Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia
Chương 148
Trọng Cẩn
23/05/2024
Sau khi gặp Liễu Quý phi, trong tay Cố Hoài Du lại có thêm mấy món quà gặp mặt, Tống Thời Cẩn đích thân đến điện Quỳnh Phương đón nàng, Liễu Quý phi cũng không giữ nàng lại, để ma ma bên cạnh đích thân đưa hai người đến ngoài của cung.
Trên đường về Tĩnh Vương phủ, mặt trời đã dần lên cao, xe ngựa phi như bay khiến cho gió thổi màn che trên xe bay phấp phới.
Tống Thời Cẩn dựa trên thành xe, nắm lấy một bàn tay của Cố Hoài Du mà chơi đùa, thần sắc vô cùng vui vẻ.
Cố Hoài Du nghiêng đầu nhìn hắn, im lặng một hồi lâu rồi mới hỏi: “Lời khi nãy chàng nói là thật hay giả vậy?”
Bàn tay Tống Thời Cẩn khựng lại, giọng nói thấp xuống, không trả lời mà hỏi ngược lại nàng: “Nàng sẽ để ý sao?”
Cố Hoài Du tách kẽ tay hắn ra, đầu ngón tay luồn vào sau đó nắm chặt lại, chớp chớp mắt cười nói: “Nếu như chàng thích trẻ con, thì qua hai năm nữa chúng ta có thể ra bên ngoài nhận nuôi một đứa, nếu như không thích thì cứ sống hai người như vậy cũng chẳng có gì không ổn cả, rảnh rỗi thì đi dạo đó đây, không có vướng bận gì mà bên nhau đến già.”
Bàn tay Tống Thời Cẩn dùng sức kéo lại, kéo nàng ngồi lên đùi mình, ôm lấy eo nàng rồi kề sát bên tai mà nói: “Ta không nói như vậy thì sao Hoàng thượng bằng lòng tha cho ta chứ?”
Cố Hoài Du ngây ra, “Nói như vậy là...” Chàng nói bậy đó à?
Tống Thời Cẩn nhướn nhướn mày, mặc nhận, giữa đầu mày có ý cười nổi dậy, thấp giọng nói: “Không ngờ là phu nhân thích ta đến như vậy.”
Cố Hoài Du liếc hắn một cái, thuận thế nâng mặt hắn lên hôn một cái: “Đúng vậy đó, còn không phải là thích đến khắc trong xương máu sao.”
Chút cảm giác mềm mại tan đi, ánh mắt của Tống Thời Cẩn đột nhiên tối lại, duỗi tay ôm chặt lấy ót nàng mà đuổi theo, bàn tay cũng bắt đầu không thành thực mà trượt dọc theo đùi nàng, sự ấm áp và mềm mại cách một lớp y phục dính sát vào lòng bàn tay, cánh tay ôm lấy eo nàng của hắn nhấc lên, đầu gối chống dậy, hắn đè cả người nàng dựa lên trên thành xe.
Cố Hoài Du còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã thay đổi tư thế, nàng gần như là ngồi lên đùi hắn, khoảnh khắc mà bàn tay hắn trượt xuống thì liền cảm nhận được chỗ nào đó của hắn có chút kì lạ.
Nàng bắt lấy bàn tay đang sờ mó lung tung của hắn, hơi thở có chút tán loạn: “Đừng làm bậy! Bên ngoài còn có người.”
Hầu kết của Tống Thời Cẩn lên xuống, hắn lấy tay che mắt mình lại, ngửa đầu thở dài một tiếng.
Cố Hoài Du mím mím môi, suy nghĩ khoảng chốc lát rồi bắt lấy tay hắn kéo ra, ngồi thẳng người dậy hôn lên đôi mắt hắn, sau đó đỏ mặt mà kề tai nói: “Buổi tối... có được không?”
Tống Thời Cẩn hít sâu một hơi rồi thở nặng nề ra, khàn giọng nói: “Nàng đừng hành hạ ta.”
Cố Hoài Du vòng tay ôm lấy cổ hắn, đối diện với ánh nhìn của Tống Thời Cẩn, tiếng vó ngựa bên ngoài che mất lời của nàng: “Có hành hạ gì chàng đâu...”
Ánh sáng trong xe ngựa hơi tối, trên người nàng mang theo mùi hương ấm áp nhàn nhạt, trong mắt có tia gian xảo.
Tống Thời Cẩn có chút chịu không nổi, “Đến cả hơi thở của nàng cũng đang hành hạ ta.”
Cố Hoài Du cười cười, “Vậy thì làm sao bây giờ? Ta thích hành hạ chàng lắm...”
Khóe môi Tống Thời Cẩn khẽ nhướn lên, cành tay vòng lên eo nàng, chậm rãi trượt xuống mông rồi ấn nhẹ xuống dưới, ngửa đầu tìm kiếm bờ môi nàng: “Là phúc phận của ta, ta tình nguyện bị hành hạ.”
