Chương 34
Miêu Đại Gia
10/06/2023
Trên đường có rất nhiều xe bị vứt bỏ, thỉnh thoảng có tang thi từ bên trong
thò đầu ra ngoài yếu ớt rống giận, chúng nó bị mắc vào dây an toàn thời
gian dài không có thức ăn đã sắp chịu không nổi.
Đoạn đường bị nhiều xe chắn ngang dọc, Bạch Vũ phải chậm rãi luồn lách tìm đường qua, Lương Đại Thành ngồi ghế phụ bên cạnh rất không biết điều cười khinh bỉ: "Kỹ thuật lái xe tệ quá đó chú em."
Bạch Vũ ngó lơ không muốn đáp lại hắn.
Hôm nay chỉ có hai người bọn họ vào thành phố thăm dò, người khác thì ở lại khách sạn. Trong thành phố cửa hàng siêu thị tất cả những nơi có nhu yếu phẩm phần lớn đã bị người sống tìm đến dọn sạch sẽ. Mấy ngày hôm nay bọn họ phải chạy khắp nơi tìm kiếm, mấy người kia cũng bị hành cho mệt lả cho nên chỉ có hắn và Lương Đại Thành đi.
Lương Đại Thành không nhận ra bản thân bị ghét bỏ, vẫn nhiệt tình nói chuyện: "Kháo! Con đường này là đường ra khỏi thành phố đúng không? Nếu không tại sao lại có nhiều xe bị vứt như vậy? Đây là chạy trốn không thành còn bị làm thịt trên đường đi à?"
Bạch Vũ gật đầu: "Có khả năng, thành phố B bùng phát dịch bệnh sớm nhất, có lẽ người dân nghe được tin đã kéo nhau rời đi."
Nhìn từng hàng xe chen cứng trên đường, có xe còn bị đâm đến nát bét có thể đoán ra không có bao nhiêu người rời đi thành công.
Xe nhiều tang thi trên đường cũng nhiều, chúng nhào đến cửa sổ xe Bạch Vũ gào rống muốn chui vào bên trong, Lương Đại Thành làm như không nhìn thấy móc từ trong túi áo khoác ra một gói bánh quy bắt đầu ăn.
Bên ngoài là tang thi với đủ loại đầu rơi máu chảy ghê tởm, bên trong Lương Đại Thành vui vẻ nhai bánh, Bạch Vũ nhìn đến thật muốn thay hắn buồn nôn.
Ra khỏi đoạn đường kẹt xe Bạch Vũ lập tức tăng tốc, đám tang thi bị bỏ lại phía sau. Nhìn Lương Đại Thành gặm bánh quy giữa một đám tang thi làm hắn có chút chịu không nổi.
Còn chưa chạy được bao xa Bạch Vũ đã đột ngột đạp phanh, xe dừng quá nhanh khiến cả hai người cắm đầu về phía trước.
"Dmm Bạch Vũ, muốn hại chết cha mày à?" Lương Đại Thành ôm đầu quát.
Bạch Vũ không trả lời hắn mà nhìn chằm chằm phía trước, Lương Đại Thành cũng ngẩng đầu nhìn lên.
"Đệt!"
Con đường phía trước bị ba chiếc xe lớn chặn lại, một hàng người tay cầm súng ống, gậy gộc dàn hàng đứng dưới đường, hai bên có một đám người bị xích chân đang chiến đấu với tang thi, thoạt nhìn chính là tù binh bị bắt giữ, phía sau họ mấy nam nhân một tay cầm súng một tay cầm roi da trông coi.
Trong số đó Bạch Vũ nhận ra không ít người, chính là Trương Hành cùng người trong đội của hắn.
Nhìn thấy G55 đã dừng lại, nam nhân có vẻ là tên cầm đầu nhe răng cười, giơ tay ngoắc ngoắc ngón tay về phía Bạch Vũ cùng Lương Đại Thành đang ngồi trong xe, ra hiệu cho người trên xe đi xuống.
Bạch Vũ cùng Lương Đại Thành nhìn nhau, Lương Đại Thành vẻ mặt đau khổ nói: "Chúng có súng a, quốc gia ngoại trừ quân đội không nơi nào được dùng súng ống, chúng lấy từ đâu ra?"
