Chương 45
Sidney Sheldon
27/10/2017
Ngày hôm đó thật đẹp trời. Ngồi trên chiếc KIG 757 bay qua biển Thái Bình Dương lấp lánh đưới làn mây xanh ngắt. Pauline nằm kề bên dưới Tanner trên chiếc ghế dài trong cabin rộng rãi.
Pauline cất tiếng:
- Anh ơi, có phải là điều đáng tiếc nếu mọi người chưa biết được anh là một người thông minh nhất trên đời nầy? Nếu mà họ biết được, anh sẽ ăn ngủ không yên với họ. - Nàng nhìn lại - Chẳng sao. Ta mua một vùng đất mời, ta tự xưng là lãnh chúa. Không ai xâm nhập tới được. - Tanner cười thành tiếng.
Pauline khều vô tay.
- Anh biết không ngay lúc mới gặp gỡ em đã muốn lấy anh đó.
- Không. Anh chỉ nhớ lúc đó tính em xấc xược.
- Vậy mà thật đó, phải không? Anh còn gặp lại em nhiều lần, lên mặt dạy đời.
Hai người ôm nhau hôn say đắm rất lâu.
Nhìn xa xa phía trước, trời mây chớp lòe lên. Tanner nói:
- Được nhìn thấy Tamoa em sẽ thích ở luôn. Ta ở lại nghỉ ngơi một vài tuần, ta còn đi vòng quanh thế giới để được đền bù lại những tháng ngày xa cách dài ghê.
Nàng ngước nhìn thích thú.
- Anh nói thiệt không đó?
- Và mỗi tháng ta quay lại đảo Tamoa cho cỗ máy Prima hoạt động. Hai đứa mình muốn chọn mục tiêu nào tuỳ thích, Pauline nói:
- Ờ, ta có thể tạo ra bão tố trên đất nước Anh mà không ai hay biết.
Tanner cười.
- Ta còn nhiều mục tiêu khắp thế giới.
Người tiếp viên bước tới hỏi:
- Ông bà cần gọi gì thêm?
Tanner nói:
- Không. Đầy đủ cả rồi. Gã nói thiệt tình.
Xa hơn phía trước sấm chớp nổi lên dữ dội.
- Em không muốn nhìn thấy bão - Pauline nói - Em… Em sợ đi máy bay gặp trời xấu.
Tanner trấn an nàng ngay:
- Em đừng lo. Trời không thấy mây, gã chợt nhớ ra trong đầu cười một mình.
- Ta không lo chuyện thời tiết. Ta điều khiển được mà? Gã liếc nhìn xuống đồng hồ.
- Prima đã nổ tung cách đây một giờ và…
Những hạt mưa va đập vô bên thân máy bay.
Tanner ghì chặt Pauline vô người:
- Không việc gì mưa rơi lác đác.
Tanner nói hết câu ngoài trời chợt tối sầm lại sấm chớp nổi lên từng hồi. Máy bay thấy chao đảo lắc lư Tanner nhìn ra cửa sổ chới với không hiểu sao.
Những hạt mưa nghe nặng như mưa đá.
Tanner kêu:
- Coi kìa… việc bàn tính trước đây khiến ông sực nhớ.
- Prima! Ông mừng rỡ, hai mắt sáng quắc - Giờ thì ta…
Ngay lúc đó một cơn lốc tràn tới đập vô thân máy bay dữ dội.
Pauline gào thét lên
° ° °
Trong khi đó bên trong toà nhà màu gạch son cơ sở KIG, Andrew Kingsley đang vận hành chiếc máy Prima, ông đưa tay nhấn vô mấy nút như đã được dặn trước. Nhìn lên màn hình tìm mục tiêu, chiếc máy bay chở người em trai gặp cơn lốc xoáy 300 dặm một giờ máy bay lắc lư. Ông nhấn qua một nút khác.
° ° °
Một mình trong toà nhà rộng lớn, Andrew thấy còn may mắn nhờ một thiết bị có thể giúp ông điều khiển tạo nên một khung cảnh thanh bình hơn. Ông nhấn nút điều khiển chiếc F6 Tornado do ông sáng chế… lên cao… cao… cao hơn nữa…
° ° °
Tanner nhìn ra ngoài cửa sổ thân máy bay lắc lư, tai nghe tiếng chuyển động của chiếc Tornado đang tiến tới gần, vượt qua cơn bão táp. Tanner mặt mày đỏ gay, run lên vì sung sướng nhìn theo chiếc Tornado đang lướt tới kịp chiếc máy bay. Gã quá đỗi vui mừng.
- Kìa, chiếc Tornado làm sao có thể vọt lên tới độ cao nầy được. Không thể được! Ta đã sáng chế ra nó! Thật như một phép lạ. Chỉ có Chúa và ta mới có thể…
° ° °
Ngồi bên trong toà nhà, Andrew nhấn nút điều khiển nhìn lên màn hình thấy chiếc máy bay đã nổ tung lẫn lộn cùng xác hai nạn nhân cuốn trôi theo lưng trời.
Xong rồi, Andrew Kingsley giơ tay nhấn nút đỏ ba lần. Đăng bởi: admin
Pauline cất tiếng:
- Anh ơi, có phải là điều đáng tiếc nếu mọi người chưa biết được anh là một người thông minh nhất trên đời nầy? Nếu mà họ biết được, anh sẽ ăn ngủ không yên với họ. - Nàng nhìn lại - Chẳng sao. Ta mua một vùng đất mời, ta tự xưng là lãnh chúa. Không ai xâm nhập tới được. - Tanner cười thành tiếng.
Pauline khều vô tay.
- Anh biết không ngay lúc mới gặp gỡ em đã muốn lấy anh đó.
- Không. Anh chỉ nhớ lúc đó tính em xấc xược.
- Vậy mà thật đó, phải không? Anh còn gặp lại em nhiều lần, lên mặt dạy đời.
Hai người ôm nhau hôn say đắm rất lâu.
Nhìn xa xa phía trước, trời mây chớp lòe lên. Tanner nói:
- Được nhìn thấy Tamoa em sẽ thích ở luôn. Ta ở lại nghỉ ngơi một vài tuần, ta còn đi vòng quanh thế giới để được đền bù lại những tháng ngày xa cách dài ghê.
Nàng ngước nhìn thích thú.
- Anh nói thiệt không đó?
- Và mỗi tháng ta quay lại đảo Tamoa cho cỗ máy Prima hoạt động. Hai đứa mình muốn chọn mục tiêu nào tuỳ thích, Pauline nói:
- Ờ, ta có thể tạo ra bão tố trên đất nước Anh mà không ai hay biết.
Tanner cười.
- Ta còn nhiều mục tiêu khắp thế giới.
Người tiếp viên bước tới hỏi:
- Ông bà cần gọi gì thêm?
Tanner nói:
- Không. Đầy đủ cả rồi. Gã nói thiệt tình.
Xa hơn phía trước sấm chớp nổi lên dữ dội.
- Em không muốn nhìn thấy bão - Pauline nói - Em… Em sợ đi máy bay gặp trời xấu.
Tanner trấn an nàng ngay:
- Em đừng lo. Trời không thấy mây, gã chợt nhớ ra trong đầu cười một mình.
- Ta không lo chuyện thời tiết. Ta điều khiển được mà? Gã liếc nhìn xuống đồng hồ.
- Prima đã nổ tung cách đây một giờ và…
Những hạt mưa va đập vô bên thân máy bay.
Tanner ghì chặt Pauline vô người:
- Không việc gì mưa rơi lác đác.
Tanner nói hết câu ngoài trời chợt tối sầm lại sấm chớp nổi lên từng hồi. Máy bay thấy chao đảo lắc lư Tanner nhìn ra cửa sổ chới với không hiểu sao.
Những hạt mưa nghe nặng như mưa đá.
Tanner kêu:
- Coi kìa… việc bàn tính trước đây khiến ông sực nhớ.
- Prima! Ông mừng rỡ, hai mắt sáng quắc - Giờ thì ta…
Ngay lúc đó một cơn lốc tràn tới đập vô thân máy bay dữ dội.
Pauline gào thét lên
° ° °
Trong khi đó bên trong toà nhà màu gạch son cơ sở KIG, Andrew Kingsley đang vận hành chiếc máy Prima, ông đưa tay nhấn vô mấy nút như đã được dặn trước. Nhìn lên màn hình tìm mục tiêu, chiếc máy bay chở người em trai gặp cơn lốc xoáy 300 dặm một giờ máy bay lắc lư. Ông nhấn qua một nút khác.
° ° °
Một mình trong toà nhà rộng lớn, Andrew thấy còn may mắn nhờ một thiết bị có thể giúp ông điều khiển tạo nên một khung cảnh thanh bình hơn. Ông nhấn nút điều khiển chiếc F6 Tornado do ông sáng chế… lên cao… cao… cao hơn nữa…
° ° °
Tanner nhìn ra ngoài cửa sổ thân máy bay lắc lư, tai nghe tiếng chuyển động của chiếc Tornado đang tiến tới gần, vượt qua cơn bão táp. Tanner mặt mày đỏ gay, run lên vì sung sướng nhìn theo chiếc Tornado đang lướt tới kịp chiếc máy bay. Gã quá đỗi vui mừng.
- Kìa, chiếc Tornado làm sao có thể vọt lên tới độ cao nầy được. Không thể được! Ta đã sáng chế ra nó! Thật như một phép lạ. Chỉ có Chúa và ta mới có thể…
° ° °
Ngồi bên trong toà nhà, Andrew nhấn nút điều khiển nhìn lên màn hình thấy chiếc máy bay đã nổ tung lẫn lộn cùng xác hai nạn nhân cuốn trôi theo lưng trời.
Xong rồi, Andrew Kingsley giơ tay nhấn nút đỏ ba lần. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.