Cố Hoài Du mất sức lực, hai đầu gối không có gì để chống đỡ, bị hắn ấn trên người đến mức không thể nhúc nhích được, hôn mãi cho đến khi hơi thở trở nên gấp gáp.
Bánh xe cán qua một hòn đá nhỏ, chỉ một va chạm nhẹ như vậy thôi, bàn tay vén vào váy nàng của Tống Thời Cẩn siết lại, hừ nhẹ một tiếng, thứ gì đó to lớn ở bụng dưới cũng có thể lờ mờ thấy được hình dáng qua lớp y phục.
Cố Hoài Du lùi về phía sau, lúc hắn lấy tay xuống, trước ngực nàng chợt cảm thấy mát lạnh, nhưng cũng làm tan đi chút ướŧ áŧ kiều diễm.
Cuối cùng thì vẫn là trên xe ngựa, hai người cũng không thể làm loạn đến mức quá đáng được, Tống Thời Cẩn cố gắng chống đỡ bằng tia lý trí cuối cùng, hắn ôm người đến bên cạnh rồi ngồi xuống, hít thở nặng nề một hồi lâu.
Chỉnh lại y phục ánh mắt hắn rơi trên cái hộp kia.
Nghĩ đến những lời Hoàng đế nói trước khi đi, “Món quà gặp mặt mà ta tặng cho Hoài Du, sau khi con về phủ thì nhớ mở ra, nhất định phải cất cho thật kĩ, không được để ai biết, nếu như sau này con vào lâm vào tình thế khó khăn, thì đây cũng là chuyện cuối cùng mà phụ hoàng có thể làm cho con.”
Cố Hoài Du buộc chặt cổ áo, sau đó lại chỉnh lại tóc mai rối loạn rồi mới nhìn sang: “Sao vậy?”
Tống Thời Cẩn lấy cái hộp gỗ mà Hoàng đế đưa cho đặt lên tay nàng: “Mở ra xem trước đi.”
Cố Hoài Du không hiểu, duỗi tay mở chốt khóa ra, cái chốt kêu tách một tiếng rồi bung ra, để lộ ra ba món đồ bên trong.
Cái hộp lớn bằng cỡ lòng bàn tay, bên trong để một đôi vòng phỉ thúy trong suốt, dưới ánh sáng lấp lánh ánh sáng xanh ngọc bích, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng biết là giá trị liên thành, đó là quà gặp mặt Hoàng đế tặng thay cho Cao Nhã.
Còn hai món đồ khác thì lại có chút dọa người. Dưới đáy hộp là một cuộn sắt, dài khoảng một thước, nặng một thước sáu, lấy sắt làm gốc rồi nạm ngọc lên, trên đó còn khắc chữ “Miễn khanh chết chín lần, con cháu ba lần, hoặc là phạm phải Hình đường thì quan lại không được trách tội thêm.”
Bên cạnh còn có một cuộn vải màu vàng sáng, Tống Thời Cẩn mở ra xem, bên trong chỉ có lắt nhắt vài chữ nhưng lại vô cùng kinh ngạc, nếu như Tân đế không nhân từ, thì Vệ Chiêu có thể lên ngôi thay.
Hai người đều không ngờ là, Hoàng đế lại để thứ này lại cho Tống Thời Cẩn.
Đan Thư Thiết Quyển có thể miễn mọi tội trạng, nhưng chỉ có cái này thôi còn không đủ để làm bảo đảm, cho nên ông còn viết phần chiếu thư khác, để tránh sau này Tân đế e dè Vệ Chiêu, làm ra chuyện vắt chanh bỏ vỏ.
Cố Hoài Du thở một hơi thật dài, vội vàng đóng cái hộp lại, rồi lại cẩn thận mà khóa lại: “Thứ này vẫn nên để cho chàng bảo quản thôi.” Mối lo sau này đã không còn phải lo, những chuyện xưa cũ cũng đã qua, cuộc sống tương lai chỉ còn có những điều đáng mong đợi mà thôi.
Tống Thời Cẩn siết lấy tay nàng.
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu sáng, gió thổi nhẹ qua những màu vàng khắp nơi, nếu như có những sinh mạng tan biến thì cũng sẽ có cuộc đời mới bắt đầu.
Buổi triều sớm của mấy ngày sau, Hoàng đế liền ra lệnh triệu tập tất cả các quan viên đang nhậm chức tại kinh thành thượng triều, những người đang nghỉ phép, nghỉ bệnh đều đứng trước điện Kim Loan không thiếu một ai, đến cả Tống Thời Cẩn và Vệ Nghiêu cũng có mặt.
Thế trận lớn như thế, không thể không khiến người khác nghi ngờ, Hoàng đế chuẩn bị quyết định Thái tử kế vị rồi.
Nghe thấy tiếng chuông sáng vang lên, Hoàng đế bước chậm bằng những bước chân chệnh choạng mà đến, sau khi tiến hành lễ quân thần thì dưới sự ra lệnh của ông, Cao Chính Viễn cầm lấy lệnh bài bước ra khỏi hàng, cao giọng nói: “Hoàng thượng, thần có chuyện muốn bẩm báo.”
Bách quan đồng loạt nhìn qua, Hoàng đế thì mặt không có biểu cảm gì mà mở miệng: “Chuẩn.”
Cao Chính Viễn vén áo bào quỳ xuống đất, trịnh trọng mà nói: “Hoàng thượng, vị trí Thái tử để trống đã nhiều năm, e là làm dao động đến nguồn gốc của đất nước, lão thần lần nữa đề nghị, nên sớm ngày chọn ra Thái tử.”
Trên điện Kim Loan yên lặng đến kì lạ, gió cuối mua thu mang theo chút ý lạnh thổi vào trong điện, đèn đồng chín tầng le lói ánh lửa, có người nhịn không được mà mắng trong lòng, Cao Chính Viễn là ngoại tổ phụ của Đại Hoàng tử, đương nhiên là hi vọng Hoàng đế sớm ngày lập Thái tử rồi, Đại Hoàng tử vừa là con trai dòng chính, bản lãnh cũng không hề nhỏ, vị trí Thái tử sẽ rơi vào tay ai, không cần nghĩ ngợi cũng biết được.
Hoàng đế che môi ho mấy tiếng, chậm rãi nói: “Mấy ngày trẫm bệnh gần đây, thường hay cảm thấy mệt mỏi, cũng nên có chút tính toán.”
Nói xong, Lý Ngọc liền nâng một cuộn thánh chỉ khom lưng mà bước đến, vừa bước lên bậc thang, quan văn võ khắp triều quỳ xuống nghe chỉ.
“Phụng thiên thừa nhận, Hoàng đế chiếu viết: Trẫm kế vị hơn hai mươi bốn năm, tiếp nối đại nghiệp, sớm ngày cẩn thận, không dám lơi là, tuổi tác dần cao, bệnh nặng đã lâu, e là không còn nhiều thời gian nữa. Vì lo lắng cho nền tảng của nước nhà, với mong muốn lập nên một xã tắc biên cương đầy gấm vóc, nên quyết định lập Thái tử. Con trai thứ chín của Hoàng đế Vệ Nghiêu, thiên tư xuất sắc, còn trẻ mà chăm học, có thể kế thừa đại nghiệp. Truyền sách bảo cho Vệ Nghiêu, chính vị Đông cung, con trai dòng chính Vệ Chiêu toàn lực giúp đỡ, các trọng thần phò tá Thái tử, thêm phong cho Thủ phụ Cao Chính Viễn chức vị Thái phó, cùng bảo vệ nước nhà. Khâm thử!”
Lời nói vang vọng trong điện, làm kinh ngạc các vị đại thần đồng loạt nhìn về phía Tống Thời Cẩn và Vệ Nghiêu, nhưng chỉ thấy thần sắc của hai người không có gì khác lạ, cười nhạt mà nhận chỉ tạ ơn, e là hai người đã sớm biết sẽ có tình trạng như ngày hôm nay.
Hoàng đế nhìn Vệ Nghiêu một cái, sau khi nhận chỉ thì không hề kiêu ngạo, giọng nói trầm ổn trên mặt bình tĩnh, đón nhận ánh mắt đánh giá của chúng thần, thần sắc ung dung nhưng lại không có sự tự phụ cao hơn người khác chút nào, có lẽ đúng như Chiêu Nhi nói, tương lai chỉ cần cố gắng bồi dưỡng, thì có lẽ nó cũng sẽ là người thích hợp nhất để kế thừa đại nghiệp.
Thái tử đã lập, cũng đồng nghĩa với việc tất cả mọi chuyện đều đã quyết định, triều đình cũng đã được dẹp sạch, quyền lực cũng dần hoàn thiện hơn, tất cả đều bước vào con đường đã định sẵn.
Sau ngày hôm đó, Cao Chính Viễn đã lên làm Thái phó bắt đầu dạy dỗ Vệ Chiêu thuật quân trị thiên hạ và đạo dùng binh trị quốc, Hoàng đế cũng dần dần bắt đầu để cho Tống Thời Cẩn ở bên cạnh phò tá Vệ Nghiêu xử lý chuyện chính sự. Tuy nói là như vậy, nhưng Tống Thời nhiều nhất cũng chỉ là chỉ dẫn, chứ hắn không bao giờ quyết định thay cho Vệ Nghiêu.
Không đến hai tháng Vệ Nghiêu liền trưởng thành hơn hẳn, trút đi lớp ngây thơ khờ khạo, nó càng ngày càng trở nên trầm ổn và thu lại tính tình hơn.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là lúc đối diện với triều thần bên ngoài, còn bình thường đối với người của mình, thỉnh thoảng vẫn hay lộ ra chút tính tình trẻ con.