Câu hỏi này quá mức ngây thơ, Bạch Vũ dù không muốn trả lời nhưng vẫn mở miệng nói: "Không phải bọn buôn lậu vẫn có súng sao, năm đó chúng ta làm bảo kê cũng không phải chưa thấy qua."
Năm đó là do Lương Đại Thành dẫn theo đàn em bảo kê nhầm đối tượng, bị đối phương vác súng đuổi theo phải chạy trốn như chó chạy mới may mắn giữ được mạng, trốn thoát rồi còn nơm nớp lo sợ bị trả thù, mấy tháng trời không dám ló mặt nhận đơn làm ăn.
Quá khứ nghĩ lại mà kinh a! Lương Đại Thành rùng mình.
Không thấy người bước xuống xe, tên cầm đầu có vẻ không còn kiên nhẫn, ngoắc đàn em lại nói gì đó, tên đàn em vâng dạ cầm súng tiến về phía hai người.
Nhìn những người bị chúng bắt xích có thể đoán ra kết cục nếu hai người bị bắt. Bạch Vũ nhìn qua Lương Đại Thành cười hỏi: "Lão đại, anh lái?"
Lương Đại Thành gật đầu đổi chỗ với Bạch Vũ, làm lưu manh bao nhiêu năm đam mê duy nhất của Lương Đại Thành không phải chơi gái cũng không phải rượu chè bài bạc mà chính là đua xe, kỹ thuật lái xe của hắn nhờ vậy mà lão luyện không kém dân đua xe chuyên nghiệp.
Chân Lương Đại Thành đặt lên chân ga, nhếch miệng cười nói: "Lão tử không cướp chúng mày thì thôi, lại dám đánh chủ ý lên đầu ông?" Chờ đến khi tên đàn em cầm súng tiến lại gần hơn, hắn đạp mạnh chân ga, chiếc xe lập tức phóng về phía trước, tên đàn em bị hất văng lên đầu xe rồi rơi xuống, chiếc xe tiếp tục lao về phía đám người.
Lũ cướp không nghĩ tới lại có một màn như vậy, vội vàng tránh né chạy sang một bên, trước khi đâm vào chiếc xe tải đằng trước, G55 đột ngột làm một cú Drift quay đầu 180 độ, lũ cướp kinh hãi còn chưa kịp hồi thần đã thấy G55 quay đầu lại lao về phía chúng lần nữa, chúng vội vàng né tránh giơ súng muốn bắn, không ngờ G55 dùng tốc độ kinh hoàng lao vút đi.
Tên cầm đầu tức giận chỉ vào đám đàn em: "Sáu đứa chúng mày ở lại canh giữ chúng nó, còn lại đuổi theo cho tao!"
Đám đàn em nghe lệnh nhanh chóng leo lên xe đuổi theo, xe chúng dùng là xe việt dã tốc độ rất nhanh.
Bạch Vũ ngoái đầu nhìn về phía sau, nói: "Chúng đuổi theo, hai xe, dưới mười tên."
Lương Đại Thành nhìn một loạt xe ngổn ngang cách đó không xa, huýt sao một tiếng: "Sẵn sàng chưa chú em?"
Bạch Vũ cười hỏi: "Anh bên trái, em bên phải?"
Lương Đại Thành gật đầu: "Cẩn thận chút."
Hai người nhìn nhau cười, bỗng có cảm giác trở lại năm đó cùng nhau đánh người cùng nhau chạy trốn.
Đến đoạn đương đầy xe, Lương Đại Thành cho xe dừng lại ngay lối duy nhất có thể đi qua, chặn luôn đường đi, hai người đồng thời mở cửa xe cầm vũ khí lao xuống đường, cúi thấp người trốn sau những chiếc xe.
Hai chiếc việt dã không thể đi vào đành dừng lại, lũ cướp ầm súng xuống xe chia nhau đi dọc theo những hàng xe tìm người.
Nấp sau một chiếc xe, Bạch Vũ âm thầm đếm, chín tên, bốn tên có súng năm tên còn lại dùng gậy sắt.
