Chương 19: Bùng nổ
Tam Mộc Lâm
08/05/2023
"Cho hỏi chúng tôi có thể vào không?" Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Lý Tử Nhiên, nữ cảnh sát ở bên cạnh nói thêm: "Bên đây nếu cô có gì lo ngại thì cũng có thể đến cục của chúng tôi."
Lý Tử Nhiên do dự một chút rồi nói: "Các người vào đi."
Lý Tử Nhiên đang ở ghép với người khác. Cô ta và người bạn ở chung không qua lại nhiều, bình thường ai ở phòng người đó, cộng thêm thời gian làm việc của Lý Tử Nhiên không giống với các bạn còn lại. Cô ta mất tích hai hôm, bạn ở cùng phòng cũng chẳng phát hiện ra điều gì bất thường. Hôm nay là ngày làm việc, bạn cùng phòng của cô ta vẫn còn đang ở bên ngoài làm việc, trong nhà chẳng có ai cả. Lý Tử Nhiên mời hai người họ vào ngồi ở phòng khách.
Hai người vừa ngồi xuống thì lấy quyển sổ nhỏ ra và hỏi: "Từ ngày 20 tháng 9 đến nay, ba ngày này cô đã ở đâu?"
Lý Tử Nhiên đã đoán được chuyện cảnh sát muốn hỏi từ lúc họ đứng ở trước cửa, cô ta chỉ không ngờ rằng Trần Khả Ý lại báo cảnh sát nhanh như vậy.
"Là do Trần Khả Ý báo cảnh sát à?"
"Các chi tiết khác của vụ án tạm thời chúng tôi không thể tiết lộ, mời cô hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi trước. Từ ngày 20 tháng 9 đến nay, ba ngày này cô đã ở đâu?"
"Tôi không biết, tôi bị bắt cóc mà."
"Vậy tại sao không báo cảnh sát, xem tình trạng hiện giờ của cô thì chắc mấy hôm nay đã chịu đựng những thứ không mấy lạc quan nhỉ? Tại sao không chọn cách báo cảnh sát?"
"Tôi còn không có quyền lựa chọn không báo cảnh sát à?" Ba người ngồi trò chuyện với nhau ở đây lúc này vẫn chưa biết rằng đã có một đoạn video đang được lan truyền trên mạng một cách chóng mặt.
Nữ cảnh sát nói: "Đây đã là một vụ án hình sự rồi đấy."
Nhìn thấy phản ứng của Lý Tử Nhiên khác thường như vậy, nam cảnh sát kia nhìn thẳng vào mắt Lý Tử Nhiên hỏi: "Có phải cô đã biết người gây án là ai rồi không?"
"Tôi... Tôi..."
Nam cảnh sát chuẩn bị sẽ lừa Lý Tử Nhiên một chút: "Cô bao che anh ta cũng chẳng có ích gì, chúng tôi đã biết người đó là ai rồi."
Lý Tử Nhiên để lộ ra biểu cảm như thể không thể ngờ đến: "Sao mà Trần Khả Ý có thể biết được chứ?"
Hai vị cảnh sát nhìn nhau một lúc rồi lại quay sang nhìn Lý Tử Nhiên: "Người gây án là ai?"
Lý Tử Nhiên do sự lúc lâu: "Anh ta tên là Tống Chí Văn, đang ở cạnh nhà tôi."
Nữ cảnh sát hỏi: "Sao cô lại biết được?"
Lý Tử Nhiên trả lời: "Lúc anh ta thả chúng tôi đi thì tôi đã nhìn thấy xe của anh ta, xe chúng tôi đều sẽ đỗ ở trước cửa nhà. Khi mà tôi nhìn xe, tôi sẽ hay nhìn xuống biển số xe luôn, cũng không thể nói là đến mức nhớ cả cái biển số xe nhưng mà tôi rất có ấn tượng với kiểu dáng xe và biển số xe của anh ta, vậy nên tôi đối chiếu thì đúng là chiếc xe đó."
Hai người cảnh sát kia lại nhìn nhau, nữ cảnh sát bước ra ngoài cửa và mang những manh mối mới nhất của kẻ gây án báo cáo lại với bên sở. Không ngờ rằng vừa mới mở lời thì đầu dây bên kia đã nói rằng Tống Chí Văn đã tự thú rồi.
Còn nam cảnh sát vẫn còn ngồi trên sofa bên trong tiếp tục trò chuyện với Lý Tử Nhiên: "Cô còn nhớ rằng mình mất tích như thế nào không?"
Lý Tử Nhiên nheo mắt nhớ lại: "Tối hôm đó tôi đến quán bar uống rượu, tiếp đó uống say luôn, sau đó nữa thì đã ở cái nơi quỷ quái kia rồi."
"Quán bar nào?"
"Thì quán bar "Mỗi đêm" ở đường Khánh Vân đấy."
"Có ai đi chung với cô không?"
"Không có, chỉ có mỗi mình tôi đi uống một ly thôi."
Sau khi nữ cảnh sát quay lại vào trong thì nói tình hình Tống Chí Văn đã tự thú cho anh cảnh sát đó biết. Hai người họ vẫn dựa theo tiết tấu ban đầu để tìm hiểu tình hình sự việc xảy ra. Ba người họ trao đổi qua lại cho đến khi hai người cảnh sát kia được tiễn ra ngoài cửa, thì Lý Tử Nhiên vẫn không hề biết lời bàn tán đã được lan truyền chóng mặt đến mức nào, điện thoại của cô ta cũng bị mất rồi.