Ngày tháng cứ dần dần trôi qua trong cuộc sống bận rộn như thế, ban ngày thì Tống Thời Cẩn vẫn ở trong cung, còn Cố Hoài Du thì bắt đầu quản lí Tĩnh Vương phủ, thỉnh thoảng được nghỉ ngơi, Tống Thời Cẩn sẽ dẫn nàng đi khắp nơi, yêu thích nhất vẫn là mua trang sức, y phục cho nàng.
Sau khi mở nhà kho, Cố Hoài Du nhìn y phục và trang sức đầy trong khắp phòng, nàng có chút khóc cũng không được mà cười cũng không xong, lại nghe thấy hắn đã bắt đầu thu thập từ rất lâu rồi, nàng lại thấy thổn thức vì hai người chia cách nhau đã quá lâu rồi.
Mỗi lần nhắc đến, Tống Thời Cẩn liền xoay người đè nàng xuống, nhất định phài đòi hết lại.
Sau khi vào đông, thời tiết trong kinh thành bắt đầu lạnh hơn, lúc Tống Thời Cẩn về đến Tĩnh Vương phủ, đồng hồ trong phòng chỉ mới qua giờ Thìn canh ba.
Cố Hoài Du có tỉnh dậy một lần vào giờ Mẹo, sau khi cùng hắn ăn bữa sáng xong lại mê man mà ngủ. Đêm qua làm quá dữ dội, chỉ nước không thôi cũng gọi đến ba lần, đương nhiên là hệ quả là khiến nàng đến lúc mặt trời lên ba sào cũng chưa dậy nổi rồi.
“Vương gia.” Nha hoàn đứng canh ở cửa hành lễ.
Tống Thời Cẩn nhấc tay miễn, nhẹ chân nhẹ tay mà vén màn bước vào trong, trong phòng có đốt lò sưởi ấm, nhiệt độ cao hơn bên ngoài không ít, hắn đứng trước bồn lửa, xua tan đi hết cái lạnh trong người, rồi mới lặng lẽ đến gần nàng, nhưng chỉ thấy Cố Hoài Du đã dựng người dậy mất rồi.
“Đánh thức nàng rồi sao?” Hắn thấp giọng hỏi.
Cố Hoài Du lắc lắc đầu, ôm lấy mền hỏi: “Sao hôm nay lại về sớm vậy?”
Tống Thời Cẩn ngồi đến bên cạnh giường, lấy một lát thư ra, “Tu Ngôn gửi thư đến rồi.”
Hơn nửa tháng sau trận động đất ở Lâm Châu, liền xuất hiện tình trạng thiếu hụt lương thực quần áo, sau khi lo xong chuyện hôn lễ của Cố Hoài Du và Lâm Chức Yểu, Lâm Tu Ngôn liền mang theo những vật phẩm đã chuẩn bị sẵn từ lâu mà đi về Lâm Châu.
Chuyến đi này vừa đi đã hơn hai tháng, Cố Hoài Du mở thư ra đọc một lần mười hàng, một tháng trước, ở Lâm Châu xuất hiện ôn dịch, cũng may thời tiết lạnh, cho nên không lây lan nhiều, Trần Uyên lại đến kịp thời, cho nên hiện nay ôn dịch cũng đã được khống chế. Mấy người họ lại triệu tập không ít nghĩa sĩ trên giang hồ, quyên góp tiền xây lại những căn nhà đã sập.
Chuyện khiến người khác bất ngờ nhất là Lâm Chức Yểu, Trần Uyên vốn dĩ không định dẫn nàng theo, ai ngờ đến ngày gần lên đường thì nàng lặng lẽ trốn vào xe ngựa, nhẫn nhịn đi thẳng đến Lâm Châu rồi mới bị người khác bắt được.
Trong thư còn nói là mấy người họ đều bình an, nếu như không có gì bất ngờ, thì hơn nửa tháng nữa là có thể khởi hành về kinh rồi.
Sau lá thư, còn có mấy hàng chữ ít ỏi, vừa nhìn đã biết là trò của Lâm Chức Yểu. Có lẽ là nàng lén lút mà viết, nét chữ có hơi hoảng hốt ẩu tả, đầu tiên là báo bình an, sau đó thì tố cáo Lâm Tu Ngôn ngay.
Nói là có một cô nương hoạt bát xinh đẹp, lén thích thầm Lâm Tu Ngôn, Lâm Chức Yểu cũng đã gặp qua rồi, cô nương này tính tình không tệ, hai người lại khá là có duyên, e là sắp tới sẽ có tin tốt lành của Đại ca. Chuyện chi tiết hơn thì để khi từ Lâm Châu trở về sẽ nói với Cố Hoài Du sau.
Trận tuyết đầu tiên trước năm mới bắt đầu rơi, trong lòng Cố Hoài Du lại vô cùng ấm áp.
Tống Thời Cẩn leo người lên giường, ôm nàng vào trong lòng, chầm chậm nói: “Vệ Nghiêu đã viết sẵn tấu rồi, bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng, cũng đồng ý là sau khi mấy người họ về kinh, thì sẽ ban lại tước vị cho Đại ca.”
