[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát
Chương 85: Song Ngư - Vàng mã
Chị Vi Ma Quái
05/10/2020
[Cuối cùng cũng đến lượt Song Ngư, chòm sao cuối cùng. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.:D]
Sang ngơ ngác:
- Dạ... cô cho em hỏi sao thư viện lại đóng cửa thế ạ?
- À, có chút trục trặc.
Nói thế thì cũng như không! Sang vừa chán nản vừa bực bội, nhưng anh không biết làm gì khác ngoài quay lưng bước đi. Chuyến này đi xem như công cốc. Chắc phải lên ký túc xá hỏi xem có thằng nào có cuốn sách ấy không. Sang bèn bấm thang máy lên tầng mười lăm thì thấy ngay một thằng bạn học đang đứng đó. Sang reo lên:
- Ê Lập! Vừa đi ăn cơm về à?
- Ờ. Tao đi làm về xong qua hàng cơm bụi ăn luôn. Hôm nay có tiền, đỡ phải ăn mì. Mày đi đâu đây? Nghỉ nửa tháng trời, mãi mới thấy mặt mày!
- Mẹ tao ốm. Nhưng giờ bà không sao rồi. - Sang thở ra nhẹ nhõm. - Tao lên thư viện mượn quyển giáo trình mà thư viện đóng cửa rồi.
- Mày nghỉ tận hai tháng thì không biết là đúng. Mới có người chết trong đấy mà. - Lập nói bằng giọng tỉnh bơ. - Trường này hầu như năm nào cũng thế. Mày định mượn quyển gì? Tao không có bản cứng. Tao cho mày mượn bản mềm mà đi in.
Sang bước ra khỏi thang máy cùng với Lập. Anh thắc mắc:
- Quyển Cơ sở văn hóa Việt Nam. Mà năm nào cũng có người chết à? Sao tao không thấy thông tin gì?
Lập lấy chìa khóa mở cửa phòng và bảo:
- Chuyện đấy có hay ho gì đâu mà đồn đại nhiều. Ông chú tao là thầy Hồng dạy bên khoa Quản trị kinh doanh thì ông ấy biết, kể tao nghe. Năm nào cũng có sinh viên chết. Đủ thứ nguyên nhân. Nhưng mà tao nghe đồn là...
Nói đến đây, Lập hạ thấp giọng xuống:
- ...bị ma ám.
Xong, anh vào trong phòng lấy ra cái USB đưa cho Sang:
- Có hết trong đấy đấy. Mai đem trả cho tao cũng được.
Sang nhận cái USB rồi chào Lập ra về. Lập nhanh chóng đóng cửa lại. Chắc là bạn cùng phòng với Lập đã về quê hết nên trong phòng chẳng có ai ngoài anh ra. Cả dãy chục phòng ký túc cũng im ắng lạ thường. Sang đứng chờ thang máy một lúc thì thấy cửa thang máy mở ra, bên trong có một người nam tóc rũ lòa xòa, mặc quần bò áo thun như bất cứ sinh viên nào khác. Nhưng không hiểu sao Sang cứ cảm thấy người này có gì đó rất quái dị. Tuy vậy, Sang vẫn nhanh chóng bước vào trong và bấm tầng một. Anh tự cười mình vì đã để mẩu chuyện kinh dị không ra đầu ra đũa của Lập làm chính mình sợ hãi. Cái người đi cùng thang máy với Sang chỉ là một sinh viên bình thường. Có thể cậu ta để tóc theo mốt mới, hoặc cậu ta đang buồn ngủ nên cứ rũ xuống.
Sang nghĩ thế, và ngẩng đầu lên trần thang máy.
Trần thang máy bóng loáng phản chiếu rất rõ hình bóng của Sang. Nhưng cái bóng bên cạnh Sang thì không. Nó đen sì, hơi giật giật, nhòe nhòe như hình ảnh trên màn hình TV nhiễu sóng. Sang sợ đến độ không dám nhìn ra chỗ khác. Đôi mắt anh dán chặt lên hình ảnh cái bóng đen phản chiếu trên trần mà tâm trí thì hoảng hốt, hỗn loạn như con thỏ đang đứng trước nanh vuốt mãnh thú.