Lý Tử Nhiên cứ ngỡ chuyện này đến đây là kết thúc, nên lúc đầu cô ta không có ý định báo cảnh sát. Trong lúc cô ta bị bắt cóc, cô ta thực sự đã rất sợ hãi nhưng đến cuối cùng thì cô ta và Trần Khả Ý đều an toàn trở về nhà. Cô ta cũng không muốn làm lớn việc này lên nữa. Bây giờ cô ta cũng không như lúc mình còn nhỏ nữa, cũng ý thức được những chuyện mà mình làm khi đó không thể tiết lộ ra được. Nếu như cô ta báo cảnh sát thì chuyện này sẽ bị làm ầm ĩ đến mức người trong cả thị trấn nhỏ này đều sẽ biết. Khoan nói đến chuyện mẹ của Tống Thường Thường có đến nhà cô ta làm ầm lên mỗi ngày hay không, chỉ cần nói đến việc cô ta chẳng cách nào đối mặt với ánh mắt của bố mẹ mình nữa thôi là đủ rồi.
Lý Tử Nhiên cứ ngỡ rằng sau khi cô ta và Trần Khả Ý an toàn quay về thì mọi chuyện cũng đã xong xuôi. Nhưng Tống Chí Văn rõ ràng vẫn chưa định để mọi thứ kết thúc như vậy, mà những cư dân mạng có mặt ở mọi nơi cũng chưa định để mọi thứ được yên.
Trong khi Lý Tử Nhiên đang cố vực dậy tinh thần bằng cách đi tắm và nằm xuống giường ngủ bù thì trong Wechat của cô ta đang ngập tràn những lời hỏi thăm từ các bạn học cấp hai lúc trước. Dù sao thông tin hướng về việc họ là hàng xóm của nhau trong video cũng rất rõ ràng, hội bàn bè hóng hớt trên khoảnh khắc Wechat của Tống Chí Văn đã có thể liên tưởng đến nhà của ai chỉ trong chốc lát. Chỉ cần nói lại với nhà mình nghe thôi thì chẳng bao lâu cả thị trấn nhỏ này không ai là không biết chuyện này nữa.
Người biết đến càng nhiều thì sẽ có người lên mạng tung tin tức, cậu một câu tôi một câu, quen biết hay không quen biết thì con người thật của Lý Tử Nhiên ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa. Cư dân mạng toàn năng lần theo manh mối đó mà tìm được nơi làm việc hiện tại của Lý Tử Nhiên. Hiện tại Lý Tử Nhiên đang là một giáo viên mầm non, ngay lập tức đã có người đi đến trang mạng chính thức của trường mầm non để lại bình luận. Có người còn gọi thẳng vào điện thoại liên lạc cảnh cáo ngôi trường mầm non này và yêu cầu nhà trường phải lập tức sa thải Lý Tử Nhiên.
Sau khi công việc của Lý Tử Nhiên bị đào ra cũng là lúc một làn sóng tranh luận khác nổi lên. Ngành nghề làm giáo viên này vốn đã rất nhạy cảm, chuyện bạo lực học đường lớn như vậy được vạch ra thì càng khó mà dung túng bỏ qua.
"Trường mầm non thu học phí cao nhất và sử dụng loại giáo viên rác rưởi nhất, đỉnh cmn rồi!"
"Tôi muốn nói là lúc tôi còn đi học ấy, trường trung cấp kỹ thuật sư phạm mầm non chúng tôi tuyển sinh tại trường trung học cơ sở. Mấy đứa đến toàn là mấy đứa ất ơ, còn có vài người không thi được vào cấp ba nữa. Bạn có thể tưởng tượng được việc những đứa trẻ không có năng lực tự bảo vệ bản thân nhất lại phải đối mặt với đám người này hay không?"
"Mỗi ngành mỗi nghề đều có rác, đừng vì hành vi tồi tệ của một cá nhân mà bôi đen cả một ngành nghề như thế."
"Bây giờ cái nghề giáo viên mầm non cạnh tranh khốc liệt cỡ nào bây có biết không? Nếu như việc bây nói mấy thứ này có thể làm giảm bớt được đối thủ cạnh tranh thì tao cũng mừng lắm."
"Những đứa bạn ất ơ của bạn mắng chửi bạn khi bạn lên lớp, đợi đến lúc con cái bạn lớn và phải đi học mầm non rồi còn tiếp tục bị chúng nó hành hạ nữa."
"Bây giờ giáo viên mầm non khoa chính quy đầy ra đấy, hơn nữa nhân phẩm của một con người không thể bị quyết định bởi học lực của họ đâu."
Điện thoại của ngôi trường mầm non nơi Lý Tử Nhiên làm việc bị gọi đến cháy máy, dò hỏi mới biết được Lý Tử Nhiên đã xin nghỉ ba hôm trước rồi, đơn xin nghỉ vẫn còn chưa được phê duyệt thì đã không gọi điện thoại cho cô ta được nữa. Lúc đầu bọn họ nhìn thấy những tin tức trên mạng, chỉ xem như là sự lạnh lùng của xã hội, lên tiếng mạnh mẽ vì bạo lực học đường nhưng không ngờ đương sự lại ở ngay bên cạnh mình.
Trên mạng cũng có thảo luận về thân phận của Trần Khả Ý nhưng thông tin được tiết lộ trong video không nhiều, cư dân mạng lại tập trung nhiều hơn vào người Lý Tử Nhiên. Nhất là sau khi đoạn video được lan truyền thì những chuyện đen tối của Lý Tử Nhiên ở tiểu học, trung học, cấp ba đều bị tuồn ra, quần chúng hóng hớt càng thêm hưng phấn, cũng chẳng cần biết là thật hay giả chỉ đơn giản là muốn dùng bàn phím trong tay mình mà phán quyết Lý Tử Nhiên.
Qua hôm sau hình ảnh của Lý Tử Nhiên đã tràn lan khắp các trang mạng xã hội, mặc dù trang web đã kịp thời gỡ bỏ nhưng cư dân mạng vẫn dùng đủ mọi cách để lan truyền nó. Ví dụ như lật ngược bức ảnh lại, hoặc bỏ ảnh vào gif chỉ xuất hiện vụt qua mà thôi, hoặc là cắt tấm ảnh thành chín khung ghép lại xem.