“Nếu như Đại ca không bằng lòng thì sao?”
“Vậy thì làm một Vương gia nhàn tản, vẫn có thể làm chuyện mà mình thích như cũ.”
Trên đường về Tĩnh Vương phủ, mặt trời đã dần lên cao, xe ngựa phi như bay khiến cho gió thổi màn che trên xe bay phấp phới.
Tống Thời Cẩn dựa trên thành xe, nắm lấy một bàn tay của Cố Hoài Du mà chơi đùa, thần sắc vô cùng vui vẻ.
Cố Hoài Du nghiêng đầu nhìn hắn, im lặng một hồi lâu rồi mới hỏi: “Lời khi nãy chàng nói là thật hay giả vậy?”
Bàn tay Tống Thời Cẩn khựng lại, giọng nói thấp xuống, không trả lời mà hỏi ngược lại nàng: “Nàng sẽ để ý sao?”
Cố Hoài Du tách kẽ tay hắn ra, đầu ngón tay luồn vào sau đó nắm chặt lại, chớp chớp mắt cười nói: “Nếu như chàng thích trẻ con, thì qua hai năm nữa chúng ta có thể ra bên ngoài nhận nuôi một đứa, nếu như không thích thì cứ sống hai người như vậy cũng chẳng có gì không ổn cả, rảnh rỗi thì đi dạo đó đây, không có vướng bận gì mà bên nhau đến già.”
Bàn tay Tống Thời Cẩn dùng sức kéo lại, kéo nàng ngồi lên đùi mình, ôm lấy eo nàng rồi kề sát bên tai mà nói: “Ta không nói như vậy thì sao Hoàng thượng bằng lòng tha cho ta chứ?”
Cố Hoài Du ngây ra, “Nói như vậy là...” Chàng nói bậy đó à?
Tống Thời Cẩn nhướn nhướn mày, mặc nhận, giữa đầu mày có ý cười nổi dậy, thấp giọng nói: “Không ngờ là phu nhân thích ta đến như vậy.”
Cố Hoài Du liếc hắn một cái, thuận thế nâng mặt hắn lên hôn một cái: “Đúng vậy đó, còn không phải là thích đến khắc trong xương máu sao.”
Chút cảm giác mềm mại tan đi, ánh mắt của Tống Thời Cẩn đột nhiên tối lại, duỗi tay ôm chặt lấy ót nàng mà đuổi theo, bàn tay cũng bắt đầu không thành thực mà trượt dọc theo đùi nàng, sự ấm áp và mềm mại cách một lớp y phục dính sát vào lòng bàn tay, cánh tay ôm lấy eo nàng của hắn nhấc lên, đầu gối chống dậy, hắn đè cả người nàng dựa lên trên thành xe.
Cố Hoài Du còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã thay đổi tư thế, nàng gần như là ngồi lên đùi hắn, khoảnh khắc mà bàn tay hắn trượt xuống thì liền cảm nhận được chỗ nào đó của hắn có chút kì lạ.
Nàng bắt lấy bàn tay đang sờ mó lung tung của hắn, hơi thở có chút tán loạn: “Đừng làm bậy! Bên ngoài còn có người.”
Hầu kết của Tống Thời Cẩn lên xuống, hắn lấy tay che mắt mình lại, ngửa đầu thở dài một tiếng.
Cố Hoài Du mím mím môi, suy nghĩ khoảng chốc lát rồi bắt lấy tay hắn kéo ra, ngồi thẳng người dậy hôn lên đôi mắt hắn, sau đó đỏ mặt mà kề tai nói: “Buổi tối... có được không?”
Tống Thời Cẩn hít sâu một hơi rồi thở nặng nề ra, khàn giọng nói: “Nàng đừng hành hạ ta.”
Cố Hoài Du vòng tay ôm lấy cổ hắn, đối diện với ánh nhìn của Tống Thời Cẩn, tiếng vó ngựa bên ngoài che mất lời của nàng: “Có hành hạ gì chàng đâu...”
Ánh sáng trong xe ngựa hơi tối, trên người nàng mang theo mùi hương ấm áp nhàn nhạt, trong mắt có tia gian xảo.
Tống Thời Cẩn có chút chịu không nổi, “Đến cả hơi thở của nàng cũng đang hành hạ ta.”
Cố Hoài Du cười cười, “Vậy thì làm sao bây giờ? Ta thích hành hạ chàng lắm...”
Khóe môi Tống Thời Cẩn khẽ nhướn lên, cành tay vòng lên eo nàng, chậm rãi trượt xuống mông rồi ấn nhẹ xuống dưới, ngửa đầu tìm kiếm bờ môi nàng: “Là phúc phận của ta, ta tình nguyện bị hành hạ.”
Cố Hoài Du mất sức lực, hai đầu gối không có gì để chống đỡ, bị hắn ấn trên người đến mức không thể nhúc nhích được, hôn mãi cho đến khi hơi thở trở nên gấp gáp.
