Chương 40
Miêu Đại Gia
10/06/2023
Lương Đại Thành dùng dây trói Quý Hảo lại, khó hiểu hỏi: "Giữ con lừa này lại làm gì, một phát cho xong luôn đỡ phải dọn xác nhiều lần."
Tần Hoài Thu né tránh Hùng Đại Hào đang muốn giúp đỡ, tự mình dùng dao cắm vào đầu từng cái xác tránh cho chúng biến đổi, nói: "Gã từng ở đây sau đó trộm lương thực của chúng ta bỏ trốn, lần này là gã dẫn bọn chúng đến."
Quý Hảo lắc đầu khóc lóc nói: "Tôi sai rồi, sai rồi, cầu xin các người tha cho tôi, tôi không dám nữa, thực sự không dám nữa!".
Lương Đại Thành cho gã một đấm: "Câm miệng, ồn ào muốn chết!" Lại xé một mảnh vải trên cái xác bên cạnh nhét vào miệng gã không để gã nói tiếp.
Dưới lầu vang lên tiếng gào thét đau đớn, đám người Thẩm Mộc rùng mình một cái lại không ai nói đến việc này, Lương Đại Thành nhìn từng người hỏi: "Mọi người không sao chứ?" Thực ra là hắn muốn hỏi Cố Ân có bị thương hay không.
Nhìn thấy ai cũng lắc đầu nói không sao mới yên tâm lôi Quý Hảo đến một căn phòng trống ném vào bên trong nhốt lại, xong rồi quay trở ra nói: "Tôi dọn xác xuống dưới, mọi người nghỉ ngơi đi."
Sao có thể để Lương Đại Thành một mình dọn xác, bọn họ cũng không bị thương cùng nhau dọn sẽ nhanh hơn, Lương Đại Thành thấy bọn họ kiên trì cũng không nói nữa.
Đầu óc hắn không để tâm mấy chuyện vụn vặn, không phát hiện ra trong suốt thời gian thu dọn mấy người Thẩm Mộc đặc biệt là Cố Ân luôn tận khả năng tránh xa hai người Lưu Hoàng Nghĩa và Diêu Tâm. Lưu Hoàng Nghĩa và Diêu Tâm bị xa lánh cũng không tức giận chỉ cắm đầu làm việc.
Khiêng xác qua tầng hai không nhìn thấy Bạch Vũ chỉ nghe được tiếng hét đau đớn đột ngột vang lên trong căn phòng nào đó. Để không chú ý đến nó, Thẩm Mộc hỏi Lương Đại Thành vì sao tối qua không thấy hai người trở lại, cố ý làm bản thân phân tâm.
Lương Đại Thành vác một cái xác trên vai, vết thương trên người cái xác đã được buộc chặt máu không rơi xuống lối đi, hắn kể lại từ việc gặp bọn cướp đến việc gặp nữ tang thi. Đám người Thẩm Mộc đúng là bị phân tâm há to miệng ngạc nhiên: "Mười một khẩu súng? Thật sự?"
"Ở trên xe." Lương Đại Thành đắc ý cười nói: "Còn có đạn và thức ăn, không ít đâu."
Hùng Đại Hào quả thực muốn quỳ xuống tỏ lòng thành kính với hắn: "Thành ca, hai người quá lợi hại!!"
Xuống đến sảnh dưới nhìn đến chiếc việt dã với đầy lỗ đạn bên trên, họ mới cảm nhận được nguy hiểm lúc đó của hai người Bạch Vũ. Lương Đại Thành nhìn một đám mở to mắt lục tìm trên xe, cười ha ha nói: "Không có ở đây, tất cả đều đặt trên xe của Bạch Vũ, tôi và Bạch Vũ mỗi người cầm hai khẩu trở lại thôi."