Lý Tử Nhiên vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra cả, sáng hôm sau khi vừa mới thức dậy bèn muốn đi đến phòng dịch vụ làm lại một chiếc sim điện thoại khác rồi mua một chiếc điện thoại mới. Khi đi trên đường, cô ta cứ có cảm giác có ai đó đang nhìn mình, lúc cô ta đưa mắt nhìn qua thì những người đó lại nhìn đi nơi khác.
Cô TA đi đến phòng dịch vụ, bốc số và đợi đến lượt mình, nhân viên nghiệp vụ ở cửa sổ nhận chứng minh nhân dân của cô TA xong thì liên lục xác nhận rằng có phải tên cô ta là Lý Tử Nhiên hay không. Lúc đó Lý Tử Nhiên còn nghĩ rằng bây giờ muốn làm lại sim thôi mà kiểm tra gắt gao vậy rồi sao?
Đi qua một cửa hàng bán điện thoại, cô ta mua một chiếc điện thoại để ứng phó trị giá mấy trăm tệ rồi mới quay trở về nhà. Cô ta gắn thẻ sim vào trong điện thoại, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều tin nhắn hiện lên, Lý Tử Nhiên tưởng rằng đây là tin nhắn rác tích lũy từ mấy hôm nay nên cũng chẳng quan tâm lắm. Sau khi kết nối với wifi, cô ta tải xuống tất cả các ứng dụng, vừa mới đăng nhập vào Wechat, ở trên thanh chat trong khi chờ đợi đồng bộ, tin nhắn chưa đọc chất chồng hiện lên.
Lý Tử Nhiên nhấn bừa vào dòng tin nhắn ở trên đầu.
"Người lên hot search là mày à?"
"Biết gì chưa? Mày lên hot search rồi đấy!"
"Sao mà Tống Thường Thường chết vậy? Tò mò xí nên hỏi chơi vậy mà."
Và còn có vô vàng tin nhắn gửi lời mời kết bạn Wechat.
"Xin chào, kẻ giết người!"
"Cô ơi, em cũng muốn học cách bạo lực học đường."
"Mau mở mắt ra xem đi, hồn ma của Tống Thường Thường đang ở trên đỉnh đầu nhìn mày đấy."
"Sao mày còn chưa đi chết nữa!"
Lý Tử Nhiên lặng im xem những dòng tin nhắn mà bạn bè trên Wechat gửi đến, không ngờ Tống Chí Văn đã quay một video và còn đăng tải nó lên trên mạng nữa. Đây là điều mà cô ta không thể ngờ đến, Tống Chí Văn bị điên rồi à?
Cô ta đăng nhập vào Weibo để xem đoạn video lên top tìm kiếm mà bạn bè trên Wechat nhắc đến, vừa đăng nhập vào cô ta đã bị thanh tin nhắn hiện lên 99+ làm cho ngớ người. Dịu lại một lúc, cô ta mới mò đến top tìm kiếm nhưng cô ta chỉ có thể tìm thấy bản thông báo nền xanh do công an đăng tải, còn về đoạn video của Tống Chí Văn thì chẳng còn thấy bóng dáng đâu cả.
Cô ta mở bình luận bên dưới có liên quan đến chủ đề đó, chửi mắng có, nguyền rủa có và còn cả khối người xin đoạn video đó, có người xin hình ảnh và thông tin cá nhân của Lý Tử Nhiên.
Còn mấy ngàn tin nhắn kia, cô ta chẳng có dũng khí mở ra xem.
Ngay lúc Lý Tử Nhiên đang ngỡ ngàng xoá đi từng dòng tin nhắn thì chuông điện thoại của cô ta đột nhiên vang lên.
Lý Tử Nhiên nhìn chằm chằm vào dãy số hiện lên trên màn hình. Cô ta không dám bắt máy, cô ta sợ đây là điện thoại của những người lạ kia gọi đến. Tiếng chuông điện thoại vang lên tầm mười giây thì ngừng, có một dòng tin nhắn mới được gửi đến: Lý Tử Nhiên, tôi là HR của công ty. Những tin tức tiêu cực trên mạng dạo gần đây của cô đã ảnh hưởng rất lớn đến tiến độ làm việc bình thường và danh tiếng của công ty, dựa theo "Hợp đồng lao động" thì công ty chúng tôi quyết định chấm dứt hợp đồng lao động với cô (sa thải vì thiếu trách nhiệm(*)), vui lòng đến công ty để hoàn tất thủ tục liên quan trước ngày 1 tháng 10."
(*) Sa thải vì cẩu thả, thiếu trách nhiệm - 过失性辞退: Hay còn gọi là vô ý chấm dứt hợp đồng lao động, là hành vi người sử dụng lao động đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động và sa thải người lao động mà không báo trước khi người lao động có lỗi, vi phạm hợp đồng lao động.
Bây giờ cô ta hoàn toàn không biết phải làm gì nữa.
Lý Tử Nhiên một mình cuộn người trong căn phòng. Cô ta vốn muốn đi đến trường vào buổi chiều để giải thích về nguyên nhân mấy hôm nay mình không đi làm. Lần này thì hay rồi, không cần đến công ty nữa.
Lý Tử Nhiên thẫn thờ lướt điện thoại, trong đầu cô ta hiện lên toàn là những lời châm chọc khiêu khích mà cô ta nhìn thấy lúc nãy. Những lời chửi mắng, nguyền rủa khiến cho lòng cô ta chẳng cách nào bình ổn, trong hàng loạt tin nhắn này không ngờ cô ta chẳng tìm được một tin nhắn an ủi nào cả.
Khi cô ta nhìn thấy lịch sử đoạn hội thoại với những dòng tin nhắn thoại trong khung chat của bố Lý và mẹ Lý thì cô ta mới nhớ ra mình vẫn còn có bố mẹ. Bố mẹ chắc chắn sẽ bao dung và an ủi cô ta.
Một cuộc điện thoại được gọi đi, mẹ Lý ở đầu dây bên kia rất lâu mới chịu bắt máy. Lý Tử Nhiên vẫn chưa kịp nói ra bất kỳ câu nào thì đã nghe thấy tạp âm ở xung quanh, màn hình bên trong điện thoại không ngừng di chuyển rung lắc, mẹ Lý hình như đang ở giữa một đám người.
Qua một lúc, mẹ Lý mới lén lút chạy về nhà, khẽ hỏi: "Nhiên Nhiên à, con đang ở đâu vậy con?"
Lý Tử Nhiên nhìn vào mẹ Lý của mình ở trong điện thoại đang lén lút ngó nhìn ra bên ngoài, nước mắt trong phút chốc không thể kiềm chế được mà tuôn ra: "Mẹ ơi!"
Lý Tử Nhiên vẫn chưa kịp làm nũng với mẹ của mình thì đã nghe thấy tiếng mẹ Tống lớn giọng gào lên vọng lại từ chiếc loa: "Lý Tử Nhiên, cái con giết người kia, trả mạng con gái tao lại cho tao!"
"Ông trời ơi, tôi đã tạo nghiệp gì chứ! Hàng xóm với nhau mấy chục năm trời rồi, người nhà này giết chết con gái tôi còn làm cho con trai tôi vào cục cảnh sát nữa."
Mẹ Lý vội che loa điện thoại lại, hỏi nhỏ: "Nhiên Nhiên à, con nói thật với mẹ đi, cái chết của Tống Thường Thường có liên quan gì đến con không? Nếu thật sự không thì chúng ta chẳng việc gì phải chịu cục tức này cả." Cùng với tiếng gào thét bên ngoài của mẹ Tống, mẹ Lý càng nói càng tức lên: "La hét cả ngày rồi đấy, con nói cứ tiếp tục thế này thì chúng ta còn có mặt mũi gì mà gặp người ở trong cái thị trấn này nữa. Con đừng thấy mấy người xung quanh giống như đang can lại nhưng thật ra là đều đang chê cười chúng ta đấy."
Lý Tử Nhiên hơi chạnh lòng. Cô ta không biết phải nói gì với mẹ Lý, nói với mẹ rằng cái chết của Tống Thường Thường chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, hay là nói lúc học trung học cô ta không hề bắt nạt Tống Thường Thường.
Lúc này, mẹ Tống ở bên ngoài có lẽ cũng đã phát hiện ra mẹ Lý đáng bị trừng phạt kia không thấy bóng dáng đâu nữa, ngay lập tức điên tiết lên chạy đến nhà của Lý Tử Nhiên, lần này thì bắt gặp mẹ Lý đang gọi điện với Lý Tử Nhiên.
Mẹ Tống muốn giật lấy điện thoại để mắng chửi vài câu nhưng mẹ Lý tất nhiên là không chịu đưa, hai người họ chẳng nói lời nào mà đã thẳng tay lao vào đánh nhau.
Bố Tống và bố Lý vốn dĩ đang cãi nhau bỗng thấy vậy nên vội vã xông vào, kéo vợ của mình ra vì sợ vợ mình chịu thiệt, bị đánh. Những người vây xung quanh xem náo nhiệt kéo nhau đến, chỉ chỉ trỏ trỏ, ở một bên bàn tán cũng chẳng có ai dám lên trước can ngăn.
Ầm ĩ được một lúc, đồn công an trong khu phố đã có cảnh sát đến nhà kéo mấy người họ ra, dạy dỗ phê bình vài câu rồi đuổi đi những người "nhiệt tình" ở xung quanh. Từ nãy đến giờ Lý Tử Nhiên vẫn không hề gác máy.
Bố Lý cầm lấy điện thoại trong tay của mẹ Tống, thở dài: "Nhiên Nhiên à, hay là con trở về đây xin lỗi cô Tống một tiếng đi. Hai vợ chồng họ ngày nào cũng đến đây làm ầm lên sao mà chịu nổi."
Bố Tống lạnh lùng hừ một tiếng: "Xin lỗi! Ông nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ? Các người xin lỗi thì con gái tôi có thể sống lại chắc, con trai tôi bây giờ vẫn còn đang ở đồn công an kia kìa. Con gái ông còn mặt mũi để báo cảnh sát à, mau rút đơn kiện về trước cho tôi."
Bố Lý vừa nghe vậy bèn không vui, chỉ tay mắng bố Tống: "Xuống nước mà không biết nể mặt à? Vốn dĩ chỉ là trò đùa của con nít, con nhà người ta đều chẳng sao cả chỉ có con nhà ông là yếu đuối như vậy. Con ông ngu ngốc ra ngoài vào trời đêm giông bão, bộ con gái tôi kề dao lên cổ nó ép nó ra hay sao!"
"Xin lỗi nhà ông là do thấy con gái ông chết oan uổng, con trai ông còn bắt cóc cả con gái tôi đấy. Tôi đã nói gì các người đâu!"
Ba Tống liên tục xông lên trên đẩy ba Lý: "Thằng bố nhà ông."
Lý Tử Nhiên vẫn không có cơ hội để nói chuyện nên chỉ có thể trốn tránh mà tắt điện thoại đi, cô ta chỉ muốn tìm người để trò chuyện mà thôi.
Lý Tử Nhiên tắt nguồn điện thoại, nằm xuống giường nhìn lên trần nhà, chẳng muốn làm gì cả cũng không biết tương lai của mình sẽ như thế nào.
Không biết đã trôi qua bao lâu, bên ngoài phòng chợt vang lên tiếng rì rầm, cách âm của căn phòng khá kém, hai người ở bên ngoài phòng cũng không khống chế âm lượng của mình.