Có thứ gì đó hắc ám trong thang máy.
Trong đáy mắt Sang lấp ló hình bóng của cậu nam sinh bên cạnh. Không biết vì sao Sang cứ có cảm giác cậu ta đang từ từ quay đầu sang nhìn thẳng về phía mình.
Vừa lúc ấy, cửa thang máy mở ra. Cái bóng đen đột ngột biến mất. CẢ cậu nam sinh kia cũng thế. Sang không muốn đứng trong ấy lâu hơn, bèn vắt giò lên cổ chạy trối chết.
Đoạn hành lang nối từ tòa nhà B sang tòa nhà đa năng đã chìm vào bóng tối từ lúc nào. Chỉ mới hơn bảy giờ tối, nhưng không gian xung quanh im ắng lạ thường. Yên tĩnh như lúc người ta bị kẹt cứng trong một cái quan tài dù bản thân vẫn còn sống.
Sang chạy vùn vụt về phía cổng trường, muốn thoát khỏi cái chỗ ma quái này càng nhanh càng tốt. Nhưng đất dưới chân anh cứ như một băng chuyền treadmill làm Sang không sao thoát thân được. Đằng sau anh có tiếng khóc nỉ non, vang vang như vọng từ dưới đất lên:
- Mang... quần... áo... cho... tôi...
Tiếng khóc càng lúc càng gần hơn:
- Hức... hức... hức...
Sang bây giờ đã hoảng loạn cực độ. Anh không sao chạy được nữa mà ngã phịch xuống đất. Trước mắt anh, nơi bóng trăng mờ mờ chiếu vào, có một hình người đàn ông bay lơ lửng đang lừ lừ tiến đến. Tiếng khóc nỉ non vẫn chưa dứt:
- Tôi... lạnh quá... Hức... hức... Mang... quần áo... cho tôi...
Sang hét lên:
- Tôi mang! Tôi mang!
Đột ngột cái bóng bay vụt tới, mặt đối mặt với Sang. Đó là một bộ mặt thâm tím biến dạng, bê bết máu khô. Hai hốc mắt trống rỗng, đen đặc. Khuôn miệng há rộng, máu trào ra dính cả vào người Sang.
- Ngày mai... nhớ... mang đến cho tôi... chỗ gốc cây bưởi... Hức... hức...
- Tôi... tôi nhớ rồi!
Bóng ma lập tức biến mất. Trên trời, mây dần tản ra, khiến ánh trăng chiếu xuống mặt đất tạo thành một dải trắng bạc sáng rõ.
*****
Sang quay trở lại ký túc xá, tìm gặp Lập. Lập nhìn gương mặt tái mét của Sang, không biết chuyện gì đã xảy ra. Bằng giọng run lập cập, Sang kể cho Lập điều anh vừa gặp. Lập nghe mà rùng mình. Xong, anh hỏi:
- Mày đã nghĩ ra cách gì chưa?
- Thì... cứ đốt vàng mã cho nó.
- Mày có nghĩ... nếu chỉ có đốt vàng mã thôi mà có kết quả thì con ma đã không giết nhiều người như thế không? Theo tao biết thì năm nào cũng có người chết, ít nhất một người.
Câu hỏi của Lập khiến sống lưng Sang lạnh buốt như có kẻ lấy lưỡi dao lướt qua da anh. Sang giục bạn:
- Mở máy tính ra! Nhanh! Xem con ma đấy là ai!
Sau gần một tiếng tra cứu, những gì hai người tìm được chẳng đáng bao nhiêu. Những thông tin kiểu này hầu như đã bị bưng bít hết. Sàng lọc xong, Sang phát hiện ra người bị ám chết đều là nam.
Bỗng Lập nói như reo:
- Ê! Hay để tao hỏi chú tao xem?