Một tang thi thò đầu từ trong xe ra túm được quần áo của người vừa đi ngang qua, tên cướp giật mình chửi thô tục một tiếng, giơ súng nhắm ngay đầu tang thi bắn một phát.
Đoàng!
"Tìm được?" Một tên khác từ sau xe ló đầu ra hỏi.
"Không! Là một con chó ngu ngốc thôi." Tên nổ súng phun nước miếng vào cái xác đã không còn cử động. Lại không nhìn thấy phía sau một thân ảnh nhẹ nhàng tiếp cận.
Tiếng súng làm tang thi có mặt trong những chiếc xe nhao nhao gào rống. Lũ cướp há miệng chửi rủa: "Dmm câm miệng!"
Đoàng!
Lại một tiếng súng nữa vang lên.
Tiếng ồn ào trong nháy mắt đã lấn át đi tiếng kêu đau đớn của ai đó. Bạch Vũ đưa tay đỡ lấy tên cướp đã tắt thở kéo đến sau một chiếc xe, máu tươi từ vết cắt ở cổ trào ra kéo dài một đường, hắn dùng kiếm đâm vào đầu tên cướp tránh cho gã biến đổi, sau đó lục lọi trong túi áo gã tìm được một nắm đạn, Bạch Vũ nhét đạn vào túi đeo kiếm lên lưng cầm súng lên di chuyển đến chỗ khác.
Nòng súng đen âm thầm được gác lên đầu xe, Bạch Vũ nheo mắt nhắm chuẩn nã ra phát đạn đầu tiên trong đời.
Đoàng!
Viên đạn sượt qua bả vai, bị tập kích tên cướp vội vàng nấp sau một chiếc xe gần đó, bả vai rất đau nhưng gã cắn răng không rên ra tiếng, theo hướng viên đạn vừa rồi tìm kiếm mục tiêu vừa tập kích gã.
Bắn trượt.
Bạch Vũ tiếc nuối chép miệng, thực ra hắn đã bắn rất tốt lần đầu tiên dùng súng không phải ai cũng có thể bắn trúng.
Cửa kính ô tô xoảng một tiếng bị bắn nát, Bạch Vũ vội vàng ngồi xuống nấp đi.
Không bắn trúng khiến tên cướp tức giận, lên đạn muốn tiếp cận gần hơn, ngay lúc này lại nghe được tiếng hét thảm của đồng bọn, gã giật mình quay người hướng về nơi vừa phát ra tiếng hét.
Bạch Vũ cũng nghe được, hắn nhếch miệng cười đứng dậy từ khoảng cách xa mặt đối mặt với tên cướp, hai bên đồng thời nhấc súng lên, tiếng súng đoàng đoàng liên hồi. Bên má đột nhiên đau đớn, Bạch Vũ đưa tay sờ, là máu, viên đạn vừa sượt qua má hắn. Đối diện tên cướp đã ngã xuống, Bạch Vũ cúi người di chuyển về phía gã, lục lọi trên người gã tìm đạn, sau đó lấy súng của gã đeo lên vai, cúi thấp người di chuyển đến chỗ khác.
Tiếng súng vang liên tục vang lên, Lương Đại Thành thoáng nhìn về bên đó không hề cảm thấy lo lắng cho Bạch Vũ, hắn nhặt khẩu súng trong tay cái xác dưới chân lên, dựa lưng vào cửa xe chờ đợi tiếng bước chân đang đến gần.
Tiếng súng cùng tiếng la hét của đồng bọn khiến mấy tên cướp còn lại lo sợ, chúng cẩn thận tìm kiếm lại không dám lên tiếng gọi đồng bọn, sợ bại lộ vị trí.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lương Đại Thành tập trung lắng nghe, sau khi xác định được vị trí lập tức giơ súng lên bắn liền mấy phát. Nhìn tên cướp ngã xuống đường hắn chẹp miếng đáng tiếc, lại không có súng, hắn đã hạ ba tên chỉ có một tên có súng.
Lương Đại Thành dùng báng súng gõ mạnh vào thân xe ô tô tạo ra tiếng động, sau đó di chuyển đến nơi gần đó trốn đi.