Sáng nay hai người bọn hắn lái xe quay về khách sạn, chỉ còn một đoạn đường nữa là về đến nơi lại nhìn thấy năm chiếc xe lạ đậu trên đường cách khách sạn không xa, hai người lập tức cảm thấy không ổn, lái xe trốn vào gian nhà gần đó, dùng ống nhòm trên súng từ xa quan sát cửa sổ tầng ba của khách sạn, đúng như họ nghĩ có không ít kẻ lạ mặt xuất hiện cũng không nhìn thấy đám người Thẩm Mộc đâu, đoán chắc đã bị bắt nhốt.
Có không ít súng không cần sợ, Bạch Vũ cùng Lương Đại Thành quyết định một người xông thẳng vào bên trong đánh lạc hướng chúng, một người trèo tường lên tầng ba thăm dò tình hình. Hai người chất hết súng ống cùng thức ăn lên G55, lái xe đến một nơi kín đáo giấu đi, sau đó mang theo bốn khẩu súng ngồi một xe trở về.
Lương Đại Thành nói đến đây mới nhớ ra: "Lát nữa một người cùng tôi đi lái xe của Bạch Vũ về."
Hùng Đại Hào không biết lái xe không thể đi, Tần Hoài Thu muốn nói để mình lại bị Lưu Hoàng Nghĩa mở miệng trước: "Để tôi đi cùng anh."
Ai đi cũng không có gì khác biệt huống chi Lương Đại Thành không biết chuyện phát sinh tối qua, gật đầu đồng ý.
Dọn xác xong Lương Đại Thành lái xe chở xác đi vứt, Lưu Hoàng Nghĩa đi cùng hắn lái xe Bạch Vũ về.
Mấy người Thẩm Mộc trở về lau dọn vết máu trên tầng ba, đi ngang qua tầng hai đã không còn tiếng hét nhưng nếu chú ý lắng nghe vẫn có thể nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng yếu ớt.
Không ai muốn nghe cũng không muốn biết Côn Thái đã chết hay chưa, tất cả đi thẳng lên tầng ba dùng vải ướt lau sạch vết máu ở hành lang. Vết máu để lâu sẽ không dễ lau chùi, cho dù lúc này bụng đã đói lả nhưng vẫn phải làm việc trước.
Vết máu chảy lan đầy trên sàn hành lang, năm người cúi đầu lau dọn, Diêu Tâm liếc nhìn Cố Ân, lúc này cô ta không còn cảm thấy sợ hãi nữa, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Ân trong lòng bắt đầu không thoải mái, nương theo động tác lau chùi đến gần Cố Ân cắn răng thấp giọng hỏi: "Cô không có gì muốn biết?"
Động tác trên tay Cố Ân không ngừng, cũng không thèm nhìn Diêu Tâm hỏi lại: "Tôi có thể muốn biết cái gì?"
Cố Ân càng như vậy Diêu Tâm càng không thoải mái, cô ta tức giận vứt vải lau trên tay, cười lạnh nói: "Biết nam nhân của cô chết mê chết mệt tôi từ khi nào, biết anh ta lén lút sau lưng cô trèo lên giường tôi bao nhiêu lần!"
Giọng Diêu Tâm không nhỏ, Thẩm Mộc, Tần Hoài Thu cùng Hùng Đại Hào đều nghe thấy, bọn họ còn chưa tính sổ với cô ta đâu, ra vẻ hung hăng cho ai xem? Hùng Đại Hào há miệng muốn mắng chửi lại bị Cố Ân cản lại, cô quay đầu cười nói với Diêu Tâm: "Tôi biết những thứ dơ bẩn đó làm cái gì? Cô cùng anh ta lăn lộn với nhau ra sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả."
"Phải không?" Diêu Tâm đứng dậy khoanh tay trước ngực từ trên cao nhìn xuống Cố Ân: "Cô không muốn biết hay không dám biết, để tôi nói cho cô biết đi anh ta cùng tôi rất lâu rồi trước cả khi anh ta tán tỉnh cô, ha, ban ngày anh ta nói lời ngọn ngọt với cô, đêm xuống lại mò đến phòng tôi trèo lên giường tôi, số lần anh ta trèo lên giường tôi còn nhiều hơn cô nghĩ tới đó."