Lý Tử Nhiên nằm trên giường cũng có thể nghe thấy hai người ở ngoài nói chuyện: "Có thấy gì chưa? Là cô ta phải không?"
Lý Tử Nhiên do dự một chút rồi nói: "Các người vào đi."
Lý Tử Nhiên đang ở ghép với người khác. Cô ta và người bạn ở chung không qua lại nhiều, bình thường ai ở phòng người đó, cộng thêm thời gian làm việc của Lý Tử Nhiên không giống với các bạn còn lại. Cô ta mất tích hai hôm, bạn ở cùng phòng cũng chẳng phát hiện ra điều gì bất thường. Hôm nay là ngày làm việc, bạn cùng phòng của cô ta vẫn còn đang ở bên ngoài làm việc, trong nhà chẳng có ai cả. Lý Tử Nhiên mời hai người họ vào ngồi ở phòng khách.
Hai người vừa ngồi xuống thì lấy quyển sổ nhỏ ra và hỏi: "Từ ngày 20 tháng 9 đến nay, ba ngày này cô đã ở đâu?"
Lý Tử Nhiên đã đoán được chuyện cảnh sát muốn hỏi từ lúc họ đứng ở trước cửa, cô ta chỉ không ngờ rằng Trần Khả Ý lại báo cảnh sát nhanh như vậy.
"Là do Trần Khả Ý báo cảnh sát à?"
"Các chi tiết khác của vụ án tạm thời chúng tôi không thể tiết lộ, mời cô hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi trước. Từ ngày 20 tháng 9 đến nay, ba ngày này cô đã ở đâu?"
"Tôi không biết, tôi bị bắt cóc mà."
"Vậy tại sao không báo cảnh sát, xem tình trạng hiện giờ của cô thì chắc mấy hôm nay đã chịu đựng những thứ không mấy lạc quan nhỉ? Tại sao không chọn cách báo cảnh sát?"
"Tôi còn không có quyền lựa chọn không báo cảnh sát à?" Ba người ngồi trò chuyện với nhau ở đây lúc này vẫn chưa biết rằng đã có một đoạn video đang được lan truyền trên mạng một cách chóng mặt.
Nữ cảnh sát nói: "Đây đã là một vụ án hình sự rồi đấy."
Nhìn thấy phản ứng của Lý Tử Nhiên khác thường như vậy, nam cảnh sát kia nhìn thẳng vào mắt Lý Tử Nhiên hỏi: "Có phải cô đã biết người gây án là ai rồi không?"
"Tôi... Tôi..."
Nam cảnh sát chuẩn bị sẽ lừa Lý Tử Nhiên một chút: "Cô bao che anh ta cũng chẳng có ích gì, chúng tôi đã biết người đó là ai rồi."
Lý Tử Nhiên để lộ ra biểu cảm như thể không thể ngờ đến: "Sao mà Trần Khả Ý có thể biết được chứ?"
Hai vị cảnh sát nhìn nhau một lúc rồi lại quay sang nhìn Lý Tử Nhiên: "Người gây án là ai?"
Lý Tử Nhiên do sự lúc lâu: "Anh ta tên là Tống Chí Văn, đang ở cạnh nhà tôi."
Nữ cảnh sát hỏi: "Sao cô lại biết được?"
Lý Tử Nhiên trả lời: "Lúc anh ta thả chúng tôi đi thì tôi đã nhìn thấy xe của anh ta, xe chúng tôi đều sẽ đỗ ở trước cửa nhà. Khi mà tôi nhìn xe, tôi sẽ hay nhìn xuống biển số xe luôn, cũng không thể nói là đến mức nhớ cả cái biển số xe nhưng mà tôi rất có ấn tượng với kiểu dáng xe và biển số xe của anh ta, vậy nên tôi đối chiếu thì đúng là chiếc xe đó."
Hai người cảnh sát kia lại nhìn nhau, nữ cảnh sát bước ra ngoài cửa và mang những manh mối mới nhất của kẻ gây án báo cáo lại với bên sở. Không ngờ rằng vừa mới mở lời thì đầu dây bên kia đã nói rằng Tống Chí Văn đã tự thú rồi.
Còn nam cảnh sát vẫn còn ngồi trên sofa bên trong tiếp tục trò chuyện với Lý Tử Nhiên: "Cô còn nhớ rằng mình mất tích như thế nào không?"
Lý Tử Nhiên nheo mắt nhớ lại: "Tối hôm đó tôi đến quán bar uống rượu, tiếp đó uống say luôn, sau đó nữa thì đã ở cái nơi quỷ quái kia rồi."
"Quán bar nào?"
"Thì quán bar "Mỗi đêm" ở đường Khánh Vân đấy."
"Có ai đi chung với cô không?"
"Không có, chỉ có mỗi mình tôi đi uống một ly thôi."
Sau khi nữ cảnh sát quay lại vào trong thì nói tình hình Tống Chí Văn đã tự thú cho anh cảnh sát đó biết. Hai người họ vẫn dựa theo tiết tấu ban đầu để tìm hiểu tình hình sự việc xảy ra. Ba người họ trao đổi qua lại cho đến khi hai người cảnh sát kia được tiễn ra ngoài cửa, thì Lý Tử Nhiên vẫn không hề biết lời bàn tán đã được lan truyền chóng mặt đến mức nào, điện thoại của cô ta cũng bị mất rồi.