Bánh xe cán qua một hòn đá nhỏ, chỉ một va chạm nhẹ như vậy thôi, bàn tay vén vào váy nàng của Tống Thời Cẩn siết lại, hừ nhẹ một tiếng, thứ gì đó to lớn ở bụng dưới cũng có thể lờ mờ thấy được hình dáng qua lớp y phục.
Cố Hoài Du lùi về phía sau, lúc hắn lấy tay xuống, trước ngực nàng chợt cảm thấy mát lạnh, nhưng cũng làm tan đi chút ướŧ áŧ kiều diễm.
Cuối cùng thì vẫn là trên xe ngựa, hai người cũng không thể làm loạn đến mức quá đáng được, Tống Thời Cẩn cố gắng chống đỡ bằng tia lý trí cuối cùng, hắn ôm người đến bên cạnh rồi ngồi xuống, hít thở nặng nề một hồi lâu.
Chỉnh lại y phục ánh mắt hắn rơi trên cái hộp kia.
Nghĩ đến những lời Hoàng đế nói trước khi đi, “Món quà gặp mặt mà ta tặng cho Hoài Du, sau khi con về phủ thì nhớ mở ra, nhất định phải cất cho thật kĩ, không được để ai biết, nếu như sau này con vào lâm vào tình thế khó khăn, thì đây cũng là chuyện cuối cùng mà phụ hoàng có thể làm cho con.”
Cố Hoài Du buộc chặt cổ áo, sau đó lại chỉnh lại tóc mai rối loạn rồi mới nhìn sang: “Sao vậy?”
Tống Thời Cẩn lấy cái hộp gỗ mà Hoàng đế đưa cho đặt lên tay nàng: “Mở ra xem trước đi.”
Cố Hoài Du không hiểu, duỗi tay mở chốt khóa ra, cái chốt kêu tách một tiếng rồi bung ra, để lộ ra ba món đồ bên trong.
Cái hộp lớn bằng cỡ lòng bàn tay, bên trong để một đôi vòng phỉ thúy trong suốt, dưới ánh sáng lấp lánh ánh sáng xanh ngọc bích, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng biết là giá trị liên thành, đó là quà gặp mặt Hoàng đế tặng thay cho Cao Nhã.
Còn hai món đồ khác thì lại có chút dọa người. Dưới đáy hộp là một cuộn sắt, dài khoảng một thước, nặng một thước sáu, lấy sắt làm gốc rồi nạm ngọc lên, trên đó còn khắc chữ “Miễn khanh chết chín lần, con cháu ba lần, hoặc là phạm phải Hình đường thì quan lại không được trách tội thêm.”
Bên cạnh còn có một cuộn vải màu vàng sáng, Tống Thời Cẩn mở ra xem, bên trong chỉ có lắt nhắt vài chữ nhưng lại vô cùng kinh ngạc, nếu như Tân đế không nhân từ, thì Vệ Chiêu có thể lên ngôi thay.
Hai người đều không ngờ là, Hoàng đế lại để thứ này lại cho Tống Thời Cẩn.
Đan Thư Thiết Quyển có thể miễn mọi tội trạng, nhưng chỉ có cái này thôi còn không đủ để làm bảo đảm, cho nên ông còn viết phần chiếu thư khác, để tránh sau này Tân đế e dè Vệ Chiêu, làm ra chuyện vắt chanh bỏ vỏ.
Cố Hoài Du thở một hơi thật dài, vội vàng đóng cái hộp lại, rồi lại cẩn thận mà khóa lại: “Thứ này vẫn nên để cho chàng bảo quản thôi.” Mối lo sau này đã không còn phải lo, những chuyện xưa cũ cũng đã qua, cuộc sống tương lai chỉ còn có những điều đáng mong đợi mà thôi.
Tống Thời Cẩn siết lấy tay nàng.
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu sáng, gió thổi nhẹ qua những màu vàng khắp nơi, nếu như có những sinh mạng tan biến thì cũng sẽ có cuộc đời mới bắt đầu.
Buổi triều sớm của mấy ngày sau, Hoàng đế liền ra lệnh triệu tập tất cả các quan viên đang nhậm chức tại kinh thành thượng triều, những người đang nghỉ phép, nghỉ bệnh đều đứng trước điện Kim Loan không thiếu một ai, đến cả Tống Thời Cẩn và Vệ Nghiêu cũng có mặt.
Thế trận lớn như thế, không thể không khiến người khác nghi ngờ, Hoàng đế chuẩn bị quyết định Thái tử kế vị rồi.
Nghe thấy tiếng chuông sáng vang lên, Hoàng đế bước chậm bằng những bước chân chệnh choạng mà đến, sau khi tiến hành lễ quân thần thì dưới sự ra lệnh của ông, Cao Chính Viễn cầm lấy lệnh bài bước ra khỏi hàng, cao giọng nói: “Hoàng thượng, thần có chuyện muốn bẩm báo.”
Bách quan đồng loạt nhìn qua, Hoàng đế thì mặt không có biểu cảm gì mà mở miệng: “Chuẩn.”
Cao Chính Viễn vén áo bào quỳ xuống đất, trịnh trọng mà nói: “Hoàng thượng, vị trí Thái tử để trống đã nhiều năm, e là làm dao động đến nguồn gốc của đất nước, lão thần lần nữa đề nghị, nên sớm ngày chọn ra Thái tử.”
Trên điện Kim Loan yên lặng đến kì lạ, gió cuối mua thu mang theo chút ý lạnh thổi vào trong điện, đèn đồng chín tầng le lói ánh lửa, có người nhịn không được mà mắng trong lòng, Cao Chính Viễn là ngoại tổ phụ của Đại Hoàng tử, đương nhiên là hi vọng Hoàng đế sớm ngày lập Thái tử rồi, Đại Hoàng tử vừa là con trai dòng chính, bản lãnh cũng không hề nhỏ, vị trí Thái tử sẽ rơi vào tay ai, không cần nghĩ ngợi cũng biết được.
Hoàng đế che môi ho mấy tiếng, chậm rãi nói: “Mấy ngày trẫm bệnh gần đây, thường hay cảm thấy mệt mỏi, cũng nên có chút tính toán.”
Nói xong, Lý Ngọc liền nâng một cuộn thánh chỉ khom lưng mà bước đến, vừa bước lên bậc thang, quan văn võ khắp triều quỳ xuống nghe chỉ.
“Phụng thiên thừa nhận, Hoàng đế chiếu viết: Trẫm kế vị hơn hai mươi bốn năm, tiếp nối đại nghiệp, sớm ngày cẩn thận, không dám lơi là, tuổi tác dần cao, bệnh nặng đã lâu, e là không còn nhiều thời gian nữa. Vì lo lắng cho nền tảng của nước nhà, với mong muốn lập nên một xã tắc biên cương đầy gấm vóc, nên quyết định lập Thái tử. Con trai thứ chín của Hoàng đế Vệ Nghiêu, thiên tư xuất sắc, còn trẻ mà chăm học, có thể kế thừa đại nghiệp. Truyền sách bảo cho Vệ Nghiêu, chính vị Đông cung, con trai dòng chính Vệ Chiêu toàn lực giúp đỡ, các trọng thần phò tá Thái tử, thêm phong cho Thủ phụ Cao Chính Viễn chức vị Thái phó, cùng bảo vệ nước nhà. Khâm thử!”
Lời nói vang vọng trong điện, làm kinh ngạc các vị đại thần đồng loạt nhìn về phía Tống Thời Cẩn và Vệ Nghiêu, nhưng chỉ thấy thần sắc của hai người không có gì khác lạ, cười nhạt mà nhận chỉ tạ ơn, e là hai người đã sớm biết sẽ có tình trạng như ngày hôm nay.
Hoàng đế nhìn Vệ Nghiêu một cái, sau khi nhận chỉ thì không hề kiêu ngạo, giọng nói trầm ổn trên mặt bình tĩnh, đón nhận ánh mắt đánh giá của chúng thần, thần sắc ung dung nhưng lại không có sự tự phụ cao hơn người khác chút nào, có lẽ đúng như Chiêu Nhi nói, tương lai chỉ cần cố gắng bồi dưỡng, thì có lẽ nó cũng sẽ là người thích hợp nhất để kế thừa đại nghiệp.
Thái tử đã lập, cũng đồng nghĩa với việc tất cả mọi chuyện đều đã quyết định, triều đình cũng đã được dẹp sạch, quyền lực cũng dần hoàn thiện hơn, tất cả đều bước vào con đường đã định sẵn.
Sau ngày hôm đó, Cao Chính Viễn đã lên làm Thái phó bắt đầu dạy dỗ Vệ Chiêu thuật quân trị thiên hạ và đạo dùng binh trị quốc, Hoàng đế cũng dần dần bắt đầu để cho Tống Thời Cẩn ở bên cạnh phò tá Vệ Nghiêu xử lý chuyện chính sự. Tuy nói là như vậy, nhưng Tống Thời nhiều nhất cũng chỉ là chỉ dẫn, chứ hắn không bao giờ quyết định thay cho Vệ Nghiêu.
Không đến hai tháng Vệ Nghiêu liền trưởng thành hơn hẳn, trút đi lớp ngây thơ khờ khạo, nó càng ngày càng trở nên trầm ổn và thu lại tính tình hơn.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là lúc đối diện với triều thần bên ngoài, còn bình thường đối với người của mình, thỉnh thoảng vẫn hay lộ ra chút tính tình trẻ con.
Ngày tháng cứ dần dần trôi qua trong cuộc sống bận rộn như thế, ban ngày thì Tống Thời Cẩn vẫn ở trong cung, còn Cố Hoài Du thì bắt đầu quản lí Tĩnh Vương phủ, thỉnh thoảng được nghỉ ngơi, Tống Thời Cẩn sẽ dẫn nàng đi khắp nơi, yêu thích nhất vẫn là mua trang sức, y phục cho nàng.