Lưỡi kiếm lóe lên dưới ánh mặt trời, tên cướp cúi đầu nhìn xuống ngực, một thanh kiếm đâm xuyên ngực gã từ phía sau, tên cướp ngã sấp xuống đầu xe, hai tay buông thõng. Trên lưng Bạch Vũ đeo ba khẩu súng hai khẩu M16 và một khẩu AR-15, nhưng hắn không biết, hắn chưa bao giờ dùng súng cũng không tìm hiểu qua bao giờ, nhiều nhất chỉ nhìn thấy trên TV, cũng học được cách dùng từ TV.
Bạch Vũ cẩn thận lắng nghe động tĩnh, bên này hắn đã xử lý xong không biết bên Lương Đại Thành thế nào, hắn đang chờ ám hiệu của Lương Đại Thành. Đây là ám hiệu lúc trước họ thường dùng trong lúc chạy trốn thất lạc nhau.
Tiếng huýt dài vang lên ở đâu đó, Bạch Vũ âm thầm đếm, một, hai, ba, bốn, Lương Đại Thành xử bốn tên, hắn xử năm tên, đã xong. Bạch Vũ đưa tay lên miệng trả lại một tiếng, đứng dậy đi ra khỏi bãi xe.
Cẩn thận quan sát hai chiếc việt dã, xác định không còn tên nào trên xe Bạch Vũ mới đi ra, đúng lúc Lương Đại Thành cũng từ bãi xe chui ra, nhìn thấy trên má Bạch Vũ chảy máu ngạc nhiên hỏi: "Bị thương?"
Bạch Vũ lắc đầu: "Bị bắn, không đáng ngại."
Lương Đại Thành gật đầu leo lên một chiếc việt dã: "Lấy một chiếc, rất ngầu ha!"
"Chúng ta trở lại cứu người"
"Hả?" Lương Đại Thành tỏ vẻ không thể tin: "Chú mày tốt bụng như vậy từ bao giờ?"
Bạch Vũ quăng súng lên xe, nói: "Người quen, lần trước từng cùng nhau chiến đấu." Vừa nói vừa leo lên G55.
Bọn họ chỉ có hai người cho dù cảm thấy đáng tiếc cũng đành bỏ lại một chiếc việt dã.
Hai chiếc xe cùng nhau quay lại chỗ bọn cướp.
Đoạn đường bị nhiều xe chắn ngang dọc, Bạch Vũ phải chậm rãi luồn lách tìm đường qua, Lương Đại Thành ngồi ghế phụ bên cạnh rất không biết điều cười khinh bỉ: "Kỹ thuật lái xe tệ quá đó chú em."
Bạch Vũ ngó lơ không muốn đáp lại hắn.
Hôm nay chỉ có hai người bọn họ vào thành phố thăm dò, người khác thì ở lại khách sạn. Trong thành phố cửa hàng siêu thị tất cả những nơi có nhu yếu phẩm phần lớn đã bị người sống tìm đến dọn sạch sẽ. Mấy ngày hôm nay bọn họ phải chạy khắp nơi tìm kiếm, mấy người kia cũng bị hành cho mệt lả cho nên chỉ có hắn và Lương Đại Thành đi.
Lương Đại Thành không nhận ra bản thân bị ghét bỏ, vẫn nhiệt tình nói chuyện: "Kháo! Con đường này là đường ra khỏi thành phố đúng không? Nếu không tại sao lại có nhiều xe bị vứt như vậy? Đây là chạy trốn không thành còn bị làm thịt trên đường đi à?"
Bạch Vũ gật đầu: "Có khả năng, thành phố B bùng phát dịch bệnh sớm nhất, có lẽ người dân nghe được tin đã kéo nhau rời đi."
Nhìn từng hàng xe chen cứng trên đường, có xe còn bị đâm đến nát bét có thể đoán ra không có bao nhiêu người rời đi thành công.
Xe nhiều tang thi trên đường cũng nhiều, chúng nhào đến cửa sổ xe Bạch Vũ gào rống muốn chui vào bên trong, Lương Đại Thành làm như không nhìn thấy móc từ trong túi áo khoác ra một gói bánh quy bắt đầu ăn.
