Bóng Sói Hú

Chương 16

Ngã Nguyện Thừa Phong​

16/04/2015

Chúng tôi xuống xe. Vùng cỏ xanh mướt bị dẫm nát theo từng bước chân, hương thơm theo gió thổi đến khiến tâm hồn như được tẩy rửa trở nên sạch sẽ, cho dù là người đang đầy phiền não như tôi cũng nhẹ nhàng giãn cặp lông mày đang nhíu chặt ra.

“Đây đúng là một khu đất vàng, năm đó khi Ninh thị đang trên đỉnh cao có giá lên tới một triệu.” Phí Như Phong bình thản mở miệng, tôi nhìn chăm chú vào khu đất, nó là dấu vết cuối cùng của đế chế Ninh thị, nếu Ninh Trọng Phảng có thể đoán được ngày hôm nay, có thể…. Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như. Tôi cùng hắn đi tới mẫu đất mà Ninh Trọng Phảng muốn giữ lại, đây là một chỗ giao giới không có tác dụng gì nhiều, sau khi xây dựng có thể coi nó như một cái vườn trồng cây xanh, đối với hoàn cảnh nơi ở cũng giúp ích rất nhiều.

“Bên cạnh giao giới là đất của tập đoàn Tùng Nhạc.” lời nói của Phí Như Phong giống như kèm theo hàm ý nào đó, tôi đương nhiên là biết chuyện đó, lúc trước chúng tôi cũng đã từng đàm phán với Tùng Nhạc, nhưng vì giá cả cao hơn Ninh thị quá nhiều, cho nên liền bỏ qua, mà chúng tôi lại thành công lợi dùng Tùng Nhạc để làm lợi thế áp giá Ninh Thị tới mức thấp nhất. Tôi thở hắt ra một hơi khí lạnh, trừ khi, trừ khi, việc đàm phán với tập đoàn Tùng Nhạc căn bản không phải là đạn pháo, Phí Như Phong căn bản là muốn mua luôn cả đất của tập đoàn Tùng Nhạc!

Tôi mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Phí Như Phong, hắn vuốt vuốt cằm. Ninh Trọng Phảng để lại mẫu đất này là có âm mưu? Chuyện đã xảy ra ở văn phòng hắn hôm nay đều là diễn cho tôi xem? Thậm chí thái độ khinh bỉ đối với tôi lúc ban đầu cũng là một phần của kế hoạch? Người từng oai phong một cõi lại vì vợ và con gái mà cúi đầu trước kẻ hắn coi thường, thật sự làm người ta vô cùng chua xót! Cũng phải làm người ta cảm phục tình cảm gia đình của hắn!

Hắn thực đê tiện! Nhưng cũng đã quá mức đề cao tôi, hao tổn tâm trí như vậy, còn không từ thủ đoạn dẫn tôi vào âm mưu, không tiếc đem con gái cùng người vợ đã chết ra để diễn, hắn chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới, Phí Như Phong muốn bỏ đi một bản hợp đồng mà cấp dưới tự ý ký kết là chuyện đơn giản như thế nào sao, không cần Phí Như Phong, cho dù là tôi cũng nghĩ được tới mấy chục cách! Tuy rằng cách đó đều phải trả giá bằng thanh danh của tôi, hơn nữa chắc chắn sẽ vào sổ đen của giới kinh doanh!

Khó chấp nhận, buồn bực, xấu hổ!

“Cho dù không phải là em hắn cũng sẽ dùng biện pháp này giữ lại mẫu đất, hắn đã ở thế phải làm, là tôi đã quá xem nhẹ lão hồ li này.” Phí Như Phong đang an ủi tôi?

Tôi nhìn hắn, ánh mắt hắn thật sự vô cùng khó nắm bắt.

“Hơn nữa tôi cũng không định hủy bỏ hợp đồng mà em đã ký.” Phí Như Phong vẫn chậm chạp nói. Hai mắt tôi trừng to, tôi đoán đây là bước đầu của một kế hoạch tài chính đáng giá bạc tỷ, tôi còn không tự kỷ đến mức nghĩ rằng hắn vì tôi mà cam tâm tình nguyện bỏ qua.

“Anh có biện pháp tốt hơn!” Đây là một câu khẳng định.

“Chuyện này do em quyết định.” Giọng nói hắn mang theo ý cười khó phát hiện.

Da đầu tôi run lên, “Tổng tài, vì sai lầm của tôi, không, sai lầm đã khiến công ty tổn thất to lớn, tôi rõ ràng nên chịu trách nhiệm….”