Lập không chần chừ mà làm ngay. Mấy phút điện thoại qua đi, Lập thấy mình có thêm một số thông tin đáng giá. Anh trình bày lại với Sang:
- Theo chú tao nói thì cỡ hai mươi năm trước, ở trường mình có một nam sinh chết. Hình như là bị giết. Lúc tìm thấy xác thì thấy bị lột trần, chôn ở gần gốc cây bưởi trong trường. Từ đó năm nào cũng có sinh viên nam chết một cách bí ẩn. Những sinh viên kia thấy con ma hiện về đòi quần áo thì tìm đủ mọi cách để thoát chết. Hết mua vàng mã lại mua quần áo thật, có người còn mua cả đồ hiệu. Lúc thì đốt, lúc thì chôn. Một vài người trước khi chết còn thuê cả thầy bà về để cúng với trừ tà.
- Nhưng... sau cùng họ vẫn chết đúng không? Thế có tìm được thủ phạm không?
- Có. Nhưng không biết về sau thế nào. Chuyện xảy ra lâu quá rồi, chẳng có tờ báo nào còn đăng tin cả.
Sang ngồi lại bàn bạc với Lập đến nửa đêm mới về. Lập lo lắng cho bạn, nhưng giữ thế nào Sang cũng không chịu ở lại. Anh sợ sẽ làm liên lụy đến Lập.
Chẳng lẽ Sang sẽ phải chết ư?
Rốt cục con ma đó muốn gì?
Trên đường về, trong đầu Sang chỉ quẩn quanh hai câu hỏi đó.
Quần áo giấy nó cũng không nhận. Quần áo thật cũng không vừa lòng. Thuê người tới làm pháp sự cũng không xong.
Đi qua một cửa hàng quần áo đã đóng cửa, Sang bất giác nảy ra một ý tưởng kỳ lạ. Anh không chắc là có thành công hay không, nhưng anh nghĩ rằng mình nên thử. Bởi đó là cơ hội duy nhất của anh.
*****
Sáng hôm ấy, người ta thấy Sang bê một đống vàng mã, quần áo cho nữ đốt ở gần gốc cây bưởi. Không thầy cô nào cản anh lại bởi họ biết có rất nhiều người đã làm thế rồi, kết quả là những người ấy vẫn phải chết.
Cơ mà chẳng hiểu sao, khi ngọn lửa cháy tàn, từ trong đám khói chưa dứt, có một bóng người hiện ra. Đó là một người nữ, nhưng gương mặt và chân tay lại hơi thô ráp như đàn ông. Người đó mặc bộ váy áo gần giống những thứ đồ bằng giấy Sang vừa đốt, đứng nép vào gốc cây. Trước ánh mắt nửa sợ hãi, nửa tò mò của mọi người, bóng người từ từ tan vào làn khói rồi biến mất.
Câu chuyện này truyền đi khắp nơi.
Khoảng tầm một tuần sau, một nữ sinh cấp ba ngồi trong quán cà phê với bạn, nghe bạn thuật lại câu chuyện kỳ lạ ấy. Cô nữ sinh ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:
- Tôi nghe nói ở cái trường đấy, cỡ hơn hai mươi năm trước có một vụ giết người. Người chết là một nam sinh. Thật ra không phải nam mà là nữ. Sinh ra là nam, nhưng cô đó muốn được làm con gái. Vì là con trai mà cứ mặc váy, để tóc dài đi học, cử chỉ mềm mại, dịu dàng hơn cả con gái nên có một nhóm người thường xuyên trêu chọc cô ta. Chuyện lên đến đỉnh điểm, cô ta bị cưỡng bức tập thể đến chết, xác giấu gần gốc cây bưởi. Lúc tìm ra cái xác thì tóc cô ấy đã bị cắt nham nhở.
Người bạn kia thốt lên:
- Thế sao... cô đó không đi tìm đúng người mà trả thù, lại đi giết người vô tội?
- Vì cô ta biến thành ác ma rồi. Ma không có tư duy như người thường đâu.
- Không biết sau khi có đồ cúng đúng ý thích thì cô ấy có hiện về nữa không nhỉ?
- Trường đó hiện giờ hết ma rồi. Nhưng vẫn còn người.
Sang ngơ ngác:
- Dạ... cô cho em hỏi sao thư viện lại đóng cửa thế ạ?
- À, có chút trục trặc.
Nói thế thì cũng như không! Sang vừa chán nản vừa bực bội, nhưng anh không biết làm gì khác ngoài quay lưng bước đi. Chuyến này đi xem như công cốc. Chắc phải lên ký túc xá hỏi xem có thằng nào có cuốn sách ấy không. Sang bèn bấm thang máy lên tầng mười lăm thì thấy ngay một thằng bạn học đang đứng đó. Sang reo lên:
- Ê Lập! Vừa đi ăn cơm về à?
- Ờ. Tao đi làm về xong qua hàng cơm bụi ăn luôn. Hôm nay có tiền, đỡ phải ăn mì. Mày đi đâu đây? Nghỉ nửa tháng trời, mãi mới thấy mặt mày!
- Mẹ tao ốm. Nhưng giờ bà không sao rồi. - Sang thở ra nhẹ nhõm. - Tao lên thư viện mượn quyển giáo trình mà thư viện đóng cửa rồi.
- Mày nghỉ tận hai tháng thì không biết là đúng. Mới có người chết trong đấy mà. - Lập nói bằng giọng tỉnh bơ. - Trường này hầu như năm nào cũng thế. Mày định mượn quyển gì? Tao không có bản cứng. Tao cho mày mượn bản mềm mà đi in.
Sang bước ra khỏi thang máy cùng với Lập. Anh thắc mắc:
- Quyển Cơ sở văn hóa Việt Nam. Mà năm nào cũng có người chết à? Sao tao không thấy thông tin gì?
Lập lấy chìa khóa mở cửa phòng và bảo:
- Chuyện đấy có hay ho gì đâu mà đồn đại nhiều. Ông chú tao là thầy Hồng dạy bên khoa Quản trị kinh doanh thì ông ấy biết, kể tao nghe. Năm nào cũng có sinh viên chết. Đủ thứ nguyên nhân. Nhưng mà tao nghe đồn là...
Nói đến đây, Lập hạ thấp giọng xuống:
- ...bị ma ám.
Xong, anh vào trong phòng lấy ra cái USB đưa cho Sang:
- Có hết trong đấy đấy. Mai đem trả cho tao cũng được.
Sang nhận cái USB rồi chào Lập ra về. Lập nhanh chóng đóng cửa lại. Chắc là bạn cùng phòng với Lập đã về quê hết nên trong phòng chẳng có ai ngoài anh ra. Cả dãy chục phòng ký túc cũng im ắng lạ thường. Sang đứng chờ thang máy một lúc thì thấy cửa thang máy mở ra, bên trong có một người nam tóc rũ lòa xòa, mặc quần bò áo thun như bất cứ sinh viên nào khác. Nhưng không hiểu sao Sang cứ cảm thấy người này có gì đó rất quái dị. Tuy vậy, Sang vẫn nhanh chóng bước vào trong và bấm tầng một. Anh tự cười mình vì đã để mẩu chuyện kinh dị không ra đầu ra đũa của Lập làm chính mình sợ hãi. Cái người đi cùng thang máy với Sang chỉ là một sinh viên bình thường. Có thể cậu ta để tóc theo mốt mới, hoặc cậu ta đang buồn ngủ nên cứ rũ xuống.
Sang nghĩ thế, và ngẩng đầu lên trần thang máy.
Trần thang máy bóng loáng phản chiếu rất rõ hình bóng của Sang. Nhưng cái bóng bên cạnh Sang thì không. Nó đen sì, hơi giật giật, nhòe nhòe như hình ảnh trên màn hình TV nhiễu sóng. Sang sợ đến độ không dám nhìn ra chỗ khác. Đôi mắt anh dán chặt lên hình ảnh cái bóng đen phản chiếu trên trần mà tâm trí thì hoảng hốt, hỗn loạn như con thỏ đang đứng trước nanh vuốt mãnh thú.