Lý Tử Nhiên cứ ngỡ chuyện này đến đây là kết thúc, nên lúc đầu cô ta không có ý định báo cảnh sát. Trong lúc cô ta bị bắt cóc, cô ta thực sự đã rất sợ hãi nhưng đến cuối cùng thì cô ta và Trần Khả Ý đều an toàn trở về nhà. Cô ta cũng không muốn làm lớn việc này lên nữa. Bây giờ cô ta cũng không như lúc mình còn nhỏ nữa, cũng ý thức được những chuyện mà mình làm khi đó không thể tiết lộ ra được. Nếu như cô ta báo cảnh sát thì chuyện này sẽ bị làm ầm ĩ đến mức người trong cả thị trấn nhỏ này đều sẽ biết. Khoan nói đến chuyện mẹ của Tống Thường Thường có đến nhà cô ta làm ầm lên mỗi ngày hay không, chỉ cần nói đến việc cô ta chẳng cách nào đối mặt với ánh mắt của bố mẹ mình nữa thôi là đủ rồi.
Lý Tử Nhiên cứ ngỡ rằng sau khi cô ta và Trần Khả Ý an toàn quay về thì mọi chuyện cũng đã xong xuôi. Nhưng Tống Chí Văn rõ ràng vẫn chưa định để mọi thứ kết thúc như vậy, mà những cư dân mạng có mặt ở mọi nơi cũng chưa định để mọi thứ được yên.
Trong khi Lý Tử Nhiên đang cố vực dậy tinh thần bằng cách đi tắm và nằm xuống giường ngủ bù thì trong Wechat của cô ta đang ngập tràn những lời hỏi thăm từ các bạn học cấp hai lúc trước. Dù sao thông tin hướng về việc họ là hàng xóm của nhau trong video cũng rất rõ ràng, hội bàn bè hóng hớt trên khoảnh khắc Wechat của Tống Chí Văn đã có thể liên tưởng đến nhà của ai chỉ trong chốc lát. Chỉ cần nói lại với nhà mình nghe thôi thì chẳng bao lâu cả thị trấn nhỏ này không ai là không biết chuyện này nữa.
Người biết đến càng nhiều thì sẽ có người lên mạng tung tin tức, cậu một câu tôi một câu, quen biết hay không quen biết thì con người thật của Lý Tử Nhiên ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa. Cư dân mạng toàn năng lần theo manh mối đó mà tìm được nơi làm việc hiện tại của Lý Tử Nhiên. Hiện tại Lý Tử Nhiên đang là một giáo viên mầm non, ngay lập tức đã có người đi đến trang mạng chính thức của trường mầm non để lại bình luận. Có người còn gọi thẳng vào điện thoại liên lạc cảnh cáo ngôi trường mầm non này và yêu cầu nhà trường phải lập tức sa thải Lý Tử Nhiên.
Sau khi công việc của Lý Tử Nhiên bị đào ra cũng là lúc một làn sóng tranh luận khác nổi lên. Ngành nghề làm giáo viên này vốn đã rất nhạy cảm, chuyện bạo lực học đường lớn như vậy được vạch ra thì càng khó mà dung túng bỏ qua.
"Trường mầm non thu học phí cao nhất và sử dụng loại giáo viên rác rưởi nhất, đỉnh cmn rồi!"
"Tôi muốn nói là lúc tôi còn đi học ấy, trường trung cấp kỹ thuật sư phạm mầm non chúng tôi tuyển sinh tại trường trung học cơ sở. Mấy đứa đến toàn là mấy đứa ất ơ, còn có vài người không thi được vào cấp ba nữa. Bạn có thể tưởng tượng được việc những đứa trẻ không có năng lực tự bảo vệ bản thân nhất lại phải đối mặt với đám người này hay không?"
"Mỗi ngành mỗi nghề đều có rác, đừng vì hành vi tồi tệ của một cá nhân mà bôi đen cả một ngành nghề như thế."
"Bây giờ cái nghề giáo viên mầm non cạnh tranh khốc liệt cỡ nào bây có biết không? Nếu như việc bây nói mấy thứ này có thể làm giảm bớt được đối thủ cạnh tranh thì tao cũng mừng lắm."
"Những đứa bạn ất ơ của bạn mắng chửi bạn khi bạn lên lớp, đợi đến lúc con cái bạn lớn và phải đi học mầm non rồi còn tiếp tục bị chúng nó hành hạ nữa."
"Bây giờ giáo viên mầm non khoa chính quy đầy ra đấy, hơn nữa nhân phẩm của một con người không thể bị quyết định bởi học lực của họ đâu."
Điện thoại của ngôi trường mầm non nơi Lý Tử Nhiên làm việc bị gọi đến cháy máy, dò hỏi mới biết được Lý Tử Nhiên đã xin nghỉ ba hôm trước rồi, đơn xin nghỉ vẫn còn chưa được phê duyệt thì đã không gọi điện thoại cho cô ta được nữa. Lúc đầu bọn họ nhìn thấy những tin tức trên mạng, chỉ xem như là sự lạnh lùng của xã hội, lên tiếng mạnh mẽ vì bạo lực học đường nhưng không ngờ đương sự lại ở ngay bên cạnh mình.
Trên mạng cũng có thảo luận về thân phận của Trần Khả Ý nhưng thông tin được tiết lộ trong video không nhiều, cư dân mạng lại tập trung nhiều hơn vào người Lý Tử Nhiên. Nhất là sau khi đoạn video được lan truyền thì những chuyện đen tối của Lý Tử Nhiên ở tiểu học, trung học, cấp ba đều bị tuồn ra, quần chúng hóng hớt càng thêm hưng phấn, cũng chẳng cần biết là thật hay giả chỉ đơn giản là muốn dùng bàn phím trong tay mình mà phán quyết Lý Tử Nhiên.
Qua hôm sau hình ảnh của Lý Tử Nhiên đã tràn lan khắp các trang mạng xã hội, mặc dù trang web đã kịp thời gỡ bỏ nhưng cư dân mạng vẫn dùng đủ mọi cách để lan truyền nó. Ví dụ như lật ngược bức ảnh lại, hoặc bỏ ảnh vào gif chỉ xuất hiện vụt qua mà thôi, hoặc là cắt tấm ảnh thành chín khung ghép lại xem.