Bên ngoài là tang thi với đủ loại đầu rơi máu chảy ghê tởm, bên trong Lương Đại Thành vui vẻ nhai bánh, Bạch Vũ nhìn đến thật muốn thay hắn buồn nôn.
Ra khỏi đoạn đường kẹt xe Bạch Vũ lập tức tăng tốc, đám tang thi bị bỏ lại phía sau. Nhìn Lương Đại Thành gặm bánh quy giữa một đám tang thi làm hắn có chút chịu không nổi.
Còn chưa chạy được bao xa Bạch Vũ đã đột ngột đạp phanh, xe dừng quá nhanh khiến cả hai người cắm đầu về phía trước.
"Dmm Bạch Vũ, muốn hại chết cha mày à?" Lương Đại Thành ôm đầu quát.
Bạch Vũ không trả lời hắn mà nhìn chằm chằm phía trước, Lương Đại Thành cũng ngẩng đầu nhìn lên.
"Đệt!"
Con đường phía trước bị ba chiếc xe lớn chặn lại, một hàng người tay cầm súng ống, gậy gộc dàn hàng đứng dưới đường, hai bên có một đám người bị xích chân đang chiến đấu với tang thi, thoạt nhìn chính là tù binh bị bắt giữ, phía sau họ mấy nam nhân một tay cầm súng một tay cầm roi da trông coi.
Trong số đó Bạch Vũ nhận ra không ít người, chính là Trương Hành cùng người trong đội của hắn.
Nhìn thấy G55 đã dừng lại, nam nhân có vẻ là tên cầm đầu nhe răng cười, giơ tay ngoắc ngoắc ngón tay về phía Bạch Vũ cùng Lương Đại Thành đang ngồi trong xe, ra hiệu cho người trên xe đi xuống.
Bạch Vũ cùng Lương Đại Thành nhìn nhau, Lương Đại Thành vẻ mặt đau khổ nói: "Chúng có súng a, quốc gia ngoại trừ quân đội không nơi nào được dùng súng ống, chúng lấy từ đâu ra?"
Câu hỏi này quá mức ngây thơ, Bạch Vũ dù không muốn trả lời nhưng vẫn mở miệng nói: "Không phải bọn buôn lậu vẫn có súng sao, năm đó chúng ta làm bảo kê cũng không phải chưa thấy qua."
Năm đó là do Lương Đại Thành dẫn theo đàn em bảo kê nhầm đối tượng, bị đối phương vác súng đuổi theo phải chạy trốn như chó chạy mới may mắn giữ được mạng, trốn thoát rồi còn nơm nớp lo sợ bị trả thù, mấy tháng trời không dám ló mặt nhận đơn làm ăn.
Quá khứ nghĩ lại mà kinh a! Lương Đại Thành rùng mình.
Không thấy người bước xuống xe, tên cầm đầu có vẻ không còn kiên nhẫn, ngoắc đàn em lại nói gì đó, tên đàn em vâng dạ cầm súng tiến về phía hai người.
Nhìn những người bị chúng bắt xích có thể đoán ra kết cục nếu hai người bị bắt. Bạch Vũ nhìn qua Lương Đại Thành cười hỏi: "Lão đại, anh lái?"
Lương Đại Thành gật đầu đổi chỗ với Bạch Vũ, làm lưu manh bao nhiêu năm đam mê duy nhất của Lương Đại Thành không phải chơi gái cũng không phải rượu chè bài bạc mà chính là đua xe, kỹ thuật lái xe của hắn nhờ vậy mà lão luyện không kém dân đua xe chuyên nghiệp.
Chân Lương Đại Thành đặt lên chân ga, nhếch miệng cười nói: "Lão tử không cướp chúng mày thì thôi, lại dám đánh chủ ý lên đầu ông?" Chờ đến khi tên đàn em cầm súng tiến lại gần hơn, hắn đạp mạnh chân ga, chiếc xe lập tức phóng về phía trước, tên đàn em bị hất văng lên đầu xe rồi rơi xuống, chiếc xe tiếp tục lao về phía đám người.