“Tôi đã từng nói em phải chịu trách nhiệm sao?” Phí Như Phong cắt đứt câu nói của tôi, hắn đang đùa giỡn tôi, phẫn nộ như thủy triều mạnh mẽ đánh vào lồng ngực, chạy qua chạy lại, bị tôi cứng rắn nuốt xuống, vẻ mặt cùng tình cảm trong con ngươi đen của hắn làm tôi bối rối. Tôi cật lực tránh khỏi tầm mắt hắn, hắn tới gần, ngón tay lướt qua cánh tay dừng lại ở đầu ngón tay tôi, sau đó đem tôi kéo lại gần hắn.

“Em là một ẩn số, Liễu Đình.” Âm thanh của hắn rất nhỏ. “Có lúc đơn thuần như vậy, có lúc lại vô cùng phức tạp, có khi kiên định tới mức khiến người ta muốn bóp nát em, có khi lại yếu ớt đến thế.”

Làn da tôi bỏng rát như bị lửa thiêu, tôi lùi lại, “Tổng tài.”

Hắn đút hai tay vào túi quần, trên mặt vẽ nên nụ cười gần như vô lại, “Gọi tôi là Như Phong, sau đó hôn tôi một chút, tôi sẽ dạy em cách xử lý bản hợp đồng này.”



Tôi kinh ngạc, coi tôi là đồ ngu sao?

“Không muốn? Được thôi!” Hắn thoải mái xoay người. “Vậy để cho mọi người biết được tôi mất hết tiền tài chỉ vì một nụ cười của hồng nhan, đó là một mỹ danh không tồi.”

Khắp người tôi phát lạnh, tôi không dám tưởng tượng về sau những người nghĩ tôi rất quan trọng với Phí Như Phong sẽ đối phó với tôi như thế nào, từng bước tính toán, lợi dụng tôi hay là hao hết tâm trí tìm cách diệt trừ tôi!

“Như…”

“Chỉ có lúc có yêu cầu mới có thể gọi tên tôi, em, nữa nhân quật cường này!” Lời nói ma mị quanh quẩn trong đầu tôi, oanh, mặt tôi đỏ bừng!

Phí Như Phong quay lại bên người tôi, nụ cười trên môi càng đậm “Có lẽ tôi có thể cam chịu trước em, hơn nữa không đòi lợi ích.” Hắn rộng lượng nói. Phí Như Phong thay đổi cảm xúc nhanh như gió, tà ác hay phong độ chỉ dành cho tình nhân, chỉ trong một suy nghĩ của hắn, mà hai loại này tôi đều không cần!

“Ninh Trọng Phảng tính dùng mẫu đất này để nâng giá lên? Hay là hắn còn ý đồ khác?” Tôi suy luận, “Hợp tác, hắn cho rằng có thể dùng mẫu đất này để ép chúng ta hợp tác với hắn, từ đó làm Ninh Thị sống lại!”

Linh… điện thoại Phí Như Phong vang lên, hắn nhìn nhìn, “Trò hay sắp bắt đầu.” Hắn chế nhạo nói.

“Ninh lão, chào ngài, sao có thể, sao có thể, ngài đã gọi, cháu nhất định sẽ tới.” Hắn cúp máy “Sân Golf, lão hồ li muốn xem phản ứng của chúng ta.”

Cỏ xanh bao trùm khắp sân Golf, màu xanh trải dài mênh mông vô bờ, đầy tràn trong mắt khiến cho người ta cảm thấy linh hoạt thoải mái. Không khí giữa Ninh Trọng Phảng và Phí Như Phong cũng vô cùng vui vẻ, mọi người đều tuân thủ quy tắc chậm rãi chơi đùa.

Phí Như Phong đang ôm tôi, “Cứ như vậy, chậm rãi giơ lên, đánh đi ra.” Hai tay hắn đang bao trọn hai bàn tay tôi cùng cầm cán gậy. Hành động thân thiết làm người khác phải ghé mắt nhìn.

Ninh Trọng Phảng nheo mắt mỉm cười, “Hiền chất, ban đầu ta có chút hiểu lầm với Liễu tiểu thư, sau này tiếp xúc mới phát hiện nàng đúng là một cô gái không tồi, cháu đừng có phụ người ta đấy.”

“Ninh lão, ngài đừng có đổ oan cho cháu, tính tình của nàng bị cháu chiều chuộng càng lúc càng trở nên vô pháp vô thiên, ba ngày thì có hai ngày gây sự với cháu, trước khi đến đây nàng còn đang tức giận với cháu vì cái bản hợp đồng mới ký với ngài đấy!”

“Hả?” Ninh Trọng Phảng tỏ vẻ kinh ngạc, “Đó đều là lỗi của ta, là ta muốn lưu lại một chút kỷ niệm của vợ ta.”

Vẫn còn diễn trò.

