Bỗng Một Ngày Trở Thành Thiếu Phu Nhân
Chương 30: Bức thư
Kang Ha Jin
26/06/2023
Sáng hôm sau
Trần Phong vừa mới tỉnh dậy đã lập tức chạy sang phòng Lý Nhã Tranh, anh vừa mới gõ cửa và gọi tên cô thì cánh cửa đã tự động mở ra, trong lòng anh tưởng cô đã chuyện nói chuyện với anh, nhưng Trần Phong không ngờ rằng cánh cửa đó đã không hề đóng lại từ đêm hôm qua, trong phòng không có một bộ và người hơi ấm cũng không còn chỉ có sự lạnh lẽo, anh từ từ bước lại bàn trang điểm của cô đưa tay xuống lấy mẫu giấy cô để trên bàn. Trong đó viết:
“ Trần Phong, trước kia anh muốn cưới em là vì mẹ anh muốn có con dâu và cũng do em làm mất chiếc nhẫn của anh nên em mới đồng ý lấy anh, khi mới lấy anh em chưa có cảm giác hay cảm xúc gì với anh nhưng không hiểu từ bao giờ em bắt đầu có cảm xúc với anh, nhưng bây giờ người con gái anh yêu đã quay trở về em cũng không muốn mình là vật cản trở giữa anh và cô ấy nên em quyết định rời đi, còn về giấy tờ ly hôn em sẽ gửi đến cho anh, về tiền em nợ anh thì em sẽ trả còn về mẹ anh em sẽ gặp và giải thích cho mẹ hiểu. chúc anh hạnh phúc! Lý Nhã tranh. "
Trần Phong vừa đọc vừa rơi nước mắt, tay anh run khi đọc những dòng chữ đó của cô, anh ngồi xuống như một người mất hồn, thẩn thờ nhìn bức ảnh cưới của hai người mà hét lên “ Tranh Tranh, anh không thể bỏ em được " rồi anh lại gục đầu xuống khóc. Bác Ngô nghe thấy cũng lo lắng chạy lên.
— Thiếu gia, thiếu gia có chuyện gì xảy ra vậy?
Bác Ngô chạy vào phòng của Trần Phong nhưng không thấy anh liền chạy sang phòng của Lý Nhã Tranh liền thấy thiếu gia mình đang khóc. Bác Ngô cầm tờ giấy trên tay anh lên đọc cũng đã hiểu được sự việc liền gọi cho bảo vệ huy động người đi tìm thiếu phu nhân, bác Ngô cũng không muốn làm phiền đến thiếu gia mình nên đã nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Trần Phong ngồi trong phòng cô mãi không chịu ra, anh ngồi đến gần trưa thì nghe dưới nhà thím Hai đang mắng ai đó.
— Cô còn dám đến đây nữa sao? Chỉ vì cô mà thiếu phu nhân mới bỏ đi.
— Cái bà này ăn nói cho đàng hoàng, tôi đây làm gì đụng chạm đến nhà bà mà bà dám ăn nói như vậy với tôi.- Kiều Chi lớn tiếng nói lại thím Hai.
Trần Phong trong phòng nghe thấy tiếng của kiều Chi liền tức tối mà lao xuống nhà không quên cầm ảnh cưới của mình và Lý Nhã Tranh. Vừa xuống đến nơi anh đã cho Kiều Chi ăn một cái tát đau.
— Sao anh lại tát em?- Kiều Chi đưa tay lên mặt rờ chỗ vừa bị tát.
— Cô còn hỏi tôi tại sao sao? Chỉ vì cô mà vợ tôi mới bỏ đi.
— Vợ anh không phải vợ anh là em sao? Em sẽ không bỏ anh nữa đâu, bây giờ em sẽ ở với anh mãi mãi.- Kiều Chi vẻ mặt tội lỗi nói.
— Cô im miệng lại cho tô, người hôm qua mà cô bảo là giúp việc cô ấy mới là vợ của tôi, cũng chỉ tại cô mà cô ấy mới bỏ đi.- Trần Phong vừa nói vừa đưa hình cưới ra.
— Anh kết hôn rồi sao và kết hôn với người như thế này, em không tin một người như anh lại lấy một người như thế này làm vợ.- Kiều Chi chê bai Lý Nhã Tranh.
— Cô ấy thì sao?- Anh tức giận.
— Anh không cần phải tiếc hạng người như cô ta làm gì, em có thể làm vợ anh được mà.-Kiều Chi nói.
— Cô nghĩ mình xứng đáng sao?- Anh tối mặt
— Đúng vậy, chỉ có em mới xứng đáng với anh.
— Cô ngậm miệng lại cho tôi và cút ra khỏi nhà tôi và đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt cô.- Anh chỉ tay ra cửa.