Lũ cướp không nghĩ tới lại có một màn như vậy, vội vàng tránh né chạy sang một bên, trước khi đâm vào chiếc xe tải đằng trước, G55 đột ngột làm một cú Drift quay đầu 180 độ, lũ cướp kinh hãi còn chưa kịp hồi thần đã thấy G55 quay đầu lại lao về phía chúng lần nữa, chúng vội vàng né tránh giơ súng muốn bắn, không ngờ G55 dùng tốc độ kinh hoàng lao vút đi.
Tên cầm đầu tức giận chỉ vào đám đàn em: "Sáu đứa chúng mày ở lại canh giữ chúng nó, còn lại đuổi theo cho tao!"
Đám đàn em nghe lệnh nhanh chóng leo lên xe đuổi theo, xe chúng dùng là xe việt dã tốc độ rất nhanh.
Bạch Vũ ngoái đầu nhìn về phía sau, nói: "Chúng đuổi theo, hai xe, dưới mười tên."
Lương Đại Thành nhìn một loạt xe ngổn ngang cách đó không xa, huýt sao một tiếng: "Sẵn sàng chưa chú em?"
Bạch Vũ cười hỏi: "Anh bên trái, em bên phải?"
Lương Đại Thành gật đầu: "Cẩn thận chút."
Hai người nhìn nhau cười, bỗng có cảm giác trở lại năm đó cùng nhau đánh người cùng nhau chạy trốn.
Đến đoạn đương đầy xe, Lương Đại Thành cho xe dừng lại ngay lối duy nhất có thể đi qua, chặn luôn đường đi, hai người đồng thời mở cửa xe cầm vũ khí lao xuống đường, cúi thấp người trốn sau những chiếc xe.
Hai chiếc việt dã không thể đi vào đành dừng lại, lũ cướp ầm súng xuống xe chia nhau đi dọc theo những hàng xe tìm người.
Nấp sau một chiếc xe, Bạch Vũ âm thầm đếm, chín tên, bốn tên có súng năm tên còn lại dùng gậy sắt.
Một tang thi thò đầu từ trong xe ra túm được quần áo của người vừa đi ngang qua, tên cướp giật mình chửi thô tục một tiếng, giơ súng nhắm ngay đầu tang thi bắn một phát.
Đoàng!
"Tìm được?" Một tên khác từ sau xe ló đầu ra hỏi.
"Không! Là một con chó ngu ngốc thôi." Tên nổ súng phun nước miếng vào cái xác đã không còn cử động. Lại không nhìn thấy phía sau một thân ảnh nhẹ nhàng tiếp cận.
Tiếng súng làm tang thi có mặt trong những chiếc xe nhao nhao gào rống. Lũ cướp há miệng chửi rủa: "Dmm câm miệng!"
Đoàng!
Lại một tiếng súng nữa vang lên.
Tiếng ồn ào trong nháy mắt đã lấn át đi tiếng kêu đau đớn của ai đó. Bạch Vũ đưa tay đỡ lấy tên cướp đã tắt thở kéo đến sau một chiếc xe, máu tươi từ vết cắt ở cổ trào ra kéo dài một đường, hắn dùng kiếm đâm vào đầu tên cướp tránh cho gã biến đổi, sau đó lục lọi trong túi áo gã tìm được một nắm đạn, Bạch Vũ nhét đạn vào túi đeo kiếm lên lưng cầm súng lên di chuyển đến chỗ khác.
Nòng súng đen âm thầm được gác lên đầu xe, Bạch Vũ nheo mắt nhắm chuẩn nã ra phát đạn đầu tiên trong đời.
Đoàng!
Viên đạn sượt qua bả vai, bị tập kích tên cướp vội vàng nấp sau một chiếc xe gần đó, bả vai rất đau nhưng gã cắn răng không rên ra tiếng, theo hướng viên đạn vừa rồi tìm kiếm mục tiêu vừa tập kích gã.
Bắn trượt.
Bạch Vũ tiếc nuối chép miệng, thực ra hắn đã bắn rất tốt lần đầu tiên dùng súng không phải ai cũng có thể bắn trúng.
Cửa kính ô tô xoảng một tiếng bị bắn nát, Bạch Vũ vội vàng ngồi xuống nấp đi.