Có thứ gì đó hắc ám trong thang máy.
Trong đáy mắt Sang lấp ló hình bóng của cậu nam sinh bên cạnh. Không biết vì sao Sang cứ có cảm giác cậu ta đang từ từ quay đầu sang nhìn thẳng về phía mình.
Vừa lúc ấy, cửa thang máy mở ra. Cái bóng đen đột ngột biến mất. CẢ cậu nam sinh kia cũng thế. Sang không muốn đứng trong ấy lâu hơn, bèn vắt giò lên cổ chạy trối chết.
Đoạn hành lang nối từ tòa nhà B sang tòa nhà đa năng đã chìm vào bóng tối từ lúc nào. Chỉ mới hơn bảy giờ tối, nhưng không gian xung quanh im ắng lạ thường. Yên tĩnh như lúc người ta bị kẹt cứng trong một cái quan tài dù bản thân vẫn còn sống.
Sang chạy vùn vụt về phía cổng trường, muốn thoát khỏi cái chỗ ma quái này càng nhanh càng tốt. Nhưng đất dưới chân anh cứ như một băng chuyền treadmill làm Sang không sao thoát thân được. Đằng sau anh có tiếng khóc nỉ non, vang vang như vọng từ dưới đất lên:
- Mang... quần... áo... cho... tôi...
Tiếng khóc càng lúc càng gần hơn:
- Hức... hức... hức...
Sang bây giờ đã hoảng loạn cực độ. Anh không sao chạy được nữa mà ngã phịch xuống đất. Trước mắt anh, nơi bóng trăng mờ mờ chiếu vào, có một hình người đàn ông bay lơ lửng đang lừ lừ tiến đến. Tiếng khóc nỉ non vẫn chưa dứt:
- Tôi... lạnh quá... Hức... hức... Mang... quần áo... cho tôi...
Sang hét lên:
- Tôi mang! Tôi mang!
Đột ngột cái bóng bay vụt tới, mặt đối mặt với Sang. Đó là một bộ mặt thâm tím biến dạng, bê bết máu khô. Hai hốc mắt trống rỗng, đen đặc. Khuôn miệng há rộng, máu trào ra dính cả vào người Sang.
- Ngày mai... nhớ... mang đến cho tôi... chỗ gốc cây bưởi... Hức... hức...
- Tôi... tôi nhớ rồi!
Bóng ma lập tức biến mất. Trên trời, mây dần tản ra, khiến ánh trăng chiếu xuống mặt đất tạo thành một dải trắng bạc sáng rõ.
*****
Sang quay trở lại ký túc xá, tìm gặp Lập. Lập nhìn gương mặt tái mét của Sang, không biết chuyện gì đã xảy ra. Bằng giọng run lập cập, Sang kể cho Lập điều anh vừa gặp. Lập nghe mà rùng mình. Xong, anh hỏi:
- Mày đã nghĩ ra cách gì chưa?
- Thì... cứ đốt vàng mã cho nó.
- Mày có nghĩ... nếu chỉ có đốt vàng mã thôi mà có kết quả thì con ma đã không giết nhiều người như thế không? Theo tao biết thì năm nào cũng có người chết, ít nhất một người.
Câu hỏi của Lập khiến sống lưng Sang lạnh buốt như có kẻ lấy lưỡi dao lướt qua da anh. Sang giục bạn:
- Mở máy tính ra! Nhanh! Xem con ma đấy là ai!
Sau gần một tiếng tra cứu, những gì hai người tìm được chẳng đáng bao nhiêu. Những thông tin kiểu này hầu như đã bị bưng bít hết. Sàng lọc xong, Sang phát hiện ra người bị ám chết đều là nam.
Bỗng Lập nói như reo:
- Ê! Hay để tao hỏi chú tao xem?