— Em không đi, em không tin cô ta có thể hơn em được, cô ta hơn em được cái gì mà anh phải bênh cô ta.
— Cô ấy hơn hạng người như cô rất nhiều, người đâu kéo cô ta ra ngoài.
Một đám bảo vệ vào lôi cô ta ra, nhưng cô ta vẫn cứng đầu không chịu đi còn quay đầu lại dọa anh.
— Anh nhớ lấy, em nhất định sẽ không thể để cô ta quay lại làm vợ anh, vợ anh phải là em Kiều Chi.
Nói xong câu đó kiều Chi tức giận bỏ đi dường như trong đầu đã toan tính điều gì.
Trần Phong không biết cô ta sẽ làm gì nhưng anh cũng hiểu được tính cách của cô ta, nếu cô ta mà đã muốn có cái gì thì nhất định phải có không trừ thủ đoạn để có được nên Trần Phong rất lo cho Lý Nhã Tranh sợ cô ta sẽ làm gì cô thì anh sẽ không biết phải làm sao.
— Thư ký Kim cậu huy động một lực lượng bảo vệ đi tìm Lý Nhã Tranh cho tôi, nếu cô ấy mà xảy ra mệnh hệ gì thì cậu sẽ là người hứng chịu mọi thứ.- Trần Phong nói qua điện thoại với thư ký Kim.
Thư ký Kim nghe xong câu nói của Trần Phong cũng đã thấy sợ lập tức gọi điện huy động mọi lực lượng tìm bằng được Lý Nhã Tranh.
Bên Lý Nhã Tranh, cô vừa mới tỉnh dậy hôm nay Thẩm Thanh Thư không đi làm nên bây giờ cũng chưa dậy. Sau khi cô vệ sinh cá nhân xong, Lý Nhã Tranh xuống bếp nấu hai bát mì cho mình và cô bạn ngủ nướng của mình, vừa mới bắt đầu nấu thì cô lại nghĩ đến Trần Phong và hôm cô nấu mì cùng ăn với anh.
— Chắc bây giờ anh ấy cũng đi làm rồi.- Lý Nhã Tranh buộc miệng nói nhỏ.
— Thôi quên chuyện đó đi mình còn phải làm giấy ly hôn nữa còn phải trả lại tiền cho anh ấy nữa.
Cứ như vậy Lý Nhã Tranh vừa nấu mì vừa độc thoại với mình, những lời độc thoại của cô lại luôn nói về Trần Phong.
Trần Phong vừa mới tỉnh dậy đã lập tức chạy sang phòng Lý Nhã Tranh, anh vừa mới gõ cửa và gọi tên cô thì cánh cửa đã tự động mở ra, trong lòng anh tưởng cô đã chuyện nói chuyện với anh, nhưng Trần Phong không ngờ rằng cánh cửa đó đã không hề đóng lại từ đêm hôm qua, trong phòng không có một bộ và người hơi ấm cũng không còn chỉ có sự lạnh lẽo, anh từ từ bước lại bàn trang điểm của cô đưa tay xuống lấy mẫu giấy cô để trên bàn. Trong đó viết:
“ Trần Phong, trước kia anh muốn cưới em là vì mẹ anh muốn có con dâu và cũng do em làm mất chiếc nhẫn của anh nên em mới đồng ý lấy anh, khi mới lấy anh em chưa có cảm giác hay cảm xúc gì với anh nhưng không hiểu từ bao giờ em bắt đầu có cảm xúc với anh, nhưng bây giờ người con gái anh yêu đã quay trở về em cũng không muốn mình là vật cản trở giữa anh và cô ấy nên em quyết định rời đi, còn về giấy tờ ly hôn em sẽ gửi đến cho anh, về tiền em nợ anh thì em sẽ trả còn về mẹ anh em sẽ gặp và giải thích cho mẹ hiểu. chúc anh hạnh phúc! Lý Nhã tranh. "
Trần Phong vừa đọc vừa rơi nước mắt, tay anh run khi đọc những dòng chữ đó của cô, anh ngồi xuống như một người mất hồn, thẩn thờ nhìn bức ảnh cưới của hai người mà hét lên “ Tranh Tranh, anh không thể bỏ em được " rồi anh lại gục đầu xuống khóc. Bác Ngô nghe thấy cũng lo lắng chạy lên.
— Thiếu gia, thiếu gia có chuyện gì xảy ra vậy?
Bác Ngô chạy vào phòng của Trần Phong nhưng không thấy anh liền chạy sang phòng của Lý Nhã Tranh liền thấy thiếu gia mình đang khóc. Bác Ngô cầm tờ giấy trên tay anh lên đọc cũng đã hiểu được sự việc liền gọi cho bảo vệ huy động người đi tìm thiếu phu nhân, bác Ngô cũng không muốn làm phiền đến thiếu gia mình nên đã nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Trần Phong ngồi trong phòng cô mãi không chịu ra, anh ngồi đến gần trưa thì nghe dưới nhà thím Hai đang mắng ai đó.
— Cô còn dám đến đây nữa sao? Chỉ vì cô mà thiếu phu nhân mới bỏ đi.
— Cái bà này ăn nói cho đàng hoàng, tôi đây làm gì đụng chạm đến nhà bà mà bà dám ăn nói như vậy với tôi.- Kiều Chi lớn tiếng nói lại thím Hai.
Trần Phong trong phòng nghe thấy tiếng của kiều Chi liền tức tối mà lao xuống nhà không quên cầm ảnh cưới của mình và Lý Nhã Tranh. Vừa xuống đến nơi anh đã cho Kiều Chi ăn một cái tát đau.
— Sao anh lại tát em?- Kiều Chi đưa tay lên mặt rờ chỗ vừa bị tát.
— Cô còn hỏi tôi tại sao sao? Chỉ vì cô mà vợ tôi mới bỏ đi.
— Vợ anh không phải vợ anh là em sao? Em sẽ không bỏ anh nữa đâu, bây giờ em sẽ ở với anh mãi mãi.- Kiều Chi vẻ mặt tội lỗi nói.
— Cô im miệng lại cho tô, người hôm qua mà cô bảo là giúp việc cô ấy mới là vợ của tôi, cũng chỉ tại cô mà cô ấy mới bỏ đi.- Trần Phong vừa nói vừa đưa hình cưới ra.
— Anh kết hôn rồi sao và kết hôn với người như thế này, em không tin một người như anh lại lấy một người như thế này làm vợ.- Kiều Chi chê bai Lý Nhã Tranh.
— Cô ấy thì sao?- Anh tức giận.
— Anh không cần phải tiếc hạng người như cô ta làm gì, em có thể làm vợ anh được mà.-Kiều Chi nói.
— Cô nghĩ mình xứng đáng sao?- Anh tối mặt
— Đúng vậy, chỉ có em mới xứng đáng với anh.
— Cô ngậm miệng lại cho tôi và cút ra khỏi nhà tôi và đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt cô.- Anh chỉ tay ra cửa.
— Em không đi, em không tin cô ta có thể hơn em được, cô ta hơn em được cái gì mà anh phải bênh cô ta.
— Cô ấy hơn hạng người như cô rất nhiều, người đâu kéo cô ta ra ngoài.
Một đám bảo vệ vào lôi cô ta ra, nhưng cô ta vẫn cứng đầu không chịu đi còn quay đầu lại dọa anh.
— Anh nhớ lấy, em nhất định sẽ không thể để cô ta quay lại làm vợ anh, vợ anh phải là em Kiều Chi.
Nói xong câu đó kiều Chi tức giận bỏ đi dường như trong đầu đã toan tính điều gì.
Trần Phong không biết cô ta sẽ làm gì nhưng anh cũng hiểu được tính cách của cô ta, nếu cô ta mà đã muốn có cái gì thì nhất định phải có không trừ thủ đoạn để có được nên Trần Phong rất lo cho Lý Nhã Tranh sợ cô ta sẽ làm gì cô thì anh sẽ không biết phải làm sao.
— Thư ký Kim cậu huy động một lực lượng bảo vệ đi tìm Lý Nhã Tranh cho tôi, nếu cô ấy mà xảy ra mệnh hệ gì thì cậu sẽ là người hứng chịu mọi thứ.- Trần Phong nói qua điện thoại với thư ký Kim.
Thư ký Kim nghe xong câu nói của Trần Phong cũng đã thấy sợ lập tức gọi điện huy động mọi lực lượng tìm bằng được Lý Nhã Tranh.
Bên Lý Nhã Tranh, cô vừa mới tỉnh dậy hôm nay Thẩm Thanh Thư không đi làm nên bây giờ cũng chưa dậy. Sau khi cô vệ sinh cá nhân xong, Lý Nhã Tranh xuống bếp nấu hai bát mì cho mình và cô bạn ngủ nướng của mình, vừa mới bắt đầu nấu thì cô lại nghĩ đến Trần Phong và hôm cô nấu mì cùng ăn với anh.
— Chắc bây giờ anh ấy cũng đi làm rồi.- Lý Nhã Tranh buộc miệng nói nhỏ.
— Thôi quên chuyện đó đi mình còn phải làm giấy ly hôn nữa còn phải trả lại tiền cho anh ấy nữa.
Cứ như vậy Lý Nhã Tranh vừa nấu mì vừa độc thoại với mình, những lời độc thoại của cô lại luôn nói về Trần Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.