Không đợi Cố Ân trả lời Diêu Tâm tiếp tục kiêu ngạo nói: "Tôi không phủ nhận anh ta thích cô nhưng có lẽ trong lòng anh ta không vượt qua được..."
Cố Ân theo bản năng muốn hỏi không vượt qua được cái gì, trong lòng lại mơ hồ có đáp án. Diêu Tâm không để Cố Ân đợi lâu, cười lạnh nói: "Có lẽ anh ta cảm thấy cơ thể cô không sạch sẽ nên mới nói yêu cô lại trèo lên giường tôi đi?"
Cả người Cố Ân lung lay muốn ngã xuống, may được Thẩm Mộc cùng Hùng Đại Hào đỡ lấy, cô run run môi không dám tin hỏi Diêu Tâm: "Anh ta nói cho cô biết?"
Những gì cô trải qua ở trạm xăng Diêu Tâm không biết, Cố Ân tin mấy người Hùng Dại Hào cũng sẽ không nói cho Diêu Tâm, vậy tại sao cô ta lại biết?
Thật ra hôm đó Cố Ân cùng Tần Hoài Thu nói chuyện Diêu Tâm đều nghe được, Lưu Hoàng Nghĩa không nói cho cô ta bất cứ điều gì, nhưng nghe Cố Ân hỏi cô ta lại im lặng tỏ thái độ cam chịu.
Lưu Hoàng Nghĩa yêu thích Cố Ân, lại lưu luyến cơ thể cô ta, cô ta đều biết cũng không cảm thấy có cái gì dù sao cô ta cũng không thích Lưu Hoàng Nghĩa, để anh ta bò lên giường mình cũng chỉ vì muốn chọc tức Cố Ân mà thôi.
Thấy Diêu Tâm ngầm chấp nhận, cả người Cố Ân như rơi vào hầm băng, tối qua nhìn hai người trần trụi ngã xuống đất cô ngạc nhiên cũng khổ sở vì bản thân lại một lần nữa nhìn lầm người, lại thất vọng về Lưu Hoàng Nghĩa, nhưng ai bảo cô không bằng nữ nhân khác cô chấp nhận, chỉ là không nghĩ tới Lưu Hoàng Nghĩa lại vô sỉ đến mức này.
Thẩm Mộc, Hùng Đại Hào cùng Tần Hoài Thu đều bị kinh sợ đến, không ngờ Lưu Hoàng Nghĩa lại có thể đem việc này nói cho Diêu Tâm, Hùng Đại Hào tức giận đến run cả người nhưng Diêu Tâm là con gái không tiện ra tay đánh người.
Cố Ân cố gắng bình ổn cảm xúc nhìn thẳng vào Diêu Tâm hỏi: "Cô là thích anh ta hay tiếp cận anh ta chỉ vì muốn tôi không thoải mái? Nếu chỉ vì muốn tôi không thoải mái mà phải thân cận với loại nam nhân như vậy cũng thật thiệt thòi cho cô. Tôi còn phải cám ơn cô để tôi nhìn thấy rõ bộ mặt thật của anh ta đâu."
Lời này làm Diêu Tâm sửng sốt hồi lâu, không nghĩ tới Cố Ân lại cảm thấy như vậy, ngẫm lại lại thấy Cố Ân nói cũng không sai, vì sao cô ta lại phải làm như vậy?
Thấy Diêu Tâm trầm mặc không nói, Cố Ân cười nhẹ: "Cô cùng tôi đấu đá suốt một thời gian dài như vậy, tận thế cũng tới rồi, còn ý nghĩa gì sao?"
Còn ý nghĩa sao?
Diêu Tâm không biết chỉ là theo thói quen không muốn Cố Ân sống thoải mái. Lần này cô ta hạ mình hầu hạ Lưu Hoàng Nghĩa để chọc tức Cố Ân, cô ta biết Cố Ân không thoải mái nhưng bây giờ làm vậy để được cái gì, không cần tranh giành tài nguyên, không cần tranh giành độ hot tất cả đều không cần nữa, vậy việc làm lần này có ý nghĩa gì cơ chứ?
Hốc mắt đột nhiên ẩm ướt, Diêu Tâm cắn chặt môi đến bật máu.
Tần Hoài Thu né tránh Hùng Đại Hào đang muốn giúp đỡ, tự mình dùng dao cắm vào đầu từng cái xác tránh cho chúng biến đổi, nói: "Gã từng ở đây sau đó trộm lương thực của chúng ta bỏ trốn, lần này là gã dẫn bọn chúng đến."
Quý Hảo lắc đầu khóc lóc nói: "Tôi sai rồi, sai rồi, cầu xin các người tha cho tôi, tôi không dám nữa, thực sự không dám nữa!".
Lương Đại Thành cho gã một đấm: "Câm miệng, ồn ào muốn chết!" Lại xé một mảnh vải trên cái xác bên cạnh nhét vào miệng gã không để gã nói tiếp.
Dưới lầu vang lên tiếng gào thét đau đớn, đám người Thẩm Mộc rùng mình một cái lại không ai nói đến việc này, Lương Đại Thành nhìn từng người hỏi: "Mọi người không sao chứ?" Thực ra là hắn muốn hỏi Cố Ân có bị thương hay không.
Nhìn thấy ai cũng lắc đầu nói không sao mới yên tâm lôi Quý Hảo đến một căn phòng trống ném vào bên trong nhốt lại, xong rồi quay trở ra nói: "Tôi dọn xác xuống dưới, mọi người nghỉ ngơi đi."
Sao có thể để Lương Đại Thành một mình dọn xác, bọn họ cũng không bị thương cùng nhau dọn sẽ nhanh hơn, Lương Đại Thành thấy bọn họ kiên trì cũng không nói nữa.
Đầu óc hắn không để tâm mấy chuyện vụn vặn, không phát hiện ra trong suốt thời gian thu dọn mấy người Thẩm Mộc đặc biệt là Cố Ân luôn tận khả năng tránh xa hai người Lưu Hoàng Nghĩa và Diêu Tâm. Lưu Hoàng Nghĩa và Diêu Tâm bị xa lánh cũng không tức giận chỉ cắm đầu làm việc.
Khiêng xác qua tầng hai không nhìn thấy Bạch Vũ chỉ nghe được tiếng hét đau đớn đột ngột vang lên trong căn phòng nào đó. Để không chú ý đến nó, Thẩm Mộc hỏi Lương Đại Thành vì sao tối qua không thấy hai người trở lại, cố ý làm bản thân phân tâm.
Lương Đại Thành vác một cái xác trên vai, vết thương trên người cái xác đã được buộc chặt máu không rơi xuống lối đi, hắn kể lại từ việc gặp bọn cướp đến việc gặp nữ tang thi. Đám người Thẩm Mộc đúng là bị phân tâm há to miệng ngạc nhiên: "Mười một khẩu súng? Thật sự?"
"Ở trên xe." Lương Đại Thành đắc ý cười nói: "Còn có đạn và thức ăn, không ít đâu."
Hùng Đại Hào quả thực muốn quỳ xuống tỏ lòng thành kính với hắn: "Thành ca, hai người quá lợi hại!!"
Xuống đến sảnh dưới nhìn đến chiếc việt dã với đầy lỗ đạn bên trên, họ mới cảm nhận được nguy hiểm lúc đó của hai người Bạch Vũ. Lương Đại Thành nhìn một đám mở to mắt lục tìm trên xe, cười ha ha nói: "Không có ở đây, tất cả đều đặt trên xe của Bạch Vũ, tôi và Bạch Vũ mỗi người cầm hai khẩu trở lại thôi."
Sáng nay hai người bọn hắn lái xe quay về khách sạn, chỉ còn một đoạn đường nữa là về đến nơi lại nhìn thấy năm chiếc xe lạ đậu trên đường cách khách sạn không xa, hai người lập tức cảm thấy không ổn, lái xe trốn vào gian nhà gần đó, dùng ống nhòm trên súng từ xa quan sát cửa sổ tầng ba của khách sạn, đúng như họ nghĩ có không ít kẻ lạ mặt xuất hiện cũng không nhìn thấy đám người Thẩm Mộc đâu, đoán chắc đã bị bắt nhốt.
Có không ít súng không cần sợ, Bạch Vũ cùng Lương Đại Thành quyết định một người xông thẳng vào bên trong đánh lạc hướng chúng, một người trèo tường lên tầng ba thăm dò tình hình. Hai người chất hết súng ống cùng thức ăn lên G55, lái xe đến một nơi kín đáo giấu đi, sau đó mang theo bốn khẩu súng ngồi một xe trở về.
Lương Đại Thành nói đến đây mới nhớ ra: "Lát nữa một người cùng tôi đi lái xe của Bạch Vũ về."
Hùng Đại Hào không biết lái xe không thể đi, Tần Hoài Thu muốn nói để mình lại bị Lưu Hoàng Nghĩa mở miệng trước: "Để tôi đi cùng anh."
Ai đi cũng không có gì khác biệt huống chi Lương Đại Thành không biết chuyện phát sinh tối qua, gật đầu đồng ý.
Dọn xác xong Lương Đại Thành lái xe chở xác đi vứt, Lưu Hoàng Nghĩa đi cùng hắn lái xe Bạch Vũ về.
Mấy người Thẩm Mộc trở về lau dọn vết máu trên tầng ba, đi ngang qua tầng hai đã không còn tiếng hét nhưng nếu chú ý lắng nghe vẫn có thể nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng yếu ớt.
Không ai muốn nghe cũng không muốn biết Côn Thái đã chết hay chưa, tất cả đi thẳng lên tầng ba dùng vải ướt lau sạch vết máu ở hành lang. Vết máu để lâu sẽ không dễ lau chùi, cho dù lúc này bụng đã đói lả nhưng vẫn phải làm việc trước.
Vết máu chảy lan đầy trên sàn hành lang, năm người cúi đầu lau dọn, Diêu Tâm liếc nhìn Cố Ân, lúc này cô ta không còn cảm thấy sợ hãi nữa, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Ân trong lòng bắt đầu không thoải mái, nương theo động tác lau chùi đến gần Cố Ân cắn răng thấp giọng hỏi: "Cô không có gì muốn biết?"
Động tác trên tay Cố Ân không ngừng, cũng không thèm nhìn Diêu Tâm hỏi lại: "Tôi có thể muốn biết cái gì?"
Cố Ân càng như vậy Diêu Tâm càng không thoải mái, cô ta tức giận vứt vải lau trên tay, cười lạnh nói: "Biết nam nhân của cô chết mê chết mệt tôi từ khi nào, biết anh ta lén lút sau lưng cô trèo lên giường tôi bao nhiêu lần!"
Giọng Diêu Tâm không nhỏ, Thẩm Mộc, Tần Hoài Thu cùng Hùng Đại Hào đều nghe thấy, bọn họ còn chưa tính sổ với cô ta đâu, ra vẻ hung hăng cho ai xem? Hùng Đại Hào há miệng muốn mắng chửi lại bị Cố Ân cản lại, cô quay đầu cười nói với Diêu Tâm: "Tôi biết những thứ dơ bẩn đó làm cái gì? Cô cùng anh ta lăn lộn với nhau ra sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả."
"Phải không?" Diêu Tâm đứng dậy khoanh tay trước ngực từ trên cao nhìn xuống Cố Ân: "Cô không muốn biết hay không dám biết, để tôi nói cho cô biết đi anh ta cùng tôi rất lâu rồi trước cả khi anh ta tán tỉnh cô, ha, ban ngày anh ta nói lời ngọn ngọt với cô, đêm xuống lại mò đến phòng tôi trèo lên giường tôi, số lần anh ta trèo lên giường tôi còn nhiều hơn cô nghĩ tới đó."
Không đợi Cố Ân trả lời Diêu Tâm tiếp tục kiêu ngạo nói: "Tôi không phủ nhận anh ta thích cô nhưng có lẽ trong lòng anh ta không vượt qua được..."