Phí Như Phong vẫy vẫy tay, “Cháu đương nhiên hiểu được tâm tình của Ninh lão, nhưng mà ban đầu cháu vốn nghĩ mua cả khu đất của tập đoàn Tùng Nhạc để hợp lại cùng xây dựng…” Ninh Trọng Phảng ngẩn ra, hắn không nghĩ Phí Như Phong lại lộ ra con bài chưa lật nhanh như vậy, “Hiền chất, sao cháu lại không nói ra sớm hơn, như vậy khẳng định là ta đã làm ảnh hưởng tới việc lớn của cháu rồi.”

“Nhìn đi.” Phí Như Phong dí nhẹ trán tôi, “Ninh lão người ta đều biết suy nghĩ cho tôi, còn em, mở miệng ra là mắng tôi cái gì mà động vật máu lạnh.” Phí Như Phong đúng là diễn viên thiên tài, giả giả thật thật, thật thật giả giả.



“Chính là động vật máu lạnh!” Tôi phối hợp diễn trò, “Chẳng lẽ chỉ có 3500 vạn mà người ta cũng không thể tự ý quyết định, anh một chút cũng không coi trọng em!” Tôi hờn dỗi, chỉ kém chưa dậm chân, tôi cúi đầu vân vê ống tay áo hắn, “Ninh lão đối với phu nhân tình cảm thắm thiết sâu nặng, vì phu nhân đã qua đời mà hạ giá bán thật là nhiều, anh lại không thể buông tha cái kế hoạch này sao? Cho dù là vì em cũng không được ư?” Tôi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt toát ra vẻ mềm mại cầu xin, trong mắt Phí Như Phong hiện lên ánh sáng kì dị.

“Chỉ cần em nhìn tôi như vậy, bất cứ việc gì tôi cũng sẽ đồng ý với em, thiên sứ của tôi!” Hắn khàn khàn nói, đôi môi hạ xuống hôn nhẹ qua lông mi hơi rung động của tôi, hắn cúi đầu nhìn tôi chăm chú, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.

“Khụ khụ.” Ninh Trọng Phảng ho khan cắt ngang vở diễn buồn nôn này, Phí Như Phong ngẩng đầu ôm tôi cười, cười vô cùng bất đắc dĩ, “Ninh lão, ngài thấy đó, cháu đối với nàng không có một chút biện pháp nào cả, thôi, dù sao kế hoạch cũng chưa bắt đầu, cứ bỏ qua như vậy đi!”

Hắn nói vô cùng thoải mái, lời nói này quả nhiên dùng được, Ninh Trọng Phảng hơi hơi chần chừ, thử nói: “Vậy bên Tùng Nhạc tập đoàn thì sao?”

“Vẫn chỉ là kế hoạch, hơn nữa kế hoạch này chính quyền còn muốn nhúng tay vào, vốn đã rất phiền toái, như vậy cũng tốt, Ninh lão dùng đất đó phát triển sự nghiệp giải trí, cũng có tương lai.”

“Giải trí?” Ninh Trọng Phảng có chút phát ngốc.

“Đúng vậy, người bây giờ, một khắc sang một khắc hèn, trải qua sóng to gió lớn, làm cho người ta càng ngày càng mê đắm sa đọa đến nay chỉ có rượu ban ngày, ngành giải trí này đúng là có tương lai!”

“Hiền chất cứ đùa, kinh doanh so với giải trí nhiều lợi nhuận hơn, hơn nữa thu hồi vốn cũng nhanh!” Ninh Trọng Phảng đã sắp không kiềm chế nổi.

“Lợi nhuận lớn thì phiêu lưu cũng nhiều, hiện tại thị trường cũng không khả quan, trước tiên làm chút chuyện ít phiêu lưu đi!”

Cao thủ so chiêu, xem ai có thể dọa ai sợ.

“Hiền chất, nếu là mẫu đất trong tay ta làm cháu khó xử, ta có thể bán lại cho cháu, cháu cho một cái giá là được rồi!” Ngữ khí Ninh Trọng Phảng đã mềm xuống, hắn tự biết chuyện hợp tác là không có hy vọng, lui một bước, ít nhất có thể bán được giá là tốt rồi.

“Ninh lão sao lại nói vậy, đó là kỷ niệm mà phu nhân ngài để lại, cháu sao có thể mạnh mẽ lấy đi! Được rồi, công ty cháu còn có việc, chúng cháu đi trước một bước.” Mặt hắn tươi cười, ngữ khí thoải mái vui vẻ, trong lời nói cũng là tuyệt không lưu đường sống!

Hắn lôi kéo tôi rời đi!

Chú thích:

Vô pháp vô thiên: Coi trời bằng vung, không biết trời đất là gì, không coi ai ra gì, đại loại vậy!

Ta giải thích thêm một chút là bên trên có đoạn 2 nvc diễn trò ta sẽ cho nữ chính xưng hô là Anh-Em. Bình thường thì ta thích Anh - tôi, Em - tôi hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bóng Sói Hú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook