và thế nào cũng bị cảnh sát phát hiện.
Vụ án quả nhiên rất kỳ quái. Chiêm Đài cảm thấy cực kỳ hứng thú, nhưng không muốn để lộ trước mặt những người này, chỉ thờ ơ gật đầu.
Sau ba tuần rượu, hơi men bốc lên đầu, lại được đủ các hạng người tụ tập trên bàn thi nhau tâng bốc, Chiêm Đài đã lâng lâng. Một ông già ăn mày chốc đầu sán đến bàn của họ, bị cậu châm chọc đôi ba câu đuổi đi. Thế là, cậu nhất thời đắc ý, khí thế bừng bừng.
Sau khi kể xong về vụ án mất tích li kỳ, có người xui Chiêm Đài dẫn các anh em đến khu đèn đỏ khu Vũng Bạch Mã, Cầu Đá để mở mang kiến thức.
Chiêm Đài khoác áo bước ra cửa. Trước khi đi, cậu chợt có cảm giác khác thường, nhưng nhìn quanh khắp một lượt lại không thấy gì lạ. Bên chiếc bàn vuông ở góc tường, một dáng người nhỏ nhắn đang đè vành mũ lưỡi trai thấp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.