Cố Ân theo bản năng muốn hỏi không vượt qua được cái gì, trong lòng lại mơ hồ có đáp án. Diêu Tâm không để Cố Ân đợi lâu, cười lạnh nói: "Có lẽ anh ta cảm thấy cơ thể cô không sạch sẽ nên mới nói yêu cô lại trèo lên giường tôi đi?"
Cả người Cố Ân lung lay muốn ngã xuống, may được Thẩm Mộc cùng Hùng Đại Hào đỡ lấy, cô run run môi không dám tin hỏi Diêu Tâm: "Anh ta nói cho cô biết?"
Những gì cô trải qua ở trạm xăng Diêu Tâm không biết, Cố Ân tin mấy người Hùng Dại Hào cũng sẽ không nói cho Diêu Tâm, vậy tại sao cô ta lại biết?
Thật ra hôm đó Cố Ân cùng Tần Hoài Thu nói chuyện Diêu Tâm đều nghe được, Lưu Hoàng Nghĩa không nói cho cô ta bất cứ điều gì, nhưng nghe Cố Ân hỏi cô ta lại im lặng tỏ thái độ cam chịu.
Lưu Hoàng Nghĩa yêu thích Cố Ân, lại lưu luyến cơ thể cô ta, cô ta đều biết cũng không cảm thấy có cái gì dù sao cô ta cũng không thích Lưu Hoàng Nghĩa, để anh ta bò lên giường mình cũng chỉ vì muốn chọc tức Cố Ân mà thôi.
Thấy Diêu Tâm ngầm chấp nhận, cả người Cố Ân như rơi vào hầm băng, tối qua nhìn hai người trần trụi ngã xuống đất cô ngạc nhiên cũng khổ sở vì bản thân lại một lần nữa nhìn lầm người, lại thất vọng về Lưu Hoàng Nghĩa, nhưng ai bảo cô không bằng nữ nhân khác cô chấp nhận, chỉ là không nghĩ tới Lưu Hoàng Nghĩa lại vô sỉ đến mức này.
Thẩm Mộc, Hùng Đại Hào cùng Tần Hoài Thu đều bị kinh sợ đến, không ngờ Lưu Hoàng Nghĩa lại có thể đem việc này nói cho Diêu Tâm, Hùng Đại Hào tức giận đến run cả người nhưng Diêu Tâm là con gái không tiện ra tay đánh người.
Cố Ân cố gắng bình ổn cảm xúc nhìn thẳng vào Diêu Tâm hỏi: "Cô là thích anh ta hay tiếp cận anh ta chỉ vì muốn tôi không thoải mái? Nếu chỉ vì muốn tôi không thoải mái mà phải thân cận với loại nam nhân như vậy cũng thật thiệt thòi cho cô. Tôi còn phải cám ơn cô để tôi nhìn thấy rõ bộ mặt thật của anh ta đâu."
Lời này làm Diêu Tâm sửng sốt hồi lâu, không nghĩ tới Cố Ân lại cảm thấy như vậy, ngẫm lại lại thấy Cố Ân nói cũng không sai, vì sao cô ta lại phải làm như vậy?
Thấy Diêu Tâm trầm mặc không nói, Cố Ân cười nhẹ: "Cô cùng tôi đấu đá suốt một thời gian dài như vậy, tận thế cũng tới rồi, còn ý nghĩa gì sao?"
Còn ý nghĩa sao?
Diêu Tâm không biết chỉ là theo thói quen không muốn Cố Ân sống thoải mái. Lần này cô ta hạ mình hầu hạ Lưu Hoàng Nghĩa để chọc tức Cố Ân, cô ta biết Cố Ân không thoải mái nhưng bây giờ làm vậy để được cái gì, không cần tranh giành tài nguyên, không cần tranh giành độ hot tất cả đều không cần nữa, vậy việc làm lần này có ý nghĩa gì cơ chứ?
Hốc mắt đột nhiên ẩm ướt, Diêu Tâm cắn chặt môi đến bật máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.