Lý Tử Nhiên vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra cả, sáng hôm sau khi vừa mới thức dậy bèn muốn đi đến phòng dịch vụ làm lại một chiếc sim điện thoại khác rồi mua một chiếc điện thoại mới. Khi đi trên đường, cô ta cứ có cảm giác có ai đó đang nhìn mình, lúc cô ta đưa mắt nhìn qua thì những người đó lại nhìn đi nơi khác.
Cô TA đi đến phòng dịch vụ, bốc số và đợi đến lượt mình, nhân viên nghiệp vụ ở cửa sổ nhận chứng minh nhân dân của cô TA xong thì liên lục xác nhận rằng có phải tên cô ta là Lý Tử Nhiên hay không. Lúc đó Lý Tử Nhiên còn nghĩ rằng bây giờ muốn làm lại sim thôi mà kiểm tra gắt gao vậy rồi sao?
Đi qua một cửa hàng bán điện thoại, cô ta mua một chiếc điện thoại để ứng phó trị giá mấy trăm tệ rồi mới quay trở về nhà. Cô ta gắn thẻ sim vào trong điện thoại, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều tin nhắn hiện lên, Lý Tử Nhiên tưởng rằng đây là tin nhắn rác tích lũy từ mấy hôm nay nên cũng chẳng quan tâm lắm. Sau khi kết nối với wifi, cô ta tải xuống tất cả các ứng dụng, vừa mới đăng nhập vào Wechat, ở trên thanh chat trong khi chờ đợi đồng bộ, tin nhắn chưa đọc chất chồng hiện lên.
Lý Tử Nhiên nhấn bừa vào dòng tin nhắn ở trên đầu.
"Người lên hot search là mày à?"
"Biết gì chưa? Mày lên hot search rồi đấy!"
"Sao mà Tống Thường Thường chết vậy? Tò mò xí nên hỏi chơi vậy mà."
Và còn có vô vàng tin nhắn gửi lời mời kết bạn Wechat.
"Xin chào, kẻ giết người!"
"Cô ơi, em cũng muốn học cách bạo lực học đường."
"Mau mở mắt ra xem đi, hồn ma của Tống Thường Thường đang ở trên đỉnh đầu nhìn mày đấy."
"Sao mày còn chưa đi chết nữa!"
Lý Tử Nhiên lặng im xem những dòng tin nhắn mà bạn bè trên Wechat gửi đến, không ngờ Tống Chí Văn đã quay một video và còn đăng tải nó lên trên mạng nữa. Đây là điều mà cô ta không thể ngờ đến, Tống Chí Văn bị điên rồi à?
Cô ta đăng nhập vào Weibo để xem đoạn video lên top tìm kiếm mà bạn bè trên Wechat nhắc đến, vừa đăng nhập vào cô ta đã bị thanh tin nhắn hiện lên 99+ làm cho ngớ người. Dịu lại một lúc, cô ta mới mò đến top tìm kiếm nhưng cô ta chỉ có thể tìm thấy bản thông báo nền xanh do công an đăng tải, còn về đoạn video của Tống Chí Văn thì chẳng còn thấy bóng dáng đâu cả.
Cô ta mở bình luận bên dưới có liên quan đến chủ đề đó, chửi mắng có, nguyền rủa có và còn cả khối người xin đoạn video đó, có người xin hình ảnh và thông tin cá nhân của Lý Tử Nhiên.
Còn mấy ngàn tin nhắn kia, cô ta chẳng có dũng khí mở ra xem.
Ngay lúc Lý Tử Nhiên đang ngỡ ngàng xoá đi từng dòng tin nhắn thì chuông điện thoại của cô ta đột nhiên vang lên.
Lý Tử Nhiên nhìn chằm chằm vào dãy số hiện lên trên màn hình. Cô ta không dám bắt máy, cô ta sợ đây là điện thoại của những người lạ kia gọi đến. Tiếng chuông điện thoại vang lên tầm mười giây thì ngừng, có một dòng tin nhắn mới được gửi đến: Lý Tử Nhiên, tôi là HR của công ty. Những tin tức tiêu cực trên mạng dạo gần đây của cô đã ảnh hưởng rất lớn đến tiến độ làm việc bình thường và danh tiếng của công ty, dựa theo "Hợp đồng lao động" thì công ty chúng tôi quyết định chấm dứt hợp đồng lao động với cô (sa thải vì thiếu trách nhiệm(*)), vui lòng đến công ty để hoàn tất thủ tục liên quan trước ngày 1 tháng 10."
(*) Sa thải vì cẩu thả, thiếu trách nhiệm - 过失性辞退: Hay còn gọi là vô ý chấm dứt hợp đồng lao động, là hành vi người sử dụng lao động đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động và sa thải người lao động mà không báo trước khi người lao động có lỗi, vi phạm hợp đồng lao động.
Bây giờ cô ta hoàn toàn không biết phải làm gì nữa.
Lý Tử Nhiên một mình cuộn người trong căn phòng. Cô ta vốn muốn đi đến trường vào buổi chiều để giải thích về nguyên nhân mấy hôm nay mình không đi làm. Lần này thì hay rồi, không cần đến công ty nữa.
Lý Tử Nhiên thẫn thờ lướt điện thoại, trong đầu cô ta hiện lên toàn là những lời châm chọc khiêu khích mà cô ta nhìn thấy lúc nãy. Những lời chửi mắng, nguyền rủa khiến cho lòng cô ta chẳng cách nào bình ổn, trong hàng loạt tin nhắn này không ngờ cô ta chẳng tìm được một tin nhắn an ủi nào cả.
Khi cô ta nhìn thấy lịch sử đoạn hội thoại với những dòng tin nhắn thoại trong khung chat của bố Lý và mẹ Lý thì cô ta mới nhớ ra mình vẫn còn có bố mẹ. Bố mẹ chắc chắn sẽ bao dung và an ủi cô ta.