Không bắn trúng khiến tên cướp tức giận, lên đạn muốn tiếp cận gần hơn, ngay lúc này lại nghe được tiếng hét thảm của đồng bọn, gã giật mình quay người hướng về nơi vừa phát ra tiếng hét.
Bạch Vũ cũng nghe được, hắn nhếch miệng cười đứng dậy từ khoảng cách xa mặt đối mặt với tên cướp, hai bên đồng thời nhấc súng lên, tiếng súng đoàng đoàng liên hồi. Bên má đột nhiên đau đớn, Bạch Vũ đưa tay sờ, là máu, viên đạn vừa sượt qua má hắn. Đối diện tên cướp đã ngã xuống, Bạch Vũ cúi người di chuyển về phía gã, lục lọi trên người gã tìm đạn, sau đó lấy súng của gã đeo lên vai, cúi thấp người di chuyển đến chỗ khác.
Tiếng súng vang liên tục vang lên, Lương Đại Thành thoáng nhìn về bên đó không hề cảm thấy lo lắng cho Bạch Vũ, hắn nhặt khẩu súng trong tay cái xác dưới chân lên, dựa lưng vào cửa xe chờ đợi tiếng bước chân đang đến gần.
Tiếng súng cùng tiếng la hét của đồng bọn khiến mấy tên cướp còn lại lo sợ, chúng cẩn thận tìm kiếm lại không dám lên tiếng gọi đồng bọn, sợ bại lộ vị trí.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lương Đại Thành tập trung lắng nghe, sau khi xác định được vị trí lập tức giơ súng lên bắn liền mấy phát. Nhìn tên cướp ngã xuống đường hắn chẹp miếng đáng tiếc, lại không có súng, hắn đã hạ ba tên chỉ có một tên có súng.
Lương Đại Thành dùng báng súng gõ mạnh vào thân xe ô tô tạo ra tiếng động, sau đó di chuyển đến nơi gần đó trốn đi.
Lưỡi kiếm lóe lên dưới ánh mặt trời, tên cướp cúi đầu nhìn xuống ngực, một thanh kiếm đâm xuyên ngực gã từ phía sau, tên cướp ngã sấp xuống đầu xe, hai tay buông thõng. Trên lưng Bạch Vũ đeo ba khẩu súng hai khẩu M16 và một khẩu AR-15, nhưng hắn không biết, hắn chưa bao giờ dùng súng cũng không tìm hiểu qua bao giờ, nhiều nhất chỉ nhìn thấy trên TV, cũng học được cách dùng từ TV.
Bạch Vũ cẩn thận lắng nghe động tĩnh, bên này hắn đã xử lý xong không biết bên Lương Đại Thành thế nào, hắn đang chờ ám hiệu của Lương Đại Thành. Đây là ám hiệu lúc trước họ thường dùng trong lúc chạy trốn thất lạc nhau.
Tiếng huýt dài vang lên ở đâu đó, Bạch Vũ âm thầm đếm, một, hai, ba, bốn, Lương Đại Thành xử bốn tên, hắn xử năm tên, đã xong. Bạch Vũ đưa tay lên miệng trả lại một tiếng, đứng dậy đi ra khỏi bãi xe.
Cẩn thận quan sát hai chiếc việt dã, xác định không còn tên nào trên xe Bạch Vũ mới đi ra, đúng lúc Lương Đại Thành cũng từ bãi xe chui ra, nhìn thấy trên má Bạch Vũ chảy máu ngạc nhiên hỏi: "Bị thương?"
Bạch Vũ lắc đầu: "Bị bắn, không đáng ngại."
Lương Đại Thành gật đầu leo lên một chiếc việt dã: "Lấy một chiếc, rất ngầu ha!"
"Chúng ta trở lại cứu người"
"Hả?" Lương Đại Thành tỏ vẻ không thể tin: "Chú mày tốt bụng như vậy từ bao giờ?"
Bạch Vũ quăng súng lên xe, nói: "Người quen, lần trước từng cùng nhau chiến đấu." Vừa nói vừa leo lên G55.
Bọn họ chỉ có hai người cho dù cảm thấy đáng tiếc cũng đành bỏ lại một chiếc việt dã.
Hai chiếc xe cùng nhau quay lại chỗ bọn cướp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.