Lập không chần chừ mà làm ngay. Mấy phút điện thoại qua đi, Lập thấy mình có thêm một số thông tin đáng giá. Anh trình bày lại với Sang:
- Theo chú tao nói thì cỡ hai mươi năm trước, ở trường mình có một nam sinh chết. Hình như là bị giết. Lúc tìm thấy xác thì thấy bị lột trần, chôn ở gần gốc cây bưởi trong trường. Từ đó năm nào cũng có sinh viên nam chết một cách bí ẩn. Những sinh viên kia thấy con ma hiện về đòi quần áo thì tìm đủ mọi cách để thoát chết. Hết mua vàng mã lại mua quần áo thật, có người còn mua cả đồ hiệu. Lúc thì đốt, lúc thì chôn. Một vài người trước khi chết còn thuê cả thầy bà về để cúng với trừ tà.
- Nhưng... sau cùng họ vẫn chết đúng không? Thế có tìm được thủ phạm không?
- Có. Nhưng không biết về sau thế nào. Chuyện xảy ra lâu quá rồi, chẳng có tờ báo nào còn đăng tin cả.
Sang ngồi lại bàn bạc với Lập đến nửa đêm mới về. Lập lo lắng cho bạn, nhưng giữ thế nào Sang cũng không chịu ở lại. Anh sợ sẽ làm liên lụy đến Lập.
Chẳng lẽ Sang sẽ phải chết ư?
Rốt cục con ma đó muốn gì?
Trên đường về, trong đầu Sang chỉ quẩn quanh hai câu hỏi đó.
Quần áo giấy nó cũng không nhận. Quần áo thật cũng không vừa lòng. Thuê người tới làm pháp sự cũng không xong.
Đi qua một cửa hàng quần áo đã đóng cửa, Sang bất giác nảy ra một ý tưởng kỳ lạ. Anh không chắc là có thành công hay không, nhưng anh nghĩ rằng mình nên thử. Bởi đó là cơ hội duy nhất của anh.
*****
Sáng hôm ấy, người ta thấy Sang bê một đống vàng mã, quần áo cho nữ đốt ở gần gốc cây bưởi. Không thầy cô nào cản anh lại bởi họ biết có rất nhiều người đã làm thế rồi, kết quả là những người ấy vẫn phải chết.
Cơ mà chẳng hiểu sao, khi ngọn lửa cháy tàn, từ trong đám khói chưa dứt, có một bóng người hiện ra. Đó là một người nữ, nhưng gương mặt và chân tay lại hơi thô ráp như đàn ông. Người đó mặc bộ váy áo gần giống những thứ đồ bằng giấy Sang vừa đốt, đứng nép vào gốc cây. Trước ánh mắt nửa sợ hãi, nửa tò mò của mọi người, bóng người từ từ tan vào làn khói rồi biến mất.
Câu chuyện này truyền đi khắp nơi.
Khoảng tầm một tuần sau, một nữ sinh cấp ba ngồi trong quán cà phê với bạn, nghe bạn thuật lại câu chuyện kỳ lạ ấy. Cô nữ sinh ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:
- Tôi nghe nói ở cái trường đấy, cỡ hơn hai mươi năm trước có một vụ giết người. Người chết là một nam sinh. Thật ra không phải nam mà là nữ. Sinh ra là nam, nhưng cô đó muốn được làm con gái. Vì là con trai mà cứ mặc váy, để tóc dài đi học, cử chỉ mềm mại, dịu dàng hơn cả con gái nên có một nhóm người thường xuyên trêu chọc cô ta. Chuyện lên đến đỉnh điểm, cô ta bị cưỡng bức tập thể đến chết, xác giấu gần gốc cây bưởi. Lúc tìm ra cái xác thì tóc cô ấy đã bị cắt nham nhở.
Người bạn kia thốt lên:
- Thế sao... cô đó không đi tìm đúng người mà trả thù, lại đi giết người vô tội?
- Vì cô ta biến thành ác ma rồi. Ma không có tư duy như người thường đâu.
- Không biết sau khi có đồ cúng đúng ý thích thì cô ấy có hiện về nữa không nhỉ?
- Trường đó hiện giờ hết ma rồi. Nhưng vẫn còn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.