Một cuộc điện thoại được gọi đi, mẹ Lý ở đầu dây bên kia rất lâu mới chịu bắt máy. Lý Tử Nhiên vẫn chưa kịp nói ra bất kỳ câu nào thì đã nghe thấy tạp âm ở xung quanh, màn hình bên trong điện thoại không ngừng di chuyển rung lắc, mẹ Lý hình như đang ở giữa một đám người.
Qua một lúc, mẹ Lý mới lén lút chạy về nhà, khẽ hỏi: "Nhiên Nhiên à, con đang ở đâu vậy con?"
Lý Tử Nhiên nhìn vào mẹ Lý của mình ở trong điện thoại đang lén lút ngó nhìn ra bên ngoài, nước mắt trong phút chốc không thể kiềm chế được mà tuôn ra: "Mẹ ơi!"
Lý Tử Nhiên vẫn chưa kịp làm nũng với mẹ của mình thì đã nghe thấy tiếng mẹ Tống lớn giọng gào lên vọng lại từ chiếc loa: "Lý Tử Nhiên, cái con giết người kia, trả mạng con gái tao lại cho tao!"
"Ông trời ơi, tôi đã tạo nghiệp gì chứ! Hàng xóm với nhau mấy chục năm trời rồi, người nhà này giết chết con gái tôi còn làm cho con trai tôi vào cục cảnh sát nữa."
Mẹ Lý vội che loa điện thoại lại, hỏi nhỏ: "Nhiên Nhiên à, con nói thật với mẹ đi, cái chết của Tống Thường Thường có liên quan gì đến con không? Nếu thật sự không thì chúng ta chẳng việc gì phải chịu cục tức này cả." Cùng với tiếng gào thét bên ngoài của mẹ Tống, mẹ Lý càng nói càng tức lên: "La hét cả ngày rồi đấy, con nói cứ tiếp tục thế này thì chúng ta còn có mặt mũi gì mà gặp người ở trong cái thị trấn này nữa. Con đừng thấy mấy người xung quanh giống như đang can lại nhưng thật ra là đều đang chê cười chúng ta đấy."
Lý Tử Nhiên hơi chạnh lòng. Cô ta không biết phải nói gì với mẹ Lý, nói với mẹ rằng cái chết của Tống Thường Thường chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, hay là nói lúc học trung học cô ta không hề bắt nạt Tống Thường Thường.
Lúc này, mẹ Tống ở bên ngoài có lẽ cũng đã phát hiện ra mẹ Lý đáng bị trừng phạt kia không thấy bóng dáng đâu nữa, ngay lập tức điên tiết lên chạy đến nhà của Lý Tử Nhiên, lần này thì bắt gặp mẹ Lý đang gọi điện với Lý Tử Nhiên.
Mẹ Tống muốn giật lấy điện thoại để mắng chửi vài câu nhưng mẹ Lý tất nhiên là không chịu đưa, hai người họ chẳng nói lời nào mà đã thẳng tay lao vào đánh nhau.
Bố Tống và bố Lý vốn dĩ đang cãi nhau bỗng thấy vậy nên vội vã xông vào, kéo vợ của mình ra vì sợ vợ mình chịu thiệt, bị đánh. Những người vây xung quanh xem náo nhiệt kéo nhau đến, chỉ chỉ trỏ trỏ, ở một bên bàn tán cũng chẳng có ai dám lên trước can ngăn.
Ầm ĩ được một lúc, đồn công an trong khu phố đã có cảnh sát đến nhà kéo mấy người họ ra, dạy dỗ phê bình vài câu rồi đuổi đi những người "nhiệt tình" ở xung quanh. Từ nãy đến giờ Lý Tử Nhiên vẫn không hề gác máy.
Bố Lý cầm lấy điện thoại trong tay của mẹ Tống, thở dài: "Nhiên Nhiên à, hay là con trở về đây xin lỗi cô Tống một tiếng đi. Hai vợ chồng họ ngày nào cũng đến đây làm ầm lên sao mà chịu nổi."
Bố Tống lạnh lùng hừ một tiếng: "Xin lỗi! Ông nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ? Các người xin lỗi thì con gái tôi có thể sống lại chắc, con trai tôi bây giờ vẫn còn đang ở đồn công an kia kìa. Con gái ông còn mặt mũi để báo cảnh sát à, mau rút đơn kiện về trước cho tôi."
Bố Lý vừa nghe vậy bèn không vui, chỉ tay mắng bố Tống: "Xuống nước mà không biết nể mặt à? Vốn dĩ chỉ là trò đùa của con nít, con nhà người ta đều chẳng sao cả chỉ có con nhà ông là yếu đuối như vậy. Con ông ngu ngốc ra ngoài vào trời đêm giông bão, bộ con gái tôi kề dao lên cổ nó ép nó ra hay sao!"
"Xin lỗi nhà ông là do thấy con gái ông chết oan uổng, con trai ông còn bắt cóc cả con gái tôi đấy. Tôi đã nói gì các người đâu!"
Ba Tống liên tục xông lên trên đẩy ba Lý: "Thằng bố nhà ông."
Lý Tử Nhiên vẫn không có cơ hội để nói chuyện nên chỉ có thể trốn tránh mà tắt điện thoại đi, cô ta chỉ muốn tìm người để trò chuyện mà thôi.
Lý Tử Nhiên tắt nguồn điện thoại, nằm xuống giường nhìn lên trần nhà, chẳng muốn làm gì cả cũng không biết tương lai của mình sẽ như thế nào.
Không biết đã trôi qua bao lâu, bên ngoài phòng chợt vang lên tiếng rì rầm, cách âm của căn phòng khá kém, hai người ở bên ngoài phòng cũng không khống chế âm lượng của mình.
Lý Tử Nhiên nằm trên giường cũng có thể nghe thấy hai người ở ngoài nói chuyện: "Có thấy gì chưa? Là cô ta phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.