Sau khi mở nhà kho, Cố Hoài Du nhìn y phục và trang sức đầy trong khắp phòng, nàng có chút khóc cũng không được mà cười cũng không xong, lại nghe thấy hắn đã bắt đầu thu thập từ rất lâu rồi, nàng lại thấy thổn thức vì hai người chia cách nhau đã quá lâu rồi.
Mỗi lần nhắc đến, Tống Thời Cẩn liền xoay người đè nàng xuống, nhất định phài đòi hết lại.
Sau khi vào đông, thời tiết trong kinh thành bắt đầu lạnh hơn, lúc Tống Thời Cẩn về đến Tĩnh Vương phủ, đồng hồ trong phòng chỉ mới qua giờ Thìn canh ba.
Cố Hoài Du có tỉnh dậy một lần vào giờ Mẹo, sau khi cùng hắn ăn bữa sáng xong lại mê man mà ngủ. Đêm qua làm quá dữ dội, chỉ nước không thôi cũng gọi đến ba lần, đương nhiên là hệ quả là khiến nàng đến lúc mặt trời lên ba sào cũng chưa dậy nổi rồi.
“Vương gia.” Nha hoàn đứng canh ở cửa hành lễ.
Tống Thời Cẩn nhấc tay miễn, nhẹ chân nhẹ tay mà vén màn bước vào trong, trong phòng có đốt lò sưởi ấm, nhiệt độ cao hơn bên ngoài không ít, hắn đứng trước bồn lửa, xua tan đi hết cái lạnh trong người, rồi mới lặng lẽ đến gần nàng, nhưng chỉ thấy Cố Hoài Du đã dựng người dậy mất rồi.
“Đánh thức nàng rồi sao?” Hắn thấp giọng hỏi.
Cố Hoài Du lắc lắc đầu, ôm lấy mền hỏi: “Sao hôm nay lại về sớm vậy?”
Tống Thời Cẩn ngồi đến bên cạnh giường, lấy một lát thư ra, “Tu Ngôn gửi thư đến rồi.”
Hơn nửa tháng sau trận động đất ở Lâm Châu, liền xuất hiện tình trạng thiếu hụt lương thực quần áo, sau khi lo xong chuyện hôn lễ của Cố Hoài Du và Lâm Chức Yểu, Lâm Tu Ngôn liền mang theo những vật phẩm đã chuẩn bị sẵn từ lâu mà đi về Lâm Châu.
Chuyến đi này vừa đi đã hơn hai tháng, Cố Hoài Du mở thư ra đọc một lần mười hàng, một tháng trước, ở Lâm Châu xuất hiện ôn dịch, cũng may thời tiết lạnh, cho nên không lây lan nhiều, Trần Uyên lại đến kịp thời, cho nên hiện nay ôn dịch cũng đã được khống chế. Mấy người họ lại triệu tập không ít nghĩa sĩ trên giang hồ, quyên góp tiền xây lại những căn nhà đã sập.
Chuyện khiến người khác bất ngờ nhất là Lâm Chức Yểu, Trần Uyên vốn dĩ không định dẫn nàng theo, ai ngờ đến ngày gần lên đường thì nàng lặng lẽ trốn vào xe ngựa, nhẫn nhịn đi thẳng đến Lâm Châu rồi mới bị người khác bắt được.
Trong thư còn nói là mấy người họ đều bình an, nếu như không có gì bất ngờ, thì hơn nửa tháng nữa là có thể khởi hành về kinh rồi.
Sau lá thư, còn có mấy hàng chữ ít ỏi, vừa nhìn đã biết là trò của Lâm Chức Yểu. Có lẽ là nàng lén lút mà viết, nét chữ có hơi hoảng hốt ẩu tả, đầu tiên là báo bình an, sau đó thì tố cáo Lâm Tu Ngôn ngay.
Nói là có một cô nương hoạt bát xinh đẹp, lén thích thầm Lâm Tu Ngôn, Lâm Chức Yểu cũng đã gặp qua rồi, cô nương này tính tình không tệ, hai người lại khá là có duyên, e là sắp tới sẽ có tin tốt lành của Đại ca. Chuyện chi tiết hơn thì để khi từ Lâm Châu trở về sẽ nói với Cố Hoài Du sau.
Trận tuyết đầu tiên trước năm mới bắt đầu rơi, trong lòng Cố Hoài Du lại vô cùng ấm áp.
Tống Thời Cẩn leo người lên giường, ôm nàng vào trong lòng, chầm chậm nói: “Vệ Nghiêu đã viết sẵn tấu rồi, bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng, cũng đồng ý là sau khi mấy người họ về kinh, thì sẽ ban lại tước vị cho Đại ca.”
“Nếu như Đại ca không bằng lòng thì sao?”
“Vậy thì làm một Vương gia nhàn tản, vẫn có thể làm chuyện mà mình thích như cũ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.